Chương 41
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky166210a547408d40d229d0aa7be1c3846bd61455172bc-yAxpyA_fw658
“Bên trong khách sạn nhỏ này, có một người ngồi bên cửa sổ thoải mái uống trà.”
Mộ Lê Thần tựa hồ còn ngại Mục Nhiên cảm động chưa đủ, nói tiếp: “Ta thấy tinh thần lực của ngươi có chút hời hợt, cho nên lúc trước để ngươi luyện vẽ bùa, tạo nền tảng, bây giờ đã có thể hấp thu hiệu quả thú đan để thăng cấp rồi.”
Bao nhiêu ấm ức của Mục Nhiên vì bị áp bức một ngày một đêm vẽ bùa đều tiêu tan, cảm động đến nước mắt ròng ròng nhìn Mộ Lê Thần.
Hắn mới mặc kệ Mộ Lê Thần có phải hay không thật sự vì tốt cho hắn mới yêu cầu hắn thường xuyên vẽ bùa đến nửa đêm đâu !
Hắn chỉ biết, Mộ Lê Thần có thể nói ra loại lời này có nghĩa là mình rất có giá trị lợi dụng.
Chỉ có tăng giá trị lợi dụng của mình mới không bị Mộ Lê Thần bỏ rơi tại cái mạt thế này. Nếu bị hắn bỏ, khẳng định chỉ có một từ ‘chết’.
Mộ Lê Thần cầm bản đồ nhìn nhìn, nói với Mục Nhiên: “Chúng ta sẽ đến L thị, đợi khi đến đó, ngươi sẽ hấp thụ thú đan để thăng cấp sau!”
Ngoại ô, động thực vật rất nhiều, tang thi động thực vật còn đỡ, cơ bản là có Mộ Lê Thần thì đảm bảo bọn nó không làm hại gì, nhưng quan trọng là biến dị động thực vật còn nhiều hơn.
Khi dị năng giả thăng cấp, năng lượng tăng đáng kể, dễ thu hút sự chú ý của biến dị thú.
Động thực vật trong thành phố khá ít, biến dị cũng ít, hơn nữa tang thi nhiều, khi còn ở trong thành phố, sẽ đủ điều kiện để bảo hộ Mục Nhiên thuận lợi thăng cấp mà không bị quấy rầy.
Mục Nhiên cũng biết Mộ Lê Thần là vì muốn tốt cho hắn, không có dị nghị gì liền làm theo.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Bởi vì mục đích của Mộ Lê Thần là căn cứ H tỉnh, cho nên hắn chọn một khách sạn để nghỉ chân ở L thị nằm trên tuyến đường đến H tỉnh.
Khách sạn này không lớn, Mộ Lê Thần cho đàn tang thi ẩn nấp xung quanh, không để người phát hiện.
L thị khác với N thị, dân cư L thị so N thị đông hơn, người biến thành tang thi nhiều mà người sống sót cũng nhiều. Trọng yếu nhất là, L thị rất gần với căn cứ H tỉnh, hơn nữa vật tư phong phú, khó tránh khỏi quân đội H tỉnh được phái đến thu thập vật tư, nếu bị phát hiện…….
Bởi vì như vậy Mộ Lê Thần mới tình nguyện vào ở trong một cái khách sạn nhỏ chứ không phải khách sạn năm sao.
Trước khi hắn chuẩn bị triệt để đầy đủ có thể trực tiếp cùng toàn nhân loại đối đầu, hắn không muốn thân phận bị bại lộ.
Mộ Lê Thần để Mục Nhiên vào một phòng, mình lại ở phòng bên cạnh: “Ta sẽ giúp ngươi canh chừng, những chuyện khác không cần phải lo.”
Mục Nhiên gật gật đầu, vào phòng liền lấy thú đan ra bắt đầu hấp thụ, hết thảy động tĩnh bên ngoài đều mặc kệ.
Có một tang thi hoàng cấp chín cùng thủ hạ của hắn hộ pháp thì còn lo cái gì?
Tinh thần lực Mộ Lê Thần nhanh chóng trải ra, tránh khỏi phòng Mục Nhiên đang luyện cấp mà theo dõi động tĩnh bên ngoài, phàm là một chút gió thổi cỏ lay đều không gạt được hắn.
Động tĩnh mà năng lượng dị năng giả cùng biến dị thú khi thăng cấp dao động tạo ra rất lớn, người thường có lẽ không cảm giác được nhưng những dị năng giả hoặc biến dị thú khác đều có thể cảm nhận được.
Giai đoạn thăng cấp là giai đoạn phi thường nguy hiểm, xác suất thành công phi thường thấp, một khi bị quấy rầy, chỉ có thể gọi là ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’, cái mạng nhỏ không giữ được cũng không phải chuyện gì lạ.
.
Mộ Lê Thần cảm giác được cách vách phòng truyền đến từng đợt dao động, trong mắt lóe lên một tia huyết hồng, cơn đói bỗng trào lên vô cùng cường liệt.
Hắn vội vàng nhét vào miệng mấy khỏa dị đan cho đỡ thèm, sau đó toàn lực trấn an đàn tang thi đang rục rịch bên ngoài.
Thẳng đến khi tơ máu trong mắt rút đi, hắn mới thở ra nhẹ nhõm.
Khó trách khi dị năng giả thăng cấp, đám tang thi đều sẽ cuồng lên, khí tức cùng năng lượng trên người dị năng giả tản ra lúc ấy đối với bọn nó cực kì hấp dẫn, một đám tang thi trong đầu chỉ biết ăn với ăn thì làm sao kiềm chế được!?
Ngay cả Mộ Lê Thần là tang thi hoàng cũng khó lòng cưỡng chế, mặc dù hắn ở bên cạnh là để bảo vệ cho Mục Nhiên thăng cấp thành công.
Mộ Lê Thần dùng tinh thần lực phát hiện từng đám từng đám tang thi bên ngoài hướng khách sạn đi đến như thủy triều, vội vàng khiến thủ hạ của mình tỏa ra khí tức của tang thi cấp cao, dọa cho bọn kia chạy mất.
Một lượng lớn tang thi cứ hướng nơi này đi đến, thật sự gây rất nhiều chú ý.
Có Mộ Lê Thần trấn thủ bên ngoài, Mục Nhiên thăng lên cấp bốn thập phần thuận lợi, không có bất cứ quấy rầy nào.
Mục Nhiên hưng phấn bừng bừng đi qua phòng Mộ Lê Thần, nói với hắn: “Lão đại, thật sự cảm ơn anh, tôi thăng cấp thành công rồi!”
Hắn bây giờ đã là dị năng giả cấp bốn ha ha!
Mộ Lê Thần vừa lòng gật đầu: “Vậy bây giờ ngươi có thể vẽ ra một lá bùa nhất phẩm thật tốt không?”
Mục Nhiên gãi gãi đầu, không tự tin nói: “Hẳn là … có thể đi.”
Bùa cũng chia cấp bậc, bùa bậc thấp, bùa bậc trung, bùa bậc cao, bùa nhất phẩm, bùa nhị phẩm, bùa tam phẩm… bát phẩm, cửu phẩm.
Theo như Mục Nhiên nói, tổ tiên hắn đã làm ra được bùa ngũ phẩm, Mục gia mới có thể huy hoàng nhiều năm như vậy.
Bất quá, bởi vì linh khí mỏng manh dẫn đến bùa không thể vẽ thành công, hiện tại nghề vẽ bùa này đã xuống dốc.
May mà phương diện vẽ bùa Mục gia đã ghi lại đầy đủ trong những bộ sách, Mục Nhiên hiện tại lại là thiên tài khó gặp, hơn nữa còn là Tinh thần hệ dị năng giả, am hiểu những thao tác nhỏ, xác suất thành công vẫn khá cao.
Mộ Lê Thần không để ý đến ngữ khí của Mục Nhiên, trực tiếp ra lệnh: “Vẽ một lá bùa liễm tức nhất phẩm cho ta!”
Nói xong, hắn kêu một tang thi mang Không gian hệ dị năng đến, đem các loại dụng cụ vẽ bùa chất thành đống trong phòng, sau đó lôi cái người tên Mục Nhiên kia nhốt vào.
Mục Nhiên trơ mắt ếch nhìn cửa phòng đóng lại, mọi lời muốn nói ra đều nuốt trở vào.
Được rồi, cho dù có trở thành dị năng giả cấp bốn đi nữa, hắn cũng không có can đảm cùng Mộ Lê Thần so đo……
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Vì bùa liễm tức nhất phẩm, Mộ Lê Thần rất có kiên nhẫn ngồi trong khách sạn tính tính toán toán.
Vào giữa trưa hôm nay, Mục Nhiên còn đang phấn đấu trong phòng dùng mực chu sa vẽ bùa, Mộ Lê Thần vẫn thản nhiên ngồi dưới đại sảnh, tựa bên cửa sổ uống trà, bên ngoài xuất hiện cơn mưa nhỏ tí tách.
Tuy rằng uống trà nhưng cũng không cảm nhận được mùi vị gì, bên ngoài, mọi thứ dưới cơn mưa màu đen có chút bị ăn mòn.
Cảnh đẹp ý hay này tồn tại như một ký ức, phảng phất như trước kia, khi mạt thế chưa xảy ra, lúc này hắn hẳn ngồi trong trang viên của Mộ gia uống xong một chén trà…….
Tâm trí hắn bây giờ, phá lệ yên bình, những oán niệm cùng thù hận thấu xương đã trôi đi, thanh khiết như đêm trăng rằm.
Nhưng rõ ràng là có người cố tình muốn tìm chết.
Từ bên ngoài khách sạn truyền đến một trận ồn ào náo động:
“Phía trước có khách sạn kìa, chúng ta mau qua đó tránh mưa!”
“Nhanh lên, Lý ca sắp không chống đỡ nổi nữa!”
Mộ Lê Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trong màn mưa màu đen, hơn mười người bất chấp cơn mưa chạy tới khách sạn, bọn họ đều mặc áo mưa, trên đầu đội một cái lá sen làm ô che.
Hẳn là trong nhóm người này có một Mộc hệ dị năng giả, nếu không sẽ không có khả năng lấy thực vật biến dị để che mưa.
Tuy rằng bây giờ vẫn chưa xảy ra lần nhật thực thứ ba, nhưng kỳ thật, biến dị thực vật đã bắt đầu có.
Chẳng qua, bộ rễ của nó hiện tại còn khá thô, không có năng lực công kích.
Tỷ như loại bàn thiên hà*, chỉ là lá sen phi thường lớn, hơn nữa cũng không ngấm nước, thuộc loại thực vật biến dị không có năng lực công kích.
Nhưng đến khi xảy nhật thực lần thứ ba, bàn thiên hà sẽ biến thành thôn thiên hà*.
(*Bàn thiên hà, thôn thiên hà: là loài thực vật tựa tựa như sen, ta tìm hoài cũng không có được nên để luôn.)
Thôn thiên hà là loại biến dị thực vật phi thường đáng sợ, nó sinh trưởng trong nước, không có bất cứ vật gì có thể sống được.
Hơn nữa, nhân loại hay bất kỳ loài biến dị thú nào đi qua những khu vực gần nơi nó sinh trường cũng đều bị nó nuốt chửng, đàn chim biến dị trên trời bay qua khu vực của nó cũng không tránh khỏi số phận.
Phạm vi săn nuốt của thôn thiên hà khoảng chừng năm trăm mét, thôn thiên hà cấp hai sẽ là một ngàn mét, cấp ba là hai ngàn mét, cấp bốn là bốn ngàn mét, cấp năm là tám ngàn mét……. Lấy số liệu như vậy mà suy ra, khi đạt tới cấp chín sẽ là loại ác mộng gì, nơi nào có bọn chúng chính là một mảnh đất chết.
Bây giờ còn chưa biến dị thành thôn thiên hà, bàn thiên hà chính là dụng cụ che mưa rất tốt. Bởi vậy mà những người kia dưới làn mưa có tính axit đi đi lại lại cũng không cần e ngại.
Mộ Lê Thần quyết định ẩn nấp, để Tiểu Hắc ra mặt đuổi bọn họ đi.
Mặc dù cơn mưa có tính axit, nhưng đối với con Ngao tạng biến dị mang Độc hệ dị năng mà nói, chính là thuốc bổ.
Chỉ là hắn còn chưa kịp triệu hồi Tiểu Hắc đến, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm cái người đi giữa bọn họ, nhướn mày…. không nghĩ tới lại là bọn hắn.
Nhìn cái người kia, gương mặt đó là thứ hắn vĩnh viễn cũng không quên được, hai mắt Mộ Lê Thần phủ đầy tơ máu, tràn ngập đủ loại cảm xúc tiêu cực phức tạp, vừa hận vừa chán ghét…. Hắn thả lỏng tay nãy giờ vẫn gắt gao nắm chặt chén trà, một nắm bột mịn từ tay hắn rơi xuống, kết cục của cái chén trà cũng thật quá thê thảm..
Cuối cùng, Mộ Lê Thần vẫn không có kêu Tiểu Hắc đến, mặc cho những người kia cứ chạy về phía khách sạn.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Lý Thiên Vận chỉ là một người bình thường, vì để thi đậu vào đại học ở N thị đã ra sức học tập, cuối cùng cũng đậu, sau này còn tìm được một công việc thật tốt. Lúc tốt nghiệp còn được giáo viên cho phép lưu lại vì thành tích xuất sắc, ai biết được lúc đó vậy mà mạt thế xảy ra..
Cũng may lão Thiên còn quý mến hắn, cho hắn thức tỉnh Mộc hệ dị năng.
Hắn lúc nhận được dị năng còn mừng rỡ cảm thấy mình giống như siêu nhân, muốn đi làm cứu thế chủ. Nhưng thực tế lại cho hắn một bạt tay, dị năng giả thật ra có khá nhiều, trong đám bạn học của hắn có tới năm sáu dị năng giả.
Vì thế hắn liền cùng hơn hai mươi dị năng giả mang theo các sinh viên không có dị năng, cùng hàng trăm người chạy ra khỏi trường học, theo đài phát thanh tìm đến căn cứ của những người sống sót, bọn hắn liền tìm đến căn cứ gần mình nhất.
Dọc đường đi gặp vô số nguy hiểm, tang thi, biến dị thú, còn có cả nhân loại, thậm chí từ đồng bạn cũng có nguy hiểm…
Khi đến L thị, mấy trăm người chỉ còn lại hơn mười người, các dị năng giả cũng chỉ còn sáu bảy người.
Bọn họ muốn rời khỏi L thị, bởi vì trong thành phố tang thi thật sự quá nhiều.
Trận mưa này đã phá vỡ kế hoạch của bọn họ.
Tìm được một cái khách sạn nhỏ đi vào tránh mưa.
Sau khi vào trong, Lý Thiên Vận thu hồi dị năng, lá sen che mưa cực lớn trên đầu mọi người rũ héo rồi tiêu thất.
Lý Thiên Vận nhẹ nhàng thở ra, chống chọi đến bây giờ, dị năng của hắn đã sắp tiêu sạch rồi.
Lúc này, hắn mới phát hiện bên trong khách sạn nhỏ này, có một người ngồi bên cửa sổ thoải mái uống trà.
Hơn nữa, người này còn cực kỳ quen mắt!
“Mộ Lê Thần?”
Thông báo: Chương sau phi thường dài, dài gấp đôi cho nên năm ngày sau tức là thứ 6.27 sẽ đăng chương mới nhá :”>
P/s: Bởi vì không tìm được cái hình uống trà nào nên quất đại >. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
126 chương
141 chương
12 chương