Từ E thị trực tiếp đi khu 11 yêu cầu hai giờ lộ trình, bốn người thừa dịp mặt trời chiếu sáng ban ngày, mau chóng lên đường, hy vọng có thể kịp đến khu 11 để trốn tạm vào một khu nhà hay tầng hầm linh tinh nào đó, bằng không kéo dài tới buổi tối thì rất nguy hiểm. Cũng giống như lúc trước, bọn họ cũng đi tuyến đường nhỏ, bất đồng là, xe tốc động so xe lớn kia nhỏ hơn vô số lần, cho nên bọn họ thậm chí có thể đi trên một vài con đường nhỏ kỳ quái, như là mấy con đường khúc khuỷa chẳng hạn. Đi được một giờ, Nhan Hàn vỗ vỗ Nhậm Quảng Bách, bảo anh dừng lại nghỉ ngơi một hồi. Y ôm eo của Nhậm Quảng Bách, đôi tay bám vào bụng Nhậm Quảng Bách, cảm giác được bụng chấn động.  Nhậm Quảng Bách đói bụng. Bốn người ở bên đường nhìn thấy một tòa phòng ở, vừa lớn vừa đẹp, còn có đại sảnh, xem ra là do phú thương nào đó ở vùng ngoại ô xây nên. Nhậm Quảng Bách chỉ chỉ, ám chỉ bọn họ dừng ở phòng ở phụ cận nghỉ ngơi, hai chiếc xe tốc động ở cổng lớn dừng lại, bốn người xuống xe. Cởi mũ, Nhan Hàn lấy cho Nhậm Quảng Bách ba túi bánh bích quy, “Ăn đi.” Nhậm Quảng Bách mặt hơi hơi phiếm hồng, quả nhiên, bụng anh ục ục kêu đúng lúc bị Nhan Hàn phát hiện, y mới đề nghị nghỉ ngơi. Nhan Hàn cũng lấy ra mấy túi bánh bích quy cùng một lọ nước đưa cho Quách Tuấn Kỳ cùng Hứa Thanh, hai người không chờ nổi mở ra ăn tới tấp.  Kỳ thật, nếu không phải Nhậm Quảng Bách đã đói bụng, nếu không phải Nhan Hàn phát hiện kêu bọn họ nghỉ ngơi, bọn họ đều sẽ quên mất việc ăn uống. Từ sáng đến bây giờ bọn họ cũng chưa ăn thứ gì, một nửa bởi vì việc chạy chết nên tất cả mọi người đều không có tâm tình ăn, bị dọa đến mức no bụng rồi, một nửa là bởi vì sốt ruột lên đường đi khu 11, cho nên không dừng lại ăn cái gì. Nhưng mà nhìn thấy đồ ăn, bụng vẫn theo phản xạ có điều kiện đói bụng. Nhan Hàn cũng ăn một ít, ăn xong, quay đầu nhìn phòng đến phát ngốc. Nhậm Quảng Bách cũng đi theo y nhìn về phía phòng ở, không cảm thấy có cái gì không ổn: “Làm sao vậy? Phát hiện cái gì sao?” Căn nhà này có hai tầng, có rất lớn phiến cửa sổ sát đất lại bị bức màn màu trắng che, đình viện cũng có rất nhiều hoa hoa thảo thảo, toàn bộ căn nhà làm cho người ta cảm giác là ấm áp, thoải mái. Nhan Hàn: “Tôi vào xem.” Từ ba lô lấy ra một cây súng, đem viên đạn đã trang bị ở trên người cho mấy viên vào rồi đẩy cửa ra.  Cửa kỳ thật không lớn, rất thấp, cũng chỉ cao có đến nửa người Nhậm Quảng Bách. Vây quanh đình viện chính là rào tre màu trắng, phòng ở lãng mạn như vậy hẳn là của nữ chủ nhân.  Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không khóa, sau khi đẩy cửa, tay Nhan Hàn đã bị một cái tay khác nắm lấy, Nhan Hàn quay đầu lại nhìn Nhậm Quảng Bách: “Làm sao thế?” “Đừng đi, nguy hiểm.” Nhậm Quảng Bách cau mày nhìn y, không muốn y mạo hiểm như vậy, trong phòng dù có cái gì cũng đâu có liên quan đến họ? Nhan Hàn: “Bên trong nói không chừng có thức ăn nước uống, tôi muốn đi vào lấy một ít.” “Chúng ta còn có không ít, đủ ăn. Khu 11 cũng có cửa hàng, đến lúc đó đi lấy cũng được.” Nhan Hàn lắc đầu: “Tôi vào xem, không có việc gì đâu.” Nhậm Quảng Bách thấy y kiên trì như vậy, thở dài: “Được rồi, tôi và cậu cùng nhau đi vào.” Nhan Hàn vừa muốn lắc đầu, tay Nhậm Quảng Bách liền đưa lên đầu của y: “Cậu không cho tôi đi, ta cũng sẽ không cho cậu đi.” Khuôn mặt Nhan Hàn vì vậy mà hồng lên, Nhậm Quảng Bách kéo khóe miệng: “Cậu đã từng nói, đừng bỏ lại cậu, không phải sao?” Nhan Hàn đỏ mặt bất đắc dĩ, gật gật đầu, “Ừm.” Nhậm Quảng Bách đi, Quách Tuấn Kỳ và Hứa Thang nói một tiếng, cũng để cho bọn họ ở bên ngoài chờ một lúc, nếu có nguy hiểm thì sẽ cầm súng đến hỗ trợ. Hai người tỏ vẻ, sẽ không dùng súng a! Nhan Hàn đã đi ra, cầm lấy một cây súng dạy họ một lần. Đầu tiên là cho viên đạn vào, lên đạn, tiếp theo dạy họ như thế nào để mở chốt và quan bảo hiểm, lúc sau giao khẩu súng cho bọn họ, “Đợi chút nếu có xác sống xuất hiện, các cậu liền mở cái chốt bảo hiểm sau đó nhấn cò súng bắn ra là được, trúng không trúng cũng không sao.” Nhậm Quảng Bách nghe xong bất đắc dĩ, cái gì gọi là ‘trúng không trúng cũng không sao’, bắn không trúng xác sống còn không phải chờ chết sao? Hứa Thanh vô biểu cảm mà nghe hết thảy, hai mắt lại tỏa sáng, “Em mỗi lần chơi xạ kích đều là bách phát bách trúng, hẳn sẽ không thành vấn đề!” Quách Tuấn Kỳ hưng phấn mà dậm chân, nổ súng! Hắn vậy mà có cơ hội nổ súng! Nổ súng chính là mộng tưởng của mỗi nam nhân nha ~ Nhậm Quảng Bách thấy hai người bọn họ vui vẻ như vậy cũng không hất bọn họ một gáo nước lạnh, dù sao nơi này an tĩnh như vậy, bên đường cũng không nhìn thấy xác sống, hẳn là không có việc gì. Lại dặn dò vài câu, hai người mới đi vào. Nhậm Quảng Bách sẽ dùng súng, khi còn nhỏ cha thường mang anh và anh trai đi sân bắn dạy hai người dùng súng, nói là lo trước hậu hoạ, một ngày nào đó sẽ dùng tới, quả nhiên, linh nghiệm. Nhớ tới cha, trong lòng liền vô cùng khó chịu, anh nhất định có thể tìm được bọn họ, nhất định. Đẩy cửa ra, đi qua đình viện, đi tới trước cánh cửa màu trắng. Nhan Hàn để Nhậm Quảng Bách đi theo y, t xung phong, tuy rằng Nhậm Quảng Bách muốn bảo hộ y, nhưng anh biết Nhan Hàn so với anh mạnh mẽ hơn nhiều, nếu mình làm bậy, hai người vì thế mà lâm vào khốn cảnh thì càng thêm mất nhiều hơn được. Gật gật đầu, bên ngoài chờ y. Đem khoá cửa cạy ra, Nhan Hàn nhẹ nhàng đi vào, thật cẩn thận chú ý chung quanh. Đầu tiên đập vào mắt chính là phòng khách rộng lớn, một bộ sô pha lớn hình chữ L, TV, bàn trà, quầy rượu còn có bày các tinh phẩm ly pha lê.  Nhan Hàn bước vào, nhìn trái phải, cũng không tỏ ra mất tập trung mà buông lỏng. Thấy phòng khách không có ai cũng không có gì nguy hiểm, liền xua xua tay để Nhậm Quảng Bách tiến vào. Hai người sau khi vào phòng khách thì đi phòng bếp. Phòng bếp rất lớn, dụng cụ cũng không nhiều lắm, có lò nướng linh tinh nhưng là không có máy ép nước gì đó, xem ra nữ chủ nhân rất ít xuống bếp, thích nướng bánh mì bánh bích quy linh tinh hơn. Nhan Hàn đi đến tủ lạnh, mở ra, bên trong một mảnh đen nhánh còn có mùi, xem ra không có điện đã làm thức ăn đều thối rữa. Nhậm Quảng Bách đi tới tủ bát, mở ra nhìn một lượt, phát hiện đều là mì gói gì đó, tất cả đều là thức ăn nhanh. Cùng Nhan Hàn liếc nhau, lắc đầu, hai người thất vọng lên lầu, hy vọng trên lầu có thể có chút ăn, đồ ăn vặt cũng tốt. Đi lên lầu, hai người như cũ không buông lỏng đề phòng, sợ đột ngột xuất hiện cái gì trốn ở trong mấy phòng này.  Đến khi lên hành lang lầu trên, đập vào mắt chính là ba gian phòng, hai gian mở ra một gian đóng chặt. Nhan Hàn lại truyền khẩu hình cho Nhậm Quảng Bách ở thang lầu lên từ từ, còn mình hướng mở gian phòng thứ nhất xem xét. Đi vào phòng, là một phòng của con nít, còn tràn ngập màu hồng phấn và ảnh công chúa, Nhan Hàn nhìn mà nổi da gà. Kiểm tra một vòng thấy không có ai không có đồ ăn cũng không có nguy hiểm, liền chạy nhanh ra khỏi phòng, đi lên còn cầm hai bình nước khoáng chưa mở.  Tiếp theo, lại đi đến một gian phòng khác, bên trong có một bàn lớn, trên còn có máy tính và rất nhiều tư liệu, bên cạnh cũng có một kệ sách thật lớn, bày đầy sách. Kiểm tra một vòng, cái gì cũng không có liền đi ra. Còn lại một phòng quan trọng khác, tính nguy hiểm cao lên rất nhiều, Nhậm Quảng Bách không yên lòng, đã đi tới, nhưng vẫn cùng Nhan Hàn bảo trì khoảng cách, sợ mang cho y phiền toái. Nhan Hàn nhẹ nhàng xoay khóa, khóa, tiếp theo không biết y làm cái gì, cửa liền mở. Đập vào mắt một chiếc giường đôi thật lớn, tủ quần áo còn có sô pha nhỏ và TV. Nhan Hàn nheo mắt, y phát hiện phía sau giường ra vẻ như có gì đó động đậy, bước tới, tay cầm súng nhắm ngay kia chỗ đồ vật, nếu có nguy hiểm lập tức bắn chết. Bước tới, cúi đầu vừa thấy, một bóng dáng thoảng qua, một vị hình thể người đàn ông trung niên khá béo lại cầm một cây đao đứng lên, hướng Nhan Hàn vọt tới, Nhậm Quảng Bách đứng ở ngoài cửa nhìn hết thảy trợn to hai mắt cũng muốn vọt vào, muốn đem Nhan Hàn đẩy ra, thì nhìn thấy Nhan Hàn nghiêng người hiện lên một cây dao nhỏ công kích, dùng cán của nó nghiêng mình đập mạnh vào gáy người đàn ông.  Ông ta ngẩn ra, nhắm mắt ngã xuống. Một cô bé khóc lóc chạy tới, đẩy đẩy thân thể người đàn ông: “Cha cha! Cha cha!” Nhan Hàn híp mắt nhìn người đàn ông cùng đứa bé, Nhậm Quảng Bách chạy nhanh tiến vào kéo Nhan Hàn ra, “Không sao đâu, tôi xem bọn họ cũng không phải người xấu.” Xoay người ngồi xổm xuống, muốn cùng đứa nhỏ nói chuyện, đứa nhỏ lại trốn tránh bọn họ, thế nhưng, đổi là anh cũng sẽ sợ hãi, đột nhiên hai  người xa lạ chạy vào đánh đánh ngất cha mình….. Nhậm Quảng Bách cười khổ, nhẹ giọng nói: “Em gái nhỏ, đừng sợ, không bằng chúng ta đi xuống lầu chờ cha em tỉnh dậy, bọn anh sẽ giải thích cho hai người, được không?” Đứa bé không để ý tới, đẩy cha nó, hai người bất đắc dĩ, xuống lầu Hai người kỳ thật có thể cứ như vậy rời đi, nhưng mặc kệ nói như thế nào thì cũng là bọn họ vào nhà người khác trước, lại đánh hôn mê chủ nhân, còn làm hại đứa nhỏ không có ai bảo vệ, nếu là bọn họ đi như vậy, đứa bé bởi thế mà gặp bất trắc, lương tâm họ sẽ day dứt bất an. Cho nên, Nhậm Quảng Bách trấn an Nhan Hàn xong, để y ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi, mình thì đi ra ngoài gọi Quách Tuấn Kỳ Hứa Thanh tiến vào nghỉ, lấy cả xe tốc động đẩy vào. Bốn người ngồi ở trên sô pha, cảm thấy thoải mái cực kỳ, hai ngày này dài đến hai năm. Nghỉ ngơi mười lăm phút, Nhan Hàn ngẩng đầu nhìn cầu thang: “Hắn tỉnh.” Ba người cũng nhìn về phía cầu thang, quả nhiên thấy được người đàn ông trung niên ôm một đứa bé gái 7, 8 tuổi xuống lầu, căm tức nhìn bọn họ. “Các người vào làm gì! Đừng nghĩ đến việc gây bất lợi cho con gái tôi!” Hắn biết chính mình đánh không lại bốn nam sinh trước mắt, vô luận thể trạng vẫn hay thể lực hắn đều không bằng bọn họ, huống chi còn có một người vừa mới ra một kích đã đem hắn ngã, hắn tuyệt đối không có phần thắng. Nhưng là, hắn sẽ không cho phép ai động một cây lông tơ của con gái hắn! Nhậm Quảng Bách cười đứng lên, đầy mặt xin lỗi: “thành thật xin lỗi, chúng tôi trên đường trốn chạy thì thấy một toà nhà có thể ở, thuận thế tiến vào nghỉ ngơi, cũng không có ác ý.” Người đàn ông trung niên vẫn đề phòng bọn họ, hừ một tiếng: “Đừng cho là tôi không biết, các người vào đây ăn vụng đúng hay không!” Nhậm Quảng Bách buông xuống tươi cười, vẻ mặt cô đơn, ngữ khí cũng mang theo vô tội: “Kỳ thật chúng tôi là một nhóm đi dã ngoại, sau đó khi trở về thì nhìn thấy toàn bộ khu 10 đều tràn ngập xác sống thì chúng tôi mới trốn…… Dọc theo đường đi cũng chưa nhìn thấy người, thật vất vả mới tìm được phòng ở, chúng tôi vội vào nghỉ ngơi…… Không ngờ tới sẽ dọa đến ông……” Nói, nhìn Nhan Hàn: “Mà người bạn này của tôi một đường đều bảo hộ chúng tôi, cho nên nhìn thấy có người công kích y, y sẽ phản xạ có điều kiện mà đánh…… Chúng tôi không phải người có ác ý.” Người đàn ông trung niên ngay từ đầu còn mang theo đề phòng, nhưng nghe Nhậm Quảng Bách nói, hắn ngữ khí, còn có anh tươi cười, không tự chủ được đã bị anh thuýet phục, nét đề phòng trên mặt cũng dần dần thả lỏng, “Thế sao…… Được rồi, các cậu trước ngồi, tôi đi lấy chút đồ uống cho các cậu, các cậu nghỉ ngơi đi rồi sẽ lại lên đường.” Nói xong, nắm tay đứa bé đi vào phòng bếp. Bốn người liếc nhau, ba người nhẹ nhàng thở ra, Nhan Hàn vẫn bày ra một bộ vô cảm.  Người đàn ông trung niên đi ra, ôm đứa con và bốn người ngồi với nhau, cũng giới thiệu về mình. “Tôi là một thương nhân, tuần trước từ nước ngoài trở về tính toán nghỉ ngơi một tháng, không ngờ rằng sẽ phát sinh chuyện này.” Người đàn ông trung niên uống lấy miếng nước, tiếp tục nói. “Buổi sáng ngày hôm qua, tôi cùng con gái ăn bữa sáng, mở TV, nghe thấy tin tức. Hôm đó buổi sáng thứ bảy 8 giờ, F thị đột nhiên xuất hiện rất nhiều cái xác đứng dậy công kích người. Bọn họ đều sáng sớm phát sốt bỏ mình, không lâu sau đột nhiên tỉnh lại công kích người, bác sĩ y tá đứng mũi chịu sào, bệnh viện F thị lập tức bị luân hãm.” Nói đến này, ông ta đột nhiên tỏ ra hoảng sợ, “Tôi nhớ rõ, phóng viên đang phát sóng trực tiếp, hắn mới nói xong không bao lâu…… Bên cạnh đột nhiên  chạy ra một đống người phóng đến, màn ảnh vừa chuyển, liền xuất hiện một đống xác sống thong thả du đãng ở trên đường không ngừng tập kích người, cảnh tượng đó, tiếng thét chói tai đó…… Cuối cùng ngay cả phóng viên cũng bị cắn, thời sự liền đóng lại tin tức này……” Hoãn lại, người đàn ông trung niên tiếp tục nói: “Tôi lập tức mang theo con gái tránh ở trên lầu, hy vọng có thể được cứu trợ.” Bốn ngươid Nhậm Quảng Bách nghe xong lập tức trầm mặc, đúng vậy, xác sống xuất hiện quá đột ngột, không ai có thể tiếp thu được nhanh.  Nhìn về phía người đàn ông trung niên, Nhậm Quảng Bách hứa hẹn: “Tôi đáp ứng ông, chúng tôi đi đến thành phố lớn sẽ đem tình hình của ông cho họ, chỉ là chúng ta có mục tiêu hiện tại là khu 11, F thị đã…… Cho nên ông có lẽ còn cần chờ một thời gian.” Người đàn ông trung niên  kinh ngạc, “Cái gì! Các cậu muốn đi khu 11?! Đừng đi, rất nguy hiểm a!” “Nhà của chúng tôi khu 11, mặc kệ thế nào, chúng tôi đều phải trở về một chuyến.” Ông ta lại khuyên bốn người vài câu, không có cách, đành phải từ bỏ. “Được rồi, các cậu đi đường cẩn thận.”  Nhậm Quảng Bách cười cười, đứng lên, còn lại ba người cũng theo đó đứng dậy: “Cám ơn chú đã chiêu đãi. Chúng tôi phải đi, nếu lại có người tiến vào, các ngươi nhớ rõ đi theo một nhóm đi, bằng không không có đồ ăn cũng sẽ đói chết. Chúng tôi sẽ đem chuyện hai người nói cho quân đội, để bọn họ phái người tới đón hai người, chỉ là không biết khi nào mới có thể tới, hai người nếu như gặp được ai nhiệt tình thì đi theo cùng nhóm với họ.” Người đàn ông lắc đầu: “Không sao, các cậu tự chăm sóc mình nhé.” “Chúng ta đi thôi.” Nhan Hàn lôi kéo Nhậm Quảng Bách xoay người đi, Nhậm Quảng Bách cười cười, nhìn người đàn ông gật gật đầu, bị Nhan Hàn kéo đi. Quách Tuấn Kỳ và Hứa Thanh cũng hướng người đàn ông cáo biệt, rời đi. Người đàn ông trung niên nhìn bóng dáng bọn họ không nói lời nào, đứa con gái nhỏ ngược lại lên tiếng: “Cha, bọn họ là người xấu hay người tốt?” Ông ta trầm mặc một hồi, mở miệng: “Cha cũng không biết.”