“Hiện tại, vì căn cứ, vì sinh tồn, chỉ có cấp cho mấy dị năng giả đó nhiều lợi ích hơn mới có thể hợp tác.” Một người đàn ông ngồi chính giữa mở miệng tổng kết, gã nhìn xung quanh một lần, có người tuy rằng vẫn bất mãn, nhưng đối mặt với chuyện binh lực của mình hao tổn quy mô lớn, bọn họ không thể không đồng ý quan điểm này. Mà ở trong lòng, lại suy nghĩ những kế hoạch khác – tỷ như, làm sao để thuộc hạ của mình trong đám dị năng giả thu được lợi ích lớn hơn.
Lần hội nghị này mở vào rạng sáng ngày tang thi chuột tập kích, mọi người sau khi xác định vấn đề tang thi chuột mới bắt đầu phân chia hạng mục công việc trong căn cứ. Sau khi thảo luận kết thúc bỗng nhiên có một người chạy tới gõ cửa: “Báo cáo!”
“Vào đi, có chuyện gì?”
Người kia vội vã đi vào, trong tay cầm một cái hộp: “Báo cáo thủ trưởng, đây là thứ binh lính đang ở ngoài thanh lý thi thể tang thi chuột phát hiện được, vật này được phát hiện trong óc nó.”
Một cái hộp lớn bằng bàn tay, bên trong có vài viên tinh thể giống nhau, lớn cỡ hạt đậu, ánh đèn chiếu vào rực rỡ lộng lẫy.
“Đây là… Trong óc con chuột?”
“Vâng!” Tinh hạch tang thi từ tận thế sơ kỳ đã xuất hiện, nhưng nó chỉ sinh trưởng trong đầu tang thi, rất khó bị người phát hiện. Tro của nhóm tang thi bị đốt vốn màu trắng, tinh hạch dính một tầng ‘xám’ nhất thời khó bị người phát hiện, trừ người vận chuyển tro tàn trong lúc vô tình phát hiện, cũng không có người nào chú ý tới. Nhưng nhóm tang thi chuột này không biết có phải nhiệt độ súng phun lửa có vấn đề, bị thiêu cháy đen, những binh sĩ này khuya khoắt đi quét sạch chiến trường, tay cầm đèn pin quét qua liền thấy mấy viên tinh thạch lấp lánh.
“Cái này… Trước đây phòng thí nghiệm cũng phát hiện trong óc tang thi đúng không? Có giống vật này không?” Có người nhận ra tinh hạch, mấy ngày trước người tới phòng thí nghiệm chuyển xác tang thi phát hiện vật này, còn chưa nghiên cứu ra tác dụng thì bây giờ lại thấy trong óc tang thi chuột?
“Gọi người phụ trách tới đây một chút.” Lập tức có người hạ lệnh, tìm nhân viên tương quan lại đây xác nhận.
Không lâu nhân viên công tác tiến vào, kiểm tra tinh hạch trong cái hộp kia nói: “Chính là vật này, cả hai giống nhau!”
“Lúc trước làm sao biết thứ này?”
“Phòng thí nghiệm vừa bắt đầu nghiên cứu có một ít tang thi, chúng tôi nghiên cứu ra phương pháp phân biệt bệnh độc tang thi, để đảm bảo chính xác phương pháp an toàn nên kêu người đưa tới mấy xác tang thi mới nhất, lúc này mới phát hiện thứ này trong đầu nó.”
“Ô? Vậy kết quả thế nào?”
“Bây giờ… Ngày hôm qua chúng tôi mới làm báo cáo tổng kết, còn chưa kịp báo.” Người kia nói, đưa lên một phần báo cáo: “Trong đầu tang thi bây giờ đều có thứ này, tang thi lúc trước thì không có. Chúng tôi hoài nghi thứ này cần phải có thời gian nhất định mới hình thành, hơn nữa rất có thể – đây chính là nguyên nhân căn bản dẫn đến tang thi tiến hóa!”
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, trong phòng họp vang lên tiếng xì xầm, không ít người châu đầu ghé tai không biết đang nói cái gì.
“Nói bọn họ toàn lực nghiên cứu vật này, nhất định phải biết rõ nguyên lý của nó!” Tuy rằng không biết vật này đến cùng có lợi ích gì, lúc này tất cả mọi người đều hiểu vật này liên quan đến tồn vong tương lai của nhân loại!
Đợi sau khi tan họp, sắc trời cũng đã sáng, từng người đi về phía biệt thự của mình, sau khi bên cạnh không còn ai, có vài người thấp giọng trao đổi.
“Kêu bọn họ nhanh chóng nghiên cứu tinh hạch, chuyện này không thể giấu được nữa.”
“Ngài yên tâm đi, người của chúng ta vào ngày thứ ba tận thế đã phát hiện vật này, nếu như chúng ta vẫn không nghiên cứu ra cách dùng nó, vậy bọn họ cũng sẽ không cản đường chúng ta.”
“Không được xem thường, bây giờ không phải lo người khác lén lút nhanh hơn chúng ta, mà là cấp trên đã biết rồi… Thiết bị, nhân tài của bọn họ đều nhiều hơn chúng ta, nhất định phải đi trước bọn họ!”
“Bọn họ không đưa ra được kết luận gì? Loại tinh hạch này có phải dùng để dị năng thăng cấp không?”
“Tạm thời vẫn chưa tìm được phương pháp, bất quá bên trong vật này ẩn chứa năng lượng, điểm này không thể nghi ngờ… Chỉ là, trước kia đại thiếu nói cho mấy người ăn thử… Đám vật thí nghiệm kia đều trực tiếp biến thành tang thi.”
“Thực sự là ý nghĩ kỳ lạ! Cũng chỉ đọc được mấy cái vớ vẩn trên tiểu thuyết!”
“Khụ khụ, cũng không thể nói như vậy, nếu như không phải đại thiếu bình thường thích xem sách, chúng ta cũng không sớm đoán được trong đầu tang thi có vật này… Ngài yên tâm đi, cũng sắp có kết luận…”
Suy đoán trong đầu tang thi có vật đặc thù, vào giai đoạn tận thế sơ kỳ đã có người truyền ra, mà người chân chính đi nghiệm chứng đã ít lại càng ít hơn. Khi vừa bắt đầu, tất cả mọi người vội vàng thoát thân, cho dù có muốn cũng không dám tự mình thử nghiệm.
Đến khi giá trị vũ lực mọi người tăng lên, có thể đơn độc thủ tiêu một con tang thi, không phải ai cũng có dũng khí mổ đầu tang thi, mò óc nó tìm tinh hạch. Bởi Vậy, số người nghiệm chứng trong đầu tang thi đến cùng có tinh hạch hay không đã ít lại càng ít.
Bây giờ, một lần nữa chiến đấu và phòng thủ, rốt cục mới công khai chuyện tinh hạch cho mọi người, sau đó chính là một chuỗi chờ đợi dai dẳng, chờ người thí nghiệm phương pháp hấp thu tinh hạch, chờ người ta chịu công bố với dân chúng.
Cho dù như thế nào, trong đầu tang thi có tinh hạch là sự thật, sau khi hội nghị kết thúc liền lặng lẽ khuếch tán trong căn cứ. Đặc biệt là mấy đội ngũ có bối cảnh đều lấy được tin tức này.
Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách mãi đến tận sáng ngày thứ hai mới biết tin tức tối hôm qua căn cứ bị tang thi chuột công kích – hết cách rồi, ai kêu bọn họ về nhà liền chui vào không gian làm chi? Không nghe còi báo động trong căn cứ cũng là chuyện bình thường.
Điện, nước trong căn cứ đã sớm đổi thành bên trong căn cứ cung ứng, tiền nước, tiền điện so với trước tận thế cao gấp mấy lần. Hai người trước đây tượng trưng mua một chút, chủ yếu sử dụng vẫn là điện, nước trong không gian.
Nước thì dễ bàn, giếng không gian, thác nước tùy ý cho bọn họ sử dụng. Điện thì lại cần nhờ năng lượng mặt trời trong không gian cung cấp. Thế giới bên ngoài cả ngày sương mù mông lung không nhìn thấy một tia nắng nào, mà trong không gian mỗi ngày ánh nắng đầy đủ, thu năng lượng mặt trời là chuyện cực kỳ đơn giản.
Bảng thu năng lượng mặt trời bị Hạ Tử Trọng để ở bãi đất trống trong sân, mảnh đất trống sót lại được Phương Hách quy hoạch, dùng chỗ phơi khô vài thứ, tỷ như hai ngày trước cậu phơi rau dưa, hoa quả khô hoặc lương thực cần phơi khô như hạt thóc, hạt bắp.
“Tối hôm qua không biết tang thi chuột có chạy vào căn cứ được không nữa?” Phương Hách mở đài phát thanh, bắt đầu dò đài – trụ sở bên ngoài không thu được tín hiệu vô tuyến, nhưng trong căn cứ vấn đề này không lớn.
“Chắc không, nếu không bây giờ bên ngoài đã không thể bình tĩnh như vậy.”
Đường phố ngoài biệt thự vẫn như trước người đến người đi, không khí cũng không căng thẳng, xem ra vấn đề không lớn. Kết hợp với ký ức đời trước, lần tang thi chuột đột kích này hẳn không tạo thành tổn thất quá lớn cho căn cứ.
Hai người vừa nghe đài phát thanh, vừa ăn điểm tâm, bạch cầu bị cấm không được ăn thức ăn nhân loại ngồi xổm bên cạnh bàn lưng quay về phía hai người phụ huynh bất lương, yên lặng toả ra oán khí nho nhỏ – không cho tui ăn!
Hai người ra ngoài xem camera theo dõi thấy hôm qua có một hồi cảnh báo, thế mới biết tối qua từng xảy ra nguy hiểm.
“Nếu không về sau tối đừng vào không gian nữa?” Không khí bên ngoài không tốt cũng không thoải mái như trong không gian, thành thật mà nói hai người càng muốn sinh sống trong không gian hơn. Chỉ sợ có tình huống đột nhiên phát sinh, ở trong không gian cũng không yên lòng.
Hạ Tử Trọng suy tư một chút, lắc đầu: “Không cần thiết, dù sao chuyện tối qua chỉ là tình huống bất ngờ. Có thể tắm xong rồi hãy đi ra ngủ.” Khi tắm phải làm gì? Hai người trong lòng rõ ràng. Lời này Hạ Tử Trọng nói ra không có vấn đề gì, kì thực nội hàm có một số tâm tư, làm Phương Hách đỏ mặt liếc hắn một cái.
Hai người đang ăn cơm thì nghe tiếng xe đạp, nhìn ra ngoài cửa thì thấy có người bỏ thư vào hòm, sau đó cưỡi xe chạy qua nhà kế tiếp.
“Em đi lấy.” Phương Hách vội vàng đứng lên, bạch cầu bên cạnh cũng muốn đi theo liền bị một bàn tay lớn nắm lấy: “Mày muốn quậy phá cái gì?” Bên ngoài người đến người đi, cái tên này nếu như đi ra ngoài nhất định sẽ bị người khác nhìn thấy.
Trong hòm thư chỉ có một phong thư dày, Phương Hách nhìn chữ in trên mặt ‘Hiệp hội quản lý căn cứ’, hẳn là có liên quan đến việc ngày hôm qua, nghĩ vậy cậu liền ôm bao thư chạy vào nhà.
“Lão đại?” Một người nghi hoặc hỏi người phía trước, theo ánh mắt hắn nhìn qua biệt thự phía bên kia: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Ellen lắc đầu một cái, hứng thú lần thứ hai quan sát ngôi biệt thự kia một chút, cậu nhóc hồi nãy… Thật khiến người ta thích thú. Đặc biệt là thế đạo bây giờ, ngay cả hắn cũng không thể bảo đảm bề ngoài mỗi ngày đều hoàn mỹ sạch sẽ như vậy, vậy mà cậu nhóc kia lại… Ngôi biệt thự đó, chẳng lẽ là thiếu gia nhà ai?
“Cậu đi hỏi thăm một chút, người sống trong căn biệt thự kia là ai?” Nam sinh xinh đẹp như vậy, cho dù trước tận thế cũng được người khác vây quanh, huống chi bây giờ? Không biết phía sau cậu có bối cảnh gì, nếu không có hắn sẽ dễ dàng hạ thủ.
Bây giờ không thể so với trước tận thế, khái niệm ‘bối cảnh’ hiện tại cùng trước tận thế không giống nhau. Có lẽ đa số người còn nghĩ có ba loại ‘quân, chính trị, tiền’, nhưng trên thực tế chỉ cần bên ngoài tang thi một ngày còn chưa chết hết, vậy người chủ đạo trong căn cứ cũng chỉ có hai loại – Thứ nhất, tay cầm binh quyền hoặc người lãnh đạo phần lớn dị năng giả. Thứ hai, bản thân là một dị năng giả có thực lực mạnh mẽ.
Chính hắn bây giờ đã coi như nắm giữ bối cảnh thứ hai, là dị năng giả mạnh mẽ, và đang phát triển hướng lên bối cảnh thứ nhất, bây giờ chính hắn, so với trước tận thế ít kiêng kỵ hơn, khả năng lấy được thứ mình muốn cũng nhiều hơn!
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
11 chương
60 chương
68 chương
49 chương
2020 chương
109 chương