Hai người lái xe trở lại khu biệt thự, so sánh nơi này với bên ngoài, quả thực không khác gì khu nhà nghèo và khu nhà giàu. Đường phố trong khu biệt thự vẫn ngay ngắn có trật tự, mà có mấy căn biệt thự trong sân nhìn như nông trường. Không ít người dùng sân nhà mình trồng lương thực, thử xem có mọc được cái gì hay không. Có nhà bởi vì quá nhiều phòng, ở không hết mà treo bảng cho mướn phòng. Dù sao, như hai người Hạ Tử Trọng chỉ là một tiểu đội loại nhỏ, bây giờ đã rất khó để sinh tồn trong căn cứ – nếu không phải bị người khác chiếm đoạt, thì cũng bị diệt. Đã lâu không về nhà, bất kể là Hạ Tử Trọng hay bọn Quách Binh đều vội vã nghỉ ngơi, hai nhóm người không nói thêm gì nữa, trực tiếp ai về nhà nấy. Mười mấy ngày không quét tước, phòng ở đã có một tầng bụi mỏng, biệt thự nhìn qua vẫn giống y như phòng mẫu lúc trước. Hai vợ chồng son tuy rằng uể oải, nhưng vẫn nhẫn nhịn mệt mỏi lau dọn phòng sinh hoạt và phòng ngủ một phen – về phần những phòng khác? chờ ngày mai tỉnh ngủ nói sau đi. Trong phòng tất cả mọi thứ đều y như lúc hai người mới đi, không nhiều hơn mà cũng không ít hơn. Thoáng sửa sang một chút, Phương Hách trước hết chui vào trong không gian. Còn Hạ Tử Trọng? Hắn sợ vạn nhất có người đến tìm – tỷ như tiểu đội Luân Hồi chẳng hạn, quyết định một trong hai người vẫn có một người ở bên ngoài thì tốt hơn. Mà bạch cầu ở trong không gian đã sắp tạo phản rồi, lúc này muốn gặp nhất cũng là Phương Hách chứ không phải hắn. Trong không gian, bạch cầu sắp điên tới nơi. Nó đã hơn sáu, bảy ngày không được ra ngoài, cho dù nó cảm giác được bên ngoài có tinh hạch cấp ba ngon miệng cũng không chịu cho nó đi ra. Ba ba quả nhiên là người xấu xa nhất trên thế giới! Vì mấy thứ ngổn ngang kia mà cấm đoán mình! Bị bạch cầu một đầu đâm vào lòng ngực thà chết cũng không chịu rời đi, Phương Hách không thể làm gì khác hơn là ôm nó cùng đi tắm, cậu muốn tắm trước, sau đó đi ra ngoài bồi thân ái của mình nghỉ ngơi, những ngày qua ở bên ngoài lâu như vậy, cả người đều sắp tê cứng rồi. “Báo cáo trưởng quan, đây là đồ thu được từ không gian dị năng giả và trên xe tiểu đội Bá chủ.” Một người thấy lãnh đạo tiến vào liền vội vàng báo cáo thành quả. Ngô thiếu cười lạnh một tiếng, dạo quanh chồng đồ vật kia một vòng, chỉ chỉ: “Chỉ có ngần ấy? Lúc trước không phải nói có ít nhất nửa cái xe tải sao?” “Người Bá chủ nói, đồ còn dư lại bị bọn họ giấu ở trong hầm một nông thôn nhỏ nằm phía Tây Bắc căn cứ, Tống tướng quân đã phái người đi.” Ngô thiếu hừ một tiếng: “Quên đi, theo dõi bọn họ thật kỹ cho tôi. Đúng rồi, đội trưởng bọn họ ở đâu?” “Ở trại tạm giam số 1.” Cái gọi là trại tạm giam số một là trại giam chỉ mới xây ở gần khu biệt thự, nơi này giam giữ phạm nhân trọng yếu, không phải ai cũng có thể đi vào, cho dù là dị năng giả thì cũng là người có danh tiếng cao trong căn cứ. Ngô thiếu nghe rồi quay đầu đi ra ngoài. Trong một căn phòng khác, người có quyền cao nhất căn cứ – Tống tướng quân, khi Ngô thiếu đi vào phòng vũ khí kia liền biết, lúc này nghe tin hẳn đã đi rồi mới phất tay cho người báo cáo lui ra ngoài. “Cha, ngài thật muốn gả Xảo Xảo cho cái tên phá của kia?” Tống Hướng Hồng là người nắm quyền dòng chính Tống gia hiện giờ, mà người người đều biết, nếu như không có Tống lão gia tử, thì cái danh gia chủ dòng chính cũng chẳng là cái thá gì. Tống tướng quân lườm hắn một cái, giọng điệu nghiêm trọng mắng: “Không gả cho hắn lẽ nào để Xảo Xảo tùy tiện tìm một thằng tiểu bạch kiểm vô dụng hả?” Tống Hướng Hồng ráng giữ thể diện, dạ thưa nói: “Nhưng Ngô gia kia…” “So với tiểu bạch kiểm cuộc sống hỗn loạn còn tốt hơn.” “Nhưng Ellen cũng là dị năng giả có tiếng trong…” “Là dị năng giả, nhưng hắn lại đi ăn chặn đám vũ khí kia!” Tống tướng quân trừng mắt. Rõ ràng hai cha con lớn lên giống nhau, đều có đôi mắt lớn, đồng một dạng không giận mà uy, cao lớn vạm vỡ, nhưng ngày qua ngày, Tống Hướng Hồng mỗi khi đứng trước mặt cha hắn cũng chỉ là một con gà quèn không dám thở mạnh một tiếng. Nói thật, trong lòng hắn cũng vẫn thích cách xử sự của bọn Ellen – lần này thu hồi lại đám thiết bị, vũ khí, xăng đều là mấy thế lực lớn trong căn cứ nhắm trúng. Nếu không phải nửa đường bọn họ gặp nạn, Ellen liền nhân cơ hội động thủ, bây giờ đống đồ này chưa chắc đã đến tay Tống gia bọn họ, nói không chừng mới vừa vào cửa căn cứ liền biến mất. Có suy nghĩ riêng, có dũng cảm, dám nghĩ dám làm. Nếu như không phải lần này ra khỏi căn cứ lấy thiết bị kiểm tra không gian dị năng giả, có thể quét hình đồ vật trong không gian bọn họ, thì bọn Ellen lần này chính là đội có thu hoạch lớn nhất. Đáng tiếc, lão già nhà mình không nhìn nổi cách làm việc của tên kia từ trước tận thế cho đến bây giờ, nên mới trực tiếp bác bỏ đề nghị của cháu gái. Đương nhiên, bản thân hắn trước tận thế cũng khinh thường loại người hỗn tạp như vậy, chỉ có điều, bây giờ đã có cơ hội có thể chứng minh thực lực của hắn, mà con gái hắn cũng có ý, dùng quan hệ thông gia lôi kéo một cường giả như vậy cũng không phải là không được. Đáng tiếc, lão già lại không đồng ý. “Được rồi được rồi, kêu Xảo Xảo ngoan ngoãn một chút, cả ngày mơ mộng, còn giống con gái nhà gia giáo không hả? Còn bắt chước người ta đi thích cái loại tiểu bạch kiểm kia, tôi đây nhìn không nổi kiểu đức hạnh kia của nó!” Tống tướng quân lại mắng hai câu mới nói tới chính sự: “Việc đám vũ khí đặc biệt kia chúng ta đã thương lượng xong, ngày mai sẽ phái một nhánh đội ngũ đi ra ngoài đem người ở căn cứ kia về, hỏi rõ cách làm ra vũ khí này. Đỡ cho bọn họ thí nghiệm từng cái từng cái, nhanh chóng tập trung vào sản xuất, sớm ngày sản xuất cho binh lính dùng.” “Dạ, chuyện này không thành vấn đề, để đội trưởng lần trước mang đi, phái thêm mấy chiếc xe bọc thép mang đống vũ khí đó về.” Tống Hướng Hồng trong lòng không phản đối, bất quá tỉ lệ phương pháp phối chế kia mới là vấn đề, căn cứ chắc chắn phải mang hết mấy người đó về, mà như vậy sẽ tốn không ít công sức. Căn cứ sau lần tang thi triều liên tục nhận người chạy nạn mới, bây giờ phòng ốc không đủ còn muốn nhét thêm người vào, thực sự là… không đủ chỗ ngủ thì biết làm sao! “Còn có dị năng giả hệ chữa trị kia. Chúng ta nhất định phải chiếm được! Chuyện này cậu gọi người đi xem đi, không được thì trực tiếp đem người về, dị năng quý giá như vậy tuyệt đối không để cho cô ta rơi vào tay người khác.” “Ngài yên tâm, trễ nhất là hai ngày nhất định có thể mang người về!” Hai người luân phiên tiến vào không gian tắm rửa xong xuôi, xác nhận ngày hôm nay sẽ không có người đến, mới cùng nhau trở lại không gian. “Con trâu đẻ rồi kìa!” Phương Hách kéo Hạ Tử Trọng đi ra ngoài dạo một vòng, đồng ruộng, hoa quả trong núi đều đã chín, hai người lúc này không có thời gian quản mấy thứ này, nên không thèm nhìn luôn. Chạy qua bên kia dòng suối phát hiện đám gia súc đã bắt đầu thai ngén thế hệ kế tiếp. Gà, vịt, ngỗng con bu xung quanh thân mẹ kêu chíp chíp cạp cạp chạy loạn xung quanh, ngay cả trâu con, dê con cũng không ít, hiện giờ đang thong thả ăn cỏ trên bãi đất. “Em… Chuẩn bị vắt sữa đấy à?” Hạ Tử Trọng nhìn vú bò sữa căn phồng, bên cạnh nó còn vây quanh mấy con bê chưa cai sữa, đáy lòng có chút chột dạ. “Thử một chút xem thôi! Chúng ta đã lâu không uống sữa mới.” Trong không gian có một ít sữa hộp, nhưng số lượng không nhiều, còn mấy túi sữa tươi đã sớm tuyệt tích. Phương Hách lúc này vừa nhìn thấy bò sữa liền nghĩ đến giá trị dinh dưỡng của nó – bên ngoài mưa dầm liên miên, so với khí trời bình thường càng khiến thể lực tiêu hao nhiều, nó có thể giúp mình bồi bổ thân thể. Vắt sữa là một việc rất cần kỹ thuật, lực mạnh sẽ khiến bò đau, lực nhỏ thì vắt không ra, còn phải tranh đoạt với bê con. Phương Hách lấy một cái thùng sắt đặt dưới thân bò, mới bóp mấy cái sữa còn chưa ra con bò đã bước lên hai bước… ra khỏi phạm vi thùng sắt hứng sữa Nhờ Hạ Tử Trọng hỗ trợ dắt bò cái, Phương Hách lại suýt tý đã bị bê con đẩy nhào vào thùng sắt của mình. Hai người ngốc nghếch vắt nửa ngày mới được nửa thùng, vui vẻ chạy vào nhà bắt bếp nấu sữa. Buổi tối hôm đó uống được sữa bò tươi hương nồng béo ngậy, Phương Hách mới chắc chắn: “Chúng ta bình thường uống sữa bò khẳng định đã bị pha nước, anh coi cái này sao lại béo như vậy chứ?” “Ừ, sáng mai chúng ta làm nhiều chút, để dành uống.” Hai người uống hết sữa cũng không vội đi nghỉ, mà kêu bạch cầu ra ngoài – quan sát tình hình dưới lòng đất tầng ba nhà máy quốc phòng. Không thể không nói, thiết bị điện lực nơi này thật trâu bò, lần trước mọi người chưa kịp tắt đèn liền cuống quít chạy ra, mà mãi đến tận bây giờ ở đó vẫn sáng trưng, đèn dùng hoài không tắt. Bạch cầu lần thứ hai ở bên trong chạy một vòng, hai người xác định tạm thời không có nguy hiểm, Hạ Tử Trọng mới lất từ tầng hầm lấy ra mấy cái vật nhỏ. Mấy vật nhỏ này là một loại thuốc nổ, chuyên môn dùng để phá cửa có tính chống trộm cao. Hạ Tử Trọng lúc trước đã từng lặng lẽ vào nơi này xác nhận, tầng hầm 6 tầng ba này phải dùng chìa khóa riêng mới mở được, nếu như cưỡng ép cho nổ nhất định sẽ kinh động đến cảnh sát, mà lối vào cũng triệt để bị khóa kín. Bất quá, bây giờ tầng hầm tầng hai, tầng ba đều bị khóa chặt, mà cho dù có người tới nơi này, muốn báo thì cứ việc đi báo đi. Lách vào không gian, dùng tốc độ nhanh nhất gắn mấy cái này lên cửa, Hạ Tử Trọng lúc này mới lắc mình trở lại không gian – loại bom nhỏ đã đặt thời gian năm phút, nếu như mấy gốc thực vật kia chưa đi xa chắc chắn sẽ chui ra. Đợi đến khoảng chừng bảy, tám phút lại cho bạch cầu đi vào xem sao. Rời khỏi nhà máy quốc phòng, cùng Phương Hách xem chương trình hài kịch trước tận thế, bọn họ mới để cho bạch cầu ra khỏi không gian, trở lại lòng đất tầng ba. Quả nhiên, cửa phòng đã bị nổ tung, còi báo động vang lên liên miên, bạch cầu đi vào không bao lâu, vô số cành lá, rễ cây thực vật từ đủ các ngóc ngách xông ra.