Mạt thế hắc tử và lương nhiên
Chương 12 : Zombie
Lúc dì Bình hét thất thanh, mấy người trong biệt thự thần kinh đều căng thẳng, Lương Nhiên nhanh chóng lấy tay che lỗ tai con trai còn đang say giấc, hai người đàn ông vừa vận động xong đang thay áo T-shirt trong phòng ở lầu hai. Hai người lập tức phản ứng, nhanh chóng cầm lấy súng đặt ở đầu giường lao nhanh ra ngoài. Hai người trực tiếp xoay người nhảy xuống từ ban công lầu hai, vài bước liền đuổi đến chỗ dì Bình thét chói tai. Dì Bình một bên thét chói tai một bên dùng túi rác trên tay liều mạng đánh vào cánh tay da dẻ thối rửa còn bốc mùi tanh tưởi đang với vào cửa sắt, rác rưởi trong túi văng tứ tung. Cường Tử nhanh chóng đem dì Bình ngăn lại, sau đó kéo bà ra phía sau lưng mình, đôi tay Hắc Tử cầm súng giơ thẳng người ngoài cửa, sau đó hai người không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh.
Lương Nhiên nhanh chóng ôm Tiểu Tiệp sang phòng mẹ cô, sau đó chạy như bay đến đây. Lúc này ngoài cửa, người nọ há to miệng đã không còn phát ra tiếng nào, da dẻ lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng héo rút biến thành màu đen, da thịt trên cánh tay bắt đầu hư thối thậm chí tróc ra, miệng sưng đầu lưỡi đã biến thành một đống nát thịt đen ngòm, từ đó phun ra mùi hôi khiến cho người ta buồn nôn.
- "Khốn kiếp! Đây là cái quái gì!?" Cường Tử không khỏi lui về phía sau vài bước, hoảng sợ kêu lên, dì Bình tránh ở phía sau hắn không nhịn được ngồi xổm xuống nôn mửa, Hắc Tử giữ chặt Lương Nhiên vừa mới chạy đến:
- "Tạm biệt!"
Lương Nhiên dừng lại, bên ngoài cửa sắt người đó rõ ràng đã biến thành zombie bắt đầu phát ra tiếng gào khủng bố, liều mạng duỗi hai tay hướng vào bên trong quơ quào, Lương Nhiên lập tức nói với Hắc Tử một tiếng: - "Bắn vào đầu!"
"Pằng!" Một tiếng, viên đạn xuyên qua giữa hai đầu chân mày của zombie, sau đầu bắn ra một dòng máu màu đen, đôi tay đang vung lên của zombie nhất thời dừng lại rồi ngã về phía sau.
Dì Bình còn chưa qua kinh hãi, run rẩy hỏi Lương Nhiên: - "Người này... đến tột cùng đó là cái gì?"
- "Zombie, con người trúng bệnh độc về sau sẽ trở thành zombie!" Lương Nhiên bình tĩnh trả lời, xoay người trở về phòng: - "Mọi người đi theo tôi."
Quay lại trong phòng khách, mọi người ngồi quanh đại sảnh, mẹ Lương ôm Tiểu Tiệp ngồi ở sô pha không biết chuyện gì đã xảy ra, dì Bình mặt cắt không còn chút máu ngồi ở bên cạnh bà, mẹ Lương cầm tay bà thấp giọng an ủi. Lương Nhiên nhìn qua tất cả mọi người, mở miệng nói:
- "Những lời tôi đã nói trước đây, hiện giờ đã biến thành sự thật, rất nhanh bệnh độc sẽ lan tràn khắp thế giới, bệnh độc này lây lan thông qua máu và nước bọt, không có thuốc trị, mọi người cần phải cẩn thận, không thể bị zombie cào hoặc bị cắn!"
- "Nếu vậy chúng ta không phải nên rời khỏi nơi đây sao? Nơi này đã có zombie!" Cường Tử hỏi, Lương Nhiên lắc đầu, nói: - "Vừa rồi là nhân viên mặc quần áo lao động, chắc sau khi hết mưa to, bị phân công đến đây thu dọn rác rưởi đã lâu không làm, con đường này bình thường không có người đến. Zombie cách mấy km đối với mùi của con người rất mẫn cảm, nhất là hương vị máu tươi. Chúng ta ở nơi này, cách biệt với nội thành, chỉ có một ít du khách cùng nhân viên công tác, trước mắt không có nơi nào so với nơi này an toàn hơn. Nếu ở nội thành..." Lương Nhiên không nói tiếp.
Mọi người nghĩ đến có gần trăm vạn người ở thành phố H bùng nổ bệnh độc, tình hình sau đó... đều có chút không rét mà run, Lương Nhiên tiếp tục nói: - "Hiện tại chúng ta chỉ có thể ở lại trong này, đợi chính phủ thành lập khu an toàn rồi tính tiếp."
Kỳ thật Lương Nhiên còn có chưa có nói, không lâu, thời tiết sẽ trở nên càng ngày càng lạnh, Phương Nam chưa bao giờ có bông tuyết thổi qua vậy mà lại bắt đầu có bão tuyết. Mà ở phương Bắc, lại trở nên nóng bức khô hạn, nam bắc rối loạn. Địa Cầu giống như lấy phương thức này hướng đến nhân loại đang sống bùng phát sự tức giận của nó. Rất nhiều zombie trong thành thị đuổi theo những người còn sống, bọn họ đang giãy dụa trước sự sống còn. Bởi vì không có sự chuẩn bị, rét lạnh cướp đoạt rất nhiều sinh mệnh. Kiếp trước, Lương Nhiên cùng một nhóm người, sau khi bệnh độc phát sinh chạy thoát khỏi thành phố Z trên đường gặp phải bão tuyết. May mắn người dẫn đầu, Lâm đại ca tìm được một siêu thị có kho lạnh dưới đất, sau khi tắt nguồn điện, kho lạnh có tấm thép thật dày ngược lại biến thành nơi bảo hộ cho mọi người, đem giá lạnh chắn ở bên ngoài. Mọi người mới có thể may mắn sống sót, cho đến khi thời kỳ lạnh giá đi qua, mọi người mới từ kho lạnh đi ra, tiếp tục lên đường. Đây cũng lý do vì sao Lương Nhiên lựa chọn thành phố H làm nơi tị nạn, nguyên nhân đầu tiên, nơi này có tầng hầm, có suối nước nóng, chỉ cần chuẩn bị đủ lương thực là có thể bình yên vượt qua thời kỳ giá lạnh kéo dài suốt nửa năm.
Sau khi kết thúc thảo luận, Lương Nhiên gọi Hắc Tử cùng cô xuống núi, mẹ Lương sợ hãi kêu lên: - "Nhiên Nhiên!"
- "Cô điên rồi sao?!" Cường Tử cũng đi theo kêu to: - "Không phải cô nói tốt nhất nên ở trong này sao?"
Lương Nhiên lắc đầu nói: - "Hiện tại bệnh độc vừa mới bùng nổ, bên ngoài rất loạn, chúng ta phải nhân cơ hội này thu thập càng nhiều vật tư càng tốt."
Trong nhà bếp, rau dưa thịt cá để ăn trải qua một tháng tiêu dùng cũng không còn nhiều lắm, còn lại trong tầng hầm đều là gạo, lúa mì, cao lương, bánh quy... Tương lai còn phải ở nơi này ngây ngốc một thời gian dài, cô cũng không thể đột nhiên lấy vật tư trong không gian ra, muốn giữ bí mật phải luôn nguỵ trang. Huống chi đúng như cô vừa nói, bệnh độc vừa mới bùng nổ, vẫn chưa lây lan nhiều người, chính phủ cũng sẽ phái người khống chế rối loạn. Đây là thời điểm thích hợp đục nước béo cò, trong không gian vẫn còn nhiều chỗ chứa. Tương lai đến tột cùng xảy ra chuyện gì cô cũng không nắm rõ, hiện giờ nếu vận khí tốt có thể thu thập được càng nhiều lương thực, vật tư. Cuộc sống của mọi người về sau cũng bảo đảm hơn.
- "Tôi đi cùng lão đại!" Cường Tử không chút do dự nói, nói đùa! Chuyện này vốn là chuyện đàn ông phải làm, như thế nào lại để cho phụ nữ tranh giành vật tư, nhất là hắn sao giống phụ nữ ở nhà giữ nhà?
- "Nơi này phải lưu một người đàn ông có sức chiến đấu, ai cũng không biết còn có zombie hay không, nhiệm vụ của anh là bảo vệ tốt cho bọn họ!" Lương Nhiên kiên nhẫn giải thích cho Cường Tử nghe: - "Hơn nữa chúng tôi sẽ không đi đến trung tâm thành phố, chỉ đi tìm kiếm chung quanh, tôi cũng sẽ không kéo chân sau lão đại của anh, anh yên tâm đi!"
- "Nhớ kỹ, chỉ có chặt đứt hệ thống trung khu thần kinh của zombie mới có thể giết chết chúng nó!" Lương Nhiên chỉ vào đầu óc cùng gáy và tuỷ sống.
Hắc Tử biết Lương Nhiên có không gian bí mật, tự nhiên hiểu rõ ý tứ của Lương Nhiên. Hơn nữa Lương Nhiên đã quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi,việc hắn có thể làm chính là bảo vệ cô cho tốt. Cho nên hắn yên lặng lấy một bộ quần áo chiến đấu màu đen của nữ đưa cho Lương Nhiên, chuẩn bị tốt vũ khí, Lương Nhiên xem như không nhìn thấy mẹ Lương phản đối, cô cúi đầu hôn lên mặt Tiểu Tiệp một cái, liền xoay người rời đi.
Ai biết người đàn ông nguyện ý dạy cô dùng dao dùng súng này có thể bảo hộ các cô bao lâu? Không thể luôn trốn ở phía sau người khác chờ mong người khác giúp đỡ, cô phải bảo vệ chính mình con trai cùng mẹ cô, nhất định phải vượt qua nỗi sợ hãi, chính mình phải trở nên cường đại, Lương Nhiên chỉ biết ôm Tiểu Tiệp trốn, khóc lóc nỉ non đã sớm chết rồi.
Cánh cửa cổng phía sau hai người chậm rãi đóng lại, hơn một tháng không đi ra ngoài hai người đều có chút giật mình. Hai người cẩn thận quan sát tình hình bốn phía, Hắc Tử xốc lên tấm vải bạt che chắn trên xe, kiểm tra lại tình trạng xe, hết thảy đều bình thường. Hai người ngồi trên xe Jeep của Cường Tử, hướng xuống chân núi xuất phát.
Giờ phút này phía dưới chân núi, cùng với thời điểm trước đó khác nhau rất lớn. Một đường xuống dưới, khắp nơi đều ẩm ướt, rất nhiều nơi còn đông đầy rác rưởi. Con đường nhựa vốn sạch sẽ, không gian xanh mát, bây giờ bị tổn hại nghiêm trọng, hoa nát lá hư thối chất đống tại ven đường, xem ra là chuẩn bị trồng lại một lần nữa. Mấy chữ "Thị chính" có vài xe công trình đang dựng đứng trên đường, nhưng quỷ dị là không có một bóng người. Xe một đường đi vào nội thành rẽ qua một hướng, Hắc Tử cảm thấy hoảng sợ, yên tĩnh, thật quá yên tĩnh, họ đã đi hơn mười phút đồng hồ, vậy mà bọn họ không hề thấy một bóng người. Thẳng đến khi xe quẹo qua đại lộ du lịch vào nội thành theo hướng quốc lộ, phía trước mới xuất hiện hai chiếc xe nhỏ. Xe đó từ từ thả chậm tốc độ đến gần quan sát bọn Hắc Tử, xem hình dáng có vẻ muốn nói gì đó với bọn hắn, Hắc Tử cũng thả chậm tốc độ, ngồi ở vị trí tài xế là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi, bên cạnh là một phụ nữ ôm đứa trẻ. Phía sau xe giống như dọn nhà chất đầy một đống đồ, toàn đuôi xe đều được che kín, chỉ có thể thấy chất lên cao thành một ngòn núi. Nhưng khiến cho Hắc Tử mạc danh kỳ diệu, xe bọn hắn vừa cách bọn họ vài mét, đột nhiên bọn hắn nhấn mạnh chân ga nhanh như chớp hướng về phía trước chạy mất.
Hắc Tử: "...."
Lương Nhiên ôm tay, nhìn phản ứng của Hắc Tử, thấp giọng nói: - "Bọn họ muốn muốn dừng lại cầu cứu hoặc giả cảnh báo, kết quả... " cô chỉ chỉ vào xe quân dụng, thêm Hắc Tử mặc đồng phục chiến đầu, toàn thân lộ ra một cỗ hơi lạnh, khí chất mạnh mẽ, vừa nhìn là biết người có trang bị vũ lực. Đối phương vốn dĩ có biểu tình kinh hỉ lúc này bị người phụ nữ bên cạnh véo một cái, thấp giọng nói mấy câu, sau đó trở nên thập phần cảnh giác, cuối cùng do dự một chút rồi lái xe chạy lấy người: - "Cả nhà này là người thông minh." Lương Nhiên hơi cười, tại mạt thế, ai cũng không thể dễ dàng tin tưởng một ai, nhất là người xa lạ gặp gỡ trên đường. Những lúc này nên có tâm phòng bị một chút, như vậy mới là người thông minh. Nếu không, người trên xe bị người xử lý, cũng không phải không có khả năng xảy ra. Có điều bọn hắn đối với quân nhân cảnh giác như vậy, xem ra tình hình bên trong nội thành đã không thể khống chế. Quân đội của chính phủ có thể hiện tại cũng rối loạn, thậm chí bắt đầu lợi dụng ưu thế thể năng cùng vũ khí cướp đoạt tài nguyên của người thường, trong lòng Lương Nhiên thầm nghĩ, bọn họ cần phải nhanh chóng trở về biệt thự.
- "Đi hướng kia." Lương Nhiên chỉ về phía bên tay phải, nơi đó hướng ra đường cao tốc vùng duyên hải. Hắc Tử không hiểu:
- "Chúng ta không đi vào nội thành sao?" Hắn nhớ dọc theo đường đi có bốn siêu thị loại nhỏ, bên trong còn có ba trạm xăng dầu, một siêu thị mini.
- "Không, chúng ta không đi siêu thị, cho dù bây giờ có đi chắc chắn cũng không còn gì." Lương Nhiên nói.
- "Vậy chúng ta đi đâu?" Hắc Tử vốn cho rằng Lương Nhiên tính đi chung quanh các siêu thị gần đây tìm kiếm một phen rồi mới trở về.
- "Nơi đó, chúng ta đi nơi đó." Lương Nhiên đưa tay chỉ về phía trước, theo phương hướng cô chỉ, từ xa nhìn lại là một giao lộ đường cao tốc, vô cùng trống trải, chỉ có một đơn độc một kiến trúc đứng ở đó, trên đỉnh cao tầng có tấm biển hiệu cực lớn: Kho lạnh Hòa Bình.
Lúc này, đi vào nội thành không thể nghi ngờ là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, đương nhiên Lương Nhiên sẽ không lấy mạng sống của chính mình đùa giỡn. Hơn nữa, bây giờ bệnh độc này đã bùng nổ, phản ứng đầu tiên của mọi người chính đi đến đây điên cướp vật tư, phỏng chừng cái gì có thể cướp đều đã bị cướp sạch sẽ rồi. Hiện tại mạo hiểm sinh mệnh đi vào nội thành tìm kiếm vật tư, vô cùng có khả năng cái gì cũng không kiếm được. Trước đây, mỗi ngày Lương Nhiên đều vào nội thành đi khắp nơi tìm mua lương thực, bắt đầu lúc đó cô đã chú ý đến kho lạnh này. Vì để thuận tiện vận chuyển, vị trí kho lạnh bốn phương đều thông suốt, cho dù thật sự có nguy hiểm, có chạy trốn cũng dễ dàng hơn so với ở nội thành. Có rất nhiều người đều không biết, bình thường các loại thực phẩm không khó lưu trữ, dược phẩm, trước tiên đều chứa trong kho lạnh, từ đó được các xe lạnh vận chuyển đến các nơi khác. Kiếp trước nhóm người của Lương Nhiên từng tránh trong kho lạnh của siêu thị qua thời kỳ lạnh lẽo, họ đã dựa vào thực phẩm bên trong vượt qua nửa năm đó.
Kho lạnh này thuộc cỡ trung, khoảng chừng một nghìn mét vuông, cao khoảng 6 tầng lầu. Lúc xe hai người đến gần kho lạnh, Hắc Tử đem giảm tốc độ xe đến mức thấp nhất, hai người đều đề cao cảnh giác, cánh cửa lớn của kho lạnh đã mở một nửa, bên trong có mấy xe vận chuyển đang ngừng hoạt động chuyển hàng lên xe đông lạnh, phía sau đuôi xe còn có xe nâng để công tắc trong trái thái nâng chuyển hàng hóa đang đậu tại đó, trên đó còn chứa đầy mấy kiện hàng hóa, trên vị trí điều khiển lại không có người, chỉ có vài vết máu trên sàn cùng cánh cửa xe. Đồng tử Hắc Tử thoáng co rụt lại, để xe dừng trước cửa kho lạnh, quay đầu nói với Lương Nhiên:
- "Nơi này không an toàn, em ở lại ở trong này, tôi vào trước xem sao."
- "Không." Lương Nhiên lắc đầu: - "Hiện giờ đã không còn chỗ nào an toàn, cho nên chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, ở lại nơi này càng lâu thì càng nguy hiểm." Hắc Tử vẫn không đồng ý, Lương Nhiên nhíu mày nói: - "Lấy vật tư cần dùng không gian, cho dù một mình anh đi cũng không có tác dụng. Huống hồ kho lạnh là một nơi chứa hàng rộng lớn, trang bị của nhân viên công tác cũng không nhiều, nếu có tình huống không ổn chúng ta có thể nhanh chóng chạy đi." Hắc Tử không biết làm sao, chỉ có thể dặn dò Lương Nhiên theo sát hắn, nửa bước cũng không thể rời.
Vừa tiến vào bên trong, Lương Nhiên liền rùng mình một cái, Hắc Tử thoáng dựa vào gần cô một chút, Lương Nhiên khẽ lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, vì tránh cho cục diện có tiếng súng gây chú ý cho bọn zombie đang trốn bên trong, hai người đều lấy mã tấu cầm chắc trên tay. Trên tay Hắc Tử là con dao dài chừng 60cm, tạo hình có chút giống loại khảm đao, tay phải Lương Nhiên cầm thanh chủy thủy Dạ Ưng yêu thích, hít sâu một hơi, đi theo Hắc Tử đi vào bên trong.
Một tầng này của kho hàng chỉ dùng để phân loại hàng hóa vận chuyển, cao gần 6 mét, bởi vì không chứa nhiều hàng nên có vẻ vô cùng rộng lớn, trên trần nhà có cây quạt tròn to lớn, không ngừng chuyển động, như vậy nguồn điện ở kho lạnh vẫn còn bình thường, thiết bị vận hành bên trong, trên tường vẫn còn dấu vết ẩm ướt do nước ngập, mấy kệ hàng hóa đã được chất cao cao lên trên. Lương Nhiên vừa đi ngang qua đã ngửi được một mùi chua do thực phẩm biến chất, xem ra những thực phẩm ở đây cần bảo quản ở nhiệt độ thấp, đặt ở tầng một nhiệt độ không đủ khiến cho chúng bắt đầu hư thối, thật đáng tiếc, trong lòng Lương Nhiên không khỏi thở dài.
Hắc Tử nhìn sơ đồ trên tường, hắn dùng khẩu hình nói với Lương Nhiên: lầu hai. Sau đó đưa tay chỉ về hướng thang máy, hai người chạy nhanh đến chỗ thang máy, đi thang máy lên trên lầu hai, rất nhanh hai người đi theo mũi tên hướng dẫn đến kho lạnh. Bên trong vẫn không có một bóng người, Hắc Tử đóng cánh cửa lại, đi đến nghiên cứu công tắc trên bàn điều khiển đang có hai màu đỏ xanh không ngừng lóe lên, Lương Nhiên đi đến một bên nhìn chăm chăm bản vẽ kho hàng đang để trên bàn trên đó hiển thị phân bố từng vị trí. Sau đó hơi thở cô thoáng ngưng trọng, theo như phân bố của bản vẽ này rõ ràng biểu thị từ lầu hai đến lầu 6 nội dung kho hàng cho thuê: các loại thực phẩm thịt, lá trà, nấm vi sinh, chế phẩm sữa, nông sản phẩm, hoa quả, rau dưa, thuỷ sản, đồ uống lạnh kem... Phía dưới còn viết: dung lượng kho lạnh: 1000 tấn.
Khóe miệng Lương Nhiên chậm rãi nhếch lên, thấp giọng nói: - "Hắc Tử, lần này chúng ta phát tài rồi!"
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
87 chương
100 chương
142 chương
10 chương
1332 chương
57 chương