Trần Hạc vừa dứt lời, bốn phía vẫn yên tĩnh, không có nửa động tĩnh, ánh mắt y rơi lên thân nữ tu họ Tiết, nằm sấp trên mặt đất, thân thể không có nửa sinh cơ, chỉ còn lại một khối thi thể. Kế đó y nhấc chân chậm rãi đi đến cỗ thi thể đó, đến chỗ cách nửa mét, dừng lại, sau đó cúi đầu lạnh lùng nhìn. Thi thể người tu tiên khác với phàm nhân, vì thân thể này sớm đã Trúc Cơ, sẽ không bị hư, không chỉ như thế, cho dù để mấy năm trăm năm, cũng chỉ là cơ bắp mất hơi nước. Lúc này nữ tu họ Tiết tựa như đang ngủ, động tác không hề cứng ngắc, sắc mặt cũng không thấy trắng bệch. Trần Hạc đánh giá một lúc lâu, bấy giờ mới thoáng dời đường nhìn. Trên thực tế những lời ban nãy bất quá chỉ là thăm dò, công pháp Toàn Linh của y tu luyện được ít nhất cũng có hơn trăm năm, sớm đã có thể vận chuyển tùy tâm, cho dù đang khi nói chuyện với người khác, công pháp Toàn Linh trên người cũng có thể bảo trì không ngừng, đây đã là thói quen xâm nhập cốt tủy, cho dù ở kiếp trước, trong lúc ngủ cũng có thể chậm rãi vận hành nửa mộng nửa tỉnh, lại càng không cần đề cập tu vi Kim Đan lúc này. Ban nãy khi đi về phía Kỳ Lân Thú, y mơ hồ cảm giác được trên khối thân thể này có một chút dao động vi diệu, nếu không phải y đã quen vận chuyển công pháp, sợ rằng căn bản sẽ không phát giác được, vì vậy trong nháy mắt đó y mới nói những lời như vậy, làm như đã biết trước, lừa đối phương tự động hiện thân. Nhưng nói xong, điều tra lại thì một chút dao động cũng không có, điều này khiến y không khỏi bất đầu thấy kỳ quái, liền đi tới trước thi thể nữ tu họ Tiết. Trần Hạc làm người thận trọng, đây đã là tập tính của y được nuôi thành trong lúc sinh tử, chính sự cẩn thận tỉ mỉ đã khiến y tránh được rất nhiều cục diện hẳn phải chết, vì vậy y cực kỳ tín nhiệm đối với cảm giác của mình. Cho dù trên mặt đất thực sự chỉ là một khối thi thể, y cũng không hề coi thường nửa phần, mà ánh mắt chợt lóe ánh lam, bắt đầu kiểm tra từ đầu tới đuôi, thẳng đến khi tra đến chỗ cổ nữ tu họ Tiết, đột nhiên trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, lòng bàn tay khẽ chuyển, khối bùn xám ở đan điền liền xuất hiện, sau đó như mang bao tay, bùn xám kia bao lấy toàn bộ tay trái, bấy giờ mới khom lưng dùng sức giật xuống từ chỗ cổ thi thể nữ tu họ Tiết, lấy được một chiếc khóa đồng. Chiếc khóa đồng này không chút bắt mắt, cũng mang một sợi xích đồng mảnh, thoạt nhìn như khóa trường mệnh mà cha mẹ thân thích biếu tặng trẻ con nhân gian, ở tu tiên giới căn bản rẻ mạt, đổi lại bất cứ ai cũng sẽ không để ý, nhưng nó xuất hiện trên người một tu sĩ Kim Đan Kỳ thì lại có chút ‘môi trâu không khớp miệng ngựa’, huống hồ còn là một nữ tu xinh đẹp. Tuy rằng tiếp xúc nữ tu họ Tiết không lâu, nhưng nữ này ăn mặc vô cùng tốt, cũng cực thông hiểu đạo hưởng thụ, cho dù là một chiếc khuyên tai, khảm nạm cũng nhất định là tinh thạch hiếm thấy các loại, lại làm sao sẽ treo một chiếc khóa đồng loang lổ như thế trên người. Trần Hạc khẽ híp mắt nhìn chiếc khóa nhỏ dài rộng chỉ có ba ly này một lúc lâu. Thần thông thấu thị của y tuy rằng so không bằng đầu ngón tay của bộ tộc Linh Mục Hầu, nhưng cũng vượt xa tu sĩ khác, ban nãy đã dùng một chút, phát hiện trong khóa đồng này dường như có một khối màu lục, tuy rằng nhìn không rõ, nhưng y đã đoán được, hẳn là thuộc loại nguyên thần. Ngón tay được bùn bao lấy kẹp chiếc khóa đồng kiểm tra một hồi, sắc mặt khẽ chuyển, muốn bóp nát nó. Đúng lúc này, trong khóa đồng truyền ra thanh âm kinh hoảng của nữ tu họ Tiết: “Trần đạo hữu, xin thủ hạ lưu tình...” Lông mi Trần Hạc khẽ động, ngón tay vẫn kẹp vật này giả vờ kinh ngạc nói: “Tiết đạo hữu? Cô làm sao sẽ ở trong khóa này?” Thanh âm nữ tu họ Tiết có chút suy yếu, nhưng rơi vào tay người thì cũng chỉ có thể giải thích: “Khóa này là pháp bảo mà tôi có được trong lúc vô tình, tên là Khóa Hồn, nếu mất thân thể, nguyên thần có thể ẩn thân nơi này. Ban nãy Kỳ Lân Thú kia muốn tiêu diệt tôi, tôi cũng bất đắc dĩ mới làm như thế, chí ít còn có thể bảo toàn nguyên thần bất diệt. Trần đạo hữu sẽ không trách tội tiểu nữ tử chứ, tin tưởng Trần đạo hữu cũng hiểu rõ tình hình lúc đó, tiểu nữ tử cũng chỉ có thể ra sách lược hạ hạ này...” Trần Hạc cũng không truy vấn, ngược lại có chút hứng thú với khóa này. Dường như cảm giác được ánh mắt đánh giá của Trần Hạc, nữ tu họ Tiết chỉ đành mở miệng nói: “Khóa Hồn này vì nguyên liệu hạn chế, chỉ có thể dùng một lần, nếu không tôi chắc chắn tìm được thân thể thích hợp sau đó tặng khóa này cho đạo hữu...” Nữ tu họ Tiết quả thực cực kỳ thông minh, vì bảo toàn một mạng cũng hao hết tâm tư, cô không đợi Trần Hạc phản ứng, đã nói: “Tôi với Trần đạo hữu trước đây ‘mới gặp như đã quen thân’, cũng có chút do dự khi mời đạo hữu đến động phủ này, nếu đạo hữu bởi vậy mà tức giận tiểu nữ tử mưu tính, đó cũng là đương nhiên, quả thực là tôi có lỗi trước, nợ Trần đạo hữu, nhưng hiện tại năm người đã chết ba, tôi cũng khó giữ được thân thể, hồn phách cũng không biết có thể tồn tại bao lâu, đạo hữu muốn giết tôi thực sự dễ như trở bàn tay, nhưng tiểu nữ tử cả gan vẫn muốn xin đạo hữu cứu tôi một mạng...” Trong mắt Trần Hạc không khỏi lộ ra một nét trào phúng, đầu ngón tay tăng thêm lực đạo như có như không, thuận miệng không lạnh không nhạt nói tiếp: “Diệt cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh, chắc hẳn đạo hữu hẳn phải rõ ràng thâm ý của những lời này hơn tôi, nếu tôi giữ lại tánh mạng đạo hữu, sợ rằng ngày sau đạo hữu sẽ tìm phương pháp lấy tính mạng của tôi...” Nữ tu họ Tiết yên tĩnh chốc lát, lúc này mới nói: “Tôi nguyện ý để đạo hữu ấn cấm chế lên nguyên thần của tôi, ngày sau tùy đạo hữu sai đâu đánh đó, cam nguyện chịu đạo hữu sai khiến phân phó, Trần đạo hữu chắc hẳn không biết tôi là con gái tộc trưởng của bộ tộc Thần Chi thuộc Vân Mộng Trạch, từ nhỏ tu hành bí thuật nguyên thần nào đó, nguyên thần mạnh mẽ, cũng am hiểu một loại bí kỹ tìm linh, ngày sau đạo hữu nhất định sẽ cần dùng đến tôi...” Nói đến việc này, nữ tu họ Tiết ngược lại có một chút ngạo khí. Trần Hạc nghe vậy ngược lại đầu mi khẽ thả lỏng, trước đó y quả thực có suy nghĩ muốn diệt sát cô, đổi thành bất kỳ một ai, nếu như không phát hiện cũng không sao, nếu phát hiện thì nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, nếu không hậu hoạn vô cùng, nhưng ban nãy nữ tu họ Tiết nói mấy câu ngược lại khiến y có chút thả lỏng. Cấm chế trên nguyên thần là một loại cấm thuật, loại cấm thuật này cực kỳ bá đạo, đối với người thi thuật là vô hại, nhằm vào chính là người bị thi thuật, một khi thi thuật thì phải suốt đời nghe theo người thi thuật phân phó, không được có suy nghĩ phản bội, chỉ cần có một chút, sẽ lập tức bị người thi thuật phát hiện, trong nháy mắt sẽ có thể diệt sát. Có thể nói, nguyên thần nữ tu họ Tiết một khi bị hạ cấm chế, Trần Hạc chỉ cần một suy nghĩ sẽ có thể khiến cô vĩnh viễn biến mất khỏi đất trời. Tuy rằng thuật này bá đạo, nhưng nhất định phải được người bị thi thuật phối hợp, ép buộc là không thể thi hành. Mà bộ tộc Thần Chi theo lời nữ tu họ Tiết, Trần Hạc ở Vân Mộng Trạch có từng nghe người ta nói qua, tộc nhân này cực thần bí, mỗi khi xuất hiện một người thì nhất định là cường giả, không ngờ nữ tu họ Tiết vậy mà là một trong số đó, điều này cũng có thể giải thích vì sao nữ này dám tự động tản nguyên thần trước mặt Kỳ Lân tránh được một kiếp, thực tế có thể chỉ tản một phần nhỏ, phần còn lại thì trốn vào Khóa Hồn, dù sao ai sẽ ngờ đến nguyên thần người này quỷ dị, khác hẳn với người thường chứ, ngay cả Kỳ Lân Thú thượng cổ cũng lừa được. Nữ tu họ Tiết thấy Trần Hạc không nói gì, thoáng có chút thẹn quá thành giận, nhưng dù sao nữ này thông minh, sau một lúc đã buồn bã nói: “Trần đạo hữu cho rằng tôi là hạng người trời sinh nói dối sao? Đạo hữu lại không biết tôi có thể tu luyện tới bây giờ đã phải chịu bao nhiêu gian khổ, nam tu các người làm sao từng để nữ tu chúng tôi vào mắt, cho dù cùng cấp, chúng tôi cũng phải dựa vào nam tu mạnh hơn để sinh hoạt, nếu không sẽ phải rơi vào kết cục làm Lô Đỉnh cho người ta... Đạo hữu cho rằng tôi thực sự nguyện ý để người ta đánh dấu lên nguyên thần của tôi sao? Cấm thuật này còn thê thảm hơn cả Lô Đỉnh, tôi tình nguyện hồn phi phách tán cũng không muốn, chẳng qua ở trong tay đạo hữu, mới có thể như thế mà thôi...” Trần Hạc sau khi nghe xong ngược lại có chút như cười như không: “Tôi với Tiết đạo hữu bất quá chỉ có giao tình gặp mặt mấy lần, Tiết đạo hữu sao lại vô cùng lý giải về tôi?” Nữ tu họ Tiết dường như nhận thấy được sát ý của Trần Hạc giảm một chút, cuối cùng có chút tinh thần, sau khi nghe xong lại cười khanh khách hai tiếng, nói: “Tiểu nữ tử không có bản lĩnh gì khác, nhưng nhìn người vẫn có chút chuẩn, trên người đạo hữu không có sát khí, vậy nói rõ đạo hữu không phải hạng người ham muốn giết chóc, thực không dám giấu diếm, tiểu nữ tử vẫn có vài phần lòng tin với tư sắc bản thân, nhưng đạo hữu lại chưa bao giờ nhìn tiểu nữ tử nhiều vài lần, cũng có thể nói rõ đạo hữu không tham luyến nữ sắc, dọc theo đường đi có thể trầm tâm tu luyện, có thể thấy được quả thực là tu sĩ khổ tu. Đồng thời tiểu nữ tử cũng từng tỉ mỉ quan sát đạo hữu, trong mấy người, đạo hữu đối với linh thú của mình tốt nhất. Thử hỏi một tu sĩ khổ tu không tùy ý giết người, không tham nữ sắc, cũng đối xử tử tế yêu thú của mình như thế, lại làm sao sẽ là kẻ vô tình vô nghĩa chứ...” Trần Hạc sau khi nghe xong lại ngẩn ra. Ngoài mặt nhìn như đang khen ngợi, bất kỳ một tu sĩ nào được một nữ tu tán thưởng một phen như thế, đều sẽ lâng lâng, nhưng trên thực tế lại là một hố ngầm, trái lại nếu giết cô, y chính là kẻ vô tình vô nghĩa, công phu mồm mép của nữ tu họ Tiết này thật sự không yếu. “Huống hồ Kỳ Lân Thú kia đều đã nói tiền đồ tương lai của đạo hữu không thể đo lường, hiện tại đạo hữu lấy được da Kỳ Lân Thú, có thể nói là như hổ thêm cánh, tôi đây ngày sau theo đạo hữu không chỉ không có chỗ hỏng, trái lại còn có thể là cơ duyên lớn lao nữa chứ...” Trần Hạc tuyệt đối không nghe những lời nịnh hót mà cô nói, nếu đổi thành y, cho dù đối phương là một tu sĩ Hóa Thần, cũng sẽ không cam lòng giao số phận ngày sau của mình cho đối phương. Bất quá ngẫm nghĩ một chút, lời nữ tu họ Tiết này nói cũng không nhất định không có đạo lý, muốn giết chết cô quá dễ, không bằng hạ cấm chế, ngày sau có lẽ sẽ dùng được, nếu một khi cô có dị tâm, cho dù nghìn núi vạn dặm, vì sự lợi hại của cấm chế, y sẽ cảm giác được trong nháy mắt, đến lúc đó diệt sát cô là được rồi. Nghĩ như thế bấy giờ đầu mi mới giãn ra, đáp ứng. Thời gian hạ cấm chế nguyên thần không dài, có bí pháp thì ngay lập tức sẽ có thể hoàn thành. Trần Hạc chỉ cảm thấy trong nháy mắt trong thức hải của mình có thêm một điểm màu son, đây là thứ khống chế sự tồn vong của nữ tu họ Tiết, chỉ cần y thoáng suy nghĩ là sẽ bóp diệt được điểm son đó, nguyên thần nữ tu họ Tiết sẽ nổ tung, quả thực bá đạo vô cùng. Trái lại nữ tu họ Tiết, vì mới bị cấm chế, nguyên thần còn suy yếu hơn hồi nãy, thấy thế Trần Hạc liền nói: “Cô cứ ở trong Khóa Hồn khôi phục một chút đi.” Kế đó dùng bùn xám bao lấy khóa đồng ném vào không gian Giới Tử, thuận tiện dò xét hắc báo. Nguyên thần Kỳ Lân đã bị hắc báo triệt để cắn nuốt, lúc này vì tinh thần lực của nó tiêu hao cực lớn, đã rơi vào giấc ngủ sâu, chắc hẳn mấy ngày sau sẽ có thể tỉnh lại. Trần Hạc bấy giờ mới yên tâm, thần thức trở lại thân thể, vì phòng trừ chuyện bất ngờ, y lại kiểm tra mấy bộ thi thể một phen, đồng thời thiêu hủy toàn bộ để ngừa ngoài ý muốn, lúc này mới đi tới chỗ phiến đá đặt Kỳ Lân Thú, trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Trước đây năm người cùng nhau tới động phủ này, một nam một nữ có tiên cơ và chắc ăn tuyệt đối, ai có thể ngờ đến cuối cùng lấy được Kỳ Lân lại là mình, bất quá hung hiểm trong đó cũng gấp trăm lần, đủ để khiến tâm người ta đều nứt. Có đôi khi kỳ ngộ và nguy hiểm là cùng tồn tại, Trần Hạc lúc này mới dùng thần thức kiểm tra Kỳ Lân Thú, bảo tồn vô cùng tốt, có thể là do những huyết phù kia. Nếu không phải Trần Hạc biết thú hồn của con thú này đã vong, chỉ sợ y cũng không dám cả gan đứng trên lưng nó như thế, cho dù chỉ là một cỗ thi thể, nhưng huyết mạch chân long trên người bất diệt, vẫn có thể khiến tâm người ta sinh ra sợ hãi. Trần Hạc trở lại mặt đất, trong lúc nhất thời cũng không vội thu đồ rời khỏi nơi đây, dù sao trận pháp mà nữ tu họ Tiết thiết lập cực kỳ an toàn, không sợ có người hoặc thú quấy rầy. Bắt đầu lật túi trữ vật của bốn tu sĩ xem có linh khí tiện tay hay không, y dự định phân tách Kỳ Lân Thú ngay tại chỗ, dù sao Kỳ Lân Thú khác với những thứ khác, da thịt cũng không dễ mở. Lật nửa ngày rốt cục lục ra được một thanh đao Trảm Tiên ánh vàng rực rỡ từ trong túi trữ vật của sư huynh nữ tu họ Tiết, chính là pháp bảo thuộc tính kim hiếm thấy, vừa vặn có thể dùng để cắt da Kỳ Lân Thú. Trong lúc vô tình Trần Hạc còn lục ra được một lọ đan dược từ túi trữ vật của sư huynh đó, vậy mà là hai viên Nguyên Anh Đan, vật này thật đúng là ‘lấy được không tốn công phu’. Nghĩ đến cũng đúng, người này tuổi còn trẻ đã tu luyện tới Kim Đan hậu kỳ, đương nhiên phải chuẩn bị Nguyên Anh Đan để ngưng kết Nguyên Anh, kết quả còn chưa kịp dùng, lại để Trần Hạc nhặt mót. Cho dù Trần Hạc luôn luôn lãnh tĩnh, lúc này mặt cũng lộ vẻ vui mừng, lần này tuy rằng cực kỳ hung hiểm, nhưng thu hoạch cũng phong phú ngoài dự liệu. Sau khi thu hồi hai viên Nguyên Anh Đan, bấy giờ mới nhấc ra đao Trảm Tiên bắt đầu phân tách xương cốt Kỳ Lân Thú, lần phân cắt này dùng tròn nửa tháng thời gian, cuối cùng mới cắt xuống hoàn hoàn chỉnh chỉnh da Kỳ Lân Thú. Lúc này Trần Hạc nhìn tầng da Kỳ Lân Thú hơi mỏng ánh vàng rực rỡ trải trên mặt đất, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay sờ sờ tầng vảy tinh tế dày đặc bên trên, trơn bóng mềm mại vô cùng, như tầng da thứ hai, nếu làm thành nội giáp thì tuyệt đối sẽ cực kỳ dễ chịu. Mà hắc báo sớm đã tỉnh lại bên cạnh, lại chuyển động bên thi thể Kỳ Lân Thú, thường thường còn có thể ngửi hai cái, ánh mắt lộ ra vẻ thèm thuồng. Thấy thế Trần Hạc mới thu hồi cả tấm da Kỳ Lân Thú, nhấc đao lần nữa đi về phía con tiểu thần thú cao rộng mấy trượng kia. Sau khi hắc báo cắn nuốt hồn Kỳ Lân Thú, nguyên thần đã khôi phục chín phần mười, nhưng thương tổn của việc phân cách nguyên thần trước đây vẫn còn, những nguyên thần mang ký ức đều biến mất, vì vậy lúc này cho dù nguyên thần đã khôi phục, nhưng những nguyên thần khôi phục đó cũng không có ký ức thuộc về nguyên thần đã bị phân cách. Trần Hạc kiểm tra một lúc lâu mới hít một hơi. Khôi phục nguyên thần tuyệt không thể triệt để khôi phục ký ức, trừ phi là khi hóa hình, thiên lôi trút thể, linh trí mở rộng mới có thể tìm về, nhưng có thể tìm được hết hay không, trong quyển sách cổ y xem năm đó cũng không thể khẳng định. Trong mắt Trần Hạc mang ý vị không rõ, nhìn hắc báo đang quỳ rạp trên đất chờ y cắt Kỳ Lân nướng ăn, ánh mắt đó lại có vài phần khó chịu, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Sau khi yên lặng dời đường nhìn, trong lúc nhất thời cảm thấy như thế cũng rất tốt, nâng nâng tinh thần, bấy giờ mới bắt đầu phân cách xương cốt Kỳ Lân Thú, cuối cùng ngay cả máu thú cũng góp nhặt không lãng phí. Toàn thân Kỳ Lân Thú đều là bảo, rớt miếng cặn cũng sẽ có người cướp, Trần Hạc đương nhiên biết rõ. So với da thú, tốc độ cắt thịt thu máu nhanh hơn, thịt này đều do tinh hoa nguyên khí ngưng kết thành, không hề có tạp chất, đồng thời không hư không thối có thể bảo tồn vạn năm, đến lúc đó nướng vài miếng cho hắc báo ăn cũng có thể bổ máu thịt. Mà xương đương nhiên cũng hữu dụng, vốn con thú này có thể giữ lại về sau xử lý, nhưng y lại xử lý nó trước, chính vì bộ hài cốt Kỳ Lân này. Không ai rõ ràng hơn y về độ quan trọng của máu chân long đối với hắc báo, hắc báo có thể chống đỡ được mấy loại hỏa diễm trước kia, chỗ dựa vào là một giọt máu chân long trong cơ thể, nhưng dù sao cấp bậc của nó quá thấp, khởi điểm cũng cực thấp, căn cốt lại ngu độn càng không cần phải nói, nếu muốn nuốt được mấy ngọn Kim Ti Hỏa ở cửa đá kia, sợ rằng xác suất thành công cũng chỉ có một hai thành. Kim Ti Hỏa hiển nhiên cực kỳ khó chơi, yêu thú cấp bảy đều chỉ kiên trì được hai hơi thở đã nổ tung. Bất quá nghĩ lại, nếu không lợi hại như vậy cũng không thể được thiết lập ngoài cửa nơi chôn Kỳ Lân Thú, vì vậy, lấy thực lực cấp sáu hiện tại của hắc báo, muốn nuốt được thành công sợ rằng không thể, mà hỏa diễm thượng đẳng khó cầu, nếu phất tay áo rời đi, y cũng có chút không cam lòng, cho nên mới ra hạ sách này. Lấy xương Kỳ Lân ra sau đó tiến hành hỏa luyện, lấy ra máu rồng cho hắc báo dùng, thân thể dung hợp hai giọt máu rồng, độ kiên cường dẻo dai của thịt xương chắc hẳn sẽ tăng lên mấy thành, cắn nuốt Kim Ti Hỏa cũng sẽ thêm được vài phần chắc ăn. Đồng thời hắc báo vốn có một giọt máu chân long trong cơ thể, dung hợp thêm một giọt nữa sẽ không nguy hiểm bằng lần dung hợp đầu tiên, vì vậy xác suất thành công vẫn rất cao. Dùng thời gian hai ngày cắt máu thịt Kỳ Lân xong, bỏ toàn bộ vào một chiếc túi trữ vật, thấy bộ dáng hắc báo thèm liếm đầu lưỡi, Trần Hạc mới lấy mấy miếng ra dùng lửa nướng thơm nức, hắc báo ăn đến mức miệng đầy dầu, thiếu chút nữa liếm sạch sẽ luôn sàn nhà. Khi nó ăn thịt, Trần Hạc đứng dậy đặt xương yêu thú đã được cạo sạch sẽ lên phiến đá, kế đó đột nhiên nhớ đến trong thạch thất còn có một bộ xương Hắc Yểm Thú. Hỏa diễm màu đen trên xương thú đó cực kỳ tà môn, ngày sau nếu luyện ra lửa đen đó, để hắc báo cắn nuốt, không biết sẽ có hiệu quả gì, vật tốt đó đương nhiên sẽ không bị lãng phí, xương thú của Hắc Yểm Thú trước đó bị nữ tu họ Tiết đá bay, rơi vào một góc tường, hắc diễm vẫn chậm rãi lay động, tựa như hỏa diễm tử vong, tuy rằng không phải linh hỏa do thiên địa ngưng thành, nhưng chắc hẳn cũng là Hắc Yểm Thú biến dị nào đó, tính chất hỏa diễm này chắc hẳn đồng dạng với tử hỏa trong xương Kim Trảm Nguyên. Do kiêng kỵ, Trần Hạc không ra tay trực tiếp thu vào không gian Giới Tử, nếu bị hắc diễm dính vào sẽ có chút phiền phức. Nghĩ đến điều gì, liền gọi hắc báo chưa ăn đủ thịt đến, dùng Ly Diễm Hỏa của nó đóng băng lại hắc hỏa. Quả nhiên như trong dự liệu của y, hỏa diễm này nhiệt độ không cao, thuộc tính hẳn thiên về âm hỏa, đóng băng nó lại quả thực có thể vừa vặn khắc chế, lúc này mới thu nó vào sơn cốc trong không gian Giới Tử. Khoảng thời gian này Trần Hạc có chút mệt mỏi quá độ, nguyên khí trong cơ thể cũng tiêu hao lượng lớn, hiện giờ rốt cục đã phân tách xong Kỳ Lân. Vì lấy ra máu chân long, y nghỉ ngơi ba ngày, khi nguyên thần và nguyên khí trong cơ thể đều đạt được trạng thái tốt nhất, bấy giờ mới mang tinh thần rạng rỡ đứng dậy từ góc tường. Hắc báo thấy Trần Hạc loay hoay xương Kỳ Lân Thú, liền biết y muốn lấy máu chân long cho nó ăn, tự mình chạy đến chỗ cửa nằm sấp thủ vệ thay y. Một bên nằm, một bên mắt tím xoay loạn lông lốc, một hồi nhìn nhìn ngoài cửa, một hồi nhìn nhìn Trần Hạc, nghĩ đến mùi vị tuyệt vời của thịt Kỳ Lân lại nhịn không được liếm liếm đầu lưỡi, kế đó dời đi lực chú ý bắt đầu hung ác nhìn chằm chằm năm ngọn Kim Ti Hỏa không ngừng di động ngoài cửa. Luyện chế xương Kỳ Lân tuy rằng không khó, nhưng yêu cầu người luyện chế cực kỳ thận trọng, sơ ý một chút cũng có thể thất bại, nhất định cần phải đầu nhập toàn bộ thể xác và tinh thần, vì cực kỳ rườm rà, vì vậy thời gian tiêu hao rất dài, hơn nữa yêu cầu về hỏa diễm cũng có chút cao, nhất là loại xương thần thú này, địa hỏa nhỏ bình thường căn bản luyện không tan. Cũng may khi Trần Hạc nghỉ ngơi đã kêu hắc báo nhét đầy hỏa diễm vào Vạn Bảo Hồ, chắc hẳn có thể luyện chế nửa bộ hài cốt. Hỏa diễm của hắc báo là do ba loại hỏa diễm dung hợp, mạnh hơn địa hỏa bình thường gấp mấy chục lần, cũng không sợ khó có thể luyện chế, chẳng qua phí chút lửa mà thôi. Kế đó lấy trang bị luyện hỏa, sau đó đặt Vạn Bảo Hồ ở cửa vào của trang bị, sau đó dùng máu thú vẽ lên mặt đất một Tụ Linh Trận, lúc này mới phất tay đặt một đoạn xương vào hỏa diễm, đưa lên bầu trời, tiếp theo bắt đầu chậm rãi khống chế hỏa diễm trong Vạn Bảo Hồ, cẩn thận bắt đầu luyện hóa đoạn xương thú này. Thời gian một tháng vội vã trôi qua, khống chế hỏa diễm thời gian dài yêu cầu cực lớn đối với nguyên khí, nếu không phải lúc này tu vi của Trần Hạc đã là Kim Đan Kỳ, sợ rằng nửa tháng cũng chống đỡ không nổi. Năm đó luyện hóa hài cốt Kim Trảm Nguyên, luyện xong cũng thiếu chút nữa ngất đi, lúc đó bất quá chỉ là chống một chút ý chí, ý nghĩa to lớn, trong cơ thể khô cạn cũng không thể có chút thất bại, tinh thần đã vượt qua cực hạn của thân thể. Lúc này không chật vật như trước đây, nhưng dù sao cũng là máu rồng, cho dù là Kim Đan Kỳ cũng không thể chống lại, dưới tình thế cấp bách cũng đành uống vài ngụm máu Kỳ Lân, mùi vị máu sống của yêu thú không hề ngon, đồng thời vừa uống xuống, toàn bộ đan điền đều nóng rực, nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể miễn cưỡng kháng cự khống chế được hai giọt máu chân long đỏ tươi, không ngừng muốn hóa thành con rắn nhỏ đào thoát vào thiên địa trong trận pháp kia. Đúng vậy, Trần Hạc cũng không ngờ đến trong máu xương Kỳ Lân kia vậy mà có hai giọt máu chân long, sợ rằng vào vạn năm trước, con Kỳ Lân này cũng là đệ tử trực hệ trong tộc, cho nên mới sẽ chứa hai giọt máu chân long, ngược lại để Trần Hạc lấy được tiện nghi. Lúc này đã tới thời khắc quan trọng, Trần Hạc không dám dùng máu Kỳ Lân nữa, hai ngụm đã là cực hạn của thân thể, dùng tiếp nữa thì sợ rằng đan điền sẽ bị thương, dù sao người khác với yêu, chỉ đành gọi hắc báo đến. Kỳ thực cũng không cần gọi, máu chân long vừa được luyện ra, hai con mắt màu tím của hắc báo đã chăm chú lên giọt máu, tựa như mèo thấy cá, bước chân đều di chuyển không được, đã sớm ngồi xổm canh ngoài trận pháp, vừa thấy Trần Hạc gọi nó, nó liền vù một cái chui vào trận pháp, cũng xoay quanh hai giọt máu rồng kia. Hai giọt máu chân long dường như có linh tính, thường thường sẽ hóa thành hai đường cong dài nhỏ, sau đó bơi trái lượn phải trong trận pháp. Nếu không phải trong tay Trần Hạc có linh thạch cực phẩm, đồng thời không tiếc để vào trận pháp không ngừng tiêu hao, sợ rằng hai con rắn nhỏ đã sớm bơi ra ngoài, được tự do biến mất trong thiên địa rồi. Lúc này thấy trốn không thoát, hai giọt máu rồng lại có chút kiêng kỵ hắc báo, bắt đầu hoang mang khua đông khua tây, sau vài đợt đã xuất hiện sơ hở, bị hắc báo vốn đang nhìn chăm chú nuốt lấy một giọt. Áp lực của Trần Hạc nhất thời thoáng giảm, một giọt còn lại lại càng liều mạng chạy trốn, không quá mấy bước đã bị hắc báo chặn ngang, vừa vặn tông vào miệng báo. Lúc này Trần Hạc mới lau mồ hôi, thu linh thạch đi qua. Hai giọt có chút nhiều, ăn cũng không biết có thể no quá hay không, bất quá thấy hắc báo tuy rằng nằm sấp trên đất có chút khó chịu, nhưng không kêu to, chỉ mở mắt tím tội nghiệp nhìn y, đuôi thường thường cuốn lấy tay y sờ bụng. Trần Hạc cũng nghiêm túc sờ sờ, hai giọt máu rồng đang tông tới lui trong bụng, nhưng chậm hơn nhiều. Sờ một hồi y mới cười cười, mấy ngày nay ăn nhiều thịt Kỳ Lân, uống nhiều máu Kỳ Lân, không ngờ cũng có chỗ tốt. Nghĩ xong, vì hấp thu hai giọt máu rồng kia tốt hơn, Trần Hạc lại lấy một bát lớn máu Kỳ Lân đỏ tươi, thứ này đối với y mà nói là sôi sùng sục như nước nóng, nhưng ở trong mắt yêu thú lại như nước thánh, không một con nào không cướp đoạt. Tuy rằng hắc báo biết đều là của mình, nhưng cũng vội khó dằn nổi, vừa uống vừa dùng móng vuốt vòng lấy chén tựa như chiếm hữu, thẳng đến khi đầu lưỡi liếm sạch mới đẩy chén đi, chuẩn bị ngủ. Đối với hắc báo mà nói ngủ là để không lãng phí năng lượng thân thể, bảo tồn toàn bộ trong cơ thể tiêu hóa trong hạn độ lớn nhất. Thấy nó đang ngủ, Trần Hạc cũng không quấy rầy, đả tọa mấy ngày trong thạch thất, phân chia một chút đồ đạc trong túi trữ vật của mấy tu sĩ. Lấy tài sản hiện tại của y, đồ của những Kim Đan Kỳ này đều có chút chướng mắt, ngoại trừ hai viên Nguyên Anh Đan, và mấy tấm phương pháp luyện đan hậu kỳ, thì mấy món pháp bảo và huyết phù coi như không tệ, còn lại thì cho dù là lượng lớn đan dược hay linh thảo số năm cao, y liếc nhìn một cái đã bỏ qua. Nhưng có chung quy vẫn tốt hơn không có, quy ra một số thứ vô dụng chứa vào túi trữ vật ngày sau đổi lấy linh thạch, hữu dụng thì để vào túi trữ vật của mình. Mấy ngày còn lại Trần Hạc đều lẳng lặng đả tọa, nuốt hai ngụm máu Kỳ Lân khiến kinh mạch có chút tổn thương, dùng một số đan dược, mấy ngày sau mới coi như khôi phục lại. Thẳng đến khi hắc báo tỉnh, Trần Hạc mới mở mắt từ trong đả tọa. Vì có một giọt máu chân long đặt cơ sở, hấp thu hai giọt máu chân long cực nhanh, lúc này bộ lông toàn thân hắc báo có chút màu vàng kim, vốn chỉ có một giọt máu chân long cũng không hiển lộ, nhưng lúc này trong cơ thể đã có ba giọt, Kỳ Lân Thú dù sao cũng là yêu thú thuộc tính kim, thuộc tính kim trong cơ thể thoáng nhiều, bộ lông hắc báo liền có chút màu vàng đen, thân thể Hỏa Vân Báo thành niên là màu đỏ của hỏa diễm, cũng có đồ án hỏa vân, lúc này nhìn, thân hình màu bạc đen mang đồ án hỏa vân màu vàng kim, trái lại có chút giống kiếp trước. Hắc báo không thấy sự biến hóa của mình, nhưng nó rõ ràng cảm giác được toàn bộ cường độ và nguyên thần trong cơ thể mình đều khác hẳn, nhịn không được hưng phấn gầm nhẹ một tiếng, chấn đến mức phiến đá vốn vỡ vụn lại sụp một mảng, bất quá uy phong chỉ có một hồi, kế đó lại xông đến trước mặt Trần Hạc, lấy lòng vươn đầu lưỡi liếm ngón tay y, đòi đồ ăn ngon. Trần Hạc sau sự kinh hỉ, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía hắc báo, cho dù nguyên thần của nó khôi phục, trong cơ thể cũng có ba giọt máu chân long, nhưng vẫn thiếu sót ký ức đời trước, nó chỉ có một đời này, cũng chỉ nhận ra bản thân đời này. Sau một lúc lâu mới cảm thấy viền mắt khô khốc, kế đó nâng tay ôn hòa sờ sờ đầu nó, giọng điệu đã có chút nhàn nhạt, nói: “Không thể ở lại thạch thất, ra ngoài đi...” Ra nơi này chính là đại điện, nhìn vô số tinh thạch danh tác hiếm có trong điện, ánh mắt Trần Hạc nhất thời sáng ngời. Một khối tinh thạch có thể đổi được vài khối thậm chí mấy chục khối linh thạch cực phẩm, ai sẽ không đào, không đào đó là kẻ ngốc, cho dù hủy đi đại điện thì y cũng muốn đào ra, lúc này mới nhớ tới điều gì, lấy Khóa Hồn ra, thu hồi bùn xám. Trần Hạc khiến nữ tu họ Tiết cực phiền muộn, bất quá lúc này cô chỉ còn lại nguyên thần, lẳng lặng tu dưỡng ngược lại có chút chỗ tốt, chẳng qua cô thiên tính thích náo nhiệt, chịu không nổi bó buộc, cô cũng không biết Trần Hạc làm gì bên ngoài khóa, khiến cô không cảm ứng được thứ gì, thần thức như trâu đất xuống biển, trong lúc nhất thời có chút kiêng kỵ đối với thủ đoạn của Trần Hạc. Vừa được thả ra, cũng không cự tuyệt việc Trần Hạc muốn giải trừ trận pháp của đại điện, cô đương nhiên biết giải, lần này đến chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, chính vì lấy đi toàn bộ bảo vật trong động phủ, bao gồm cả những tinh thạch hiếm thấy này. Trận pháp thượng cổ không phải dễ giải, muốn cởi bỏ phải lấy trận phá trận, chính là ‘địch tổn hại một ngàn tự tổn hại tám trăm’, chỉ cần chuẩn bị một số trận pháp tương ứng tốt nhất, một lần phá không được thì hai lần, hai lần phá không được thì bốn lần, lấy một địch nhiều chung quy có thể nổ nát được nó. Đây là phương pháp giải trận ngốc nhất, nhưng cũng chỉ có phương hướng này. Nữ tu họ Tiết cảm thấy có chút trào máu, cô tốn lượng lớn linh thạch chuẩn bị mấy trăm bộ trận pháp uy lực lớn, lại không ngờ để làm áo cưới thay người khác, bản thân thì không chỉ ngay cả lông cũng không còn, còn thê thảm chỉ còn lại phân nửa nguyên thần. Nhưng kế đó nghĩ đến kết cục của mấy người khác, cũng tỉnh táo lại, chí ít chờ cô đoạt xá xong còn có thể tiếp tục con đường tu tiên, mặc dù rất nhiều người tu tiên chết đi còn có thể chuyển sinh, nhưng có thể sống, ai lại muốn đi chuyển sinh, chuyển sinh sẽ không còn ký ức, không còn ký ức thì bản thân khác gì người xa lạ. Sau khi hiểu rõ, nữ tu họ Tiết thu liễm tâm tình, sau đó trợ giúp Trần Hạc phá trận, thẳng đến hơn mười ngày sau, toàn thân Trần Hạc đầy bụi đất, liên tục nổ lẫn phá, cuối cùng cũng phá được trận pháp đại điện, mấy trăm bộ trận pháp cũng chỉ còn lại hơn mười bộ, không khỏi cười khổ. Nếu không phải Trần Hạc biết một số trận pháp, đổi thành tay gà mờ, trận này thật đúng là phá không xong. “Trần đạo hữu, con báo linh thú của đạo hữu chạy đến bên Kim Ti Hỏa rồi, đạo hữu không ngăn cản một chút sao? Kim Ti Hỏa kia không phải thứ mà nó có thể nuốt.” Nữ tu họ Tiết mấy ngày nay lăn lộn quen thuộc với Trần Hạc, bắt đầu thích ứng trong mọi tình cảnh, khóc khóc náo loạn vốn không phải tính cách của cô, hiện giờ mạng ở trong tay người khác, đương nhiên nên suy nghĩ vì bản thân, nghĩ tới nghĩ lui vẫn phải giữ quan hệ tốt với Trần Hạc, y tốt thì cô đương nhiên sẽ tốt, nếu y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô đương nhiên cũng phải chết không thể nghi ngờ. Trần Hạc đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của cô, nhưng y vốn khác với những tu sĩ khác, việc đánh dấu nguyên thần hơn phân nửa là vì tự bảo vệ mình, nếu không bằng điều này, chỉ cần cô nói với người khác rằng trong tay mình có Kỳ Lân giáp, vậy y tất phải chết không chỗ chôn thân, cho dù không chết, ngày tháng bị truy sát đoạt bảo trốn đông trốn tây cũng không dễ chịu, vì vậy tất cả chỉ thế thôi, cũng không muốn để cô làm nô làm tỳ. Dường như biết được suy nghĩ của Trần Hạc, mấy ngày nay nữ tu họ Tiết nhẹ nhõm hơn nhiều, khôi phục trạng thái thích nói chuyện như trước đây. Trần Hạc nhìn hắc báo, tín niệm muốn trở nên mạnh mẽ của yêu thú biến dị cực lớn, nếu không cũng không cách nào chống qua được sự thống khổ khi biến dị, vì vậy sự mê hoặc của Kim Ti Hỏa đối với hắc báo không thua kém máu rồng, trước đó khi mới nhìn thấy Kim Ti Hỏa, hắc báo đã có dục vọng cắn nuốt, nhưng nó biết sự lợi hại của lửa kia, lại thêm sự khống chế của Trần Hạc, lúc này năng lực của nó đã mạnh hơn, cũng nuốt hai giọt máu chân long, suy nghĩ muốn nuốt lửa kia cũng áp chế không được nữa, liền len lén chạy tới lượn quanh. “Không cần quản nó.” Ánh mắt Trần Hạc nhìn tinh thạch trên tường toàn bộ đại điện, tim đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy toàn bộ khóe mắt đều mở, ‘thấy tiền sáng mắt’ đại khái chính là như thế. Trần Hạc không thể phủ nhận, ở sâu trong nội tâm y, trừ bỏ các loại ngoại lực áp bức, y quả thực là một người tham tài, chẳng qua ẩn giấu, không rõ ràng mà thôi. “Này, họ Trần, con báo của ngươi nuốt Kim Ti Hỏa rồi...” Nữ tu họ Tiết kinh hô, ngay cả kính ngữ cũng quên. Nguồn: Trần Hạc thu hồi thần sắc từ trong tinh thạch đủ loại quang mang, thấy hắc báo nuốt xong Kim Ti Hỏa bắt đầu lăn lộn trên đất, hiển nhiên bị đốt lợi hại, lúc này mới gấp rút bước chân. Dựa theo sự suy xét của y, Kim Ti Hỏa cố nhiên lợi hại, nhưng hắc báo đã dung hợp ba giọt máu chân long, có đầy đủ năng lực cắn nuốt được nó, y đến gần thấy nó túm đuôi của mình cắn, đại khái vì đau cực kỳ. Lúc này mới lấy ra một chiếc hộp gỗ, hộp gỗ là một chiếc hộp trữ vật nhỏ, bên trong có một đống bùn nhão, không sai chính là bùn nhão, còn có chút mùi thối. Sau khi Trần Hạc tưới chút nước hàn đàm, rồi dùng nó bôi loạn lên người hắc báo, bôi một tầng dày dày, bấy giờ hắc báo mới thoải mái hơn, thành thật nằm rạp trên đất bất động. Nữ tu họ Tiết hiếu kỳ đó là bùn gì, nhưng không mở miệng hỏi. Thực tế bùn này là bùn nhão xung quanh củ sen Thủy Liên trong hồ nước, lại được y ngắt chút tim sen thánh liên trộn chung, thêm chút nước lạnh của hàn đàm, vừa có thể chữa trị thân thể bị hao tổn của nó, cũng có thể trợ giúp chống lại hỏa diễm, nửa canh giờ bôi một lần, hiệu quả không tệ. Thu hộp gỗ, Trần Hạc liền lấy ra một chiếc túi trữ vật có không gian lớn, sau đó lấy bảy thanh linh khí nhỏ thuận tay, bắt đầu đào tinh thạch trên vách tường đại điện, những tinh thạch to to nhỏ nhỏ đó, phối hợp các loại đồ án, vàng lam tím đỏ xanh, tản ra huỳnh quang nhàn nhạt, người xem cực kỳ nóng mắt, hơn nữa công phu của y già dặn, bảy thanh linh kiếm đồng thời đào, tinh thạch được đào ra không tổn hại nửa điểm, chỉ chốc lát sau đã chất được đống một nhỏ, được y thu lại. Đại điện cao dài chí ít mấy chục trượng, đào linh thạch là một công trình lớn. Liên tục đào năm ngày sẽ mệt mỏi không chịu nổi, nhưng nữ tu họ Tiết lại trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Hạc, liều mạng cũng không cần như vậy, một bên uống linh tửu một bên bình tĩnh đào, tốc độ vẫn luôn không chậm, thời gian nửa tháng, hơn phân nửa đại điện đã trống không, trong khoảng thời gian đó ngoại trừ bôi ba lần bùn nhão cho hắc báo, gần như đều chưa từng ngừng lại, đã chứa đầy tròn một túi trữ vật. Hiện tại cô không có thân thể, nếu có thì nhất định sẽ nuốt mạnh một ngụm nước miếng. Đào xong đại điện, Trần Hạc ước lượng ba chiếc túi trữ vật phình trong tay, sắc mặt tốt thần kỳ, vào một khắc này, y mới xem như kẻ có tiền gia sản xa xỉ chân chính, trong ba trăm năm đều không cần phiền nhiễu vì linh thạch nữa. Kế đó thu lại, đi đến chỗ hắc báo. Nó đã ngủ hơn mười ngày, Kim Ti Hỏa tương đối mạnh mẽ, ba năm ngày nữa chắc hẳn vẫn chưa tỉnh lại. Dứt khoát trực tiếp đưa nó vào không gian Giới Tử, sau đó ra khỏi đại điện, bắt đầu đào Tuyết Tinh Sa hai bên vách đá lối đi nhỏ. Tuyết Tinh Sa hi hữu, giữ lại cho hắc báo và Linh Mục Hầu làm đồ ăn vặt cũng không tệ. Trần Hạc vẫn luôn không rõ vì sao trên tường nơi đây đặt nhiều Tuyết Tinh Sa như vậy, hiện tại nhìn nhìn, chắc hẳn vì yêu tu rảnh rỗi không có việc gì vừa đi vừa đào ra làm đồ ăn vặt, hẳn là tựa như trong nhà trồng đậu phộng, nhổ ra một gốc vẩy bùn đi sau đó lấy ăn, ăn như vậy mới thơm ngọt, ăn ngon hơn mua ở ngoài nhiều. Phỏng đoán yêu tu của động phủ cũng chính vì như thế, vừa nghĩ Trần Hạc vừa cẩn thận đào Tuyết Tinh Sa, thứ này mềm hơn tinh thạch, không dễ đào, đào vỡ một khối sẽ ít đi một khối, tốn sức năm ngày đào được một túi trữ vật. Ném hai khối cho Linh Mục Hầu, Linh Mục Hầu mắt to ngập nước ánh lam, nâng lên liền cắn mút từng ngụm nhỏ, thứ này chính là sữa bột của yêu thú, ai thấy cũng thích. Trần Hạc nhìn từng đống Tuyết Tinh Sa trắng bóng trong túi trữ vật, ánh mắt khẽ mang ý cười, sau khi thu hồi thì đi ra cửa chính, cũng tháo xuống hai cánh cửa thu đi, vì nguyên liệu hiếm lạ, có thể làm được không ít pháp khí khu hồn, trước đây còn cảm thấy thứ này làm cửa chính có chút phí của trời, hiện giờ đã biết bên trong trấn áp thú hồn, ngược lại có thể giải thích được, hai cánh cửa như thế, tất cả đều do nguyên liệu này đúc thành, thực sự là danh tác lớn, có thể bán được không ít tiền, Trần Hạc đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nữ tu họ Tiết thấy Trần Hạc quét qua như nhổ lông, phàm là thứ đáng giá đều mang đi, ít nhiều có chút trợn mắt há hốc mồm, bất quá đổi thành những người khác, đại khái cũng sẽ làm như thế. Trong tay nữ tu họ Tiết không thiếu linh thạch, đương nhiên không cách nào lý giải loại quẫn bách trong một đêm trăm vạn phú ông, trong một đêm hai bàn tay trắng của Trần Hạc. Sau đó, Trần Hạc ngắt lấy mỗi một gốc linh thảo mà mình không có trong toàn bộ sơn cốc, ngược lại không lấy hết sạch như nữ tu họ Tiết suy nghĩ. Trong suy nghĩ của Trần Hạc, hái hết cố nhiên có thể đổi linh thạch, nhưng linh thảo khác với đồ đạc trong đại điện, trong năm tháng tương lai vô cùng, nó còn có thể tiếp tục sinh trưởng, mười năm trăm năm ngàn năm thậm chí vạn năm, nếu y không thiếu, vậy cũng không tất phải cản trở đạo sinh tồn của chúng nó. Ba ngày sau, Trần Hạc rốt cục theo phương vị mà nữ tu họ Tiết chỉ, thoát ra khỏi trận pháp, lại về tới hòn đảo trước khi tiến vào trong cốc, xung quanh vẫn là bộ dáng không bắt mắt, sương mù mờ mịt, không có chút thay đổi. “Đạo hữu có sốt ruột? Tôi trực tiếp đưa đạo hữu về Thái Phù Môn?” Trần Hạc hỏi, đương nhiên là hỏi nữ tu họ Tiết trong Khóa Hồn. Nữ tu họ Tiết suy xét xong trả lời: “Vậy thì tạ ơn Trần đại ca, trong Thái Phù Môn có đường huynh của tôi, đạo hữu giao tôi cho hắn, hắn sẽ giúp tôi tìm được thân thể thích hợp...” Trần Hạc nghe vậy hiểu rõ, lấy thuyền Ngân Tinh rồi bước lên. Khóa Hồn chống đỡ mấy tháng không thành vấn đề, nhưng đợi lâu thì nguyên thần luôn không dễ chịu, y cũng không có ý khó xử cô ở việc này, huống hồ lần này gặp nạn, trong lúc sinh tử tồn vong rốt cuộc khiến y vô tình sờ được cánh cửa Kim Đan trung kỳ, trở lại bế quan nửa năm chắc hẳn sẽ đột phá. Kế đó cả chiếc thuyền Ngân Tinh tựa như một sợi dây bạc, biến mất trên biển rộng mênh mang.