Nghỉ ngơi hai ngày sau, Trần Hạc liền đến chỗ cần vụ lĩnh phần việc tạp dịch của mình. Hết thảy tu sĩ Luyện Khí Kỳ đều phải làm tạp dịch, bất quá chủng loại thì có thể tự mình lựa chọn. Tu sĩ phụ trách cần vụ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, tuổi tác khoảng chừng ba mươi, trong tay đang cầm xem quyển Ba Nghìn Linh Thảo Tập, thấy Trần Hạc đi vào, giương mắt nhìn thoáng qua, thấy là Luyện Khí Kỳ tầng mười, lúc này mới đặt sách trong tay xuống. “Sư huynh, tạp dịch là lĩnh ở đây sao?” Trên người Trần Hạc đã thay bộ y bào màu xanh của Luyện Khí Kỳ Ngọc Đan Môn, giọng điệu cực kỳ cung kính hỏi. Tu tiên giới từ trước đến nay là lấy thực lực làm chủ, cho dù đều cùng là Luyện Khí Kỳ, nhưng đối phương hơn mình hai tầng, cũng cần phải khiêm cung, nếu không mặc dù đối phương không thể lập tức đấu pháp với mi, nhưng cho việc khổ sai giày vò mi lại rất dễ dàng. Vị sư huynh cần vụ kia thấy cử chỉ của y, hiển nhiên rất hài lòng, lại thấy khuôn mặt y tương đối lạ, nhất thời hiểu rõ, hai ngày trước mới có năm mươi Luyện Khí Kỳ đến, chắc hẳn người này chính là trong năm mươi người đó. Vì vậy ngồi thẳng thân thể, lấy qua một quyển sách dày dày, lật lật xem, năm mươi Luyện Khí Kỳ mới vào đã có hai mươi tám người lĩnh tạp dịch, tùy tiện cầm lấy bút cúi đầu hỏi: “Tên?” “Trần Hạc.” Sư huynh quản cần vụ sau khi nghe xong liền chấm chấm đỏ lên tên y, xem như đã đánh dấu, lúc này mới khép sách lại, sau đó lại lấy qua một chồng sách trúc từ trên bàn tra xét. “Hiện tại việc tạp dịch còn lại trong Ngọc Đan Môn chỉ có một số tạp dịch cấp thấp, tương đối tốn thời gian.” Nói xong ý vị không rõ ngẩng đầu nhìn Trần Hạc, chuyển miệng lại nói: “Thường ngày cậu am hiểu cái gì?” Trần Hạc ba kiếp làm người, ánh mắt ám chỉ rõ ràng như vậy y làm sao sẽ không biết, lập tức khẽ trở tay lấy hai khối linh thạch hạ phẩm cẩn thận đặt lên bàn, sau đó khẽ cười nói: “Xin sư huynh hỗ trợ phí tâm thu xếp một chút, sư đệ muốn làm một số tạp dịch chăm sóc hoa cỏ...” Sư huynh quản cần vụ kia nhìn thấy hai khối linh thạch hạ phẩm, tức khắc mắt sáng lên, bình thường đệ tử trong điện đến lĩnh việc vặt đều sẽ hiếu kính một khối linh thạch hạ phẩm, không có linh thạch cũng sẽ lấy một số linh đan tự mình luyện chế, chẳng qua đám người mới tới này lại không biết đạo nghĩa, trong hai mươi tám người chỉ có mười người cho chút linh thạch, những tên khác đều như mắt cá chết, đều bị gã dùng một số tạp dịch vừa mệt lại tốn thời gian đuổi đi. Ừm, sư đệ trước mắt này không ngờ rất có ánh mắt. Kế đó vung tay áo liền thu hai khối linh thạch vào túi trữ vật, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạc cũng nhất thời nhiệt tình hơn. “Hóa ra sư đệ muốn giúp các sư thúc chiếu cố hoa cỏ, để huynh tra một chút.” Nói xong liền lấy ra một quyển sách khác từ dưới bàn, hiển nhiên quyển trên bàn đều là một số tạp dịch khổ mệt, vừa mỗi ngày mệt gần chết, lại không kiếm được bao nhiêu linh thạch, còn làm lỡ tu hành, mà phía dưới bàn lại khác, đại thể đều là một số việc nhẹ nhàng, kiếm được cũng so ra nhiều hơn. Đại khái nửa chén trà nhỏ sau, sư huynh quản cần vụ mới ngẩng đầu lên, thoáng có chút áy náy nói: “Sư đệ, aiz, thật sự không khéo, tạp dịch vườn thuốc của các sư thúc không thiếu người, đệ xem...” Nghĩ đến Trần Hạc cho hai khối linh thạch, vội vàng lại nói: “Nơi này có một việc tạp dịch đào linh khoáng, tuy rằng hơi bẩn, nhưng thắng ở mỗi ngày kiếm được không ít, một ngày có thể có được một đến ba khối linh thạch, hoặc là hầu hạ linh cầm cũng không tệ, cực nhẹ nhàng, hai ngày một khối linh thạch hạ phẩm, không làm lỡ tu luyện bình thường...” Trần Hạc nhịn xuống xung động nhíu mày, chẳng qua nụ cười thoáng cứng đờ, kế đó nói: “Sư huynh, kỳ thực trước đây sư đệ ở Tiên Thành đã từng làm việc một đoạn thời gian ở xưởng linh tửu, đặc biệt thích thu thập các loại hạt giống linh thảo, nghiên cứu công hiệu của linh thảo, khi vừa vào đan môn thì thường xuyên nghe người trên phố nói, trong Ngọc Đan Môn có một gốc Địa Mạch Ngưng Thần Mộc mà phái khác đều không có, cao một trượng, rộng ba mét, có thể hấp thu linh khí của mấy dải linh mạch, sư đệ cũng chỉ muốn có thể một lần thấy được phong thái của Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, lúc này mới lựa chọn chiếu cố linh thảo, hy vọng một ngày kia có thể nhìn được một lần, như vậy cho dù sư đệ làm một số tạp dịch nấu nước nấu cơm cũng nguyện ý.” Sư huynh quản cần vụ vừa nghe, không khỏi thoáng dừng lại, lộ ra vẻ mặt suy tư, “Như vậy a...” Đột nhiên nghĩ đến điều gì nhất thời cười, “Sư đệ không nói Địa Mạch Ngưng Thần Mộc kia, sư huynh thật đúng là đã quên một việc, mấy tháng trước sư thúc quản lý Địa Mạch Ngưng Thần Mộc xác thực có đến ủy thác tạp dịch, muốn chiêu thu một đệ tử Luyện Khí Kỳ có kinh nghiệm với việc chiếu cố các loại linh thảo, tốt nhất là trước đây đã từng chiếu cố qua vườn thuốc, tốt nhất là làm trên ba năm, chẳng qua linh thạch cho khá ít, một tháng là mười khối linh thạch hạ phẩm... Ngay từ đầu sư huynh không giới thiệu cho đệ việc tạp dịch này, chủ yếu là bởi vì yêu cầu của vị sư thúc kia tương đối cao, vừa phải quen thuộc với phẩm tính của các loại linh thảo, cũng phải có kinh nghiệm chiếu cố linh thảo ba năm, đệ tử bình thường thì tư chất không đủ trình độ, tư chất đủ thì lại ngại nó kiếm được ít, vì vậy... Bất quá phần việc này xác thực cực kỳ nhẹ nhàng, tuy rằng vị sư thúc kia yêu cầu cao chút, nhưng nếu sau khi nhận việc, bình thường ông ấy sẽ không quá quản thúc, một năm cũng chỉ đến ba năm lần, ngón tay đều có thể đếm được hết, thời gian còn lại đều có thể tự hành tu luyện, sư đệ thích chăm sóc linh thảo như thế, nếu có chút tâm đắc với việc chiếu cố linh thảo, huynh có thể đề cử cho sư thúc...” Trần Hạc không khỏi lộ ra thần sắc kỳ vọng, đây thật đúng là ‘đi mòn gót sắt không tìm thấy, khi lấy được chẳng tốn công phu’, y vốn định ít nhất dùng thời gian một năm tiếp cận Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, lấy được một đoạn rễ cây nhỏ là được rồi, ai biết vậy mà có thể tiếp xúc được nhanh như vậy, làm sao có thể không mừng rỡ. Thấy thời gian giấc ngủ của báo nhỏ càng ngày càng dài, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng mười phần tám phần nhiều ra mỗi ngày lại giống như khúc hát thôi miên, sợ rằng hình thể dần dần lớn lên, nguyên thần suy yếu, sẽ rơi vào hôn mê vĩnh cửu cũng không chừng. Cho dù ngoài miệng y không nói, nhưng trong lòng cũng âm ỷ lo lắng, nếu có thể lấy được Địa Mạch Ngưng Thần Mộc cực sớm, đương nhiên là không thể tốt hơn. “Đa tạ sư huynh, sư đệ vẫn có chút lòng tin với việc chăm sóc linh thảo.” Kế đó cúi đầu lại lấy ra một khối linh thạch từ trong túi trữ vật, sắc mặt lộ ra chút vẻ đau lòng, bất quá rất nhanh đã che giấu mất, phản ứng trong nháy mắt như vậy vẫn không tránh được ánh mắt của sư huynh quản cần vụ kia, đương nhiên là cười ha ha tiếp nhận linh thạch của Trần Hạc, một lần vậy mà cho ba khối linh thạch, đủ mua ba viên Hoàng Thanh Đan, việc quản cần vụ này một tháng mới tám khối linh thạch, thật sự là quá ít, tu luyện cũng hoàn toàn dựa vào chút khoản thu nhập thêm này, cho nên đối với đệ tử hào phóng, gã từ trước đến nay đều cực có thiện cảm. Đặt linh thạch vào trong tay áo, liền cười tủm tỉm nói: “Yên tâm, sư huynh nhất định sẽ ra sức đề cử sư đệ với sư thúc, bất quá sư thúc gặp sư đệ có lẽ vẫn sẽ khảo hạch một phen, cuối cùng thành hay không, vẫn phải dựa vào chính sư đệ...” Trần Hạc đương nhiên chắp tay nói: “Sư đệ đã hiểu, đa tạ sư huynh...” Khi trở lại nhà trúc, Trần Hạc túm báo nhỏ đang ngủ say trong không gian Giới Tử ra đặt lên giường, y lại lấy ra Thiên Thảo Tập mà mình mua trong đan môn, nước tới chân mới nhảy bắt đầu học tập. Đối với đào tạo linh thảo, Trần Hạc ngoại trừ khi mạt thế dời chút thảo dược lâu năm trong núi vào trong sân trồng, sau đó là làm công học tập một số tri thức linh thảo ở xưởng linh tửu trên phố, trên thực tế trong tay y có nhũ cây, nhũ cây kia đối với hết thảy các loại thực vật cây cỏ đều có công hiệu nghịch thiên như nhau, vì vậy đào tạo linh thảo với y mà nói tuyệt không phải quá khó khăn. Nhưng nếu muốn tiến hành khảo hạch, y không biết mấy thứ mà mình hiểu biết có thể qua cửa ải được hay không, xem xem Thiên Thảo Tập này cũng không sao, vì vậy bốn năm ngày kế tiếp, y đều lật xem quyển thư tịch ghi chép cơ bản về hết thảy linh thảo trong tu tiên giới này, bên trong giới thiệu cực kỳ tỉ mỉ, từ hạt giống đến linh thảo thành niên, lại đến tập tính, là thích âm hay thích mát, lúc nào tưới nước, lúc nào bắt sâu, có một số linh thảo còn cần phải cách một khoảng thời gian ngắt đi mấy phiến lá. Cho dù nguyên thần của Trần Hạc bởi vì tu luyện công pháp toàn linh, đối với những thứ đã gặp qua là không quên được, nhưng thời gian ba bốn ngày căn bản học không hết. Sau khi Trần Hạc xem lại một số linh thảo thường dùng một lần nữa, ngày thứ sáu rốt cục nhận được truyền âm phù của sư huynh quản cần vụ. Trần Hạc thu sách vào không gian, sau đó túm báo nhỏ leo lên bờ vai y đang dùng móng vuốt cào tóc y vào trong tay áo cuộn lại, lúc này mới lướt đi về phía một ngọn núi khác, quả nhiên nhìn thấy ở cửa cần vụ có hai người đứng, một người chính là vị sư huynh truyền âm kia, vị còn lại là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ vừa nhỏ vừa gầy, râu hơi hoa râm, thoáng có hơn năm mươi tuổi, ánh mắt lại soi mói nhìn về phía Trần Hạc. Thấy y trẻ tuổi như vậy, không khỏi lộ ra chút thần sắc bất mãn, vốn ông muốn chiêu thu một đệ tử hỗ trợ chiếu cố linh thảo, mấy người chiêu trước đó đều không có kinh nghiệm, thời gian mấy tháng đã nuôi hoa hoa thảo thảo nửa chết nửa sống, ông tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, đuổi toàn bộ trở về, vì vậy yêu cầu sau đó chính là nhất định phải có kinh nghiệm chăm sóc linh thảo, bất quá linh thạch cho rất ít, từ khi tuyên bố tạp dịch đến bây giờ, mấy tháng trôi qua cũng không có ai qua. Lúc này mới có người thông tri ông lại đây lĩnh người, quản sự luôn khoa trương nói tuy rằng người nhận tạp dịch mới vào tiên môn, nhưng trước đây ở Tiên Thành đã từng tiếp xúc qua linh thảo, thoáng chỉ đạo thì sẽ là trợ thủ giỏi, lời hay nói đầy rẫy, lúc này Tôn sư thúc mới cố mà chờ xem người, kết quả sau khi thấy người, lại hoàn toàn thất vọng, tuổi tác quá trẻ, lão đầu phiền nhất chính là loại người trẻ tuổi hấp hấp tấp tấp này. Bất quá người đều đã tới rồi, cũng chỉ đành hỏi vài câu, nếu đáp không được, thì trực tiếp phất tay áo rời đi, chờ khi ông hỏi mấy vấn đề, Trần Hạc đều đối đáp trôi chảy, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn. “Được rồi, cậu đi theo ta...” Nói xong tôn sư thúc liền dùng ra một món pháp khí mang theo Trần Hạc bay về phía ngọn núi xa xa. Trần Hạc không phải lần đầu tiên bay, khi ở mạt thế, Kim Trảm Nguyên hóa thành bản thể thường xuyên chở y đi khắp đại giang nam bắc tìm kiếm nguyên liệu có thể luyện chế pháp khí. Vì vậy lúc này đứng trên một món pháp khí hình kiếm, ngược lại có thể bảo trì trấn định. Tôn sư thúc kia thấy Trần Hạc không hề có bộ dáng thất kinh thoáng qua khi lần đầu tiên ngự kiếm như những tu sĩ Luyện Khí Kỳ khác, khuôn mặt vốn đang đen không khỏi hòa hoãn lần nữa, lại nhớ đến ban nãy Trần Hạc đối đáp trôi chảy đối với tập tính của một số linh thảo, trong lòng cảm thấy lần này đệ tử cần vụ kia không hề làm có lệ, người chọn đến coi như có chút đáng tin. Linh kiếm như một dòng ánh sáng bay qua không trung, thẳng đến một chỗ nào đó của ngọn núi, rất nhanh đã tiến vào trong một cấm chế nào đó, kế đó xuyên qua sương mù dày đặc liền tới một vườn thuốc. Vườn thuốc cũng không lớn, khoảng chừng chỉ có một mẫu linh điền, Trần Hạc suy đoán đây là vườn thuốc tư nhân của vị Tôn sư thúc này. Không trông thấy Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, Trần Hạc cũng không lộ ra thần sắc thất vọng, y đã sớm nghe ngóng qua, Ngưng Thần Mộc kia là bảo vật trấn môn của Ngọc Đan Môn, tuy rằng đến bây giờ đều chưa từng kết ra quả, nhưng vẫn không thể phủ nhận trình độ thưa thớt của linh mộc này, linh khí mà Ngưng Thần Mộc này cần quá nhiều, điều kiện sinh trưởng hà khắc cũng trực tiếp hạn định số lượng của nó và sản lượng Ngưng Thần Quả. Linh mộc như vậy đương nhiên sẽ không giao cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ như y đi để ý, Trần Hạc bất quá chỉ muốn đặt chân ổn ở chỗ này trước, không khiến người khác hoài nghi, rồi mới chậm rãi nghĩ biện pháp lấy rễ cây. Dựa vào tu vi hiện tại của y muốn trộm đi cả gốc Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, đó gần như là chuyện không có khả năng, bất quá nếu chỉ lấy một đoạn rễ cây, độ khó đó sẽ thấp hơn mấy trăm lần so với lấy một gốc Ngưng Thần Mộc. Tôn sư thúc đương nhiên không biết dự định trong lòng Trần Hạc lúc này, chỉ đưa y đến vườn thuốc, sau đó cho y một khối ngọc bài, đây là yêu bài có thể tùy ý tiến vào trận pháp của vườn thuốc, kế đó dẫn y xem các nơi dược thảo trong vườn thuốc, lại lo lắng đưa ra mấy câu hỏi, sau cùng mới xác định Trần Hạc xác thực có hiểu rõ nhất định đối với linh thảo, bất quá chỉ hiểu rõ là chưa đủ, kế đó phân phó kêu y tận lực trông giữ vườn thuốc, một tháng sau ông sẽ đến kiểm tra, nếu như linh thảo trong vườn thuốc chết một gốc, y tới từ đâu thì quay về từ đó đi. Sau khi Tôn sư thúc đi, Trần Hạc lại thu hồi thần sắc trên mặt, lộ ra nụ cười mỉm, kế đó liền bước bước chân đi về phía mấy gốc linh thảo mà Tôn sư thúc phân phó y coi chừng trọng điểm trước đó. Mấy gốc đó chính là mấy vị chủ dược để luyện chế đan dược cho Trúc Cơ hậu kỳ, trên phố vô cùng thưa thớt, Trần Hạc nhờ phúc của tiểu cô nương và chị họ cô cũng chỉ lấy được hạt giống của một loại chủ dược, ai biết trong vườn thuốc của Tôn sư thúc lại có đủ hết. Vườn thuốc này tuy rằng nhỏ, nhưng chủng loại lại rất nhiều, chừng trên trăm loại, đồng thời mỗi một gốc chí ít đều có niên kỉ trên năm mươi năm, Trần Hạc đương nhiên sẽ không khách khí, có nhũ cây nơi tay, đương nhiên sẽ nhổ từng gốc, thúc những linh thảo phàm là trong không gian Giới Tử của y không có, lấy được một nhóm hạt giống, sau đó lại trồng hạt giống lên mặt đất, dùng nhũ cây ngâm nước thúc tới số năm vốn có. Đảo mắt một tháng sau, Tôn sư thúc lại đến xem, liền thấy dược thảo trong vườn thuốc một gốc cũng không ít, một gốc cũng không khô, đồng thời có mấy gốc mọc còn tốt hơn một chút so với trước, thì tương đối hài lòng gật gật đầu, lúc này mới coi như chân chính quyết định Trần Hạc để ý vườn thuốc cho ông. Đồng thời cho y một phần địa đồ, mấy dãy núi phụ cận có chợ, nếu có gì cần thiết có thể tự mình đi xem, cũng có thể quay về trong điện của mình tìm một số công pháp và đan thuật, nhưng thời gian rời đi không thể vượt qua ba ngày, đồng thời lại cho một tấm truyền âm phù, nếu như trong vườn thuốc có linh dược thành thục, thì phải truyền âm cho ông, góp đến con số nhất định ông sẽ tự đến lấy dùng. Sau khi giao phó xong mọi chuyện, lúc này mới vứt cho Trần Hạc mười khối linh thạch hạ phẩm, vội vội vàng vàng rời khỏi vườn thuốc.