Editor: Ken Le Beta: Rosaline Sắc trời trong không gian dần dần đen xuống, mở TV, bên trong đang chiếu chương trình được tải xuống trước tận thế. Đôi tình nhân vừa ăn vừa xem, vừa nói chuyện phiếm. Tuy rằng chỉ có hai người bọn họ cộng thêm một bạch cầu, nhưng nhà trúc trong không gian ấm áp vẫn khiến hai người thỏa mãn vô cùng. “Cũng đến lúc trở về rồi, hai ngày sau chúng ta về căn cứ đi.” Hạ Tử Trọng vớt mì đã nấu chín từ nồi lẩu ra, nước lẩu nguyên chất được Phương Hách hầm ra từ xương, hương vị thập phần nồng đậm, căn bản không cần bỏ thêm hương vị gì vào cũng đã thơm ngon mười phần. “Ân, trở về nghỉ ngơi một chút chúng ta lại đi ra ngoài, lần này đi sâu vào nội thành một chút đi? Để xem có tang thi cấp bốn hay không.” Phương Hách gật gật đầu, gắp ra một miếng sủi cảo, nhân của sủi cảo này – đều giống với sủi cảo, hoành thánh lúc trước, hương vị không tồi. Trong căn cứ, mấy hạt giống cây trồng lưu lại lúc trước phần lớn đã lần lượt đổi mới, hương vị đồ ăn, cây trồng, lương thực có biến hóa rất lớn so với trước tận thế, nói trắng ra phương hướng của hương vị là càng lúc càng khó ăn. Nhưng đồ ăn khó ăn cũng không ngăn cản được nhiệt tình của mọi người trong năm mới, cho dù là gia đình phổ thông, trong khoảng thời gian này cũng sẽ nghĩ biện pháp mang chút bột mì về, làm chút sủi cảo ăn một lần, thuận theo tình hình. Trong thời gian này, những thứ còn sót lại đều đang cùng nhau vượt qua năm mới trong mạt thế. Khác biệt lớn nhất so với trước tận thế không phải đồ ăn ngon hay dở, mà là – không ai đốt pháo hoa, bắn pháo bông. Trước tận thế năm mới đốt pháo vì muốn xua đuổi cái cũ, dán câu đối câu chữ, mang đến bình an hỉ nhạc cho gia đình. Sau khi tận thế, âm thanh qúa lớn lại sẽ đưa đến quỷ chân chính – tang thi. Vì sinh mạng an toàn của mọi người nên không ai nhắc tới chuyện này, đồng dạng cũng không ai có thời gian rảnh rỗi để làm mấy thứ này – hỏa dược vẫn nên dùng làm vũ khí thì tốt hơn, có thể đánh chết một con lại một con bên ngoài. Năm mới cứ vượt qua như vậy không một tiếng động, trong các căn cứ đều phát sinh biến hóa lớn nhỏ, giống như căn cứ A thị, thế lực của “Đội ngũ đó” lặng yên không một tiếng động chậm rãi lớn mạnh, nhưng những thế lực khác lại giống như không hề có phương pháp, chỉ có thể sống chết đoàn kết lại, nếu không sẽ bị chiếm đoạt. May mà Diêm Tân không muốn triệt để chiếm trọn toàn bộ căn cứ. Cha con Tống gia như trước không có nửa điểm tin tức, giống như bọn họ cùng bộ thiết bị trong tay bọn họ đều biến mất hoàn toàn. Ngược lại căn cứ không hẹn mà cùng tiến vào trạng thái nghiêm trọng do thiếu nước, khiến nguyên bản giá trị dị năng giả hệ thủy không được coi trọng lập tức được nâng cao không ít – dưới tình huống thiếu nước nghiêm trọng, cũng chỉ có mấy dị năng giả hệ thủy mới có thể tạo ra một ít nước sạch. Càng thêm khiến mọi người trong lòng trầm xuống là – đám tang thi bên ngoài im lặng một đoạn thời gian lại bắt đầu rục rịch. “Xử lý nó! Xử lý nó!” Bạch cầu tràn đầy hưng phấn ở trên trời bay tán loạn, rất có tinh thần bay quanh một con tang thi. Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, dùng phong hệ dị năng ẩn đi khí tức của hắn sau đó đi về phía con tang thi kia. Nhưng ai biết con tang thi kia giống như phát hiện tung tích của hắn, phất tay đánh tới hắn. “Xuy” một tiếng, cổ tay tang thi lại bị cây dao ba cạnh sắc bén đâm thủng, là Phương Hách! “Anh nên biết, tang thi lên tới cấp bốn thì không dễ đối phó như vậy.” Hạ Tử Trọng khẽ lắc đầu, con tang thi này tuy rằng không ngửi được mùi của hắn như trước, lại có thể nhìn thấy động tác của hắn đang tấn công nên nó mới vươn tay ngăn lại. “Không sao, như bình thường cũng có thể thu thập được nó.” Phương Hách nhảy ra phía sau, né tránh một kích của tang thi cấp bốn. Hạ Tử Trọng nhân cơ hội xuống đao! Tuy rằng tang thi tránh được, nhưng sau ót nó lại có một vết thương đâm lên đầu! “Oa! Mở ra rồi!” Trong không gian nghe thấy Hạ Tử Trọng nói Phương Hách mở chai nước ra, bạch cầu liền nhớ kĩ. Sau đó, mãnh liệt bay tới sau ót con tang thi kia. Nó vóc dáng nhỏ, tốc độ lại nhanh, bản thân lại không có bất cứ mùi gì, ngay cả lực sát thương cũng không có, tang thi hoàn toàn không phát hiện tung tích của nó, liền bị nó vừa lúc “Chụp” lên ót, bị lão nhân gia nó hút đi tinh hạch! “… Về sau còn cần chúng ta tốn công sức đánh tang thi sao?” Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách hai người nhìn nhau. Đương nhiên không cần. Bạch cầu có thể ăn tất cả, đối với những thứ giàu dinh dưỡng đều rất có hứng thú. Dựa vào hành động này của bạch cầu hai người dứt khoát bắt đầu nhàn hạ. Tỷ như Phương Hách trong bầy tang thi chạy tới chạy đi, cho mỗi con cậu chạy qua một lỗ sau ót, Hạ Tử Trọng sau khi dùng phong hệ dị năng che chắn bản thân, lại lợi dụng phong nhuận kết hợp với kim hệ dị năng cho mỗi tang thi một phát vào đầu, sau đó hai người có thể thoải mái về không gian, để bạch cầu bên ngoài chậm rãi hút tinh hạch. Khi gặp tang thi cấp bốn đương nhiên sẽ tốn sức hơn, nhưng cho dù tang thi khó giải quyết đến mấy cũng không chịu nổi tốc độ của hai người khi liên thủ hành động, dù sao không cần biết là dùng cách gì, ai ra tay, cuối cùng chỉ cần có thể cho một nhát trên đầu tang thi, chỉ cần có miệng vết thương, chỉ cần trước khi miệng vết thương tự lành bạch cầu có thể hút ra tinh hạch, thì không còn gì đơn giản hơn. Ngày hôm đó, sau khi hai người lại lần nữa thu thập một con tang thi cấp bốn, bạch cầu ngoạm hai viên tinh hạch trở lại không gian hấp thu xong, hai người nhìn sương mù nhàn nhạt màu trắng ngoài cửa sổ không khỏi cảm thán một tiếng: “Không gian lại muốn thăng cấp.” “Bây giờ thế nào? Về căn cứ? Hay là đánh thêm tang thi?” Phương Hách theo bản năng lắc lư cánh tay của Hạ Tử Trọng hỏi. “Đi nội thành trước, sau khi hấp thu tinh hạch tang thi không tồi, chúng ta gần thăng cấp mới về căn cứ.” Hạ Tử Trọng tính toán một chút, bọn họ hiện tại đã ở rất sâu trong nội thành, lần sau muốn đi vào sâu như vậy cần tiêu phí không ít thời gian. “Đi a, chúng ta cũng nên thu thập nhiều tinh hạch cấp bốn, sau khi trở lại căn cứ sẽ cung cấp cho không gian thăng cấp.” Không gian cấp năm… Nghĩ đến thôi cũng kích động. Trong lúc hai người Hạ Tử Trọng xâm nhập vào nội thành đánh tinh hạch đến bất diệc nhạc hồ, tất cả ngóc ngách trong căn cứ đều không hẹn mà cùng phát hiện điềm báo – “Đây là… Là tang thi triều?” Sau khi tang thi triều vào tháng chín năm ngoái qua đi, đến hôm nay đã được nửa năm, khí hậu từ khô hạn đã chuyển đến mùa mưa, mà tang thi triều mới cũng dần dần hình thành. Căn cứ kì này đã có kinh nghiệm, phân nhiệm vụ chuẩn bị, ngăn cách đám tang thi đuổi tới đầu tiên một đoạn cách xa tường vây. Nhưng phía sau đám tang thi, những con khác không ngừng xuất hiện, số lượng các loại tang thi càng lúc càng nhiều… Này là, đa số đều là tang thi cấp một! Phía Nam căn cứ A thị, ở thành thị ven biển xa xôi, một căn cứ ngục giam nhỏ bị biển tang thi vây quanh, trong căn cứ người người xanh xao vàng vọt, người đứng trên tường vây phòng thủ cũng chán nản ngáp dài. Tuy rằng căn cứ nhỏ của bọn họ thiếu đất trồng nên dẫn đến khan hiếm đồ ăn, nhưng bởi vì không có tang thi nào có thể thật sự đánh vào căn cứ, cho nên ngoại trừ nửa năm trước trời khô hạn nên thiếu nước ra, thì không có cái gì có thể uy hiếp đến sinh tồn của bọn họ – trừ đồng bào của bọn họ. Đúng vậy, đồng bào. Trong căn cứ nhỏ này, lúc nhiều nhất bất quá cũng chỉ có mấy ngàn người, hôm nay số người còn sống cũng không đủ một ngàn. Vài người chết đi ngoại trừ vì bệnh ra còn có một ít là bị đói chết. Còn có một số là bị đồng bào đánh lén sau đó ăn luôn. Bởi vì bị giết chết phần lớn đều là già yếu bệnh tật cùng trẻ nhỏ không có sức kháng cự, cho nên cũng không gợi lên vấn đề gì quá lớn cho đến hiện tại — dù sao cũng không ai truy cứu, chết như thế nào thì không phải chết chứ? Còn một vài người, phụ cận có người đói chết, bệnh chết cũng ăn luôn… Hôm nay, người trong căn cứ này ngoại trừ muốn sống ra cũng không muốn gì khác. Dù sao tang thi bên ngoài không tấn công vào được, bọn họ có thể sống được ngày nào thì hay ngày đó… Dưới chỗ sâu trong căn cứ, trong phòng đã sớm bị phong bế không có điện duy trì, trên một cái giường chính giữa, trong bụng một vật thể hình người bỗng nhiên phát ra thanh âm lạp lạp, rồi “Răng rắc” một tiếng, một cánh tay nhỏ dính ướt từ chỗ đó vươn ra, lập tức, một đôi mắt đỏ như máu hiện ra, cái đầu lớn từ từ bò lên – “Đói… đói a…” Tiếng hét thảm từ trong căn cứ vang lên, nghe được thanh âm này mấy con tang thi du đãng bên ngoài đều mờ mịt nhìn về phía phát ra âm thanh, một nam nhân nằm trên đất, mà trên người hắn… “Đó là cái gì?” “Tang, tang thi?” “Dị năng giả, dị năng giả mau tới đây! Tang thi, nơi này có tang thi!” Tiếng hét thảm liên tiếp vang lên, mọi người nhìn thân thể nhỏ xíu kia chỉ chợt lóe liền biến mất không thấy, đợi nó xuất hiện lần nữa thì đã có một người ngã xuống, bị răng nanh bén nhọn của nó lôi cả yết hầu ra. Mọi người không dám mở cửa lớn chạy ra ngoài – bên ngoài là cả biển tang thi. Bọn họ không thể phản kháng – những người này tự nhốt mình trong căn cứ đã quá lâu, lâu đến nỗi ngay cả dị năng giả cũng quên mất cách tấn công mục tiêu như thế nào, cũng khiến cho thân thủ nguyên bản mạnh mẽ bị đói đến nỗi thân thể trống rỗng. Bọn họ chỉ có thể hi vọng, hi vọng tiểu quỷ ăn từ từ, ăn ngon ăn no sau đó không còn hứng thú với những người khác… Một người, lại một người… Bụng tiểu tang thi thực ra cũng không tính là lớn, nhưng khẩu vị rất tốt, một ngày có thể triệt để ăn sạch hai nam nữ trưởng thành. Sau khi phát giác khẩu vị tang thi không tính là lớn, mọi người trong căn cứ lại phát hiện bọn họ thật sự đánh không lại tiểu gia hỏa này nên đành lén lút trốn ở những nơi rất xa. Bọn họ không dám đi ra ngoài, cũng không muốn đi chịu chết! Cho nên ngày hôm sau, phát giác tiểu quỷ muốn kiếm đồ ăn thì có người dứt khoát đẩy ra người không quen bên cạnh. Không phải một ngày chết hai người sao? Bọn họ còn có rất nhiều người… Chỉ cần nó ăn hết những người khác, bản thân nói không chừng còn có thể sống đến cùng, nếu may mắn có nhóm dị năng giả cao cấp nào đó tình cờ đi ngang qua, nói không chừng mình sẽ được cứu! Ngày một ngày hai, dần dần gia tăng lên ba, bốn người… Bất quá không đến một tháng, căn cứ ngục giam… toàn diệt. Sau khi người trong căn cứ toàn bộ đều chết hết, đám tang thi vây quanh bên ngoài tiểu căn cứ bỗng nhiên cùng ngửa mặt lên thét dài – một bóng dáng nho nhỏ từ trên tường vây nhảy xuống, rơi xuống bên vai một con tang thi cấp ba cao lớn. Vua của chúng nó, đã tới. Chúng nó, đánh đâu thắng đó. Chúng nó, trở thành chủ nhân của tân thế giới.