Miệng nhếch lên một góc 30 độ, Hạ Tử Trọng vô cùng độ lượng ôm bạch cầu đi vào nhà trúc. Bạch cầu ở trong không gian có thể dịch chuyển tức thời, điểm này khác với hai người Hạ Tử Trọng. Hai người bọn họ ở trong không gian chỉ có thể đi bộ, cho dù từ bên ngoài vào thì cũng xuất hiện ở bãi sân trước nhà trúc. Thế nhưng lại không giới hạn địa điểm ra ngoài, họ chỉ cần nhớ đặc điểm nơi mình muốn tới trong đầu.
Trong phòng khách thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, ngày hôm nay mới giết một con heo nên cơm tối chắc chắn có thịt ba chỉ.
Thấy hắn vào cửa, Phương Hách cười đem nồi đất trong tay đặt xuống: “Em làm cơm niêu thịt ba chỉ, còn làm thêm nhiều lạp xưởng lắm, phơi trước cửa đó, mấy lần là ăn được rồi.”
Hạ Tử Trọng vào cửa liền thấy mấy dây lạp xưởng đong đưa trong gió, công cụ rửa ruột, xay thịt lấy lúc ở xưởng mổ, thể tích không lớn dùng rất tiện lợi.
Hương thơm từ tô rau cải dầu tươi mới cùng thịt ba chỉ đầy ắp bốn phía, mở nắp nồi đất, bên trên lớp cơm dĩ nhiên còn có thêm một quả trứng lòng đào.
“Chúng ta đều thích ăn trứng lòng đào, còn đây là canh trứng gà tảo tía.” Nói rồi, Phương Hách đưa một cái muôi qua, mở nắp nồi nước ra.
Thịt lợn nuôi trong không gian một thời gian mùi vị cũng không giống trước tận thế, không biết mấy con súc vật nuôi trong không gian từ nhỏ thì mùi vị sẽ như thế nào đây.
Ý nghĩ trong đầu rất nhanh bị mùi hương cơm nước hấp dẫn, bữa cơm này đều là thành phẩm trong không gian, đầu óc Hạ Tử Trọng hoàn toàn lu mờ.
Cơm nước no nê… Thật tốt, hai người không ai thích uống rượu. Ăn xong cơm tối, tới buồng tắm song tu, hiện tại cả hai đang nằm trong phòng ngủ ôm ấp nhau.
“Hôm nay anh trồng nửa mẫu lúa nước, nửa mẫu lúa mạch. Còn phần ruộng bên kia trồng cái gì đây?” Hạ Tử Trọng tay ôm bả vai Phương Hách, làm da trên vai mềm mại, trơn trượt, khiến người ta thật không nỡ buông tay.
“Ừm. Sương mù trong không gian lại dày hơn không ít, nếu không chúng ta chờ không gian thăng cấp rồi mới quy hoạch có được không? Nếu không đến lúc đó lại phải thay đổi.” Phương Hách mơ mơ màng màng tựa đầu vào vai Hạ Tử Trọng: “Còn có khu đất phía sau nuôi gia súc, cũng phải dọn dẹp một chút, bên trong có nhiều cây đều bị chúng nó đạp đổ.” Hơn nữa số lượng cũng nhiều hơn trước kia, quá trời gà con, vịt con nở ra.
Nói rồi, thanh âm cậu dần thấp xuống, Hạ Tử Trọng cúi đầu hôn khẽ lên trán cậu một cái, đúng đấy, không gian chẳng mấy chốc sẽ thăng cấp. Chỉ cần tranh thủ tìm một ít tinh hạch cấp hai về cho bạch cầu ăn chơi, nơi này rất nhanh liền phải thay đổi lại một lần nữa, hay là để thăng cấp xong rồi tính tiếp?
Hạ Tử Trọng cảm thấy, sau khi không gian thăng cấp e rằng phải duy trì trạng thái cấp ba trong thời gian rất dài – nếu như lại muốn thăng cấp, phỏng chừng phải cần tới tinh hạch cấp ba mới đủ, dù như thế nào, tốc độ tang thi bên ngoài tiến hóa giống như yêu nghiệt, nhưng cũng phải cần rất nhiều thời gian, cho dù có thì khẳng định cũng không nhiều. Đến lúc đó nói không chừng bọn họ còn phải nghĩ cách tích lũy thật nhiều tinh hạch cấp hai. Nhưng lúc trước hắn và Phương Hách sàng lọc hết tinh hạch ở cửa Nam cũng không làm không gian nảy sinh biến hóa. Đến lúc đó số lượng tinh hạch cần có nhất định hết sức kinh người.
Thôi, nghĩ nhiều cũng không ít gì, điều quan trọng nhất bây giờ là phải làm sao để không gian thăng lên cấp ba.
Sáng sớm thức giấc, chạy tới nơi tập hợp với tiểu đội Luân Hồi, đoàn xe chọt mù mắt người lần thứ hai xuất phát chạy về phía cửa Tây.
Luân Hồi ngày hôm qua bán năm chiếc xe, nghe đâu đổi về không ít tích phân và xăng. Hết cách rồi, những chiếc này tất cả đều uống xăng như uống nước, nếu như không phải bởi vì bọn chúng an toàn thì họ cũng không muốn tốn nhiều tích phân như vậy để nuôi chúng.
Chiếc cướp đoạt giả Quách Binh cuối cùng vẫn không cam lòng bán đi, chiếc xe kia là một món lợi lớn để san bằng chướng ngại vật, nhìn uy vũ, rất hù người. Có nó ở phía trước mở đường, những chiếc xe còn lại hoàn toàn có thể nhàn nhã đi theo, không phải lo bất cứ việc gì.
Xe Hạ Tử Trọng vẫn như trước đi trong đội ngũ, ra đến cửa Tây liền thấy đồng ruộng trước đó bọn Quách Binh nhắc tới.
Đồng ruộng bên ngoài, bây giờ không nhìn thấy một hình bóng tòa nhà nào trước tận thế, tất cả đều là đất ruộng bằng phẳng mênh mông bát ngát, lúc này đã được khai khẩn, không ít người trồng trọt hoa màu trên đó.
Bởi vì sau tận thế một ít thực vật trở nên kỳ quái, hoặc trở thành thực vật biến dị, cho nên hạt giống một khi nẩy mầm liền cần nhân công đến kiểm tra độ an toàn của chúng, một khi phát hiện bắt đầu biến đổi kỳ quái, khô héo liền lập tức loại bỏ, nếu không nguyên một mảnh hoa màu sẽ phải bỏ không.
Lái xe chạy khoảng chừng năm phút, liền đến phần cuối của đồng ruộng, một ít công binh đang ở trên tường vây cạnh ruộng, kéo lưới sắt, xây mương máng, mở một ‘cửa’ cuối cùng để đoàn xe ra ngoài, trên đường bên ngoài có vài con tang thi lung lay lúc lắc tụ tập về phía mảnh đất tản ra mùi thịt người, bị binh lính đóng giữ bắn giết từng con.
“Một mảnh ruộng thật lớn nha!” Phương Hách nhìn xe càng chạy càng xa tường vây cảm thán một tiếng.
“Không biết thu hoạch như thế nào.” Nói rồi, Hạ Tử Trọng nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài: “Khí trời không tốt, sắp mưa rồi.”
“Mưa?” Phương Hách không hiểu nhìn chăm chú ra bên ngoài nghiên cứu thời tiết, tận thế đến, bầu trời không phải mỗi ngày đều như vậy sao? Xám Xịt mông lung, làm sao có thể nhìn ra trời sắp mưa?
Hạ Tử Trọng miệng quạ tối hôm đó ứng nghiệm, lúc ấy, đoàn người mới vừa dọn dẹp một căn nhà nghỉ dừng chân. Lưu Chí cùng Triệu Long Nhất ra ngoài đi vệ sinh đội nguyên cái đầu nước chạy trở về: “Trời mưa, nhưng không lớn.”
Phương Hách trừng to đôi mắt mèo, so với bình thường đã tròn nay còn tròn hơn, có chút ngẩn người nhìn về phía Hạ Tử Trọng: “Anh thật lợi hại…” Ngay cả loại khí trời này cũng có thể nhìn ra sắp mưa! Thực sự rất lợi hại. Hạ Tử Trọng cười khổ một tiếng, xoa xoa cái mặt thịt tròn tròn của cậu, hắn không phải có kỹ năng đặc thù đoán được thời tiết, chỉ là bởi vì đời trước khi gần đến tháng năm, trời sẽ bắt đầu đổ mưa.
Mưa này cũng không phải đổ một trận đơn giản như vậy, mà một khi mưa liền sẽ không dứt. Mưa râm râm không lớn, nhưng từ khi bắt đầu, mỗi ngày sẽ đổ hai trận, so với mưa dầm còn khó chịu hơn.
May là mùa hè ở mạt thế không quá nóng, mỗi ngày đều âm u, nhưng khi mưa hoài không dứt đều làm tâm trạng người ta cảm thấy thật phiền muộn.
Mãi đến tận đầu tháng chín Hạ Tử Trọng chết thời tiết vẫn như vầy, mỗi ngày sáng tối đều mưa mưa mưa – không có ánh mặt trời, thật không biết nước mưa này từ đâu mà tới?
“Ngày mai xem tình huống, mưa này cũng không ảnh hưởng đến chúng ta hành động, nhưng khi tìm đồ vật phải chú ý, đừng để đồ bị dính nước mưa.” Quách Binh cũng không quá để ý, cũng chỉ là một cơn mưa mà thôi, không phải vấn đề lón.
“Trên đường chúng ta tìm vài thứ không thấm nước được không? Thứ chúng ta tìm là hạt giống và lương thực, miễn cho bị nước mưa làm hư – những ngày này cũng không thể phơi khô chúng.” Hạ Tử Trọng nhắc nhở một câu, Trần Ninh nghe tiếng quay đầu dặn dò mọi người lưu ý, trên đường nếu thấy mấy loại nhựa chống nước nhớ lấy.
Đêm hôm ấy, bọn Hạ Tử Trọng ở ngoài thành qua đêm, mặt khác, có một đội ngũ năm người lái một chiếc xe tải cũ nát, khó khăn từ trong nội thành chạy ra.
Hứa Lỵ Lỵ ngồi ở ghế con buồng lái run lập cập, bọn họ cuối cùng cũng từ trong thành trốn ra được! Ở trong đó thực sự rất đáng sợ!
Đoàn người, bốn đội ngũ nhỏ liên hợp hành động. Vốn dĩ có tới hai mươi mấy chiếc xe, hơn 130 miệng ăn, nhưng cuối cùng, vậy mà chỉ có năm người bọn họ sống sót trốn về!
Đặc biệt là mấy ngày cuối cùng này… phát hiện bãi đậu xe ở tòa nhà văn phòng không có xe dùng được – có mấy chiếc bọn họ không thể mở khóa! Ngày thứ hai, cả bọn xác nhận chắc chắn hai chiếc xe kia không thể chạy, mới bắt buộc chạy qua mấy tòa nhà, rốt cục ở phía dưới một văn phòng tìm được chiếc xe tải giao hàng này.
Buồng lái chỉ có thể ngồi ba người, những người còn lại đều chen chúc phía sau. Lúc đầu ba người ngồi phía trước là một tài xế cộng thêm Ellen cùng đội phó Duẫn Đông, ngay cả cô ta là bạn gái mới của Ellen cũng không có tư cách ngồi vào trong, nhưng sau đó bọn họ trên đường gặp phải tang thi biến dị! Tài xế điều khiển xe không tốt, lập tức khiến hơn một nửa người ngồi trong xe rớt ra ngoài! Nếu như không phải chính cô ta có dị năng hệ mộc, sợ là đã có chuyện, lúc đầu lén lút dùng cây cột chặt mình vào thành xe, nếu không chỉ sợ cô ta cũng là người bị rớt!
Hai người ngồi gần cửa bị văng ra liền bị tang thi chụp được ăn sạch sẽ! Sau đó chính là một đường lưu vong, mãi đến khi trốn ra khỏi khu vực nguy hiểm, bên ngoài liền bắt đầu đổ mưa, lúc này Duẫn Đông mới nhớ tới cô ta là nữ, chịu đổi vị trí với cô ta – gã không phải là đội phó sao? Muốn cùng Ellen thương lượng chuyện gì lúc nào chả được? Bây giờ cô ta nhất định phải chen vào trong xe!
Nếu như cô ta thật sự xảy ra chuyện gì, Ellen làm sao bỏ qua cho gã!
Ellen nhắm nửa con mắt, đang xoa bóp huyệt thái dương, chợt nghe Hứa Lỵ Lỵ bên người kêu lên sợ hãi: “Căn cứ! Em nhìn thấy đèn trong căn cứ!” Lúc này hắn mới hơi không kiên nhẫn mà mở mắt ra.
Căn cứ đã ở trước mắt, ả đàn bà bên cạnh kích động nắm lấy cánh tay hắn hung hăng lôi kéo, khiến hẳn không kiên nhẫn nhíu mày. Giống hệt như Duẫn Đông nói, ả đàn bà này không phải người biết ngoan ngoãn nghe lời, không thể nào sánh được với mấy ả đàn bà trước kia của hắn.
Hắn vốn chỉ vừa ý dị năng của cô ta, nên lúc lâm vào hiểm cảnh, xác thực cần phải quan tâm mới không để cô ta thò tay ra ngoài. Nhưng ả đàn bà này bất kể ngoại hình hay đầu óc đều khiến người ta không yêu thích nổi.
Vậy ra hắn đã đi một nước cờ tệ sao? Buổi tối ngày hôm ấy chính hắn bất quá chỉ muốn ra ngoài thử vận may, xem có cơ hội cùng Phương Hách cấu kết hay không, ai biết được lại mang phải phiền phức như thế trở về. Xe dừng ở cửa lớn căn cứ, vốn dĩ kiểm tra rất nhanh, nhưng bởi vì mấy người Bá Chủ đều bị thương mà trì hoãn.
“Không phải xét nghiệm máu là có thể vào sao?! Sao bọn họ lại được vào?” Tài xế chỉ vào mấy người đang đi vào căn cứ chất vấn.
“Bởi vì trên người bọn họ không bị thương.” Nhân viên kiểm tra đẩy cái mũ ướp nhẹp: “Cấp trên ra lệnh, hết thảy người bị thương cho dù xét nghiệm không có vấn đề gì nhưng bắt buộc phải chờ bên ngoài sáu tiếng mới được vào, thời gian không dài, các người chờ chút không được sao?”
“Thôi, chờ một lát liền có thể vào.” Mấy ngày nay lao lực quá mệt mỏi làm Ellen thực sự không muốn cùng mấy tiểu quỷ này dây dưa, nói với Hứa Lỵ Lỵ: “Trên người em không có vết thương, mang theo đồ đi vào trước đi, tụi tôi lập tức đến.”
Hứa Lỵ Lỵ khẽ cắn răng, đáp một tiếng quay người đi vào cửa căn cứ.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
11 chương
60 chương
68 chương
49 chương
2020 chương
109 chương