Một tháng sau. Trong khoảng thời gian này, Nhậm Từ Nhạc và Hà Cố đều có đột phá mới, vô luận là năng lực sử dụng ssúng hay là sự linh hoạt thân thể, độ nhanh nhẹn đều tiến thêm một bước, trước kia chỉ có thể đồng thời đối phó năm cái xác sống, hiện tại đã có thể đối phó mười con phục trái và phải. Lúc họ tiến hành rèn luyện, có vài cái xác không biết từ đâu đến, lui tới từ khu 5, lấy đám xác ấy làm mục tiêu, bát đầu triển khai công kích. Bởi vì số lượng ít, hơn nữa thời gian xuất hiện rất không chuẩn xác, cho nên họ cũng không hoàn toàn ỷ lại đối phó vài cái xác sống đến để thăng thực lực. Đến nỗi Viên Bình và Hứa Thanh cũng có tiến bộ, vốn hai người dùng súng không thành thạo, hiện tại cũng có thể bách phát bách trúng. Cũng bởi vậy, bọn họ càng thêm sùng bái Lâm Dược. Không hổ là đội trưởng quân đoàn, lợi hại! Sáng sớm, thái dương vừa mới  lên, ánh nắng nhạt nhè nhẹ chiếu sáng khu rừng rậm. Aam thanh ‘ sàn sạt ‘ vang lên, một bóng người ở trong rừng cây đi qua, một viên lại một viên đá khác bắn về phía người đó, người đó né đông né tây, không ngừng tránh dược vô số viên đạn, mà người đó cũng thành công né được nhưng viên đá. Tốc độ đá bắn ra cực nhanh, người bình thường nhìn còn thấy không rõ, mà người này lại có thể hoàn mỹ né mọi công kích. Viên cuối…. ‘ viu ‘ một tiếng, viên đá từ góc nào đó bắn ra, bay nhanh đến chỗ người đó, người đó hướng bên trái chợt lóe, viên đá xượt ra mặt, không bị đánh trúng cũng không bị thương. Anh ta lông tóc vô thương hoàn thành huấn luyện. Lúc này, tiếng vỗ tay vang lên, nam tử diện mạo khí phách hung ác từ bên kia rừng cây đi ra, cười nhìn anh nói: “Cậu thành công. Chúc mừng cậu, Nhậm Quảng Bách, cậu xuất sư.” Nhậm Quảng Bách đứng tại chỗ nhìn Lâm Dược, toàn thân tản ra khí tức hoàn toàn bất đồng trước kia. Cảm giác ôn nhuận, dễ ở chung giờ biến mất vô tung, dư lại chính là khuôn mặt lạnh nhạt cùng ánh mắt sắc bén. Anh hiện tại giống như Lâm Dược nói —— lột xác thành công. “Đi thôi, đi A thị đưa con chip giao cho Thủ tướng, tôi còn phải đi tìm Nhan Hàn.” Nhậm Quảng Bách đối với sự khen ngợi của Lâm Dược không hề phản ứng, vừa nói vừa xoay người chạy lấy người. Lâm Dược nhìn anh một bụng sốt ruột thì cười cười, mở miệng: “Không thành vấn đề, chúng ta bây giờ xuất phát.” Bắt đầu từ khu 5, cần đi qua khu 4, khu 3, Bắc Kinh, khu 2, khu 1 mới có thể tới nơi họ cần đến ——A thị. Đoạn đường vô cùng xa xôi, lấy tốc độ bây giờ gần thời gian một tháng mới có thể tới. Nhậm Quảng Bách cảm thấy chờ không kịp, muốn tự mình đi tìm Nhan Hàn trước, lại bị Lâm Dược đánh một quyền. “Cậu muốn đi tìm y? Cậu muốn đến chỗ nào tìm! Thân phận của y hiện tại chỉ đi thủ đô mới có thể điều tra được, ngươi giờ lại tùy tiện hành động, không riêng cậu, không riêng y, ngay cả chúng ta đều sẽ bị cậu liên lụy.” Nhậm Quảng Bách cúi đầu không nói. Cuối cùng quyết định, bọn họ tăng tốc độ, có thể không cần nghỉ thì không nghỉ, nhanh chóng tới A thị. Nhậm Quảng Bách lái xe nhìn phương xa, trong lòng không ngừng nghĩ, Nhan Hàn chờ anh. Nhậm Từ Nhạc ngồi ở ghế phó lái nhìn Nhậm Quảng Bách không biết ngày đêm lên đường, trong lòng rất khó chịu. Thằng em trai ngốc này, thật là…… Cùng lúc này…… Ở ngữa một mảnh cát vàng, có một toà kiến trúc kỳ quái màu bạc dựng đứng tại đây, nó không lớn, ước chừng chỉ lớn như một chiếc xe hơi, cũng chỉ cao vậy mà thôi. Nhưng bên trong lại có một cái động.  Một chiếc trực thăng màu lam nhạt, nó ẩn thân ở trên bầu trời từ xa xa đi tới, xoay vòng trên toà kiến trúc, rồi sau đó càng bay càng thấp, càng bay càng thấp, cuối cùng, một thang dây từ trực thăng thr xuống, một bóng người đi xuống thang dây, từng bước một, đáp trên mặt đất. Nói là vùng đất, đúng hơn là —— sa mạc. Đứng ở trên cát, Nhan Hàn nhìn xung quanh, xa xa nhìn lại, một mô cát lớn vàng chói mắt, mỗi khi gió thổi đến, hạt cát sẽ theo gió ma sát trên mặt, vô cùng khó chịu và không thoải mái. Đây là nơi cho tới nay y đều sinh hoạt ở đây. Nheo mắt, trong lòng dai dẳng, tất cả đều làm y vô cùng chán ghét, vô cùng muốn quên, vô cùng không muốn nhớ lại. Thật vất vả mới nghỉ được, có thể tự do, rời khỏi nơi này, nhưng hiện tại……. Y vẫn phải trở lại. Adolf cũng từ trực thăng đáp xuống, đứng ở phía sau nhìn bóng lưng y, trầm mặc. Hắn vẫn luôn không hiểu, Nhan Hàn vì sao lại cực lực muốn chạy trốn nơi này này, tình nguyện đi làm những nhiệm vụ có khả năng sẽ mất đi sinh mệnh, cũng muốn đổi lại là một kỳ nghỉ. Ở đây y khó chịu như vậy sao? Trong mắt hiện lên phẫn nộ, Adolf vỗ vỗ vai Nhan Hàn, mở miệng: “Đi thôi, Douglas còn đang đợi chúng ta.” Nhan Hàn không nói, nhìn nơi phương xa, rũ mắt, thả người nào đó lại trong lòng, xoay người đi vào toà kiến trúc màu bạc. Adolf ngay sau đó đuổi kịp. Bọn họ đi vào toà kiến trúc màu bạc trước, lấy ra một tấm card màu bạc, đặt lên máy ‘ tích tích ‘ hai tiếng, cửa mở ra, hai người đi vào, cửa lập tức đóng. Hai người vừa vào thì chiếc trực thăng cũng bay lên, rời khỏi biển vàng, tịch liêu, tuyệt vọng, sa mạc. Đoàn người Nhậm Quảng Bách tới khu 4 lệ thuộc Bắc Kinh, khu 4 quy cách phân chia vô cùng nghiêm cẩn, một phiến cổng rộng mở lớn phân khia toàn bộ khu 4 thành hai khu vực, bên trái là khu dân cư bên phải là khu thương nghiệp.  Bởi vì thực lực sáu người Nhậm Quảng Bách được tăng lên, mọi người cũng không cần bỏ quá nhiều thờ gian để đi xung quanh tra xét, Viên Bình và Hứa Thanh vẫn lưu tại tại chỗ trông xe và đồ dùng, Nhậm Quảng Bách sang khu dân cư bên trái, Nhậm Từ Nhạc và Hà Cố đi khu thương nghiệp bên phải. Khu dân cư đầy đất báo chí, nhôm vại, loang lổ vết máu, mảnh nhỏ thuỷ tinh tùy ý có thể thấy được. Nhậm Quảng Bách và Lân Dược ở một con phố quan sát, phát hiện chỉ vài xác sống lạc đàn, cả hai thanh trừ sạch sữ chúng. Hai người đứng ở ngõ nhỏ nhìn thi thể xác sống như suy tư, chỉ thấy trên mình xác sống lại chảy ra đong chất lỏng màu tím, đây là cái gì, máu sao? “Đúng thật là ly kỳ a ~” Lâm Dược đặt tay giao nhau ôm ở trước ngực, nhìn chung quanh, nhíu mày nói. Nhậm Quảng Bách nhìn chất lỏng màu tím, nhớ tới lời nói Phạm Chấn. ‘ chúng tôi là xác sống, là xác sống có thể khôi phục trí lực, chúng tôi gia nhập một tổ chức gọi là ‘ tang giới ‘, nhưng chúng tôi mới vừa gia nhập không bao lâu, biết không nhiều lắm, đối với chuyện vì sao có thể khôi phục trí lực, chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả. ‘ Xác sống khôi phục trí lực? Nhậm Quảng Bách tự hỏi, dọc theo đường đi bọn họ thấy đám xác sống đều không hề tư tưởng, chỉ biết đả thương người, mà sau khi đập nát đầu chúng, chất lỏng phon ra cũng có màu xanh biếc, cùng ‘đậu phụ’ linh tinh, nhưng xác sống trước mắt lại là màu tím, có thể hay không, màu tím đại thể cho đâm xác sống máu loãng, chính là hiện tượng khôi phục trí lực chăng? Ngẩng đầu nhìn Lâm Dược, Nhậm Quảng Bách chia sẽ suy đoán của mình cho Lâm Dược, Lâm Dược nghe xong, vẻ mặt khiếp sợ. “Cái gì! Xác sống mà cũng khôi phục trí lực?! Mấy người sao lại không nói sớm, mau, chúng ta đừng chậm trễ thời gian, mau đến A thị thôi.” Vừa nói, vừa sốt ruột trở về, Lâm Dược bực bội không thôi, khôi phục trí lực? Này còn phải nói sao! Đám xác sống vốn đã khiến cho nhân loại sợ hãi không thôi, chán ghét không thôi, người có thể đối chiến với xác sống vốn không nhiều lắm, nếu như chúng nó có trí lực, vậy…… Lâm Dược nhanh chóng trở lại xe, cũng bảo Hứa Thanh thông tri đám Hà Cố trở về, bảo họ nhanh về đây.  Hứa Thanh Viên bình vội vàng làm theo, Nhậm Quảng Bách và Lâm Dược  cũng về nơi  xe dừng.  Nhậm Quảng Bách nhìn Lâm Dược, cũng biết hắn sốt ruột cái gì, anh cũng không phải không nói, mà là đã quên a! Sau khi Nhậm Từ Nhạc và Hà Cố trở về, sáu người lên xe, Hà Cố lái xe, băt đầu xuất phát. Nhan Hàn và Adolf đi vào toà kiến trúc màu bạc, xuất hiện một cánh cửa, mở cửa ra, đó là một chiếc thang máy. Hai người đi vào, ấn con số ở giữa hàng cuối cùng tự, cũng chính là tầng chót, cửa lại, thang máy bắt đầu đi xuống. Trầm mặc. Nhan Hàn không muốn cùng Adolf nói chuyện, thậm chí không thèm nhìn hắn, cúi đầu chơi đồ trên tay. Adolf còn lại là rất muốn cùng Nhan Hàn nói chuyện, lại không biết nên nói như thế nào, lại nghĩ tới Nhan Hàn vẫn luôn muốn chạy trốn khỏi mình, phẫn nộ lến, tức giận đến không muốn nói.  Thang máy không ngừng xuống, không khí cũng rõ ràng có biến hóa, nhưng biến hóa đối với hai người mà nói đều là chuyện nhỏ. Bọn họ từ nhỏ đã sống ở đây, hoặc là nói, ở ‘ nơi này ‘ sinh sống, không khí gì đó, căn bản là vấn đề nhỏ. ‘ đinh ‘ một tiếng, đến nơi. Thang máy chậm rãi mở ra, một ánh sáng chiếu vào thang máy, đại sảnh rộng lớn xuất hiện ở trước mắt hai người. Chỉ thấy ngoài thang máy là một không gian rộng, đại sảnh bạc, có một cái bàn đặt tại nơi đó, có một người ngồi ở phía sau bàn đánh máy tính, không biết đang vội chút cái gì. Bên cạnh còn có một bộ ghế sô pha cùng bàn trà, nếu không phải nơi này tứ phía đều là màu bạc, sẽ làm người ta ảo giác đây là công ty lớn đi.  Hai người đi ra thang máy, đi đến nơi có người ngồi sau bàn, người kia nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy hai người quen thuộc, cười cười, “Tới, đội trưởng Douglas chờ cậu đã lâu.” Nói xong, ấn cái nút tiếp theo, phía sau xuất hiện một cánh cửa, cửa chậm rãi mở ra, bên trong đen nhánh một mảnh. Người kia mang mắt kính ăn mặc tây trang, cười nhìn Nhan Hàn nói, “Vào đi thôi.” Nhan Hàn gật gật đầu, mặt vô biểu cảm mà đi vào, Adolf vốn định đuổi theo, lại bị người đàn ông đeo mắt kính cản lại. “Thực xin lỗi, đội trưởng Douglas chỉ muốn gặp riêng 1003, cũng chưa nói muốn gặp anh. 1002 anh nên ngồi chờ một bên đi.” Người đàn ông đeo mắt kính cười đến sáng lạn, vươn tay ý mời Adolf đi sang bên nia ngồi nghỉ ngơi.. Người đàn ông đeo mắt kính thì sáng lạn tươi cười nhưng trong mắt Adolf lại nhìn ra là đang nhạo báng hắn, chịu đựng tức giận, trừng mắt, xoay người ngồi ở trên sô pha. Người đàn ông đeo mắt kính vừa lòng cười, thấu kính chợt lóe mà đưa chút cảm xúc, tiếp theo trở lại vị trí ngồi xuống.  Hết thảy trở về bình tĩnh, cũng chỉ dư lại tiếng đánh máy tính ‘ tách tách ‘ quanh quẩn ở chung quanh. Nhan Hàn đi vào phía sau cửa, cửa đóng lại, đèn sáng, một con đường xuất hiện trước mắt. Bước bước chân đi về phía trước, đi một hồi, quải cái cong, một cánh cửa xuất hiện ở trước mắt. Lại phải gặp ông ấy sao? Nhan Hàn rũ xuống mắt, trong lòng không muốn, nắm chặt nắm tay, nâng lên, gõ gõ cửa. Phía sau cửa truyền tới một âm thanh trầm thấp, “Vào đi.” Nhan Hàn mở cửa, đi vào. Bên trong là một gian văn phòng, một giá sách lớn đặt ở bên trái, một người tóc vàng ngồi sau chiếc bàn đen, ngũ quan hiện ra khí tức đàn ông cường đại. Người này, là ân nhân đưa y từ trong địa ngục ra, cũng là người ném y vào trong kẻ thù địa ngục. Nhan Hàn cảm kích ông, nhưng cũng chán ghét ông. Ngồi ở trước bàn, đối phương ngừng công việc trên tay, ngẩng đầu nhìn Nhan Hàn, đó là một khuôn mặt lập thể, anh tuấn lãnh khốc, khuôn mặt tựa như khắc, làm nhân tâm sinh ra sợ hãi.  Đây là Douglas – đội trưởng nhóm bộ đội đặc chủng O quốc, người ta gọi là ‘ băng hổ ‘ nhóm bộ đội đặc chủng mạnh nhất.