Đi đầu tiên, đáy mắt Lương Nhiên hiện lên một tia lãnh ý, lúc này chỉ nghe thím Trần trầm giọng nói: - "Lâm Linh, cô không thể nói như vậy, nếu không có bọn Tiểu Nhiên, chắc chắn chúng ta đã mất mạng từ lúc ở nông thôn rồi! Vừa rồi nếu không phải có hai người Hắc Tử trấn giữ ở cuối, cô nghĩ cô có thể ngồi ở chỗ này khóc sao?" - "Nhưng mẹ tôi đã chết, bà bị zombie ăn." Lâm Linh nhịn không được bịt mặt gào khóc, nước mắt theo khe hở chảy ra. Mọi người ảm đạm, vừa rồi người còn cùng một chỗ nói chuyện phiếm cười đùa, giờ phút này đã thi cốt không còn, trong lòng ai cũng không dễ chịu gì. Lương Nhiên vào đến bên trong, thấy mọi người chật vật không chịu nổi thở hổn hển ngồi tựa vào tảng đá, tường đá bốn phía. Mấy người nhà chú Trần ngồi cùng một chỗ, sắc mặt ảm đạm. Mẹ Lương ôm Tiểu Tiệp dựa vào tường đá không ngừng thở dốc, bên cạnh là dì Bình với sắc mặt trắng bệch, trên trán bà đổ đầy mồ hôi. Trần Tĩnh thấy ba người bọn họ tiến vào, thoáng thở hắt ra, cô đứng dậy bước đến gần Lương Nhiên. Lâm Linh nửa ngồi xổm phía sau Lâm Viễn, thấy ba người Lương Nhiên tiến vào, cô ả ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, bởi vì bị kinh hách có vẻ có chút vặn vẹo, đôi mắt oán hận nhìn Lương Nhiên. - "Tiểu Nhiên! Bên ngoài thế nào?" chú Trần từ mặt đất đứng lên, sốt ruột hỏi. - "Tạm thời zombie bị chặn đứng bên ngoài." Lương Nhiên bình tĩnh nói, đem ba lô trên tay ném đến chỗ sạch sẽ, sau đó cô ngồi xuống. Hai người Hắc Tử cũng theo sau cô ngồi xuống gần đó. Tất cả mọi người thở hắt ra, nhưng thoáng chốc bắt đầu phát sầu. - "Bây giờ làm thế nào đây ? Zombie không vào được, nhưng nhóm chúng ta cũng không ra được, sớm hay muộn chỉ có còn đường chết!" Lâm Linh nhịn không được nhỏ giọng hỏi. Cô thật sự rất sợ hãi, vừa rồi chính mắt cô nhìn thấy mẹ mình bị xé thành từng mảnh nhỏ, máu tươi văng lên nửa người cô. Cảnh tượng kia khiến cho cô bây giờ vẫn còn sợ đến phát run. Lương Nhiên không lên tiếng, vừa rồi thể lực tiêu hao không ít. Hai người Hắc Tử đều nhắm mắt dưỡng khí, không có ai trả lời Lâm Linh. Trong động một bầu không khí trầm mặc nặng nề. Thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào của zombie, một làn hơi thở tuyệt vọng dần lan tràn. - "Trời không tuyệt đường của con người." thật lâu sau, chú Trần lên tinh thần an ủi mọi người. Cho dù thế nào, hiện giờ mọi người vẫn còn an ổn ngồi ở chỗ này. - "Thật sự không thể chịu thua, chúng ta trở lại, đem từng con zombie giết chết xông ra!" Trần Bân đứng bật dậy lớn tiếng nói, cửa hang cũng không lớn, vài người có thể bảo vệ, một con một con giết, nhất định có thể giết sạch lũ zombie đó! - "Anh nghĩ quá đơn giản rồi đấy, zombie tràn đầy, sợ có đến hai ba ngàn con, chúng ta không ăn không uống, có thể kiên trì được bao lâu?" Lâm Viễn trào phúng nói. - "Như thế vẫn tốt hơn ngồi chỗ này chờ chết !" thím Trần phản bác lại hắn, đáy mắt hiện lên khinh thường, sống chết trước mắt, lộ rõ nhân tính. Ai cũng đều sợ chết, nhưng có thể đem mẹ ruột em ruột bỏ lại phía sau, bỏ chạy trước tiên. Loại người này, ở đây chỉ sợ cũng chỉ có Lâm Viễn mới làm được. Mọi người anh một câu tôi một câu nói xong, không khí nặng mùi thuốc súng, Lương Nhiên nghe được buồn bực khó chịu. - "Đừng nói nữa!" chú Trần quát lên một tiếng, nhất thời mọi người đều ngậm miệng. - "Trong nhất thời zombie sẽ không vào được, có điều tôi đề nghị các người vẫn nên dưỡng chút sức lực đi!" Lương Nhiên bình tĩnh nói một câu. Trong động lại trở nên yên lặng, mấy người nhà chú Trần đều trầm mặc không lên tiếng, chỉ có Trần Sương Sương ghé đầu dựa vào mẹ cô, nhưng cô không có vẻ mặt tuyệt vọng đầy oán hận như Lâm Linh, thỉnh thoảng cô nhìn về phía Lương Nhiên, trong mắt mang theo hoàn toàn tín nhiệm. Một hồi lâu, hai người Hắc Tử vẫn ngồi bên cạnh Lương Nhiên nhắm mắt dưỡng thần rốt cuộc mở mắt, Cường Tử chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, cười cười với Trần Tĩnh, sau đó bắt đầu áp chân xoay người, giống nhau làm vận động. - "Có nắm chắc không?" Lương Nhiên nhìn về phía Hắc Tử hỏi,. - "Thử xem mới biết được." Hắc Tử hơi hơi cười, cũng bắt đầu đi theo Cường Tử làm nóng người. Mọi người mạc danh kỳ diệu nhìn bọn hắn, những lời hai người nói họ vừa tò mò vừa khó hiểu. - "Tiểu Nhiên, hai người Hắc Tử định làm gì?" chú Trần nhịn không được hỏi, những người khác cũng tò mò đi đến gần. Lương Nhiên quay đầu thấp giọng nói với chú Trần : - "Hai người họ chuẩn bị lặn xuống nước, xem thử có lối ra hay không." - "Cái gì? !" - "Như thế nào có khả năng?!" - "Thật sao?" Hầu như những người có mặt đều đồng thời kêu lên, mọi người không tự chủ xúm lại đến đây, trên mặt đều vẻ mặt kinh hỉ không thể tin. Lương Nhiên nhẹ gật đầu, chỉ vào đỉnh khe đá nơi dòng nước như thác đổ xuống giữa hồ nước : - "Mọi ngươi nhìn xem, nước không ngừng chảy xuống, nhưng nước trong hồ vẫn nhiều như vậy. Chúng tôi hoài nghi phía dưới mặt nước và bên kia có chỗ thông nhau, cho nên nước có lối ra." - "Đúng nha!" chú Trần vỗ mạnh bắp đùi, bừng tỉnh đại ngộ. - "Em biết mà! Em biết chị Lương bảo chúng ta chạy vào trong động này, chắc chắn là có nguyên nhân!" Trần Sương Sương hưng phấn nhảy lên, nắm lấy tay mẹ cô không ngừng lắc lắc, Lương Nhiên ôn hòa nhìn cô, sau đó khẽ lắc đầu : - "Không nhất định đúng như vậy, kỳ thật bọn hắn sẽ xuống dưới kiểm tra một lần, nhưng nước rất lạnh. Hơn nữa địa hình dưới nước phức tạp, bọn họ cũng có thể không tìm được gì. Huống hồ cho dù có lối ra, cũng không thể xác định người có thể qua được hay không." Lương Nhiên cau mày nói. - "Anh cảm thấy có hi vọng." Hắc Tử vẫn không lên tiếng đột nhiên mở miệng, nhìn ánh mắt tràn ngập hy vọng của mọi người, hắn nói tiếp : - "Vừa rồi, tôi vẫn luôn suy nghĩ, lúc zombie tập kích nơi này, binh lính bên trong nhà gỗ chạy hướng nào? Xuống phía dưới tương đương chống lại cùng zombie, không thể. Duy nhất chỉ có khả năng chính chạy vào bên trong hang động. Nhưng nếu chỉ trốn ở trong hang động, zombie cũng sẽ ngửi mùi mà truy đuổi đến đây. Lúc chúng ta đến chỗ này đều không nhìn thấy thi thể người cùng vết máu. Như vậy chỉ có duy nhất một đáp án, chính là người đã rời khỏi hang động, zombie cũng không còn ngửi được mùi gì." Nghe vậy mọi người bắt đầu kích động, ở chỗ xa nhất đôi mắt Lâm Viễn cũng sáng lên. Lương Nhiên từ trong ba lô lấy ra hai cái đèn pin dưới nước, hai người Hắc Tử mỗi người cầm một cái ngậm ở trong miệng, đem giày cởi ra chuẩn bị xuống nước. Trần Bân tự nhận tố chất thân thể tốt, cũng muốn đi theo xuống nước, lại bị Trần Tĩnh ngăn cản, nói vạn nhất có lúc cần đổi người, đến lúc đó hắn đi lần nữa cũng không muộn, bàn về thể chất sức lực, ở đây ai còn có thể so được với hai người Hắc Tử? Dưới ánh mắt tràn đầy mong chờ của mọi người, hai người Hắc Tử từ trên bờ chậm rãi hướng đến chỗ sâu lặn xuống. Trên bờ, mắt mọi người cũng không dám chớp, nhìn chằm chằm hai bóng đen giống như hai con rái cá biến mất trong nước. Lương Nhiên không chút thay đổi, bàn tay cô nắm chặt gắt gao tiết lộ tâm trạng khẩn trương của cô. Trần Tĩnh đưa tay thăm dò dưới nước: - "Thật lạnh!" Lương Nhiên nghe vậy phục hồi tinh thần, trở về ba lô lấy khăn lông từ trong ra chuẩn bị sẵn cho hai người họ. Một lúc sau, Tiểu Tiệp chỉ vào hồ nước reo lên : - "Trở lại rồi, trở lại rồi kìa!" Hắc Tử trồi lên trên mặt nước, Cường Tử cũng trồi lên theo sau, lấy ra đèn pin hít vào một hơi thật sâu. Lương Nhiên và Trần Tĩnh đang muốn chạy qua, thì hai người họ lắc đầu, ngay sau đó lại lặn vào trong nước. Trên bờ một mảnh lặng im, Lương Nhiên dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình. Thoáng chốc hai người lại ở chổ khác trồi lên, sau đó lại lặn xuống, lặp lại vài lần như thế, rốt cuộc cuối cùng gần chỗ hai người Lương Nhiên đang ngồi chờ đợi, hai người họ lại xuất hiện. Lúc này hai người Hắc Tử Cường Tử đều đã có chút kiệt lực, đem đèn pin nhỏ bé trong miệng phun ra, từng ngụm từng ngụm hít thở phì phò, nước hồ lạnh như băng khiến cho da hai người đều có chút tái xanh. Trần Bân và chú Trần dùng sức đỡ bọn họ từ trong nước đi lên. Lương Nhiên cùng Trần Tĩnh đi qua dùng khăn phủ lên người hai người rồi dùng sức ma sát làn da lạnh như băng. Bởi vì rét lạnh, hai người cuộn tròn cả người nửa ngày cũng chưa nói ra lời, thẳng đến khi tay chân được khăn mặt ma sát làm ấm dần dần mới khôi phục huyết mạch tuần hoàn, Hắc Tử trước gật đầu với một vòng người trước mặt, ngắn gọn nói một câu: - "Có lối ra." Nhất thời toàn bộ sơn động tràn đầy tiếng hoan hô vang dội, tuyệt vọng cùng hy vọng đều tới đột ngột như thế khiến tâm tình mọi người lên xuống như đi trên tàu lượn siêu tốc. Nhưng cho dù nói như thế nào, hiện giờ ít nhật họ có thể rời khỏi chỗ này! Chờ hai người Hắc Tử nghỉ ngơi bình phục, Cường Tử nói cho mọi người biết tình hình dưới nước, ở cuối hồ cao khoảng mười mét, nước không sâu nhưng bên phía dưới đáy tất cả đều là trụ đá, mọi người xuống dưới cần phải thập phần cẩn thận, hai người ở dưới nước bơi dọc theo một đường, cuối cùng mới đi dòng nước chảy tìm đến một khe đá, một người trưởng thành có thể nghiêng người qua được. Khe hở khoảng chừng năm cm, xuyên qua đó là có thể đến hồ bên kia. Mà bên kia, theo Cường Tử nói, vẫn chỉ là một nhánh huyệt động tối đen, không biết thông ra chỗ nào. Sau khi hiểu biết tình huống bên dưới, mọi ngừơi đều thở dài một hơi nhẹ nhõm. Mọi người ở đây đa số đều biết bơi lội, cho dù không biết, chỉ cần nín thở, có người trước kéo đi, cũng có thể đi qua đó. Có lối ra, mọi người đều hưng phấn, ở bên ngoài truyền vào tiếng gào của zombie cũng không khiến mọi người thấy tuyệt vọng như trước. Chờ hai người Hắc Tử Cường Tử nghỉ ngơi tốt, chú Trần bắt đầu bảo người nhà làm động tác khởi động cho nóng người, không ngừng đá chân xoay người, Lâm Viễn cùng Lâm Linh cũng làm theo như vậy. Lương Nhiên đi đến bên cạnh mẹ cô, cô dặn dò mẹ và dì Bình nín tở đi theo người phía trước là được. Về phần Tiểu Tiệp, lúc ở biệt thự đã học bơi lội, Cường Tử chuyên môn phụ trách dạy bé. Bên ngoài tiếng gào của zombie từng tiếng tiếp một tiếng, tất cả mọi người khẩn cấp muốn rời khỏi nơi này, mọi người bắt đầu an bài có trình tự, Cường Tử mang theo Tiểu Tiệp đi đầu, Hắc Tử cản phía sau, ở giữa là người ba nhà theo thứ tự nam rồi đến nữ cứ như vậy theo ở phía sau, vẫn an bài cho đến lúc đến lượt dì Bình. Mọi người mới phát giác dì Bình vẫn nghiêng người dựa vào thạch bích ngồi tại trên mặt đất, cơ bản là không có đứng lên làm nóng người. Thấy ánh mắt của mọi người, mặt dì Bình tái nhợt, mỉm cười nói với mọi người: - "Xem ra tôi không thể cùng mọi người cùng nhau đi rồi." Bà chậm rãi đưa tay kéo ống quần lên, trên mắt cá chân bị thủng một lổ, miệng vết thương đã bắt đầu biến thành màu đen. Toàn bộ mọi người ngây ngẩn cả người. - "Dì Bình!" Trần Tĩnh đưa tay bưng kín lấy miệng, từng giọt nước mắt trào xuống. Mẹ Lương cũng thất thanh khóc rống lên, tuy Tiểu Tiệp không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy bộ dạng khó chịu cùng sắc mặt thập phần tái nhợt của dì Bình, bé cũng không nhịn được khóc theo. Nhất thời trong sơn động chỉ nghe tiếng khóc khổ sở của mọi người. Lâm Linh đợi một lúc, nhỏ giọng hỏi: - "Thế dì ấy còn có đi hay không?" - "Câm miệng!" Một thân súng lục đen nhánh giơ thẳng ngay trán Lâm Linh, trong mắt Lương Nhiên bắn ra sát ý: - "Nếu không phải cô đẩy dì Bình, sao dì ấy có thể bị thương ?! Cô có tin không hiện tại tôi bắn một phát liền giết chết cô ?!" Trong hang động vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói chứa đầy hận ý cùng lạnh lẽo của Lương Nhiên.