Hôm sau, Thương Viêm dùng hai con mắt gấu mèo xuất hiện trước mặt chú Đặng, điều này khiến cho chú Đặng có chút lo lắng bất an, ông có thể đoán được đây là do Thương Viêm ngủ không quen trên cái giường cũ kỹ nhà ông. “Đứa nhỏ, nếu… . . . . .” Chú Đặng có chút gian nan mà mở miệng muốn Thương Viêm đổi chỗ ở, miễn cho cậu tự ngược bản thân, nhưng nói như vậy thì chẳng khác nào thừa nhận nhà mình chiếu cố không tốt, tuy nhiên vì sức khỏe của Thương Viêm ông vẫn phải xuống tay. “Tối qua cứ lo lắng về việc mở siêu thị nên có chút bất an, suy nghĩ nhiều thì dĩ nhiên ngủ không được, làm phiền chú rồi.” Trước khi chú Đặng mở miệng thì Thương Viêm đã nhanh chóng giải thích, tuy rằng khuôn mặt có chút tiều tụy, nhưng cộng với bộ dáng anh tuấn của cậu thì lại tạo nên một loại mỹ cảm bệnh thái Chú Đặng nghe thấy Thương Viêm nói thì biết ngay cậu là đang chừa cho ông chút mặt mũi. Đứa nhỏ này thật tốt bụng! Chú Đặng nháy mắt bị cảm động, sau này mua bán nhất định sẽ tính thêm một chút tiện nghi cho cậu ta. “Đúng rồi, chú Đặng, cháu còn cần rất nhiều thứ, có cửa hàng nào bán không chỉ cháu với?” Tuy rằng tối hôm qua ngủ không được tốt, nhưng Thương Viêm lại không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến mạt thế, động tác phải nhanh một chút mới được. “Cháu hỏi đúng người rồi đó, chú Đặng ở chỗ này đã vài thập niên, cửa hàng nhà ai mà chú không biết, cứ giao cho chú Đặng dẫn đường.” Lòng nhiệt tình và sự quen thuộc với thôn trấn của chú Đặng nằm trong dự kiến của Thương Viêm, cậu cũng đang có ý định này, bất luận cậu có hỏi thăm, dò tìm thông tin ở đâu đi chăng nữa thì cũng không bằng người địa phương. “Chú Đặng, chi bằng như vậy đi, chú giúp cháu đặt hàng luôn nha. Đây là tiền đặt cọc và hàng hóa cháu cần, còn có đây là thù lao mà chú giúp cháu.” Thương Viêm đem túi xách trên vai đặt xuống trước mặt chú Đặng, không cần phải nói bên trong khẳng định đều là tiền. “Như vậy sao được!” Chú Đặng cũng đoán được đây là tiền, ông làm sao dám làm như vậy, đứa nhỏ này không sợ ông tham lam hay sao, bọn họ chỉ mới quen biết nhau có một ngày thôi mà. “Cháu tin tưởng chú.” Đây là ý tưởng mà tối qua cậu nghĩ ra, thời gian cấp bách, nếu như có thêm hỗ trợ của chú Đặng thì chắc chắn làm ít hưởng nhiều, chú Đặng là dân bản xứ cho nên đối với việc hàng hóa ở đây đẹp xấu ra sao rất rõ ràng, giao cho ông thì thời gian sẽ tiết kiệm rất nhiều. Hơn nữa tính cách của chú Đặng coi như cũng đôn hậu, đó là yếu tố mà cậu đòi hỏi đầu tiên. Nhưng dù sao cậu cũng biết lòng người dễ thay đổi, đặc biệt là khi lợi ích đặt trước mắt. Cho nên cậu cũng không phải hoàn toàn tin tưởng chú Đặng. Bên trong túi xách có đặt thiết bị theo dõi, giá hàng của trấn trên cậu cũng nắm được thất thất bát bát, muốn lừa cậu cũng không phải dễ dàng. Nhìn bộ dáng của Thương Viêm, chú Đặng tự hỏi một hồi liền tiếp nhận công việc này, cam đoan mình nhất định sẽ nghiêm túc làm tốt. Rời khỏi cửa hàng nhỏ, Thương Viêm dự tính đi xung quanh thôn quan sát một chút, nhân tiện mua các loại thịt gia súc gia cầm luôn. Ở xung quanh trấn Y có không ít thôn xóm, bởi vì mọi thứ chưa bị nền công nghiệp khai phá cho nên nhà nhà đều có đất canh tác, nông sản đương nhiên cũng sẽ không thiếu. Thương Viêm đi hơn 2 tiếng đường xe tới mấy thôn xóm tương đối lớn xung quanh trấn Y, cậu không có cách nào đi hết tất cả và cũng không cần đi, dù sao nông sản ở nơi nào thì cũng như nhau cả. Sự xuất hiện của Thương Viêm đối với những người đang sinh sống ở nông thôn mà nói là rất hi hữu, mặc dù đường dễ đi nhưng hoàn cảnh nơi này thật sự không thể nói là tốt, cho nên người tới nơi này cũng không nhiều, hơn nữa còn là một người ăn mặc lịch sự như vậy. Hôm nay Lưu Kết Đăng đi trên đường trong thôn như mọi ngày, phía sau không hiểu sao lại ồn ào náo nhiệt, cô tò mò quay đầu nhìn thì phát hiện một nam nhân rất anh tuấn xuất hiện trong tầm mắt mình. Hơn nữa, bóng dáng của người này càng lúc càng gần, Lưu Kết Đăng biết người nọ đang đi về phía mình. “Xin hỏi, nhà của trưởng thôn ở đâu?” Thương Viêm tùy tiện bắt lấy một người ở trên đường mà hỏi, cậu muốn mua rất nhiều đồ của thôn này, cho nên tìm trưởng thôn hỗ trợ thì sẽ đỡ đi một phần sức lực. “Anh có chuyện gì không?” Lưu Kết Đăng tận lực đè nén cho thanh âm của mình trở nên ôn nhu một chút, tay thật tình không biết đặt tại chỗ nào. Khi cô nhìn thấy người xa lạ kia tới gần thì nhận ra rằng bộ dạng Thương Viêm so với trong suy nghĩ của cô tốt hơn nhiều. Hơn nữa quần áo của người nam nhân kia là hàng hiệu cao cấp mà cô đã từng nhìn thấy ở trấn trên, cho dù cô là con gái của người có tiền nhất thôn thì cũng chỉ được liếc mắt qua một cái mà thôi, điều này khiến cho Lưu Kết Đăng luôn cảm thấy áo quần trên người mình không tệ, lúc này lại cảm thấy xấu hổ. “Tôi muốn mua một ít thịt và rau dưa trong thôn, bởi vì số lượng có chút lớn, cho nên muốn tìm trưởng thôn nhờ hỗ trợ.” Lưu Kết Đăng cúi đầu cho nên Thương Viêm nhìn không ra biểu tình của cô ta, cứ nghĩ rằng cô ta đang đề phòng một người xa lạ như cậu. “Vậy đến nhà của tôi đi, cha của tôi so với thôn trưởng còn có uy hơn đó.” Lưu Kết Đăng nghe thấy Thương Viêm nói thì lập tức đáp lại, cô thật tình không muốn mới chút xíu mà đã cùng người ta chia xa, tiểu cô nương ngây thơ hoàn toàn quên rằng trên đời này còn có loại người gọi là kẻ lừa đảo. Thương Viêm đối với hành động vội vàng của Lưu Kết Đăng có chút không hiểu nhưng cũng không truy cứu, lúc nghe thấy Lưu Kết Đăng nói như vậy, Thương Viêm bèn tính toán đi xem thử một chút. “Vậy làm phiền cô rồi.” Hành động lịch sự của Thương Viêm khiến tiểu cô nương nông thôn như Lưu Kết Đăng tim đập không ngừng, lúc cùng Thương Viêm đi chung đường về nhà thì cứ len lén nhìn Thương Viêm. Ý tứ của cô quá rõ ràng, Thương Viêm sao mà không nhìn ra được, nhưng sau khi biết thì Thương Viêm ngược lại hữu ý vô tình tạo nên một khoảng cách giữa hai người. Kỳ thật bộ dạng của Lưu Kết Đăng không tồi, ở trong thôn cũng tính là rất tốt. Khác với các cô gái còn lại trong thôn, quần áo trên người Lưu Kết Đăng sạch sẽ xinh đẹp, làn da trắng nõn, tay cũng có cảm giác bảo dưỡng, hẳn là không có làm qua công việc đồng áng. Lưu Kết Đăng đối với xa cách của Thương Viêm không có bất luận phát hiện gì, bất tri bất giác đã đi tới nhà của Lưu Kết Đăng. Trong thôn thì nhà cửa của hộ nào cũng giống hộ nào, nhưng riêng nhà của Lưu Kết Đăng so với những người khác rõ ràng tốt hơn rất nhiều, quả thực tính vào hàng cao đẳng. Thương Viêm nhìn một cái là hiểu ra, trách không được Lưu Kết Đăng lại nói cha của cô ta so với trưởng thôn còn hơn. Lưu Kết Đăng dẫn Thương Viêm đi vào nhà liền thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, chỉ chốc lát sau, trong thôn đã lan truyền rùm beng, con gái nhà có tiền nhất thôn dẫn về một nam nhân đẹp trai suất khí. “Chào ngài, xin hỏi ngài tìm tôi có việc gì không?” Cha Lưu so với Lưu Kết Đăng thì tinh mắt hơn nhiều, ông không chỉ chú ý riêng vẻ bề ngoài mà còn quan sát tới khí chất của người khác. Hiện tại, khí chất của thanh niên này so với bất kỳ người nào ông đã từng gặp qua đều mạnh mẽ hơn, cho nên ông không dám chậm trễ, thậm chí đối với tiểu bối mà còn dùng tôn xưng. Thương Viêm mặc dù là một dân chúng bình thường, nhưng Diễm Quân Mạc thì không phải, tuy rằng hiện tại người chiếm đóng thân thể là Thương Viêm, nhưng Diễm Quân Mạc từ nhỏ đã tiếp thu lễ nghi giáo dưỡng, mỗi động tác đều đã được dung nhập vào người. Cho dù là thay đổi trái tim cũng không thể thay đổi thói quen thường ngày, đương nhiên Thương Viêm cũng không nghĩ sẽ cải biến. “Bác Lưu không cần như vậy, cháu là tiểu bối cho nên không cần câu nệ.” Thương Viêm đối với loại thái độ này của cha Lưu thật là nói không nên lời, còn có chút buồn cười. “Thế không biết ngài đến đây tìm tôi là có chuyện gì cần giúp đỡ vậy?” Tuy rằng đỡ hơn một chút, nhưng vẫn còn rất khẩn trương, Thương Viêm chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu. Cha Lưu mời Thương Viêm đến bên phòng tiếp khách, rồi vứt một ánh mắt ra hiệu cho con gái đi pha trà mang lên, nhưng thực đáng tiếc, Lưu Kết Đăng hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của cha Lưu. Hiện tại toàn bộ trái tim của cô đang đặt trên người Thương Viêm, không thể tưởng được cha của cô lại có thể coi trọng người này như vậy, anh ấy nhất định là một người có lai lịch không nhỏ. Tiểu cô nương lớn lên trong cuộc sống được gia đình cưng chiều, đương nhiên sẽ sinh ra ảo giác bản thân phải kết hôn với một người thật ưu tú, mà hiện tại Lưu Kết Đăng đã bị vẻ bề ngoài và khí chất của Thương Viêm mê hoặc. Cha Lưu nhìn thấy Lưu Kết Đăng thất lễ bèn dùng chân ở dưới bàn đạp Lưu Kết Đăng một cái, Lưu Kết Đăng giật mình thức tỉnh, lập tức ý thức được bản thân quá lố. Cô có chút xấu hổ nhìn nhìn Thương Viêm thì nhận được một nụ cười lễ phép của Thương Viêm. Nhìn thấy xong, hai má Lưu Kết Đăng đỏ hồng, nhanh chóng rời đi, “Con đi pha trà.” Lưu Kết Đăng không chỉ khiến cha Lưu thở phào một hơi, ông sợ con gái mình sẽ thất lễ gây xấu mặt, Thương Viêm cũng thở phào một hơi, ánh mắt của Lưu Kết Đăng khiến cậu có chút không thoải mái. Tuy rằng được ái mộ không có gì to tát, nhưng ánh mắt của Lưu Kết Đăng thật là làm cho người ta không thể xem nhẹ. “Xin lỗi, con bé còn nhỏ.” Nhìn Thương Viêm tỏ ra nhẹ nhõm cả người, cha Lưu cũng hiểu được tầng ý tứ bên dưới, là Lưu Kết Đăng rời đi nên Thương Viêm mới thả lỏng. Cha Lưu lập tức hướng Thương Viêm giải thích. “Không có việc gì.” Thương Viêm nhìn thấy hiệu quả, cũng không bám riết chẳng tha, cậu nghĩ chỉ cần cha Lưu nói rõ ràng với Lưu Kết Đăng thì sẽ không còn việc gì, tuy nhiên đến sau này cậu mới biết mình suy nghĩ quá đơn giản. Thương Viêm nói rõ ý đồ đến đây với cha Lưu, hơn nữa Thương Viêm còn lấy ra một xấp tiền dày từ trong ba lô không chỉ khiến cha Lưu có chút kiến thức trừng lớn mắt, mà ngay cả Lưu Kết Đăng cùng mẹ Lưu đang nghe lén ngoài cửa cũng sợ ngây người. “Ngài Thương, đây…” Cha Lưu há hốc mồm, một câu cũng không thể nói ra, nhìn Thương Viêm bằng ánh mắt kinh ngạc đến tận cùng. Nhìn biểu tình của cha Lưu, Thương Viêm rất vừa lòng, tiền chính là một đồ vật có công dụng tốt như vậy đó. Cha Lưu nhìn qua thì bộ dạng cũng khôn khéo, nếu không thì chẳng leo lên được đến thế này. Ông nhất định sẽ hiểu được, muốn có nhiều tiền thì phải dựa theo cậu, chứ không phải là bức ép cậu, thậm chí là cường bách. Quả nhiên, “Tôi hiểu được, chuyện của ngài tôi sẽ cố hết sức.” Nói xong, cha Lưu liền mời Thương Viêm đến phòng ở dành cho khách, ông muốn đi ra ngoài một chút. Thương Viêm đem ba lô chứa tiền vác lên trên người, nhìn mẹ Lưu đứng bên kia đang đỏ cả mắt. “Đăng Nhi, cậu ta từ đâu tới đây?” Mẹ Lưu là một phụ nữ nông thôn, có thể gả cho cha Lưu là một may mắn đời bà, toàn thôn người nào mà không biết cha Lưu có tiền. Sau này bà sinh một đứa con gái, hai vợ chồng bọn họ tuy rằng bộ dạng bình thường nhưng có con gái rất xinh đẹp, mẹ Lưu cảm thấy con mình nhất định sẽ gả vào một nhà còn tốt hơn, mà hiện tại mẹ Lưu cũng bởi vì đống tiền kia mà bắt đầu nghĩ ngợi. “Ở đầu thôn gặp phải, anh ấy tìm con hỏi đường.” Nói đến Thương Viêm, hai má Lưu Kết Đăng có chút hồng, ấp úng mà liếc mắt một cái, liền bị mẹ Lưu nhìn thấu tâm tư. “Đăng Nhi, con xem cậu ta hình như rất coi trọng con?” Mẹ Lưu tự tiện phỏng đoán mà không hề suy nghĩ tới việc bản thân Thương Viêm so với Lưu Kết Đăng còn đẹp hơn nhiều, Thương Viêm coi trọng Lưu Kết Đăng chỗ nào chớ “Mẹ, người đừng làm rộn ~” Lưu Kết Đăng ngoài miệng nói như vậy nhưng ở trong lòng lại đang vui gần chết, ngượng ngùng nhớ tới gương mặt anh tuấn của Thương Viêm. Thương Viêm không nghe thấy đoạn đối thoại của hai mẹ con dưới lầu, cậu đang ở trong phòng khách lầu hai, nếu cậu nghe thấy được thì chắc chắn sẽ bị nước miếng của mình làm sặc chết, sau đó cảm thán một chút năng lực ảo tưởng cường đại của nữ nhân. Cách mạt thế còn 13 ngày… . . . .