Trung nhị: dạng mình làm gì cũng đúng, mình là nhất, hay chứng tỏ bản thân tài giỏi của mấy bé bước vào độ tuổi dậy thì ấy
Về cái cặp anh em Sở gia này phải nói là hai anh em chung sống với nhau bình thường nhất. Sở Long lớn hơn Sở Dực 4 tuổi, từ khi củ cải đỏ ra đời, Sở Long trở thành ca ca, lần đầu tiên thấy loại sinh vật mang tên đệ đệ này, từ hiếu kỳ chuyển sang phiền chán rồi đến muộn tao kiêu ngạo là một sự phát triển quá đỗi bình thường.
Trẻ con mềm nhũn, Sở Long cảm thấy rất tò mò, loại sinh vật như trẻ con này thật sự có thể trưởng thành như mình được sao? Có thể chạy có thể nhảy? Kể từ khi đó, gần như mỗi lần gặp trưởng bối trong nhà y đều phải nói một lần.
"Tiểu Long bây giờ con đã là đại ca của người ta rồi, nhất định phải chăm sóc cho đệ đệ thật tốt đó nha."
Hoặc là.
"Tiểu Long không thể nghịch ngợm như vậy nữa, phải làm gương cho đệ đệ chứ."
Không biết tại sao y cứ bị truyền bá mấy cái thứ tư tưởng này, thế là bợn nhỏ Sở Long sẽ luôn len lén chạy đến trước nôi đệ đệ nhìn trộm, sau đó dùng vẻ mặt non nớt nói tiểu bánh bao đang ngủ say khò khò kia biết, mình là một ca ca rất tốt, mặc kệ mình có làm cái gì đều là tốt nhất, em phải ngoan ngoãn lấy ca ca làm gương đó!
Thế nhưng rất nhanh y liền buồn bực phát hiện, bánh bao này trừ ăn ngủ ra căn bản là nghe không hiểu y nói cái gì.
Không bao lâu sau bạn nhỏ Sở Long cũng không còn hứng thú, tiếp tục đi tìm nhóm nhỏ của mình làm vua trong đám trẻ con, thẳng đến khi đệ đệ nhà y bắt đầu lớn lên.
Sau khi lớn lên đệ đệ trở nên rất dính người, dính đến mức y không có thời gian tìm bạn bè chơi đùa, mà mỗi lần y nổi giận đệ đệ sẽ bị y dọa cho khóc, khóc đến không hay trời đất gì luôn, sau đó trưởng bối sẽ lập tức xuất hiện, không nói hai lời liền chỉ trích y một phen.
Khi đó, Sở Long thực sự chán ghét đệ đệ này tới chết, nếu không tại củ cải đỏ này thì làm sao sẽ có nhiều người quản y, chỉ trích y như vậy chứ, rõ ràng là tại củ cải đỏ này không có việc gì liền khóc nhè, căn bản là y không làm gì sai cả.
Thế là bắt đầu từ đó, mỗi lần Sở Long thấy Sở Dực đều phải làm mặt quỷ với cậu, gọi cậu là quỷ yêu khóc, sau đó phủi mông một cái, nhanh chân chạy trốn.
Tiếp sau đó, Sở Dực cũng bắt đầu học nói, Sở Long còn nhớ rõ câu nói đầu tiên của cậu: "Ca ca "
Bé con mềm mềm, thanh âm nũng nịu vang vọng bên tai giống như thoáng cái đã đánh trúng điểm mềm mại nhất trong tim y, một khắc kia, dưới đáy lòng Sở Long mơ hồ sinh ra một tên muộn tao kiêu ngạo.
He he, tiểu quỷ đầu gọi y là ca ca kìa, tiểu quỷ đầu không có kêu ba ba, không có kêu ma ma, càng không có kêu ông bà, tiểu quỷ đầu vậy mà chỉ kêu ca ca trước thôi! Nhìn bộ dáng một đám trưởng bối ghen tỵ với chữ ca ca này, cái miệng nhỏ nhắn của Sở Long nhếch cao, cười càng thêm đắc ý.
Từ đó về sau, phía sau Sở Long có thêm một người hầu nhỏ là Sở Dực, đi đâu cũng dắt theo, bạn bè thường chơi với y đều biết, Sở Dực là đệ đệ của Sở Long, sau này có nhìn thấy đều phải bảo bọc.
Thế nhưng theo tuổi tác càng tăng, trẻ con sẽ trải qua thời kỳ trưởng thành, sẽ có bạn bè của riêng mình, nhất là Sở Long và Sở Dực lại hơn kém nhau 4 tuổi, suy nghĩ không giống, trải nghiệm không giống sẽ khiến cho bọn họ hình thành tính cách không giống, có thế giới quan không giống nhau.
Thế là, Sở Long trở thành một tên playboy, Sở Dực thành thiếu niên trung nhị.
Playboy Sở Long thích chơi nữ nhân, hồ bằng cẩu hữu một đống lớn, nhưng không có gì bất ngờ xảy ra cũng đều là con thế gia. Chỉ cần là nơi phong hoa tuyết nguyệt cơ bản liền có bóng dáng của y, gần như là đã từng nếm qua vạn bụi hoa, ngàn chiếc lá, người ta đều gọi là Sở thiếu phong lưu.
Mà trong quá trình thiếu niên trung nhị Sở Dực từ từ lớn lên cũng ý thức được địa vị của Sở gia sau lưng mình, đặc biệt là sau khi tự mình trải qua sự kiện tai nạn xe cộ gây tử vong khiến y cảm nhận được sự không công bằng của cái thế giới này một cách sâu sắc.
Cái gì mà thiên tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, nực cười. Cùng là đụng chết người, thế nhưng thân là cháu đích tôn của Lý gia cũng không gặp phải chuyện gì, tìm kẻ chết thay, còn tìm người làm chứng giả, dùng áp lực của Lý gia để chạy tội cho tên đầu sỏ họ Lý, trực tiếp thoát khỏi vụ án tử vong do tai nạn này.
Sở Dực đã từng kháng nghị mãnh liệt với người nhà của mình, thế nhưng mọi người đều là một bộ biểu tình không cảm xúc không sợ hãi, thậm chí đại ca Sở Long của cậu cũng chỉ vỗ vỗ đầu cậu trấn an, nói cậu quá khờ khạo quá ngây thơ!
Cậu không hiểu, không phải bọn họ đều là công dân tuân thủ luật pháp sao? Không phải hẳn là nên bắt lấy người phạm tội chân chính sao? Thế nhưng đại ca lại hỏi ngược lại cậu một câu.
"Nếu như người đụng chết người là anh —— đại ca của em, em cũng sẽ đi ra ngoài tố giác hả?"
Trong lúc nhất thời Sở Dực cương cứng, qua một hồi lâu cậu mới chậm rãi hoàn hồn, bình tĩnh nói: "Em sẽ khuyên đại ca đi tự thú."
Sở Long cười ha ha, y sờ sờ đầu Sở Dực, thẳng đến khi ra ngoài chơi còn không ngừng cười.
Khi đó, thiếu niên trung nhị Sở Dực cảm thấy cậu không thuộc về Sở gia này, tinh thần trọng nghĩa mãnh liệt của bản thân khiến cậu vô pháp sống tiếp ở đây, cậu chán ghét sống trong giai cấp có đặc quyền. Cậu bắt đầu bài xích mấy thứ giai cấp cao thấp, với mục đích là kéo xa khoảng cách cùng người nhà, cậu muốn một lưới bắt hết toàn bộ những trái tối trong xã hội này, thành lập ra một nơi sống trong sạch thật sự.
Thậm chí lúc thi đại học cậu cũng không có chọn trường tại thành phố B mà lại đi đến thành phố A ở khá xa, muốn bắt đầu lại một lần nữa.
Quả nhiên, đứa nhỏ này mắc bệnh trung nhị rồi!
Sở Long thích chơi nữ nhân trước khi bất hòa với Sở Dực, nguyên nhân gây ra là y mơ thấy một giấc mộng khiến mình vô pháp chấp nhận được. Y mơ thấy mình áp chế đệ đệ ở trên giường, áp chế ở dưới thân mình, sau đó hung hăng thao em ấy, nhìn hai gò má bị dục vọng nhuộm đỏ của đệ đệ, nghe em ấy phủ phục hạ thấp giọng rên rỉ và xin tha, một cảm giác hưng phấn khó mà diễn tả được đã rung động linh hồn của y.
Sau khi tỉnh mộng, Sở Long biết, sau này mình sẽ không thể tiếp cận Sở Dực được nữa.
Sau đó, y bắt đầu chơi nữ nhân, chơi các loại nữ nhân khác nhau. Địa vị của Sở gia quyết định chuyện y không có khả năng lựa chọn nam nhân, càng không thể nào đụng vào Sở Dực được, tương lai của y chính là tiến vào giới chính trị, sau đó tìm một gia tộc có lợi cho mình. . . À, nếu như vào thời điểm đó thì có thể sẽ kết hôn với một nữ nhân giống An Khinh Nhiễm vậy.
Về phần Sở Dực, ngốc thì có ngốc một chút, nhưng chỉ cần không gây ra động tĩnh quá lớn, Sở Long nghĩ bằng thủ đoạn của mình nhất định sẽ có thể bảo vệ em ấy được, đợi đến khi nhóc con này trưởng thành không sai biệt lắm, y sẽ chọn cho em ấy một người vợ, hoặc là để em ấy tự chọn ra một người.
Sau đó, hai anh em bọn họ cứ sống qua cả đời như vậy thôi.
Thế nhưng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà không ai dự đoán trước được, tận thế ập tới. Sở gia bọn họ cũng coi như là nhóm người được biết tương đối sớm, thế nhưng so với mấy thằng già trong giới chính trị, bọn họ đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Y nhớ rõ lần cuối cùng gọi điện thoại cho Sở Dực chính là muốn em ấy bằng bất cứ giá nào cũng phải về thành phố B trước nhất, thế nhưng Sở Dực không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, Sở Dực không muốn quay về Sở gia, đây là sự thật mọi người đều biết. Vào lúc Sở Long đang định tự đi một chuyến đến thành phố A đưa người trở về thì mạt thế bùng nổ!
Tín hiệu trên toàn cầu rối loạn chịu không nổi, y triệt để mất đi tung tích của Sở Dực.
Thế nhưng là cháu đích tôn, một trong những trụ cột của Sở gia, y lại không thể chán chường vào thời điểm này được, vực dậy tinh thần, trợ giúp Sở gia vượt qua cửa ải khó khăn lúc ban đầu, sau khi Sở gia có thể chuyển mình, Sở Long liền vội vã dẫn người đến thành phố A tìm người.
Kỳ thực khi đó, y cảm thấy hơi sợ hãi, mạt thế đã trôi qua vài ngày rồi, Sở Dực. . . thật sự có thể sống được sao?
Nữ thần may mắn đã chiếu cố y, trong cuộc tìm kiếm mờ mịt kia, rất nhanh y liền phát hiện ra hình bóng của Sở Dực, một người đã từng được Sở Dực cứu dẫn bọn họ đi tìm Sở Dực.
Nói cho chính xác thì phải là Sở Dực và hai bạn học của em ấy. Một nữ sinh, một nam sinh. Nằm ngoài ý muốn nhưng lại hợp lý, Sở Long nhìn nữ sinh kia rất không vừa mắt, nhất là khi ả dùng ánh mắt ôn nhuận tựa như thánh mẫu nhìn chằm chằm vào Sở Dực.
Sở Dực cứ như bị động kinh, một mực đòi cứu cả đám người theo đuôi, cuối cùng do Sở Long ngại cậu phiền liền trực tiếp đánh cho hôn mê vác lên xe, bảo cái đám người kia tự lái xe theo, tự lo chuyện thức ăn, gặp phải nguy hiểm cũng tự mình giải quyết.
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của y rồi! Nhìn Sở Dực ầm ĩ đòi cứu vớt thế giới, Sở Long đau nửa đầu, y nghĩ, tuy rằng đệ đệ nhà y có ngốc một chút, nhưng như vầy cũng hơi bị ngốc rồi đó á, chẳng lẽ chỉ mới không nuôi bên người vài năm mà đã vặn vẹo lợi hại hơn rồi sao?
Lại cẩn thận nhìn nhìn Kim Hâm —— nữ sinh ở bên cạnh vẫn luôn ủng hộ em ấy, Sở Long bừng tỉnh đại ngộ, à, nguyên do là ở chỗ này đây!
Thế là y dụ dỗ Kim Hâm, nữ nhân Kim Hâm này thật sự nông cạn đúng như y đã nghĩ, gần như không phải tốn quá nhiều sức đã tự nhảy vào trong lòng y rồi.
Sở Long muốn cho đệ đệ biết, nữ nhân chính là dễ thay đổi như vậy, nhất là cái loại nữ nhân ham mê quyền lực như ả ta. Cho nên không thể tùy tiện sản sinh hảo cảm với bất kỳ kẻ nào được. Nhưng cái kiểu tư duy mang tính cưỡng ép của Sở Dực đã khiến cho Sở Long mơ hồ ý thức được, kỳ thực cũng không phải đệ đệ của y không hiểu, chỉ là. . . không muốn thừa nhận? Cũng giống như trước đây, em ấy không muốn tiếp thu sự u ám của cái xã hội này vậy, đệ đệ của y, hiện tại đang trốn tránh mạt thế.
May mắn là bọn họ gặp được Dịch Hạo Thiên và An Thần, trong lúc chiến đấu sống còn với tang thi cấp 5, rốt cục Sở Dực cũng nghĩ thông, rốt cục em ấy cũng nguyện ý thoát khỏi suy nghĩ chủ quan của mình, tiếp nhận cái xã hội rối tinh rối mù lại hết sức thực tế này.
Cuối cùng Sở Long cũng yên tâm rồi, đúng vậy, thế giới này thực sự rất không xong, anh cũng không biết có thể tiếp tục bảo hộ em mãi như vậy được hay không, thế nhưng chí ít. . . nó sẽ không thể lại không xong thêm được nữa!
Sau mạt thế, thế đạo thay đổi, rất nhiều người đều đang thay đổi tư tưởng, ai cũng không biết mạt thế sẽ kéo dài bao lâu, có lẽ vào một giây kế tiếp, có khi nào mình sẽ chết hay không.
Sở Long không muốn đè nén tâm tư của mình thêm nữa, tận hưởng lạc thú trước mắt mới sẽ không có gì để tiếc nuối. Y nghĩ, có lẽ y nên thử tiết lộ một chút, thử xem thái độ của Sở Dực như thế nào. Vì vậy y cố ý dựa vào thời điểm bị lão gia tử phạt thảm hề hề, chiếm được tâm đồng tình, hảo cảm cộng thêm sự tín nhiệm tuyệt đối của Sở Dực, đẩy Sở Dực lên giường, ăn sạch sành sanh!
Người mình tưởng niệm nhiều năm đang nằm ở dưới thân mình, tình cảnh y đã từng mơ thấy vô số lần nay đã trở thành hiện thực! Sở Dực rên rỉ, hô hấp ấm áp chân thực mà lại hư ảo như vậy.
Trải qua một đoạn thời gian cọ xát, cuối cùng Sở Dực vẫn chấp nhận y, hai anh em thuận lý thành chương giấu diếm người nhà ở cùng một chỗ, tối thiểu là bọn họ nghĩ là đã giấu diếm được ╮(╯_╰)╭.
Về phần sau đó. . . Uầy ~ dù sao sau này ở Sở gia y cũng là lão đại, lời y nói đều đúng! Cùng lắm thì kêu ba mẹ lại cố gắng một chút, nếu thực sự không được nữa thì để gia gia gánh vác luôn! ⊙﹏⊙b đổ mồ hôi!
(Sở lão gia tử: Lật bàn, (╯‵□′)╯︵┻━┻ cái thằng cháu trai mắc dịch đùa kiểu gì thế hở!)
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
417 chương
53 chương
14 chương