Chỉ thấy lúc này báo nhỏ đang chổng mông, thân thể cúi thấp xuống, giương giương mắt hổ nhìn chằm chằm chồi non mới mọc ra cao bằng móng tay kia, như gặp được trò chơi mới mẻ vây xung quanh nó vài vòng, nhìn nửa ngày, cuối cùng giơ móng vuốt lên muốn cào cọng mầm non kia như ngày thường cào tóc Trần Hạc. Tim Trần Hạc đều sắp bị kinh hách nhảy ra ngoài, gốc mầm nhỏ mọc ra từ rễ cũ kia đã tốn đi không biết bao nhiêu tâm huyết và linh thạch, cuối cùng cầu ông nội cầu bà nội mới mọc ra được, nếu như bị một móng vuốt của nó cào đứt, phỏng đoán người hộc máu nhất chính là y. Lập tức cũng không nghĩ sâu, báo nhỏ luôn không có hứng thú với linh thảo thế nào sẽ tràn ngập hưng phấn đối với một gốc mầm mới nhú ra, mà vào lúc chỉ mành treo chuông, sắc mặt đều có chút vặn vẹo xông lên nhấc nó lên từ trên mặt đất, không chút khách khí đánh ba cái lên mông nó. Trần Hạc trước đây rất ít sẽ dùng tay đánh nó, nghịch ngợm nhiều lắm cũng chỉ lấy cây gậy trúc vỗ vỗ nhẹ giỡn với nó, lúc này lại không lưu tình, đánh cho nó há miệng kêu ngao hai tiếng, móng vuốt hung ác cào về phía Trần Hạc ở giữa không trung, mắt tím trừng tròn tròn nhìn Trần Hạc, bên trong lại có chút kinh hoảng. Trần Hạc đánh xong mới có chút hối hận, nó dù sao cũng không phải Kim Trảm Nguyên, chỉ có một chút nguyên thần sứt mẻ như đom đóm, chỉ để lại chút tập tính khi làm dã báo trước đây, như vậy nó có thể hiểu được cái gì? Nghịch ngợm chơi đùa bất quá đều là bản tính của thú non, thậm chí hiện tại ngay cả yêu thú bình thường cũng không bằng, một ngày bất quá cũng chỉ có thể chơi được ba bốn giờ. Vẻ giận dữ trong mắt thoáng lui, sau đó lại có chút áy náy, đánh xong liền ôm trong lòng dùng tay xoa xoa cho nó, tuy rằng Hỏa Vân Báo vẫn là thú non, nhưng tính nết cực liệt, đánh xong cho trái táo ăn là tuyệt đối sẽ không tiếp nhận, vuốt vành tai trên đầu nó, nó lại giãy thoát sau đó quay đầu cắn lên cổ tay Trần Hạc không nhả. Vừa cắn còn vừa dùng cặp mắt tím còn mơ hồ có chút hung ác kia trừng Trần Hạc, tựa hồ đang nhìn chằm chằm kẻ địch. Đau đớn khiến Trần Hạc khẽ nhíu mi, tay vuốt ve cũng ngừng lại, hiện giờ y là Luyện Khí Kỳ tầng mười, cho dù không có pháp khí hộ thể như tu sĩ Trúc Cơ, nhưng cũng không phải không chịu nổi một kích như người thường, khi báo nhỏ cắn y, y hoàn toàn có thể thi pháp cố chống chọi một chút hoặc là tránh thoát. Nhưng loại đầu, nếu như khống chế không tốt, rất có thể sẽ khiến khóe miệng non nớt của Hỏa Vân Báo nứt ra, mà loại sau... Trần Hạc lại không muốn làm, báo trời sinh mang thù, nếu không cho nó trút giận, muốn để cho nó thân cận lại lần nữa, không thể nghi ngờ sẽ phải phí rất nhiều công sức. Trên cổ tay rất nhanh đã bị cắn ra một vòng vết máu, báo nhỏ cắn một ngụm xong, lại há miệng đổi chỗ khác cắn thêm ngụm nữa, thấy Trần Hạc không giãy dụa phản kháng, ánh mắt không khỏi xoay tròn nhìn về phía y, buông miệng ra, thăm dò lại cắn ngụm nữa ở vị trí khác, lần này cắn nhẹ hơn nhiều so với lần đầu tiên, như là xương nhai không nát, sức gặm căng căng chùng chùng không ngừng biến hóa phương thức bắt đầu gặm tay như gặm xương. Trần Hạc biết nó thế này là do ngửi thấy được mùi máu tươi nên đói rồi, kế đó mang nó ra không gian Giới Tử, thi triển Lăng Không Phi Bộ, bước chân không ngừng đi về phía vườn thuốc, đi đến nhà bếp sau nhà gỗ, y nhớ có đốt vài đoạn củi gỗ thuộc tính hỏa, hầm một nồi canh thịt sâm trăm năm, giữ lại cho báo nhỏ ăn khi tỉnh lại. Quả nhiên vừa ngửi thấy mùi canh thịt thơm ngào ngạt, báo nhỏ lập tức nhảy khỏi cổ tay Trần Hạc dính đầy nước miếng của nó, xuống mặt đất, sau khi lăn hai cái, xông lên nồi thịt. Cổ tay Trần Hạc bị vật nhỏ kia cắn ra mấy vết máu, y không quá để ý lau đi máu bên trên, sau đó đổ thịt trong nồi vào chậu gỗ. Báo nhỏ vẫn như thường ngày vây quanh chậu gỗ, đổ xong không đợi Trần Hạc cầm nồi lên, đã vịn mép chậu gỗ bắt đầu ăn ngấu nghiến, một chậu thịt lớn cộng thêm canh thịt không quá vài phút, toàn bộ đã vào trong bụng nó, một giọt chất lỏng cũng không thừa, sâm trăm năm bởi vì độ lửa, cộng thêm hỏa diễm của củi gỗ thuộc tính hỏa tương đối mãnh liệt, đã sớm được hầm mềm nhừ tan trong nước canh, nó ăn dầu mỡ đầy miệng, môi đỏ toàn bộ. Đại khái là bởi vì đã cắn Trần Hạc, báo được thù đánh đòn, sự căm thù trước đó đảo mắt đã không thấy tăm hơi, ăn no, vẫn lon ton lon ton khắp nơi tìm Trần Hạc, thấy y ở trên giường, liền ngốc nghếch nhảy lên giường, vừa đi vừa dùng đôi mắt to màu tím tròn trơn trơn lén nhìn Trần Hạc, thấy y không lộ ra biểu tình tức giận, nhất thời bốn cái chân nhanh chóng chạy tới, chui vào giữa hai chân ngồi xếp bằng của Trần Hạc tìm vị trí thoải mái. Đại khái là do đã ăn được canh thịt ngon, nhãn châu nhìn xung quanh, thấy vết thương nó cắn trên cổ tay đặt ở đầu gối của Trần Hạc, hơi có chút lấy lòng nằm rạp xuống trên đùi vươn đầu lưỡi liếm liếm. Trần Hạc vốn nhắm mắt, liếc mắt nhìn nó một cái, nó ăn uống no đủ ngược lại không tính toán đến hiềm khích trước đó, y rốt cuộc vẫn không thể chấp nhặt với con thú non chỉ cỡ một khối nho nhỏ như nó, sau khi sờ sờ móng vuốt nhỏ của nó, lúc này mới nhắm mắt lại nuốt một viên Long Vân Đan bắt đầu đả tọa. Báo nhỏ ngược lại có chút nghi hoặc nhìn nhìn xung quanh, nó đã quen mỗi lần sau khi ăn thịt, Trần Hạc đều sẽ đưa nó đến không gian Giới Tử, lần này vậy mà không hề, bất quá so với bùn đất cứng rắn của không gian Giới Tử, nó càng thích vị trí nằm hiện tại hơn, rất thoải mái, đong đưa đuôi, một hồi sau đã ngủ. Trần Hạc làm sao dám đưa báo nhỏ vào không gian Giới Tử nữa? Nếu thực sự cào đứt cây non Địa Mạch Ngưng Thần Mộc kia, sợ rằng y sẽ phải thực sự hộc máu, vì vậy sớm đã quyết định, đợi Địa Mạch Ngưng Thần Mộc cao lớn hơn mới cho nó vào lại, tạm thời để bên người trông giữ trước. Thời gian ba tháng kế tiếp, Trần Hạc ngoại trừ mỗi ngày tu luyện công pháp, thì là luyện chế Hoàng Thanh Đan để đổi lấy linh thạch, cũng dùng nhũ cây tạo được bắt đầu thúc gốc cây non kia, mỗi ngày đều phải tưới ba năm chén. Cây mầm kia bởi vì được linh khí nhũ cây tẩm bổ, lớn lên cực nhanh, mười ngày cao được khoảng một thước, trăm ngày thì có nửa mét, cả gốc cây đều là trong xám xen đen, đợi khi thành gỗ sẽ hình thành một loại màu đen tinh thuần như mực, lá cây cũng là màu xanh rêu đậm. Bất quá ba tháng sau, Trần Hạc lại gặp một nan đề, chỉ đành bỏ đi ý nghĩ tiếp tục dùng Hoàng Thanh Đan đổi linh thạch, đó là bởi vì Hoàng Thanh Đan trong đan môn vậy mà đã bão hòa, trong mỗi cửa hàng đều có tích trữ không ít, điều này đối với Trần Hạc mà nói có nghĩa là, nguồn tiêu thụ Hoàng Thanh Đan trong đan môn đã đứt. Y không thể không suy nghĩ tìm phương pháp khác để đổi lấy linh thạch, dù sao nếu như Địa Mạch Ngưng Thần Mộc trong không gian Giới Tử muốn trưởng thành thành linh mộc cấp chín, kết ra Ngưng Thần Quả, còn cần sự cung ứng linh khí cực lớn, nếu đứt đoạn nhũ cây, vậy không biết phải tới ngày tháng năm nào mới có thể để cho báo nhỏ ăn được Ngưng Thần Quả. Trần Hạc trở lại trong phòng trầm mặc tính toán nửa ngày, sau cùng đứng dậy thu dọn một chút, phát ra truyền âm phù cho Tôn sư thúc. Tôn sư thúc thường ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi nhận được truyền âm phù rốt cuộc cũng đi tới vườn thuốc như lửa thiêu mông, Trần sư điệt kia vậy mà nghỉ việc, điều này đối với Tôn sư thúc mà nói không phải là tin tức tốt, dù sao muốn tìm một người mỗi tháng chỉ lấy mười khối linh thạch, đồng thời còn có thể chiếu cố vườn thuốc không tệ, không cần ông quan tâm nửa phần, thực sự không phải dễ tìm như vậy, ông đương nhiên hy vọng Trần Hạc có thể ở lại lâu dài. Bất quá, tuy rằng Trần Hạc uyển chuyển nói lý do rời đi, nhưng trong thái độ hiển nhiên ý đi đã quyết, cho dù Tôn sư thúc cắn răng tăng mỗi tháng mười khối linh thạch lên tới mười lăm khối, y cũng không có nửa phần dao động. Sau cùng, Tôn sư thúc đành phải bất đắc dĩ thả người, kỳ hạn tạp dịch của Trần Hạc vốn là nửa năm, nửa năm sau có thể lần nữa lĩnh tạp dịch khác, cho dù là Tôn sư thúc cũng không thể trái với quy định của môn phái cưỡng ép giữ người lại. Bên này Trần Hạc báo cáo tình hình với Tôn sư thúc, liền giao ngọc bài trông giữ vườn thuốc, quay về nơi ở của mình trong môn phái. Hiện tại bất quá chỉ mới qua hơn nửa năm, linh thảo trong linh điền đã mọc xanh um tươi tốt, có chút khả quan, thời gian hơn nửa năm y có lúc cũng thuận tay tưới chút nước linh tuyền, bản thân những linh thảo này là loại vô cùng dễ chiếu cố, hơn nữa trong nước linh tuyền có trộn vài giọt nhũ cây, đương nhiên là lớn lên không tệ. Buổi trưa sau khi cho báo nhỏ ăn vài khối thịt nướng, đả tọa một hồi, chờ buổi chiều mới đi đến phòng tạp vụ trong đan môn lĩnh cần vụ, ngồi ở chỗ kia vẫn là sư huynh phụ trách cần vụ hơn nửa năm trước. Vị sư huynh kia thấy Trần Hạc, đầu tiên là sửng sốt, kế đó liền lộ ra nụ cười tương đối nhiệt tình: “Đây không phải Trần sư đệ sao? Ở chỗ Tôn sư thúc làm tốt không?” Gã đương nhiên nhớ kỹ, Trần Hạc nhận một việc tạp dịch liền cho gã ba khối linh thạch hạ phẩm, sư đệ ra tay hào phóng như vậy, đương nhiên là nhớ rõ. Trần Hạc cực hữu lễ chắp tay, khóe miệng mang theo ý cười nói: “Lần này lại phải phiền sư huynh rồi, tạp dịch bên Tôn sư thúc đã tới kỳ hạn, còn mong sư huynh hỗ trợ chọn một tạp dịch khác.” Sư huynh quản cần vụ sau khi nghe xong tuyệt không có nửa phần kinh ngạc, trong lòng đã sớm hiểu rõ, bằng chút linh thạch mà Tôn sư thúc cho, cũng may sư đệ này là mới tới, có thể chịu được hơn nửa năm, đổi lại là người khác đã sớm bỏ việc rồi, hoàn toàn là công việc lãng phí thời gian. “Không dám không dám.” Sư huynh quản cần vụ cười tủm tỉm bắt chuyện với y: “Chỗ của huynh hiện tại đang có không ít tạp dịch vừa kiếm được linh thạch lại nhẹ nhàng, sư đệ có thể tùy ý chọn.” Nói xong liền cực hăng hái lấy ra quyển sách trúc từ dưới bàn, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, sư đệ có việc nào thích làm không?” Trần Hạc đương nhiên không chối từ, sau khi đến gần, lấy hai khối linh thạch từ trong tay áo đặt lên bàn, nghiêm túc nói: “Lần trước đến, nhớ sư huynh có giới thiệu việc tạp dịch đến linh khoáng đào linh thạch dường như không tệ...” Sư huynh quản cần vụ nhìn thấy linh thạch nhất thời nụ cười càng tăng lên, sau khi ung dung thản nhiên thu linh thạch, mới nghĩ đến tạp dịch mà Trần Hạc nói, không khỏi lộ ra một tia cười khổ nói: “Ai nha sư đệ, quá không khéo, không phải sư huynh không giữ lại thay đệ, tạp dịch này ba tháng trước đã có người lĩnh đi, e rằng ít nhất phải mấy tháng nữa mới có thể lĩnh lại...” Thấy trong ánh mắt Trần Hạc lộ ra một chút vẻ thất vọng, không khỏi bổ sung: “Bất quá trong tay sư huynh còn có việc kiếm được còn nhiều hơn so với đào khoáng, nếu không sư đệ xem xem?” Trần Hạc lại nghĩ nghĩ, ánh mắt chuyển qua quyển sách đặt trên bàn, hỏi: “Không biết còn có tạp dịch đào khoáng khác hay không, kiếm được ít chút cũng không sao...” Sư huynh quản cần vụ nghe vậy nhất thời lộ ra thần sắc khó xử, “Cái này... Có thì cũng có, chẳng qua còn lại đều là một số việc đến linh khoáng nhỏ hỗn độn đào linh thạch, có thể đào được hay không hoàn toàn dựa vào vận khí, đồng thời lại vừa bẩn vừa mệt thời gian dài kiếm được còn ít, thật sự không thích hợp sư đệ làm... Nếu như có thể chờ, ba tháng sau người nhận tạp dịch trở về, huynh sẽ giữ lại danh ngạch cho sư đệ...” Trần Hạc sau khi nghe xong, thoáng chần chừ, liền nói: “Nghe nói linh khí trong khu linh khoáng sung túc, cực hữu ích đối với tu vi của Luyện Khí Kỳ, sư đệ dừng ở tầng mười đã quá lâu, vẫn hy vọng sư huynh có thể hỗ trợ an bài một chút...” Thấy Trần Hạc đã định chủ ý, sư huynh quản cần vụ đành phải lấy ra quyển sách trên bàn lật lật, trong lòng rất khó hiểu đối với Trần sư đệ này, cho việc vừa nhẹ nhàng kiếm được cũng nhiều không làm, lại muốn làm tạp dịch đào linh khoáng nhỏ, mệt chết người lại không lấy được chỗ tốt, không biết trong óc nghĩ gì, bất quá nếu đã thu linh thạch, cũng phải chiếu cố một phen. Sau khi tìm mấy tạp dịch linh khoáng, cuối cùng chỉ vào một khu mỏ nhỏ trên Phong Linh Sơn: “Chỗ này tốt hơn một chút so với mấy chỗ khác, linh thạch xuất thổ cũng không ít, đi vào có thể khá nhẹ nhàng.” Trần Hạc sau khi thu ngọc bài, lúc này mới xoay người dùng độn thuật đi về phía Phong Linh Sơn ghi rõ trên bản đồ. Trong Ngọc Đan Môn, thủ đoạn có thể lấy được lượng lớn linh thạch đơn giản chỉ có mấy loại, luyện đan bán ra, bán ra linh thảo, một số ít biết luyện khí, Trần Hạc thiếu chút nữa đã quên còn có một chỗ có thể để y lấy được lượng lớn linh thạch trong thời gian ngắn, đó chính là khu linh khoáng. Dãy núi Phong Linh cách Ngọc Đan Môn khá xa, là một trong hai ngọn núi xa nhất trong sáu ngọn núi lớn, cho dù cước trình của y khá nhanh, cũng phải đi hơn nửa ngày. Trần Hạc đi ngang qua một chỗ chợ, đột nhiên nghĩ đến điều gì, ngừng bước chân, đến quầy hàng đồ lặt vặt trong chợ, mua lượng lớn củi gỗ thuộc tính hỏa, và một số tài liệu phụ trợ luyện chế Long Vân Đan. Lần này đi không biết lúc nào mới trở về, trữ nhiều một số dự bị trong không gian luôn có lợi.