Bốn người kia sắc mặt đều biến đổi. Đầu tiên là vui sướng vì trông thấy thức ăn, lấy trình độ hào phóng của mấy người trẻ tuổi này, chỉ sợ hai con thú biến dị này chắc chắn là cho bọn họ. Sau đó, bọn họ lại lập tức phản ứng lại, người này cư nhiên có thể một tay mang theo con dị thú kia, bọn họ cũng từng săn qua loài này, thân thể của bọn họ cũng tính là cường tráng, nhưng muốn vận chuyển con dị thú đó cũng phải khiêng lên vai, nào giống như người này, một tay đã có thể xách con dị thú như xách một con gà chứ. Lão Nhị lại nghĩ tới sát ý vừa rồi của người này, nhịn không được rụt cái cổ. “Hai con này, các người nấu ăn đi, để cho nhóm người đó —” Sở Thiên nhìn thoáng qua ánh mắt mong chờ của mấy người phụ nữ và đám nhóc con: “Để cho bọn họ cũng được ăn no. Bất kể sau này có sống tiếp hay không, hôm nay ăn no trước rồi tính.” Nói xong, chính hắn cũng thở dài một tiếng. Bốn người vội vàng gật đầu đồng ý, không dám có cái ý nghĩ cắt xén, mấy người không có dị năng như bọn họ, dựa vào một thân cường tráng mới có thể đi trong mạt thế lâu như vậy, cũng biết rõ đạo lý người không thể quá tham. Vì thế, gọi mấy tên đàn ông gầy yếu đến đem hai con dị thú này kéo xuống xử lý. Lúc này, Lí Nam cũng mang theo hai con mèo và Tạ Minh Hiên xuống xe, ba con rất ham chơi, vừa xuống xe đã không còn thấy bóng dáng đâu cả, Lí Nam gọi cũng gọi không kịp. “Không cần để ý chúng nó. Một hồi sẽ tự về thôi.” Nhìn thấy bọn nó vui vẻ như vậy, trên mặt Toàn Hiểu Vũ cười cười nói. “Dạ.” Lí Nam gật gật đầu, đi tới chỗ Toàn Hiểu Vũ. Lão Tam cách đó không xa, nhìn thấy Lí Nam, con mắt lập tức sáng ngời. Bọn họ làm nghề này đã có bao lâu không nhìn thấy một đứa trẻ con sạch sẽ xinh xắn như vậy? Trong thành bên cạnh mấy ông lớn kia thì có, nhưng mà, những đứa đó ăn mặc kỳ kỳ quái quái, tóm lại nhìn sao cũng không giống một đứa trẻ ngoan. Mà những đứa trẻ ở bên ngoài thì khỏi nói, phần lớn xám xám xanh xanh. Nhận ra ánh mắt của lão Tam, lão Nhị hung hăng đá một phát vào mông hắn, trực tiếp đạp cho hắn thành chó gặm bùn. Nhìn nhìn nhìn! Này mẹ nó là người có thể nhìn sao? Cặp mắt cho chó ăn rồi hay sao? Đương nhiên, lão Nhị không dám mắng, sợ làm cho mấy người Sở Thiên chú ý. Vì thế đành phải dùng ánh mắt bao hàm cảnh cáo nhìn lão Tam. Chu lão đại cũng là một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nên tặng hắn thêm một phát vào mông, rồi không nói nữa. Lão Tam cũng không phải thật ngốc, lập tức thu hồi tầm mắt của mình lại. Chu lão đại và lão Nhị trao đổi ánh mắt, đều từ trong ánh mắt của nhau nhìn ra sự kính sợ. Vừa rồi thứ từ trong xe đi ra là cái gì? Hai con hổ? Mấy người này ngay cả hổ cũng xem như thú cưng mà nuôi! Còn có cái người cùng con hổ xuống xe kia, tốc độ nhanh như vậy, tuyệt đối là dị năng giả không thể nghi ngờ. Thế đạo bây giờ, dị năng giả có đẳng cấp cao hơn đám người thường bọn họ rất nhiều, bọn họ làm gì có biện pháp đấu lại người ta? Trong thời gian ngắn ngủi, vẻ mặt của mấy người kia cấp tốc thay đổi, này đó hết thảy đều nằm trong tầm mắt của Sở Thiên, hắn nhẹ nhàng cười, chào tạm biệt bọn họ rồi trở vào trong xe. Bạch Minh Hi và Toàn Hiểu Vũ cũng bắt đầu nhóm lửa. Tâm tình không tốt, hôm nay sẽ không tính đi tiếp nữa. Đối ba căn cứ lớn ở nơi này, trong lòng mất đi thiện cảm, liền chẳng còn cảm giác bức thiết muốn đi. Dứt khoát, ở lại chỗ này ngủ qua đêm. Sở Thiên đại khái đoán được suy nghĩ của hai người, cũng không có nói thêm cái gì. Lửa đã nhóm xong, liền ngồi bên đống lửa sưởi ấm, hắn hiện tại vô cùng sợ lạnh. Toàn Hiểu Vũ thấy hắn xoa xoa tay ngồi xuống bên đống lửa, liền biết hắn đang cảm thấy rất lạnh, cho nên cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay hắn, đặt vào trong bàn tay ấm áp của mình. Sở Thiên thuận thế kéo người vào trong lòng mình, Toàn Hiểu Vũ cả người đều ấm áp, ôm vô cùng thoải mái. Toàn Hiểu Vũ thấy thế cười nói: “Tiểu Bạch nói anh đang ở cữ, em thấy cũng khá giống.” Sở Thiên ở trên vành tai cậu cắn vài cái: “Em theo bọn họ học xấu.” “Anh cảm thấy, lời bọn họ nói có phải là sự thật không?” Toàn Hiểu Vũ xoa xoa tay của Sở Thiên, thuận miệng hỏi. “Bảy phần thật.” Sở Thiên trả lời, sau đó càng vùi đầu vào cổ của Toàn Hiểu Vũ, mượn cơ hội hôn vài cái, cũng không quản cách đó không xa có người lạ. “Bối cảnh đều là thật, bọn nhỏ và phụ nữ không phải do trộm cũng không phải do cướp mà có cũng là thật. Hơn nữa, mặc kệ có phải tự nguyện hay không, những người đó đều sắp sống hết nổi là thật.” Giọng nói của Sở Thiên tràn ngập thương xót, nhưng thương xót này không phải vì những phụ nữ và mấy đứa trẻ con ấy, mà là vì thế đạo bây giờ và hàng ngàn người đang giãy giụa bên trong. Toàn Hiểu Vũ có chút do dự, sau đó lại hỏi: “Anh cảm thấy bọn họ....” “Bọn họ không phải người tốt gì, nhưng bọn họ cũng không phải loại người vô cùng hung ác. Chỉ vì cầu sinh tồn mà thôi.” Sở Thiên thở dài. Toàn Hiểu Vũ gật đầu: “Giờ nghĩ lại, những tên ngồi không ăn bám kia, càng đáng giận hơn.” Kiếp trước, mạt thế ba năm sau, ba căn cứ người sống sót lớn nhất trong nước, căn cứ Kinh Đô, căn cứ Khải Quang, căn cứ Thự Quang. Cũng không có căn cứ Lê Minh gì cả. Mà cái “Trung tâm chữa trị tâm hồn” kia đóng đô ngay tại căn cứ Lê Minh. “Cho nên, anh phải về đến kinh đô.” Sở Thiên dịu dàng nói: “Có lẽ, như vậy mới có thể đủ để thay đổi cái gì đó.” Toàn Hiểu Vũ nhẹ nhàng “Ừm”một tiếng, suy nghĩ một hồi, lại hỏi: “Chúng ta trực tiếp đi Kinh Đô sao?” “Không, anh muốn đi căn cứ Lê Minh xem thử, xem những người đó đến tột cùng đang làm những gì.” Vẻ mặt Sở Thiên có chút lạnh. “Hơn nữa......” Sở Thiên nhìn về phía phương xa, vẻ mặt lại phức tạp: “Nhiều đứa trẻ con như vậy, em có nghĩ đến cái gì không?” Trẻ con? Toàn Hiểu Vũ sửng sốt một chút lập tức nhớ tới bọn nhỏ trong căn cứ Thự Quang. “Anh là nói.....” Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu: “Hiện tại cũng chỉ là suy đoán, tóm lại nhanh chân đến xem.” Toàn Hiểu Vũ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Một hồi, Bạch Minh Hi cầm rau dưa áp súc* bỏ vào trong nồi luộc, hoàn cảnh bên này gian khổ như vậy, không nên lấy ra mấy thứ quá khiến người ta chú ý. Ý định ban đầu là luộc vài bao mì gói, nhưng mà theo lời của anh Chu vừa nói, mì gói bây giờ cũng là thứ quý giá. Cũng may bọn họ cũng không đói, tùy tiện uống chút canh rau là được. Bên kia, bốn anh em lão Chu chuẩn bị thịt dị thú xong, còn cố tình cắt bộ phận ngon nhất đưa qua. Sở Thiên cười uyển chuyển từ chối, nói cho bọn nhỏ đi, bọn họ mới thận trọng đi trở về. Một đêm này, trong lòng mỗi người đều có suy tư. Chỉ là mấy người phụ nữ và mấy đứa trẻ con, một đêm này ngủ hết sức thỏa mãn, đã rất lâu không được ăn no như hôm nay. Ngày hôm sau. Sở Thiên mấy người chỉnh đốn lại tâm tình, chuẩn bị xuất phát đi căn cứ Lê Minh, nơi đó đã rất gần, y theo tốc độ lái xe của bọn họ, buổi chiều liền có thể đi đến. Biết được bọn họ muốn đi Lê Minh, lão Chu mấy người lại nhiệt tình phổ cập khoa học một chút thường thức của căn cứ Lê Minh, rồi sau đó mới cất bước đi. Chờ mấy người Sở Thiên đi xa, bốn người lúc này mới hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, giống như lưỡi dao sắc bén treo trên đỉnh đầu cuối cùng cũng biến mất vậy. Ban đêm bọn họ bốn người không dám ngủ, nghĩ tới người trẻ tuổi mặt lạnh trong mắt ẩn sát ý kia, sợ người đó thừa dịp ban đêm thu thập mấy người bọn họ, may mắn, một đêm vô sự. Lão Chu sờ sờ hai bao thuốc lá trong lòng, nghĩ thầm bây giờ thì hắn phát đạt rồi, cầm thứ này đi đâu cũng có thể đổi về không ít thức ăn. Quay đầu lại, nhìn mấy người phụ nữ và mấy đứa nhỏ trộm nhìn hắn, cười lạnh một tiếng nói: “Coi như mấy người may mắn, gặp được quý nhân. Vốn tính mấy người bán không đi, chúng tôi chỉ có để bỏ rơi mấy người. Nhưng mà —” Không biết nghĩ tới cái gì, cười lạnh biến thành thở dài: “Chúng tôi lúc này có đồ tốt, trái lại có thể nuôi mấy người thêm vài ngày.” Nghe vậy, đám phụ nữ và bọn nhỏ cũng dùng sức rụt cái cổ. “Đi thôi.” Lão Chu đối với mấy anh em của mình nói: “Chúng ta còn có cuộc sống của chính chúng ta.” Buổi chiều, ngoài thành căn cứ Lê Minh. Lão Chu đem tuyến đường miêu tả vô cùng tỉ mỉ, mấy người Sở Thiên một đường không gặp trắc trở gì, rất thuận lợi trước chạng vạng đã tới căn cứ Lê Minh. Giống như hết thảy căn cứ mạt thế, căn cứ Lê Minh cũng xây dựng tường thành vừa cao vừa dày, đem trong ngoài phân cách ra. Đồng dạng, nơi này cũng có người không thể vào thành, cho nên tạo thành một chỗ tụ cư bên ngoài tường thành. Nhưng mà nơi này không hề giống như căn cứ Thự Quang ngay ngắn có trật tự, trên cơ bản ngoài thành cũng có đội cảnh vệ đi tuần quản lý. Ngoài thành có vài lều trại rách tung tóe, thậm chí có một số ngay cả lều trại cũng không có, trên mặt đất trải chút đồ, liền tính là một cái ổ. “Nơi này so với ngoài thành J thị lúc trước còn hỏng bét hơn.” Bạch Minh Hi nhìn cảnh tượng này cau mày nói. Đập vào mắt cơ bản là dòng người nhìn không ra nửa phần sạch sẽ. Vì thế mấy người bọn họ chạy xe việt dã xuất hiện, có vẻ hơi đột ngột. Căn cứ Lê Minh cũng có quy tắc vào thành, nhưng mà hoàn toàn khác biệt với Thự Quang. Thự Quang chủ yếu nhìn năng lực, nhân phẩm, kỹ thuật vân vân, tất cả đều lấy sự phát triển bền vững của Thự Quang làm điều kiện tiên quyết, sau khi cho phép vào thành, căn cứ cung cấp công tác và phúc lợi. Mà ở Lê Minh, chỉ cần giao nộp đủ vật tư là có thể nhận được một tấm thẻ thân phận, trở thành cư dân trong thành. Căn cứ vào tình huống khác nhau, điều kiện vào cũng khác nhau. Ví dụ như, nếu chỉ là tạm thời ở lại, khi vào thành giao nộp một bao mỳ gói hoặc là vật tư có giá trị ngang bằng là có thể nhận được một tấm thẻ màu cam, sau đó, lấy giá một ngày một bao mỳ, tính thời gian ở lại trong thành. Căn cứ sẽ không cung cấp bất kỳ tiện ích và vật tư gì, mãi đến khi rời đi. Nếu như đúng cư trú thời gian dài, cần giao nộp mỗi người năm ký lương thực hoặc vật tư ngang giá, mỗi người sẽ được phát một tấm thẻ xanh, có thể nhận lượng nước định lượng mỗi ngày, nhưng mà những cái khác phải tự lo. Ví dụ như nơi ở thức ăn vân vân, cần phải giao nộp phí dụng khác, này có thể sau khi vào thành đến “Uỷ ban dân cư mới” giải quyết. Đương nhiên, dị năng giả có thể chứng minh thân phận, sẽ được giảm nửa giá. Ngoài ra còn có một số quy tắc chi tiết khác, không cần phải tỉ mỉ kể ra. “Quy tắc và trật tự của bọn họ, so với chúng ta rõ ràng có trật tự hơn.” Bạch Minh Hi bình luận. Mấy người bọn họ không có vội vã xuống xe, chỉ là ngừng xe lại quan sát hoàn cảnh bên ngoài. “Đương nhiên, căn cứ Kinh Đô cũng không xa, dưới chân thiên tử, tự có điều lệ. Bọn họ tuy ít người tài ở các lĩnh vực khác nhau, nhưng mà người muốn lập quy tắc thì nhiều. Căn cứ của chúng ta đều là người xuất thân không chính quy, cả đám người tự thành mò mẫm mới ra được quy tắc.” Giọng điệu Sở Thiên bình thản, không biết là khen ngợi hay châm biếm Lê Minh. “Vậy thì đã sao, tương lai của Thự Quang hơn xa bọn họ.” Toàn Hiểu Vũ thản nhiên nói, lời này cũng không phải dựa vào cảm xúc mà bắn ra. Căn cứ vào trí nhớ ở kiếp trước, trong ba căn cứ lớn, căn bản không có cái tên Lê Minh. HẾT CHƯƠNG 125 *Rau dưa áp súc:  <img alt="" src="https://static./chapter-image/mat-the-trong-sinh-chi-trong-hoach-tan-sinh/e5b9bfe683a0e9808fe6988ee894ace88f9ce79c9fe7a9bae58c85e8a385e8a28b-e58e8be7bca9e9a39fe59381e58c85e8a385e79c9fe7a9bae8a28be5ae9ae588b6_.jpg" data-pagespeed-url-hash=2824684737 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>