Đã ở lâu trong bóng tối, bỗng nhiên tiếp xúc với ánh sáng khiến cho Diễm Quân Ly cảm thấy không kịp thích ứng, y theo bản năng giơ tay lên ngăn cản ánh đèn trước mắt. Mà khi y ý thức được mình có thể cử động cơ thể, cho dù Diễm Quân Ly là người không thường kích động cũng vô pháp che giấu vui sướng của bản thân.
Sau đó, Diễm Quân Ly như là nghĩ đến điều gì, nhanh chóng chuyển hướng nhìn, đập vào mắt chính là một người con trai đang ngủ say.
Tuy bộ dáng người này không hề giống y, nhưng không thể nghi ngờ rằng cậu ta có khuôn mặt rất đẹp(?). Diễm Quân Ly vươn tay vuốt ve hai má Thương Viêm, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp.
Đây chính là em trai của y, đứa em trai mà y vẫn luôn xem nhẹ, khinh thường — Diễm Quân Mạc.
Diễm Quân Ly cố tìm kiếm bóng dáng Diễm Quân Mạc trong đầu, nhưng cho dù y có dốc hết cả đầu óc ra thì cũng không thể nhớ được, lúc trước y với Diễm Quân Mạc ở chung như thế nào, còn cả khuôn mặt của Diễm Quân Mạc.
Động tác của Diễm Quân Ly tuy rất nhẹ, nhưng Thương Viêm cho dù ngủ sâu cũng vẫn đối với mạt thế “nhớ mãi không quên”, chỉ một chốc lát sau, dưới ánh nhìn chăm chú của Diễm Quân Ly, Thương Viêm cuối cùng cũng mở mắt ra.
Thương Viêm vừa tỉnh dậy liền thấy Diễm Quân Ly gần ngay trước mắt, hình dáng ngũ quan của Diễm Quân Ly rất thâm thúy, sắc mặt dường như điêu khắc cho nó thêm phân minh. Trong con ngươi đen kiêu ngạo ám lãnh kia thực khó che dấu hết tàn bạo sâu đậm và lạnh lẽo thấu xương, chỉ nhìn như thế này thôi, cũng khiến cho người ta cảm thấy y có một loại ám mang sắc bén ăn sâu vào máu thịt.
Thời điểm Thương Viêm nhìn Diễm Quân Ly, song song đó Diễm Quân Ly cũng chăm chú vào Thương Viêm, mắt Thương Viêm mở to càng thêm sinh động.
Khuôn mặt thiếu niên rất thanh tú, tóc đen nhu thuận rũ xuống gối nằm mềm mại, lông mi dài và cong, hai đồng tử tựa như lưu ly trong trẻo thấu triệt mang theo vẻ gì đó lành lạnh, bất quá lúc này bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên mơ hồ mang theo một chút gì đó trẻ con.
Dưới cái dạng mặt đối mặt này, người đầu tiên không chịu đựng nổi dĩ nhiên là Thương Viêm. Mặc dù ánh mắt của Diễm Quân Ly đã hết sức ôn hòa, nhưng vô luận như thế nào, Thương Viêm cũng không có khả năng so được với BOSS Diễm Quân Ly.
“… Sớm hảo, ca.” Thương Viêm cúi đầu tránh đi ánh mắt sắc bén Diễm Quân Ly, cậu bây giờ thực sự không được tự nhiên, tuy rằng trước đó đã nhìn thấy Diễm Quân Ly, nhưng một Diễm Quân Ly khỏe mạnh cùng với một Diễm Quân Ly nằm trên giường bệnh, khí thế thay đổi rất lớn.
Hiện tại Diễm Quân Ly trải qua lễ rửa tội của bệnh độc mạt thế, tế bào toàn thân cũng được kích hoạt, sắc da lúa mạch không chút logic mà xuất hiện trên người Diễm Quân Ly, ngay cả tóc cũng sáng bóng trở lại.
“Tiểu Mạc?” Thanh âm Diễm Quân Ly trầm thấp xen lẫn gì đó rất ôn nhu, làm cho Thương Viêm có loại cảm giác không rõ, người này thật là nhân vật phản diện tàn nhẫn vô tình trong《Đế Vương Mạt Thế》, BOSS ?
Vừa mới tỉnh lại đã tiếp xúc với Diễm Quân Ly, Thương Viêm khẩn trương đến không thể hình dung, cho nên chẳng chú ý đến việc Diễm Quân Ly thay đổi cách xưng hô đối với cậu.
Cậu nhìn ánh mắt Diễm Quân Ly, chậm rãi gật đầu, tiếp đó là một trận trầm mặc. Hiện tại Thương Viêm cảm thấy rất không tự nhiên. BOSS chính là BOSS, ánh mắt gần như có thể làm cho cậu không thể động đậy.
‹Đây là sự chênh lệch, điện hạ Diễm Quân Ly thật sự là rất có khí chất , làm hại tim của nhân gia đập bịch bịch~› sau khi Diễm Quân Ly tỉnh lại, đây là lần đầu tiên hệ thống lên tiếng, Thương Viêm cũng đoán không sai, âm thanh kích động của hệ thống hoàn toàn có thể so sánh với sóng điện não mãnh liệt, làm cậu có cảm giác đầu choáng mắt hoa.
Bất quá cũng nhờ hệ thống cảnh tỉnh, cho nên tâm tình khẩn trương của Thương Viêm buông xuống phần nào. Vốn nghĩ là sẵn dịp dũng khí tràn đầy như thế này, cậu cùng BOSS ngồi trên giường tâm sự với nhau một chút. Tuy nhiên hiện tại tang thi hoành hành, phải nhanh chóng rời giường, bọn họ có rất nhiều chuyện cần phải làm nữa.
Chính là Thương Viêm thật vất vả mới có thể có dũng khí, lập tức bị hành động của Diễm Quân Ly dập tắt. Chỉ thấy Diễm Quân Ly giang hai tay ôm lấy bả vai của Thương Viêm, đặt cằm của y lên đầu của cậu, khuôn mặt của y cùng với mái tóc mềm mại của cậu tiếp xúc thân mật.
Thân mình Thương Viêm lập tức cứng ngắc, ngay cả động tác đẩy ra cũng không có cách nào làm được, hệ thống thét rống trong đầu, cũng không thể ngăn cản Thương Viêm rơi vào trạng thái trống rỗng.
Hiện tại trong đầu của cậu nghĩ như thế này: đây là tình cảm anh em, tình cảm anh em… Song song đó còn có âm thanh của lý trí hò hét: cái người ôn nhu kia thật sự chính là đại BOSS? Đây chắc chắn là ảo giác!
Cùng với tưởng tượng thật không giống, em trai mình chẳng hề gầy yếu theo dạng cậu ấm nhà giàu, cho dù da thịt mềm mại tuy nhiên Diễm Quân Ly cũng không khó để biết tiềm lực được che giấu dưới khối thân thể này.
Nhìn đỉnh đầu của Thương Viêm, trong mắt Diễm Quân Ly hiện lên một tia cảm xúc nhu hòa, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, dịu dàng đó bất đồng với khí thế khiến người ta sợ hãi phát ra từ người Diễm Quân Ly lúc vừa rời giường, chẳng hề có vẻ quái dị mà ngược lại, càng khiến cho người ta dễ dàng sa ngã vào trong mật ngọt.
Thương Viêm vẫn tiếp tục trong trạng thái bị Diễm Quân Ly ôm, cuối cùng dường như đã cảm nhận đủ ôn nhu của Diễm Quân Ly, cậu cố gắng lấy dũng khí, cực kỳ bất đắc dĩ mà phải dùng tay thoáng đẩy đầu của y ra.
Hiện tại chính là mạt thế, loại chuyện thân tình mặc dù rất quan trọng nhưng trọng điểm trên hết bây giờ là vật tư cùng tang thi. Thêm vào đó, cậu còn muốn không gian hư vô nhận Diễm Quân Ly làm chủ nhân của nó. Không thể để cho ánh sáng nhân vật chính của Chung Hư Lữ, lần thứ hai có được cái không gian này.
Diễm Quân Ly để tay trước ngực, hiểu được đoạn ấm áp khiến người ta không nỡ buông tay kia đã phải chấm dứt. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng vẫn còn nhiều thời gian.
Thương Viêm chẳng hiểu sao rùng mình một cái, có phải cậu mặc áo quá ít hay không?
Bất quá nói đến cũng kỳ quái, Diễm Quân Ly cũng không phải là loại người có tình cảm phong phú, đồng thời y còn bài xích người khác nghiêm trọng. Thế mà y phát hiện ra một điều, mình cư nhiên không ghét việc bản thân và Diễm Quân Mạc ngủ chung trên một chiếc giường, y còn nhớ rõ lúc mất đi ý thức, y đối với chuyện gần gũi thân mật cùng Diễm Quân Mạc rất là cao hứng.
Xem ra Diễm Quân Mạc đã trở thành người đặc biệt của y. Tuy rằng như vậy thì bản thân sẽ có nhược điểm, nhưng lại khiến cho y sung sướng khó hiểu, y còn thực sự rất chờ mong.
Ánh mắt của Diễm Quân Ly vẫn luôn hiện ra ý cười nhàn nhạt, độ cung trên khóe miệng cũng không hề thay đổi, vẻ tươi cười nhu hoà làm cho gương mặt tuấn lãng trở nên thả lỏng đôi chút, loại đãi ngộ kia khiến Thương Viêm vinh hạnh đến sắp lâng lâng.
Trong《Đế Vương Mạt Thế》, Diễm Quân Ly mỉm cười cũng là dạng mỉm cười tử thần, mỗi lần Diễm Quân Ly cười thì chắc chắn sẽ có người chết trên tay y. Cậu chính là người duy nhất có thể thấy y cười mà vẫn còn sống sót.
Đây là vinh dự to lớn đến cỡ nào nha! Thương Viêm quả thật muốn chống nạnh mà cười ha ha ha ba tiếng.
Diễm Quân Ly vẫn luôn nhìn Thương Viêm, y có thể cảm nhận được người đối diện có lời muốn nói. Rốt cuộc đã quen được với ánh mắt của Diễm Quân Ly, Thương Viêm muốn nói với Diễm Quân Ly mọi chuyện, tuy nhiên có vị khách không mời mà đến, đã thành công đem lời nói của Thương Viêm nuốt trở về bụng.
“Bang bang!” Tiếng đập cửa liên tục không ngừng, khiến Thương Viêm nháy mắt hiểu ra đó là cái gì, điều này làm cho hai người vẫn luôn nằm trên giường chống tay ngồi dậy nhìn ra phía bên ngoài.
Ngoài cửa sổ chưa kéo màn… là mấy con tang thi, làn da chúng nó đều tái nhợt giống như giấy trắng, có một con miệng vỡ tan nát, ở phía sau còn có mấy con tang thi lòi ruột máu chảy đầm đìa, khiến sắc mặt Thương Viêm nháy mắt trắng bệch.
May mắn có ký ức của Diễm Quân Mạc, nếu không cậu nhất định sẽ bị mấy thứ bất thình lình này dọa sợ.
Còn Diễm Quân Ly, nhìn thấy tang thi bên ngoài mặc dù có dự cảm bất thường, nhưng y ẩn ẩn cảm giác được gì đó. So với việc nằm trên giường bệnh không thể nhúc nhích, thì loại chuyện này thực sự tốt hơn nhiều lắm. Đồng thời y cũng chú ý đến Thương Viêm, ngược lại cảm thấy đứa em trai trong lòng có tố chất không tồi.
Thương Viêm có chút phản ứng kịch liệt, Diễm Quân Ly dùng vẻ tràn ngập lo lắng mà đảo hai mắt hướng ra ngoài cửa sổ, Thương Viêm ở bên cạnh Diễm Quân Ly bỗng dưng cảm thấy có cái gì đó áp bách đến không thể nói nên lời.
Lỗ chân lông toàn thân Thương Viêm đều mở ra, trong đầu dần dần có cảm giác sợ hãi, bất quá loại uy áp này không hướng đến cậu, cho nên cũng không quá khó chịu.
Mà ở ngoài cửa sổ, đám tang thi vốn đang không ngừng đập cửa, bỗng giống như con thỏ nhỏ bị kinh hách, đồng loạt mà liều mạng thối lui. Tuy rằng hành động của tang thi rất là chậm chạp, nhưng Thương Viêm vẫn là có thể cảm thụ được rằng, đám tang thi muốn vội vàng rời khỏi chỗ này, đây là ảo giác của cậu sao?
‹Nhìn thấy chứ! Đây chính là thực lực của điện hạ nhà ta. Tuy rằng hiện tại, ngay cả dị năng của mình điện hạ cũng không có nhận thấy được, nhưng vẫn có thể bộc phát uy áp, điện hạ chính là thiên tài›.
Hệ thống líu ríu tự hào trong đầu của Thương Viêm, giọng điệu mang theo hưng phấn khó nhịn, giống như là nhặt được một ngàn cái bánh nhân thịt.
‹Cường› Ngay cả công lược-sama sau khi lên sân khấu xong liền ngủ cũng bị Diễm Quân Ly làm cho tỉnh, nhưng nói xong một chữ kia thì lại biến mất vô tung.
“Tiểu Mạc muốn nói cái gì?” Đối với Thương Viêm, Diễm Quân Ly đem uy áp mà bản thân vô tình tản ra thu hồi lại, thâm trầm kèm theo ôn nhu nhìn Thương Viêm, tựa như khi nãy là hai người khác nhau.
Tuy rằng, Diễm Quân Ly không rõ loại năng lực này là gì, nhưng y không ngần ngại vận dụng nó. Y nghĩ, y hẳn là chiếm được một năng lực nào đó, sau này có vẻ nên nghiên cứu một chút.
Sau khi Thương Viêm bình tĩnh trở lại, nhìn Diễm Quân Ly lông mày cũng không hề nhăn nhíu một chút nào, trong lòng cậu không ngừng bất bình gào thét, y nói sao không đúng trọng điểm chút nào vậy, vì cái gì gặp tang thi mà người này vẫn có thể bình tĩnh như thế, một câu hỏi cũng không có…
Sau đó cậu tổng kết ra một câu: tố chất tâm lý của người này rất cao, căn bản không thuộc tầng lớp bình thường.
Thông qua việc này, Thương Viêm cũng hoàn toàn hiểu được, BOSS nhân vật phản diện này không phải là nghề nghiệp dễ làm, hơn nữa còn phải là loại tâm tính cường đại đến biến thái như đại BOSS …
Đối với lần đầu tiên vận dụng uy áp của Diễm Quân Ly, Thương Viêm ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn một chút nào. Trong《Đế Vương Mạt Thế》, cậu chỉ biết rằng Diễm Quân Ly thân là đại BOSS nhân vật phản diện, thời điểm bắt đầu đã cao hơn người khác một cấp bậc, trước mặt một đám tang thi và dị năng giả đều là cấp 0, Diễm Quân Ly chẳng hiểu sao nhảy ù lên cấp 3.
Vì ngay từ đầu Diễm Quân Ly đã có thực lực cực mạnh, cho nên trong thời gian ngắn mà nhanh chóng trưởng thành, vẫn luôn duy trì vị trí người mạnh nhất, sau đó tiếp tục trở thành mục tiêu cuối cùng mà nhân vật chính Chung Hư Lữ muốn đánh bại.
Trong văn Mary Sue, nhân vật phản diện là người có thực lực cường đại tuyệt đối. Còn nhân vật chính là người có tiềm lực vô hạn, trải qua quá trình hết lần này đến lần khác bị nhân vật phản diện trâu bò đánh bại mà trở nên cực mạnh. Nghĩ đến đây, Thương Viêm liền quyết định lần này tuyệt đối sẽ không để Chung Hư Lữ đem BOSS trở thành bàn đạp biến cường.
Diễm Quân Ly nhìn đứa em trai trước mặt, dường như đang đi vào cõi tiên, cảm thấy thật ngạc nhiên và có chút bất đắt dĩ, phải biết rằng chưa từng có người nào xem nhẹ sự hiện hữu của y như vậy, vô tư mà ngẩn người. Bất quá Diễm Quân Ly cũng chỉ nhìn Thương Viêm mà không hề quấy rầy, y muốn biết người này có thể ngẩn người được bao lâu.
‹Thương Viêm, điện hạ Diễm Quân Ly đang nhìn ngươi!› Cái đồ ngốc này cư nhiên ngẩn người trước mặt điện hạ Diễm Quân Ly, cậu ta không biết điện hạ Diễm Quân Ly là một người lãnh khốc như thế nào sao? Bất quá, điện hạ Diễm Quân Ly hình như không có tức giận?
Nhờ có hệ thống nhắc nhở mà lúc này Thương Viêm mới nhớ tới vừa rồi BOSS đang hỏi cậu, mà cậu cư nhiên lại ngẩn người. BOSS hẳn là sẽ không bốc hỏa đó chứ?
Thương Viêm chậm rãi đưa ánh mắt đặt dời qua người của Diễm Quân Ly, cũng không có nhìn thấy Diễm Quân Ly có dấu hiệu tức giận, tim thoáng buông xuống, nhưng giây tiếp theo…
“Rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần rồi sao?” Tiếng nói trầm ổn vang lên, khóe miệng Diễm Quân Ly vẫn mang theo một tia cười nhạt, tuy nhiên có gì đó bất đồng với lúc trước. Đúng rồi, chính là cái loại cảm giác ôn nhu không thấy, thay thế bằng hàn khí âm trầm.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
111 chương
157 chương
12 chương
171 chương