Ngày hôm sau, Lương Nhiên nhìn trời vẫn âm u mưa rả rích như trước, đôi mày cau lại. Cô nghĩ đến hôm qua lúc mặt mày Thẩm Tiến xanh mét rời đi, cô quyết định cho dù mấy ngày sắp tới mưa không có ngừng cũng phải rời đi. Cô tính trước hai người Hắc Tử chậm nhất ngày mai cũng đã trở lại, cô gọi moi người bắt đầu chuẩn bị xuất phát. Trần Tĩnh che ô đi thông báo cho nhà họ Trần, ba người chú Trần vừa lúc không có ở nhà, thím Trần và Sương Sương nghe phân phó nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị hành lý. Một vài vật nặng đều để lại không mang theo, Sương Sương sửa sang rồi thu xếp quần áo, thím Trần lấy lương thực còn lại không nhiều lắm từ chổ ẩn dấu đem ra, nổi lửa bắt đầu đem gạo, bột mì làm lương khô, bánh bao thuận tiện ăn trên đường. Hai người đã sớm hứng nước mưa vào các chai nhựa lớn có nhỏ có, cộng lại cũng hơn trăm cái. Trần Tĩnh vừa thấy không khỏi cảm khái vạn phần, một nhà họ Trần đều không có không gian như chị Nhiên, cũng không có thân thủ như hai người Hắc Tử. Nhưng mạt thế trước mắt, bọn họ dùng tâm tư cẩn thận, cùng không sợ gian khổ, dũng khí, nỗ lực, đồng tâm hiệp lực sinh tồn trong mạt thế, so với hai anh em họ Lâm, bọn họ mới chân chính khiến cho người ta kính nể. Lương Nhiên đang ở chỗ đăng ký khu trung tâm dân chạy nạn làm thủ tục rời đi. Tuy khu an toàn không ngăn cản dân chạy nạn tiến vào cùng rời khỏi, nhưng thủ tục vẫn có chút phiền toái, cần phải thu hồi bảng đăng ký của mọi người và giấy chứng nhận phòng ốc cư ngụ, còn phải nhận được một con dấu chấp thuận rời khỏi bao gồm: danh sách người và biển số xe. Đến chỗ đăng ký của cô gái cao gầy lần trước, cô gái đó thỉnh thoảng ngẩng đầu khó hiểu nhìn Lương Nhiên, cảm thấy người này có phải bị điên rồi không? Hiện giờ thời tiết khô lạnh đói khát, rét lạnh, mưa, zombie... nguy hiểm đầy rẫy phía sau, thế mà người này lại chọn thời điểm này mà đi, vậy chẳng khác nào chịu chết? Lương Nhiên rũ mắt kiên nhẫn chờ đợi, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của cô gái này, thật vất vả mới lấy được danh sách mọi người rời đi, cô cẩn thận cất tờ danh sách vào trong túi nhựa gấp lại rồi bỏ vào túi. Sau đó cô ngẩng đầu hơi cười với cô gái đăng ký, che ô rời đi. Cô gái nhìn thấy nụ cười của Lương Nhiên không khỏi sửng sốt, lúc này cô gái đó mới phát hiện thì ra người phụ nữ ăn mặc cũ kỹ luôn cúi đầu vâng lời lại xinh đẹp như vậy nha. Rời khỏi nơi đăng ký, Lương Nhiên nhìn sắc trời gần đến buổi chiều, bước lên con đường lầy lội, cẩn thận đi trở về. Gió lạnh thấu xương thổi đến, cô không nhịn được kéo cao chiếc áo khoác mỏng manh, nắm chặt chủy thủy trong tay. Cô không dám mặc áo bông rời khỏi nha, ở khu an toàn, có khi chỉ có một chiếc áo đơn đều có thể khiến dân chạy nạn đỏ mắt cướp đoạt, cô chỉ có thể tìm một chiếc áo khoác mỏng manh cũ nát không chịu nổi đi ra ngoài, cẩn thận đi qua khu dân chạy nạn đang ở đông đúc. Đến phía ngoại ô vắng người, cô từ một chổ ẩn dấu lấy xe ra, mở cửa xe nhanh chóng ngồi lên ghế lái, cô sờ lại túi quần vẫn còn tờ danh sách trong túi, hai bàn tay nhanh chóng chà sát vào nhau cho đỡ lạnh, sau đó cô khởi động ô tô trở về nhà nhỏ. Lúc cô gần đến nhà nhỏ, cô nhịn không được giẫm mạnh chân ga một chút, tăng nhanh tốc độ hướng về nhà nhỏ. Từ phía xa xa, cô nhìn thấy mẹ cô đang đứng bên ngoài, trời đang mưa mà bà cũng không che dù, bà vừa thấy xe của cô liền đưa tay liều mạng vẫy vẫy. Xe dừng vội bên cạnh mẹ Lương, Lương Nhiên vừa mở cửa xe, mẹ Lương lau thoáng qua gương mặt đang dính đầy nước mua, bà cầm lấy cửa xe đầy sốt ruột: - "Tiểu Tiệp bị bọn họ bắt đi rồi!" Trái tim Lương Nhiên nhảy dựng, co rút đau đớn một trận. - "Mẹ, mẹ nói cho rõ ràng! Bọn họ là ai?" cô cầm chặt tay mẹ cô, trên mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc. - "Là... là Thẩm Tiến... là cậu ta... bọn họ ngăn mẹ lại, sau đó ôm Tiểu Tiệp đi! Cậu ta nói Tiểu Tiệp là con của cậu ta!" mẹ Lương khẩn trương đứt quãng nói, tuy suy nghĩ Thẩm Tiến là ba ba của Tiểu Tiệp, sẽ không thể nào gây tổn thương cho Tiểu Tiệp, nhưng bà vẫn bị sợ hãi, muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp, lại không biết đi đâu tìm ai, chỉ có thể lo lắng sốt ruột đứng ngoài cửa chờ Lương Nhiên trở về. - "Sau... sau đó... lại có xe đến đây... đưa cái này!" mẹ Lương run run lấy tờ giấy trong túi đưa cho Lương Nhiên. Lương Nhiên cầm tờ giấy, trên tờ giấy viết vài chữ rất vội, nhưng vẫn có thể thấy rõ đó là một địa chỉ ở khu trung tâm. Lương Nhiên đem tờ danh sách lấy ở chổ đăng ký giao cho Trần Tĩnh vừa mới trở về, cự tuyệt yêu cầu muốn đi theo cùng của cô ấy, cô dặn dò cô ấy đưa mẹ cô đi tìm một nhà chú Trần. Nếu nhìn thấy chú Trần thì gọi bọn họ lập tức đến cứu viện cho mình. Sau đó mọi người đều đến chỗ tập hợp rời khỏi khu an toàn. Xe việt dã nhanh chóng quay đầu hướng đến địa chỉ ghi trên tờ giấy chạy vội đi, trong lồng ngực Lương Nhiên hừng hực dấy lên ngọn lửa giận. Thẩm Tiến, chẳng qua hắn muốn ép cô đến gặp hắn. Hắn tốt nhất thật sự chỉ là muốn gặp Tiểu Tiệp, bằng không... Cô cũng không ngại giết hắn một lần nữa. Cô tìm được địa chỉ ghi trên giấy, đó là một ngôi nhà nhỏ hai tầng cũ nát, bên trong ẩn ẩn có một ánh đèn hiu hắt, Lương Nhiên suy nghĩ, đem chủy thủ trên người cất vào trong không gian, dùng ống tay áo rộng thùng thình che giấu súng lục trong tay, vừa cảnh giác vừa thong thả bước vào trong ngôi nhà không có một người canh giữ kia. - "Thẩm Tiến! Tôi đến rồi, anh ra đây!" cô biết mọi hành động của bản thân đều bị người ta theo dõi, Lương Nhiên đứng ở cửa lớn giọng gọi Thẩm Tiến, hắn bắt Tiểu Tiệp đi, lại để địa chỉ cho cô, chính là muốn chờ cô đến đây, muốn nhìn thấy cô lo lắng thống khổ, cuối cùng cầu xin hắn mà thôi. Bây giờ cô đã đến đây, hắn cũng nên xuất hiện. Nhưng qua một hồi lâu, không có một người nào xuất hiện, ngược lại từ trên lầu mơ hồ vang lên tiếng Tiểu Tiệp gọi mẹ liên hồi, nhất thời Lương Nhiên không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, cô lập tức chạy nhanh lên cầu thang. Căn phòng nhốt Tiểu Tiệp đã bị khóa, Lương Nhiên nghe tiếng gọi ầm ỉ mong manh truyền ra, tâm như đao cắt, cô lập tức bắn một phát súng vào khóa cửa, sau đó một một chân đá văng cửa gỗ, nhìn thấy trong phòng không có ai, cô nhanh chóng chạy đến bên giường nhỏ có một bóng hình nhỏ bé đang bị che phủ dưới chân không ngừng phát ra tiếng gọi mẹ.! - "Tiểu Tiệp đừng sợ! Mẹ ở đây..." Lương Nhiên nóng vội chạy đến xốc chăn lên, trong phút chốc trong lòng cô đột nhiên cảm thấy không ổn, nhưng chăn trên giường nhỏ đã bị xốc lên, một chiếc gối lớn xuất hiện bên dưới tỏa ra làn khói màu tím xông thẳng vào mặt cô. Lương Nhiên muốn nín thở cũng đã không còn kịp nữa, cô hít phải một lượng khói kia, cả người run lên, cây súng trên tay rơi cạch xuống đất. Cả người loạng choạng không còn sức, mi mắt nhíu chặt... cô nặng nề ngã xuống giường! Trước khi hôn mê, cô còn nhìn thấy chiếc máy ghi âm nhỏ không ngừng phát ra giọng nói trẻ con: - "Mẹ... mẹ..." Ngôi nhà nhỏ vừa rồi chỉ có ánh đèn hiu hắt giờ đây đột ngột sáng bừng hẳn lên, chiếu sáng mọi ngõ ngách bên trong nhà nhỏ. Một người phụ nữ xinh đẹp bụng lớn vượt mặt xuất hiện ở cánh cửa, chờ mùi hương trong phòng tản đi hết cô ta mới chậm rãi đỡ bụng tiến vào, cô ta duỗi chân đá văng cây súng lúc ra xa, tắt đi máy ghi âm vẫn còn không ngừng lặp đi lặp lại. Cô ta đưa mắt nhìn Lương Nhiên đang hôn mê trên giường nở nụ cười tàn nhẫn, sau đó cô ta quay đầu nói vọng ra ngoài cửa: - "Vào đi, đã hôn mê." Ngoài cửa xuất hiện một cô gái với vẻ mặt thoáng khẩn trương, nhìn thấy người trên giường không chút phản ứng, cô ta cầm một chiếc hộp nhỏ trên tay, ánh mắt âm độc bước vào phòng. Cô ta đi đến bên giường, híp mắt nhìn Lương Nhiên, cô ta mở hộp nhỏ trên tay, lấy ra hai ống tiêm nhỏ. - "Lâm Linh, đây là gì?" An Giai có chút hứng thú hỏi, cô ta và Lâm Linh quen biết không bao lâu, sau đó cô ta tình cờ biết Lâm Linh biết vợ trước của Thẩm Tiến, lại nghe Lâm Linh vô số lần nguyền rủa Lương Nhiên, hai người liền trở nên thân thiết. Cô ta theo dõi Thẩm Tiến nên đã biết chổ ở của Lương Nhiên. Nhân lúc Thẩm Tiến đưa Tiểu Tiệp đi khỏi, cô ta cho người viết địa chỉ trên giấy lừa Lương Nhiên đến đây. Cô ta muốn phá hủy dung mạo hoặc khiến Lương Nhiên thân tàn ma dại, sau này xem Lương Nhiên còn dám cướp đàn ông của cô ta nữa không. Ai ngờ sau khi Lâm Linh biết kế hoạch của cô ta cũng đi theo đến đây. - "Đây là gỗ cơ tề." Lâm Linh lắc nhẹ ống tiêm, đem mũi kim đâm vào mạch máu trên tay của Lương Nhiên, chậm rãi đẩy nước thuốc vào. - "Vừa rồi là mê dược bây giờ là giải dược." Lâm Linh cầm lấy một ống tiêm khác, cũng đem ống tiêm tiêm thuốc vào người Lương Nhiên. - "Sao lại cho cô ta giải dược?" An Giai khẽ cau mày khó hiểu, cô ta không rõ Lâm Linh muốn làm gì. Lâm Linh cất hai ống tiêm, lui về phía sau một bước, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Lương Nhiên đang nằm trên giường, khóe miệng xuất hiện tươi cười ác độc. - "Gỗ cơ tề khiến toàn thân cô ta hoàn toàn vô lực, có tác dụng trong nháy mắt, cô ta ngay cả ngón út đều không thể cử động được. Cho cô ta giải dược, bởi vì tôi muốn cô ta ở trạng thái vô cùng tỉnh táo, từ từ cảm nhận nổi thống khổ mà tôi từng trải qua!" cả người Lâm Linh đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Những người có mặt ở đó, cô sợ nhất chính là Lâm Viễn, còn một người nữa chính là Lương Nhiên. Ở trong sơn động, vào lúc Lương Nhiên đề súng lên trán cô ả, ánh mắt lạnh như băng kia, nóng súng lạnh như băng, từng nhiều lần xuất hiện trong tâm trí của cô ả, khiến cô ả mỗi lần nhớ đến tay chân đều như nhũn ra. Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì cô ta lại đối xử với cô ả như thế? Cô ta uy hiếp cô ả, cô ta trục xuất anh em bọn họ, nếu không phải như thế, cô ả như thế nào lưu lạc đến khu an toàn này, bị Lâm Viễn đưa đến bên người tên họ Chu đó, rồi bị từng gã từng gã đàn ông xa lạ ghê tởm đến cực điểm cường bạo nhục nhã? Nhờ An Giai ban tặng, người phụ nữ từng khiến cô ả sợ hãi giờ đây rơi vào tay cô ả, xem đi, ngay cả ông trời cũng giúp cô ả! - "Tôi đã chuẩn bị cho cô ta một tiết mục vô cùng phong phú, cô chỉ cần ngồi xem là được!" Trên gương mặt Lâm Linh hơi chút vặn vẹo, mang theo một cảm giác điên cuồng đấy khoái trá, cô ả càng nghĩ càng cao hứng, cười đến cả người run rẩy. Cho đến khi Lương Nhiên tỉnh lại, không nói một lời nhìn cô ả chằm chằm, cô ả mới ngừng cười. An Giai cũng thấy Lương Nhiên đã tỉnh, cô ta đỡ bụng, đến gần bên giường, nhìn Lương Nhiên "chậc chậc" hai tiếng. - "Cô xem, cô đắc tội cũng không ít người nha, tôi chỉ định tìm người phá hủy gương mặt khiến Thẩm Tiến nhớ mãi không quên này đi, nhưng có người không đồng ý, muốn cho cô một bài học đắt giá hơn nữa." An Giai tươi cười ngọt ngào, trong mắt tràn ngập hận ý: - "Chắc cô vẫn còn nhớ rõ tôi chứ? Ba năm trước, chính tôi làm cho Thẩm Tiến ly hôn với cô! Nhưng cô ngàn vạn lần không nên ở nơi này còn có suy nghĩ níu giữ anh ấy!" Lương Nhiên lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, vừa rồi Lâm Linh nói những gì cô đều đã nghe được, bây giờ cả người cô đều trống rỗng mềm nhũn, không biết thuốc này có tác dụng đến bao giờ mới hết? Cô chuyển ánh mắt nhìn sang Lâm Linh, cô ả điên rồ này đến tột cùng muốn làm gì? Lâm Linh bị ánh mắt đen nhánh của Lương Nhiên nhìn qua, cô ả không thể ngờ bản thân lại vô cùng khẩn trương, sau đó cô ả tức giận túm áo Lương Nhiên ác độc nói: "Tôi trộm thuốc này ở chỗ anh trai tôi! Ít nhất có thể khiến cho tay chân vô lực suốt một buổi tối!" cô ả nhìn Lương Nhiên đột nhiên nhíu mày nở nụ cười đắc ý, càng đến gần cô thêm, nhẹ nhàng hỏi: - "Cô đã bảo tôi không được xuất hiện ở trước mặt cô, nhưng hiện tại cô rơi vào tay tôi thì sao? Cô nói xem nếu tôi cho một đống đàn ông làm cô suốt buổi tối, đánh gãy tay chân của cô rồi ném cô đến khu làng chơi ngây ngốc mấy ngày, cả người bị nhiễm bệnh sinh dục, cô còn có thể giống như hiện giờ cao cao tại thượng nhìn tôi nữa không? Cô còn có thể cầm súng uy hiếp tôi nữa không? Anh trai tôi còn có chồng trước của cô, ngay cả người hiện tại cô đang dựa dẫm có còn yêu thích cô nữa không?" Cô ả nhìn vẻ mặt Lương Nhiên không chút thay đổi vẫn lạnh lùng nhìn mình, cơn tức giận và xấu hổ dâng tràn trong lòng cô ả. Trên tay cô ả càng thêm dùng sức, môi tiến đến sát bên tai cô. - "Cô đừng tưởng sẽ có người đến cứu cô, người đàn ông kia đã sớm chết! Đúng rồi, tôi đã quên nói với cô, hai phát súng kia, là anh trai của tôi bắn đó... A!! Cô... Buông ra! A!!! Cứu mạng a!" Lâm Linh đột nhiên kinh sợ thét to, An Giai lúc này mới hay Lương Nhiên cắn chặt lỗ tai Lâm Linh! Một dòng máu tươi từ bên tai Lâm Linh chảy xuống mặt Lương Nhiên, khiến cho gương mặt cô trông vô cùng đáng sợ! Hai người bóp mặt Lương Nhiên, dùng sức lôi kéo, rốt cuộc Lâm Linh đem đựoc lỗ tai máu tươi đầm đìa thoát khỏi miệng Lương Nhiên, Lương Nhiên phun ra khỏi miệng một miếng thịt vàng tai nhỏ, lạnh lùng nhìn Lâm Linh, An Giai một bên thở phì phò cau mày tránh ra, cách xa giường nhỏ. Lâm Linh run run, đưa tay sờ lỗ tai đầy máu, nhẹ nhàng chạm đến một chỗ không trọn vẹn, sau đó quát lên gọi bọn người bên ngoài vào - "Tôi muốn giết cô! Tôi muốn giết cô! Các người mau vào đây! Nhanh lên!" Cô ả vừa sợ vừa đau, không ngừng quát to với bên ngoài. Tiếng bước chân dồn dập vang lên, từ bên ngoài hơn mười gã đàn ông dũng mạnh bước vào, hình dạng đáng khinh, cả người đầy mùi thối. Lâm Linh gắt gao bưng lấy lỗ tai, ngoan độc trừng trừng Lương Nhiên đang nằm trên giường. - "Đây là tôi đặc biệt vì cô lựa chọn trong đám dân chạy nạn, mấy gã đàn ông này đã lâu chưa được thưởng thức hương vị phụ nữ! Hiện giờ, để bọn họ cùng cô vui vẻ hưởng thụ khoái lạc đi!" Nói xong cô ả tránh xa bên cạnh, phía sau một đám đàn ông rối bù nhìn chằm chằm dáng người lung linh trên giường tràn đầy hứng thú, da thịt trắng trơn nõn nà, ánh mắt lại trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo xinh đẹp... càng nhìn bọn họ càng không nhịn được nuốt nước miếng, hắc hắc nở nụ cười lộ ra hàm răng vàng xỉ...