Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 110
Phương Hách thở phào nhẹ nhõm mà nhìn Hạ Tử Trọng nở nụ cười: “Nghe anh ta sung sức như thế, khẳng định là không có chuyện gì.”
Hạ Tử Trọng cũng bật cười, cho dù không có ai kích phát dị năng thì ít nhất người Luân Hồi cũng không có chuyện gì. Từ trong giọng nói tràn đầy kinh hỉ của Quách Binh cả hai đều nghe ra, khả năng thứ nhất vẫn là vô cùng lớn.
Hai người vừa mới tiến vào toa xe cướp đoạt giả liền bị Quách Binh như con gấu lớn nhào tới ôm, hắn còn không hết hận mà ở trên lưng hai người dùng sức vỗ vỗ, hưng phấn nhất thời nói không ra lời.
Vẫn là Hạ Tử Trọng mở miệng trước: “Thế nào? Tất cả đều không sao chứ?”
Chiếc xe dung lượng lớn này lần thứ hai chen chúc thành một đoàn, hết thảy người tiểu đội Luân Hồi đều chui vào, khác xa vẻ mặt trắng bệch ngày hôm qua, hôm nay trên mặt mỗi người đều mang ý cười khúc khích y hệt Quách Binh.
“Việc? Có việc, việc tốt luôn ấy chứ!” Quách Binh nói vươn tay ra, ‘xẹt xẹt’ vang lên, một chùm sáng điện màu tím xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Lôi hệ, sức mạnh, hỏa hệ. Đám người Luân Hồi vốn có quan hệ gần gũi, không nghĩ tới bọn họ ngay cả dị năng cũng cùng chạy theo một xu hướng: không có một ai là hệ phụ trợ, tất cả đều là hệ công kích.
So sánh với nhau, Yên Nhạc và Trần Ninh là dị năng giả hệ không gian này quả thực chính là kỳ tích trong kỳ tích.
Nhìn Lưu Chí vừa kích ra dị năng hệ băng, Hạ Tử Trọng cười với hắn nói: “Có rất nhiều cách để sử dụng thuần thục dị năng của mình, phỏng chừng không tốn thời gian dài là có thể đuổi kịp Ellen.”
Quách Binh vẻ mặt sảng khoái mà ôm lấy đồng bọn của mình, Lưu Chí cũng cười: “Yên tâm, tụi tôi sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua họ, chờ cho hai người Yên Nhạc, và Trần Ninh lên tới cấp hai đã, tụi tôi liền chuẩn bị toàn lực cho cả nhà thăng cấp!”
Yên Nhạc cũng cười, gật đầu nói: “Đến lúc đó đừng nói một Ellen, cho dù là mười người như hắn cũng không thành vấn đề!”
Bữa sáng vẫn là bọn Luân Hồi phụ trách làm, Quách Binh bởi vì tâm tình thật tốt mà đem rượu ngâm giấu thật lâu trong không gian Trần Ninh ra.
Nghe đâu cái rượu này là Quách Binh tự mình ngâm, khi tận thế đến, Trần Ninh kích phát ra không gian, bọn họ còn chạy ngược về nhà Quách Binh một chuyến, thuận tiên đem kho rượu của hắn đi luôn.
Mới sáng sớm đã muốn uống rượu đế? Có thể thấy được vị đại ca này thực sự vui đến choáng đầu rồi, được hai người Hạ Tử Trọng khuyên nửa ngày hắn mới quyết định chờ khi trở lại căn cứ, thêm mấy món ngon rồi mới khui bình này, cuối cùng cũng coi như ổn thỏa.
“Kích phát ra dị năng? Thật sao?” Sĩ quan chỉ huy có chút kích động, đứng bật dậy: “Đi, đi đến xe tải số bốn xem tình huống!”
Người bình thường phải làm thế nào mới có thể có được dị năng? Đây là hy vọng mà những ai còn sống hiện giờ đều muốn biết, chỉ đáng tiếc là, việc thăng cấp dị năng, cách sử dụng tinh hạch vẫn còn trong quá trình nghiên cứu, còn phương pháp để người thường có được dị năng hoàn toàn không có đầu mối.
Lần tập thể phát sốt trước tận thế kia, dẫn đến tuyệt đại bộ phận người biến thành tang thi, một số ít người có được dị năng. Có người bắt đầu hoài nghi – có khi nào bệnh độc tang thi có khả năng giúp người thức tỉnh dị năng? Mà vẫn không có ai dám tự mình thử nghiệm.
Tuy rằng trong căn cứ có tín đồn này, thậm chí còn có người lén lút thử dùng bệnh độc tang thi tiêm vào người khác làm thí nghiệm, nhưng người bị thí nghiệm không ngoài dự đoán tất cả đều biến thành tang thi
Từ khi tận thế đến nay có rất nhiều người như vậy, không cẩn thận bị cào trầy, mà như thế cũng không có người nào có dị năng. Đương nhiên, có lẽ đã có người dùng phương pháp này thành công có được dị năng, nhưng chỉ cần để người ta biết mình đã từng bị tang thi cắn hay cào thì về sau còn ai dám hợp tác với họ? Càng có căn cứ nào dám cho bọn họ đi vào?
Các dị năng giả đều bất ngờ kích phát dị năng, đa số người vừa mới kích phát dị năng liền bị tang thi nuốt chửng, hoặc bị đồng bạn vứt bỏ, thậm chí kích phát không thành công liền bị đồng bạn giết chết.
Cho dù có người bởi vì vậy mà có được dị năng, thì đánh chết họ cũng không dám nói ra những gì từng trải.
Mà hiện tại, tựa hồ như bọn họ đã tìm được phương pháp chính xác khiến người bình thường biến thành dị năng giả.
“Lần này người bị thương tổng cộng có bao nhiêu?” Trước tiên đi thăm những binh lính kích phát ra dị năng kia, sĩ quan chỉ huy tâm tình chỉ vừa bình phục xuống, thấp giọng nhìn phó quan hỏi.
“Trong quân ta có ba mươi ba người.”
Ánh mắt tối đi, sĩ quan chỉ huy thấp giọng thở dài: “Ba mươi ba à… tổng cộng chỉ có hai người có được dị năng…” Cái tỷ lệ này thực sự quá thấp, những người còn lại đã biến thành tang thi.
Vốn dĩ tối hôm qua người sốt nhẹ tổng cộng có năm người, mà ba người trong đó cuối cùng không chịu nổi mà biến thành tang thi, bây giờ chỉ còn lại hai người kích phát ra dị năng.
“Chuyện này kêu quân y đi theo kiểm tra kỹ một chút, khi nào về thì báo cáo lên trên, sau đó bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tình huống của hai người bọn họ, nhìn xem có chỗ nào bất đồng với các dị năng giả khác hay không.”
Bởi vì xuất hiện người phát sốt, làm cho thời gian xuất phát chậm lại, rất nhanh, mỗi tiểu đội lần thứ hai lại khởi hành đuổi theo xe chỉ huy, hướng đến mục tiêu.
Lần này khi làm nhiệm vụ, cơ hồ tất cả tiểu đội đều phái ra thành viên chủ lực, và cũng là dị năng giả của tiểu đội đó. Cho nên, lần bị tang thi động vật tập kích này chỉ có quân đội cùng tiểu đội Luân Hồi xuất hiện một lượng lớn người thường bị thương, nhiễm phải bệnh độc.
Mà sau lần tập kích này, mặc dù có người thường bị lây nhiễm, cho dù bọn họ có thể kích phát ra dị năng nhưng phần lớn cũng đều bị đội ngũ của mình hoặc ngoài sáng hoặc trong tối xử lý xong ở ven đường.
Không ai nguyện ý dùng an nguy của mình để đánh cược khả năng này. Huống chi đa số người khi bị thương, máu chảy ra đều là màu đen, nhìn qua liền biết sẽ biến thành tang thi ngay thôi.
Tin tức này người của tiểu đội Luân Hồi không ai nói ra ngoài, người trong quân đội đương nhiên cũng bảo mật, bởi vậy ngoại trừ bọn họ ra thì tin tức không thể lọt ra ngoài.
Về phần tiểu đội Luân Hồi xuất hiện nhiều dị năng giả – ở căn cứ vốn có không ít dị năng giả khi mà không xác định được lãnh đạo căn cứ có thái độ như thế nào đều chọn biện pháp che giấu thực lực của bản thân, trước đó bọn họ phải dựa vào vũ khí nóng giải quyết vấn đề, người ta muốn thấp điệu khiêm tốn bộ không được à?
Đoàn xe lại đi thêm chừng hai ngày, rốt cục cũng tới ngoại ô P thị.
Đoàn xe không tiến vào P thị, mà vòng qua nội thành chạy thẳng tới hướng Tây Bắc.
Nơi này có cảm giác rất hoang vắng, từ lúc mạt thế tới người người càng quen nhìn chết chóc hơn. Từ xa nhìn lại, đất vàng đầy ắp, mờ ảo trong cơn mưa tầm tả hiện ra âm u đầy tử khí.
Phương Hách giơ ống nhòm lên, quan sát đoàn xe đi phía trước: “Bên kia có một ít tòa nhà.” Tòa nhà kia không lớn lắm, nhìn cũng không có cảm giác nào giống ‘căn cứ’ hay ‘xưởng quân sự’.
“Chỉ sợ là bên kia.” Mấy cái kiến trúc tầm thường đó e rằng là đích đến của chuyến đi lần này, căn cứ quân sự mà, đương nhiên không thể dễ thấy. Trước tận thế, các quốc gia còn có vệ tinh điều tra khủng bố, nếu như làm cho sáng loáng liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, thì đã sớm bị những quốc gia khác thăm dò rồi. Làm sao có thể bảo đảm tính an toàn hay bảo mật được?
Cũng bởi vì mấy cái kiến trúc này vô cùng bí mật, cho nên sau tận thế nếu như không có quân đội đi đầu, người sống sót bình thường căn bản không có hy vọng tìm được vị trí chính xác của mấy chỗ này, càng đừng nói tới lén lút đi lấy.
Chính xác như hai người dự đoán, mảnh đất tầm thường kia chính là mục tiêu của lần này.
Xưởng quân sự cũng không phải xây trên mặt đất, mà là ở dưới lòng đất.
Xe cộ đến nơi, ngoại trừ để lại một đám người trông coi xe, cảnh giới bên ngoài, những người còn lại đều bị quân đội thống nhất quy chế đưa vào trong xưởng.
Những người này, phần lớn đều là người lần trước gặp phải công kích không bị thương hoặc người có thực lực khá mạnh.
Sĩ quan chỉ huy ánh mắt không rõ ý tử đảo qua đảo lại giữa mấy người không bị thương, tỷ như hai người Hạ Tử Trọng, hoặc những người căn cứ vẫn luôn chú ý như lão đại tiểu đội Bá Chủ, minh tinh ngày xưa, bây giờ là minh tinh dị năng giả Ellen.
“Tình hình bên dưới không rõ, chúng tôi cần dị năng giả hệ tốc độ tiên phong đi vào thăm dò, cùng với binh lính của tôi. Dị năng giả hệ phong, hệ tốc độ xin chủ động đứng ra khỏi hàng.”
Hạ Tử Trọng nhìn Phương Hách bên người khẽ gật đầu, hai người tiến lên một bước bước ra ngoài.
Dị năng giả hệ tốc độ vẫn thường gặp, cơ hồ trong mỗi đội đều có một hai tên, loại dị năng giả này tốc độ đủ nhanh, vào thời điểm nguy hiểm cũng là người sống dai nhất, bởi vậy đều còn sống qua lần tập kích trước.
Ngược lại kỳ lạ là tiểu đội Luân Hồi, thậm chí ngay cả một tên hệ tốc độ cũng không có, ngay cả hệ phong cũng không có. Cũng may, Hạ Tử Trọng và Phương Hách vẫn luôn bị các đội ngũ khác và quân đội coi là đội con của tiểu đội Luân Hồi, bởi vậy không có ai cảm thấy ngạc nhiên.
Dị năng giả hệ phong cư nhiên có tới hai mươi người. Gộp với lính trinh sát của quân đội, số lượng nhìn qua nhiều hơn một nửa.
Mọi người từ tòa nhà bên hông đi vào, tòa nhà này nhìn qua thấy bình thường vậy mà lại là thông đạo duy nhất để vào căn cứ. Hai người xem xét bốn phía, nhìn chồng tạp vật chất đống ở gần cửa sổ — ai có thể nghĩ ra cái này chứ? Sao mà biết nơi này lại là chỗ dẫn đến xưởng quân sự hả?
Trong tòa nhà hoàn toàn yên tĩnh, từ khi trèo qua tường rào cho tới khi vào được trong nhà cũng không thấy bóng dáng của một con tang thi, loại yên tĩnh này khiến người ta sinh ra cảm giác lo lắng – trong thời thế này tại sao có thể có một nơi không bị chiếm cứ?
Xác nhận hành lang bên trong an toàn, tiểu đội trưởng của lần hành động này tiến lên, dùng thẻ từ, mở khóa mật mã tầng tầng lớp lớp cho tới phòng cuối cùng. Nơi đó mới là ‘cánh cửa’ đúng nghĩa.
“Trong thông đạo xác nhận an toàn.”
“Cầu thang xác nhận an toàn, không phát hiện tang thi và động vật biến dị.”
“Đại sảnh tầng tiếp theo xác nhận an toàn, không phát hiện tang thi và động vật biến dị, không có dấu hiệu loài người tồn tại, có thể tiến vào.”
Hai người Hạ Tử Trọng đi đầu cùng đội ngũ đi vào đại sảnh, nơi này tương đối trống trải, trần nhà cao khoảng bốn, năm mét, cầu thang bọn họ đi vào nằm ở vị trí phía Tây, ở phía Bắc bên kia có một cái thang máy rất lớn, bên cạnh còn có một cái cầu thang xanh đen dẫn xuống tầng dưới, phía Đông đại sảnh thì có một cánh cửa lớn gần bằng cả bức tường.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
62 chương
18 chương
15 chương