Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 126
Trước tiên không đề cập tới người Luân Hồi đang cho bình luận về hai người Hạ Tử Trọng như thế nào, chỉ nói Phương Hách vui vẻ leo lên xe, ngồi bên cạnh Hạ Tử Trọng cũng không nhịn được ngâm nga hát một bài.
Người khác có lẽ không hiểu Phương Hách vì sao cao hứng như thế, Hạ Tử Trọng thì đại khái đoán ra được: “Vui như thế?”
Phương Hách tựa đầu vào vai Hạ Tử Trọng: “Đương nhiên! Bọn họ có thể trị liệu cho mình, em cũng không cần làm bác sĩ chuyên môn cho họ nữa!”
Trị liệu cho người khác cũng có thể rèn luyện dị năng của mình, làm bác sĩ cho đội người ta thỉnh thoảng còn phải lo lắng cho an nguy chồng mình, Phương Hách thà rằng mình chỉ làm bác sĩ chuyên phụ trách cho thân ái của mình thôi.
Bây giờ tiểu đội Luân Hồi đã có y sư chuyên nghiệp, cậu có thể lui xuống vị trí hạng hai, chờ khi nào bọn họ có vết thương không xử lý được mình lại tới làm không phải tốt hơn sao?
Cười cười bóp cái mũi nhỏ của cậu, Hạ Tử Trọng tiếp tục lái xe về căn cứ. Bọn họ vốn dĩ cũng muốn mau chóng tiến vào nội thành dò xét, nhưng hôm qua lại phát hiện – còi báo động nhà máy quốc phòng bên kia không kêu nữa! Đám biến dị thực vật cũng không thấy tung tích. Nếu như tiến vào nội thành, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị thật nhiều mới tốt, mài đao không lầm công đốn củi.” Hai người thấy thế liền quyết định trước tiên trở về căn cứ, lấy được đồ rồi xuất phát!
Ngay khi hai người Hạ Tử Trọng về tới căn cứ, trong căn cứ đã có một tổ người cũng đang chờ xuất phát chuẩn bị ra ngoài. Qua mấy ngày bị hỏi cung, người Bá chủ rốt cục cũng nói ra nơi đã giấu vũ khí.
Người nói dĩ nhiên không phải là bọn Ellen và Duẫn Đông, bọn họ biết một khi tin tức này bị nói ra không chừng căn cứ đã âm thầm xử lý bọn họ rồi, nhưng bọn họ không nói không có nghĩ người khác cũng sẽ không.
Một ít uy hiếp, một ít đe dọa, một ít thủ đoạn hỏi cung đến cùng lúc, cho dù là đàn ông mình đồng da sắt cũng sẽ khai ra. Huống chi biết chuyện vũ khí này đâu phải chỉ có một mình đám đàn ông?
Lúc chạy thoát, có một người trong ba cô gái dị năng hệ thủy, cũng là người trong hậu cung của Ellen, lúc bọn Ellen giấu vũ khí vô tình nhìn thấy. Tuy rằng không nói được địa điểm cụ thể, nhưng không biết làm sao lại có thể nhìn thấy người của Ellen giấu đồ, để một hai tên binh lính ép hỏi cung, bọn họ chịu không nổi cũng phải nói ra về phần Ellen.
“Người mang theo loại tầm tư này, chắc chắn sẽ không thành thật chịu sự quản thúc của chúng ta.” Tống Tướng quân thần sắc không đổi nói, trừng đứa con nhà mình, vung tay làm ra động tác cứa cổ.
Tống Hướng Hồng há há miệng, hắn biết mình khuyên không nổi lão già này, đang muốn lĩnh mệnh đi xử lý, liền thấy một tên lính quèn vội vã chạy vào.
“Báo cáo thủ trưởng! Vừa nãy Đại tiểu thư dẫn người đến nơi giam giữ phạm nhân, đem… đem người đi rồi.”
“Phạm mhâm? Phạm nhân nào?” Tống Tướng quân trừng hai mắt như chuông đồng, cực kỳ dọa người.
Tên lính kia run một cái, liếc trộm Tống Hướng Hồng nói: “Là, là Bá chủ…”
“Hồ đồ!” Tống tướng quân tức giận đến đứng bật dậy, tay run cầm cập chỉ vào mặt con mình mắng to: “Mày xem đi! Mày chiều nó hư thành cái dạng gì rồi? Nó ngày hôm nay dám cướp phạm nhân, ngày mai còn làm ra được loại chuyện mào mữa?”
Tống Hướng Hồng cúi đầu không trả lời. Con gái mình rõ ràng là do ông nội, bà nội mang theo bên mình nuôi tới lớn, lúc sai lại đổ lên đầu mình? Khi còn bé hắn còn không dám đánh nó một cái, lão già này mà biết chắc cầm roi quất hắn ba mươi, năm mươi cái rồi, ai còn dám ngăn cản nó nữa?
“Một con hát! Một thằng tiểu bạch kiểm! Đáng cho nó ngỗ nghịch như vậy? Tao thật muốn xem xem trong nhà này ai làm chủ!” Tống Tướng quân tức đến mức nắm cây gậy cạnh bàn hung hăng muốn đi ra ngoài, cửa bỗng nhiên mở ra, vợ Tống Hướng Hồng vẻ mặt đau khổ đỡ mẹ hắn đi vào.
“Trong nhà này ai làm chủ hả? Ông cầm cây gậy kia định giáo huấn ai?” Bà Tống trừng lão già nhà mình, bà không nóng tính giống chồng mình, kêu con dâu đỡ mình chậm rãi ngồi xuống ghế, động tác của Tống Tướng quân trong nháy mắt dừng lại.
Mặt tối sầm hừ hai tiếng, Tống tướng quân nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm nhìn bạn già nhà mình: “Con bé kia cũng quá quắt lắm rồi, thật không ra gì! Cái thằng tên Ellen kia không phải là người tốt! Nó cả ngày lại xem như bảo vật nâng niu trong tay là như thế nào?!”
“Tôi đây thấy thằng nhỏ kia cũng không tệ lắm.” Bà Tống dáng dấp hoàn toàn khác chồng mình, khi còn trẻ chính là một mỹ nữ nổi danh, bây giờ đã có tuổi nhưng vẫn là một quý bà phong thái thanh nhã.
Liếc chồng mình rồi lại nhìn đứa con đang rúc vô một góc, bà hừ một tiếng: “Dám đánh, dám liều mạng, đồ các người muốn có còn bị người ta nẫng tay trên, tại sao không nói là do các người vô dụng? Người ta mới dẫn theo bao nhiêu người? Lại có thể đoạt đồ được, đổi thành người khác có khả năng sao? Tôi thấy đây chính là kiêu hùng, tương lai khẳng định không tồi! So với mấy tên oắt con vô dụng ngậm thìa vàng, bây giờ cả cửa căn cứ cũng không dám đi ra, nhìn thấy tang thi liền sợ đến mặt mũi trắng bệch còn tốt hơn nhiều.”
“Thế nhưng nó cũng không thể…”
“Không thể cái gì?” Bà Tống đứng phắt dậy, từng bước từng bước chậm rãi bước tới chồng mình: “Khó khăn lắm mới thấy thích một người, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý gả cho người ta, các người cứ ngăn cản như vậy là sao? Khuê nữ Tống gia chúng ta không thể gả cho người mình thích, lại phải ở cùng cái đứa vô dụng, ăn bám cha mẹ à? Nửa đời sau của khuê nữ Tống gia chúng ta không thể được hạnh phúc sao, vợ chồng không yêu thương nhau, thân là ông nội ông mới thấy thoải mái? Cháu gái tôi rốt cuộc có phải cháu ruột của ông không vậy? Ông không đau lòng thì còn tôi đau lòng cho nó!”
Tống Tướng quân trợn mắt líu lưỡi, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nói khẽ với vợ mình: “Nhưng mà Ellen… tác phong sinh hoạt của hắn…”
“Tác phong sinh hoạt của hắn không tốt thì liên quan gì tới ông? Bộ đứa con của ông tác phong sinh hoạt tốt lắm sao?” Bà Tống lườm hắn một cái, “Đừng cho là tôi không biết, coi như các người vừa ý đám người kia, nhưng có dám chắc sân sau nhà chúng nó không có giấu người? Con nhà ai mà chưa từng làm bừa làm bậy? Ít nhất con nhà tôi còn chưa tới mức đó! Ông nếu để cháu nó gả cho một người như Ngô gia, ông có tin là cháu nó chân trước vừa vào ở, hắn đã nuôi mấy bà vợ nhỏ ở ngoài rồi!”
Bà Tống ngẩng đầu ưỡn ngực giống như gà trống thắng lợi đi ra khỏi phòng làm việc của chồng, so sánh với nhau, Tống Tướng quân rụt cổ rủ đầu tựa như cô dâu nhỏ bị oan ức, chờ bà Tống đi rồi Tống Tướng quân mới căm phẫn nện bàn: “Cưới phải vợ không hiền, đúng là cưới phải vợ không hiền mà!!”
Tống Hướng Hồng vẫn như trước cúi đầu rúc ở một bên, quan tâm bọn họ ai hiền ai huệ làm chi, trong cái nhà này địa vị thấp nhất vẫn là mình thôi…
Mày rậm mắt to, khuôn mặt chữ điền, đổi một thân quần áo nam giới cũng không có chút xíu cảm giác nào như khuê nữ. Tống Xảo Xảo khí thế hung hăng mang theo một người nhìn như chưa trải qua mưa gió, ngũ quan tuấn tú, vóc người tinh tế, đổi quần áo phụ nữ sẽ khiến người ta cảm thấy kinh diễm – Ellen, về tới biệt thự nhỏ của Tống gia.
“Em đã nói anh quá gầy, trước tận thế còn có da thịt được chút xíu, sau tận thế liên tục bị ông nội em bắt tới thẩm tra nên gầy teo rồi!” Ngoài miệng tuy rằng oán giận, nhưng Tống Xảo Xảo lại vô cùng mềm nhẹ hiền lành mà cởi quần áo Ellen ra.
Số lần bọn họ gặp nhau nhiều không đếm hết, nhưng cái loại tráng nữ nam nhu phối hợp với nhau này làm cho nội tâm bác sĩ tư vẫn luôn đi theo Tống Xảo Xảo cuồng loạn như có một đàn thần thú mới chạy qua.
Ellen cau mày: “Em cứ như vậy đón tôi đi, ông nội em…”
“Yên tâm đi! Em trước khi tới có đi tìm bà nội, có bà nội em là ông nội không dám làm gì.” – ‘Tay ngọc’ như cái quạt cối lớn vung lên, suýt nữa đánh đổ đĩa thuốc trên tay y tá mới tới. Tống Xảo Xảo bỗng nhiên có chút nhăn nhó: “Chuyện kia… bà nội em đã đồng ý chuyện của hai chúng ta.”
Ellen trong lòng cả kinh, vội vã đè xuống vui mừng trong lòng, giả bộ lo âu hỏi: “Nhưng mà ông nội em…”
“Yên tâm đi! Có bà nội em, ông nội sẽ không phản đối.” Tống Xảo Xảo lần thứ hai phất tay, bác sĩ, y tá bên cạnh đã sớm dự kiến trước mà lùi ra xa xa. “Vậy còn… Cha mẹ em…”
“Cha em vốn không phản đối, mẹ em cũng không có ý kiến gì.” Trên mặt Tống Xảo Xảo bỗng nhiên lộ ra một biểu tình ‘đẹp đẽ’ kinh người: “Mẹ em cũng là fan của anh đấy.”
Ellen lúc này mới thả lỏng một chút, liền vội vàng hỏi tới bà Tống: “Em làm thế nào thuyết phục được bà? Tôi nhớ lúc trước bà cũng…”
“Em nói với bà lần này tại sao anh bị bắt đi, kết quả bà nói anh là một người có dũng khí, sau đó quyết định quản chuyện này!”
Khóe miệng Ellen run mấy cái, hắn không biết lúc này mình nên làm ra biểu tình gì, hắn đoạt đồ của lão già nhà họ Tống kia, kết quả bà Tống nói mình là người dũng cảm… Thật là, lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển.
………
“Ngày hôm nay không có ai đến, trong nhà cũng không có vấn đề gì.” Phương Hách xác nhận lầu trên lầu dưới một vòng, trở về giơ tay ra dấu ok với Hạ Tử Trọng.
“Được, chúng ta đi vào.”
Phu phu hai người dắt tay nhau trở lại trong không gian, vào gian nhà trúc rồi sai bạch cầu qua bên kia dò đường.
Tất cả cửa đã bị đủ loại bom nhỏ nổ tung, bạch cầu chạy xung quanh hết một vòng, xác nhận tầng ba không có động tĩnh nào kỳ quái, mới đi tới mấy kho hàng mà Hạ Tử Trọng đã sớm vừa ý, rồi trở về không gian.
“Cẩn thận một chút, cứ đi từ từ từng cái là được, chúng ta có thời gian.” Phương Hách không yên tâm dặn dò.
Hạ Tử Trọng gật đầu, ôm bạch cầu đứng dậy, ra khỏi không gian.
Vẫn là gian nhà kho được bảo vệ nghiêm ngặt, khắp nơi yên ắng không có tiếng động. Bụi bặm trên đất bị đám biến dị thực vật ‘quét’ thành từng đường hoa văn quỷ dị, nhìn qua khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Động tác Hạ Tử Trọng hết sức nhanh chóng, ra ngoài xác nhận vị trí an toàn, liền cấp tốc thu mấy vật trong phòng vào không gian.
Nhà kho dưới tầng hầm thứ ba rất sâu, rất lớn, đặc biệt là trong mấy kho này lại xếp từng hòm vũ khí cao ngất.
Quét sạch một căn phòng, Hạ Tủ Trọng quyết đoán trở lại không gian, để lại bạch cầu ở đây quan sát tình hình một lúc, xác nhận nơi này không gây động tĩnh đến lũ thực vật biến dị, mới để cho bạch cầu chạy đến kho hàng sát vách, tiếp tục thu đồ.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
68 chương