Thoáng chốc Lương Nhiên sắp xếp xong phòng ở, phòng lớn nhất vừa thông gió dành cho Hắc Tử dưỡng thương, bản thân nằm trên ghế tựa, thuận tiện chăm sóc cho Hắc Tử. Trần Tĩnh, mẹ Lương cùng Tiểu Tiệp ở một gian phòng khác, Cường Tử vào một gian văn phòng ngủ. Mọi người đều đã quen bôn ba khắp nơi, đi làm sao ở thế nào. Sau khi Lương Nhiên phân phòng ổn thỏa, mọi người bắt đầu sắp xếp đồ đạc trong nhà. Trước tiên, đem những vật không thể dùng bỏ đi, còn lại giường sắt, ghế gỗ sopha có thể sử dụng thì dùng vải thô lau dọn bụi bặm bên trên để dùng tạm, quét dọn sàn nhà sạch sẽ xong, Lương Nhiên bắt đầu lấy các loại đồ dùng từ trong không gian đưa cho ba người Cường Tử, để cho bọn họ bố trí phòng ở. Từ ngày không gian bị bại lộ đến nay, Lương Nhiên vẫn chờ Cường Tử vàTrần Tĩnh hỏi, nhưng ngoài dự kiến của cô hai người kia giống như đã hoàn toàn quên chuyện này, cả hai đều ngậm miệng không hỏi một lời. Trần Tĩnh chỉ những lúc thay thuốc băng bó cho Hắc Tử mới nói với Lương Nhiên những vật cô cần. Cường Tử lại giống như không nhớ đến sự khiếp sợ lúc trước của bản thân. Đối với sự trầm mặc quỷ dị của hai người, Lương Nhiên cũng không nhắc đến. Cô tìm một cơ hội báo cho mẹ Lương biết về bí mật không gian ngọc thạch. Giờ đây ở trước mặt người nhà, cô không còn cố kỵ gì nữa, cần lấy gì liền trực tiếp lấy từ không gian ra dùng. Bây giờ, cô lấy từ trong không gian những vật dùng cho đi dã ngoại qua đêm, dùng nệm gấp trải lên giường sắt, sau đó lại trải lên trên một tầng chăn bông sạch sẽ, đặt gối xốp lên đầu giường, nơi đầu giường có đặt một chiếc kệ tự chế để băng gạc, bông y tế, thuốc... để đến lúc thay thuốc thay băng gạc cho Hắc. Bên cạnh còn đặt một chiếc bàn nhỏ, để khăn bông sạch sẽ và vài thứ khác... Thoáng chốc, nơi đây vốn là một gian phòng trống, có mùi ẩm thấp giờ đây đã thay hình đổi dàng. Phòng của mẹ Lương cũng đã trải giường nệm mềm mại, bởi vì giường sắt chỉ có thể ngủ hai người nên nhiều Trần Tĩnh liền gọi Cường Tử chuyển chiếc ghế sopha trong văn phòng qua đây, trải lên tấm đệm liền trở thành giường ngủ. Cường Tử ở gian văn phòng kia cũng ngủ trên sopha. Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Cường Tử cẩn thận cõng Hắc Tử lên lưng đưa hắn vào giường nằm, Lương Nhiên dùng khăn ướt lau mồ hôi lạnh trên trán trên người của Hắc Tử, đút thước đút nước, cô ngồi trên ghế nhỏ, động tác vô cùng cẩn thận hết sức chăm chú, so với động tác chuyên nghiệp của Trần Tĩnh cũng không kém chút nào. Thoáng chốc Hắc Tử uống thuốc xong, cả người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái lại nặng nề thiếp đi. Mọi người thu dọn xong chỗ ở thì trời cũng đã tối dần, xa xa một vài ánh đèn mờ nhạt thấp thoáng, mẹ Lương đem gian phòng nhỏ phía sau thu dọn thành nhà bếp và nhà ăn. Lương Nhiên lấy trong không gian khí than, bếp lò, có nồi bát muôi... dụng cụ nhà bếp đều lấy ra đầy đủ. Hơn nữa lấy ra một thùng lớn nước trong cho mọi người sử dụng, mẹ Lương rất nhanh nấu mấy bát mì cho mọi người ăn đỡ đói, lúc bưng mì sợi lên bàn cũng đã mười hai giờ, Lương Nhiên nghĩ, lại lấy một con gà nướng trong không gian ra, một túi bánh bao còn đang tỏa hơi nóng, còn lấy một con gà tươi sống máu vẫn còn đang chảy ra đưa cho mẹ Lương để bà hầm canh gà cho Hắc Tử tẩm bổ. Mẹ Lương nhìn thấy không khỏi trợn mắt há hốc mồm, từ lúc Lương Nhiên nói với bà bí mật của không gian, bà vẫn còn bị vây trong trạng thái mờ mịt khó tin. Sau đó bà thấy cô không ngừng lấy ra những đồ vật trang trí phòng ở, rồi còn đồ dùng nhà bếp... Cho đến lúc này, bà mới ý thức được, không gian của Lương Nhiên thần kỳ cỡ nào! Lúc trước Cường Tử và Trần Tĩnh đã bị khiếp sợ quá nhiều lần, lúc này nhìn thấy thực phẩm chín thơm ngào ngạt cũng không quản quá nhiều, xé cái đùi gà đưa cho Tiểu Tiệp sau đó bắt đầu xé thịt gà ra chia cho mọi người cùng ăn. Lương Nhiên mỉm cười đem đôi đũa đưa mẹ Lương, kêu bà sực tỉnh mau ăn tối. Sau đó cô vừa ăn vừa dặn dò mọi người phải đặc biệt chú ý. Lúc đến đây, các cô nhận được một sổ tay nhỏ, mặt trên viết những hạng mục công việc ở khu an toàn, nơi này có vài khu vực dân thường không được tiến vào. Trong sổ tay còn ghi thời gian, địa điểm nhận lương thực, tham gia đội ngũ tìm vật tư và đội đột kích cần có những điều kiện nào và hưởng đặc quyền gì. Lương Nhiên thấp giọng nói với mọi người, trước mắt tình hình ở khu an toàn mọi người đều chưa hiểu rõ, tất cả đều phải khiêm tốn cúi đầu, ở nơi xa thế này chủ yếu là để Hắc Tử dưỡng tốt thương thế. Hắn bị thương không nhẹ, cần tĩnh dưỡng, cũng cần thường xuyên thay thuốc, càng cần thức ăn dinh dưỡng tẩm bỗ, vô luận là thuốc hay là đồ ăn, hoặc nuốc trong sạch sẽ... tất cả những thứ này đều khiến cho người ta hoài nghi, xem xét và tham lam. Đây cũng là lý do vì sao Lương Nhiên không thể không tách biệt cùng một nhà chú Trần, đến ở khu phân xưởng chung quanh không có người. Cường Tử nghe Lương Nhiên dặn dò, gật đầu, mồm to ăn uống, sau đó nói: - "Ngày mai tôi phải đi báo danh tham gia đội ngũ đột kích ở nơi này" đội đột kích khác với đội tìm vật tư một nhà chú Trần tham gia, những người tham gia đội đột kích đa phần là bộ đội, họ chuyên đi trước rửa sạch zombie những nơi có khả năng có vật tư, độ nguy hiểm cũng cao, nhưng thù lao đạt được cũng cao nhất, trang bị vũ khí cũng tiên tiến nhất. - "Nếu hiện tại chúng ta không thiếu ăn uống, vì sao con còn phải ra ngoài mạo hiểm." mẹ Lương không đồng ý còn lo lắng nói. Cường Tử lắc đầu: - "Chúng ta vừa đến khu an toàn, bây giờ còn tốt, thời gian dài khó tránh người khác sẽ không chú ý đến, không đi ra ngoài làm việc lại không thiếu ăn uống, rất dễ dàng khiến cho người khác chú ý." Hắn nói xong thấy đám người Lương Nhiên trầm mặc, tiếp tục nói: - "Yên tâm, tôi sẽ làm việc cẩn thận, tôi đã xem qua, một lần đội đột kích ra ngoài làm nhiệm vụ có thể nhận được một phần năm vật tư, thù lao rất khả quan. Cho dù là chỉ có một mình tôi đi, nhận vật tư trở về cũng miễn cưỡng đủ cho vài người chúng ta sinh hoạt, như vậy người khác sẽ ít nghi ngờ." Một bên Lương Nhiên nhìn Cường Tử, trong lòng hiểu rõ Cường Tử còn có suy nghĩ khác, chính là nhân cơ hội ra ngoài làm nhiệm vụ tìm hiểu tin tức ở khu an toàn. Hắn muốn tìm ra kẻ bắn lén Hắc Tử. Ngày đó chuyện đột ngột xảy ra, tình hình lại căng thẳng, gấp gáp, mọi người cũng không nghĩ đến việc tìm kẻ nổ súng. Sau đó Cường Tử quay lại cửa hàng xe, ở trong đống thịt thối nát xương của zombie cẩn thận điều tra lại một lần, lần theo phương hướng đường đạn bắn xuyên qua thân thể Hắc Tử, hắn tìm được thân cây còn ghim đầu đạn, vừa cẩn thận đối chiếu với trí nhớ vị trí mấy người đàn ông lúc đó cầm súng, hắn xác định Hắc Tử trúng đạn tuyệt đối không phải do mấy người này bối rối bắn loạn, mà có người trốn ở nơi khác bắn lén Hắc Tử. Ai hận lão đại như vậy? Trong lòng Cường Tử mơ mơ hồ hồ có chút cảm giác, cho nên hắn muốn tìm xem người đó có đến nơi này hay không. Nếu có, hơn nữa thật sự là hắn ta nổ súng, như vậy, cho dù hắn ta có trốn ở góc nào, hắn đều phải moi hắn ta ra, nợ máu phải trả bằng máu! Buổi tối, Trần Tĩnh kiểm tra cho Hắc Tử, cơn sốt của Hắc Tử đã giảm không ít, cô nhìn đôi mắt của Lương Nhiên đầy tơ máu lại đang không ngừng giúp Hắc Tử lau người, không khỏi lo lắng muốn thay cô ấy chăm sóc Hắc Tử tối nay, để Lương Nhiên đi nghỉ ngơi, Lương Nhiên mỉm cười lắc đầu: - "Chị không sao, hơn nữa chị nghĩ nếu anh ấy tỉnh lại, người anh ấy muốn nhìn thấy đầu tiên, nhất định là chị." Hiện tại, việc chăm sóc Hắc Tử, đều do Lương Nhiên làm, Trần Tĩnh chỉ một bên chỉ cách cô làm thế nào, đút thuốc, đổi thuốc, xoay người, mát xa tay châm.... Thậm chí lau người toàn thân cho Hắc Tử, Lương Nhiên đều làm được vô cùng cẩn thận, so với Trần Tĩnh là y tá chuyên nghiệp còn muốn chuyên nghiệp hơn. Cho nên Trần Tĩnh nghe cô nói như vậy, đành chỉ có thể gật đầu, chính mình đi trước ngủ. Buổi tối, Lương Nhiên đút Hắc Tử uống một chén canh gà hầm, sau đó lại cởi bỏ quần áo Hắc Tử, dùng khăn sạch sẽ lau khô mồ hôi trên người hắn, động tác của cô mềm nhẹ, nhẹ nhàng tránh miệng vết thương trên ngực và trên vai của hắn, giống như sợ làm đau Hắc Tử. Dưới ánh đèn mờ mịt, trên chóp mũi cô lấm tấm toát mồ hôi, lúc cô lau đến thắt lưng, cô nghe giọng nói khàn khàn của Hắc Tử nằm ở trên giường, gọi nhẹ một tiếng: - "Tiểu Nhiên..." Lương Nhiên động tác dừng lại, ngẩng đầu nhìn Hắc Tử, chỉ thấy trên gương mặt tái nhợt của Hắc Tử mang theo ý cười nhìn cô, ánh mắt vô cùng quyến luyến: Đột nhiên Lương Nhiên không biết làm sao, nước mắt phút chốc rơi xuống. Hắc Tử cố gắng nâng tay đưa lên mặt Lương Nhiên muốn lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng cánh tay nâng một nửa lại không có khí lực, Lương Nhiên buông bỏ chiếc khăn trong ta, khẩn trương siết chặt bàn tay hắn, sau đó cúi đầu xuống, áp má tựa vào tay hắn, không tiếng động chảy nước mắt. - "Anh thực sự sai rồi... hại em lo lắng... anh thực sự sai rồi." Hắc Tử nhẹ giọng giải thích, Lương Nhiên nắm chặt bàn tay hắn, nước mắt rơi xuống tay hắn làm bỏng tim hắn, hốc mắt hắn cũng không nhịn được đỏ lên, chỉ có thể cúi đầu, một lần lại một lần nói với Lương Nhiên hắn thực sự đã sai. Trong phòng nhỏ yên lặng, dưới ánh đèn mờ nhạt, Lương Nhiên mấy ngày áp lực cùng sự sợ hãi, kinh hoàng, bi thương, vô lực... tận sâu trong lòng, toàn bộ hóa thành nước mắt, cầm chặt lấy Hắc Tử khóc thoải mái một trận. Hai người giống như hai con thú bị thương, trước trấn an cho nhau, cuối cùng đầu chạm trán, tay cầm tay tựa vào nhau, cùng nhau hôn rồi dựa vào nhau ngủ. Hắc Tử thanh tỉnh, giống như một liều thuốc trợ tim nâng cao sĩ khí của mọi người. Trần Tĩnh kiểm tra qua nói hắn đã không còn nguy hiểm, chỉ cần chậm rãi tĩnh dưỡng, thực phẩm dinh dưỡng, không đến mấy tháng, hắn có thể khôi phục. Cường Tử nghe được kích động nhịn không được đỏ đôi mắt, Tiểu Tiệp còn đem sữa của mình đưa đến phòng, bé nói sữa có nhiều dinh dưỡng, có thể làm cho chú Hắc Tử mau chóng khỏe lại, khiến cho Cường Tử cười bế bé lên cưng nựng một trận. Ngày hôm sau, Cường Tử đi tìm nhà chú Trần báo cho bọn họ biết tin tức tốt này, một nhà chú Trần mừng rỡ, vài người xoa xoa tya không biết nên nói gì cho phải. Cường Tử chuyển lời Lương Nhiên đến một nhà chú Trần, trong khoảng thời gian này, một nhà chú Trần cứ an tâm ở lại đây, thím Trần và Sương Sương nên ít ra cửa, đợi đến khi Hắc Tử bình phục, hai nhà sẽ tìm cơ hội rời khỏi nơi này. Chú Trần nghe xong liên tục gật đầu, ông đã xem qua, kỳ thật nơi này cũng có người biết "mặt khác" ở khu an toàn, nhưng những người này vẫn im lặng chịu đựng, bọn họ thật vất vả mới đến được nơi tương đối an toàn này, cũng đã quen thuộc hoàn cảnh, cơ bản không ai muốn một lần nữa phiêu lưu mạo hiểm đi đến nơi xa lạ, ai biết mặt khác khu an toàn là không phải cùng nơi này giống nhau? Ai biết những khu an toán đó có "mặt khác" như vậy hay không, còn có thể bọn họ chưa đi được nửa đường đã bị zombie gặm đến xương thịt không còn? Tuy chú Trần mới đến hai ngày, cũng đã cảm thấy nơi này rồng rắn hỗn tạp, quản lý vô cùng hỗn loạn, quả thật không phải là nơi lý tưởng đểcư ngụ lâu dài. Cho nên lời Lương Nhiên nói ông cũng vô cùng đồng ý. Bây giờ chỉ chờ sống qua mấy tháng ở đây rồi đi. Trong trung tâm khu an toàn, trong hoa viên của một ngôi nhà nhỏ. Một người phụ nữ mặc sườn xám vàng nhạt, dáng người yêu mĩ diễm lệ đi trước. Theo sau là một cô gái trẻ mới chừng hai mươi cúi đầu sụp mi, hai người một trước một sau đi đến ngôi biệt thự, người phụ nữ đó quay lại nhìn cô gái trẻ phía sau, khẽ cười nói: - "Đến rồi, cô đi lên đi." Ánh mắt cô gái trẻ có chút nao núng, hai tay nắm chặt góc váy, cô cắn môi, cúi đầu hỏi: - "Chị, tôi muốn hỏi một chút, bộ trưởng... Là người như thế nào...?" Người phụ nữ diễm lệ nghe vậy ánh mắt thoáng né tránh, nâng lên ngón tay trắng noãn ngón tay che miệng cười khẽ: - "Tiểu Linh, bộ trưởng là người như thế nào cô không cần biết, cô chỉ cần biết phải làm mọi cách để ngài ấy được vui vẻ, có như vậy cô mới có thể ở nơi này thong thả, an nhàn, hiểu chưa?" Người phụ nữ đưa tay sờ soạng trên mặt Lâm Linh một phen, cười nói: - "Lúc anh trai cô đưa cô đến đây, tôi còn chướng mắt. Không ngờ dưỡng mấy ngày, lại trở thành bộ dạng non mềm thế này. Bộ trưởng thích nhất cô gái trẻ trắng trẻo, mịn màng. Tốt lắm, cô đừng nghĩ quá nhiều như vậy, cứ tận tình tận hưởng đi thôi, quẹo trái đến cánh cửa đầu tiên chính là nơi đó. Cô muốn ở chỗ này trôi qua những ngày tháng thoải mái, phải nhớ kỹ lời của tôi, bộ trưởng bảo cô làm cái gì thì cô phải làm cái đó, biết không?" Lâm Linh mơ hồ gật đầu, cô ả cùng Lâm Viễn một đường trốn tránh zombie vô cùng gian nan mới đến được nơi này, lại phát hiện những ngày ở nơi này cũng không tốt như đã tưởng. Lều trại tanh hôi, bánh thô cứng, còn phải đề phòng ánh mắt dâm tà của những người đàn ông khác luôn nhìn về phía cô. Cho nên lúc Lâm Viễn đưa cô ả đến gặp người phụ nữ này, cô ả nhìn thấy người phụ nữ tinh xảo này có chỗ ở thoải mái cùng thực phẩm phong phú. Lúc đó cô ả trầm mặc không nói, nếu có thể để cho bản thân trôi qua những ngày tốt một chút, dùng thân thể cho lão đại nơi này vui vẻ cũng không phải là chuyện không thể chịu được. Cô ả nuốt nuốt nước miếng, nỗ lực hình ảnh người đàn ông anh tuấn trong tận sâu đáy lòng xóa đi, dứt khoát kiên quyết đi lên cầu thang. Dưới lầu, người phụ nữ diễm lệ nhìn theo bong lưng của cô ả, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt lại mang theo một tia thương xót.