Edit: Dật Phong Beta: Yến Phi Ly Chiếc vảy sắc bén lạnh như băng chui vào trong thân thể, nội tạng ít nhiều đã bị tổn thương, lại bởi vì bị cuốn chặt nên vết thương không rách mở ra được, thậm chí máu cũng không chảy. Nam Thiệu chỉ vừa kịp nhìn thấy một đóa hoa to lớn diễm lệ lay động trong khe nứt phủ đầy tuyết trắng đã bị ném vào trong bầu nhụy màu vàng kim mềm nhũn tản ra mùi kì dị, nơi rơi xuống coi như mềm mại, chỉ mấp máy vài cái đã nuốt sống hắn. Cảm giác nhớp nháp truyền đến, hắn theo bản năng mà nhắm mắt lại, cảm thấy mình như lọt vào khoang trộn bê tông, không ngừng va chạm với những xác chết bị ném vào, không khí trong phổi như bị hút ra hết, áp lực từ bốn phương tám hướng dồn ép lại, cơ thể như sắp bị xay thành thịt vụn, trong tình cảnh kịch liệt thế này máu nhanh chóng bị mất đi, hít thở không thông cùng với nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng không chỉ khiến đầu óc hắn choáng váng mà còn làm cho hắn cảm nhận rõ lực sinh mệnh đang dần mất đi từng chút một, thần chết đang ở ngay trước mặt hắn mà mỉm cười dữ tợn. Bất kể là ai khi rơi vào tình cảnh này cho dù có cam tâm hay không có lẽ cũng chỉ có thể chờ chết. Nhưng Nam Thiệu chưa từng có ý nghĩ bỏ cuộc, bởi vì trong lòng hắn luôn có một niềm tin, chính là lời cam đoan với Trương Dịch khi hắn rời đi ngày đó, hắn sẽ trở về. Hắn hiểu rõ hơn bất cứ người nào khác, nếu hắn không trở về Trương Dịch sẽ gặp phải chuyện gì. Vậy nên, hắn không có lựa chọn khác, hắn — nhất định phải sống. Trong xoang mũi ngập tràn mùi máu tươi quyện với mùi tanh tưởi nói không nên lời, thỉnh thoảng có thứ gì đó mềm nhũn lướt qua mí mắt, khiến người ta liên tưởng đến những thứ không tốt. Dưới áp lực tử vong, Nam Thiệu nhanh chóng tụ tập dị năng bao quanh toàn thân, đồng thời mạo hiểm mở mắt mặc cho nguy hiểm mắt sẽ bị áp lực ép hỏng. Khiến người ta không ngờ là, bốn phía không phải là bóng tối như trong tưởng tượng mà là một không gian xanh biếc mênh mông, giống như chất lỏng đậm đặc, không chỗ nào không có, hơn nữa còn đang chậm rãi lưu động. Ở giữa dòng chất lỏng xanh biếc có thể nhìn thấy một ít mảng sương màu trắng hình người cuộn lại, hiển nhiên vẫn còn người còn sống như hắn, tuy nhiên nhìn mật độ lực sinh mệnh của họ phỏng chừng không chịu được bao lâu. Ngoài ra không nhìn thấy thứ gì khác nữa, vì thế có thể đoán thứ màu xanh như chất lỏng đó là lực sinh mệnh của đoá hoa đã nuốt hắn. Trong nháy mắt cảm nhận được lực sinh mệnh dày đặc hơn đó, thân thể đến cực hạn của sự suy yếu đã kích phát bản năng, căn bản không cần Nam Thiệu tìm cách giữ mạng đã tìm cách tự cứu. Hắn chỉ cảm thấy dị năng trong cơ thể sinh ra một lực hấp dẫn mạnh mẽ, không ngừng lôi kéo lực sinh mệnh bốn phía nhập vào thân thể, đổ đầy chỗ thiếu hụt lúc trước. Bởi vì có lực sinh mệnh bổ sung, đầu óc hắn tỉnh táo lại, phát hiện lực sinh mệnh mình hút được có cả của những người còn sống xung quanh, trong lòng hắn bỗng giật thót, không khỏi bắt đầu mâu thuẫn. Không ngờ vừa nghĩ đến lại có thể cắt đứt dòng hấp thu những lực sinh mệnh màu trắng còn lại, có lẽ do dị năng được tập trung, tốc độ hút lực sinh mệnh màu xanh liền tăng mạnh. Nam Thiệu không ngờ chuyện mình vắt hết óc cũng không có biện pháp thành công, hôm nay lại không chút suy nghĩ nào mà dễ dàng làm được, đơn giản như hít thở không khí vậy. Do mới bắt đầu hấp thu lực sinh mệnh nên sinh vật biến dị kia còn chưa phát hiện được, áp lực bốn phía đang tiếp tục tăng lên lại có vài bóng sương trắng tan biến giữa dòng xanh biếc, những bóng trắng còn lại cũng ngày càng mỏng manh, chỉ còn Nam Thiệu bởi vì có lực sinh mệnh bổ sung nên có thể dần dần chịu được áp lực xung quanh, thậm chí hiện tượng không thể hô hấp cũng dần giảm bớt. Hắn nhắm mắt lại, tĩnh tâm, nắm chặt cơ hội cảm nhận cách thức mà dị năng vận hành, muốn từ đó tìm được biện pháp thoát khỏi hiểm cảnh, cũng đề phòng lần sau sử dụng dị năng lại luống cuống, dù sao tình cảnh nguy hiểm như lần này không gặp nữa vẫn tốt hơn. Trong lúc Nam Thiệu đang bị nhốt trong cơ thể sinh vật biến dị thì những người may mắn sống sót không dám dừng lại, nhanh chóng trở về căn cứ, để tránh xui xẻo lại gặp thứ gì không địch nổi. Đội dị năng buổi sáng rời đi, buổi chiều đã trở lại, hơn nữa còn cực kỳ chật vật, hốt hoảng chạy trốn mà quay về. Lúc đi có hơn năm mươi người, ba chiếc xe, khi trở lại căn cứ chỉ còn hai mươi ba người, một xe tải quân dụng. Kết quả này rất nhanh bị người tra ra, tâm tư vốn không an phận lại nổi lên. Mà trong đám người kia có mấy kẻ là đồng lõa với gã mặt chuột từng phát sinh mâu thuẫn với nhóm người Nam Thiệu khi mới tới căn cứ. Lẽ ra trong thời kì này, đa số mọi người sẽ không vì chút mâu thuẫn nhỏ mà gây thù chuốc oán, dù sao để sống sót đã rất gian nan, còn tâm tư nào mà phân cho thứ khác chứ. Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, gã mặt chuột lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, có thể đồng hành với gã cũng là cùng một loại như thế. Bọn chúng là người dị năng, thủ đoạn tàn nhẫn, trước khi tới Bác Vệ dù là với người thường hay người dị năng đều rất ngang ngược, thế nhưng lại ăn đau dưới tay Nam Thiệu cho nên sao có thể dễ dàng bỏ qua. Vì vậy, quãng thời gian này ngoại trừ tìm các đội làm nhiệm vụ thì chúng vẫn luôn chú ý tin tức của nhóm người Nam Thiệu. Tin Nam Thiệu hỏi thăm người dị năng hệ trị liệu, tới khu nhà lớn quỳ trước Giang Hàng, thậm chí chuyện buổi sáng đã cùng đội dị năng ra ngoài làm nhiệm vụ, chúng đều biết rõ rành mạch. Muốn tránh đi trực giác nhạy bén của người dị năng mà làm được điều này thì không thể không có chút tài năng. Khi thấy Nam Thiệu đến khu nhà họ Giang, bọn chúng còn từng do dự có nên trả thù hay không. Dù sao nếu Nam Thiệu có quan hệ với quản lí cao cấp trong căn cứ thì khi đó đắc tội không đơn giản chỉ là với một hai đoàn đội nhỏ yếu chỉ cần tiêu diệt là trừ được hậu hoạn. Bọn chúng nhớ thù nhưng tuyệt đối không lỗ mãng ngu xuẩn, nếu không cũng không kiên nhẫn rình mò lâu như vậy. Nhưng mà, sau khi biết được Nam Thiệu bị hạ nhục, tất cả băn khoăn của chúng đều tiêu tán. Mấy kẻ này giống như loài linh cẩu trong thế giới động vật, gian xảo, hung tàn, vô cùng kiên nhẫn, hơn nữa biết xem thời thế, dính vào là phiền toái. Đoàn xe người dị năng tiêu điều trở về, Nam Thiệu lại không thấy bóng dáng, đối với bọn chúng mà nói, vậy nghĩa là cơ hội tới rồi. Chúng tổng cộng chỉ có năm người, muốn lập tức giết hết đám Trường Xuân, cho dù làm được thì chúng cũng không dám, bởi như vậy nhất định sẽ bị quản lí trong căn cứ chú ý, huống chi cũng không có năng lực đó, cho nên bọn chúng dời mục tiêu lên Trương Dịch, Cương tử và A Thanh. Chúng định giải quyết ba người này xong, lại tìm cơ hội giải quyết từng kẻ còn lại để tránh lưu lại hậu hoạn, thậm chí nhóm Kiều Dũng cũng bị chúng cho vào phạm vi trả thù, quả thực không khác gì lũ chó điên. Bởi vì trước đây Nam Thiệu luôn ở trong căn cứ, bọn chúng kiêng kị dị năng tinh thần nên không dám ra tay, hiện giờ đương nhiên không còn băn khoăn nữa. Để tránh đêm dài lắm mộng, chúng quyết định thời gian ra tay là ngày mai. Nhóm người Trần Trường Xuân muốn ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm tinh hạch, bởi vì nghĩ trong căn cứ không có gì nguy hiểm nên không cần để lại người trông coi, vì thế người có chút năng lực đều đi, trong nhà chỉ còn lại vài người bệnh và một đám phụ nữ và trẻ em. Tuyết rơi trời giá rét, sau buổi sáng khi mọi người đều đã ra ngoài làm nhiệm vụ, phố lớn ngõ nhỏ trong căn cứ liền khôi phục vắng vẻ, gần như không có người đi lại, quả thật rất thuận tiện cho những kẻ có ý đồ xấu. Trương Dịch từ từ nhắm hai mắt nằm ở trên giường, vẫn không ngừng luyện tập và cảm nhận sự khống chế đao của ngón tay. Vì để không quấy rầy anh luyện tập, sau khi giúp anh lau mặt, ăn cháo, giải quyết xong vấn đề vệ sinh bác Dư liền xuống lầu, cách một giờ lại lên xem. Trong phòng có bếp lò nhỏ, không quá lạnh, Nam Thiệu mới rời đi một ngày, với Trương Dịch mà nói lại như đã qua mười ngày nửa tháng, nếu không phải dựa vào luyện đao để phân tán suy nghĩ, anh cũng không biết phải làm thế nào để trôi qua khoảng thời gian này. Có lẽ càng vào những lúc cảm xúc không yên hoặc là khi sinh bệnh, lòng người càng trở nên yếu ớt, đáp lại tình cảm cũng sẽ càng coi trọng và ỷ lại hơn bình thường. Nếu đổi thành trước kia, hai người nếu thật sự tách ra mười ngày nửa tháng, có lẽ anh cũng không cảm thấy gì. Dù sao đều là đàn ông, có tình cảm cũng không thể cả ngày ngọt ngào mà dính lấy nhau. Sự kiện người dị năng trở về nhóm người Kiều Dũng đã biết, lại không nói cho anh biết, sợ anh quá mức đau buồn làm vết thương nặng hơn, cho nên quyết định chờ vài ngày xem tình huống rồi quyết định. Vì thế, lúc này anh cảm thấy gian nan, còn có một chút lo lắng, nhưng vẫn có thể đè ép lo âu và mong nhớ trong lòng mà huấn luyện từng bước. Có điều bình tĩnh ở ngoài mặt này rất nhanh đã bị động tĩnh ở cửa sổ truyền đến đánh vỡ. Trương Dịch sợ run lên, trên tay lại không ngừng, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về cửa sổ, một khuôn mặt không tính là xa lạ ánh vào trong mắt. Tuy rằng mới thấy một lần, nhưng diện mạo đối phương rất đặc sắc, hơn nữa quá trình ở chung không thoải mái nên ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Người này mũi nhọn tai tròn, dán ngoài cửa sổ thủy tinh khiến anh không khỏi liên tưởng đến lũ chim chuột gặp trong khách sạn trước đây, cảm giác chán ghét trong lòng bất giác liền tăng lên. Không vào cửa chính mà leo cửa sổ, chỉ điểm này thôi cũng biết người tới không có ý tốt. Động tác tay ngừng lại, nhưng không định gọi người, một là lấy với tình huống hiện tại của anh căn bản không có biện pháp hét lớn, thêm nữa là cảm thấy vô dụng. Trong nhà còn lại không phải người bệnh thì là người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, không nói đến việc bọn họ nghe thấy tiếng gọi mà tới hay không, cho dù tới, nhìn bộ dáng không chút e dè của đối phương, chỉ sợ đến cũng chỉ mất thêm vài mạng, bởi vậy, anh chỉ có thể tự cứu. Nghĩ vậy, anh lặng yên siết chặt hai tay. Nam Thiệu vì phòng ngừa anh vẫn luôn không ngừng huấn luyện cùng một bàn tay, khiến tay bị thương, nên để hai bên trái phải của anh đều có thanh đao để thay phiên luyện tập. Hai thanh đều nằm dưới chăn cho nên nhìn qua không thấy dấu hiệu gì. Mặt chuột thấy Trương Dịch phát hiện ra gã, khóe miệng nhếch cao, lộ ra chiếc răng do hút thuốc thành màu vàng khè, hiển nhiên một chút cũng không sợ Trương Dịch gọi người. Sau đó chỉ thấy gã nắm một tay, tung đấm đập vỡ thủy tinh, trong tiếng vỡ vụn thanh thúy, mơ hồ có thể nhìn thấy một tầng kim loại sáng bóng trên nắm tay gã không bị thủy tinh cắt chút vết thương nào, có lẽ là dị năng hệ kim. Lại đấm thêm mấy cái, gã đập sạch mảnh thủy tinh bám trên cửa sổ, hoàn toàn không quan tâm tiếng động có thể làm người dưới lầu chú ý hay không, thân thể co một cái liền chui vào, rồi sau đó gió lạnh mang theo tuyết bay cũng vù vù tiến vào theo sau gã. Trong lòng Trương Dịch dâng lên cảm giác không tốt, bắt đầu lo lắng cho những người dưới lầu, nhưng lúc này anh không thể nghĩ nhiều, trước hết phải tìm cách giải quyết người trước mắt mới được. “Đệch, biến thái chết tiệt, tình nhân của mày chết bên ngoài mày còn có tâm tư nằm trong này hưởng phúc, đ** mẹ nó lòng dạ chó má.” Có thể là do cảm thấy Trương Dịch không có sức uy hiếp, dưới lầu lại có những người khác giải quyết, cho nên sau khi gã tiến vào cũng không lập tức ra tay, ngược lại nhàn nhã mà đưa bàn tay đến bếp lò hơ ấm, vừa chép miệng vui sướng khi người gặp họa mà tiết lộ tin Nam Thiệu theo đội dị năng ra ngoài không trở về được. Trương Dịch chỉ cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, nhất thời cảm thấy trống rỗng, chờ khi lấy lại tinh thần thì trong cổ họng cảm giác được vị máu tươi, nhưng lại bị anh cố ép nuốt xuống, nhịn xuống ho khan, lạnh lùng mà nhìn đối phương, không hỏi cũng không đáp lời. Nam Thiệu nếu nói trở về, anh sẽ tin tưởng.