Vốn dĩ uyên ương dục chỉ có hai người bởi vì có một viên cầu kỳ quái đang cố chấp tham gia mà quỷ dị biến thành ‘ba người’ cùng tắm, bất quá suối nước nóng có tác dụng rất lớn với đau nhức trên cơ thể nên bọn họ cũng không để ý đến nhân tố không hài hòa này. “Một lát nữa anh ra ngoài xem hai ngày nay có chuyện gì hay không!” Ngày hôm qua hai người bởi vì không gian thăng cấp nên cả ngày không đi ra ngoài, may là bên ngoài có camera, Hạ Tử Trọng có ý định ra ngoài xem thử. “Được, em ở trong làm cơm.” Phương Hách hai tay gác lên thành hồ suối nước nóng, lười biếng đặt cằm lên mu bàn tay. Bạch cầu thì nằm trên lưng cậu lăn tới lăn lui, xúc cảm mềm mại giống như được xoa bóp vậy. Khó chịu quét mắt nhìn viên cầu kia, Hạ Tử Trọng kéo người vào trong ngực, tóc ngắn mềm mại ướt át của cậu cọ vào mặt, khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn – đúng rồi, song tu… Nếu như bên ngoài không có chuyện gì xảy ra, đêm nay có thể thử một lần… Bên ngoài biệt thự giống như lúc mới vào không có gì thay đổi.. Camera cho thấy cả ngày hôm qua không có ai tới thăm. Còn công tác của căn cứ? Bọn họ ký hợp đồng chỉ làm thử một, hai ngày, ngày hôm qua không tới những người kia cũng tự hiểu – dù sao cũng là tang thi, người chết, tro cốt trộn lẫn vào nhau, không làm tiếp cũng là chuyện bình thường. Xác nhận không có gì sai sót mới trở lại không gian, Phương Hách đã chuẩn bị tốt bữa sáng đặt trên bàn, viên cầu kia mở to đôi mắt, nằm ườn ra bàn, nhìn nó so với bánh bao thịt tròn vo không khác gì mấy, hai con mắt còn tỏa sáng lấp lánh. Phương Hách lúc này đang ngồi ở bên bàn cơm, cau mày nhìn nó. “Làm sao vậy?” “Em đang nghĩ …. Ngày hôm qua nó ăn một cái vằn thắn liền ngủ hết một ngày … có phải nó không thể ăn thức ăn của con người không?” Hai mắt Hạ Tử Trọng sáng ngời, bất động thanh sắc đi tới cạnh bàn, giả bộ trầm tư, một lát sau chỉ vào cặp mắt tội nghiệp như muốn chảy nước mắt của nó mà nói: “Chúng ta có thể cho nó ăn thử một chút. Anh nghĩ ngày hôm qua chỉ là trùng hợp thôi… Hơn nữa cho dù có ảnh hưởng gì cũng chỉ là ngủ một giấc thôi mà.” Phương Hách vẫn còn do dự, có thể bạch cầu nghe hiểu lời Hạ Tử Trọng nói, hai mắt sáng rực, một thân tròn béo toàn thịt nhảy lên nhảy xuống trên bàn, như thể đang biểu đạt ý nguyện muốn thử một lần của nó. “Vậy thì… thử một chút đi…” Phương Hách có chút do dự gật đầu, liền thấy Hạ Tử Trọng cầm một cái bánh bao, cái bánh bao đó còn lớn hơn cái vằn thắn ngày hôm qua, đặt trước mặt nó. Viên cầu còn đang nhảy nhảy bật lên trên bánh bao cái ‘phốc’, sau đó… Nó nhảy ra, bánh bao không thấy đâu nữa, không tới ba giây sau, bẹp một tiếng ngã xuống, ngủ tại chỗ… “A! Quả nhiên ngủ rồi!” Hạ Tử Trọng miệng vừa cười nham hiểm vừa sờ sờ an ủi Phương Hách đang thập phần lo lắng: “Không có chuyện gì, có lẽ nó đang tiêu hóa thức ăn nên mới phải ngủ chăng? Dù sao bây giờ chúng ta cũng không biết nó bình thường muốn ăn cái gì? Có thể nó bình thường ăn thức ăn chính là tình trạng như vậy?” Bị Hạ Tử Trọng thuyết phục, Phương Hách nhẹ nhàng ôm bạch cầu để lên một bên ghế salông, còn rất tri kỷ mà đắp cho nó một cái thảm, hai người lúc này mới ngồi xuống bàn ăn điểm tâm. Ăn xong bữa sáng, hai người thảo luận đường đi ra ngoài kiếm vật tư. Không phải Hạ Tử Trọng muốn ra ngoài mạo hiểm, dù sao vật tư bên ngoài cũng có hạn chế, còn có thời hạn sử dụng. Dù sao bây giờ tang thi chưa tiến hóa, vẫn chưa uy hiếp đến cuộc sống của hai người, hiện tại ra ngoài thu thập tài nguyên rất có lợi, về sau khi hai người ra ngoài sẽ không rơi vào tình huống nguy hiểm. Muốn tiếp tục sống trong căn cứ, Hạ Tử Trọng không muốn bởi vì vấn đề vật tư mà người khác hoài nghi hay đánh chủ ý, cho nên trước mắt, đi ra ngoài kiếm vật tư là biện pháp tốt nhất cho hai người mà hắn nghĩ ra được. Đặc biệt bây giờ Phương Hách cũng có thể tự do ra vào không gian, hệ số an toàn tăng lên không ít. “Tử Trọng, em nghĩ nên nghiên cứu mấy quyển bí tịch kia trước…” Phương Hách bị Hạ Tử Trọng sửa nhiều lần mới đổi xưng hô, lần thứ hai do dự với quyết định của hắn. “Ừ, một hồi nữa chúng ta sẽ nghiên cứu chúng, dựa vào tình trạng thân thể mà lựa cái nào hợp với bản thân nhất…” Nói xong Hạ Tử Trọng đề nghị: “Những bí tịch cơ bản kia, đều phải dùng đến ‘Khí’ mới được, dùng ‘Khí’ tu luyện…” Cần phải thông qua song tu mà luyện thành. Phương Hách cúi đầu gật gù. Cho dù còn có những phương pháp khác không liên quan đến loại ‘Khí’ kia, cậu cũng sẽ không bài xích làm cái chuyện đó đó với Hạ Tử Trọng đâu… Song tu. Hơn nữa loại phương pháp tu luyện này là thích hợp nhất cho hai người vào lúc này. Thông qua tu luyện còn có thể nâng cao tình cảm song phương, cùng với phương diện kết hợp nào đó… Người ta thường nói khi hai người ở bên nhau một thời gian dài thì loại vận động này sẽ ít đi, nhưng khi đem loại vận động điều tiết tình cảm này kết hợp với việc tu luyện mỗi ngày thì… Khụ khụ, chẳng phải không cần lo lắng chuyện như vậy sẽ phát sinh sao? Phương Hách tự giác điều chỉnh tư duy của mình chạy đến phương hướng không lành mạnh, mặt cũng không dám nhìn thẳng vào Hạ Tử Trọng luôn ngay thẳng chính trực của cậu. Bị người ta kéo lên phòng ngủ lầu hai, còn cực lực để bản thân cho người ta ăn trong rồi ăn ngoài sạch sẽ. Không thể không nói, quyển bí tịch trong không gian kia vẫn có chút tác dụng, mặc dù trong lúc tu luyện, cần phải khống chế dục vọng, phải chờ sau khi hoàn thành hết giai đoạn mới có thể phóng thích. Quá trình kiên nhẫn khiến người ta không thể chịu nỗi, nhưng thử qua một lần hai người đều cảm thấy – loại ‘tu luyện’ này so với ấy ấy bình thường càng khiến cho tinh thần hai người sảng khoái hơn. Sau khi hai người làm xong cũng có thể cảm nhận được có một loại ‘khí’ xuất hiện giống như mô tả trên quyển sách kia rồi! Khí luyện ra tuy không nhiều, nhưng có thể phối hợp với các bí tịch võ công bọn họ lấy ngẫu nhiên để diễn tập thực chiến. Không biết tại sao, chuyện vận động trên giường đã để lại ‘di chứng’ trên người hai đạo sĩ bọn họ… “Tử Trọng… Sau này trước khi ngủ chúng ta song tu đi?” “Được.” Cho dù có nước giếng, suối nước nóng đồng thời có thể khôi phục thể lực, nhưng hai người vẫn cảm thấy cả người mềm nhũn, không còn sức lực. Ảnh hưởng nghiêm trọng của việc này khiến hai người bây giờ không thể làm gì khác hơn là ôm bệnh nằm đến sáng hôm sau, hai người thần thanh khí sảng rời giường sớm, lái xe, mang ba lô dùng để che giấu rời khỏi khu nhà. Hai người làm thủ tục ghi danh, tiếp nhận nhiệm vụ ra ngoài tìm kiếm vật tư. Nhân viên công tác chờ sau khi bọn họ đăng ký xong xuôi nhắc nhở: “Ra ngoài thu thập vật tư trở về, cũng phải đợi ở khu cách ly phía ngoài tiến hành cách ly 24h, còn phải phun dịch tiêu độc rồi mới có thể đi vào căn cứ.” Hạ Tử Trọng cũng không có gì ngoài ý muốn, gật đầu hỏi: “Tình huống bên ngoài bây giờ thế nào?” Nhân viên công tác lắc đầu nói: “Không biết, rất loạn, khu an toàn của chúng ta còn chưa xây xong nói chi đến việc rút nhân thủ đi trợ giúp khu nội thành.” Nói hoa mỹ là trợ giúp cho khu nội thành, nhưng ai cũng biết nhân khẩu trong nội thành đếm hoài cũng không hết. Tận thế đến sớm, phát sinh biến dị cũng là nửa đêm, cho nên tang thi biến dị đa số đều bị nhốt trong nhà. Cho dù bị gieo họa cũng chỉ là người trong nhà mà thôi. Có thể qua nhiều ngày, nhóm tang thi không biết đói, không biết mệt mỏi liên tục ngày qua ngày đập cửa sổ, cửa vào, đến giờ cũng có một số đáng kể thoát ra ngoài rồi. Bây giờ người từ nội thành trốn ra, hành trình trên đường càng gian nan hơn. Đặc biệt là bộ phận ở trung tâm nội thành, nhân khẩu dày đặc, nhà ở chi chít, cơ hồ không có người nào sống sót thoát ra ngoài được. Một ít người còn sống thì giấu mình trong nhà không dám ra ngoài, dựa vào nước cùng lương thực tồn trữ trong nhà sống qua ngày, ôm ấp hy vọng chờ cứu viện đến. “Đây là bảng giá khu an toàn chúng ta tạm định, đồ vật khác nhau thì giá trao đổi cũng không giống nhau, mỗi người ra ngoài làm nhiệm vụ sau khi trở về đều phải nộp lên một phần năm.” “Một phần năm?” Phương Hách kinh ngạc mở to hai mắt, cái này có phải quá nhiều hay không? Nhân viên công tác đối với chàng trai có dung mạo còn đẹp hơn nữ sinh này nhìn chăm chú, giải thích: “Việc này cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, nhân số trong căn cứ quá lớn, mấy ngày trước cấp trên mới ra lệnh, những người nào mới tới đều phải nộp một nửa vật tư mới được cho vào căn cứ.” Tầng quản lý căn cứ phát hiện, tuy rằng quân đội vào thời điểm rút lui mang không ít thực phẩm vật tư, nhưng bởi vì mỗi lần đi qua một thành phố đều bị trì hoãn không ít thời gian, cho nên căn cứ cần phải được chuẩn bị trường kỳ kháng chiến. Bởi vậy, vật tư mang tới bây giờ không còn bao nhiêu. Tuy rằng khi vào căn cứ cần phải nộp một nửa vật tư, nhưng một khi vào được thành chỉ cần người chịu khó thì có thể tìm được công việc, đa số công tác trong căn cứ đều bao ăn, một ngày ba bữa. Bây giờ xây tường thành, làm tường phòng ngự, khắp nơi đều đang chờ người đi làm, đám người trong nhà không tồn nhiều lương thực không thể không đi ra ngoài, làm công việc mà trước đây không thèm dòm ngó. Những ai giống như hai người Hạ Tử Trọng nguyện ý ra ngoài tìm kiếm vật liệu, bây giờ trong căn cứ tuyệt đối là số ít. Bệnh độc tang thi đến tột cùng làm thế nào để lan truyền? Hay phòng bị như thế nào? Có thể chữa trị hay không? Đều là việc chưa có kết luận. Tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ – bây giờ ra ngoài cùng đám tang thi kia tiếp xúc gần gũi không thể nghi ngờ chính là hành động tìm chết. Người dám ra ngoài bây giờ cũng chỉ có đám người trước tận thế hung hãn khát máu, hay sau tận thế có được dị năng, cộng thêm vài người không còn đường sống, phải liều mạng ra ngoài kiếm đồ ăn về nuôi gia đình. Cầm huy hiệu của căn cứ, Hạ Tử Trọng sau khi ra khỏi thành liền lặng lẽ thu vào không gian – có vật này, lần sau trở về bọn họ cũng chỉ cần giao nộp một phần năm đồ vật mà thôi. Nếu không cho dù có nhà ở trong này, nhưng không có huy hiệu thì cũng phải giao một nửa số vật tư. Đám người giữ cửa không cần biết vì sao, họ chỉ cần quan tâm đến số vật tư thu được là bao nhiêu thôi. Cửa vào đối diện nội thành lúc này không cho phép người qua lại – nơi đó là hướng vào nội thành, vì để tránh khỏi việc đưa tới tình huống bị tang thi vây công, cửa vào phía Đông đóng chặt, bên ngoài bố trí không biết bao nhiêu pháo súng. Cửa Bắc là nơi đăng ký cho người chạy nạn tới căn cứ. Cửa Nam là đường chuyên dụng cho quân đội và vận chuyển tro tàn ra ngoài, còn cửa phía Tây ngược với hướng vào nội thành mới là đường chuyên dụng cho người ra vào. Lái xe qua sông, vòng qua cửa Đông, hai người có thể từ phía xa xa mà nhìn thấy tòa thành thị lúc trước cực kỳ phồn hoa.