Lấy những mảnh gỗ đen và lụa mỏng tinh xảo cùng pha lê tinh khiết tạo thành một chiếc đèn cung đình. Không có trang sức hay hoa văn mỹ lệ, bao bọc bên ngoài chỉ là những đồ án phức tạp, tạo nên hình dạng tựa một chiếc lồng tre.
Thương Viêm đặt nó cẩn thận trên tay, chiếc đèn lồng nho nhỏ vừa vặn lòng bàn tay cậu - giống như nó được đặc chế ra vì cậu, cậu có thể dễ dàng tưởng tượng được, nếu như thắp sáng thì chiếc đèn này sẽ bắn ra quang mang rực rỡ như thế nào.
Tươi cười không thể ức chế mà xuất hiện trên mặt, tại đây phải đối kháng với ‘ánh sáng Nhân vật chính’ và thiên vị của thế giới, cậu tin chắc rằng BOSS dưới sự trợ giúp của Bàn tay đen có thể sống tốt, nhưng cậu lại không giống, cậu ở thế giới này chỉ là một vật hy sinh, cho dù cậu không phải là bản thân Diễm Quân Mạc thì cậu cũng chẳng có quên đi điểm ấy.
‹Hệ thống, cái này có tác dụng gì?› đây là Bàn tay xám thuộc về mình, vị thần - nhân vật giả thuyết kia, lập tức trèo lên đứng xếp hạng thứ hai trong lòng Thương Viêm, chỉ sau Boss.
‹Dùng để chữa trị, bất quá chỉ hữu hiệu đối với người khác. Về phần dùng như thế nào, cái vấn đề rõ ràng như vậy không cần ta nói› Nếu là một ngọn đèn, không cần hoài nghi trực tiếp đốt lên là được.
‹Hạch tinh› Thân là một người đối với công việc tẫn trách, dĩ nhiên Công lược sẽ thuyết minh rõ cho vấn đề này. Thiện cảm của Thương Viêm đối với Công lược lại lên cao thêm một bậc nữa, tuy rằng Công lược cũng không có nói ra cách dùng Huyễn Ngân Hỏa và tác dụng của hạch tinh, nhưng có một hệ thống đối lập, sẽ làm nổi bật lên cái tốt của Công lược.
‹Đương nhiên, nhìn tình huống có thể sẽ không chỉ có một Bàn tay xám› Hệ thống đối với việc Thương Viêm Sau khi nhìn thấy Huyễn Ngân Hỏa thì cười ngây ngô thì cảm thấy rất hưởng thụ, tuy rằng nó cũng không biết vì cái gì. o(╯□╰)o
Thương Viêm nghe hệ thống nói xong thì đối với cái gọi là Thần tràn đầy cảm kích, về phần bị hãm hại xuyên qua, đối với người theo chủ nghĩa duy vật như Thương Viêm ngay từ đầu đã không thèm để ý, hoặc nói…quá mức hư ảo, cho nên không có tin tưởng Thần tồn tại.
Bất quá vào lúc này, Thần, người là cha đẻ của tuiiii! Khi nào có dịp gặp phải hun một cái mến thương.
“Cộp cộp cộp cộp” Bên ngoài văn phòng truyền đến tiếng bước chân, Thương Viêm có thể mơ hồ nhận ra đây không phải là của một hai người phát ra. Thương Viêm lập tức tránh vào một gian thay đồ của văn phòng, Thương Viêm không muốn gặp ai vào lúc này, hơn nữa còn là “người quen” cùng công ty, chỉ tổ rước thêm phiền toái.
Tuy rằng Diễm Quân Mạc không phải người vênh vang, nhưng thân là một công tử con nhà giàu thì trong công ty cũng phải có gian thay đồ rộng rãi, cũng nhờ vào điểm ấy mà lúc này Thương Viêm trốn không có chút khổ cực nào ~\(≧▽≦)/~.
“Chỉ còn nơi này, nếu ngay cả nơi này cũng không có thực vật, chúng ta sẽ chẳng còn gì để ăn” Đây là giọng nữ, Thương Viêm có thể nghe ra đây chắc là vị Thư ký nhà cậu, ánh mắt khẽ híp lại.
Điều này khiến Thương Viêm thực kinh ngạc, hiện tại đã là mạt thế, sao lại còn ở công ty, chẳng lẽ trú trong đây sẽ an toàn hơn sao? Hơn nữa nơi này không có thực vật, sống được bao lâu chứ? Thương Viêm không nghĩ ra.
‹Tìm được rồi, là kẹo› Một người đàn ông cầm trên tay túi kẹo nhập khẩu, rất rõ ràng đấy là hàng cao cấp, kẹo kia lúc bình thường không phải ai cũng có thể mua được.
“Cũng chỉ có nó! CMN, cho dù là một bịch bánh quy nhỏ cũng còn có ích hơn thứ này.” Một người đàn ông khác nhìn thấy túi kẹo không thể nào lấp đầy bụng kia, rất là bất mãn.
Kẹo? Thương Viêm nghĩ nghĩ, cậu cuối cùng cũng nhớ ra, đó là kẹo SS mà gần đây cậu thích ăn nhất. Nghe thấy người đàn ông kia tỏ ra oán giận, Thương Viêm rất bất mãn, cư nhiên dám ghét bỏ thứ mà cậu yêu nhất.
Trong nỗi khó chịu Thương Viêm lặng lẽ mở ra khe cửa, cậu muốn nhìn cái tên dám to gan ghét bỏ kia là bộ dạng ra sao. Vì thế một ánh mắt lén lút, bí mật mà xuất hiện trên cánh cửa bên hông văn phòng.
Những người đang tìm kiếm thực vật ở trong phòng của cậu đều rất là gầy yếu, nữ nhân tóc hơi chút lộn xộn chính là Nguyên Hoa Liên, dù cô ta có yêu thích xinh đẹp cũng không thể tránh khỏi sa sút. Còn những người kia, mới chỉ là ban sơ của Mạt thế mà đã ra vẻ tuyệt vọng cùng chết lặng.
Đây là! ! Thương Viêm nhìn thấy những người trong văn phòng thị thực kinh ngạc, tuy rằng cậu không quá quen thuộc với bọn họ, nhưng cậu vẫn có thể nhận biết được đó là ai,
Tổng giám đốc văn phòng: Nguyên Hoa Liên; Trưởng phòng kỹ thuật: Dương Phách; Phòng bảo vệ: Lý Đông Hải; Phòng tài vụ: Phạm Vũ Văn; Phòng hậu cần: Khâu Kiếm Lâm. Đây đều là đầu não của công ty. ( những cái tên trên kia không cần nhớ ah~, đọc giả nói ta đặt tên khó thuộc OTZ)
‹Bọn họ ở trong này làm gì?› Thương Viêm hỏi hệ thống, nhưng bản thân cũng đã có phỏng đoán.
‹Chờ người tới, không cần ta nói thì ngươi cũng biết bọn họ đang chờ ai› Thương Viêm ngẩn ra, tiếp đó là một tiếng cười khinh miệt. Chờ ai? Trừ bỏ chờ tên Chung Hư Lữ thì còn ai vào đây.
Ý thức được gì đó, Thương Viêm cũng hiểu được đám tinh anh này tại sao lại mau chóng tuyệt vọng như vậy. Năng lực chịu đựng áp lực của tinh anh rất cao, sao lại xuất hiện tình trạng này.
Đó còn không phải vì Chung Hư Lữ hay sao, để những người này một mực khăng khăng đi theo Chung Hư Lữ, thì phải khiến họ từ trong tuyệt vọng tận cùng được cứu vớt ra mới khiến bọn họ trở nên trung thành và tận tâm.
Ý cười châm chọc nơi khóe miệng của Thương Viêm thêm sâu, thật sự là an bài tốt, tuy nhiên hơi đáng thương cho những người này. Nếu bọn họ được xưng là tinh anh thì chắc chắn có năng lực hơn người, cho dù là mạt thế cũng vẫn có thể sinh sống tốt. Chính là hiện tại tất cả đều bị mơ hồ, bị rơi vào cái thế giới lấy Chung Hư Lữ làm trung tâm.
Thật khổ cho bọn họ, trong 《Đế Vương Mạt Thế》, hiện tại Chung Hư Lữ vẫn còn đang ở trong một cái thôn trang nhỏ. Hơn nữa cậu còn biết, Chung Hư Lữ không có khả năng đến công ty, nguyên nhân dẫn gã đến đã bị y bóp chết rồi.
Bất quá chút cảm xúc thương hại mà Thương Viêm dành cho bọn họ, cũng không khiến cậu cứu giúp, cậu cũng không phải là thánh mẫu bạch liên hoa.
“Lý Đông Hải, đi mở quỹ bảo hiểm ra xem.” Dương Phách nói khiến Thương Viêm núp một bên thật xấu hổ, may mắn đến sớm một bước, tuy rằng không biết bọn họ có mở ra hay không.
“Quỹ bảo hiểm? Trừ bỏ tiền còn có cái gì.” Nghe được lời này, Thương Viêm rất là đồng tình, mạt thế chỉ mới đến mấy ngày, mà tiền hiện tại đã so với một cái bánh quy còn kém xa. Bất quá câu kế tiếp của Lý Đông Hải nhượng Thương Viêm đang thoải mái lập tức khẩn trương.
“Vào gian thay đồ nhìn xem.” Lưng Thương Viêm nháy mắt trở nên cứng ngắc, thu liễm biểu tình, tiếp đó thu mình giấu vào một nơi nào đó, làm ra tư thế chuẩn bị công kích.
“Gian thay đồ thì còn có cái gì ngoài quần áo?” Nguyên Hoa Liên nói thực đúng lúc, ngăn trở ý muốn của Lý Đông Hải, khiến Thương Viêm trầm tĩnh trở lại.
Đúng vậy, gian thay đồ ngoại trừ quần áo ra thì cái gì cũng không có, cậu lấy hoa cúc và tiết tháo của chính mình ra thề luôn. ( Vậy cưng là cái gì ah~, mau đem bản thân đóng gói đưa cho BOSS←_←)
“Quần áo cũng cần vậy.” Lập tức, tim Thương Viêm lại vọt lên cổ. WTF, các người đừng có chơi trò này nữa được không, trái tim mỏng manh của cậu chịu không có nổi.
Cuối cùng, mấy tên đau trứng này cũng tiến vào, nhưng bởi vì Thương Viêm núp ở trong tủ quần áo cao nhất, cho nên không bị phát hiện. Tuy nhiên, từ thanh âm bên ngoài vọng vào cho thấy, đám người kia cư nhiên chiếm đóng văn phòng của cậu, chuẩn bị ở trong này qua đêm!
Thương Viêm từ trong tủ quần áo nhìn xuống, cảm thấy quyết định chỉ khoanh tay đứng nhìn mà không cứu mấy người này quả thật chính xác, loại người như vậy không đáng để cứu. Bất quá hiện tại cậu bị nhốt ở đây, may mắn thực vật trong không gian rất đầy đủ. Hơn nữa lúc nãy không biết hệ thống sẽ mang mình đi đâu, nên hẹn gặp mặt BOSS đã được đẩy lùi tới ngày mai, vì vậy bây giờ cũng không gấp.
Nghĩ đến ngày mai cậu sẽ có thể nhìn thấy BOSS, nguyên bản Thương Viêm hưng phấn đến nỗi sẽ cho là mình ngủ không được, nhưng thực hiển nhiên cậu đã đánh giá quá cao trình độ mệt nhọc do chém giết tang thi mấy ngày qua, cho dù vẫn bảo trì ý thức cảnh giác nhưng cậu đã rơi vào giấc ngủ.
Bị ánh dương quang buổi sáng chiếu vào mặt khiến cho tỉnh giấc … đó là chuyện không thể, núp ở trong tủ quần áo thì làm gì có chuyện ấy. Thương Viêm là bị tiếng ồn ào của hệ thống làm cho tỉnh giấc, khiến Thương Viêm có loại cảm giác hôm nay sẽ chẳng phải là một ngày tốt lành gì cho cam.
Bên ngoài đã không còn người nào, chắc là đi tìm thức ăn rồi. Thương Viêm dựng thẳng thắt lưng mà bước ra, nếu xem nhẹ cậu lắc a lắc thì chắc chắc sẽ rất tiêu sái.
Thương Viêm đang kích động vì sắp được gặp lại BOSS, nhưng có một vài thứ vướng bận khiến cậu chẳng thể nào vui vẻ, thật khiến tâm tình người ta phiền muộn.
‹Lại tới nữa, bọn họ rốt cuộc muốn dò tìm ở đây bao lâu! ? Chẳng phải dị năng giả đều đã bị triệu tập đi hết rồi sao! ?› Trong lòng Thương Viêm lải nhải không thôi, nhưng động tác của cậu thì tuyệt không chậm, lúc trước cậu để ý thấy bên trái có một ngôi nhà nhỏ, cho nên lập tức chạy nhanh về phía đó.
Thương Viêm cũng không lên lầu, cậu chỉ ở tầng trệt trốn một chút mà thôi. Xe chậm rãi xuất hiện trong mắt Thương Viêm, Thương Viêm vừa cảnh giác xung quanh vừa chú ý chiếc xe kia.
Đập vào mắt là bóng dáng đã quá quen thuộc kia, nghi hoặc trong lòng Thương Viêm dần dần biến lớn. Thời điểm những người này mới đứng ra chiêu mộ, đã có vô số người vì quá sốc trước mạt thế mà nhanh chân gia nhập.
Tuy rằng cũng có một ít người cẩn thận đang nhìn xem tình huống ra sao, nhưng cuối cùng dưới sự khuyên bảo và ép buộc, trên cơ bản mọi người đều đã gia nhập đội ngũ dị năng giả kia.
‹Hửm, dừng? Thương Viêm, chạy trốn nhanh› Thanh âm của hệ thống bỗng trở nên nghiêm túc, tình trạng thế này buộc nó không thể không căng thẳng. Bởi vì chiếc xe này, trừ lúc ban đầu hay dừng lại, thì sau này cũng chỉ khi phát hiện dị năng giả mới đỗ xe nhận người.
Hiện tại nó khác thường, không chỉ mỗi hệ thống nhìn ra, mà ngay cả Thương Viêm cũng thấy rõ. Xe vẫn chưa dừng lại hoàn toàn, Thương Viêm nhanh chân muốn chạy lên lầu. May là tang thi ở hàng hiên cũng không nhiều như cậu tưởng tượng, chẳng lãng phí quá nhiều thời gian.
Ở đây cũng có không ít tiểu đội đang giết tang thi, bọn họ đối với Thương Viêm rất là cảnh giác, chỉ sợ cái người ngoại lai kia là chạy tới đoạt thực vật. Nhưng bởi vì Thương Viêm chỉ có một người nên cũng không quá xem trọng, tuy nhiên cũng không có ai đến trêu chọc Thương Viêm.
Bởi vì có liên quan đến việc chiêu mộ dị năng giả, có không ít người đã mang theo gia đình rời khỏi thành phố này, tới trụ sở tạm thời tương đối an toàn trong truyền thuyết.
Mà số lượng nhân khẩu giảm bớt cũng khiến mọi người không muốn lưu lại nơi đây, vì thế thiếu càng thêm thiếu. Nhưng cho dù như vậy, cửa ra vào của thành phố S vẫn chứa đựng không ít người thường.
Thương Viêm đối với những ánh mắt không mấy thiện cảm này cũng chẳng quá để ý, dù sao cậu chỉ ở nơi này trốn một chút thôi. Thương Viêm ở ngay thang lầu giết vài con tang thi, đang tính núp ở cửa tầng 2, tại mạt thế muốn đi lên lầu cũng chỉ có thể chạy thang bộ, như vậy lại tiện cho cậu nhìn xem tình huống bên dưới.
Chính là Thương Viêm không thể nào nghĩ tới, hành động của đám người kia lại khó đoán đến như vậy. ‹Mặt sau!› Tồn tại của hệ thống cứ như là đôi mắt của Thương Viêm, Thương Viêm nghe thấy hệ thống nói thì lập tức quay đầu lại. Phát hiện ở cửa sổ lầu hai có một cái móc.
Đã nhìn thấy qua dây móc câu, thì Thương Viêm lập tức biết chuyện gì đang xảy ra. Đám người kia cư nhiên đi vào từ cửa sổ, điều này khiến Thương Viêm cảm thấy, dường như mục đích của họ là cậu.
Dù trong đầu đang suy nghĩ thì hai chân của Thương Viêm cũng nhanh chóng chạy lên trên lầu, nếu mục tiêu thật là cậu, vậy thì phía dưới chắc chắn đã bị vây kín, chỉ có thể đi lên trên thôi.
Như là nghiệm chứng suy nghĩ của Thương Viêm, đội ngũ võ trang ngay tại lầu 5 thì bao vây cậu. Nhưng những người này cũng không có động thủ, cũng chẳng nói gì, chỉ có dàn cho như thế.
Lúc vừa mới bị vây thì việc đầu tiên, đó chính là Thương Viêm quan sát đám người xung quanh. Tuy rằng Thương Viêm không hiểu gì, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đám người nay so với Lưu Sở Thiên đã từng đi lính, có khác biệt rất lớn. Từ đó suy ra họ không phải là quân nhân, kết quả làm Thương Viêm thoáng nhẹ nhàng thở ra.
“Xin chào, tôi là Lý Tô Lục”. Ở cửa thang lầu xuất hiện thêm một nam nhân mặc áo đen, bộ dạng thở hồng hộc kia cho thấy hắn ta là chạy vội tới, mặt tái nhợt là bởi vì hắn sử dụng dị năng quá độ.
Lực chú ý của Thương Viêm bị người nam nhân này thu hút, nhưng cậu vẫn không quên cảnh giác xung quanh, tư thế công kích vẫn không đổi, miêu đao trên tay vẫn tùy thời vung ra.
“Không cần đề phòng như vậy, tôi không phải là kẻ thù.” Để tạo ra cảm giác thân thiện, Lý Tô Lục hướng Thương Viêm mỉm cười, muốn dùng nó để tạo thiện cảm với người này.
Anh nói không phải thì là không phải à? Trong lòng Thương Viêm liếc một cái xem thường, bất luận như thế nào thì cậu cũng không thích những người này, cư nhiên vào ‘ngày gặp lại’ quan trọng của cậu mà chạy tới cản đường, không thể tha thứ.
“Cậu là dị năng giả hệ không gian.” Lý Tô Lục là hoàn toàn khẳng định.
Bởi vì câu nói của hắn mà đồng tử Thương Viêm hơi hơi co rụt lại. Cậu đã rất cẩn thận rồi, làm sao lại bị người này trông thấy bộ dạng lúc cậu thu vật tư chứ?
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
111 chương
157 chương
12 chương
171 chương