Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Chương 163
Đợi bốn mươi ngày sau, căn phòng đá rốt cục cũng có động tĩnh. Không quá chốc lát, cửa đá đã được mở ra, một nam tử mặc thanh bào bình thường đi ra từ bên trong, người này chính là Trần Hạc, sắc mặt như thường, nhưng khóe môi lại mang theo nụ cười.
Phía sau có một con báo nhỏ đang đi theo, da lông toàn thân đen bóng như gấm, khoẻ mạnh kháu khỉnh, đồng thời chỗ chóp đuôi có chút ánh đỏ, nhìn từ xa như một đốm lửa bám lên đó, trông cực kỳ chói mắt. Sau đó nó xông ra khỏi căn phòng đá, theo phía sau Trần Hạc, tứ chi thay nhau chạy băng băng, thẳng đến khi chạy đến bên chân Trần Hạc, mới thả chậm lại tốc độ, sau đó im hơi lặng tiếng cong thắt lưng như một con mèo, bước bốn đệm thịt xoay vòng quanh Trần Hạc, ngẩng đầu nhìn y, đồng thời vểnh đuôi lên cao cao, biểu thị cho Trần Hạc xem đốm lông đỏ như hỏa diễm mới mẻ kia.
Trần Hạc đi hai bước, cúi đầu nhìn nó, ý cười nơi khóe miệng càng đậm. Không ngờ do nhất thời động suy nghĩ trước đây, đặt hắc báo dưới hoa sen, hấp thu khí thánh liên mười ngày, cuối cùng thực sự sản sinh được chút biến dị, tuy rằng chỉ là đuôi đỏ thêm được một nhúm lông, nhưng chỉ điểm này không thôi đã đủ để khẳng định rằng báo nhỏ cực có thể chất biến dị, thứ này tương tự với linh căn của người tu tiên, yêu thú càng dễ biến dị, khả năng tiến cấp sẽ càng lớn.
Trần Hạc ngoắc tay với nó, hắc báo lập tức ô một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống đất, tứ chi xông lên, nhanh nhẹn leo từ áo bào của Trần Hạc tới vai y, sau đó tựa lên trên, đặt đuôi tới chỗ mà Trần Hạc có thể thấy, khoe khoang nhích tới nhích lui, đốm đỏ lửa kia quả thực cực kỳ bắt mắt.
Sau khi nhìn hai lượt, Trần Hạc nắm đuôi nó nhìn tỉ mỉ, nhúm lông đỏ này có lẽ không phải đơn giản chỉ là biến sắc, so với phần lông khác trên người nó, có lẽ lực phòng ngự của nhúm này càng mạnh hơn, có thể so với da lông cứng rắn trên người linh thú cấp cao. Phỏng chừng khi linh liên cửu phẩm nở ra, nó cách gần cũng hấp thu được một số linh khí thiên địa, những linh khí này trút vào cơ thể yêu thú, không cách nào được phân giải hấp thu, nên tự hành ngưng tụ ở đuôi.
Có da lông kiên cố như vậy tất nhiên tốt, nhưng những thứ này vẫn chỉ là ngoại vật. Trần Hạc nhìn báo nhỏ hai lượt, nhớ đến điều gì, khựng lại một chút, nhẹ buông tay, đuôi liền bị nó rút ra, sau đó bướng bỉnh tinh nghịch đặt trên đầu Trần Hạc, rồi dùng móng vuốt cào, rất nhanh đã túm ra một lọn tóc được chải vuốt cẩn thận của Trần Hạc.
Sau cùng bị Trần Hạc không vui bỏ xuống khỏi vai mới ngừng. Trở về phòng thu dọn xong, sau đó thanh toán tiền thuê phòng thêm ra hai ngày cho tiểu nhị, lúc này mới ra khỏi khách điếm. Thời gian cách hội đấu giá đã trôi qua một tháng có thừa, người nên đi cũng đã đi hết, bất quá để cẩn thận, Trần Hạc vẫn lấy viên Huyễn Dung Đan ra dùng.
Tu vi nhất thời biến thành Luyện Khí Kỳ tầng chín, mà dung mạo cũng biến ảo thành bộ dáng thư sinh văn nhược yếu ớt nhiều bệnh, màu sắc y bào trên người từ xanh đổi thành áo bào trắng. Thoáng thay đổi như thế, ngay cả chính bản thân Trần Hạc cũng thấy rất xa lạ, phỏng đoán những người đã từng thấy y ở phòng đấu giá trước kia, sẽ càng không có khả năng nhận ra.
Quả nhiên, Trần Hạc vừa ra khỏi khách điếm, lập tức cảm nhận thấy vài ánh mắt nhìn quét trên người y, nhưng rất nhanh đều dời đi. Cả ngày khách điếm cũng có không ít tu sĩ Luyện Khí Kỳ ra ra vào vào, ngoại trừ tiểu nhị, còn có một số người làm tạp dịch, cũng có không ít người đi vào thử thời vận tìm phần công tác an thân. Lúc này thấy thân hình người này có chút giống, nhưng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, như bị bệnh lao, tu vi dung mạo hoàn toàn không khớp, người canh giữ ở cửa khách điếm chờ đến sứt đầu mẻ trán cũng không khỏi thầm mắng. Thối, lại là một tên không may, người như mi mà còn đến khách điếm làm tạp vụ, ai thấy khuôn mặt kia của mi đều xui tám đời...
Trần Hạc thuận lợi thoát khỏi những người đó, rời khỏi phố chợ, cũng lấy ra bản đồ từ túi trữ vật, kiểm tra phương hướng dãy núi đi ngang qua tiếp theo. Khi đi tới một núi nhỏ hoang vu, Trần Hạc giống như nghỉ chân ở một nơi tương đối bằng phẳng, kế đó thu hồi ngọc giản trong tay, thắt chặt mi, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm, mở miệng nói: “Ba vị theo tôi cả một đường, đến tột cùng có ý gì?”
Vừa dứt lời, chỉ chốc lát sau xung quanh đã xuất hiện ba thân ảnh, vây quanh y, một người trong đó lại cười hắc hắc nói: “Nếu không phải trong tay ta có con Thuận Phong Thử, thật đúng là nhận không ra ngươi, bí pháp ẩn giấu tu vi của ngươi thực sự không tệ, không bằng nói bí pháp cho ta biết đi, thế nào?”
Trần Hạc sau khi nghe xong, biểu cảm trên mặt càng trầm hơn hai phần, lúc này bao vây y có tổng cộng ba người, một Trúc Cơ trung kỳ, hai Trúc Cơ sơ kỳ. Kế đó ánh mắt nhìn về phía đại hán khôi ngô nói chuyện ban nãy, thấy trong tay gã quả nhiên có một con yêu thú chuột, tức khắc đáy mắt lộ ra một chút âm trầm, yêu thú loài chuột vào giờ khắc này đã bị y liệt vào danh sách một trong những yêu thú đáng ghét nhất.
Kỳ thực đối phó loại chuột yêu này cực kỳ dễ, chỉ cần rải chút hương phấn khiến khứu giác chúng nó không nhạy ở trên người là được, chẳng qua Trần Hạc nhất thời sơ sẩy, mới dẫn tới phiền phức lúc này, nếu chỉ có một tu sĩ, y có thể ứng phó, nhưng lúc này lại có ba tên. Biểu cảm cũng trở nên ngưng trọng hơn.
Bất quá trên mặt lại không để ý tới, chỉ nhìn về phía tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ áo đen kia, cười lạnh nói: “Mấy vị theo dõi một đường, lúc này lại dùng ra pháp khí, chẳng lẽ chỉ vì một bí thuật?”
Tu sĩ với tính tình hơi nóng nảy ở phía sau nhất thời nói với giọng ác liệt: “Sư huynh, nói lời vô ích với hắn làm gì, trực tiếp giết hắn lấy túi trữ vật của hắn là được rồi...”
Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ áo đen kia, rốt cục nhếch miệng cười cười, nói: “Trách thì cũng chỉ trách ngươi làm náo động ở hội đấu giá, nếu không muốn chết quá thảm, thì giao túi trữ vật ra đây đi, nếu không, rơi vào kết cục thân thể ngã xuống nguyên thần tự bạo, thì không tốt lắm đâu...”
Trần Hạc lại tức cực cười ngược, tuy rằng y kiêng kỵ tu vi Trúc Cơ trung kỳ của người này, nhưng tuyệt không cho thấy rằng sẽ bó tay chịu trói, nếu mấy người này kiên trì muốn trở thành bia ngắm thí nghiệm Trần Hoàng Kiếm của y, vậy đương nhiên y từ chối thì bất kính rồi.
Cũng không nói gì nữa, tức khắc vỗ túi trữ vật, từ đó bay ra ba món pháp khí, xoay quanh người. Trước kia đã lấy được không ít pháp khí mà Trúc Cơ Kỳ có thể dùng từ túi trữ vật của tu sĩ họ Củng, cũng có không ít một số tinh phẩm, ba món hiện tại, lần lượt là tấm chắn Huyền Thiết dùng để phòng ngự, Thanh Nguyên Kiếm thuộc tính công kích, và một đôi pháp khí chuông đồng có thể nhiễu loạn tâm thần.
Gần một năm nay Trần Hạc uống lượng lớn linh tửu ủ từ Linh Lung Quả, thất khiếu đã mở một khiếu, trước đây chỉ có thể khống chế hai thanh pháp khí, lúc này đã có thể đồng thời phân thần khống chế được ba món pháp khí.
“Sư đệ, hắn vậy mà muốn lấy một địch ba, ha ha, ta ngược lại muốn xem hắn có thể chống đỡ được bao lâu.” Người tay cầm Thuận Phong Thử, nhất thời thu linh thử vào túi trữ vật, sau đó dẫn đầu thúc giục thanh Hồn Nguyên Đao trước người phá không chém tới phía Trần Hạc.
Trần Hạc lại dựng hờ lên hai ngón tay, thúc giục Thanh Nguyên Kiếm đón nhận ngăn chặn, chỉ nghe trong không trung truyền đến một chuỗi tiếng đánh thanh thúy, hai thanh kiếm phát ra quang mang không bên nào nhường nhau, liên tục chạm vào nhau mấy tiếng trên không trung.
Đúng lúc này, Trần Hạc cảm nhận thấy trên người khẽ bị đâm, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một món pháp khí hạ phẩm hình kim kẹt trên y bào của y, khẽ rung lên lập tức rớt xuống đất.
“Y bào của hắn là món pháp khí phòng ngự...” Tức khắc trong mắt tu sĩ đánh lén phía sau bắn ra vẻ tham lam, “Pháp khí này ta muốn!” Tu tiên giới, phàm là giáp phòng ngự loại mềm và pháp khí loại áo bào đều có giá trên trời, cực kỳ thưa thớt, thứ này ở thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng, ai gặp được cũng sẽ cướp vào tay.
Trần Hạc lại cười quỷ dị, gã ta chỉ biết y bào này là pháp khí có thể phòng ngự, lại không biết toàn bộ món này được dùng tơ Tằm Ngũ Sắc năm trăm năm dệt nên, nếu một khi pháp khí bị xé rách, thì sẽ vứt đi, nhưng bộ y sam tơ Tằm Ngũ Sắc đều có công năng tự động chữa trị, nếu không làm sao có thể được xưng là kỳ trân hi thế, trước đây nơi ngực bị tu sĩ họ Củng đánh lén, lỗ nhỏ cỡ bằng củ lạc bị một kiếm đâm rách đó lúc này đã không còn tìm thấy được, sớm đã hồi phục nguyên trạng.
Tay phải Trần Hạc biến hóa thủ thế, nhất thời đôi chuông đồng của y và hạt châu đồng thau của tu sĩ phía sau va chạm vào nhau, lập tức phát ra một tiếng chuông ngâm, đẩy lui nó. Lúc này Trần Hạc mặc dù đồng thời đánh với hai tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng lực chú ý của y lại vẫn luôn đặt trên người Trúc Cơ trung kỳ áo đen phía trước, thuẫn Huyền Thiết cũng vẫn luôn chắn trước người, không lộ một chút khe hở, khiến cho đối phương không cách nào ra tay đánh lén.
Trần Hạc tuy có thể đồng thời vận hành ba món pháp khí, nhưng lượng pháp lực phát ra cũng gấp ba người khác, tuy rằng linh tửu có thể kéo dài một đoạn thời gian, nhưng lấy ít địch nhiều vẫn thuộc hoàn cảnh xấu, thời gian càng lâu lại càng dễ xuất hiện biến số, bất lợi với mình, vì vậy vẫn phải tốc chiến tốc thắng.
Thanh Nguyên Kiếm tuy là pháp khí trung phẩm, nhưng nguyên liệu vẫn kém Hỗn Nguyên Đao ngũ linh một bậc, sau hơn trăm lần va chạm, thân kiếm đã xuất hiện vết rạn, đối phương lại càng đánh càng hăng, vài đợt đã đánh nát Thanh Nguyên Kiếm. Đại hán kia không khỏi đắc ý cười to, cũng sai khiến Hỗn Nguyên Đao đi chém rơi đầu Trần Hạc.
Nhưng trong nháy mắt đao bay ra, sắc mặt gã lại đột nhiên đại biến, tiếp theo cúi đầu, kêu thảm một tiếng, toàn bộ thân thể run rẩy như trúng tà, kế đó phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất. Biến cố đột nhiên này khiến hai tu sĩ còn lại ở đây đều cả kinh.
Nhưng vào lúc này, Trần Hạc lại đột ngột nhìn về phía sau, mắt sáng ngời, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ, lớn tiếng nói: “Tiền bối, người rốt cục đã tới...”
Tu sĩ đánh lén Trần Hạc ban nãy không hề cảm nhận thấy phía sau có dị thường, nhưng sau khi nghe nói vậy, vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn, ngay một khắc khi gã phân thần, một cái bóng màu bạc vàng chợt lóe dưới đất, trong nháy mắt đã đâm phá lồng phòng hộ của tu sĩ Trúc Cơ, xuyên dọc qua theo đan điền gã, xuyên suốt đầu đuôi, tu sĩ đó té trên mặt đất giãy dụa mấy giây, rồi triệt để tử vong.
Quang mang màu vàng vui thích dạo qua một vòng trên không trung, sau cùng xông về phía Trần Hạc, xoay quanh y. Trần Hạc lúc này, phía trước người có mấy tấm chắn hộ thể, bên ngoài có Trần Hoàng Kiếm có thể công có thể thủ, không khỏi nhếch mi nhìn về phía người áo đen kia, “Vị đạo hữu này, còn muốn lấy túi trữ vật của Trần mỗ không?”
Mà người áo đen kia lại kinh ngạc đầy mặt, từ tu sĩ Trúc Cơ đầu tiên hộc máu, đến người thứ hai ngã xuống đất, bất quá chỉ chớp mắt, khi gã thấy rõ đầu sỏ gây nên, đã không còn cơ hội hạ thủ, lúc này gã có một chút kiêng kỵ nhìn về phía thanh kiếm cỡ chừng một tấc lấp lánh trong suốt không ngừng xoay tròn quanh Trần Hạc kia.
Đôi mắt nhất thời co rụt lại, cực độ kinh ngạc nói: “Pháp khí Nguyên Thần?” Kế đó trong lòng không khỏi dâng lên sự hối hận, lần này thật sự quá khinh địch, vốn tưởng rằng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, thậm chí không cần mình động thủ đã có thể giải quyết được, lại không ngờ tu sĩ sơ kỳ này vậy mà có một thanh pháp khí Nguyên Thần hệ thổ, ngay từ đầu khi dùng ra ba món pháp khí, đều chỉ là diễn trò, nhân cơ hội lặng yên không một tiếng động ẩn giấu pháp khí Nguyên Thần hệ thổ dưới đất, nhất cử giết chết hai gã tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, mới là mục đích chân chính của người này.
Thế nhưng, điều này sao có thể, một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ làm sao sẽ có một thanh pháp khí Nguyên Thần? Bất quá, sau khi nghe thấy lời nói của Trần Hạc, vẻ hoài nghi chấn kinh trên mặt từ từ biến mất, ngược lại giọng điệu hòa hoãn, nói: “Không ngờ lại trông nhầm, các hạ chắc hẳn là đệ tử đắc ý của vị lão tổ nào đó đúng chứ.” Đây cũng là nguyên nhân có thể giải thích được vì sao trong tay hắn có bảo vật, có thể đổi được hạt sen linh liên cửu phẩm, đồng thời còn có một thanh pháp khí Nguyên Thần hộ thân, nếu hắn chỉ là một giới tán tu, không có khả năng giàu nứt đố đổ vách như thế.
“Bất quá...” Trên mặt người áo đen kia lại lộ ra một vẻ dữ tợn, “Nếu ngươi sớm tỏ rõ thân phận, có lẽ có thể vô sự, trách thì chỉ trách vận khí của ngươi không tốt, hiện tại thiếu chủ có lệnh, ngươi hẳn phải chết!” Nói xong, lập tức mở miệng, phun ra từ trong miệng một cây gai nhọn uốn lượn dài chừng một tấc, màu xanh đan xen màu đen.
“Pháp khí Nguyên Thần thuộc tính mộc!!” Đôi mắt Trần Hạc đột ngột co rụt lại, kế đó như lâm đại địch, lập tức phất tay chiêu gọi, tấm chắn trên người lập tức bắt đầu nhanh chóng xoay tròn quanh y, mà Trần Hoàng Kiếm lại xoay quanh trên đầu, theo thủ thế của Trần Hạc, và lượng lớn nguyên khí được rót vào, mà bắt đầu từ một tấc tăng dài tới hai mét, thân kiếm tràn ngập ra một tầng tro bụi vàng mờ mênh mông, dường như có vạn trượng cát bụi ở trong đó.
Trần Hoàng Kiếm chính là pháp khí thuộc tính thổ cấp cao, sau khi được đưa vào pháp lực tăng lớn, tuy rằng tốc độ chậm hơn, nhưng đặc điểm của bản thân nó chính là dày nặng, nhất là khi hình thành thổ thuẫn, lực phòng ngự là nhất trong ngũ hành.
Nhưng cho dù mạnh mẽ thế nào thì cũng là ngũ hành đơn nhất, cũng sẽ có vật khắc chế nhất định, linh khí thuộc tính thổ thiên tính bị thuộc tính mộc khắc chế, trong tay người áo đen đối diện vừa vặn có một món pháp khí Nguyên Thần thuộc tính mộc, điều này đối với Trần Hạc mà nói, tình thế lập tức trở nên không ổn.
Tu sĩ áo đen phun ra một đoạn vật xanh đen bất quy tắc trong miệng, trong nháy mắt đoạn vật đó đã vặn vẹo thành vô số nhánh kết. Khi Trần Hạc nhìn thấy bộ dáng phân nhánh ra hơn mười sợi của nó kia, trong đầu chợt lóe ánh sáng, nghĩ tới huyết đằng ở mạt thế, chẳng qua huyết đằng màu đỏ tanh hôi, mà đoạn này lại màu xanh đen, nhưng gai nhọn lại cực kỳ tương tự.
Suy nghĩ bất quá chỉ chợt lóe qua, pháp khí thuộc tính mộc kia đã công kích đến, vô số gai nhọn thoát khỏi dây đằng mà ra, rơi vào trong mắt Trần Hạc, đó là hơn mười gai nhọn đập vào mặt, khiến cho trong lòng y sản sinh một loại kinh sợ dày đặc không cách nào né tránh.
Ngay trong chớp mắt đó, Trần Hạc nắm chặt ngón tay, Trần Hoàng Kiếm tức khắc đột ngột chặn ngang trước người y, chỉ nghe thấy hơn mười tiếng leng keng nặng nề, Trần Hoàng Kiếm trước người rung động chốc lát rồi trở nên bất động, ánh sáng vàng trên thân kiếm nhất thời ảm đạm đi ba phần, bụi sương vàng vốn tràn ngập nửa mét quanh thân kiếm cũng co mất phân nửa.
Mà Trần Hạc bên này, sắc mặt cũng bỗng nhiên trắng một chút, pháp lực trong cơ thể trong nháy mắt đã bị rút đi phân nửa, cũng may đã chặn được công kích của tầng gai đằng kia. Kế đó y lấy linh tửu ngẩng đầu uống một ngụm, pháp lực tức khắc khôi phục được đến hai phần ba.
Lúc này tu sĩ áo đen đối diện cũng kinh ngạc đầy mặt không dám tin tưởng, gai Thiết Đằng ba ngàn năm vậy mà không thể đâm thủng được pháp khí thuộc tính thổ của đối phương, tức khắc cũng như Trần Hạc, uống một ngụm linh tửu, bắt đầu hai tay điều khiển nhánh dây đằng vặn vẹo giữa không trung, nhất thời lại một vòng gai nhọn mới nhanh chóng sinh trưởng ra, tiếp theo lại có hơn mười nhánh bắn tới Trần Hạc.
Bạn đang ?
Trần Hạc cực kỳ nhanh chóng lần nữa rót pháp lực được khôi phục trong cơ thể vào Trần Hoàng Kiếm, chỉ thấy ánh vàng trên thân kiếm lại tức khắc sáng lên, một trận thanh âm bắn phá nặng nề vút qua. Pháp lực trên người Trần Hạc chỉ còn lại ba thành, y lại trút hai ngụm vào miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Y tuy là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng nhờ sự ôn dưỡng của công pháp Ngũ Hành và rượu Ngưng Thần Quả, có thể so với tu sĩ Trúc Cơ bậc trung bình thường, chẳng qua chỉ yếu hơn một bậc về mặt pháp lực, chỉ có thể dốc sức nuốt linh tửu, ba ngụm xuống, đối phương đã bắt đầu vòng công kích thứ ba.
Vô số gai nhọn lần nữa đánh trúng Trần Hoàng Kiếm, Trần Hoàng Kiếm lay động kịch liệt một hồi, cuối cùng vẫn ngừng lại, trên mặt đất đã có vô số đoạn gai đứt rơi xuống. Ba lượt công kích trôi qua, pháp lực của người áo đen cũng đã đến trạng thái khô kiệt.
Mà Trần Hạc bên này, chỉ còn lại khoảng một thành, nuốt ngụm linh tửu mới miễn cưỡng khôi phục được năm thành. Hai người một là Trúc Cơ sơ kỳ, một là tu sĩ Trúc Cơ bậc trung, vì pháp lực có hạn, không cách nào sử dụng pháp khí Nguyên Thần thời gian dài tiến hành đấu pháp.
Ba lần công kích đã đến cực hạn, Trần Hạc và Trần Hoàng Kiếm tâm thần tương liên, chỗ thân kiếm đã có chút nứt vỡ, thương tiếc không thôi. Nguyên liệu luyện chế pháp khí Nguyên Thần là sơ cấp, vì là kiếm thuần linh, vì vậy cần tu sĩ lấy khí đan điền để ôn dưỡng trong thời gian dài, thời gian ôn dưỡng càng dài, uy lực càng mạnh mẽ, nhưng Trần Hoàng Kiếm mới thành hình không bao lâu, ôn dưỡng chân hỏa không quá mười ngày, làm sao địch nổi pháp khí Nguyên Thần được ôn dưỡng mấy năm của đối phương.
Nhưng Trần Hạc không biết chính là, tu sĩ áo đen đối diện lại càng kinh hoảng hơn y, ai cũng không biết nguyên liệu luyện chế thanh pháp khí Nguyên Thần này của gã, chính là một gốc linh đằng thượng phẩm ba ngàn năm, do gã ngoài ý muốn lấy được ở một góc dưới mặt đất trong ngôi mộ bị lục soát sạch bảo vật của một tu sĩ cổ, luyện chế ra, đã ôn dưỡng được mấy năm trong đan điền, cực kỳ bá đạo, tu sĩ chết dưới gai này vô số kể, ai biết cuối cùng té ngã trong tay tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ trẻ tuổi trước mắt này đây.
Bất quá, tuy rằng đối phương cực có thủ đoạn, nhưng dù sao chỉ là sơ cấp, lúc này cho dù chống đỡ qua được ba lần công kích của mình, e rằng cũng đã khô kiệt pháp lực, không cách nào điều động được mảy may. Nghĩ đến việc lấy được túi trữ vật của đệ tử lão tổ, pháp bảo kỳ trân bên trong đó, nhất thời đỏ mắt tâm đen, rót toàn bộ pháp lực còn lại trong toàn thân vào dây đằng.
Chỉ thấy dây mây hai mét, tức khắc tăng dài thành năm mét, sáu cành nhánh to như cánh tay vặn vẹo bắn tới phía Trần Hạc. Lúc này pháp lực của Trần Hạc đã khôi phục tới sáu thành, thấy thế nhất thời hừ lạnh một tiếng, đồng thời rót tất cả pháp lực vào Trần Hoàng Kiếm.
Trần Hoàng Kiếm cũng tăng vọt tới một trượng, đón nhận mộc đằng, chỉ thấy sáu sợi đằng thô to quấn lên Trần Hoàng Kiếm chi chít như rắn, rất nhanh Trần Hoàng Kiếm đã bị bao lấy, dây đằng càng thắt càng chặt. Trần Hoàng Kiếm như muốn tránh trói buộc, không ngừng giãy dụa trong đó.
Trần Hạc lại không đợi hai bên phân ra thắng bại, mà ngồi trên mặt đất vừa thở dốc vừa uống ngụm lớn linh tửu, vừa chống đỡ năng lượng tiêu hao của pháp khí, ánh mắt vừa trừng chặt tu sĩ áo đen cũng ngồi dưới đất uống linh tửu ở đối diện.
Lúc này, hai người so đấu đã không đơn giản chỉ là hai món pháp khí Nguyên Thần nữa, mà là tốc độ khôi phục pháp lực của ai nhanh hơn. Ngay từ đầu, tu vi của Trần Hạc quả thực kém người áo đen, pháp lực kém đối phương cũng là sự thực, nhưng khi pháp lực của hai người đồng thời đều khô kiệt, mặc dù tốc độ tăng trưởng vẫn có chút chênh lệch, nhưng đã không còn rõ ràng như trước nữa, trong khoảng thời gian ngắn, dựa vào là hiệu quả linh tửu của ai tốt hơn.
Hiển nhiên trên điểm này, phẩm chất Ô Long Tiên Tửu của Trần Hạc tốt hơn linh tửu Tang Thậm của người áo đen gấp mấy lần, chỉ trong nửa khắc, Trần Hạc đã đứng dậy, tay phải vỗ, lấy ra một pháp khí hồ lô màu xám từ túi trữ vật. Đây là một thanh pháp khí thượng phẩm phẩm chất không tệ trong túi trữ vật của tu sĩ họ Củng, công dụng thập phần thần kỳ, có thể cách không thu nguyên thần của đối phương, chẳng qua điều kiện thu tương đối hà khắc, thời gian khá dài, hơn nữa nhất định phải trong hoàn cảnh và cự ly nhất định, khi xác định đối phương không cách nào chạy trốn mới có thể sử dụng.
Bất quá đối với tình hình lúc này, dùng nó lại là thiên thời địa lợi, kế đó rót một luồng pháp lực còn lại trong cơ thể vào trong đó, hồ lô màu xám lập tức tăng lớn mấy lần, miệng hồ nhắm ngay người áo đen đối diện, khóe miệng Trần Hạc bỗng nhiên lộ ra một ý cười giễu cợt lạnh lùng, lặp lại lời nói trước đó của tu sĩ kia: “Đạo hữu, nếu như không muốn chết quá thảm, thì giao túi trữ vật ra đây đi...”
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
116 chương
11 chương
11 chương
12 chương
38 chương
57 chương
17 chương
24 chương
25 chương