Quách Binh nghe nói mà giận không chỗ phát tiết, một cước đạp vào mặt gã kia, gã giãy dụa làm sao cũng không thoát ra nổi: “Mày, con mẹ nó là heo hả? Một tháng, một mình ăn bảy người?”
Gã kia vừa giãy dụa vừa khóc rống lên: “Không, không phải một mình tôi… Khi mới bắt đầu là bọn hắn nói muốn ăn thịt người, tôi, chúng tôi nơi này không có cái gì ăn nên…”
Cũng là do người này xui xẻo, ngày tận thế đó bọn họ có một lô hàng nhập khẩu từ Nhật, bởi thời gian quá trễ mà lại có bạn gái bên người nên ông chủ này quyết định qua đêm ở đây, ngày mai cùng hàng hóa trở về nội thành, ai biết được tận thế đột nhiên đến? Trong bọn họ có hai công nhân hóa thành tang thi, mấy công nhân còn lại đồng tâm hợp lực mới giết được bọn nó.
Chờ sau khi cả bọn kinh hồn bạt vía giết được nó mới phát hiện thế giới bên ngoài đã biến hóa, đâu đâu cũng có tang thi ăn thịt người. Mấy người bọn họ mới thảo luận, trong thành thị quá loạn còn không bằng ở trong kho này xem tình huống ra sao rồi hành động sau.
Bên ngoài kho tang thi du đãng ngày càng nhiều, mỗi lần bọn họ ra ngoài đều dẫn theo một nhóm tang thi lại đây vây quanh kho không chịu rời đi. Dần dần, bọn họ cũng không còn tìm thấy gì ăn được, cạn sạch lương thực, sau đó ông chủ này được bạn gái khuyến khích liền suy nghĩ đến việc ăn thịt người.
Lôi kéo ba người đàn ông bình thường khác cùng mình hưởng chung đàn bà, bốn người lén lút giết công nhân nào tách ra một mình. Có lẽ lúc giết người đầu tiên bọn họ còn sinh ra cảm giác tội ác, nhưng đói bụng, máu tươi, dục vọng cầu sinh như ác ma nói nhỏ thì thầm bên tai thúc giục bọn họ tiếp tục thực hiện.
Sau khi giết tất cả bảy người, bốn người cầm đầu lại không ai dám ăn. Trốn vào một căn phòng ‘sạch sẽ’ hết hai ngày, mới không chịu được đói bụng duỗi tay hướng tới con ma đen đủi kia.
Nhưng ‘thức ăn’ bắt đầu thối rữa, bọn họ mới ý thức được mình đã phạm ‘sai lầm’ – hiện tại không có cách nào giữ tươi, không nên một lần giết hết nhiều người như vậy, kết quả bây giờ tất cả đều hư thối…
Giết chết bảy người rồi động thủ giết ba người phụ nữ còn dư lại cũng không phải việc khó gì. Mà loại giết người, ăn thịt này trong lòng sinh ra áp lực quá mức khổng lồ, làm gã này sau khi giết ba người phụ nữ xong cũng hỏng mất, nếu như hôm nay tiểu đội Luân Hồi không mở cánh cửa này ra thì gã cũng sẽ chết vì sợ hãi chính bản thân mình.
Quách Binh trong mắt loé ra một tia tàn nhẫn, chợt nhớ tới bên cạnh còn có hai người Hạ Tử Trọng, hắn nhìn tới vị trí của hai người thì Hạ Tử Trọng đang ôm lấy eo Phương Hách mang cậu cách xa cửa nhà kho. Quách Binh bật cười một chút, từ sạch sẽ trong mắt Phương Hách có thể nhìn ra đứa bé này tuyệt đối chưa từng trải qua những việc này, bất quá cái người Hạ Tử Trọng kia… Nghĩ nghĩ nhìn Trần Ninh một cái rồi hất cằm, Trần Ninh nắm cổ áo người kia lôi vào trong viện, trong chốc lát liền giải quyết xong rồi đi ra.
Đoàn xe lần thứ hai chạy vào sâu trong bến tàu, trong xe Phương Hách cúi đầu chọt chọt bạch cầu giấu trong túi, oán hận nói thầm với nó: “Mày muốn ăn vật kia thì tụi tao chuẩn bị cho mày, lần sau không cho phép lén lút ra ngoài nữa, nếu không sau này không cho mày ra nữa luôn!”
Bạch cầu chớp chớp đôi mắt to ngập nước trong suốt như ánh pha lê.
“Mấy cái ống pvc trong không gian ở đâu ra vậy?” Hạ Tử Trọng đang lái xe hỏi.
“Ô! Quên nói cho anh, lúc nãy khi chúng ta rút đi em sẵn tiện thu vào luôn. Em thấy mấy cái đó sau này sẽ hữu dụng.” Mấy con tang thi đều bị nhốt trong sân, Phương Hách lúc chạy ra khỏi nóc nhà thuận tiện thò tay vào cửa sổ còn mở thu mấy cái ống vào. Bọn họ hiện tại cách một khoảng không cũng có thể thu đồ vật, Phương Hách chỉ thu được mấy cái ống gần cửa sổ một chút, còn ở xa hơn thì không biết.
Hạ Tử Trọng nở nụ cười: “Hữu dụng, trước tiên để đó đi.” Nếu như bọn hắn muốn xây cái gì trong không gian thì mấy cái đó cũng có ích.
Phương Hách dùng lực chọt chọt bóp bóp hai má thịt vừa mềm vừa mập của bạch cầu rồi mới đóng ba lô lại, xe phía trước giảm tốc độ, bọn họ đã tới kho mục tiêu.
Mọi người xuống xe, cấp tốc đi đến cửa kho hàng. Nhà kho này không giống với mấy cái bọn họ từng đi ngang qua, diện tích của nó rất lớn, cửa nhà kho còn được khóa bằng khóa điện tử.
Quách Binh móc ra một chùm chìa khóa mở cửa tường, mới đi tới trước cửa kho.
Mọi người cấp tốc dò xét trong viện, xác nhận bên trong không có ai, phụ cận nhà kho cũng không có dấu hiệu có người đã tới, lúc này mới thả lỏng nửa phần, chờ Quách Binh mở kho.
Bọn Quách Binh tựa hồ biết mật mã của kho hàng này, tuy rằng bây giờ chỗ này đã bị cúp điện, nhưng trong kho hàng có hệ thống cung cấp điện độc lập, dĩ nhiên cho tới bây giờ còn vận chuyển. Chẳng bao lâu, cửa nơi đó truyền đến một tiếng ‘tích’, Quách Binh thở dài một hơi: “Được, mở rồi!”
Cửa kho chậm rãi mở ra, sau cánh cửa dày nặng là những thùng gỗ chất đống thành hàng, hay va li bằng da.
Một người trong đội lập tức huýt sáo: “Đồ vẫn còn!”
Cơ hồ mỗi người đều hưng phấn muốn chết, trong tận thế đánh tang thi là một việc rất tốn sức, nếu có thể dùng vũ khí thì ai cũng không muốn lấy đao đi chém! Mấy con tang thi đó vừa thối vừa bẩn vừa buồn nôn, dùng vũ khí xa xa đánh giết vẫn là thoải mái nhất!
Quách Binh không nói hai lời liền dẫn người đi vào, bắt đầu mở thùng kiểm tra từng cái một.
Trong trong ngoài ngoài hai cái kho hàng chất đống đủ loại vũ khí. Đương nhiên, trong này cũng không có vũ khí nào có lực sát thương quá lớn, trâu nhất chính là súng ngắm, bom, lựu đạn, nhưng loại vũ khí có tính sát thương quy mô lớn như ống phóng rốc-két tuyệt đối không có.
Cho dù là người buôn lậu vũ khí cũng không dám càn rỡ mà dẫn phiền toái về nhà.
Đại thể thống kê một chút, Quách Binh kêu hai người Hạ Tử Trọng đến thương nghị: “Tổng cộng hai kho vũ khí, hai người muốn mỗi loại một phần? Hay chỉ muốn lấy vũ khí mình xài quen tay?”
Hạ Tử Trọng nở nụ cười: “Tụi tôi cũng không như các anh, trước tận thế đều là người bình thường chưa sờ qua súng bao giờ. Những thứ đồ này lấy một ít phòng thân là được rồi, quá cao cấp chúng tôi cũng dùng không được.”
Quách Binh bật cười, kêu Trần Ninh lên cùng nhau thương nghị với Hạ Tử Trọng, chọn lựa mấy loại súng có phản lực thấp, thêm một bộ súng ngắm với không ít lựu đạn, thuốc nổ, còn lại chính là phân phối đạn và vài loại vũ khí khác. Những thứ này tính gộp lại căn bản không như ước định lúc trước lập thành: Một phần. Nhưng Hạ Tử Trọng tỏ vẻ phần còn lại không cần, đổi thành một phần tinh hạch thu hoạch được lần này là tốt rồi.
“Mặc dù bây giờ không biết tinh hạch này đến cùng có ích lợi gì, bất quá trước tiên tích góp một ít cũng không lỗ vốn?” Nghe Hạ Tử Trọng kiến nghị, Quách Binh suy tư một chút cũng gật đầu đáp ứng. Tuy rằng hắn cũng đoán ra tinh hạch này ngày sau khẳng định có chỗ dùng, nhưng có súng sau này bọn họ tiêu diệt tang thi tốc độ so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều, cho dù bỏ tinh hạch lần này cũng không sao, về sau chậm rãi thu lại là được.
“Đi, đi kho số 5!” Trong tay đã có súng, hoảng hốt trong lòng không còn. Lúc gặp tang thi mọi người cũng không cần lo trước lo sau như lúc trước, chỉ lo không cẩn thận bị tang thi bắt được, bây giờ cho dù là mấy người lúc trước bị thương ở trường học cũng có thể ngồi trong xe bắn tang thi bên ngoài.
Đều từ trong quân đội ra, dùng những thứ vũ khí này thanh lý tang thi tốc độ tăng cao không chỉ một ít. Cho dù kỹ thuật bắn súng kém nhất, cũng có thể bắn từ cái cổ tang thi trở lên, ngược lại là hai người HạTử Trọng cùng Phương Hách lần này tốc độ công kích rớt ở phía sau.
“… Tay đã tê rần rồi nè.” Tuy rằng vừa cùng bọn Quách Binh học tư thế tiêu chuẩn khi bắn súng, nhưng phản lực của súng không phải người nào mới học cũng có thể quen được là kết quả mà bọn họ lựa súng có phản lực thấp nhất cho hai người.
Hạ Tử Trọng cũng không bắn trúng, thấy vẻ mặt Phương Hách đau khổ nở nụ cười, thu hồi súng trong tay cho cậu bóp cánh tay: “Tay của anh cũng tê, hay là chúng ta chờ khi nào về thì luyện tập được không, bây giờ chúng ta không thiếu đạn.”
Khi vũ khí được chất lên xe hai người liền thu một nửa vào không gian, bây giờ có ai phát hiện ra cũng không sao, bọn họ chưa từng dùng súng nói là bắn trật cũng không có gì mất mặt.
Tựa đầu dựa vào bả vai Hạ Tử Trọng, Phương Hách cầm cái bao vừa nãy được bọn Quách Binh chia cho tinh hạch giơ qua giơ lại, trong đó có lẫn một viên tinh hạch cấp hai, liền đem bạch cầu với tinh hạch ném vào không gian: “Phía trước chính là kho số 5 đúng không? Lấy mấy thứ kia xong chúng ta có được về chưa?”
“Chưa, bọn họ còn muốn đi kho số 22… Tiểu tử kia ăn vặt xong rồi thì kêu nó vào không gian đi.”
Phương Hách gật gật đầu, liếc nhìn trong không gian một cái – bạch cầu vừa lúc hấp thu hết năng lượng bên trong tinh hạch, ánh sáng từ thân thể của nó khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Kho số 5 cũng có hệ thống cung cấp điện riêng, dược phẩm trong kho này cần phải ướp lạnh mới bảo tồn được, may là lúc nhận nhiệm vụ tiểu đội Luân Hồi cũng được căn cứ cung cấp hòm giữ nhiệt, vừa lúc đem thuốc để vào đó, bảo tồn thích đáng.
Số lượng dược phẩm không ít, trong viện còn có xe tải có thể chở. Mọi người vào lúc này còn chưa đổi xe, để sinh tồn thì ngoài những vũ khí này cơ hồ không có bao nhiêu nơi có thể gửi những thuốc này, vừa vặn dùng có thể dùng xe tải giả bộ tạm thời một chút.
“Sớm biết có nhiều như vậy, chúng ta trước hết đi lấy xe.”
“Dược phẩm tận lực mỗi chiếc xe đều chở một ít, đừng để hết lên xe tải… Nếu có gì ngoài ý muốn thì sao? Trước hết cứ lấy để lên xe đi.” Trần Ninh sờ mũi một cái, thấy toàn bộ dược phẩm được xếp lên mới nhìn về phía Quách Binh: “Đi kho số 22 chưa?”
“Đi! Nhìn coi có chiếc xe nào tốt!” Quách Binh hứng thú dâng cao, vung tay lên, toàn đội xuất phát.
Từ sau khi thanh lý tang thi ở kho số 31, lần hành động này liền trở nên đặc biệt thuận lợi. Mọi người lấy dược phẩm trong kho trữ hàng liền thẳng một đường tới kho số 22. Kho số 22 nằm trên một con đường khác, đoàn xe chạy đến cuối đường rồi quẹo qua đường khác mới thấy được cửa kho số 22.
Mở cửa lớn ra, cả bọn liền bị một đám xe sang chảnh chói chiếu lòi con mắt, hai người Hạ Tử Trọng cũng lái xe vào trong, không nhịn được nhìn một hàng xe thể thao rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Những chiếc này thấp nhất cũng phải năm mươi đến sáu mươi vạn trở lên, nhưng đáng tiếc hiện tại một chiếc cũng không sử dụng được.” Phương Hách có chút tiếc nuối mà nhoài người lên cửa sổ cảm thán.
“Nếu thích thì em lấy một, hai chiếc chạy đi.”
“Đi chỗ nào chạy được?”
“Trong không gian?” Hạ Tử Trọng sau khi nói xong liền cau mày: “Đáng tiếc bên trong không có đường cái.” Đúng đấy, trong không gian chỉ có đường nhỏ, tương đối bằng phẳng, đất trống diện tích lớn cũng chỉ có một mảnh gần nhà trúc, còn bị Hạ Tử Trọng trồng mấy giàn nho rồi để mấy cái bảng thu nắng mặt trời.
Phương Hách nhịn cười, đôi mắt cong lên, lúm đồng tiền đẹp đẽ hiện ra, hiếm thấy học trưởng lâu lâu nói sai một lần, thật muốn ghi lại hình về sau xem…
Sờ sờ lúm đồng tiền của cậu xong, Hạ Tử Trọng tắt máy xe đi xuống.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
11 chương
60 chương
68 chương
49 chương
2020 chương
109 chương