Có lẽ tang thi cùng động vật có ý thức địa bàn, cho nên mãi đến khi muốn thấy B thị cũng không gặp lại tang thi lợi hại như vậy nữa, điều này làm cho bọn họ không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng! B thị càng ngày càng gần, mọi người trên mặt cũng càng ngưng trọng, xa xa tiếng súng ầm ầm đầy trời, mùi máu tươi nồng đậm cách xa như vậy cũng có thể ngửi được. “Đường Bộ, dừng xe.” Dịch Nhiên xoay mặt về phía Ngao Mộ Thiên gật gật đầu, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên trần xe, trông về phía xa B thị. Bóng người màu đen đứng thẳng trên tường bắn súng không ngừng, dị năng sáng lạn liên tục phát ra, uy lực đại bom không ngừng nổ tung. Mà phía dưới, đông nghịt tang thi bao vây toàn bộ B thị, số lượng không thể cùng Y huyện so sánh. Dịch Nhiên nhảy xuống xe, “Trước đợi lát nữa.” Đừng nói bọn họ lúc này bị thương, mà ngay cả trước kia cũng không thể giết tang thi kiếm một đường đi vào, hơn nữa sợ nhất chính là giết xong mà không được mở cửa. “Ừ.” “Được.” Ngao Mộ Thiên cùng Vu Đồng đồng thời mở miệng, sau đó hai người ánh mắt đối mặt, bùm bùm cách cách xẹt điện, quay đầu đi. “Tiểu Nhiên.” Ngao Mộ Thiên ủy khuất, hắn coi thường nam nhân của em, 555 “Dịch ca.” Vu Đồng ủy khuất, nam nhân kia muốn đuổi hắn đi, 555 Dịch Nhiên trừng hai người, ngược lại nói, “Đường Bộ, đem xe ngừng trong rừng đi.” Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất tang thi chạy tới đây rồi sao? Hai người hung hăng hừ đối phương một tiếng, nhớ kỹ cho ta. Lăng Cảnh không phát hiện rằng, trước kia lão đại nhà hắn gặp được Dịch thiếu thì đủ choáng váng rồi, không thể tưởng tượng được hiện tại sẽ ngu hơn. Trương Đại Minh nhìn trái nhìn phải, khó xử, nó có cần trừng hai người kia? Hay cùng Vu Đồng ca ca một chỗ trừng nam nhân chán ghét kia? Thành viên Hỏa Diễm đoàn xin thề, từ nay về sau không tin lời đội phó nói, Dịch thiếu uy vũ như vậy tại sao có thể bị đội phó hình dung thành dạng kia, cmn, không biết phỉ báng là có thể bị kiện sao? Mà người trước kia đi theo Dịch Nhiên, nhìn Ngao Mộ Thiên cùng Dịch Nhiên hỗ động lẫn nhau, hiểu rõ, bọn họ vẫn là ngoan ngoãn đi Hỏa Diễm đoàn a, dù cho không theo được Dịch đội, nhưng tốt xấu còn có thể đi theo Ngao phu nhân a. “Hắt xì!” Dịch Nhiên cái mũi đột nhiên ngứa. Mà bởi vì đột nhiên xuất hiện cái hắt xì này khiến cho các đội viên cũng không dám nói thầm cái gì phu nhân nữa. “Tiểu Nhiên, cảm sao?” Gần đây cũng thường hắt xì, Ngao Mộ Thiên đem thuốc cảm mạo cùng nước đưa cho Dịch Nhiên. Dịch Nhiên khoát khoát tay, “Không phải cảm mạo.” “Tôi biết.” Vu Đồng xuất hiện, “Một nhớ hai mắng ba cảm mạo, cho nên nhất định là có người nhớ Dịch ca.” Ngao Mộ Thiên khuôn mặt càng thêm đen, bởi vì Tiểu Nhiên ở bên cạnh hắn, cho nên hắn vừa rồi không có nhớ. Dịch Nhiên đẩy Vu Đồng ra, “Nói nhảm.” Vu Đồng thấy rốt cục thành công làm cho Ngao Mộ Thiên tâm tình không tốt, vui sướng hài lòng ngồi bên cạnh Trương Đại Minh. Đường Bộ đem xe chạy đến dưới một gò núi nhỏ, “Dịch ca, ở đây được không?” “Ừ.” Dịch Nhiên gật gật đầu, ở đây có thể trông thấy B thị cũng có thể lui cũng có thể thủ, không tồi, “Liễu Hy mang theo người còn có thể hành động tùy thời thanh lý tang thi tới gần.” Liễu Hy gật gật đầu, sau đó tìm người bị thương không nghiêm trọng, đảm nhiệm công tác phòng vệ. Dịch Nhiên đi đến trên gò núi, nhìn B thị phía xa, chờ hết thảy vững vàng xuống. Ngao Mộ Thiên cũng đến trên gò núi, đứng ở sau lưng Dịch Nhiên, ngẫu nhiên nhìn B thị, càng nhiều là nhìn người phía trước. Trên gò núi, gió thổi qua, hai người một trước một sau, một lạnh lẽo một ôn nhu, đứng gần nhau, nhìn xa xa, cứ như một thể. Cái này đợi thẳng đến trời tối. Bóng đêm xuất hiện, cây đuốc cùng ngọn đèn đem B thị chiếu lên như trước tận thế, đây cũng là sau tận thế B thị lần đầu tiên như thế. “Nghỉ ngơi trước đi, ” Ngao Mộ Thiên sờ sờ tay Dịch Nhiên, tay lạnh như băng. Dịch Nhiên đánh cái ngáp, “Không vội, em còn phải gác đêm.” Ngày này ai cũng gian nan, cho nên vẫn là để người khác nghỉ ngơi nhiều a, mặt khác, Dịch Nhiên cũng lo lắng vạn nhất ai gác đêm ngủ gật, còn không bằng ngay từ đầu để cậu gác. Ngao Mộ Thiên sờ sờ đầu Dịch Nhiên, “Anh gác đêm, em nghỉ ngơi.” “Nhưng…” Dịch Nhiên chần chờ, Mộ Thiên hôm nay xuất lực cũng không ít. “Chỉ cần để cho anh ôm em, anh liền tinh thần mười phần.” Lời nói nửa ái muội làm cho Dịch Nhiên đỏ mặt, bất quá cuối cùng không có đẩy đối phương ra, cậu sớm nhận định hắn, cho nên không cần thẹn thùng. “Tốt lắm, ngủ đi.” Ngao Mộ Thiên ôm Dịch Nhiên trên xe tải. Thấy hai người như vậy, những người còn lại cũng ngoan ngoãn lên xe ngủ. Đám người kia đều mệt mỏi, cho nên không đến một hồi thì đều ngủ. Nhìn Dịch Nhiên nắm sấp trong lòng mình, Ngao Mộ Thiên nhẹ nhàng sờ môi của cậu, ôm chặt cậu… Một giấc ngủ tới hừng sáng, Ngao Mộ Thiên nhìn Dịch Nhiên trong ngực lông mi nhẹ nhàng rung động, chỉ biết cậu sắp tỉnh. Dịch Nhiên đột nhiên một cái giật mình, xoay người chống đỡ, mở mắt ra, cái này xem xét mới nhìn rõ, sững sờ nhìn Ngao Mộ Thiên, lập tức mặt đỏ lên, cậu đều quên ngày hôm qua là ở trong ngực Mộ Thiên ngủ, vừa mới phát hiện có người ôm cậu cơ hồ đem mình làm sợ. “Anh…” “Em…” Hai người đồng thời mở miệng, Dịch Nhiên trừng Ngao Mộ Thiên, cậu ghét nhất tình huống đồng thời nói chuyện. Bị trừng, Ngao Mộ Thiên cười kéo Dịch Nhiên qua, hôn nhẹ khóe miệng, “Sớm, Tiểu Nhiên.” “Sớm.” Về phần đội viên khác bất hạnh sáng sớm bị chói mù mắt đành phải tiếp tục giả vờ ngủ, sáng sớm sâu bị chim ăn a. Dịch Nhiên nhìn dưới xe, mấy cổ thi thể cháy đen, sau đó trông về B thị phía xa, “Tiếng súng không mãnh liệt như lúc trước.” “Ừ.” Ngao Mộ Thiên gật gật đầu, sau đó một cước đá tỉnh vài người, “Xuất phát.” Mấy người bị đá tỉnh đành phải tự nhận không may đứng lên. Xe chậm rãi chạy về phía B thị, mùi máu tươi càng nồng, khiến người không khỏi ngừng thở. “Dịch đội còn muốn đi tới sao?” Đường Bộ lái xe hỏi. “Ừ.” Dịch Nhiên gật đầu, đã có thể thấy vết máu loang lổ trên tường thành B thị, thi thể tang thi chồng chất ở ngoài thành cao chừng nửa thước, cái này đủ để nói rõ ngày hôm qua có bao nhiêu thảm thiết. Trải qua một đêm chém giết, tang thi ngoài thành cũng không còn nhiều, nhưng người B thị cũng mệt mỏi. “Đó là cái gì?” Đột nhiên một tiểu binh lính chỉ vào ngoài thành. “Ơ, xe tải? Hiện tại lại có xe tải tới?” Một người khác nhắm vào một cái tang thi xạ kích. “Đáng tiếc, hiện tại tới cũng vào không được.” Tiểu binh lính thở dài. “Không đúng, xe sao nhìn quen mắt vậy? A! Đây không phải là xe an bài cho Dịch thiếu tá sao?” “Dịch thiếu tá, ai a?” “Ách, tôi cũng không rõ lắm, dù sao là Thẩm thượng tướng cho nhậm chức, lại nói tiếp, trước kia cũng chưa từng thấy qua.” “… Chúng ta có để cậu ta tiến vào không?” “Cái này, xin chỉ thị cấp trên a.” Dù sao cũng là Thiếu tá a. “Được, tôi đây đi.” Thủ một đêm, mỗi người con mắt đều đỏ bừng, thiếu ngủ. Chừng trăm tang thi đối với Dịch Nhiên không có vấn đề, vì vào thành, cho nên Dịch Nhiên không thể không thanh lí con đường đi vào. Chín đạo băng nhận phát ra, theo sát phía sau chính là tia chớp, những người còn lại phụ trách đằng sau, có tang thi tới gần thì phát ra dị năng, thậm chí Liễu Hy trực tiếp thao túng thi thể trên mặt đất đánh tới các tang thi. Vu Đồng trực tiếp đem hỏa cầu ném qua, lửa gặp được thi thể càng cháy mạnh. Dịch Nhiên xoay mặt về phía Trương Đại Minh gật gật đầu, Trương Đại Minh chợt một cái không thấy. Ai cũng không có hỏi nguyên nhân, Dịch Nhiên làm như vậy tất nhiên có nguyên nhân của cậu. Không đợi lâu, xe tải đến trước cửa, lại không có ai kêu mở cửa, những người còn có thể hành động đều xuống xe, canh giữ và giết tang thi tiếp cận. Người trên tường thành sững sờ nhìn 20 người sức chiến đấu cường hãn này, nhanh chóng đóng băng tang thi, bị người sờ rớt đầu, điện giật qua nướng cháy tang thi khắp nơi trên đất, phong nhận cắt đứt đầu tang thi. “Dịch Nhiên ca ca, đã mở cửa.” Lúc này trên tường thành đột nhiên truyền đến thanh âm non nớt của Trương Đại Minh, đằng sau là Thẩm thượng tướng. Cửa mở, xe tải thuận lợi đi vào, Ngao Mộ Thiên và Dịch Nhiên cản phía sau. “Cám ơn.” Dịch Nhiên nhìn về phía Thẩm thượng tướng nói lời cảm tạ. Thẩm thượng tướng cười nói, “Không có gì, cậu chính là người của ta.” Không tệ, thằng nhóc Dịch Nhiên này so với ông tưởng tượng còn lợi hại hơn, giết tang thi đúng là vừa nhanh vừa độc, ừ, những người khác không tồi, nếu như đều có thể gia nhập Dị năng đội thì tốt rồi. “Đã không có việc gì, chúng tôi đi trước.” Ngao Mộ Thiên trừng Thẩm thượng tướng, Tiểu Nhiên là của hắn. Thẩm thượng tướng không cho là đúng, đợi hai người đi qua, mới không quên nhắc nhở một câu, “Ngày mai nhớ tới nhậm chức.” Dịch Nhiên thân thể cứng đờ, phất phất tay biểu thị biết rồi. Ngao Mộ Thiên giận tái mặt, Tiểu Nhiên rốt cuộc cùng Thẩm thượng tướng có liên quan gì? Dịch Nhiên bị kéo vào phòng, trở tay khóa lại cửa, “Tiểu Nhiên, chúng ta nên hảo hảo nói chuyện.” “Cái gì?” Dịch Nhiên nghi ngờ nói. “Vừa rồi nhậm chức là có ý gì?” Dịch Nhiên suy nghĩ, mới nhớ tới cậu chưa có nói cho Mộ Thiên một tiếng thì gia nhập Dị năng đội, hơn nữa lúc trước Mộ Thiên còn phản đối kịch liệt như vậy. Ngao Mộ Thiên thấy Dịch Nhiên khó xử, trong nội tâm có dự cảm bất hảo, “Có phải là, chuyện Dị năng đội ?” Dịch Nhiên gật gật đầu. “Em!” Ngao Mộ Thiên giận dữ, muốn nói gì đó lại nghĩ đến cuộc nói chuyện trong không gian, trên mặt âm tình khó ổn định, cuối cùng thở dài, “Nếu như không muốn có thể từ chối.” Dịch Nhiên trong nội tâm không khỏi vui vẻ, mặt mày hơi cười, “Ừ.” Chứng kiến ánh mắt đen láy toàn bộ đều là hình ảnh của mình, Ngao Mộ Thiên nhất thời thất thần, chậm rãi tới gần Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, cho anh được không?” Cẩn thận đem Dịch Nhiên đặt trên giường, thân thể trắng nõn được tấm trải giường màu lam làm nổi bật lên, phá lệ hấp dẫn, Ngao Mộ Thiên kéo tay Dịch Nhiên che khuất con mắt chính mình, hắn thích Dịch Nhiên nhìn hắn, thích trong mắt Dịch Nhiên chỉ có hắn. Dịch Nhiên bị Ngao Mộ Thiên nhìn không được tự nhiên, hơn nữa lúc nãy hôn sâu làm cho môi bây giờ còn sưng đỏ, cho nên cả người thoạt nhìn phấn đỏ rừng rực. Ngao Mộ Thiên hai ba cái cởi quần áo ướt đẫm trên người, cúi đầu xuống, nhìn thật sâu hai con người diễm lệ của Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, vĩnh viễn đừng rời bỏ anh.” Như một tín đồ hôn lên cái trán trơn bóng của Dịch Nhiên, lông mi run rẩy, mũi thẳng tắp, cho đến đôi môi còn sưng đỏ, cùng cuồng bạo lúc trước bất đồng, lần này lại nhẹ như lông vũ, ngậm lấy môi đối phương, khẽ cắn, liếm qua, đầu lưỡi thăm dò vào trong môi không buông tha từng không gian, trên lợi, hàm răng, dưới lưỡi, từng cái không buông tha, đương nhiên đặc biệt chính là đầu lưỡi, cuốn lấy cái lưỡi của đối phương có ý đồ né tránh, không cho phép đối phương né ra, em là của anh… “A…” Dịch Nhiên rên rỉ, thanh âm đặc biệt thấp, nghe như gió nhẹ lướt qua, nếu không lưu ý, căn bản sẽ không nghe thấy. Bị tiếng rên rỉ rất nhỏ làm nội tâm xao động, Ngao Mộ Thiên có thể cảm giác được hạ thân sưng lên, muốn cứ như vậy xông vào, nhưng không được, Tiểu Nhiên không có chuẩn bị tốt, hắn không thể lỗ mãng như vậy. Tay Dịch Nhiên bị Ngao Mộ Thiên kéo lên đỉnh đầu, điều này làm cho cậu thấy rất rõ thân thể của mình trong đôi mắt nóng rực của đối phương, xích lõa giống như trẻ mới sinh, không hề che đậy, điều này làm cho cậu toàn thân càng hồng. Từ cằm trượt xuống, khẽ cắn hầu kết Dịch Nhiên, làm nam nhân dưới thân toàn thân run rẩy, Ngao Mộ Thiên trầm thấp cười, hắn thích cảm giác đem Tiểu Nhiên hoàn toàn khống chế. Liếm qua xương quai xanh khêu gợi, cực lực lưu lại ô mai mê người, sau đó là… Ngao Mộ Thiên trong mắt tối lại một mảnh, trước ngực hai khỏa đỏ thẫm nhô lên, bởi vì bạo lộ trong không khí mà có chút đứng thẳng, cúi đầu ngậm lấy viên bên trái, như trẻ con mút sữa, mà tay phải thì xoa một viên khác, vê vê nhu nhu, vuốt ve làm tiểu điểm toàn bộ sưng đỏ lên. “A a… Không…” Thở dốc mang theo một chút cầu xin tha thứ, trước ngực bị đùa bỡn đau đớn, Dịch Nhiên nâng lên muốn đem Ngao Mộ Thiên đá văng ra, lại bị đối phương đi trước một bước, cả người chen chúc ngăn chặn, Dịch Nhiên hai chân vô lực tách ra. Ngao Mộ Thiên cũng biết chơi tiếp thì không ổn, không cam lòng hôn lại hôn hai điểm đỏ, xuống bụng, duỗi tay đùa tiểu Dịch Nhiên, bị ngón tay thô ráp đùa bỡn nơi yếu ớt, chậm rãi nâng cao, Ngao Mộ Thiên cúi đầu xuống, từ hai quả cầu đến đầu đỉnh, từng bộ phận liếm qua. Dịch Nhiên chỉ cảm thấy hạ thân bị một cái ôn nhuận gì đó bao bọc, nghiêng đầu nhìn, đúng lúc trông thấy Ngao Mộ Thiên cúi đầu liếm láp cậu, Dịch Nhiên mặt càng đỏ hơn, nhắm mắt lại, nhưng làm sao cũng quên không được hình ảnh kia… Trận khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, làm cho cậu vô lực vặn vẹo, đối phương mút cực kỳ sâu cũng rất mê mẩn… Tay đột nhiên nắm đầu của đối phương, “Mộ Thiên… Buông ra… Không được…” Dịch Nhiên biến hóa Ngao Mộ Thiên tất nhiên biết rõ, nhưng hắn chẳng những không buông ra, ngược lại trùng điệp khẽ mút. “A!” Dịch Nhiên trong đầu lóe lên bạch quang, nghẹn ngào, phát tiết qua đi, cậu lười nhác nằm ở trên giường, thở phì phò. “Không phải bảo anh thả ra sao?” Căm tức, Dịch Nhiên không nghĩ tới ngẩng đầu đã thấy Ngao Mộ Thiên nuốt bạch trọc vào trong miệng, tức giận rất nhanh biến mất, toàn thân hồng giống như tôm vừa chín, “… Bẩn.” Ngao Mộ Thiên hôn nhẹ tiểu đông tây đã nhuyễn xuống, chân thành nói, “Tiểu Nhiên làm sao có thể bẩn? Hết thảy của Tiểu Nhiên đều là tốt nhất…” Vừa nói vừa đi xuống, tìm được chỗ hồng nhạt kia, trong mắt xẹt qua một vòng u ám, duỗi tay từ ngăn kéo bên cạnh xuất ra trơn tề, tách hai chân Dịch Nhiên ra, bôi một ít trên tiểu huyệt, sau đó đổ trên tay mình, lặng lẽ tham tiến tiểu huyệt căng chặt, lại dần dần gia tăng ngón tay, một ngón hai ngón ba ngón… Dịch Nhiên khó chịu nhích người, động tĩnh hạ thân cậu tất nhiên biết rõ, vô lực đi ngăn cản, cũng không muốn đi ngăn cản. Mắt thấy không sai biệt lắm, Ngao Mộ Thiên lại bôi chút trơ tề trên cực đại của mình. Dịch Nhiên trong mắt hiện lên một vòng sợ hãi, tuy từ chuyện quần lót đã sớm đoán được Ngao Mộ Thiên so với mình lớn hơn, nhưng vẫn không nghĩ tới sẽ lớn nhiều như vậy, điều này làm cho cậu bắt đầu lo lắng, có thể đi vào sao? Không biết Dịch Nhiên đang lo lắng cái gì, Ngao Mộ Thiên một cái chuyển thân, đầu thuận lợi tiến vào, nhưng… Ngao Mộ Thiên vỗ vỗ Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, thả lỏng.” “Đau.” Dịch Nhiên lung tung phất tay, muốn đẩy Ngao Mộ Thiên ra, cậu không muốn làm, mới vào chút như vậy cậu đã đau chịu không được, nếu như toàn bộ tiến vào cậu còn có thể sống sao? Cậu có thể đem mệnh cho Mộ Thiên, nhưng cậu không muốn đau chết, “A, em không muốn làm, đi ra ngoài, đi ra ngoài!” “Tiểu Nhiên ngoan, rất nhanh thì tốt rồi.” Bị kẹt ở giữa, Ngao Mộ Thiên cũng không chịu nổi, hắn cúi đầu hôn môi Dịch Nhiên, trên tay cũng không thả lỏng, vuốt ve tiểu Dịch Nhiên bởi vì đau đớn mà uể oải, “Rất nhanh sẽ không đau, Tiểu Nhiên, ngoan a ~~” Khoái cảm phía trước rất nhanh kích thích Dịch Nhiên, “A…” Nhỏ vụn rên rỉ từ môi Dịch Nhiên bật ra, tiểu tử héo rũ kia lại bắt đầu nhô đầu lên. Ngao Mộ Thiên vô cùng có kiên nhẫn vuốt ve Dịch Nhiên, đợi cho Dịch Nhiên lâm vào khoái cảm thích ứng đằng sau, thân dưới chuyển động. Toàn bộ cự vật vào trong cơ thể Dịch Nhiên. Gạt người! Đau đến nổi nói không nên lời, Dịch Nhiên rất muốn chửi ầm lên, sớm biết đau như vậy cậu nên kiên quyết chống lại, toàn thân giống như bị xé nứt, đau đớn như cá nằm trên bờ, miệng mở rộng không tiếng động hô hấp. “Thực xin lỗi, Tiểu Nhiên, anh nhịn không được.” Trước kia còn muốn an ủi Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên không nghĩ tới trong cơ thể Dịch Nhiên ấm áp cùng căng chặt làm cho hắn hoàn toàn mất đi lý trí, a, loại này còn có thể nhẫn quả thực không phải là nam nhân! Nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, Ngao Mộ Thiên đem hai chân Dịch Nhiên kéo ra, chạy nước rút. “A!” Dần dần thích ứng  Dịch Nhiên đột nhiên rên rỉ một tiếng. Tiếng rên rỉ này khiến cho Ngao Mộ Thiên nhãn tình sáng lên, nhanh chóng tập trung hỏa lực toàn lực công kích điểm vừa rồi vô tình đánh lên. “Chậm, chậm một chút…” Khoái cảm làm cho Dịch Nhiên luống cuống, “Mộ, Mộ Thiên… Chậm một chút…” “Tiểu Nhiên…” Ngao Mộ Thiên kéo Dịch Nhiên, loại tư thế ngồi này làm cho Ngao Mộ Thiên càng thâm nhập sâu vào Dịch Nhiên. Đồng dạng là dị năng giả cấp 4, tuy Dịch Nhiên từ mọi phương diện mà nói đều so với Ngao Mộ Thiên xuất sắc, nhưng giai đoạn trước mất ưu thế, Dịch Nhiên dù cho sau này hăm hở tiến lên cũng đã chậm, vì vậy dù cho muốn phản kháng, Dịch Nhiên cũng chỉ có thể vô lực tùy ý hắn bày ra các loại tư thế, “Tiểu Nhiên, em là của anh, em rốt cục là của anh.” Hạ thân duy trì liên tục, tìm đúng môi Dịch Nhiên hôn lên, tay không quên vuốt ve tiểu Dịch Nhiên. Cho đến khi Dịch Nhiên mãnh liệt lại tiết ra, tiểu huyệt một hồi co rút lại, Ngao Mộ Thiên cũng không khỏi giao nộp khí giới. Dịch Nhiên vô lực nằm ở trên giường thở, hô hấp hổn hển, người quá mệt mỏi, hạ thân một mảnh trắng nõn, duỗi tay sờ soạng, dịch thể màu trắng làm cho Dịch Nhiên đen khuôn mặt, rất muốn đạp đối phương, chất vấn vì sao không mang bcs, Dịch Nhiên còn chưa kịp phát uy thì lại bị Ngao Mộ Thiên kéo lên, thuần thục tìm đúng vị trí cắm vào, lần này bởi vì lúc trước đã bắn qua một lần cho nên rất thuận lợi đi vào, lại là một vòng cướp đoạt mới. Cuối cùng Dịch Nhiên rốt cục chịu không được ngất đi, người kia vẫn còn đang cày cấy trên người cậu. Lần sau, không cho anh ta làm! Dương quang xuyên thấu qua bức màn chiếu vào, sớm đã thanh tỉnh Ngao Mộ Thiên mỉm cười nhìn người trong ngực, hôn nhẹ cái trán đối phương, sau đó tập trung môi đối phương, lại một lần nữa hôn lên. “A.” Dịch Nhiên một cái tát đẩy ra thứ luôn quấy rầy mình, Ngao Mộ Thiên không có đụng nữa, ngược lại nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương còn chưa có mở, hắn muốn Tiểu Nhiên mở mắt ra nhìn người đầu tiên là hắn. Đau đau đau, chỉ là một động tác rất nhỏ khiến cho Dịch Nhiên đau đến nhíu mày, toàn thân giống như bị xe nghiền qua, động một ngón tay đều đau, đặc biệt hạ thân… Hạ thân! Dịch Nhiên mở to mắt, quay đầu, không dám tin nhìn về phía nam nhân vẻ mặt thoả mãn đang nhìn mình, nghiến răng nghiến lợi, “Đem đồ cầm thú của anh lấy ra!” Ai có thể nhẫn đều không thể nhẫn nữa, ngay cả là sau khi sống lại, Dịch Nhiên giờ phút này cũng hận không thể đánh đối phương, dám, dám đem loại đồ vật này để ở trong cơ thể cậu một đêm, đại sắc lang! Trên mặt sáng loáng ngũ trảo ấn, Ngao Mộ Thiên lắc đầu, hắn mới không đi ra. Trừng nam nhân không biết thẹn, Dịch Nhiên đứng dậy, vừa mới động, thứ trong cơ thể lại bắt đầu biến ngạnh thành lớn, sợ đến nỗi cậu trừng to mắt, nam nhân này còn không có đủ sao? Ngao Mộ Thiên vẻ mặt vô tội, hắn thật sự oan uổng a, người nào cũng biết, buổi sáng là thời điểm nam nhân dễ dàng xúc động nhất. Khi Dịch Nhiên sắp thoát khỏi vật kia, Ngao Mộ Thiên đột nhiên kéo Dịch Nhiên, Dịch Nhiên thu thế không được, ngã trên người Ngao Mộ Thiên, thứ kia lần nữa toàn bộ đi vào, lại thành công khôi phục trạng thái cứng rắn trước kia, ở trong cơ thể cậu diễu võ dương oai. “A.” Trải qua một đêm yêu thương, toàn thân mẫn cảm Dịch Nhiên vừa chống đỡ vừa rên rỉ, khẽ cắn môi dưới. Trải qua một đêm lục lọi sớm đã đối chỗ mẫn cảm của Dịch Nhiên rõ như lòng bàn tay, Ngao Mộ Thiên lần nữa cúi người, còn rất sớm, không phải sao? Lần nữa tỉnh lại đã là 10 giờ, mặt trời đã lên cao, Dịch Nhiên nhìn không thấy một bóng người bên gối, chết tiệt Ngao Mộ Thiên! Xoa xoa eo đau nhức, một cái tâm niệm, Dịch Nhiên vào không gian.