Nhìn thấy Lí Nam chạy tới, hai nhóc con kia nhanh chân chạy trốn càng thích ý, tính chui dưới chân mọi người, giống như mấy đứa trẻ con bướng bỉnh trốn cha mẹ vậy.
Hai nhóc kia thông linh không thể tưởng nổi, giống như có thể nghe hiểu câu nói của Lí Nam vậy, ở bên cạnh những người lớn khác tìm kiếm che chở.
Lí Nam dở khóc dở cười mà bắt chúng nó khắp nơi: “Anh bác sĩ nói, các ngươi không thể tiếp tục ăn nữa, béo quá sẽ ảnh hưởng hành động của các ngươi. Nếu các ngươi không nghe lời sẽ phạt các ngươi mấy ngày này đều phải ở chỗ anh bác sĩ ngủ.”
Hai nhóc con kia nghe vậy, quả nhiên “meo meo” chui ra, chủ động chạy tới trước mặt Lí Nam, làm nũng lăn qua lăn lại, đủ loại bán manh.
Phản ứng của hai nhóc này đối với tên bác sĩ giống như phiên bản thu nhỏ của Bạch Minh Hi.
Kỳ thật, không phải chúng nó thật sự thông linh đến độ có thể hoàn toàn nghe hiểu tiếng người, dù sao người thú có khác biệt, chúng nó thông minh cũng là vì thông qua thần sắc và giọng nói của con người tiến hành phán đoán, do đó cảm nhận được cảm xúc của con người, theo vào một ít động tác làm mẫu, do đó có thể hiểu được ý đồ của con người.
Bất quá, chúng nó giờ phút này, quả thật có thể hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói của Lí Nam, đơn giản là vì Lí Nam vừa có được một dị năng mới —— thú ngữ.
Thú ngữ, hệ dị năng hiếm có, nó cũng không phải chỉ mang ý nghĩa ngôn ngữ bình thường, có thể xem như tinh thần hệ nhưng tính chất lại không quá giống nhau. Dị năng giả có được loại dị năng này, có thể tự động cùng tất cả các loài thú sản sinh ra sự gắn kết, không cần dùng chung ngôn ngữ, thông qua tinh thần truyền lại tin tức, đồng dạng thông qua tinh thần tiếp thu phản hồi của các loài thú.
Toàn Hiểu Vũ nói, dị năng giả hệ này, được gọi là thuần thú sư.
Thuần thú sư luôn có hảo cảm của dị thú, có thể thông qua câu thông giành được tín nhiệm của dị thú từ đó nhận được sự giúp đỡ, hoặc là thông qua giao dịch đạt được sự trợ giúp. Càng mạnh hơn một chút, chính là có thể không chế dị thú, nhưng mà tình huống như vậy rất ít.
Nói đến khi có được dị năng này, thời gian không thể không trở lại mười ngày trước.
Ngày ấy khổ chiến qua đi, mọi người lại lần nữa tiếp tục hành trình. Trong lòng mọi người đều mệt mỏi mà thương cảm.
Tình cảm giữa Ngữ Ngưng và Đại Hoa làm cho mọi người rung động, từ đoạn đối thoại đứt quãng của ba người Sở Thiên, mọi người tự động não bổ những chuyện đã xảy ra. Mặc dù có chút không khớp, nhưng mà không sai biệt lắm.
Thời điểm Lí Nam tỉnh dậy, trời đã tối rồi, mọi người qua loa hạ trại, chuẩn bị vượt qua đêm đầu tiên ngủ ngoài trời.
Dọc theo đường đi, Toàn Hiểu Vũ vẫn luôn ôm lấy Lí Nam không buông tay. Thời điểm Lí Nam tỉnh lại, Toàn Hiểu Vũ đang ôm nó, dựa vào lốp xe ngồi trên cỏ, trên bầu trời đầy ấp ánh sao.
“Tỉnh rồi, uống miếng nước đi.” Rất nhanh, Toàn Hiểu Vũ liền đem bình nước tới bên miệng Lí Nam. Xem ra, cậu vẫn luôn chú ý đến tình trạng của Lí Nam.
Một tháng trước, Toàn Hiểu Vũ bắt đầu len lén đem nước uống của bốn người đổi thành nước trong con suối kia. Loại nước này ngoại trừ bổ sung thể lực bình thường ra, Toàn Hiểu Vũ tạm thời chưa phát hiện nó có công năng gì khác.
Ánh mắt Lí Nam mờ mịt, hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh làm nó ngốc lăng hồi lâu, chỉ máy móc nuốt từng ngụm từng ngụm nước mà Toàn Hiểu Vũ đút cho.
Thật lâu sau đó, nó mới hoàn toàn nhớ ra, hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Chị Ngữ Ngưng..... đã chết.......
Đau xót qua đi, hiện tại nó bắt đầu mù tịt. Trong lòng có chút áp lực, thế nhưng cũng rốt cuộc không thể giống ban ngày vậy đau khóc thành tiếng.
Hai mắt nó vô thần nhìn chằm chằm bầu trời, trầm mặc. Toàn Hiểu Vũ cũng không có quấy rầy nó, hai người một lớn một nhỏ, nhìn lên những ngôi sao lấp lánh tên bầu trời.
“Chị Ngữ Ngưng đã biến thành ngôi sao nhỏ trên bầu trời.” Qua thật lâu, Lí Nam đột nhiên mở miệng nói. Đó là cách nói thiện ý mà người lớn luôn lừa gạt bọn nhỏ, người chết đi, sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời, tiếp tục bảo vệ người mà họ yêu thương.
Lí Nam đã sớm qua cái tuổi tin vào cách nói này, nhưng mà lúc này đây, nó vui lòng ngoan cố tin tưởng.
“Ừm.” Toàn Hiểu Vũ gật đầu: “Chi ấy đi đến một nơi khác tốt đẹp hơn nơi này, từ nay về sau, chị ấy sẽ giống như bầu trời đêm vậy, dùng ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn chúng ta, bảo vệ chúng ta.” Nguyện, thiên đường không có tổn thương.
“Về sau khi em nhớ chị ấy, sẽ nhìn lên những ngôi sao trên trời.” Lí Nam cười, trong mắt lại hơi ẩm ướt.
“Chị ấy từ trước đến giờ vẫn luôn ở cạnh bên em.” Toàn Hiểu Vũ nhẹ nhàng nói xong câu đó, rồi lấy ra một khỏa tinh hạch một khỏa thú hạch, lần lượt để vào trong lòng bàn tay Lí Nam: “Đây là của Ngữ Ngưng, đây là của Đại Hoa, hai khỏa tinh hạch này là món quà cuối cùng của hai người họ dành tặng em.”
Trong đầu Lí Nam hiện lên hình ảnh cuối cùng Ngữ Ngưng để lại cho nó —— Nàng chỉ chỉ vào đầu mình, nói, tặng cho em!
Lập tức, nó lại ngẩn ra: “Đại...... Đại Hoa?”
Cái thời điểm kia, Lí Nam đã bất tỉnh, không biết được chuyện Đại Hoa đi theo Ngữ Ngưng.
“Đúng, Đại Hoa sợ Ngữ Ngưng cô đơn, cũng biến thành một ngôi sao nhỏ đi theo làm bạn với chị ấy.” Toàn Hiểu Vũ ôn nhu đáp, nhưng mà cậu cũng nhanh chóng đổi đề tài: “Đại Hoa cũng sợ Tiểu Nam cô đơn, cho nên, nó tặng món quá quý giá nhất của nó cho Tiểu Nam.”
Đề tài vừa chuyển, Sở Thiên liền đúng lúc xuất hiện, trong lòng ngực hắn đang ôm hai con mèo con còn chưa mở mắt.
Chẳng qua, nói chúng nó là mèo cũng không hoàn toàn chính xác, mới vừa rồi thời điểm nghỉ ngơi, tên bác sĩ trông thấy chúng nó câu đầu tiên đã nói: “Máu lai, không phải mèo.”
Vì thế hắn và Sở Thiên nghiên cứu nửa ngày, cho ra kết luận là cha của chúng nó có thể là là một con hổ biến dị. Dù sao đều thuộc họ mèo, hai người cũng không miệt mài theo đuổi, đem kết luận nói cho Toàn Hiểu Vũ nghe rồi thôi.
Khi Lí Nam tỉnh lại, Sở Thiên liền phát hiện. Nhưng mà hắn cũng không có qua đây quấy rầy hai người. Đó là thời gian cho tình thân, hắn muốn để hai người bọn họ có chút không gian.
Mãi đến khi Toàn Hiểu Vũ nhắc tới mèo con, tạm thời coi như chúng nó là mèo đi. Lúc này Sở Thiên mới ôm hai nhóc con kia đi qua.
Từ khi tinh thần lực thăng cấp, thính giác của Sở Thiên cũng trở nên dị thường nhạy bén, có thể ở nơi rất xa, nghe thấy tiếng động nhỏ bé nhất. Cho nên đối thoại của hai người, hắn nghe rất rõ ràng, hắn cũng không có không cố ý lảng tránh, hắn cũng là người tham dự chuyện này.
“Em xem.” Sở Thiên dịu dàng cười, nhẹ nhàng đem hai con mèo con đang ngủ say bỏ vào lòng Lí Nam.
Lí Nam có chút sợ, hai cục thịt bé bé ấm áp lại mềm mại, cảm giác thực yếu ớt, nó sợ tới mức cẩn cẩn dực dực ôm lấy, một chút cũng không dám lơ là.
Sở Thiên buồn cười đưa tay xoa xoa đầu Lí Nam, dịu dàng đến nổi sắp chảy nước.
Trong nháy mắt kia, Toàn Hiểu Vũ có chút ngốc ngốc. Sở Thiên dịu dàng như vậy, cậu rất thích, đẹp trai cực kỳ, khiến tim người ta, đi theo tiếng cười của hắn, mềm nhũn thành một bãi nước.
Sở Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, tầm mắt từ Lí Nam chuyển tới trên mặt Toàn Hiểu Vũ, tiếp tục mỉm cười: “Đẹp không?”
Đột nhiên bị phát hiện Toàn Hiểu Vũ có chút xấu hổ, nhanh chóng di chuyển tầm mắt, không dám đối mặt với Sở Thiên, hai gò má có một chút đỏ ửng đáng nghi, nhưng mà, cậu vẫn thành thật đáp: “Đẹp.”
Tươi cười của Sở Thiên lập tức trở nên lớn hơn nữa, hắn thích Toàn Hiểu Vũ thành thật như vậy, này chính là điểm đáng yêu của em ấy, rõ ràng ngượng ngùng, nhưng vẫn thành thật trả lời câu hỏi của hắn.
Vì thế Sở Thiên đi tới bên cạnh cậu, ở trên trán Toàn Hiểu Vũ dịu dàng hôn xuống nói: “Về sau mỗi ngày đều cho em nhìn, cam đoan em nhìn đến muốn ngừng cũng không ngừng được. Bọn nhóc giao cho em chăm sóc, anh và tên bác sĩ còn có chút chuyện.”
Bọn nhóc đương nhiên là Lí Nam và hai con mèo con.
Toàn Hiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, Sở Thiên liền cười rồi đi.
Qua một hồi lâu, Lí Nam mới thích ứng với hai nhóc con trong lòng, thân thể không còn cứng ngắc nữa, giọng nói cũng vui vẻ hơn: “Chúng nó rất ngoan nha.”
“Ừ, chúng nó có thể là con của Đại Hoa, về sau, chúng nó sẽ do em chịu trách nhiệm chăm sóc, Đại Hoa giao phó chúng nó cho em.” Toàn Hiểu Vũ nói.
“Dạ! “Lí Nam dùng sức gật đầu, hai nhóc kia từ sớm đã khiến trái tim nó mềm nhũn, kết quả trọng trách chăm sóc con của Đại Hoa sau này thuộc về Lí Nam, thoạt nhìn đã có sức sống hơn trước.
Thấy trạng thái của Lí Nam chuyển biến tốt đẹp, Toàn Hiểu Vũ lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi dưới đáy lòng.
“Anh Hiểu Vũ.” Qua một hồi lâu, Lí Nam nói: “Em hiện tại có thể hấp thu tinh hạch của chị Ngữ Ngưng và Đại Hoa không?”
Vừa rồi, Lí Nam đã tinh lọc tinh hạch trong bàn tay rồi, nó cũng đã tự hỏi thật lâu, mới cố lấy dũng khí quyết định này.
“Thế này, em cũng có thể cùng bọn họ vĩnh viễn bên nhau.”
Trong giọng nói của Lí Nam có một chút áy náy. Bình thường tinh hạch thường đều sử dụng trong chiến đấu, dùng để bổ sung dị năng bị xói mòn; khi có dị năng đạt tới điên phong thì dùng để trùng cấp.
Tinh hạch của Ngữ Ngưng và Đại Hoa đều thuộc loại tinh hạch cao cấp, mà dưới sự ảnh hưởng mưa dầm thấm đất trường kỳ của Toàn Hiểu Vũ, Lí Nam đối với tinh hạch có sự nhận thức rất cao.
Lần chiến đấu này, nó cũng không có cống hiến sức lực gì, nhưng lại nhận được hai khỏa tinh hạch cao cấp nhất, quyết định sử dụng hai quả tinh hạch này, lại vì lý do cá nhân.
Đứa nhỏ thiện lượng vì thế cảm thấy áy náy, nhưng cũng không có lung lay ý nghĩ của bản thân. Chỉ là trong lòng thề, sau này phải dùng phương pháp khác để bồi thường mọi người.
“Này vốn là của em, là Ngữ Ngưng và Đại Hoa tặng cho em. Em đương nhiên muốn sử dụng như thế nào cũng được!” Toàn Hiểu Vũ nói.
Ý nghĩ của mọi người và Toàn Hiểu Vũ đều giống nhau, hơn nữa kết luận và ý nghĩ của Lí Nam hoàn toàn khác nhau.
Tất cả mọi người ý thức được, nếu không phải Lí Nam và Ngữ Ngưng có quan hệ sâu xa, mọi người đã sớm chết. Cho nên, Toàn Hiểu Vũ nói, hai khỏa tinh hạch này cho Lí Nam, tất cả mọi người đều cảm thấy được đương nhiên.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
4 chương
20 chương
40 chương
20 chương
35 chương
11 chương