Chương 99 Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn 827c87295d75841ae19c68220f009a3200a5b5077d26-iY75RH_fw658 “À, thì ra hai nam nhân còn có thể làm như vầy như vầy nha…… Tang thi hoàng bệ hạ cảm thấy một thế giới mới đã hoàn toàn mở ra trước mặt mình” Ngoại trừ hai loại lựa chọn này, có lẽ còn có loại lựa chọn thứ ba: Tỷ như khuyên bảo Mộ Lê Thần buông bỏ chuyện trả thù nhân loại. An Dương cũng từng nghĩ qua, nhưng hắn biết, sự tình sẽ không đơn giản như vậy. Nếu A Thần không gia tăng thực lực của mình, đợi đến khi đám nhân loại kia phát hiện sự tồn tại của hắn, kia nhất định là ngày chết của A Thần. Tuy rằng A Thần không nói, nhưng An Dương vẫn đoán được, A Thần vốn không phải tang thi bình thường…… Mặc kệ A Thần là cái dạng gì, chỉ cần hắn có được trí tuệ, có thể khống chế những tang thi khác, cũng đã là đối tượng cần diệt trừ của nhân loại. An Dương còn nhớ rõ lúc trước mình từng nhận một nhiệm vụ, nhiệm vụ kia yêu cầu giết chết một tang thi cấp năm hệ tinh thần. Mà tang thi cấp năm hệ tinh thần so với những tang thi cấp năm khác thông minh hơn, nó có thể khống chế tang thi thấp hơn mình, còn có thể tổ chức tang thi phục kích đánh lén nhân loại. Như vậy, một Mộ Lê Thần có trí tuệ đã đủ khiến căn cứ B thị gặp nguy cơ, huống chi Mộ Lê Thần còn có thể đều khiển vô số tang thi? Nếu căn cứ biết A Thần là tang thi hoàng, trí tuệ so với nhân loại bình thường còn cao hơn, chỉ sợ thứ chờ đợi A Thần ở phía trước là nguy hiểm vô vàn. An Dương không thể đặt hi vọng lên chuyện nhân loại phát hiện thân phận chân thật của Mộ Lê Thần mà còn có thể khoan dung. Hắn đánh cược không nổi, cũng không muốn đem tính mạng A Thần ra cược. Cho nên, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn Mộ Lê Thần. Đây là thống khổ nhưng sẽ không phải hối hận. ~ ○ ~ ○ ~ ○ ~ Mộ Lê Thần đã sớm tỉnh lại, lúc ấy hắn phát hiện An Dương đang ngồi ở bên giường nhìn mình. Hắn không biết vì cái gì mình lại tiếp tục giả bộ ngủ, không mở mắt. Hắn chính là tang thi, không có hô hấp, không có nhịp tim, bởi vậy An Dương cũng không phát hiện hắn đã tỉnh. Mộ Lê Thần vốn tưởng rằng trong lúc ngủ, có thể giống như trong TV phóng tinh thần lực gì đó, nghe được suy nghĩ của An Dương. Nhưng đáng tiếc phim truyền hình không phải hiện thực, An Dương vì không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi, ngay cả hô hấp cũng cố ý thở chậm lại, càng miễn bàn đến mở miệng nói chuyện. Rốt cuộc Mộ Lê Thần chịu không nổi ánh mắt sáng quắc nóng cháy như sắp ăn luôn hắn của An Dương mà mở mắt. Mộ Lê Thần từ trên giường ngồi dậy, nhìn An Dương: “Anh cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì?” An Dương cười: “Vậy em làm gì cứ nhìn chằm chằm anh như vậy?” Mộ Lê Thần nói: “Tôi lúc nào thì nhìn chằm chằm anh?” Hắn rõ ràng vẫn luôn nhắm mắt mà! An Dương nói: “Em không nhìn chằm chằm anh thì làm sao biết anh nhìn chằm chằm em chứ?” Mộ Lê Thần đánh một cái vào người An Dương: “Là tôi cảm thấy rất rõ ràng, nếu ngay cả ánh mắt lộ liễu của anh còn không nhận ra được thì cũng thật đáng thương cho tôi quá!” Mộ Lê Thần không muốn lại nghe An Dương nói mấy câu tình cảm, hắn hiện tại vẫn chưa nghĩ xong tình cảm của mình đối với An Dương. Cho nên hắn trực tiếp đi ra khỏi cửa rồi nói: “Tôi đi tìm Mục Nhiên và Ân Phùng phân phó một số chuyện cho ngày mai, sau đó chúng ta trở lại căn cứ.” Hôm nay tới nơi này là vì chuẩn bị ứng phó đám dị năng giả của Tần gia ngày mai đến tra xét, kết quả lại biến thành nói chuyện yêu đương. Chỉ lo rối rắm tình cảm mà quên mất chính sự. Mộ Lê Thần lần này đi tìm phòng Mục Nhiên cùng Ân Phùng cũng rất thức thời, trước tiên gõ cửa. Cửa mở, Mộ Lê Thần nhìn Ân Phùng nghiêm trang cùng Mục Nhiên quần áo hỗn độn phía sau hắn, trong lòng biết bọn họ khẳng định đã làm cái gì trong này. Bất quá hắn tự nhận là một ông boss tốt, thuộc hạ nói yêu đương gì đó hắn vẫn không cấm đoán, chỉ cần loại tình yêu văn phòng này không ảnh hưởng đến chính sự. Mộ Lê Thần vốn dĩ cũng vừa mới làm loại chuyện tương tự hai người này, vậy mà lại quên mất, không chút chột dạ thầm nghĩ như vậy. Ân Phùng nói: “Chủ nhân, ngài có phiền não cần bọn tôi giải quyết sao?” Sẽ không phải muốn tìm bọn họ mượn một quyển Long Dương Thập Bát thức bảy mươi hai chiêu của đồng tính luyến đi? Bất quá bọn họ cũng chỉ có một quyển bằng da thôi, các tư thế trên đó còn chưa thử xong, nếu chủ nhân nhất định muốn lấy thì…… Ầy, thực sự có chút luyến tiếc. Thế nhưng mệnh lệnh chủ nhân là không thể cãi, Ân Phùng đã làm tốt chuẩn bị cho cơn đau thịt vì phải đem bí tịch dâng ra. Mộ Lê Thần lại mang sự tình dị năng giả của Tần gia cùng Tần Minh đến thăm dò núi Vưu Bạc nói cho Ân Phùng, còn dặn dò: “Ngươi tận lực che dấu biệt thự, sau đó cũng tận lực bảo tồn lực lượng, dưới tình huống cấp bách có thể diệt khẩu bọn họ.” Thủ hạ ở núi Vưu Bạc đều là những kẻ lợi hại mà Mộ Lê Thần đưa tới, hắn không cho phép có bất kỳ sự hy sinh nào, trong khi không thể khiến bọn dị năng giả mà Tần gia phái tới chết sạch. Cho nên, chuyện này hắn quyết định giao cho Ân Phùng tính cách ổn trọng làm. So với Mục Nhiên trẻ tuổi vẫn chưa lăn lộn trong xã hội, Ân Phùng càng thành thục hơn nhiều, cho dù Ân Phùng lúc trước chỉ một lòng nghiên cứu trận thuật. Ân Phùng nghe Mộ Lê Thần đến để phân phó nhiệm vụ, chứ không phải đến để lấy bí tịch, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, đáp lại: “Chủ nhân yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để nhóm người đó tới gần biệt thự một bước.” Hắn đã nghiên cứu ra mê cung ảo trận, vừa lúc có thể làm thí nghiệm trên nhóm người này. Mộ Lê Thần phân phó xong, cước bộ vẫn đứng yên tại chỗ. Ân Phùng nhìn hắn, chủ nhân ngài còn có chuyện gì sao? Mộ Lê Thần cảm thấy có chút không tự nhiên để mở miệng, bởi vì lần này hắn muốn hỏi một chuyện riêng tư. “Cái kia…… Ngươi cùng Mục Nhiên là…… ách, là sao……” Ân Phùng thở dài trong lòng, quả nhiên vẫn là muốn bí tịch, hắn cũng không muốn đợi chủ nhân chính miệng nói ra, vạn nhất chủ nhân da mặt mỏng sau khi nói ra thẹn quá hóa giận, giận chó đánh mèo hắn thì nhất định rất bi thảm! Hắn trực tiếp xoay người từ dưới gối đầu lấy ra một cuốn sách bìa dùng giấy trắng bao bọc, sau đó đưa cho Mộ Lê Thần: “Chủ nhân, thứ ngài muốn đây.” Mộ Lê Thần có chút không hiểu lắm, nhưng vẫn cầm lấy. Lời hắn còn chưa nói ra, chẳng lẽ Ân Phùng biết suy nghĩ của hắn? Hắn muốn hỏi tình cảm Ân Phùng dành cho Mục Nhiên phát triển như thế nào, Ân Phùng đối với Mục Nhiên mang loại cảm giác gì, hắn phải nghiệm chứng một chút tâm tư của mình đối với An Dương có phải giống vậy hay không. Kết quả hắn còn chưa mở miệng hỏi, Ân Phùng liền cho hắn một quyển sách. Chẳng lẽ quyển sách này là một loại bách khoa toàn thư đồng tính luyến sao? Mộ Lê Thần từng biết thứ tương tự, là bởi vì Phó Nghiên từng nói hắn không hiểu phong tình, muốn hắn xem nhiều nhiều mấy loại sách này một chút, chỉ tiếc hắn lúc ấy bề bộn công việc, lại cảm thấy không quan trọng, vì thế hoàn toàn đem lời Phó Nghiên quăng ra sau đầu. Hiện tại hắn có chút hối hận, nếu lúc ấy xem, bây giờ nói không chừng đã sớm hiểu rõ chuyện này. Mộ Lê Thần cầm sách trong tay, vừa đi vừa hiếu kì mở ra…… Mộ Lê Thần: …… Hắn gấp sách lại cái bộp, bước chân cũng không tự chủ mà dừng lại. Thứ này…… Thứ này toàn là hình ảnh hai nam nhân trần trụi a!!!!!!!! Nếu không phải bởi vì hắn đã biến thành tang thi, chỉ sợ mặt hắn hiện tại đỏ như trái cà chua. Từ nhỏ đến lớn chỉ vội vàng học tập, vội vàng công tác cùng vị hôn thê thân thân sờ sờ, ngay cả cái gọi là BL cũng không biết, thật sự ngây thơ đến thương không nổi mà QAQ Mộ Lê Thần âm thầm phỉ nhổ: Tên Ân Phùng này, quả thực rất %¥##¥%*&$ *&#@¥…… Bất quá Mộ Lê Thần cuối cùng vẫn là nhịn không được lại mở sách ra, cẩn thận nhìn nhìn. À, thì ra hai nam nhân không phải chỉ có yêu trên tinh thần hoặc là giới hạn ở mức thân thân sờ sờ cho nhau giúp nhau giải tỏa, mà còn có thể làm như vầy như vầy nha…… Tang thi hoàng bệ hạ cảm thấy một thế giới mới đã hoàn toàn mở ra trước mặt mình, hắn học tập thật nghiêm túc, còn học rất nhanh. Sau khi Mộ Lê Thần đem hình ảnh, lời văn, chú thích gì đó ghi tạc trong đầu, liền phóng ra một ngọn lửa thiêu trụi cuốn sách đồi bại nọ. Hắn biết thứ này tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt An Dương, bằng không mặt mũi hắn ném cho chó gặm luôn đi! Mộ Lê Thần ổn định lại tâm tình, xác định mình sẽ không lộ ra khác thường trước mặt An Dương, mới tiếp tục đi tìm An Dương. ~ ○ ~ ○ ~ ○ ~ Mộ Lê Thần trở lại phòng mình, An Dương vẫn còn ở trong này. An Dương đang nằm thành hình chữ ‘Đại’ ở trên giường, nơi Mộ Lê Thần vừa mới ngủ qua, nghiêng đầu, đem mặt chôn trong gối đầu mà Mộ Lê Thần vừa mới kê đầu ngủ, bộ dáng say mê. Thấy một màn như vậy, trong đầu Mộ Lê Thần liền không tự chủ nghĩ đến một hình ảnh mình vừa xem…… An Dương lúc này vừa lúc thích hợp cho cái kia tư thế kia…… Mộ Lê Thần yên lặng quay đầu nhìn về phía vách tường màu trắng, hắn hiện tại cảm thấy mình nên ngẫm lại làm sao giải quyết đám virus tang thi trong cơ thể…. Hoặc là kiểm soát virus tang thi của mình, hoặc là giúp cơ thể An Dương sinh ra kháng thể. Khả năng thứ hai xác suất quá thấp, nguy hiểm rất cao, chung quy virus tang thi của hắn là bậc tang thi hoàng, cho dù An Dương có thể không ngại virus mà tang thi thông thường lây nhiễm, cũng không nhất định có thể kháng được virus tang thi hoàng của hắn. Cho nên vẫn là phương pháp chính hắn khống chế tốt là ổn. Nghĩ đến việc khống chế virus tang thi, Mộ Lê Thần liền nghĩ đến hai tay mình. Hắn cúi đầu nhìn hai tay, sau đó móng tay vỗn dĩ ngắn ngủi nhanh chóng dài ra, lại sắc bén. Màu sắc móng tay tối đen, sắc như đao, ý niệm Mộ Lê Thần vừa động, sau đó màu đen rút đi, lập tức biến thành bạch sắc. Hắn có thể cảm giác được, bản thân khống chế virus tang thi trong móng tay chảy vào lục phủ ngũ tạng khô héo của mình, mà móng tay vốn chỉ cần cào người khác nhẹ một cái liền có thể đem người lây nhiễm thành tang thi cũng không có đủ năng lực lây nhiễm nữa, chẳng qua móng tay màu trắng so với màu đen lại càng sắc bén hơn. Mộ Lê Thần thu hồi móng tay, trên mặt hắn lộ ra tiếu ý. Hắn nghĩ hắn đã tìm ra phương pháp khống chế virus tang thi. Mộ Lê Thần từ trong túi da rắn lấy ra khỏa châu tử màu trắng sữa từng giúp hắn vượt qua tâm ma kiếp. Tuy rằng hắn biết khỏa châu tử này có khả năng cùng công năng cường đại hơn, nhưng hiện tại, đối với hắn có lẽ chỉ có thể giúp hắn tự khống chế virus tang thi mà thôi. Mộ Lê Thần nhìn về phía An Dương ngồi ở trên giường không nói một lời mà chăm chăm dòm mình, cười: “Vào không gian đi, tôi cho anh một kinh hỉ.” An Dương cũng không biết kinh hỉ này là cái gì, nhưng hắn cảm thấy, chỉ cần Mộ Lê Thần muốn cho hắn xem bí mật nào đó, hắn sẽ rất cao hứng. An Dương mang theo chờ mong cùng tâm tình hưng phấn, đem Mộ Lê Thần vào trong không gian. Đăng bởi: admin