Phía trước có xe dẫn đường, xe bọn họ kẹp giữa đội tự nhiên không cần phí sức nhớ đường. Cùng những tiểu đội khác hợp tác hành động vừa có lợi vừa có hại. Hại chính là sợ gặp phải đồng đội ngu như heo hoặc đội ngũ bất lương cố ý hãm hại đồng bạn. Lợi chính là giống như hiện tại có người giúp đỡ mở đường, lập ra con đường hành động, còn sớm đánh bay tang thi quấy rối. Đến trưa đoàn xe cuối cùng cũng chạy ra khỏi khu vực nội thành A thị, đến được ngã ba đường cao tốc tới phía bắc F thị. Từ điện thoại νô tuyến truyền ra, xác nhận mỗi xe đều đầy xăng, liền quyết định buổi trưa không nghỉ ngơi mà thừa dịp trên đường vắng vẻ chạy cho nhanh. Phương Hách từ trong không gian lấy ra hai viên cơm nắm – bắp ngô được cậu phơi nắng, mài thành bột ngô. Tối hôm qua bất chợt nảy sinh ý tưởng dùng một ít rau dưa sấy khô với thịt ba chỉ hầm thành một nồi ăn với cơm nắm. Bạch cầu lúc này cũng đi ra ngoài hóng mát, tò mò nhìn cảnh sắc bên ngoài như bị một màng giấy mỏng che phủ. “Anh ăn trước đi, để em lái cho.” Phương Hách liền lấy ra một chén canh đặt trên bệ kính xe rồi đổi vị trí với Hạ Tử Trọng. Bạch cầu phát hiện Hạ Tử Trọng ngồi xuống bên cạnh mình, xoay đầu lại mắt lom lom nhìn ‘cơm nắm’ hắn cầm trong tay bày ra vẻ mặt khát vọng – muốn ăn muốn ăn! Hạ Tử Trọng ăn vài miếng mới phát giác đôi mắt to lóe sáng kia, toàn bộ cả người bạch cầu đều cọ lên đùi mình giống hắn như chó con chỉ thiếu mỗi việc lè lưỡi liếm tay hắn kêu “Notice me please”. “Mày muốn ăn? Sau khi ăn xong phải về không gian ngủ!” Nghe nói một khi ăn thì phải trở về không gian, cả người bạch cầu đều xoắn xuýt lại, ủy khuất chớp đôi mắt to nhìn Hạ Tử Trọng rũ lòng thương, nhưng cũng không dành được của hắn nửa điểm thông cảm, quả nhiên trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất! “Phốc” một tiếng nhảy vào trong ngực Phương Hách, bạch cầu ở trên người cậu cọ cọ làm nũng, liền bị Hạ Tử Trọng dùng cớ ‘gây trở ngại lái xe’ bắt trở lại. Vặn vẹo uốn éo một hồi, bóng lưng trắng xoá hướng về phía Hạ Tử Trọng, bạch cầu lần thứ hai dán đôi mắt to sát vào cửa sổ nhìn cảnh vật tiêu điều bên ngoài, bóng lưng hiện ra phiền muộn cùng ưu thương. Hạ Tử Trọng sau khi ăn xong đổi lại để Phương Hách ăn cơm trưa, mãi đến chạng vạng đoàn xe mới tìm một trường học ven đường, xác nhận không có nguy hiểm nào mới chọn nơi này thành nơi nghỉ chân tối nay của cả bọn. Nơi này là trường trung học, bởi vì không có học sinh ở lại trường, cho nên không cần lo lắng vấn đề gặp tang thi triều. Dừng xe trong viện, giết vài con tang thi là giáo viên và quản lý, mọi người lúc này mới tiến vào lớp học. Hạ Tử Trọng cầm con dao quắm, Phương Hách cầm trong tay con dao găm ba khía, hai người đi theo đội ngũ cẩn thận vào trong phòng học. Đơn giản kiểm tra tình huống xung quanh, xác nhận không có những người khác hoặc tang thi ở trong trường, mọi người lúc này mới chọn tầng hai làm nơi nghỉ ngơi. “Nơi này có người đến rồi.” Nhìn mấy cái bàn bị di chuyển tới góc tường, với không ít chân bàn ghế cháy khét, Trần Ninh nói với Quách Binh. Quách Binh đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra sân luyện tập: “Những người kia cũng đã đi rồi, có khả năng là tới căn cứ gần đây. Từ tầng hai trở lên có dấu vết tang thi không?” “Không phát hiện.” “Vậy chỗ này là do người làm.” Hạ Tử Trọng cũng nhìn qua hướng sân luyện tập, mấy cái lan can gần đường cái không biết bị cái gì làm gãy, là có sẵn hay tang thi làm. “Ngày hôm nay nghỉ ngơi ở đây, sáng mai chúng ta lên đường.” Quách Binh nói xong, Trần Ninh liền bắt đầu sắp xếp danh sách gác đêm. Số lượng đội viên hành động lần này khá nhiều, tối hôm nay không tới bọn Hạ Tử Trọng, hai người biết mình bị xếp vào buổi tối ngày thứ ba, liền tìm một góc ngồi xuống chuẩn bị nghỉ ngơi. Người tiểu đội Luân Hồi cũng tụm năm tụm ba phân tán ngồi nói chuyện với nhau, hai người phụ trách phiên trực thay phiên ăn cơm liền ngồi bên cửa sổ nhìn chằm chằm tình huống bên ngoài, ngoài ra còn có hai người phụ trách phòng khác là căn phòng đối diện căn phòng này. “Chúng ta ngày mai có thể đến được bến tàu không?” “Nếu như trên đường không có gì ngoài ý muốn thì có thể.” Hạ Tử Trọng nhận bình nước Phương Hách đưa tới, có những người khác nghỉ ngơi bên cạnh họ cũng không thể uống nước canh, chỉ uống nước giếng đã chuẩn bị sẵn. “Trưa mai hẳn là có thể đến nơi.” Một đội viên Luân Hồi ngồi cách hai người không xa, chỉ vào đồng bạn bên cạnh nói: “Lúc trước hắn vận chuyển hàng hóa, thường đi đường này.” “Nơi đó bình thường có nhiều người không?” Hạ Tử Trọng thuận miệng hỏi thăm. “Nói nhiều cũng nhiều, nói ít cũng ít, ban ngày người khẳng định không ít, nhưng buổi tối có hàng đến cũng có nhiều người. Chỉ cần người khu dân cư gần đó biến thành tang thi không bị dẫn qua là tốt rồi. Khu dân cư cách chỗ chúng ta đi một đoạn.” Người kia suy nghĩ một chút mới trả lời. “Mọi người trước kia quen biết nhau không?” Phương Hách nhớ tới Quách Binh nói tiểu đội bọn họ đa phần đều là quân nhân xuất ngũ, tò mò hỏi. “Cũng biết sơ sơ, bọn họ đều thuộc công ty bảo an, tôi và Lưu Chí là bạn thân, thời điểm phát sinh tận thế vừa lúc ở cùng bọn họ. Hai người thì sao?” Người hai bên hợp nhau đến bất ngờ, nói chuyện như bạn bè lâu năm. Không thể không nói, tiểu đội Luân Hồi một cô gái cũng không có – ít nhất hai người bọn họ đến bây giờ vẫn chưa thấy. Một đám đàn ông tụ lại cùng nhau tán gẫu đến nửa ngày, điều ngạc nhiên là không ai phát hiện trên tay hai người Hạ Tử Trọng đeo nhẫn đôi. Cho nên, đến khi sắc trời muộn dần người người chuẩn bị nghỉ ngơi, thấy hai người Hạ Tử Trọng Phương Hách ngủ sát bên nhau, người trực đêm rất thuần khiết mà cảm thán một câu: “Hai chàng trai này tình cảm thật là tốt.” – con nít không biết chân tướng thật hạnh phúc. Trong giấc mộng, Hạ Tử Trọng mơ thấy hai người ở sau núi hái hoa quả, đứng dưới gốc cây đào, cây quá cao, hai người quên trong không gian có một cái thang, chỉ có thể phát sầu không biết làm sao mới hái được quả đào mọng nước đó xuống. Bỗng nhiên, bạch cầu nhảy lên, từ trên đầu Hạ Tử Trọng, nhảy thẳng về phía quả đào phấn nộn. Mỗi một lần nó nhào tới, quả đào liền biến mất giống y như thời điểm bạch cầu ăn tinh hạch. Một trái, lại một trái, trên cây rất nhanh liền bị bạch cầu gặm sạch sẽ, ngay cả lá cũng không còn một chiếc. Hạ Tử Trọng lăng lăng nhìn bạch cầu – nó không phải khi ăn đồ bình thường sẽ bất tỉnh sao? Làm sao lần này ăn quá trời trái cây còn không có việc gì? Đang buồn bực, chợt nghe có người gào bên tai — “Địch tấn công, tang thi biến dị, biến dị!!” Người trong phòng nháy mắt tỉnh lại, hai người trực đêm đột nhiên lao ra khỏi phòng: “Phòng đối diện!” Chờ đến khi hai người Hạ Tử Trọng chạy tới, liền thấy một con tang thi biến dị to gấp ba lần bình thường nắm lấy cánh tay một người trực đêm đưa vào miệng. “Oành” một tiếng súng vang, người đầu tiên cầm súng vọt vào gian phòng chính xác bắn trúng tay đang cầm cánh tay của nó, nhưng chỉ xẹt ra một đốm lửa làm cho nó tạm dừng hành động một lát. Mình đồng da sắt! Là một loại tang thi biến dị trong hệ thể chất! Mỗi một loại dị năng đều chia thành nhiều nhánh, nhánh tang thi này có nhiều điểm đặc thù. Bởi vì không có nhiều trí tuệ nên đám tang thi tiến hóa chỉ biểu hiện dị năng một phần. Ví dụ như tang thi thể chất, trên cơ bản thân thể càng thêm cường tráng, da cứng cáp, khí lực lớn. Mà nhân loại thì lại có thể linh hoạt điều chỉnh dị năng, như vận dụng dị năng đến bàn tay làm cho nắm đấm cứng hơn, vân vân. Thuộc tính biến dị của con tang thi này cao hơn nhiều, nếu không nó không thể đỡ được đạn. Hạ Tử Trọng ngay thời khắc xẹt điện liền nghĩ tới điểm này: “Thử tìm nhược điểm mấy chỗ khác mau!” Tuy rằng mọi người không biết ai nói thế, nhưng cũng nhắm đến mục tiêu khác. Dị năng giả hệ sức mạnh trong tiểu đội Luân Hồi xông lên trước, đao trong tay liên tục tìm cơ hội chém cổ nó, nhưng cũng chỉ vang lên tiếng ‘kèn kẹt’ rợn người. “Đao Quyển!” Người kia hô to một tiếng, một phát bắt được đồng bạn suýt nữa bị đưa vào miệng tang thi, muốn kéo móng vuốt của nó ra cứu đồng bạn. “Đánh vào khớp tay của nó!” Quách Binh vừa dứt lời, dị năng giả hệ sức mạnh trong đội lại bị tang thi một phát đánh bay. Cùng lúc đó, chợt có một quả cầu lửa bắn trúng ngực tang thi. Tuy rằng làm cho nó gào lên nhưng cũng không thể tạo thành thương tổn. Quả cầu lửa công kích chỉ đốt ra một tầng màu đen trên ngực nó, tang thi nổi giận cầm người kia ném xuống đất! Một ánh sáng màu xanh rọi đến, ánh vàng nhàn nhạt bám trên lưỡi dao, ‘xì’ một tiếng, cánh tay tang thi biến dị lại bị người kia chém đứt một phần ba! Hữu hiệu! Hạ Tử Trọng đem phong hệ dị năng xuống dưới chân, thừa dịp tang thi dừng động tác vọt ra phía sau nó. Lúc đó một bóng người nhanh chóng bắn tới, so với Hạ Tử Trọng nhanh hơn một chút, dao găm ba khía sắc bén đâm vào trong mắt tang thi, tang thi còn chưa kêu thành tiếng, thân ảnh đó liền bay xa ra phía sau! Tang thi mất đi một con mắt bây giờ mới kêu ra tiếng, ném đi người nó nắm trong tay bị xem thành ‘vũ khí thịt’ kia, nó xòe bàn tay đập thẳng lên sàn nhà. Trùng kích quá lớn khiến người kia trực tiếp hôn mê bất tỉnh, miệng phun một ngụm máu tươi. Sàn nhà trong nháy mắt bị tang thi đập nứt, mọi người có cảm giác cả tòa nhà đều đang lay động! Hạ Tử Trọng nhảy lên không, thừa dịp tang thi còn chưa đứng dậy, vung con dao quắm phủ một lớp ánh sáng màu vàng, dùng khí lực toàn thân bổ vào sau gáy con tang thi… ‘Rít rít’ Thanh âm giống như khoan cắt kim loại vang lên, sắc bén làm tê cả da đầu, tuy rằng tang thi đã bị chém đứt nửa cái cổ, nhưng nó vẫn còn có thể hành động! “Tốt! Chém vào vết thương trên cổ!” Phát hiện Hạ Tử Trọng tựa hồ đã dùng hết sức, Quách Binh quyết định thật nhanh vung tay lên, mang theo mấy đội viên trong tay cầm binh khí dài xông lên. Hạ Tử Trọng rút dao quắm lui ra, chỉ cảm thấy đầu óc choáng như bị say xe. Hắn mới vừa rồi đem tất cả dị năng hệ kim rót vào trong dao, lại không thể chém đứt cái cổ tang thi này. Bất quá cũng may tang thi hệ thể chất kỳ quái cho dù mạnh nhưng chỉ cần liên tục tấn công vào vết thương liền có thể giết được nó! Nếu như hôm nay gặp phải là tang thi tốc độ cường đại, những người này nhào lên cũng không có ích gì.