Thời gian đã tới đêm khuya. Giữa bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm nổ, đánh thức các thôn dân từ trong giấc ngủ say. Ngoài phòng gió lớn gào thét, chớp xẹt qua chân trời, tiếng sấm kinh người, tựa như thiên địa nổi giận. Đùng đoàng một tiếng, màn trời tựa như bị đánh thủng một vết thương, mưa to lâu ngày không gặp từ trên trời tầm tã trút xuống. Cửa lớn phòng khách nhà Cảnh Lâm vốn được đóng kỹ trước khi ngủ chẳng biết từ lúc nào đã bị bật ra, gió thổi phần phật đưa đẩy hai cánh, vỗ ầm ầm lên vách tường. Cảnh Lâm xách theo ngọn đèn đi ra, phát hiện phòng khách đã bị nước mưa hắt ướt hơn nửa, cậu vội vàng đóng hai cánh cửa lại, sau đó dẫn Nhạc Nhạc bị tiếng sấm làm tỉnh giấc đến trên giường của cậu và Nghiêm Phi. “Không thấy Quạc Quạc.” Nhạc Nhạc bám chặt góc áo Cảnh Lâm, nói. Cảnh Lâm an ủi: “Đừng lo, cậu đi tìm xem sao.” Sau đó giao Nhạc Nhạc cho Nghiêm Phi đang bị thương. Cảnh Lâm ở trong nhà đi một vòng, bao gồm cả trên tầng, không những không thấy Quạc Quạc đâu, ngoại trừ Tông Tông vẫn còn, thì các thành viên khác trong nhà đều không thấy đâu. “Em muốn ra ngoài tìm xem.” Cảnh Lâm nói với Nghiêm Phi. Tình hình thời tiết bên ngoài rất nguy hiểm, Nghiêm Phi cũng không yên tâm để Cảnh Lâm đi ra ngoài một mình, bất đắc dĩ là cánh tay y có thương tích, mưa lớn như vậy đi ra ngoài không thể đảm bảo được vết thương của y không bị dính nước, tại hoàn cảnh chữa bệnh thấp kém hiện tại, chỉ có thể tận lực chú ý vết thương của mình không bị nhiễm trùng, hơn nữa còn phải lưu lại người chăm sóc Nhạc Nhạc, y chỉ có thể dẫn Nhạc Nhạc tới phòng khách ngồi đợi. “Vậy em nhất định phải cẩn thận.” Nghiêm Phi dặn. “Yên tâm, không có việc gì.” Cảnh Lâm an ủi vỗ vỗ y và Nhạc Nhạc không hé răng nhưng nỗi bất an rất rõ ràng, “Em rất nhanh sẽ trở về, nhiều nhất nửa tiếng nữa.” Gió rất lớn, Cảnh Lâm từ bỏ việc mở ô che, trực tiếp mặc quần áo mưa đi ra ngoài. Bởi vì có tia chớp, nên một mảng đen kịt xung quanh thỉnh thoảng lại được rọi sáng, cũng dễ dàng Cảnh Lâm đi đường. Cậu xách theo ngọn đèn, vừa đi vừa kêu Quạc Quạc, Tố Trinh, còn có Ộp Ộp nữa. Thế nhưng tiếng sấm cùng tiếng mưa rơi, cơ hồ hoàn toàn che lấp thanh âm của Cảnh Lâm, cũng không biết ba đứa chúng nó đã chạy đi đâu, có thể nghe thấy hay không. Đi được hai phút, Cảnh Lâm chợt phát hiện điểm quỷ dị của thời tiết —— luôn xuất hiện chớp, lại chỉ ở một chỗ. Đứng trong màn mưa, Cảnh Lâm do dự một lúc, sau đó cất bước hướng về phía địa phương xuất hiện chớp sét, nơi đó đúng là ao sen, llà địa bàn của cá đen lớn bế quan đã lâu. Còn chưa đi tới đó, Cảnh Lâm liền nhìn thấy địa phương cách ao sen xa xa đằng trước, lần lượt sắp hàng ngồi xổm mấy đứa, chính là ba thành viên nhà mình, còn có Meo Meo nhà Đường Hào nữa. Ngoại trừ Ộp Ộp cùng Tố Trinh, lông dài trên người Quạc Quạc và Meo Meo lúc này đã bị xối ướt sũng. Nghe thấy tiếng bước chân Cảnh Lâm, bốn con cùng quay đầu lại nhìn cậu, mắt xanh xen với mắt đỏ, nhìn thoáng qua người Cảnh Lâm một cái, bốn con lại tiếp tục quay đầu đi, nhìn chằm chằm về phía ao sen. Phảng phất như đang chờ đợi nghi thức thần bí nào đó sắp xảy ra. Bởi vì tia sét chỉ tập trung một chỗ, mấy đứa lại ngồi ở chỗ cách nơi đó còn rất xa, trong khoảng cách an toàn, nên Cảnh Lâm cũng đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh chúng nó. Mượn ánh sáng tia sét, Cảnh Lâm phát hiện những khói đen bị cá đen lớn khóa chặt ở một góc ao bỗng nhiên bốc lên, hiện ra một tư thế rồng lớn bay lên trên ao sen. Tia sét một đạo lại đến một đạo, mang theo năng lượng khổng lồ, toàn bộ bổ vào người rồng lớn. Rồng lớn phảng phất như nhận phải đau đớn kịch liệt, liều mạng vặn vẹo trên không trung. Cảnh Lâm có chút lo lắng cho cá đen lớn trong ao sen, cũng không biết dựa theo thế sét đánh này, cá đen lớn có thể bị tai vạ tới hay không. Tiếng sấm chấn động, tựa như đại địa đều run rẩy theo. Mỗi một phần đánh xuống, khói đen kia liền ít đi một chút. Dần Dần, khói đen hình thành nên rồng lớn, bắt đầu không còn trọn vẹn nữa. Sét còn đang tiếp tục, một tia trước lại tiếp một đạo sau, từ một đạo biến thành ba đạo, từ ba đạo biến thành năm đạo. Tất cả không trượt, toàn bộ bổ xuống khói đen. Mắt thấy khói đen càng ngày càng ít đi, đã mất hơn phân nửa hình rồng rồi, chỉ còn lại một đầu rồng còn phiêu phù ở mặt trên, cùng đối kháng với sét. Cũng đúng lúc này, một mảnh đen đặc bỗng nhiên bay vọt ra từ trong ao sen, từ bên cạnh khói đen xuyên qua, một cái đuôi to lay động, dựng thẳng lên trời. “Cá đen lớn!” Trong lòng Cảnh Lâm không nhịn được kinh hô một tiếng. Sau khi cá đen lớn xuất hiện, những tia sét xuất hiện về sau, không bổ xuống khói đen nữa, ngược lại bổ về phía cá đen lớn. Mỗi khi có tia sét rơi xuống người, da dẻ cá đen lớn liền nứt toác một khối. Nhưng nó tựa như không cảm giác được đau đớn, tốc độ nhảy lên càng lúc càng nhanh. Theo khoảng cách không ngừng thăng cao, nó như xuyên qua một tấm bình phong quỷ dị, thân thể rách nát đã không còn thấy nữa, một con rắn nước thật nhỏ đột nhiên xuất hiện. Một tiếng rồng gầm vang dội toàn bộ đất trời. Cảm nhận được khí thế trong đó, tâm thần Cảnh Lâm run rẩy, trong lòng đột nhiên nảy lên một luồng ý nghĩ muốn thần phục. Cậu thoáng nhìn một cái, phát hiện bốn đứa bên cạnh đã bị một tiếng rồng ngâm này kích thích, hiện đang quỳ rạp trên mặt đất. Cảnh Lâm lại giương mắt nhìn về phía không trung trên ao sen, bỗng nhiên phát hiện đám khói đen đã không thấy, con rắn nước cũng không thấy đâu nữa. Theo khói đen biến mất, sét cùng mưa đột nhiên dừng, gió lớn cũng không thấy bóng. Trời đất trở về yên lặng, một lần nữa bị màn đêm chiếm cứ. Cảnh Lâm xách theo ngọn đèn, không xác định hỏi bốn đứa bên cạnh: “Xong chưa?” Đến lúc này, bốn đứa mới phảng phất như chính thức phát hiện ra sự tồn tại của Cảnh Lâm, Tố Trinh giơ lên đuôi lau đi nước trên đầu một cái, nói: “Xong.” Quạc Quạc cũng nhảy nhót hô to gọi nhỏ: “A nha lông ngỗng của ta! Sao lại bị xối thành như vậy!” Meo Meo thì run lên thân thể của mình, hắt cho mấy đứa xung quanh bao gồm cả Cảnh Lâm một thân nước, sau đó chạy về phía ao sen, rất nhanh, trong miệng ngậm một con rắn đen nhỏ trở lại. Con rắn đen nhỏ kia miệng nói tiếng người, hùng hùng hổ hổ: “Con quái vật lông dài này, mau thả bản tôn ra! Làm càn, lại dám đối xử với bản tôn như thế!” Nãi thanh nãi khí, vẫn còn là tiếng hài đồng non nớt. Rắn đen nhỏ bị Meo Meo nhả ra đặt xuống đất, ngửa bụng lên trời, nó được Meo Meo hẩy hẩy mấy lần, cuối cùng cũng trở mình thành công, vừa ngẩng đầu vừa vặn đối mặt với Cảnh Lâm đang xách ngọn đèn khuỵu gối đánh giá nó. Đôi mắt màu hổ phách kia chớp chớp hai lần, bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ, “Cảnh Lâm a, bản tôn đang muốn đi tìm ngươi nha!” Ngữ khí này rất quen, giọng điệu khó chịu, Cảnh Lâm giật giật khóe mắt, “Cá đen lớn?” Rắn đen nhỏ lắc lắc đầu, hai cái râu dài bằng ngón tay hai bên lỗ mũi cũng lay động theo, trên hai mắt nó còn có hai cái sừng nho nhỏ, càng nhìn càng giống rồng, nó đã cá chép hóa rồng rồi, nghe thấy Cảnh Lâm còn mở miệng kêu “Cá đen lớn”, cái đoạn quá khứ đen tối đó, nó nhất thời bất mãn nói: “Gì mà cá đen lớn chứ, nói bao nhiêu lần rồi, người ta là rồng! Là rồng!” “Được được, ngươi là rồng, về sau gọi ngươi là Tiểu Hắc Long.” Cảnh Lâm nhớ tới các loại dị tượng vừa nãy, hỏi nó: “Vừa nãy là ngươi đang…… Độ kiếp?” “Coi như thế đi.” Tiểu Hắc Long dương dương đắc ý nói, “Vì vượt qua thiên kiếp hóa rồng, ta nhưng phí khí lực lớn đấy!” Cảnh Lâm vừa nghe liền cảm giác nó bắt đầu muốn thao thao bất tuyệt, tính toán thời gian mình đi ra cũng không ngắn, vội vàng nói: “Vậy ngươi theo ta về nhà không? Chúng ta vừa đi vừa nghe ngươi kể?” Đôi mắt Tiểu Hắc Long sáng lấp lánh, “Tốt lắm, ta đã sớm muốn tới nhà ngươi.” Sau đó, chỉ thấy Tiểu Hắc Long nhìn chung quanh, cuối cùng tầm mắt tập trung trên người Tố Trinh. Mọi người đều biết, Tiểu Hắc Long khẳng định đen sì a, mà Tố Trinh thích nhất chính là màu trắng, bởi vì có Giun Bảo Bảo lúc trước làm ví dụ, nên màu đen là màu nó ghét nhất, giờ khắc này thấy Tiểu Hắc Long nhìn chằm chằm nó, nhất thời phòng bị nói: “Làm gì?” Tiểu Hắc Long như là chuyện đương nhiên, phảng phất người có địa vị cao nhân nhượng với người có địa vị thấp, nói: “Ngươi gục người xuống a, về sau ngươi liền làm thú cưỡi cho ta đi.” Tiểu Hắc Long vừa nói lời này xong, Cảnh Lâm cách Tố Trinh gần, cơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt phun lửa của Tố Trinh, cậu vừa mới vươn tay ngăn cản, Tố Trinh đã giơ lên đuôi to “Đùng” một cái đánh xuống Tiểu Hắc Long. Thanh âm kia, to to rõ ràng, thật vang a…… “Hừ!” Tố Trinh dời đuôi đi, thở phì phò hừ một tiếng, cúi đầu trườn hai cái về phía nhà, thấy Quạc Quạc cùng Ộp Ộp còn đứng tại chỗ, cao giọng thúc giục: “Hai người các ngươi còn sững sờ làm gì, đi a!” Quạc Quạc kêu hai tiếng với Cảnh Lâm, vỗ vỗ cánh, cùng Ộp Ộp lạch bạch lạch bạch rời đi. Còn lại Cảnh Lâm nhìn Tiểu Hắc Long bị đập một đuôi chóng mặt bò dậy từ dưới đất, dựng thẳng nửa thân thể lên trừng phương hướng Tố Trinh rời đi, thở phì phò nói: “Ngươi ngươi ngươi ngươi làm càn!” Cảnh Lâm nghe thấy thanh âm của nó không đúng, hướng ngọn đèn kề sát về phía mắt nó, chỉ thấy hai mắt Tiểu Hắc Long đã ừng ực đong đầy nước. Nhìn qua chính là tiểu khả liên (đóa hoa sen nhỏ) bị bắt nạt, quá ủy khuất. Chính mình miệng cọp gan thỏ bị Cảnh Lâm thấy được, Tiểu Hắc Long vừa tức vừa oan ức giơ lên đuôi che khuất đôi mắt, “Không cho xem!” Cảnh Lâm duỗi ra một ngón tay sờ sờ đầu nó, cảm giác gần giống như sờ lên vảy Tố Trinh vậy, đại khái do nó còn nhỏ, nên xúc cảm không thô ráp như vảy rắn của Tố Trinh, càng trơn trượt hơn chút. Cá đen lớn từ trước tình tình cao ngạo khó chịu, bây giờ Tiểu Hắc Long cũng giống như vậy. Cảnh Lâm thuận tay nhặt lên Tiểu Hắc Long sắp khóc đặt lên vai mình, nói: “Rồi, ta không nhìn, chúng ta về nhà nào.” Tiểu Hắc Long thực sự rất nhỏ, thân thể chỉ to bằng ngón cái của Cảnh Lâm, chiều dài so cánh tay cậu còn ngắn hơn, đại khái vừa vặn có thể quấn ba vòng trên cổ tay cậu. Lúc này Tiểu Hắc Long vắt trên bả vai Cảnh Lâm, đầu đặt lên thân thể nho nhỏ của mình, còn hầm hừ nói: “Hừ, chờ ta lớn lên, ta muốn tuyển một thú cưỡi so với nó càng thêm uy phong càng thêm xinh đẹp, tức chết nó!” “Nó” đó là chỉ Tố Trinh rồi. Thời điểm hóa rồng, Tiểu Hắc Long lợi dụng khói đen mà ba đóa hoa sen đen kia nhả ra, bên trong có lực lượng cướp đoạt đối kháng lại với Thiên Đạo, khói đen hoàn toàn bị đánh tan, nhưng cũng giúp nó chống đi hơn nửa thương tổn. Có điều Tiểu Hắc Long đến cùng cũng không phải huyết thống rồng đen chính thống, huyến thống đó trong cơ thể nó chỉ có một tia vô cùng yếu ớt, tuy trợ giúp nó thay đổi bề ngoài cá, có khả năng rời khỏi ao sen cầm cố cả đời nó, thế nhưng nó cũng không thể hoàn toàn thành công hóa thành rồng, điều này cũng là lý do nó chỉ mọc ra hai cái râu và hai cái sừng, còn bốn cái chân rồng, về sau còn phải tiếp tục tìm được cơ duyên mới được. Trên người nó vẫn như cũ có Long Uy, từ trước nó có thể lợi dụng Long Uy áp chế Tố Trinh, nhưng bản tính Tố Trinh cao ngạo, sẽ khuất phục nhất thời nhưng không khuất phục một đời, cũng giống như Cảnh Lâm trong một khắc kia nghe thấy tiếng rồng gầm liền sinh ra một tia thần phục, đây là phản ứng theo bản năng lúc cậu không hề phòng bị bị tiếng rồng gầm kích thích tới, chờ sau khi Cảnh Lâm tỉnh lại, cậu là người có tôn nghiêm, khi đó cậu sẽ không nguyện ý thần phục ai cả, nếu vi phạm ý chí của cậu, cậu còn có thể liền mạng chống cự lại. Tố Trinh cao ngạo cũng như vậy, Tiểu Hắc Long muốn khiến nó làm thú cưỡi, cái giọng điệu đương nhiên đó, nhất định sẽ khiến Tố Trinh cực kỳ không cao hứng. Ở trong mắt chúng nó, cũng chỉ là chuyện không có lễ phép, không tôn trọng người khác mà thôi. Nhưng trong mắt Tố Trinh, bên trong còn mang theo một tia sỉ nhục, là hành vi hoàn toàn miệt thị nó. Hiện tại Tiểu Hắc Long quá nhỏ bé, Tố Trinh có thù tất báo, không đánh ngươi thì đánh ai.