Khi dưới tình cảnh mạt thế, tính mạng không thể bảo đảm, con người càng khát cầu lực lượng đối kháng đến cực hạn. Vì thế khi nghe nói trong nhân loại có thể xuất hiện dị năng giả có thể dùng chính sức mình chống lại tang thi cường đại, thì không có người nào lại không mong đợi cả.
Để thuận tiện quản lý, quân đội chia ra mỗi đơn vị hai trăm người, dựa theo phạm vi cư trú mà chia toàn bộ căn cứ làm sáu khu phân biệt, mỗi khu vực đều có một người phụ trách quản lý.
Quân đội vừa đưa thông báo ra, người dân khu một liền nhanh chóng chạy đến sân thể dục tập hợp, trên mặt mỗi người đều mang biểu tình chờ mong cùng nóng lòng. Phải biết là, dị năng giả chẳng những có năng lực tự vệ, ngay cả đãi ngộ cũng cao hơn người thường rất nhiều, mỗi ngày đều được cấp cho vật tư đủ để một nhà ba người sử dụng, được sự ấm no tưởng như rất khó thời mạt thế, quả thật là khiến người ta hâm mộ không thôi.
Hai trăm người khu một chen đầy cả một sân thể dục to như vậy, mà người của năm khu khác còn đến vây quanh sân chật như nêm cối. Cũng may quân đội đã sớm có chuẩn bị, xuất động binh lính duy trì trật tự mới không tạo thành ‘sự kiện giẫm đạp’. (thực ra bản gốc nó ko có cái ngoặc nhưng mà ta thấy để thì hay hơn nên…….:v )
Dân chúng tự giác xếp thành hàng đăng ký hộ tịch trước. Có chứng minh thư thì mang chứng minh thư, ghi vào hồ sơ là được, còn nếu không có chỉ có thể nói miệng, đợi về sau lại xác minh. Cái gọi là ‘về sau xác minh’ cũng chỉ là một cách giải quyết mà thôi, ở mạt thế này, muốn kiểm tra thân phận một người còn khó hơn lên trời, cho dù có người có ý khai gian, cũng có thể qua cửa trót lọt.
Tận thế là ngày tàn của nhân loại, lại cũng là ngày phục sinh, cảm nhận không thể giống nhau.
Khi dân chúng đăng ký hộ tịch, Cung phụ, Lâm tổ phụ cùng những người phụ trách lục khu tiến hành kiểm tra dị năng đầu tiên. Đối với thực lực nhóm chỉ huy tối cao của căn cứ, dân chúng tất nhiên rất chú ý, đến khi thấy tinh hạch trong suốt sáu mặt hình thoi to bằng trứng bồ câu không có bất cứ phản ứng gì thì nhóm người trông mong liên tiếp phát ra những tiếng nghi ngờ.
Cung Viễn Hàng sớm đã đoán được thân phận chỉ huy căn cứ sẽ tạo thành trở ngại, nhưng ông thượng vị đã lâu, có thủ đoạn cao siêu, tất nhiên là không chút nào sợ hãi, khuôn mặt vẫn bình tĩnh bỏ tinh hạch xuống, lui về một bên để những người khác kiểm tra.
Lâm lão gia tử cầm lấy tinh hạch, như dự đoán, tinh hạch cũng không có chút phản ứng nào. Ông lạnh nhạt cười, đứng cùng Cung phụ, bàng quan nhìn kết quả kiểm tra của người khác.
Không gian dị năng giả nếu tiếp xúc với tinh hạch vô thuộc tính, pha lê trong suốt sẽ biến thành tinh thể màu đen, đồng thời tỏa ra hào quang màu đen nhu hòa. Cung Hương Di tất nhiên sẽ không bại lộ dị năng của mình, nên lúc cầm lấy tinh hạch không truyền vào bất cứ năng lượng nào.
Dị năng giả thời kỳ đầu không thể khống chế năng lực của mình, năng lượng trong cơ thể sẽ không tự giác mà phóng ra, một khi đụng vào tinh hạch sẽ sinh ra phản ứng. Nhưng Cung Hương Di khác bọn họ, cô sớm đã có thể tự nhiên thu phóng dị năng của mình, nếu cô không muốn, năng lượng trong cơ thể một tia cũng mảy may không thể thoát ra ngoài.
Bởi vì thế, tinh hạch không sinh ra bất cứ dị trạng nào. Cô cười một cái, buông mi ngồi xuống cạnh nhân viên kiểm tra, bắt đầu hỗ trợ ghi vào hồ sơ kết quả kiểm tra của người khác. Cô sớm đã hạ quyết tâm muốn phụ trách thí nghiệm này, như thế có thể giúp cô thêm thuận lợi mời chào nhân tài vì cô làm việc.
Cung gia ba người, đã có hai người thường. Mâu quang mấy người phụ trách lục khu lóe lên, áp chế dị động trong lòng, tiến lên thí nghiệm. Sáu người phụ trách, liên tiếp bốn đều là người thường, còn hai người. Một người trong đó run tay tiến lên cầm tinh hạch, tinh hạch vẫn luôn không có động tĩnh bỗng tỏa ra quang mang màu lam chói mắt, làm hoa mắt tất cả mọi người ở đó.
Trong đám người phát ra tiếng than sợ hãi vang tận mây xanh, thật lâu không ổn định lại. Vốn vẫn không thấy tinh hạch sinh ra phản ứng, bọn họ còn tưởng quân đội giả thần giả quỷ, lừa gạt dân chúng, cuối cùng cũng tin, nhiệt tình trong lòng liền tăng lên mức độ mà trước nay chưa từng có.
“Màu lam, thủy hệ dị năng.” Cung Hương Di vừa nói vừa ghi chép, ghi xong thì nhìn người phụ trách kia hỏi,”Dị năng xúc phát chưa ?”
Người phụ trách kia giật mình, mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Xúc phát tức là anh có thể thi triển ra thủy hệ dị năng chưa ? Phải biết rằng, có một số người mặc dù có dị năng nhưng nếu không có cơ hội thích hợp thì cả đời cũng không phát ra dị năng. Tựa như Squib* trong Harry Potter vậy.” ( * : từ dùng để chỉ các đứa trẻ sinh trong gia đình phép thuật nhưng lại không có phép thuật; P/s : ta coi trên mạng, bộ này ta có coi bao giờ =((((( )
Người phụ trách bừng tỉnh đại ngộ, thất vọng mở miệng,”Trước mắt chưa có.”
“Ân, không cần lo lắng, về sau tôi sẽ tiến hành huấn luyện dị năng giả, chỉ các anh xúc phát dị năng như thế nào. Được rồi, kế tiếp.” Đối mặt ánh mắt nóng bỏng của người phụ trách kia, Cung Hương Di thần sắc thản nhiên mở miệng.
Người phụ trách thứ sáu là một vị trung tướng ba mươi tuổi. Tuổi còn trẻ đã lên được vị trí này, cũng không phải có tài năng đặc biệt gì mà chỉ do gia thế hiển hách, vì thế ánh mắt lộ ra vài phần kiêu ngạo. Biểu tình hắn túc mục, trấn định tự nhiên cầm lấy tinh hạch.
Tinh hạch vừa tiếp xúc lòng bàn tay hắn liền tỏa ra quang mang màu hồng, nhuộm đỏ gương mặt người xung quanh. Trong đám người lại phát ra một trận sợ hãi, có người lớn tiếng hỏi đây là dị năng gì.
Trung tướng nhìn về phía Cung Hương Di, mỉm cười nói,”Cung tiểu thư, tôi là hỏa hệ dị năng giả.” Dứt lời, hắn như khoe khoang thị uy xòe tay ra, lòng bàn tay lập tức phát ra một ngọn lửa nhỏ, màu đỏ sậm cùng hỏa diễm đứng trước gió đong đưa.
Woa ! Là thật ! Thần ! Từng đợt thốt lên sợ hãi liên tiếp phát ra trong đám người. Còn có người kiêu ngạo lớn tiếng nói,”Cậu ta là người phụ trách khu sáu bọn tôi ! Tôi nhận ra !”
Thấy phản ứng của dân chúng, mâu sắc tối đen của tên trung tướng kia nhìn Cung Viễn Hàng liếc mắt một cái, ánh mắt càng thêm kiêu ngạo, bước chân thong thả đến một bên bình tĩnh.
Cung Hương Di bĩu môi cười lạnh. Đời trước, người không an phận hơn đã gặp nhiều, do người hay đi theo cha mưu toan cướp đoạt quyền lực của ông. Nhưng bọn họ đều quên, gừng càng già càng cay, cha một đời làm tướng quân, có vô số thủ hạ tài giỏi, địa vị này há có thể vì mấy tên hề dối trá mà lay động ? Chỉ là, cha dù sao cũng đã già, thân mang bệnh nặng không lâu liền rời khỏi trần thế, nếu không, có ông chăm lo, cô làm sao mà rơi đến một bước kia ? Xem ra, còn cần phải tìm thêm vài bác sĩ trong căn cứ để chăm sóc điều dưỡng cho thân thể cha mới được.
Thu lại sầu lo, Cung Hương Di đạm thanh kêu người tiếp theo.
Nhân viên quản lý xong thì tới lượt người dân bình thường, mọi người đều cố nén kích động, nhanh chóng tiến lên.
Kết quả kiểm tra không khả quan lắm, trong mười người không có lấy một dị năng giả. Kiểm tra được khoảng năm mươi người, tìm được hai người một thổ hệ một mộc hệ dị năng giả, nhưng đều chưa xúc phát. Mặc dù vậy, chỉ ba người này cũng đủ để nhận lấy đủ loại ánh mắt sùng bái nhìn lên. Một khắc này, bọn họ mới chính thức thể nghiệm được cái gì gọi là cảm giác tài trí hơn người, kiềm chế vui mừng như điên, trên mặt không khỏi tăng thêm ba phần kiêu ngạo.
Được một tiếng, Cung Hương Di tạm dừng để bọn họ nghỉ ngơi, đồng thời đem biến hóa của tinh hạch cùng dị năng tương ứng công bố cho dân chúng. Kim hệ là quang mang màu vàng, mộc hệ là quang mang màu lục[xanh lá], thủy hệ là quang mang màu lam[xanh da trời], hỏa hệ là quang mang màu đỏ, thổ hệ là quang mang màu nâu, phong hệ là quang mang màu xanh[ minh họa đây :v], lôi hệ là quang mang màu tím, niệm lực hệ là quang mang màu trắng, còn cường hóa hệ là bạch quang mỏng manh.
Cố ý, vì bảo hộ chính mình, cô dấu đi thông tin về không gian hệ.
Sau khi nghỉ mười phút, thí nghiệm lại tiếp tục. Lần này kết quả tốt hơn lần trước một chút, kiểm tra mười người thì xuất hiện hai dị năng giả, một là phong hệ đã xúc phát, một lầ hỏa hệ chưa xúc phát.
Tuy rằng cùng là dị năng giả, nhưng xúc phát và chưa xúc phát lại khác nhau. Đã xúc phát đại biểu đi trước người khác một bước, tương lai thực lực cũng sẽ mạnh hơn hai bậc. Nếu có vận khí thì trong bọn họ nhất định sẽ có kẻ là cường giả trong tương lai.
Binh lính đứng một bên chia dị năng giả xúc phát và chưa xúc phát làm hai nhóm, nhân viên phát cho mỗi người một bộ quân phục, để tiện cho việc huấn luyện về sau. Những người này nay đã là thành viên trọng yếu trong căn cứ, khi chưa được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, căn cứ sẽ không mặc kệ bọn họ ra ngoài chịu chết.
Thí nghiệm qua được một nửa, Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên mới từ từ đưa Cung Lê Hân tới. Dựa theo sắp xếp ký túc xá thì bọn họ cũng là thành viên khu một.
“Lê Hân, nhớ kỹ lời bọn anh không ? Nếu tinh hạch kia không có phản ứng, thì trăm ngàn lần không được bối rối, cứ để anh và Lâm đại ca em giải thích.” Tống Hạo Nhiên xoay người, kề sát bên tai Cung Lê Hân thấp giọng dặn dò.
“Nhớ kỹ.” Cung Lê Hân ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Văn Bác cười cười vò loạn đầu cậu, lơ đãng nói,”Lá gan tiểu Hân rất lớn, sao bối rối chứ ? Yên tâm, sẽ không có việc gì.”
Tống Hạo Nhiên gật đầu, thu lại sầu lo trong đáy mắt, ôm Cung Lê Hân đi đến.
Thấy Tống thiếu tướng, binh lính giữ trật tự lập tức tách đám người ra để bọn họ đi vào. Ba người từ xa hướng Cung phụ và Lâm lão gia tử gật đầu chào hỏi, tự giác đứng cuối nhóm cuối cùng.
“Cung thiếu, đứng chỗ bọn tôi nè !” Cố Nam nhiều lần quay đầu, thấy ba người thong dong đi đến, vội vàng phất tay chào hỏi. Vì trở về cùng Cung thiếu, bọn họ tất nhiên cũng cùng khu một với cậu. Bảy người sớm đã tự nhóm lại thành một nhóm nhỏ. Vương Thao và Linh Âm vẻ mặt tiều tụy, không có nửa điểm kích động, nghĩ đến, có lẽ do ảnh hưởng việc mất đi người nhà.
“Không được, tôi muốn đứng cùng Tống đại ca và Lâm đại ca.” Cung Lê Hân lắc đầu, không chút do dự cự tuyệt.
Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên nghe vậy, không hẹn mà cùng vươn tay vuốt thẳng mái tóc mềm mại của cậu, không nghĩ tới, hai tay đưa lên không trung liền đụng phải tay đối phương. Hai người đối mặt, cuối cùng Lâm Văn Bác thu tay lại, buông mi cười, giấu đi ảm đạm trong mắt.
Tống Hạo Nhiên như ý muốn xoa tóc thiếu niên, khóe môi hơi cong cùng biểu tình nhu hòa đã biểu lộ rõ sung sướng cùng thỏa mãn đáy lòng hắn.
Khi Cố Nam chào hỏi ba người, một thiếu niên đứng xếp hàng phía trước cũng nghe thấy quay đầu lại nhìn về ba người phía sau. Khuôn mặt thiếu niên thanh tú, rõ ràng chính là Triệu Cảnh được đưa về căn cứ cùng một ngày. Nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Tống Hạo Nhiên, mâu quang hắn lóe lên, nửa ngày cũng không di chuyển tầm mắt. Hắn không nghĩ tới, nam nhân hung thần ác sát này ngoại trừ hung ác, mất khống chế và kích động, lại có một mặt cười ôn nhu như thế.
Được đưa về căn cứ, sinh sống ổn định, Triệu Cảnh lúc nào cũng nhớ tới Tống Hạo Nhiên, nhớ tới bản lĩnh lôi đình vạn quân* của hắn, nhớ tới vẻ mặt phẫn nộ mà đặc biệt lạnh lùng của hắn, càng về sau, sợ hãi ban đầu càng dần tiêu tán, chỉ còn ngưỡng mộ cùng yêu thích. Đúng vậy, Triệu Cảnh lúc nhỏ đã biết, hắn thích nam nhân, đặc biệt là nam nhân cao lớn uy mãnh. ( * : sấm vang chớp giật, mang khí thế mạnh mẽ )
Hắn là hỏa hệ dị năng giả đi ? Hơn nữa dị năng rất cường đại, so với người phụ trách khu sáu kia mạnh hơn nhiều ! Trong lòng thầm nghĩ, Triệu Cảnh lại quay đầu nhìn sâu vào Tống Hạo Nhiên liếc mắt một cái, lúc này mới lưu luyến quay đầu, ánh mắt nóng rực nhìn tinh hạch trên bàn thí nghiệm, âm thầm cầu nguyện mình cũng là dị năng giả, như thế, mới có thể khiến nam nhân kia nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. ( mơ đi -_- )
Thí nghiệm tiến hành đâu vào đấy, kết quả vẫn giống như trước, mà người thường lại chiếm đa số. Cung Hương Di nhìn chằm chằm danh sách dị năng giả ít ỏi trước mặt, tâm tình phiền muộn khó tả. Chỉ mười mấy dị năng giả căn bản còn không đủ để thành lập một đội quân, suy nghĩ lúc trước của cô quả thật là chuyện viễn vong. Thế thì, chỉ có thể để ít bữa nữa khi căn cứ ổn định, cường đại rồi, lại ra bên ngoài tìm nhân tài về. Có vật tư sung túc, sẽ không sợ dị năng giả nào không đổ xô vào.
Nghĩ đến đây, Cung Hương Di lại trở nên an tâm, nhìn thiếu niên diện mạo thanh tú trước mặt hỏi,”Tên ?”
“Triệu Cảnh.” Triệu Cảnh vội vàng trả lời, bàn tay ướt đẫm mồ hôi lặng lẽ siết chặt trong túi quần.
“Cầm, nhẹ nhàng cầm trong tay là được.” Viết tên Triệu Cảnh xuống, Cung Hương Di đưa tinh hạch qua, dặn dò.
Triệu Cảnh nín thở, thật cẩn thận cầm lấy tinh hạch. Tựa như nghe được ý nguyện của hắn, tinh hạch tỏa ra ánh sáng màu lam nhu hòa, quang mang từ yếu dần mạnh lên, khiến dân chúng xung quanh phát ra một trận tán thưởng.
Quan sát lâu như vậy, dân chúng đã sớm ý thức được dị năng giả là tồn tại hi hữu như thế nào. Thiếu niên bình thường đến không thể bình thường hơn này đảo mắt đã biến thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Triệu Cảnh lộ ra biểu tình vô cùng kinh hỉ, nhẹ nhàng bỏ tinh hạch trở lại hộp gấm lót vải nhung màu đen, cực lực khắc chế khao khát muốn quay đầu nhìn biểu tình của Tống Hạo Nhiên.
***************************************
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
124 chương
283 chương
58 chương
10 chương
93 chương