“Hiện tại ta muốn tiến hành chữa trị, Hàng phó đội cùng với người của ta ở lại, những người khác làm phiền đi ra ngoài.” Kim Mãn Hề nói “Tiểu Tráng bưng cái bàn đó lại gần đây, tiểu Tú bày vật dụng lên bàn.” “Hàng phó đội phiền ngài giúp ta đỡ đội trưởng lên, ta muốn gỡ hết băng vải ra ngoài.” Hàng Hành nghe thế tiến lên cẩn thận đỡ đội trưởng nhà mình dậy. Kim Mãn Hề lấy kéo cẩn thận cắt vào những chỗ không có máu thấm ra, những chỗ này chứng tỏ không có vết thương, nhưng nàng vẫn phải cẩn thận, chỗ vải bị thấm máu nhìn rất sát với cơ thể nàng sợ vải bị dính vô vết thương gỡ ra rất khó, còn dễ dàng rách ra thêm. Phải mất 30 phút mới gỡ hết ra, cách tay phải có một đường dài, trước ngực cũng có 1 đường, sau lưng 2 nhát, toàn bộ đều sâu tới tận xương, nhìn cực kỳ không khỏe, có vài chỗ vẫn đọng thuốc. “Tiểu Tú lấy một tấm vải, đổ một bình rượu ra, nhúng vào mang lại đây cho ta. Tiểu Tráng mang hộp dụng cụ của ta tới đây.” Kim mãn Hề vừa nhìn kỹ vết thương vừa nói. Kim Mãn Hề cũng đi tới đổ một chút rượu ra một thau khác, rửa tay cẩn thận sau đó lấy vải sạch lau khô. Tiểu Tú làm xong đưa vải cho nàng nói: “Xong rồi thưa tiểu thư.” Kim mãn Hề tiếp nhận, cẩn thận lau khắp miệng vết thương to nhỏ sâu cạn gì nàng cũng lau hết, sau đó nàng lấy 1 cái khăn vải khác thấm rượu nhỏ vào miệng vết thương rửa sạch, làm xong cũng mất 30 phút. Nàng quyết định khâu vết thương ở ngực trước, sau đó đến sau lưng, rồi mới đến cánh tay. Quyết định xong nàng nói với Hàng Hành: “Hàng phó đội chỉnh vị trí cơ thể của đội trưởng làm giống như ngồi lên mép giường vậy, sau đó ngươi ngồi phía sau lưng giữ chặt cơ thể của đội trưởng, cấm không được di chuyển dù chỉ là 1 tí tẹo lúc ta chữa trị, ngươi có thể chứ.” Nói xong nàng lấy viên thuốc cầm máu tiêu sưng bóp nát rắc lên tất cả các miệng vết thương đang có. Lấy kim khâu sỏ chỉ vô trước, lấy kéo ra kẹp vào kim chờ chuẩn bị sẵn sàng. Hàng Hành nghe xong nhanh chóng hành động vì tránh tác động lên miệng vết thương nên tiểu Tráng cũng tiến lên giúp đỡ. Tiểu Tú thì đứng gọn sang 1 bên trong tay cầm một cái khăn tay, chuẩn bị để lau mồ hôi cho nàng, trong lúc khâu không thể để mồ hôi làm nhòe mắt nàng được. 10 phút sau đã chuẩn bị xong, nàng hít sâu, bắt đầu động tay. Hạ kim, Kim mãn Hề cẩn thận khâu từng mũi từng mũi, mỗi mũi chỉ cách nhau 50mm đồng đều nhưng nhìn vào vẫn khá giữ tợn. Tại vì Hàng Hành phải ngồi phía sau để giữ nên không nhìn thấy chuyện gì xảy ra phía trước, nếu thấy chắc há hốc miệng ra. Kim Mãn Hề thì mồ hôi đầy đầu nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng người ngoài không hề biết rằng nàng phải khống chế lực độ nhiều như thế nào, cơ thể cũ của nàng thì đã làm quen rồi một lần cho nàng khâu cho 10 người cũng không gì, nhưng cơ thể này thì khác, nếu không có những kinh nghiệm trước đây nàng cũng không dám mạnh miệng đi chữa trị như thế này. Tiểu Tú đứng bên cạnh sốt ruột lau mồ hôi cho nàng hết đợt này đến đợt khác. Tầm 20 phút cho vết thương trước ngực, khâu xong, nàng rắc thêm một lần thuốc tiêu sưng. Kim Mãn Hề nói: “ Hiện tại xoay người bệnh nhân lại, để xử lý vết thương sau lưng.” Tiếp tục công việc, 2 vết sau lưng làm nàng mất khoảng 30 phút, mặc dù vết thương dài hơn nhưng tay nàng cũng đã quen dần vì vậy tốc độ tay cũng nhanh hơn nhiều. Hàng Hành nhìn vết khâu ở trước ngực mà đăm chiêu, lần đầu tiên hắn thấy có đại phu dùng kim chỉ để chữa bệnh. Nhưng không sao cả, trên đời này chuyện lạ nào mà không có miễn sao cứu người được là được hết. hàng Hành hắn là người sống trên lưỡi kiếm qua ngày, suy nghĩ cực kỳ thoáng. Tuy vẫn có một chút biệt nữu. Vết thương trên cánh tay thì nhẹ hơn một chút, chỉ tốn tầm 7 phút là xong. Cứ khâu xong nàng lại rắc 1 lần thuốc tiêu sưng. “Hiện tại đã xong, nhưng bệnh nhân có thể sẽ phát sốt, ta đề nghị Hàng phó đội nên đến y quán lấy thuốc hạ sốt về sắc cho bệnh nhân uống, ngoài ra lấy khăn nhúng nước ấm đắp lên trán cộng thêm lau khắp người bằng rượu, nếu từ giờ đến sáng có thể hạ sốt thì bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy hiểm chỉ cần tĩnh dưỡng là được.” “Khi thấy vết thương mọc da non thì có thể tìm ta để cắt chỉ, tất nhiên sẽ lưu lại sẹo. Hiện tại còn câu hỏi nào không?” Kim mãn Hề nói. “Bên ngoài cũng có một vài anh em của ta bị vết thương như vậy nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, có thể nhờ ngài đi xem một chút không?” Sau khi thấy năng lực của Kim mãn Hề thì Hàng Hành xưng hô bỗng cung kính lên. “Có thể... tập trung ở sảnh dưới đi.” Kim Mãn Hề nói xong ngồi xuống chờ tiểu Tráng với tiểu Tú thu thập đồ đạc. 1 khắc sau dưới phòng khách, có tầm 10 người bị vết thương khá sâu, nhưng chủ yếu ở tay chân, nên không nguy hiểm mấy. Những người có vết thương nhẹ hơn cũng đứng gọn sang 1 bên xem nàng chữa trị. Trước khi khâu nàng hỏi: “Khi khâu sẽ rất đau có thể dùng thuốc mê, ý mọi người sao.” Mấy người đồng thanh nói: “Chúng ta có thể chịu đựng được.” “Ta đã biết lát nữa lúc ta khâu phải tuyệt đối ngồi im không thể cử động, rõ chưa?” Kim mãn Hề hỏi. “Rõ!” 10 người trả lời. 1 lát sau từng tiếng ừ hử thanh vang lên 10 người không thể nào tin có thể đau như thế, chỉ dám phát ra tiếng rên nhẹ mà không dám kêu to sợ mất mặt, mồ hôi thì chảy đầy đầu, môi vài người còn có vết máu. Kim Mãn Hề không quan tâm vì nàng đã báo trước rồi ha hả… Nàng cứ khâu hết 3 người nàng nghỉ 1 lần. 2 tiếng đồng hồ sau kết thúc. Mọi người đứng xem cũng xanh cả mặt, nhìn cái kim cứ chuyển động lên xuống xuyên qua xuyên lại trên da thịt, ai cũng được mở mang tầm mắt. Họ chỉ đứng nhìn thôi mà mồ hôi cũng chảy đầy đầu.