Khi Trần Hạc đến quảng trường Tiên Thành, đang có mấy nghìn tu sĩ tụ tập, mà năm đại phái cũng đã có hai phái nhân mã tới, trong đó Lưu Vân Tông đứng đầu năm phái và Thần Thú Các sớm đã đến, chiếm cứ phía đông bắc quảng trường, đoàn người đã tuôn về phía hai bên. Danh ngạch các tiên môn tuyển chọn có hạn, hơn nữa cũng không dừng lâu ở đây, đương nhiên phải sớm chen lên xếp hàng mới tốt. Lưu Vân Tông là đệ nhất đại tông, tu sĩ Trúc Cơ trong tông không có mấy nghìn cũng có mấy trăm, Kim Đan trưởng lão cũng là nhiều nhất trong năm phái, có thể nói là nhân tài đông đúc, công pháp trác việt, đương nhiên người muốn vào không phải số ít, từ khi mấy vị trưởng lão Lưu Vân Tông cưỡi tọa kỵ tới, đoàn người cũng đã bắt đầu sôi trào. Mà điều kiện nhập môn của Thần Thú Các bên kia là thoải mái nhất trong năm phái, còn thu một số nguyên liệu yêu thú trung cấp, tu sĩ cảm thấy hứng thú với bên đó cũng không phải số ít. Muốn nói đến công pháp tinh tiến tu vi nhanh nhất đương nhiên là nghĩ đến Lưu Vân Tông, Trần Hạc đương nhiên cũng muốn vào, bất quá bởi vì vấn đề nguyên thần của báo nhỏ, y cũng muốn nghiên cứu Thần Thú Các một phen. Cho dù trong lòng có khẽ động, nhưng vẫn không thay đổi được mục đích chủ yếu lần này của y, chính là nhất định phải lẫn vào Ngọc Đan Môn, nghĩ biện pháp lấy được Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, để trợ nguyên thần báo nhỏ ngưng kết, dù sao trên quyển sách kia có ghi rõ sau khi thú non sinh ra thì cần phải lấy Địa Mạch Ngưng Thần Quả tiến hành ôn dưỡng nguyên thần, tuy rằng Hỏa Vân Báo lớn tương đối chậm, nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài, nguyên thần đã bị hao tổn ở trong cơ thể sợ rằng sẽ có thương tổn nào đó không cách nào vãn hồi. Ngay khi Trần Hạc vừa xâm nhập trong đám người vừa xem chừng chân trời xa xa, trong lòng cũng đang suy tư, chợt nghe thấy phía chân trời truyền đến một tiếng kêu bén nhọn của Cưu Ưng, tiếp theo trong chớp mắt, sáu con yêu thú phi cầm bay tới phía quảng trường, cũng xoay hai vòng trên bầu trời sau đó hạ xuống, người của Ngọc Đan Môn rốt cục đã tới. Đoàn người lại bắt đầu trở nên ầm ĩ, tuy rằng đệ tử của Ngọc Đan Môn là ít nhất trong năm phái, nhưng phẩm chất đan dược luyện ra lại là đứng đầu năm phái, cũng có không ít người một lòng hướng tới, dù sao trở thành luyện đan sư, vừa có thể tăng trưởng công lực bản thân, ngày sau ăn đan dược cũng có thể tiết kiệm được một món chi tiêu không ít. Lúc này Ngọc Đan Môn có sáu vị trưởng lão tới, đặt chân ở phía nam quảng trường, cũng lấy ra bàn ngọc, chuẩn bị một chút rồi bắt đầu chiêu mộ. Một số tu sĩ muốn vào Ngọc Đan Môn đã bắt đầu chen chúc về phía trước, bất quá sau khi nhìn thấy yêu cầu nhập môn trên tấm biển đá của Ngọc Đan Môn, nhất thời mỗi người đều hít ngược một hơi khí lạnh. Chỉ có thể nói yêu cầu nhập môn của năm đại phái thực sự là từng lần hà khắc hơn so với từng lần, ba năm trước vẫn là mười gốc linh thảo có thể vào, sau ba năm lại một hơi gấp đôi, cần hai mươi gốc linh thảo, năm gốc ba trăm năm, năm gốc hai trăm năm, mười gốc trăm năm. Đồng thời danh ngạch có hạn, lần này chỉ chiêu năm mươi người là đầy. Nhất thời có người âm thầm phun nước miếng xuống đất, “Hai mươi gốc linh thảo, các người thế nào không đi ăn cướp đi...” Tùy tiện tìm một tiền bối Trúc Cơ Kỳ, trong tay cũng không có hai mươi gốc linh thảo, huống hồ là những tu sĩ Luyện Khí Kỳ nho nhỏ như bọn họ. Mọi người sau khi thấy đều chùn bước, tiến vào tiên môn cố nhiên tốt, nhưng cái giá này quá cao, còn cao hơn ba tầng so với yêu cầu nhập môn của bốn phái khác, cho dù là tông phái biết luyện đan cũng không thể nghiền ép tán tu như thế chứ? Thấy thế, sáu vị trưởng lão Ngọc Đan Môn kia lại dời đường nhìn, coi như không thấy, thậm chí có vị trưởng lão trực tiếp xem thường quét nhìn những tu sĩ đó. Ngọc Đan Môn chính là môn phái chủ luyện đan, trên đến Nguyên Anh trưởng lão trong tông, dưới đến Luyện Khí Kỳ nho nhỏ, người người đều phải luyện đan, linh thảo cần thiết không phải bàn cãi, vì vậy yêu cầu nhập môn đương nhiên phải cao hơn một chút so với tông môn khác, đồng thời chỉ cần sau khi đi vào Ngọc Đan Môn, đông đảo công pháp và phương pháp luyện đan đan thuật bên trong, phần lớn là cung ứng miễn phí, cho dù một đệ tử ngoại môn, cũng có địa phương tràn đầy linh mạch để cư trú, tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với Tiên Thành này, so sánh với những chỗ tốt này, những linh thảo kia cũng bé nhỏ không đáng kể. Tuy rằng đại đa số tu sĩ Luyện Khí Kỳ đều trong túi khó xử, nhưng cũng không ít người có chút của cải, rất nhanh đã có mấy người thông qua khảo thí linh căn, linh căn trong tán tu đại thể không tốt, nếu như trong đó có một người tam linh căn là đã rất không tệ rồi. Trần Hạc ở trong đám người nhìn mấy người kia lấy ra một số linh thạch và linh thảo từ trong túi trữ vật, gom đủ xong yêu cầu nhập môn, không khỏi có chút chần chừ, nếu là hai mươi gốc linh thảo, y có thể lập tức lấy ra, đừng nói là ba trăm năm, trên linh điền ở không gian Giới Tử thậm chí còn có mấy gốc linh thảo năm trăm năm mà y thúc, nhưng một người lấy ra hai mươi gốc linh thảo phù hợp yêu cầu, không khỏi quá có chút bắt mắt. Lúc này trong túi trữ vật của y chỉ có hơn hai trăm khối linh thạch hạ phẩm, ngay cả một gốc linh thảo trăm năm cũng không mua được, thoáng do dự rồi quay đầu rời khỏi quảng trường, đi về phía Tu Nguyệt Lâu. Vị trí của Tu Nguyệt Lâu vừa lúc cách quảng trường hai con đường, không tính quá xa, hẳn là có thể trở về được trước khi Ngọc Đan Môn tuyển nhận đủ năm mươi người. Tu Nguyệt Lâu vẫn là bộ dáng cũ, vì nhanh chóng lấy được lượng lớn linh thạch, Trần Hạc dứt khoát lấy ra ba gốc linh thảo năm trăm năm bán ra, một là vì góp đủ nhiệm vụ của môn phái, vì không muốn dẫn người khác chú ý nên đều phải có cả linh thảo lẫn linh thạch, hai là trong tay y vốn cũng cần lượng lớn linh thạch để góp nhặt nhũ cây, ba là nếu vào môn phái, cũng sẽ trực tiếp rời khỏi Tiên Thành, cho dù dẫn tới sự chú ý của Tu Nguyệt Lâu, cũng không sao, mấy cô nàng bất quá chỉ là người làm ăn, không dám trắng trợn đối đầu với môn phái. Đợi sau khi Trần Hạc ra khỏi Tu Nguyệt Lâu, quay về quảng trường, nửa canh giờ ngắn ngủi Ngọc Đan Môn đã tuyển nhận hơn hai mươi người, có thể thấy được cũng không thể coi thường tu sĩ Luyện Khí Kỳ, giàu nứt đố đổ vách tuyệt không phải số ít. Kế đó y chen vào trong đoàn người, rất nhanh đi đến chỗ chiêu mộ của Ngọc Đan Môn, đầu tiên là xác nhận linh căn trên một khối Thí Linh Thạch. Trần Hạc biết linh căn của khối thân thể này cũng không được tốt lắm, bất quá có công pháp toàn linh, ngày sau có thể chậm rãi cải thiện. Nhưng sau khi nhìn thấy kết quả trên Thí Linh Thạch, vẫn âm thầm giật mình. Tuy rằng ngũ linh căn là linh căn kém nhất, nhưng cùng là linh căn này, cũng có phân tốt xấu, có ngũ linh căn vô cùng đều đều, cũng có cao thấp loang lổ, loại trước nếu có công pháp tốt tương trợ, có thể sánh bằng tứ linh căn, loại sau lại thực sự là một trong những linh căn kém nhất, loại này cả đời cũng chỉ có thể ở Luyện Khí Kỳ tầng ba, không thể tiến cấp thêm một bước nào nữa, có thể nói là phần mộ của tu sĩ, còn không bằng quay về làm phàm nhân tiêu diêu tự tại. Mà Trần Hạc chính là loại ngũ linh căn kém nhất này, trưởng lão đứng ở phía trước Thí Linh Thạch đầu tiên lộ ra một tia khinh thường, kế đó sau khi phát hiện Trần Hạc là Luyện Khí Kỳ tầng mười, nhất thời trừng lớn mắt, nhìn y từ trên xuống dưới mấy lần, dường như không thể tin được, vậy mà có một người ngũ linh căn kém nhất tu luyện tới Luyện Khí Kỳ tầng mười, thực sự có chút khiến người ta kinh ngạc. Thu hồi bàn tay, sắc mặt Trần Hạc bất biến, nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của trưởng lão kia nhìn về phía mình, nhất thời trong lòng nổi lên cảnh giác, nhưng đã tới lúc này cũng không có khả năng bỏ dở nửa chừng, chỉ có thể làm bộ không biết, đi đến phía trước bàn ngọc. Cũng không cần hai vị trưởng lão kia phân phó, lập tức lấy mấy cây linh thảo, và lượng lớn linh thạch từ trong túi trữ vật ra. Trưởng lão kia nhìn thấy một gốc linh thảo ba trăm năm, ba gốc linh thảo hai trăm năm, nhất thời mắt sáng ngời, trong hai mươi mấy người chiêu vào trước đó chỉ lấy được một hai gốc hai trăm năm, ba trăm năm vậy mà một gốc cũng không có, mà tiểu bối này lại một lần lấy ra ba năm gốc, thực sự là bạo tay, không khỏi nhìn thêm hai lượt. Bất quá, trước đó mới có một nhóm tu sĩ tiến vào Cấm U Cốc, có chút linh thảo cũng tuyệt không kỳ quái, lần này gia tăng số lượng linh thảo cũng chính là vì nguyên nhân này, bất quá khi nhìn thấy hộp ngọc chất lượng kém đặt linh thảo, lại lộ ra sự không vui, thậm chí thoáng có chút tức giận nhìn về phía Trần Hạc. Thực sự là tiểu bối vô tri, linh thảo trên trăm năm làm sao có thể sử dụng loại hộp ngọc chất lượng kém giá chỉ mấy khối linh thạch hạ phẩm này để đặt chứ, sợ rằng linh khí trong linh thảo đều sẽ tản sạch, quả nhiên là phí của trời. Vội vàng mở ra từng hộp nhìn, may mắn, trên rễ còn dính chút bùn đất, hiển nhiên là mới xuất thổ không nhiều ngày, cũng bất chấp Trần Hạc vẫn còn đứng trước mặt, vội vàng vung tay lên lấy ra từ không gian mấy hộp ngọc phẩm chất tốt nhất, mở ra từng cái, cẩn thận lấy linh thảo ra bỏ vào cất giữ, làm xong những việc này, mới vẫy vẫy tay với Trần Hạc, kêu y đi ra sau đứng, ý là nói Trần Hạc tạm thời đã qua cửa ải. Lúc này phía sau có hai mươi mấy người đứng, đều là tu sĩ nộp xong “phí nhập môn”, đại thể là trên Luyện Khí Kỳ tầng mười, thậm chí còn có ba người là Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, chỉ kém một chút nữa là có thể tiến vào Trúc Cơ, những người này hiển nhiên không phải tu sĩ trong Tiên Thành, mà là đệ tử của một số gia tộc tu tiên xung quanh đưa tới, chỉ nhìn túi trữ vật cao cấp trên người bọn họ, chi tiết trang sức thắt lưng là có thể nhìn ra được. Mà tán tu sinh trưởng ở địa phương như Trần Hạc, lại chỉ có một người nửa người. Những người kia mắt cao hơn đầu, tuyệt đối khinh thường kết giao với những tán tu này, mà Trần Hạc cũng không hề muốn leo bám những người khác, chỉ tìm một góc không bắt mắt đứng là tốt rồi. Bất quá giao phí nhập môn, cũng không có nghĩa là có thể tiến vào tiên môn, còn cần báo cáo thân phận với trưởng lão, điều này chủ yếu là phòng ngừa gian tế của môn phái khác, bất quá cũng may thân phận đời này của Trần Hạc cực kỳ đơn giản, không có nửa vấn đề. Bất quá trong lúc y đứng ở phía sau, lại vẫn luôn cảm giác được có ánh mắt người nào đó thường thường quét về phía y, luồng ánh mắt này tuyệt đối không phải của Luyện Khí Kỳ, mà tu sĩ cao hơn Luyện Khí Kỳ nơi đây chỉ có sáu vị trưởng lão Ngọc Đan Môn, kế đó Trần Hạc tựa như có cảm ứng, nhìn về phía trưởng lão bên khối ngọc thạch khảo thí linh căn kia. Trong lòng lại xốc lên hoàn toàn lực chú ý, đáng tiếc mình cẩn thận mấy cũng có sơ sót, lần này vốn chỉ muốn thành công tiến vào Ngọc Đan Môn, càng thấp giọng càng tốt, lại không ngờ đến bởi vì vấn đề linh căn rốt cuộc dẫn tới sự chú ý của một vị trưởng lão Ngọc Đan Môn, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, tuy rằng sắc mặt biểu cảm bất biến, nhưng trong lòng lại có chút âm trầm. Không biết trưởng lão này vẫn luôn dùng thần thức đánh giá y, là muốn làm gì, bất quá, nếu lão nói đến những vấn đề mâu thuẫn lẫn nhau như ngũ linh căn, tu vi và vật giao nộp của y với những trưởng lão khác, cho dù bối cảnh của y có thuần khiết thế nào, cũng khó tránh khỏi sẽ khiến người hoài nghi, đến lúc đó nếu muốn y lấy ra túi trữ vật kiểm tra thì còn đỡ, nếu tiến hành Dẫn Hồn Thuật, vậy y hẳn phải chết không thể nghi ngờ, dù sao trước mắt y chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, tuyệt không có khả năng đào thoát từ trong tay sáu vị Trúc Cơ trưởng lão. Bất quá hiển nhiên Trần Hạc đã đánh giá cao suy nghĩ của trưởng lão kia, lão bất quá chỉ là thấy linh căn của Trần Hạc loang lổ, lại luyện tu vi tới Luyện Khí Kỳ tầng mười, cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi, nhưng sau khi thấy Trần Hạc lấy ra linh thảo, lại thực sự nổi lên chút lòng tham, dù sao tin tức nửa tháng trước Cấm U Cốc vừa mới mở ra, linh thảo được mang ra lượng lớn, đã truyền khắp các đại môn phái, vốn yêu cầu nhập môn bất quá chỉ là mười hai gốc linh thảo, cũng lập tức sửa thành hai mươi gốc. Bởi vì hiện tại không chỉ có Ngọc Đan Môn túng thiếu linh thảo, dù là năm phái thì trong tay cũng đều bắt chặt, trên đến Kim Đan Kỳ, dưới đến Luyện Khí Kỳ, người người đều cần linh thảo luyện đan, hơn nữa, lão đã ngưng lại thời gian quá lâu ở Trúc Cơ trung kỳ, đang cần một hai gốc linh thảo trên hai ba trăm năm luyện đan để trùng kích bình cảnh, lúc này thấy Trần Hạc thoáng cái lấy ra ba gốc linh thảo hai trăm năm, nóng mắt là ắt không thể thiếu, khó tránh khỏi cũng sẽ khiến người ta nghĩ đến trong tay y có còn linh thảo dư hay không. Đồng thời khi tính toán trong lòng, đương nhiên sẽ liên tiếp nhìn về phía Trần Hạc. Trần Hạc lại bị lão nhìn mà đầu mi giật nhảy, trong lòng thậm chí sản sinh ý nghĩ cướp đường mà chạy, có câu ‘không sợ kẻ trộm trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ tới’, quả thực không giả. Rất nhanh trước khi mặt trời lặn, rốt cục cũng gom đủ năm mươi danh ngạch, đã đủ doanh số thì cho dù còn có người cũng sẽ không tuyển nhận nữa. Kế đó sáu vị trưởng lão liền gọi sáu con Cưu Ưng của Ngọc Đan Môn, mang theo năm mươi đệ tử mới được tuyển nhận, đi về phía Ngọc Đan Môn. Ngọc Đan Môn chính là một đại tông môn, diện tích chiếm lĩnh cực lớn, từ Tiên Thành đến đan môn chí ít phải cần thời gian hai ngày rưỡi, hơn nữa năm mươi người Luyện Khí Kỳ đại thể chưa từng ngồi qua loại phi cầm loại lớn này, mặt mỗi người đều không còn chút máu. Trong lộ trình còn cần thường thường xuống nghỉ ngơi, chỉ có Trần Hạc mặt trắng nguyên nhân không phải bởi vì vấn đề tốc độ phi cầm và độ cao, mà là do một vị trong sáu vị trưởng lão, cái loại ánh mắt khiến người ta sởn tóc gáy đó, mặc dù y lấy mặt nghiêng đối diện vị trưởng lão kia, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến cảm giác phát lạnh run rẩy phía sau lưng. Khi xuống nghỉ ngơi, năm mươi Luyện Khí Kỳ sẽ tự mình đi tìm chút thức ăn, hoặc là cá tươi, hoặc là một số trái cây sơn dã, có người thậm chí trêu ghẹo nói con Hỏa Vân Báo mà Trần Hạc nuôi lớn lên tròn vo, giết chết nướng ăn nhất định mùi vị không tệ. Trần Hạc nghe thấy mà mặt đen như đáy nồi, người trêu ghẹo này không phải ai khác, chính là vị Tiền trưởng lão nhìn thấy linh căn của y, nói chuyện ác độc không giữ kẽ, một số tu sĩ Luyện Khí khác có người lấy lòng, cũng có người xem náo nhiệt, bất quá đại đa số đều ném ánh mắt khinh thường cho con Hỏa Vân Báo kia, yêu thú cấp thấp như vậy nuôi có ích lợi gì, không có sức chiến đấu gì, tốc độ cũng chậm, bất quá chỉ là lãng phí thức ăn mà thôi. Trần Hạc không cùng bắt cá săn thú với tu sĩ Luyện Khí Kỳ khác, mà rửa tay ở bên một con suối, Hỏa Vân Báo ghét nước nhất, đã chui vào ống tay áo y ẩn núp, sợ y lại muốn tắm cho nó. Mà Trần Hạc lại mặt không biểu cảm chỉnh lý xong, vừa muốn đứng dậy, thì nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm: “Linh căn của ngươi bất quá chỉ là thuộc tính ngũ linh căn thấp nhất, vậy mà tu luyện tới Luyện Khí Kỳ tầng mười, còn có thể lấy ra không ít linh thảo trăm năm, vận khí tốt như thế, nếu như ta nhắc tới với sư huynh khác, sợ rằng không cần nói vào tiên môn, dù là tiên vận cũng phải dừng ở đây...”