Từ khi trọng sinh đến nay, Lương Nhiên luôn cẩn thận từng bước như đang đứng trên miếng băng mỏng. Cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, chỉ là một người mẹ ôn nhu dịu dàng, trong hai mươi tám năm qua, thời điểm ly hôn chính là lần suy sụp nhất trong cuộc đời cô. Cô chưa bao giờ nghĩ đến, sau khi mạt thế đến, có một nhóm người, vì trật tự xã hội không còn đều biến thành cầm thú, so với cả người chảy đầy máu mủ zombie càng thêm đáng sợ hơn. Trước mắt cô, giọng nói của "Chính ca" truyền đến, khiến hô hấp của cô cơ hồ bị đình chỉ, cả người lạnh lẽo, bị đá bị đánh bị làm nhục, bị vòng cổ khóa trên thùng xe, từng gã đàn ông nhe răng cười bổ nhào lên, bị ném ra ngoài xe cho zombie ăn, tiếng người hét thảm thiết, ánh mắt hoảng sợ bất lực của những đứa trẻ khi bị giết rồi bị làm thịt. . . . . Cơn ác mộng đáng sợ nhất dưới tận đáy lòng cô dường như tái hiện, khiến cô không phân biệt được đâu là thù hận, đâu là sợ hãi. Cô chỉ có thể gắt gao bắt lấy cánh tay Hắc Tử cánh tay, giống như người chết đuối với được chiếc phao cứu mạng, nước mắt không kiềm chế được mà tuôn trào ra. Bàn tay to lớn của Hắc Tử không ngừng vuốt ve an ủi bờ vai nhỏ gầy của cô, bờ vai nhu nhược đáng thương, giống như chỉ cần sờ nhẹ cũng có thể bóp nát. Lần đầu tiên ôm lấy cô gái mình yêu thương nhất, thế mà hắn không có chút hạnh phúc nào, lại cảm thấy đau lòng đến chết đi. Những giọt nước đau đớn rớt xuống vạt áo, giống như ngọn lửa khiến cho cả người hắn bốc hoả. Hắc Tử chặt chẽ đem Lương Nhiên bảo hộ trong ngực, không ngừng trả lời bên tai cô: - "Xuỵt. . Xuỵt. . Đừng sợ. . . Anh sẽ không để bọn chúng tổn thương em, anh sẽ giết bọn chúng." Gương mặt Hắc Tử lạnh lùng, từng câu từng chữ hứa hẹn: - "Anh nhất định sẽ giết bọn chúng." Từng câu từng chữ giống như mang theo ma lực thần kỳ, dần dần xua tan những tổn thương và đau đớn trong lòng Lương Nhiên. Lúc này bên ngoài một mảnh nháo loạn, các cô gái bị ném vào hồ bơi, miệng vết thương gặp nước đau đớn không chịu nổi, dần dần được nước ấm vây quanh thân ngược lại không còn thấy lạnh như trước, họ liền dùng tay ôm lấy thân thể mình tránh sang bên cạnh. Mấy gã đàn ông cũng rũ bỏ quần áo nhảy vào, tẩy trừ máu đen cùng cáu bẩn trên thân. Thoáng chốc, nước trong hồ vốn dĩ sạch sẽ trở nên đục ngầu, có vài gã chỉ nhìn mấy cô gái bên cạnh ao, có chút không nhịn được đã bắt đầu cứng lên, nhưng họ cũng không vội vã hưởng dụng. Trước tiên bọn chúng đem bánh quy, chân giò hun khói, một số lương thực khác chia nhau ăn. Nhìn thấy cô gái trên mặt đất ánh mắt tràn đầy khát cầu liền dùng lương thực trong tay đùa giởn, chờ cô gái đi đến đây sau đó lấy tay ấn đầu cô gái hướng.... Trong nhất thời, biệt thự vốn yên tĩnh trở nên hỗn loạn không chịu nổi, ai cũng không thấy được, trong đó có một gã sắc mặt xanh mét, có chút run rẩy đi về hướng nhà bếp, thấy không có người chú ý lặng lẽ xốc ống quần lên, chỉ thấy trên cẳng chân một mảnh huyết nhục đã bị xé đi, miệng vết thương đã biến thành màu đen, chung quanh chảy mủ màu tím bầm. Hắc Tử chậm rãi mặc đồng phục chiến đấu màu đen cùng đôi giày chiến đeo găng tay quân dụng, một bên Cường Tử cũng mặc đồng dạng. Hai người đều mang vẻ mặt nghiêm túc, cùng nhau kiểm tra vũ khí. Ở bên trong mẹ Lương và dì Bình chỉ biết Lương Nhiên vừa rồi bị kích động, nhưng không biết bọn Hắc Tử hiện đang chuẩn bị làm gì, cả hai ôm đứa nhỏ đầy lo lắng nhìn bên này. - "Tôi cũng đi." Sau khi Lương Nhiên khôi phục bình tĩnh, cô tính cùng chiến đấu với bọn Hắc Tử, tự tay kết thúc cừu hận trong lòng. Sau khi Hắc Tử chuẩn bị xong bước đến gần Lương Nhiên, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, dáng người rắn rỏi, mày kiếm mắt sáng, hắn vững vàng tiêu sái đến trước mặt cô. Sau đó ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên đặt ở trong tay, hắn cúi đầu in lên mu bàn tay nhỏ gầy một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó dặn dò cô: - "Ở yên ở đây, cái gì em cũng không cần làm, anh rất nhanh sẽ trở lại." - "Tôi đi cùng các anh." Lương Nhiên không biết hôm nay làm sao, hốc mắt lại có chút nóng lên. - "Xuỵt... Việc em cần làm là ở yên chỗ này đợi anh." Hắc Tử nhẹ nhàng lắc đầu cự tuyệt. - "Đúng đó, chị... a không phải, chị Lương, đây là chuyện của đàn ông, đám người này đã hoàn toàn mất hết nhân tính, chết cũng không hết tội!" Cường Tử chuỷ thủ vung lên trong không khí làm một thế chém, lần đầu tiên nghiêm túc nói chuyện với Lương Nhiên. - "Hơn nữa, có chị ở đây chiếu cố dì và bác gái, bọn tôi yên tâm hơn." Cường Tử cười meo meo nói. Lương Nhiên muốn nói mà không nói được thành lời, cuối cùng nhẹ nhàng nói: - "Cẩn thận!" Hắc Tử cười nhẹ gật đầu, nhận chiếc hộp mực đen Cường Tử chuyển qua, hai ngón tay lau qua vẽ lên trên mặt. Lúc này bên ngoài cuồng hoan sắp kết thúc, Chính ca xuống lầu chỉ đạo một hai việc, hai gã đàn ông không tình nguyện bị an bài ra phía trước và cửa sau canh gác. Trên tầng trên, còn hai phòng trống hắn chiếm một phòng, một gã đàn ông vừa cao vừa đen gọi là A Bưu dân Quảng Đông chiếm một phòng. Những gã khác đều tự tìm chỗ ngã lưng nghỉ ngơi, sau khi chỉ đạo xong Chính ca đem cô gái bị đánh gãy một tay vừa theo gã đàn ông cường tráng thấp bé tên Tài ca, kéo cô lên lầu. Có gã sau khi phát tiết xong, liền tìm một góc ngủ khò khò, có gã còn chưa xong tiếp tục ở trên người cô gái dày vò. Còn gã đàn ông trốn sau cánh cửa nhà bếp, cả người đều phát run, sắc mặt xanh trắng, chung quanh mắt đã bắt đầu thối rữa, trên thân bắt đầu tản mát ra mùi hư thối. - "Ở bên ngoài, tổng cộng mười hai người, còn có 6 cô gái." Cường Tử nhẹ giọng nói, Hắc Tử gật nhẹ, nhảy lên hòn non bộ cao giữa hồ nhỏ bên trong mật thất, ngón tay vừa vặn nắm được đỉnh hàng rào của lỗ thông gió, sau đó hắn tìm chỗ đứng ổn định, tay hơi dùng sức đem cánh cửa bằng gỗ đã rất lâu không có người mở ra nâng lên, bồn hoa bên trên mọc đầy cỏ dại, bị Hắc Tử nhẹ nhàng nâng lên trên, bồn hoa ở phía trước ôm oán hận không có ai thương tiếc ngã sang một bên. Hắc Tử nhẹ nhàng leo lên, sau đó đối với Cường Tử gật đầu. Cường Tử lui về phía sau hai bước, hướng về phía trước chạy lấy đà sau lại nhảy lên núi giả, chân mượn lực đạp một cước, tay bám lên cánh cửa, sau đó hơi dùng sức, vai co rụt lại, giống như không xương, trèo lên cửa thông gió không lớn kia đi lên. Lương Nhiên đứng phía dưới chỉ nhìn Hắc Tử, hắn dùng khẩu hình nói với cô: "Chờ anh." sau đó hàng rào bị trả về chỗ cũ, bốn phía cỏ dại được lấp lên, đem cửa thông gió che khuất. Gã đàn ông canh giữ ở cửa sau núp ở một góc tường bọc chăn bông tránh gió lạnh. Nghe âm thanh rên rĩ ái muội bên trong, tâm ngứa ngáy khó nhịn, lại không dám cãi lời lão đại. Chỉ có thể ở trong này thở ngắn than dài, đột nhiên gã tựa nhớ ra cái gì, hắn mò mẫm trong túi quần nửa ngày, lấy ra một mẩu thuốc lá đã mềm nhũn, nhanh chóng châm lửa rồi vội vàng đưa lên miệng thâm trầm hút một ngụm, thời điểm đang híp mắt hưởng thụ, một đôi găng tay đen vô thanh vô tức từ phía sau che miệng hắn lại, ngay trong lúc làn khói còn lượn lờ chưa kịp tan đi, từ chỗ gáy đâm xuyên qua cổ họng, cổ họng gã chợt lạnh, chỗ khí quản không ngừng trào ra biển máu, tiếng la nức nở cùng sợ hãi đều bị bàn tay gắt gao bịt chặt miệng. Dư quang trong khóe mắt chỉ kịp nhìn thấy đôi găng tay màu đen, giống như lưỡi hái của tử thần vung đao đoạt mạng.