Hạ Tử Trọng lấy từ trong đống đồ ra một con dao găm ba khía giao cho Phương Hách, bản thân thì chọn một con dao quắm, hai món vũ khí này rất phù hợp với công phu của họ. Cả hai thứ này đều là hàng chính phẩm, chủ tiệm này không biết thông qua con đường nào mà lấy được, lần thu hoạch này toàn hàng nhái nhưng lực sát thương cũng rất khá, tuyệt đối không phải hàng để diễn kịch.
Phương Hách mừng rỡ lăn qua lộn lại nhìn dao găm trong tay, trở tay thu vào không gian, đặt ở chỗ tiện tay cậu khi nào cần thì lấy ra. Còn thanh kiếm bị gãy mũi kia? Đương nhiên là bị ném vào góc cùng với thanh đao gãy của Hạ Tử Trọng.
“Tới giờ rồi, chúng ta đi xuống trước đi.” Hạ Tử Trọng cũng thu con dao quắm vào không gian, nhìn xuống dưới thăm dò.
Hai người cầm chiến lợi phẩm lần này đi xuống lầu, xe bọn họ để gần cửa lầu, khi bọn họ xuống tới cũng đã có mấy người nhanh nhẹn đem vật tư của mình ra xe.
Bọn Hạ Tử Trọng lần này không thu vật tư vào không gian, thu hoạch vốn không nhiều, bọn họ không cần giả vờ bản thân xui xẻo.
Ngược lại là hai người sát vách kia thời điểm đi ra khiến người liếc mắt – tay bọn họ chỉ cầm mấy cái túi nhẹ hều, balo trên lưng nhìn vẫn như lúc đi vào. Nhưng mặt bọn họ cũng không có biểu tình gì tỏ vẻ bản thân xui xẻo. Phương Hách ngồi vào vị trí phó lái, nhìn hai người phía trước mà nghi hoặc nhíu mày: “Tử Trọng, chúng ta có gặp họ lần nào chưa?”
Hạ Tử Trọng cũng cảm thấy người kia quen quen nhưng nhất thời không nhớ nổi, mãi đến khi chạy tới cửa khu nhà tụ tập với xe khác, hai mắt Phương Hách bỗng nhiên sáng ngời, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: “Người kia giống như người chúng ta nhìn thấy trên camera ở trung tâm thương mại ấy? Anh nói hắn có khả năng là không gian dị năng giả không?”
Hạ Tử Trọng hơi cau mày lại, nhớ tới việc kia liền gật đầu nói: “Hình như đúng là hắn.”
“Khó trách bọn hắn không lấy thứ gì, đều thu hết vào không gian.”
Không biết đồng bạn của hắn có biết người này có không gian hay không? Bất quá xem biểu tình người kia bình tĩnh, hẳn là biết đi.
Đoàn người lục tục về tới địa điểm tập hợp, phía sau còn có mấy chiếc xe của người mới được cứu ra – quân đội mỗi lần ra ngoài hành động đều sẽ thuận tiện cứu vài người sống sót mang về căn cứ. Nhưng nếu người cùng hành động cũng có thể cứu vài người thì quân đội cũng sẽ căn cứ vào nhân số mà chiết khấu vật tư, cho nên mọi người khi gặp người sống sót cũng sẽ tình nguyện phụ một tay.
Những người đó mắc kẹt trong nhà mình gần một tháng, mỗi ngày sống trong sợ hãi, nghe tiếng tang thi gào rống bên ngoài, dưới lầu toàn là thân ảnh tang thi du đãng, các loại áp lực chèn ép tinh thần bọn họ đến cùng cực, nếu như không phải lần này gặp được quân đội và đám người thu thập vật tư thì không bao lâu nữa bọn họ chắc sẽ điên mất.
Sau khi xác nhận tất cả mọi người đều đông đủ, đoàn xe rời khu nhà trở về vị trí quân đội. Tốc độ quân đội tiến công không tính là quá nhanh, nhưng lúc này cũng dọn được một con đường, dựng một hàng phòng ngự chặn tang thi, quân lính đang nghỉ ngơi tại chỗ. Mấy tiểu đội cứu được người sống liền dắt người tới chỗ quân đội đăng ký – xe tải đi theo quân đội có một chiếc chuyên dùng để chở những người được cứu giữa đường.
Chờ lái xe vào vị trí đổ, các đội viên dồn dập xuống xe ăn cơm, tranh thủ mở chợ. Không sai, chính là chợ lâm thời. Dùng mấy thứ mình mới lấy được đổi với người khác để lấy thứ mình cần.
Phương Hách vẫn là lần đầu nhìn thấy loại chợ trao đổi hàng hóa này, chờ Hạ Tử Trọng khóa kỹ xe, mới đem mấy cái nồi niêu không cần dùng háo hức ngậm sô cô la đi theo bên cạnh Hạ Tử Trọng, mắt nhìn qua nhìn lại ‘quầy hàng’ của người ta.
Thứ bày bán cái gì cũng có, nhưng đa số không có vật nào bọn họ dùng được, tỷ như… giày con nít, váy ngắn, thậm chí… áo lót phụ nữ.
Hai người hữu thần một phen mà nhìn một gã đàn ông cao to thô lỗ trước mặt bày một đống áo lót phụ nữ đủ các loại hình dáng màu sắc, người kia còn cười lớn giơ lên một cái lên điên cuồng vung vẫy: “Thứ tốt đây! Đổi một cái về căn cứ lấy lòng vợ, bạn gái đê!”
Người mua giày bên cạnh nở nụ cười nói: “Áo kia của anh lớn quá, thời đại này không dùng được, cúp D đói bụng một tháng cũng thành cúp A thôi, áo lớn như vậy mua về ai dùng được?”
Người xung quanh nghe thấy đối thoại của bọn họ liền cười ầm lên, thay đổi bầu không khí trầm trọng lúc trước.
Hạ Tử Trọng rời khỏi quầy hàng không bình thường này dạo một vòng, dùng nồi niêu đổi về một đống đinh, vật này Hạ Tử Trọng dùng làm ám khí, lực sát thương lớn hơn ám khí chế bằng trúc, còn có thể nhặt về xài tiếp – chỉ cần không ghét nó gỉ sét là được.
Hai người đi một vòng rồi về xe, ăn chút sô cô la, thịt khô, salad hoa quả rồi chờ lượt hành động tiếp theo.
Lần hành động này kéo dài đến hai ngày, quân đội mới mang quân rút đi. Ngoại trừ buổi chiều ngày thứ hai xuất hiện tang thi biến dị cấp hai vọt vào tuyến quân đội khiến cục diện khá hỗn loạn, còn lại tất cả đều thuận lợi. Làm hai người Hạ Tử Trọng tiếc nuối là – trong quá trình lần này, bọn họ không đi ngang qua cửa hàng ngọc khí hay cửa hàng châu báu nào. Bù lại tang thi bị quân đội giết chết bọn họ nửa đêm chạy đi sàng lọc cũng chiếm được không ít tinh hạch.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn quay đầu xe chạy về căn cứ, cơ hồ mỗi một chiếc xe trong tiểu đội đều thắng lợi ra về. Tỷ như chiếc xe đi bên cạnh họ, một hộ gia đình bất ngờ tìm được mười mấy thùng mì ăn liền chưa khui, mấy người này lúc cầm đồ xuống lầu, đều làm những người khác đỏ mắt.
Bởi vì nội thành đã bị cúp điện, đồ trong tủ lạnh, hay kho lạnh đều hư hết, nếu không bọn họ đã có thể thu được nhiều hơn.
Đoàn xe xuất phát trở về căn cứ giữa đường còn gặp phải mấy chiếc xe chạy nạn, phát hiện có xe quân đội liền lái xe chạy theo, tìm kiếm che chở mở đường về căn cứ.
Thời điểm đoàn xe đến căn cứ, xe đi theo phía sau quân đội từ bốn mươi biến thành một trăm chiếc. Cũng may lúc đến căn cứ liền chia thành mấy phần. Xe người đi làm nhiệm vụ đi đường khác, còn người chạy nạn mới tới thì đi đường khác. Còn xe quân đội, đương nhiên là đi vào từ đường chuyên dụng rồi.
Sau khi đăng ký, Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách kinh ngạc phát hiện, người đến lần này không cần phải vào khu chờ đợi 24h. Bên cạnh cửa ra phòng đăng ký mới dựng lên một gian phòng nhỏ, mỗi người đăng ký xong đều phải xếp hàng đi vào phòng, được nhân viên công tác lấy một ít máu tiến hành xét nghiệm.
Thời gian xét nghiệm khoảng chừng một tiếng, trong thời gian này mọi người đều chờ ở trong xe của mình, nếu như xét nghiệm không có vấn đề gì thì tiêu độc xe xong là có thể vào căn cứ.
“Loại bệnh độc kia cũng có thể xét nghiệm nữa sao? So với trước kia tiết kiệm thời gian hơn ha.” Phương Hách lặng lẽ thả một chút bạch quang ra từ đầu ngón tay, nháy mắt liền chữa trị xong ngón tay bị thương của Hạ Tử Trọng. Lần hành động này hai người đều khó tránh khỏi một vài va chạm, máu ứ đọng tất cả đều được dị năng chữa trị của Phương Hách dễ dàng giải quyết, chỉ nhìn lượng vết thương trên người bọn họ thì nhiệm vụ này hoàn toàn không có hao tổn.
“Loại bệnh này cảm hóa nhanh như vậy, không khó kiểm tra lắm.” Khó ở chỗ phải kiểm chứng nhiều lần, quá trình xác định chuyển đổi rồi tìm ra phương pháp trị liệu.
“Về sau thủ tục ra vào cũng ít hơn.” Phương Hách lạc quan mở một bịch khoai chiên, đút Hạ Tử Trọng hai miếng mình một miếng – số lượng đồ ăn vặt trong không gian nhiều đến đáng sợ, hiện giờ không có người nào bán tinh hạch, mấy cái này họ không ăn chẳng lẽ để không ở đó?
Lúc hai người chờ kết quả kiểm tra thì có vài nhân viên quân đội cầm xấp đơn đi tới mấy chiếc xe, phát mỗi xe một tờ. Phương Hách hạ kính nhận hai tờ, trên đơn in cách sử dụng nước sạch và địa điểm nhận nước. “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thấy Phương Hách hỏi, binh lính chưa đi xa liền dừng chân nói với cậu: “Sau này uống nước nên dựa theo cách viết trên đơn mà làm thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, đặc biệt là những ai ra ngoài làm nhiệm vụ, tuyệt đối đừng uống bậy uống bạ.” Tình huống cụ thể quân đội kiên quyết không chịu nói, đi tới chiếc xe tiếp theo.
Không lâu lắm kết quả xét nghiệm liền đến tay hai người, máu hai người hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Sau cửa vào là một quảng trường nhỏ, đậu không ít xe, đều là các đội ngũ đi giao nhiệm vụ, kiểm kê vật tư.
Thừa dịp người phía trước còn đang xếp hàng, họ cũng nghe được tin tức liên quan đến nội dung truyền đơn – khuya hôm trước trong căn cứ có người đột nhiên biến thành tang thi.
Từ khi căn cứ chính thức nghiên cứu ra cách phát hiện bệnh độc trong máu thì việc kiểm tra chuyện ra vào căn cứ đã đơn giản hơn nhiều, sau lần dị biến hôm đó, lúc đầu mọi người tưởng việc kiểm tra máu có vấn đề nên mới để lọt người máu có độc vào căn cứ. Nhưng khi kiểm tra thực địa mới biết, người biến thành tang thi này từ trước tới nay chưa từng ra khỏi căn cứ!
Sau nhiều lần kiểm tra, mọi người mới chú ý đến nguồn nước. Con nít nhà này lúc uống nước là trực tiếp uống nước lã, nên mới biến thành tang thi cắn cha mẹ hại cả nhà chết hết.
Nếu như không phải lúc nó uống nước lã xong bị hàng xóm sát vách nhìn thấy, е rằng một chốc cũng không tra ra được nguyên nhân.
Tình huống như thế cũng không phải lần đầu tiên phát sinh, nhưng bởi vì loại tang thi hóa này chỉ lẻ tẻ vài người ngẫu nhiên trong căn cứ dính phải. Có nhiều người ra khỏi căn cứ trở về mới biến thành tang thi, khiến một số lầm tưởng thời kỳ ủ bệnh dựa theo thể chất mà phát sinh sớm hay muộn.
Vật tư bị người ta lấy hết bảy phần, trong lòng ai ai cũng đều nhức nhối, nhưng chuyện này không có cách giải quyết, đây đều là quy tắc ngầm thừa nhận trước khi làm nhiệm vụ.
Hai người giao vật tư xong, cầm chứng minh chuẩn bị lái xe về nhà thì phát hiện có hai chiếc xe chỉ lấy vật tư ra một phần. Hai chiếc xe này hai người bọn họ đều ấn tượng, trong đó có một chiếc là đám người tìm được mì ăn liền, nhưng bây giờ, trong số vật tư bọn họ để dưới đất, ngay cả một gói mì ăn liền cũng không có.
Mà một chiếc xe khác mỗi lần thu hoạch đều ít ỏi, bọn họ lấy ra toàn là vật phẩm hằng ngày, một chút lương thực cũng không có.
Chiếc xe phía sau thì hai người nhớ có không gian dị năng giả, nói như vậy, xe phía trước chỉ sợ cũng có một không gian dị năng giả đi?
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
11 chương
60 chương
68 chương
49 chương
2020 chương
109 chương