Mạt Thế Hai, Ba Sự
Chương 79
Qua trưa, Khúc Chính Siêu rời đi thôn số hai, trên người hắn còn mang nhiệm vụ, không thể ở lâu thêm, sau khi thấy được ông nội mình bình an, đơn giản giảng thuật lại một ít tình huống bên ngoài cho mọi người biết, rất nhanh đi rồi. Đám Cảnh Lâm cùng rời đi với anh ta, đáp nhờ chiếc xe tải lớn kia, tới nửa đường thì xuống xe.
Nhìn đuôi xe đi xa, Triệu Chí Văn than thở: “Đã lâu rồi không ngồi xe, cảm giác đung đa đung đưa rất mới mẻ nha.”
Nghiêm Lộ nói: “Không biết để đổi được một chiếc xe phải mất bao nhiêu tiền?”
Nghiêm Phi đáp: “Khẳng định không hề rẻ, chí ít hiện tại chúng ta tuyệt đối không đổi nổi.”
Khúc Chính Siêu nói xe này là do sở nghiên cứu thuộc căn cứ thủ đô lợi dụng vật liệu thân thể động thực vật biến dị nghiên cứu, phát minh, cải tạo ra, hiện số lượng không nhiều, chủ yếu được nắm giữ trong tay những vị quản lý thượng tầng và các tu sĩ kia, như bọn cậu loại người thường này, đoán chừng phải chờ tới về sau xe trở nên phổ biến mới đến tay. Một chiếc xe tải này của Khúc Chính Siêu, là chuyên chở vật tư dùng dọc đường cho bọn họ, chạy đi gấp rút cái gì, chính là dùng cái này.
Trở lại trong thôn, Cảnh Lâm mau chóng đi tìm Ộp Ộp, chủ yếu vẫn là Quạc Quạc xuất lực.
Sau khi thành viên toàn gia tề tụ đông đủ, Cảnh Lâm rất nghiêm túc mà nói với chúng nó, không thể tùy tiện ra ngoài thôn này, không thể tùy tiện vào núi, vào núi cũng không thể chạy quá xa, bởi vì bên ngoài có người xấu, chúng sẽ tóm lấy mấy đứa đó.
Nghe xong chuyện này, toàn gia phản ứng không giống nhau, Nhạc Nhạc rất lo lắng; Quạc Quạc tỏ vẻ không sợ, chính mình có móng sắt có thể bắt người a; Ộp Ộp cũng tỏ vẻ chẳng sợ chi, chính mình bật nhảy một cái cũng có thể nhảy thật xa, người khác không thể bắt được rồi; Tố Trinh thì biểu thị nha, thật nhiều người nhìn thấy ta đều muốn bất tỉnh, hẳn phải là người khác sợ ta chứ; Tông Tông ấy thế mà cũng không sợ, bởi vì chị Tố Trinh chắc chắn sẽ bảo vệ mình.
Thấy chúng nó hoàn toàn một bộ dáng không thèm lưu tâm, Cảnh Lâm đối với đám con nít gan lớn này vạn phần bất đắc dĩ.
Cuối cùng vẫn là Tố Trinh thấy Cảnh Lâm thực sự lo lắng, mới lười biếng rồi lại nghiêm túc đảm bảo: “Chúng ta sẽ không ra ngoài thôn.” Thôn này thoải mái như vậy, ở rồi là chẳng muốn đi, có điên mới đi ra ngoài a.
Mấy ngày kế, đám Cảnh Lâm cách ba ngày, sẽ đi thôn số hai hỏi một câu về tin tức đám Khúc Chính Siêu diệt hoa ăn thịt người. Hai lần đầu, đám Cảnh Lâm chẳng nghe đến được tin tức gì, Khúc Chính Siêu cũng không phái người tới thôn số hai nói tình hình, vẻ mặt ông Khúc một ngày so một ngày lo lắng nặng thêm. Lần thứ ba, sau khi đám Cảnh Lâm đến thôn số hai, liền phát hiện bầu không khí không đúng.
Một binh lính nhỏ trước cùng Khúc Chính Siêu đến đây, cùng được ngồi trên một cái bàn cơm, đang đầy mặt tinh thần sa sút ngồi trong nhà ăn.
Khúc Chính Siêu mất tích.
Nhiệm vụ tiêu diệt hoa ăn thịt người thất bại, 100 đội viên thâm nhập địa bàn bị chiếm giữ ngày đó toàn quân bị diệt, trong đó một vị tu sĩ cũng đã mất tích.
Người binh lính kia viền mắt sưng đỏ, cúi xuống lắc đầu: “…… Thời điểm đi vào còn tốt, có hai vị đại sư đi trước mở đường, chúng tôi bày trận theo ở đằng sau. Thế nhưng dần dần đi sâu vào trong, biểu hiện các anh em bên cạnh bắt đầu trở nên không đúng, Chu đại sư đột nhiên công kích Ngụy đại sư, cũng có anh em cầm vũ khí nhắm ngay người những anh em khác, tôi cảm thấy càng ngày càng choáng, về sau phát sinh chuyện gì, tôi không còn chút nhận biết nào, lúc tỉnh lại là Ngụy đại sự đẩy tôi ra ngoài, khi đó đầy người anh ta đều là vết thương, anh ta nói nếu không phải lúc đi sư phụ cho một mảnh kính Thanh Minh, thì hơn 100 người chúng tôi, toàn bộ đều không ra được.”
Thời điểm đám Cảnh Lâm tới, ông Khúc đã biết tin cháu mình mất tích rồi, nhìn qua lưng ông lão càng thêm còng xuống, trong mắt lòe lòe đầy nước, nhưng vẫn nhẫn nhịn. Cháu của mình là một quân nhân, trong lòng ông nhiều năm như vậy kỳ thực vẫn luôn có chuẩn bị, tại trước lúc không biết được tin tức xác thực cháu trai đã bỏ mạng, ông vẫn không thể gục ngã.
Cảnh Lâm hỏi: “Ngụy đại sư còn sống, sau đó định làm sao?”
Binh lính nói: “Hiện tại địa bàn của hoa bìm biếc, đã mở rộng đến ranh giới huyện, uy hiếp vài cái căn cứ trên huyện thành, hết thảy căn cứ đều chuẩn bị rút về sau hoặc là di chuyển đến nơi khác rồi. Ý của Ngụy đại sư là thử thêm một lần nữa, nhưng bởi vì tu sĩ khan hiếm, lại không kịp đi tới tỉnh khác thỉnh cầu hỗ trợ, mà kể cả có đi sang, cũng không biết lúc nào mới có thể phái người xuống nữa. Vì thế tiếp đó, Ngụy đại sư muốn chiêu thu vài người tình nguyện ở mấy căn cứ cùng nông thôn phụ cận.”
“Sợ rằng chẳng có mấy người đồng ý đi.” Nghiêm Phi nói, quân nhân chính quy cùng một tu sĩ đều mất tích ở bên trong, người bình thường đi vào giống nhau đều là chịu chết.
Binh lính nói: “Thù lao của chúng tôi tại nhiệm vụ này, chính là hết thảy vật tư huyện thành bên trong địa bàn mà hoa bìm biếc chiếm giữ. Lần này, chúng tôi sẽ phân ra số vật tư đó làm thù lao cho người tình nguyện, nếu như tiêu diệt được hoa bìm biếc, vật tư bên trong sẽ được thưởng theo công lao, nếu như bất hạnh gặp nạn, người nhà của người tình nguyện di chuyển theo căn cứ, tới nơi ở mới dàn xếp lại, cũng sẽ có bồi thường tương ứng.”
Nhưng di chuyển cũng không phải chuyện nói một câu là làm được, mấy cái căn cứ trong huyện số người gộp lại liền hơn 50 ngàn, có người không muốn rời khỏi quê nhà, tầng quản lý căn cứ nhỏ cũng không đồng ý khổ cực chạy tới sáp nhập những căn cứ khác, bọn họ càng nghiêng về việc tiêu diệt hoa bìm biếc, chính mình chưởng quản căn cứ, giúp căn cứ không ngừng phát triển. Đợi đến sau khi toàn quốc ổn định lại, hi vọng sau đó lời nói của mình có một phân trọng lượng.
Hiện tại vật tư khó thu thập, địa phương mà hoa bìm biếc chiếm giữ, là tại trung tâm huyện nơi phát triển nhất, bên trong có mấy bệnh viện đa khoa, vài nhà siêu thị cỡ lớn, còn có mấy trung tâm thương mại nữa, còn có rất nhiều khu cư dân nhỏ, số lượng lớn vật tư mà nhiều người tích trữ trong nhà, bởi vì hoa bìm biếc mở rộng mà cũng chẳng kịp vận chuyển đi.
Nói chung, vật tư bên trong nhiều vô cùng, nếu như tiêu diệt hoa bìm biếc, vậy thì đều sẽ thuộc về những người đi tham gia rồi.
Có trọng thưởng tất có người dũng cảm, dưới điều kiện tiên quyết dàn xếp cho người thân, muốn chiêu thu được người tình nguyện, tựa hồ cũng không khó.
Ví dụ như Tào Tam Gia cùng các anh em của hắn, cơ hồ lập tức liền động tâm.
Tồn lương của bọn họ đã không còn nhiều lắm, không tiêu diệt hoa bìm biếc, thì sớm muộn gì bọn họ cũng phải chuyển đi, mà bọn họ chuyển đi, đơn giản nhất là nương nhờ những căn cứ khác, cùng với sinh hoạt mỗi ngày tại huyện trước đây tiêu diệt động thực vật biến dị sẽ không có sự khác biệt quá lớn, mỗi ngày đều sẽ đối mặt với uy hiếp tử vong, sống trong nơm nớp lo sợ.
Nhưng nếu như tiêu diệt hoa bìm biếc, vậy bọn họ có thể lưu lại, coi như đất ruộng không mọc ra lương, nhưng lưng dựa núi còn có cái ăn. Bọn họ đã ở đây quen rồi, Tam Hoa bên cạnh cũng không thể tùy tiện bại lộ trước mặt người.
Tào Tam Gia cho rằng, sống ở thời đại này, không phải chỉ là đánh cược, mà còn xem ngươi có dám hay không thôi.
Vì vậy hắn lựa chọn đánh cược, mang theo các anh em cũng đồng ý đánh cược một trận, trở thành nhóm người tình nguyện đầu tiên.
Binh lính nhìn một chút Tam Hoa, nói: “Nếu như các anh thật sự quyết định như thế, tôi kiến nghi thời điểm đến các anh mang theo con mèo này, động vật biến dị có trực giác phán đoán nguy hiểm đại thể nhanh hơn so với chúng ta, có nó nhắc nhở các anh, thì cơ hội đào sinh của các anh sẽ lớn hơn một chút.”
Tại một vài thành phố lúc trước, bọn họ đã thấy rất nhiều động vật biến dị vốn là sủng vật phụ trợ chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ săn thú, những người này cũng là tầng lớp người có sinh hoạt tốt hơn.
Còn mấy người Cảnh Lâm và Nghiêm Phi, liền có chút do dự.
Trong đám người nơi đây, bọn cậu được tính là sở hữu giá trị vũ lực cao nhất. Thế nhưng bọn cậu có Tụ Linh trận, có ruộng lương thực không bao giờ thiếu, theo lý không cần phải đi can thiệp nhiệm vụ nguy hiểm này. Nhưng cùng lo lắng giống Tào Tam Gia, không tiêu diệt hoa bìm biếc, bọn cậu sẽ không có một ngày sống yên ổn.
Cuối cùng bọn cậu quyết định, đi.
Binh lính bảo ba ngày sau bọn cậu tới căn cứ Phương Bắc, ở nơi đó bọn cậu sẽ tiến hành một lần sàng chọn đội viên, người lưu lại sẽ tiến hành một đợt huấn luyện ngắn hạn.
Chào tạm biệt binh lính, đám Cảnh Lâm vừa mới trở lại thôn, anh em nhà họ Mã đã tới thăm nhà.
Anh em nhà họ Mã thấy mấy người Cảnh Lâm mấy ngày nay cách hai ba hôm lại ra thôn, đã nghĩ hỏi đám Cảnh Lâm bận rộn điều gì, có phải lại tìm thấy thứ gì tốt hay không.
Nghiêm Phi trả lời: “Tới thật đúng lúc, đang có chuyện chuẩn bị đi nhà anh tìm cha anh đây.” Lời này, là đang nói với Mã Thuần Chính.
Dọc đường, đám Cảnh Lâm cũng do dự có muốn nói chuyện này với người trong thôn hay không, dù sao cũng rất nguy hiểm, đến lúc xảy ra chuyện gì, sẽ trách tội lên người bọn họ. Thế nhưng nếu không báo với người trong thôn, lúc bọn cậu thành công tiêu diệt hoa bìm biếc, lấy được vật tư, người trong thôn nhìn thấy lại không vui, nói bọn cậu có chuyện gì cũng chẳng chịu nghĩ tới người trong thôn muốn ăn mảnh.
Mã Thuần Chính nghe vậy, lập tức lên tinh thần, “Chuyện gì thế?”
Nghiêm Phi nhàn nhạt nói: “Mấy ngày nay bận rộn, là tìm hiểu chuyện hoa bìm biếc trên huyện, trong huyện đang tổ chức người đi tiêu diệt nó, mấy người chúng tôi đã đăng ký tình nguyện, thất bại thì chết, thắng lợi có vật tư.”
Anh em họ Mã không nghĩ tới sẽ là chuyện này, lập tức trở nên trầm mặc. Hoa bìm biếc khủng bố, bọn họ đều đã từng trải. Công việc này, người bình thường đúng là không làm được.
“Chuyện nguy hiểm như vậy, các cậu vẫn muốn đi?” Mã Thuần Chính khó hiểu, thôn bọn họ có ăn có uống, đặc biệt đám Cảnh Lâm, người khác tốt xấu được ăn chút ít thịt, nhưng bọn cậu hoàn toàn không phải lo vấn đề này a, làm sao còn muốn đi tham gia chuyện nguy hiểm đến vậy, bọn cậu nếu xảy ra chuyện, vậy người trong nhà bọn cậu phải làm sao bây giờ?
Cảnh Lâm chỉ cười nhẹ một cái.
Sở dĩ đi, một là mình có phù trận ăn điểm, hai là cậu nghĩ tới Khúc Chính Siêu cùng người binh lính ngày hôm nay khóc đến mức đôi mắt đều sưng lên kia.
Bỏ qua thân phận quân nhân của bọn họ, bọn họ cũng chỉ là người bình thường mà thôi, ngày đó trong đám người cùng đến với Khúc Chính Siêu, có vài người tuổi tác thực tế chưa quá 20, nhưng trên mặt bọn họ lại đầy tang thương, tại thời điểm cứu viện dân chúng, cũng là lúc bọn họ rơi vào thời khắc sinh tử. Khi làm nhiệm vụ, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ có binh lính mất mạng, cũng tại mỗi ngày lại có binh lính mới bổ sung vào, như vậy một vòng tuần hoàn, kỳ thực rất nhiều người bọn họ cũng không quá quen biết, nhưng bọn họ đã cùng đồng thời kề vai chiến đấu.
Là vì cái gì, chính là vì những dân chúng càng nhỏ yếu hơn so với bọn họ, chính là vì tạo lập ra một hoàn cảnh sinh hoạt an toàn cho dân chúng.
Mà Cảnh Lâm, cậu chưa từng thân thiết với những người binh lính đó, nhưng cậu lại có phân năng lực này, hơn nữa khả năng còn đứng trên bọn họ. Tụ Linh trận cậu tạm thời không thể đem ra, nhưng sức lực tại trước mắt, cậu có thể góp.
Thêm nữa, cậu và mấy người Nghiêm Phi, cũng là vì mình.
Hiện tại tu sĩ đã xuất hiện, bọn họ di chuyển qua mỗi thành phố, rèn luyện bản thân, tăng cường thực lực của chính mình. Tại thời điểm quân nhân chỉ có thể đi bộ, bọn họ đã có thể ngồi xe.
Bọn họ sinh hoạt ở bên trên rất nhiều người.
Tận thế không phải nhất thời, nhưng đến cuối cùng thế giới này vẫn là của nhân loại. Sau khi yên ổn lại, hết thảy thành thị trở về ban đầu, như vậy đám Cảnh Lâm sẽ gặp chuyện gì? Còn có thể sinh hoạt yên ổn giống như trước sao?
Trực giác của Cảnh Lâm nói cho cậu biết, sẽ không, chỉ riêng nhà cậu có nhiều thêm bốn thành viên nhỏ, cuộc sống của cậu khẳng định không thể yên ổn được. Lúc này đã là thiên hạ của cường giả, về sau chỉ có thể vẫn luôn kéo dài như vậy, người nhỏ yếu, chỉ có thể bị người đứng tại nơi cao cao nhìn xuống như đám giun dế.
Cường đại!
Cảnh Lâm nghĩ, mặc kệ ở nơi nào, chỉ có bản thân cường đại, mới sẽ không trở thành con kiến trong tay kẻ khác có thể tại bất cứ lúc nào cũng bị nghiền nát.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
299 chương
74 chương
11 chương
11 chương