Mạt Thế Chi Trọng Sinh
Chương 26
Thời điểm Dịch Nhiên bước ra không gian, cậu phát hiện ——
Toàn bộ Dương Gia thôn bị diệt!
Nhà cửa sụp đổ, thôn trang bị nước bùn bao trùm, tường cao đổ vỡ…
Lúc Dịch Nhiên chuyên tâm chuyển hóa tinh thần lực, động đất đến đây, cấp độ động đất không cao, chỉ đem bức tường ngoài cửa thôn vừa xây không lâu đánh ngã, cho nên mọi người trong thôn cũng không để ở trong lòng, nhưng lúc mọi người nhẹ nhõm thở ra, lúc này trên núi truyền đến tiếng nước chảy kì quái.
Dương Gia thôn ba mặt núi vây quanh, do động đất khiến cho núi sụp đổ, hơn nữa lúc trước lãng phí chặt cây cối, cho nên thảm thực vật không cách nào ngăn chặn nước bùn, nước bùn màu nâu từ trên núi cuồn cuộn chảy xuống, như sư tử hung hãn rít gào chạy về phía thôn trang.
Tất cả thôn dân ngây ngẩn cả người, đất đá trôi? Vì cái gì trong lúc này sẽ xuất hiện đất đá trôi?!
Thôn trưởng khàn cả giọng, “Chạy mau, đất đá trôi đến, chạy mau!!”
Chạy, đúng, chạy mau!
Đối mặt đất đá trôi hung mãnh, thôn dân ý chí yếu ớt chân mềm nhũn đặt mông ngồi dưới đất, tùy tiện bị cắn nuốt.
Thiên tai trước mặt, dị năng căn bản vô dụng, rất nhanh, tuổi nhỏ thể nhược nhanh chóng bị nước bùn chôn vùi.
Tráng niên kịp cầm gì đó, vịn thân nhân, hướng địa thế tương đối cao chạy tới, lại không nghĩ bên kia còn có tang thi đang chờ đợi.
Dương gia tỷ tỷ ôm Ttrương Tiểu Minh, Trương Quân lôi kéo trưởng bối, đám người chen chúc ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, Trương Đại Minh đến sau, con mắt thật to nhìn hồng thủy mãnh liệt đánh tới…
“Dịch ca và cha mẹ tôi còn trong thôn!” Đất đá trôi thứ nhất, đang luyện tập lái xe, Dương Minh ba người nhảy lên xe Dịch Nhiên, thô cuồng Hummer ở trên đường nhỏ chạy như ngựa điên.
“Hiện tại không còn kịp rồi.” Vu Đồng nhìn bùn cát tuôn trào bao trùm gian phòng, đuổi sát đằng sau xe là hồng thủy màu nâu.
“… Có lẽ, chúng ta cũng sẽ chết…”, Lý Điềm Điềm ở trong lòng cầu nguyện, tuy nàng không cho rằng cầu nguyện sẽ hữu dụng, cầu nguyện hữu dụng sao lại có thiên tai, sẽ có tang thi? Bất quá, nàng hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy… Ba, mẹ, thực xin lỗi…
——————-
Vì sao? Tại sao lại như vậy?! Dương Dư Thiên trên tay gió xoáy không ngừng, vì sao thật vất vả tránh được thiên tai còn gặp phải tang thi?!!
Nhìn tận mắt tang thi ùa lên, xé nát thân thể tươi sống, mà trong đó có cha mẹ của hắn!
“Đi chết đi! Đều đi chết đi!” Dương Dư Thiên mắt đỏ ngầu, cầm lấy đao liền hướng tang thi chém…
——————
Lúc Dịch Nhiên đi ra không gian, đất đá trôi đã thối lui, nguyên bản náo nhiệt Dương Gia thôn nháy mắt toàn bộ chôn vùi dưới bùn cát…
Lờ mờ có thể thấy sụp đổ dưới xà nhà duỗi ra cánh tay, lờ mờ có thể phân biệt ra cái kia toàn thân bùn cát chính là một người…
Nói không có sầu não là gạt người, dù sao Dịch Nhiên là người, có chút thở dài, cái thế đạo này, thật muốn đem người đuổi tận giết tuyệt sao?
Nhưng là, sau một khắc, Dịch Nhiên đem tia phiền muộn kia thu hồi, mặc kệ người khác như thế nào, dù sao cậu nhất định phải sống sót!
Bất quá, phỏng chừng xe cũng bị cuốn trôi mất đi…
Bãi đỗ xe Dương Gia dưới chân núi, là trạm thứ nhất của đất đá trôi, mà chính mình bởi vì tăng lên dị năng lại làm trễ nãi lâu như vậy, hiện tại chạy qua chỉ sợ chỉ có thể tìm được cái khung xe… Hoàn hảo, chỉ mới đưa tiền đặt cọc.
Thời điểm động đất, khi đó Dịch Nhiên ở trong không gian, không có cảm giác.
Mà đất đá trôi tốc độ rất nhanh, Dịch Nhiên lại quá chuyên chú tăng lên dị năng, cho nên ở ngoài không gian có tiếng động lớn cãi nhau cũng không có chú ý.
Về phần lúc sau vội vàng thu gì đó cùng đào hồ cá, đó là bởi vì đất đá trôi đã chảy qua, tự nhiên không có tiếng ầm ỹ, tuy cảm thấy có chút yên lặng nhưng không nghĩ nhiều.
Cho nên khi cậu đi ra, hết thảy đã chậm, bất quá dù cho Dịch Nhiên có mặt cũng sẽ không thay đổi cái gì, không gian cậu chắc là không bại lộ, cậu sẽ không mang vướng víu cho mình, giúp đỡ nhiều nhất là giết tang thi, nhưng cậu cứu được nhất thời, cứu không được cả đời, bởi vậy Dịch Nhiên không có tính toán đi tìm người Dương Gia thôn còn sống.
Bất quá, Dịch Nhiên xoay người lại trở về không gian, ban đêm chạy đi không an toàn, trên đường lại không có đường đèn, hơn nữa hôm nay không có trăng, huống chi cậu đi bộ thay xe, cho nên càng không an toàn.
Hái một quả táo ăn lấp bụng, có lẽ trong không gian linh khí đủ nước tốt, cho ra quả nào quả nấy to tròn, nước nhiều thịt ngọt, càng không cần lo lắng có sâu có thuốc, hái xuống có thể ăn liền, Dịch Nhiên ăn 3 trái thì no, sau đó lấy ra địa đồ, tinh tế tìm một con đường.
Theo tình hình của cậu như bây giờ, khẳng định chỉ có thể lựa chọn đi quốc lộ, dù sao ở đằng kia còn có thể tìm được chiếc xe, hơn nữa quan trọng nhất chính là, theo con đường này có thể thấy trạm xăng, hy vọng đất đá trôi không có hủy nó.
Tuy dị năng tăng lên làm cho hiện tại tinh thần rất dư thừa, nhưng Dịch Nhiên vẫn không ngừng thôi miên chính mình nhanh ngủ, có no đủ tinh thần, ngày mai mới có thể chạy đi giết tang thi…
Trong ánh trăng mờ, Dịch Nhiên thấy được Ngao Mộ Thiên, người kia đang ôm một nam nhân tuấn mỹ lạ lẫm trêu chọc…
Cả kinh, Dịch Nhiên đột nhiên mở mắt ra ngồi dậy, thở hổn hển, lau mồ hôi lạnh, là mộng.
Thế nhưng tại sao mơ phải loại mộng này?
Dịch Nhiên kỳ thật rất rõ ràng, cậu sợ hãi, cậu đang lo lắng, cậu sợ đuổi tới B thị thì Mộ Thiên không muốn cậu, giống như trong mộng đối tốt với người khác…
Tuy cậu luôn miệng nói, chỉ cần Mộ Thiên hạnh phúc là tốt rồi, nhưng nếu Mộ Thiên không cần cậu, không sủng nịnh cậu như trước kia, cậu nên làm cái gì bây giờ?
Tại thế giới lạnh như băng này, nếu như ngay cả ấm áp duy nhất cũng bị mất, cậu nên làm cái gì bây giờ?
Dịch Nhiên mờ mịt nhìn sàn nhà, cậu nên làm cái gì bây giờ…
Thật lâu, Dịch Nhiên phục hồi tinh thần lại, không hề nản lòng, nhìn bên ngoài, rạng sáng 5 giờ, mùa hè lúc này đã tính trời sáng.
Đi ra không gian, dư âm dưới mặt trời mọc, thôn trang rách nát nổi lên một tầng kim sắc.
Ngày hôm qua trời muộn không thấy rõ, hiện giờ đi ngang qua, mới nhìn rõ bị chôn ở dưới bùn nhiều nhất là người già và trẻ con, hướng thân nhân cầu cứu, mờ mịt trợn to mắt
Lúc trông thấy Dương tỷ tỷ ôm Trương Tiểu Minh co lại thành một đoàn chết ở bên cạnh, Dịch Nhiên lưng đeo ba lô tỉnh táo đi qua, tình cảnh này chỉ là một bộ phận của tận thế, thời gian tàn khốc còn rất dài.
Trong ba lô là một chai nước, hai bịch bánh bích quy, chủ yếu có tác dụng ngụy trang, nếu không một mình đi trên đường, chuyện gì cũng có thể truyền ra.
Tận thế ngày thứ năm, Dịch Nhiên lại khôi phục thành một người một mình.
Dọc theo đường nhỏ hướng quốc lộ đi, một đường gặp được tang thi còn bị bùn quấn, bị Dịch Nhiên thoải mái giải quyết.
Quẹo vào quốc lộ, Dịch Nhiên sẽ không nhẹ nhàng như vậy, bởi vì quốc lộ địa thế hơi cao, cho nên ngày hôm qua đất đá trôi cũng không chảy đến nơi này, bởi vậy tang thi vẫn là tang thi kia.
Dịch Nhiên thấy một cái giết một cái, bởi vì tang thi không biết mỏi mệt, sẽ luôn luôn đuổi theo thức ăn, nếu như Dịch Nhiên lựa chọn chạy trốn, chỉ có thể tạm hoãn nhất thời, chờ cậu không còn khí lực mà dừng lại, đằng sau tang thi sẽ đuổi theo, vây quanh cậu, xé nát cậu.
Bởi vì đối mặt chính là tang thi bình thường, cho nên Dịch Nhiên lựa chọn dùng ống tuýp, bước vào dị năng cấp 1, lực lượng cậu càng mạnh hơn trước kia, chỉ cần nắm giữ thời cơ, một ống tuýp có thể đập nát một đầu tang thi, về phần đao, giữ lại gặp được tang thi lợi hại lại dùng, hơn nữa, có đao làm hậu bị, ống tuýp bị làm dơ hoàn toàn có thể ném đi.
Sau khi đi hai tiếng, Dịch Nhiên mới nhìn rõ cái trạm xăng kia, xe trên đường đi bị vứt bỏ không ít, nhưng có thể lái được đúng là vô cùng ít, không phải là bị tang thi đụng nứt thì cũng cùng xe khác va chạm, lái xe bị hư rất dễ có tai nạn, về phần xe thể thao trong không gian Dịch Nhiên, thật xin lỗi, lần trước mang người nào đó đi hóng gió mà cậu quên đổ xăng…
Hết chương 26.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
30 chương
10 chương
18 chương
22 chương
40 chương
62 chương