Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 26
Thẩm An nghi hoặc, tại sao mọi người đều mua hắn thắng? Với lại Bạch Cảnh Khanh lấy cái gì đặt cược? Tiền sao? Thời gian này tiền giấy đã hết xài được rồi mà?
Mà Bạch Cảnh Khanh lúc này đang ngồi trong xe thùng đựng hàng, vừa xé túi khoai tây chiên vừa giáo huấn Từ Trường Thiên,
“Dương Sở Thuần là tên ngu ngốc! Nhóm hắn trừ Chu đội với hắn ra còn ai biết gì?! Tiểu An là bảo bối của Thẩm đại nhân, mua tiểu An thắng nhất định là đúng! Hừ!”
Từ Trường Thiên dở khóc dở cười nhìn Bạch Cảnh Khanh, “Vậy sao vừa rồi em còn không cho anh đổi?”
“Xí! Mua xong rời tay! Đây là một quy định cơ bản nhất của dân cờ bạc.” Bạch Cảnh, Khanh khinh bỉ trừng mắt nhìn Từ Trường Thiên, lại thản nhiên nói, “Hơn nữa, ai cũng đều mua tiểu An thắng, em đây lấy gì ra bồi thường!”
Từ Trường Thiên sờ sờ cái mũi, la hét, “Chỉ có hai bao khoai chiên thôi mà …”
Không sai, đặt cược chính là —— hai bao khoai tây chiên loại ngon nhất!
****
Khi dần tiến vào nội thành, thanh âm vui tươi trong bộ đàm dần dần yên tĩnh.
Căn cứ nằm ở vùng ngoại thành, là khu xưởng bỏ hoang, con đường bọn họ một đường đi tới vốn là hoang phế yên tĩnh, thường ngày không có mấy người đi qua. Bọn họ cho dù nhìn tin tức trên TV, cũng chỉ có cảm giác rung động, mà cho dù rung động cũng chỉ có mấy phút đồng hồ mà thôi.
Chờ đến khi vào nội thành, tận mắt nhìn thấy, mọi người đều trầm mặc.
Cửa hàng và siêu thị hai bên đường bị đập phá tung tóe, ô tô trên đường tai nạn hoặc là bị vứt bỏ, trên mặt đường bọn quái vật vật vờ qua lại. Bọn quái vật có bụng thối nát, ruột đều chảy ra, có ngũ quan đã mơ hồ không rõ, khóe miệng ngậm thịt, phát ra thanh âm dữ tợn bén nhọn chói tai. Thẩm An nhíu mày che lỗ tai, còn Thẩm Duệ vừa lãnh tĩnh thảo luận bằng bộ đàm vừa đưa tay tạo kết giới cho Thẩm An, “Chuẩn bị chiến đấu!”
Tiếng nói của Thẩm Duệ vừa dứt, bọn quái vật lắc lư trên đường cũng tụ tập hướng tới đoàn xe của bọn họ!
“Tiểu đội siêu nhân chuẩn bị!”
Chu Vũ lãnh tĩnh hạ mệnh lệnh trong bộ đàm, “Những ai đã có dị năng chú ý rèn luyện độ thuần thục dị năng!”
“Tổ nghiên cứu sinh vật chú ý, mở thiết bị ghi hình! Mục tiêu là động tác và tứ chi của bọn quái vật!”
“Hậu cần chuẩn bị đi thu thập vật tư!”
“Những người lưu lại bảo hộ trọng điểm!” Thẩm Duệ trầm giọng nói.
Ngay sau khi thấy Thẩm An vừa mở cửa xe nhảy xuống, thân mình Thẩm Duệ chợt lóe, liền xuất trên nóc Hummer dẫn đầu đoàn xe, trên cao lạnh lùng nhìn xuống những con quái vật đang đổ xô tới. Cùng với An An say khi nhảy xuống xe, liền là người đầu tiên hướng tới con quái vật gần nhất!
—— Thẩm Duệ trong lòng tức giận bùng nổ, tại sao An An lại xông ra trước như vậy?!
—— trên thân xe thùng đựng hàng thân mở cửa sổ nhỏ ra xem, tổ trung niên lớn tuổi đều sôi nổi chen nhau nhìn. Trong đó, Thẩm mẹ vừa thấy Thẩm An là người đầu tiên xông ra ngoài, thiếu chút nữa tức giận mắng ra tiếng, nhưng đôi tay lại gắt gao nắm chặt!
Trên xe Hummer, cha Thẩm cũng cao hứng. Ai u! Tiểu tử An An sao lại dũng mãnh như thế!?
Còn Thẩm Uyển trong tiểu đội siêu nhân vừa thấy Thẩm An nhằm phía quái vật, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức theo sát!
Thẩm Uyển vung tay quăng một quả cầu lửa, đáng tiếc độ chính xác của cầu lửa không đủ! Thẩm Uyển sửng sốt, nhìn quái vật mình đánh trật hướng chính mình gầm rú một tiếng đánh tới, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thẩm An xoay người, đá bay quái vật đánh về phía Thẩm Uyển, đoản đao trong tay ngay lập tức bổ vào quái vật phía bên trái. Đồng thời tức giận trừng Thẩm Uyển đang ngơ ngác, “Chị!! Muốn chết hả?!”
Thẩm Uyển bị hét lớn như vậy, đột nhiên bừng tỉnh. Lập tức mím môi, rút đại đao bên hông ra, hướng tới quái vật gầm rú dữ tợn bên kia!
Một đầu xe khác Chu Vũ nhìn Dương Sở Thuần ngón tay không ngừng tung bay phóng ra đạn không khí, vung tay tạo sấm sét, liền đánh bại quái vật đánh về phía Dương Sở Thuần.
Dương Sở Thuần sắc mặt có chút đờ đẫn, không còn cười vô tư tới vô tâm, lại nhìn Tống binh và Lưu Khiết gần đó, cũng là đồng dạng hờ hững.
Lúc ban đầu, tiểu đội siêu nhân chuẩn bị hoàn tất, mấy người bọn họ còn cười hì hì, mặc kệ là Dương Sở Thuần, hay là Lưu Khiết, Tống Binh, đều không nghiêm túc, cho đến khi vào nội thành, nhìn thấy xác người bị cắn xé đầy máu trước mắt, còn có quái vật du đãng trên đường, bọn họ mới chính thức ý thức được, đây không phải là trò chơi, đây không phải là nằm mơ.
Đến lúc xuống xe, người thứ nhất lao ra là Thẩm An, cùng với quái vật phát ra gầm rú chói tai hướng bọn họ đánh tới.
Bọn họ… Mới xem như hoàn toàn hiểu được.
—— cho dù hiểu được, đối mặt rõ ràng là thân hình người, quái vật đã từng là một con người, trong lòng bọn họ cũng có do dự.
Nhưng hiện tại, do dự đã biến mất …
Chu Vũ xoay người một đao chặt đứt cánh quái vật.
Lúc này, Thẩm An lên tiếng, “Chặt đầu bọn nó!”
Chu Vũ nhìn Thẩm An, vừa lúc Thẩm An một đao chém bay đầu một con quái vật, con quái vật lập tức ầm ầm ngã xuống đất, không cử động nữa.
Vì thế, Chu Vũ không chút nghĩ ngợi, liền vung mã tấu trong tay!
Mấy người Lưu Khiết và Tống Binh cũng nghe được lời của Thẩm An, không chút nghĩ ngợi bắt đầu đem mục tiêu nhắm ngay đầu quái vật.
Còn Thẩm Uyển, mím môi, chuyên chú quơ đại đao lấy đầu quái vật, đồng thời mượn cơ hội phóng cầu lửa, rèn luyện độ thuần thục.
Trong lúc nhất thời, hiệu suất tăng cao.
Trên nóc Hummer, Thẩm Duệ lẳng lặng ngưng mắt nhìn, ánh mắt mãnh liệt mà lạnh lẽo, quanh thân tản mát phát ra khí tức quỷ dị lạnh như băng.
Còn người trong đoàn xe đều lặng im.
Chứng kiến trước mắt chính là hiện thực!
Chứng kiến trước mắt, chính là mạt thế!
Mặc kệ có nguyện ý hay không, ngươi đều phải đối mặt với mạt thế như vậy! Quái vật khắp nơi, mà tương lai còn có càng nhiều nhân tố không xác định!
Không bao lâu, bọn quái vật đều bị thanh trừ sạch sẽ. Nhưng quái vật cách đó không xa đang lắc lắc lại đây.
Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn Thẩm An ánh mắt yên tĩnh, một thân vết máu, một hồi lâu mới dời ánh mắt, nhìn người trên Hummer và xe thùng đựng hàng xe, nói rằng, “Về sau, diễn tập như vậy sẽ thường xuyên phát sinh, mọi người phải chuẩn bị tâm lý, hiện tại, lên xe.”
*****
Lên xe, Thẩm An đã bị Thẩm Duệ giữ chặt, đột nhiên bị nắm cổ áo, gương mặt tuấn tú áp sát làm Thẩm An hoảng sợ, Thẩm An trong lòng thấp thỏm, tiêu, Anh hai giận rồi!
“Nếu còn lần sau! Anh liền đem em nhốt trong không gian!” Thẩm Duệ mặt không đổi sắc trầm thấp mở miệng, ngữ khí bình tĩnh, nhưng trong lời nói áp chế lạnh lùng và tức giận lại làm cho Thẩm An run run!
—— đem em nhốt trong không gian! Xem em như thế nào làm ầm ĩ?! Xem em như thế nào còn hù dọa được hắn?! Xem em còn dám làm như vậy nữa không?!
Anh hai là nói thật… Anh hai thật sự sẽ đem hắn nhốt trong không gian…
Sắc mặt Thẩm An có chút trắng bệch. Không chút nào che dấu lãnh ý và cường thế áp bách, Thẩm An nhìn gương mặt gần trong gang tấc cho tới nay đều ôn nhu mỉm cười, nay đột nhiên lạnh lùng, cặp mắt sâu thẳm nhu hòa kia cũng đột nhiên xa lạ, sẳng giọng.
Thẩm An cảm thấy bất an, cũng … hơi sợ.
“Anh, anh, em…” Thẩm An có chút sợ nói lắp, “Em, em biết.”
Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn Thẩm An, cho đến khi trong mắt Thẩm An thật sự xuất hiện ý sợ hãi, mới chậm rãi buông tay khỏi cổ áo Thẩm An.
—— hắn phải để An An hiểu được, lao ra đầu tiên là không thể! Liều mạng giết địch như vậy càng không thể! Hắn không thể chịu đựng được nếu lỡ An An có chuyện gì!
Nhưng chuyện đó hắn không thể giải thích.
Hắn không thể nói cho An An, không thể như vậy, không thể mạo hiểm cứu Tiểu Uyển… Hắn chỉ có thể tỏ ra đáng sợ như vậy, để An An sợ hãi, để lần sau An An không được hành động trước, ít nhất sẽ do dự, không còn liều mạng như vậy …
Còn Tiểu Uyển, hắn sẽ làm cho nàng mạnh hơn!
“Vào không gian đi.” Thẩm Duệ bình tĩnh nói, “Anh chưa vào thì không cho phép đi ra!”
Thẩm An rất muốn phản đối, nhưng nhìn sắc mặt Thẩm Duệ bình tĩnh khó lường, Thẩm An yên lặng xoay người vào không gian.
Sau khi Thẩm An tiến vào không gian, Thẩm Duệ liền ấn nút màu đỏ.
“Tiểu đội siêu nhân vừa rồi làm được rất tốt, tổng thời gian tác chiến là 30 phút, tiêu diệt 20 con quái vật. Nhưng, Thẩm Uyển khinh địch, Dương Sở Thuần không đủ chính xác, mạo hiểm cấp tiến, Tống Binh lúc mới bắt đầu động tác cứng ngắc là xảy ra chuyện gì?! Đại Ngưu không dám mạnh tay! Chu Vũ động tác quá chậm! Lưu Khiết không chiếu cố toàn cục! …” Giọng Thẩm Duệ thật trầm, thật thong thả, thanh âm thường ngày ôn nhuận lúc này tràn đầy lãnh ý và không vui, trong đoàn xe một mảnh lặng im, tất cả mọi người yên lặng, nghiêm túc nghe Thẩm Duệ nhận xét.
“Cuối cùng, nghe đây, điều chỉnh tốt tâm trạng! Trừ bỏ ba người trong đoàn xe chúng ta, bên ngoài đều là quái vật! Nếu không muốn chết, thì nhận rõ sự thật này!!” Thẩm Duệ lạnh lùng nói, dừng một chút, lại nói tiếp, “Nhìn đợt tác chiến vừa rồi, hiệu quả dị năng không tốt, cầu lửa của Thẩm Uyển càng đánh càng nhỏ, hơn nữa hao phí tinh lực quá nhiều, đạn không khí của Dương Sở Thuần lực độ không đủ, Đại Ngưu không có dị năng, ngược lại hắn có thể kiên trì đến cuối cùng.
Hiện tại, Bạch Cảnh Khanh, tôi cho cậu bốn tiếng, tôi muốn biết, rốt cuộc là bởi vì sao? Buổi tối bảy giờ chúng ta họp.” Thẩm Duệ không nói nữa, dùng ý thức xem xét không gian, thấy Thẩm An từ trong hồ nước đi ra, đang thay quần áo sạch sẽ, liền rời khỏi không gian. Vừa rồi thoáng nhìn thấy thân thể trắng nõn làm đôi mắt của hắn thâm trầm vài phần, trong lòng nhảy lên cũng có chút không xong.
Thẩm Duệ hơi hơi nhắm mắt lại, nắm tay lái thật chặt, nhẩm tính sau khi Thẩm An đã mặc quần áo tử tế, lại dùng ý thức tiến vào không gian, gọi, “An An, ra đi.”
Thẩm An đang ngồi xổm trong vườn rau chọt cây con, cây con kia giống như có trí thông minh? Còn lay động nhoáng lên một cái giống như muốn né tránh ngón tay Thẩm An?
Thẩm An cảm thấy thú vị, đang muốn tiếp tục chọt, chợt nghe thấy giọng Thẩm Duệ, ngẩn người, theo bản năng nhìn khắp nơi, hở, là ảo giác sao?
Ý thức Thẩm Duệ còn trong không gian, thấy Thẩm An tò mò nhìn xung quanh, không khỏi mỉm cười, “An An, đó là ý thức của anh, em quên rồi sao? Anh là trông coi tử phủ, trông coi có thể tùy thời tra xét tình trạng không gian. An An, ra ngoài đi. Anh hai không giận.”
Thẩm An vừa nghe, kinh ngạc, hở, thì ra còn có thể như vậy?!
Thẩm An xoay người ra khỏi không gian, liền xuất hiện ở chỗ ngồi phía sau, chỗ ngồi phía sau đã bị Thẩm Duệ đẩy ra, hiện tại xếp thành một cái giường nhỏ, hơn nữa mền gối gì cũng có.
Thẩm An ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ điều khiển tay lái, Thẩm Duệ không quay đầu, chỉ nhìn Thẩm An qua kính chiếu hậu, cười nhu hòa sủng nịnh, “An An, ngủ đi. Chờ đến điểm nghỉ ngơi anh sẽ gọi em.”
Thẩm An vốn muốn hỏi chuyện trông coi tử phủ, cũng không biết vì sao, trong không gian nghe giọng Anh hai không biết là có cái gì, nhưng lúc này nhìn Anh hai ngồi phía trước, còn có nụ cười ấm áp trong kính chiếu hậu, hắn liền nhớ lại, trước khi tiến vào không gian, trong nháy mắt đó Anh hai mặt không đổi sắc lạnh lùng thô bạo, Anh hai không đánh hắn, nhưng khi đó, hắn lại cảm thấy, so với Anh hai đánh hắn thì còn nguy hiểm và đáng sợ hơn.
Thẩm An rũ mi mắt, trong lòng đột nhiên khiếp ý sợ, là chuyện gì xảy ra?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
13 chương
85 chương