Dịch Hạo Thiên ôm lấy An Thần đặt vào dược tuyền trong không gian, để nước suối làm dịu lại thân thể của Tiểu Thần, ngón tay của anh khẽ vuốt lên da thịt trắng nõn, để lại dấu một dấu đỏ tươi, khóe môi giương lên, hài lòng mà nở nụ cười. Bỗng nhiên, xuyên qua thuật dò xét Dịch Hạo Thiên phát hiện bên ngoài có người gõ cửa, anh cẩn thận an trí An Thần tạm thời lên một mỏm đá mềm xốp, còn chính mình thì ra khỏi không gian. Về phần An Thần có thể đột nhiên tỉnh lại rồi phát hiện ra bí mật của không gian này hay không, điều này cũng không nằm trong phạm vi suy xét của Dịch Hạo Thiên, trong mắt của anh, căn bản là không cần phải giấu diếm gì cả, toàn bộ đồ vật của mình đều là của Tiểu Thần, mà Tiểu Thần lại là của anh. Người gõ cửa chính là Dịch Hạo Nam, cậu ta biểu thị hôm qua không phát hiện Tiểu Hiên đi ăn cơm chiều, sáng sớm cũng không phát hiện em ấy đi ăn điểm tâm, cậu ta rất là lo lắng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, nhưng vấn đề là ở phòng bên cạnh dù có gõ cửa thế nào cũng không có ai ra mở cửa, Đường Văn Triết kêu cậu ta trực tiếp tới gõ cửa phòng của Dịch Hạo Thiên luôn. Tuy rằng rất là nghi hoặc, nhưng Dịch tam thiếu vẫn mang theo một tia tâm lý may mắn đến gõ cửa, cửa vừa mới mở ra, cặp mắt nhỏ của cậu ta liền không ngừng lướt qua bên trong, đáng tiếc, lại không thấy được gì cả. Tui đã nói rồi mà, làm sao có thể ở chỗ này được cơ chứ! Dịch Hạo Nam bĩu môi, ngay cả chính cậu cũng không biết tại sao, dường như trong lòng có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm. “Có việc?” Dịch Hạo Thiên đen mặt hỏi. Lúc này Dịch Hạo Nam mới phát hiện, sắc mặt của đại ca nhà mình cực kém, một bộ dáng dục cầu bất mãn… Đuệch, là ngủ không ngon mới đúng. Cậu ta yên lặng quay đầu, nở nụ cười cứng ngắc: “Không có gì, chính là đến để chào hỏi, buổi sáng tốt lành.” Đáp lại cậu ta, là một tiếng cửa đóng “Rầm——” lại. Dịch Hạo Nam sờ sờ mũi, xoay người rời đi. Cậu ta suy nghĩ, chẳng lẽ mới sáng sớm Tiểu Hiên đã đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng rồi sao? Dịch Hạo Thiên cầm lấy một cái khăn lông, lần thứ hai xoay người tiến vào không gian, sau khi xác nhận An Thần vẫn còn đang ngủ, thân thể không có bị tổn thương, anh mới ngồi qua một bên tu luyện. Rất nhanh, Dịch Hạo Thiên liền phát hiện, anh phải tốn gần nửa tháng mới có thể củng cố xong cấp 4 sơ cấp, thế mà chỉ vừa qua một buổi tối liền cọ cọ nhảy lên tới cấp 4 trung cấp. Mọe nó, này là cái tốc độ gì? Cho dù Dịch Hạo Thiên vẫn luôn thăng cấp rất nhanh cũng không khỏi lấy làm kinh hãi.  Lẽ nào, đây là song tu trong truyền thuyết? Nhất thời cặp mắt của anh trở nên sáng ngời, anh nghĩ đến chuyện nếu bản thân mình tăng lên rõ ràng như vậy, khẳng định cảm nhận của Tiểu Thần sẽ càng thêm rõ ràng hơn đi. Mặc dù mình có thể che chở cho Tiểu Thần cả đời, nhưng với lòng tự trọng của Tiểu Thần làm sao có thể nguyện ý bị đặt ở hậu phương vĩnh viễn cho được đây? Thế nên, để Tiểu Thần mau chóng nhận được sức mạnh cường đại, đây vẫn có thể xem như là một biện pháp rất tốt. Mà quan trọng nhất là, nếu làm như vậy, không phải là từ nay về sau anh có thể một bên làm yêu với Tiểu Thần một bên tu luyện, hiệu quả chính là làm chơi ăn thật? Quả thực là Dịch Hạo Thiên t*ng trùng thượng não cảm thấy cực kỳ thoả mãn với cái suy nghĩ này của mình. Được rồi, anh đã bỏ quên mất ý kiến của bản thân An Thần. Giờ này khắc này, An Thần còn đang ngủ say trong dược tuyền cảm thấy một chút cũng không tốt, cậu chỉ cảm giác được phảng phất như thân thể của mình đang bị đặt giữa băng cùng lửa, một hồi lạnh một hồi nóng, nóng lạnh không ngừng đan xen thẩm thấu vào chỗ sâu nhất trong linh hồn của cậu, hoàn toàn không có cách nào thích ứng được. Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến một sức mạnh cực kỳ bá đạo liều mạng lôi kéo cậu, dường như đang muốn kéo lấy thứ gì đó ra khỏi người cậu. An Thần có cảm giác, giống như mình đã tách lìa khỏi thân thể vậy, vô pháp nắm vào trong tay, bản thân lại giống như một luồng hồn phách bị nhốt lại trong thân thể này, vừa vô pháp bắt được liên lạc với bên ngoài lại vừa vô pháp rời đi. Đúng lúc này, linh hồn đang ở bên trong cơ thể của cậu truyền đến một cảm giác đau đớn mãnh liệt, thoáng chốc liền truyền khắp điểm cuối trong tinh thần của cậu, cậu muốn thét lên nhưng linh hồn lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào, chỉ thấy ngọn lửa linh hồn màu xanh đậm mờ mờ ảo ảo, không ngừng lập lòe. “Chống đỡ, Tiểu Thần, cố gắng lên…” Thanh âm của thiếu nữ có hơi hốt hoảng, tựa như đang được truyền đến từ một địa phương rất xa, nhưng lại tựa như đang ở ngay trong đầu, nhàn nhạt vang vọng ở bên tai. Có cái gì đó, muốn phá ra ngoài từ trong cơ thể của cậu hay sao? Giờ này khắc này, Dịch Hạo Thiên đang tu luyện ở bên ngoài bỗng nhiên mở hai mắt ra, thoáng chốc linh khí trong không gian bắt đầu dao động mãnh liệt, mà nguồn gốc dao động được phát ra từ Dịch An Thần đang nằm ở trong hồ. Bầu trời linh khí nơi Dịch An Thần đang nằm chẳng biết từ lúc nào bỗng nhiên nó đã tạo thành một vòng xoáy, mà vòng xoáy này lại giống như một con ác thú không biết thoả mãn, cái miệng mở to như một chậu máu, điên cuồng hút lấy tất cả linh khí bên trong không gian. Dịch Hạo Thiên gần như là lấy tốc độ mắt thường có thể quan sát được, thoáng chốc liền nhìn thấy linh khí nồng đậm đang vây quanh lại, điên cuồng vọt vào trong cơ thể An Thần một cách không gì sánh được, số lượng khổng lồ như vậy cho dù là một cao thủ cấp 10 đến hấp thu cũng không hoàn toàn có thể tiêu hóa được, huống chi là An Thần vừa mới đột phá cấp 2 không bao lâu… Không!!! Tiểu Thần sẽ chết, Tiểu Thần sẽ bị bạo thể mà chết, không, không được, không thể… Dịch Hạo Thiên luôn luôn bễ nghễ chúng sinh, lúc này đây trong đáy mắt anh tràn ngập sự sợ hãi, anh gần như là dùng tốc độ nhanh nhất trong cả cuộc đời này của mình để vọt tới bên cạnh An Thần. “Bịch ——” Một màn chắn vô hình hung hăng đẩy Dịch Hạo Thiên trở ngược ra ngoài. Vô số linh khí vẫn cứ điên cuồng tập kết lại, thời điểm Dịch Hạo Thiên lại tiến lên, thân thể An Thần hiện ra một cổ màu đỏ hồng quỷ dị, anh cảm thấy rất bất an, rất khủng hoảng, mà quan trọng nhất là cho dù dưới tình huống như vậy An Thần vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh. Chuyện này không thích hợp, Tiểu Thần đã sớm xảy ra chuyện, thế nhưng anh vẫn luôn không phát hiện! Hối hận, sợ hãi, tuyệt vọng, trong nháy mắt toàn bộ mọi cảm xúc đều xông thẳng lên đầu. Lần thứ hai trực giác của Dịch Hạo Thiên lại nhận được sự chứng minh, màu đỏ hồng quỷ dị kia thật ra chính là vô số mạch máu nhỏ trong cơ thể An Thần bạo liệt, linh khí điên cuồng tràn vào chiếm lấy đè nén lục phủ ngũ tạng, chống đỡ kinh mạch toàn thân của cậu, rất nhanh máu tươi bắt đầu nhẹ nhàng chậm rãi xuyên qua lỗ chân lông thấm ra bên ngoài. Dịch Hạo Thiên ở bên ngoài trơ mắt nhìn An Thần biến thành một huyết nhân, toàn bộ nước suối trong dược tuyền bắt đầu khởi động, máu loãng hỗn tạp sùng sục sùng sục, có vẻ quỷ dị không gì sánh được. “Tiểu Thần!!!” Anh điên cuồng dùng tất cả dị năng phóng vào màn chắn vô hình kia, hai mắt trừng lớn hiện ra một lớp màng máu đỏ bừng, cao thấp toàn thân anh đều bị một tầng khí tức xanh đen đáng sợ bao quanh, phảng phất như một con Tu La vừa mới bò ra từ trong địa ngục. Mà lúc này đây, cái không gian kia cứ như đang sở hữu tư tưởng của riêng mình, nó cảm thấy Dịch Hạo Thiên ở bên cạnh quá vướng con mọe nó bận, có lẽ là nên nói đang làm lỡ chuyện của nó, thế là vung tay lên, Dịch Hạo Thiên liền phịch một tiếng, quay trở lại trong phòng của mình. Anh mở to hai mắt, sau khi nhìn chằm chằm trần nhà vài giây mới mạnh mẽ phản ứng lại, anh thế mà lại bị đá ra ngoài? Mà Tiểu Thần của anh vẫn còn đang ở bên trong, chưa biết sống chết thế nào! Thế nhưng, lúc Dịch Hạo Thiên định trở vào không gian mới phát hiện ra không ngờ mình lại không có cách nào khống chế cái không gian này nữa, đừng nói là đi vào, ngay cả sử dụng ý thức tra xét cũng đều không làm được. Giữa lúc anh gấp đến độ chẳng biết nên làm như thế nào cho phải, thậm chí là đang muốn chạy ra ngoài giết vài con tang thi cho hả giận, đột nhiên từ cổ họng xông lên một trận tanh ngọt. “Phụt ——” một tiếng, trong không khí tràn ngập bụi máu. Sử dụng dị năng quá độ? Chân mày Dịch Hạo Thiên nhíu chặt lại, mơ hồ lại cảm thấy có liên quan với cái không gian chết tiệt kia. Lúc này anh đang ngồi dưới đất, Mục Huyền Bí Quyết trong cơ thể tự động vận hành, Mục Huyền Bí Quyết phảng phất như có thể cảm nhận được tâm tình nôn nóng bất an của chủ nhân, ôn nhu xoay quanh một chút, giống như là đang an ủi Dịch Hạo Thiên. Nói đến cũng kỳ quái, tình tự cáu kỉnh trong lòng Dịch Hạo Thiên dưới sự trấn an của Mục Huyền Bí Quyết thế mà lại thực sự từ từ lắng xuống, anh hít sâu một hơi, bắt đầu thử kết nối với không gian. Cái không gian chết tiệt này kỳ thực cũng không phải là dị năng của Dịch Hạo Thiên, mà là từ vòng cổ ở trên người An Thần mang về, cho nên Dịch Hạo Thiên gọi nó là không gian nội đưa.  Trước đây, lần đầu tiên Dịch Hạo Thiên phát hiện bí mật của cái không gian này còn từng ôm ấp hi vọng, mong chờ có thể phát hiện ra tung tích của An Thần, đáng tiếc lại không có gì cả. Anh cũng chưa từng tiết lộ bí mật về cái không gian này với bất kỳ ai, chính anh rất chắc chắn, anh tin tưởng Dịch Hạo Nam, Đường Văn Triết, cùng Tào Tư Viễn. Thế nhưng, mọi chuyện đều phải lưu lại đường lui cho mình, tóm lại sẽ không có gì sai sót. Lần đầu tiên Dịch Hạo Thiên gặp được Lâm Tử Hiên, chiếc vòng cổ này liền xảy ra sự dao động kỳ quái, cũng chính là bởi vì cảm thấy có liên quan đến Tiểu Thần, cho nên anh mới có thể lưu ý kỹ càng hơn. Sau khi xác nhận thân phận của Lâm Tử Hiên chính là Tiểu Thần, Dịch Hạo Thiên lại càng cảm thấy giao cái không gian này cho Tiểu Thần là một chuyện đương nhiên. Khi đó, anh đã từng nghĩ tới, nói không chừng cái không gian này vốn đã nhận Tiểu Thần làm chủ, cho nên, sau khi Tiểu Thần trở lại mới xuất hiện dị động. Mà vốn dĩ bản thân anh có thể tiến vào không gian này, hoàn toàn là bởi vì Tiểu Thần mất đi, mình là người đầu tiên tiếp xúc với nó, nó liền thuận tiện tiếp nhận anh, vì chính anh là một người có quan hệ huyết thống tương đối gần gũi với chủ nhân của nó. Bởi vì đã từng có kinh nghiệm dẫn An Thần vào trong, khi đó không có phát sinh chuyện gì đặc biệt cả, Dịch Hạo Thiên cũng không có suy nghĩ nhiều, thế nhưng không nghĩ tới, hiện tại cái không gian này thế mà lại triệt để cắt đứt mối liên hệ giữa anh và Tiểu Thần, còn Tiểu Thần lại đang chưa biết sống chết thế nào! Nghĩ tới đây, trong cơ thể Dịch Hạo Thiên lại không tự chủ được mà toát ra từng cổ hàn khí lạnh lẽo, vì sao, mỗi lần đều dưới tình huống anh cho rằng không còn sai sót gì Tiểu Thần lại gặp phải nguy hiểm, mà mỗi lần nguy hiểm đều đan xen cả mạo hiểm. Mục Huyền Bí Quyết lại chạy đến từng ngóc ngách trong cơ thể của anh một lần nữa, ôn nhu bồi dưỡng, phảng phất như đang nhắn nhủ với anh: Không sao đâu, chủ nhân, sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Bỗng nhiên tâm tư Dịch Hạo Thiên khẽ động, vì sao lúc này An Thần tiến vào không gian lại xảy ra vấn đề? Có chỗ nào khác với trước đây… Chỗ bất đồng duy nhất chính là, lần này anh đã triệt triệt để để chiếm lấy Tiểu Thần. Chờ một chút, nói cách khác, thời điểm anh giao hợp với Tiểu Thần, Mục Huyền Bí Quyết cùng tiên quyết trong cơ thể An Thần đều bị vây trong trạng thái tương thông, dị năng trong thân thể bọn họ đột nhiên tăng mạnh, khẳng định không tránh được quan hệ với hai cái tiên quyết này, khẳng định tình huống hiện tại của Tiểu Thần cũng có quan hệ với chúng nó!!! Dịch Hạo Thiên vừa mới nghĩ thông suốt được điểm ấy Mục Huyền Bí Quyết liền “Hưu ——” một chút co lại thành một đoàn, không biết đã trốn vào cái góc nào ẩn nấp rồi, đột nhiên Dịch Hạo Thiên cảm thấy có chút buồn cười, không biết tại sao, sau khi nghĩ thông suốt ra điểm này ngược lại anh cũng không vội, bản thân Mục Huyền Bí Quyết chính là một trợ thủ giúp bồi dưỡng thân thể khá tốt. Nếu như cảm giác vừa nãy nó mang đến cho mình không sai hẳn là Tiểu Thần còn chưa đến mức nguy hiểm tới tính mạng. Thế nhưng, không được nhìn thấy người thật, anh thực sự không yên lòng. Dịch Hạo Thiên lại thử tiến vào không gian, không nghĩ tới lần này, thoáng cái liền có thể đi vào rồi. Mới vừa đi vào, anh lại càng thêm hoảng sợ. Trước không nói tới chuyện toàn bộ linh khí bên trong không gian đã tiêu hao hầu như không còn, thay vào đó là bầu trời với không khí càng thêm tinh thuần, chỉ là bố cục trong cả không gian đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất. Bất quá hiện tại căn bản là Dịch Hạo Thiên không có tâm tư để quan sát những thứ này, anh lập tức phát tán ý thức tìm kiếm được nơi phát ra khí tức của An Thần. Khí tức được truyền tới từ phía đông, chỉ trong chớp mắt Dịch Hạo Thiên liền xuất hiện ở phía đông dưới gốc cây hoa đào khổng lồ, chỉ thấy cây đào trăm năm cành lá xum xuê, hoa nở rực rỡ, trên mặt đất rơi xuống một tầng cánh hoa hồng nhạt, khi đạp lên mềm mại giống như là đang đi trên thảm, dưới tàng cây còn có hai tảng đá, mặt trên bị mài đến rất phẳng, thực thích hợp để người khác nghỉ ngơi. Nhưng cơ bản thì đây cũng không phải là thứ có thể hấp dẫn ánh mắt của Dịch Hạo Thiên, giờ này khắc này, hai mắt của Dịch Hạo Thiên đang phát sáng lên nhìn chằm chằm vào giữa góc hồng nhạt, phấn nộn như ẩn như hiện kia. Đây chắc là một đoạn cánh tay ngắn nho nhỏ, tròn vo vo, phấn đô đô, anh chậm rãi nín thở, lặng yên không tiếng động bước tới vài bước, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn gần như là đã bị hoa đào chôn vùi vào bên trong, lúc này đang bất mãn bĩu môi, thỉnh thoảng sẽ chẹp chẹp hai ba cái. Dịch Hạo Thiên nhẹ tay nhẹ chân gạt đi cánh hoa trên người của cậu, một viên gạo nếp nho nhỏ trắng trắng tròn tròn xuất hiện ở trước mắt anh. Làn da trắng nõn phấn nộn, gương mặt thịt đô đô, cánh tay thịt đô đô, chân nhỏ ngắn ngủn thịt đô đô, phảng phất như véo vào một chút liền có thể chảy ra nước. Tiểu Bánh Bao này thoạt nhìn bất quá cũng chỉ mới hơn ba tuổi, phấn điêu ngọc mài thập phần đáng yêu, thậm chí trên thân thể mơ hồ còn mang theo mùi sữa thơm ngát. Ôm lấy Tiểu Bánh Bao đang ngủ say, Dịch Hạo Thiên cảm nhận được, bé con này mềm mại đến mức bất khả tư nghị, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh lộ ra nụ cười với ý nghĩa ngây ngô chân chính nhất từ trước tới nay. Chỉ bằng hoả nhãn kim tinh chung sống nhiều năm như vậy của anh, Tiểu Bánh Bao này không phải là ai khác mà chính xác là Dịch An Thần khi còn bé.