Edit: Diệp Thần Beta: Yến Phi Ly “Anh Dịch…… Anh Dịch?” Phía sau truyền đến tiếng gọi của cục thịt Trần, Trương Dịch từ trong suy tư lấy lại tinh thần, uống một ngụm nước súc bọt trong miệng đi, vừa lấy khăn mặt lau miệng vừa hỏi “Sao thế?” “Trong hang động đằng sau căn phòng chúng ta thuê ở trấn trên giấu nhiều đồ tốt như vậy, có muốn tìm cơ hội về đó không, ở đấy có lẽ còn an toàn hơn những nơi khác.” Cục thịt Trần nghe bọn Trương Dịch nói qua chuyện thị trấn Vọng Dương có khả năng bị lụt, nhưng chung quy cũng không tận mắt nhìn thấy, nghĩ đến một đống đồ còn vứt trong sơn động, liền cảm thấy đau lòng. “Có cơ hội rồi nói sau.” Trương Dịch lau mặt, không quá để ý mà đáp “Nếu thị trấn Vọng Dương không xảy ra chuyện gì, chúng ta lại có thể ra khỏi nơi đây, đương nhiên phải trở về rồi.” Về phần Nam Thiệu nói thực vật có khả năng xảy ra dị biến, anh không định nói ra, loại chuyện này trước khi xác định rõ thì không nên để lộ, chỉ tổ khiến nhiều người lo lắng thêm mà thôi, không giúp ích được gì. Về phần hang động kia, anh cũng không quá chú trọng, nếu thị trấn Vọng Dương thật sự bị ngập nước, khó chắc chắn sẽ không có ai chạy ra sau núi tị nạn, nói không chừng nó đã bị người ta phát hiện ra rồi. Có lẽ dự cảm được bọn họ đã không còn cơ hội trở về, cục thịt Trần phẫn nộ than một tiếng “Em xuống trước đây, Mộ Nhiên đang làm cơm, em đi xem thế nào, không thể để người khác bắt nạt em ấy được.” Nói xong, lên tiếng chào Nam Thiệu, vốn y còn muốn mang Trương Duệ Dương theo, đáng tiếc nhóc con này có ba ba rồi liền quên luôn chú béo, nào chịu theo, cho nên cuối cùng vẫn là một mình cô đơn rời đi. “Dương Dương, có phải con có dị năng không?” Trương Dịch lúc này mới tìm được cơ hội hỏi con trai. “Dạ?” Trương Duệ Dương không hiểu gì nhìn về phía anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ mờ mịt. Nam Thiệu vừa bóp kem đánh răng vừa quay đầu nhìn hai cha con, sau đó hạ mắt, chuyên tâm đánh răng, lông mi thật dài rũ xuống một vòng bóng râm dưới đôi mắt. Trương Dịch ngồi lên giường, kéo con trai qua kiên nhẫn giải thích “Giống như chú ria mép ấy có thể biến ra quả cầu lửa, còn có chú Nam Thiệu có thể làm hạt giống nảy mầm, hoặc là phát ra tia chớp, biến ra nước…” Anh miêu tả các loại dị năng và biến dị mà mình biết một lần, sau đó sắc mặt bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng rất chờ mong cùng khẩn trương nhìn con trai đợi câu trả lời. “Không có ạ.” Trương Duệ Dương lắc đầu, sau đó lại vui thích nở nụ cười “Con sẽ thế này.” Nói xong, nhóc giơ một chân lên, hai tay mở ra, làm một tư thế chim bay. Rõ ràng chính là động tác Hạc hí trong Ngũ Cầm hí. Trương Dịch nâng tay vỗ trán, nói không ra lời. Trong lòng tự nhiên thất vọng, nhưng cũng không đặc biệt nghiêm trọng, chỉ cần thân thể con trai khỏe mạnh thì không gì sánh bằng đối với anh. “Nó bây giờ còn nhỏ, cho dù có dị năng cũng không thể dùng. Hơn nữa bắt đầu huấn luyện từ nhỏ, dù không có dị năng cũng sẽ rất lợi hại.” Nam Thiệu đi ra từ phòng vệ sinh, xoa xoa đầu Trương Duệ Dương, thuận tiện khen một câu “Làm rất đẹp.” Trương Duệ Dương cười đến mắt cong thành hai mảnh trăng. Đây xem như một khúc đệm nhỏ trước bữa sáng, tổng thể mà nói không tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Bữa sáng không phải chỉ có một mình Lý Mộ Nhiên làm, còn có hai người bình thường cũng bận rộn giúp đỡ, bởi vì tối qua ăn không ít cho nên chỉ nấu một nồi cháo lớn và rán bánh, cho dù như vậy, so với đồ ăn trước kia cũng tốt hơn nhiều rồi. Thừa dịp bữa sáng, tất cả mọi người làm quen một chút. Tổng cộng mười bảy người, có chín dị năng, Nam Thiệu là dị năng hệ mộc, cục thịt Trần là biến dị tốc độ, còn có Lý Mộ Nhiên không biết dị năng gì cũng được tính vào, sót lại tất cả đều là người chưa thức tỉnh. Ngay cả Kiều Dũng cũng hơi bất ngờ khi tiểu đội Dương Dương có năm người, ngoài cha con Trương Dịch thì những người khác đều là dị năng hoặc biến dị. Dù tác dụng không tốt lắm nhưng đột nhiên nghe thấy vẫn rất có thể hù dọa người khác. Mười người chưa thức tỉnh thì Dương Dương tuổi còn nhỏ, Trương Dịch bị tật chân, còn lại trong tám người, ngoài một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, một thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu trọc giống hòa thượng ra, thì tất cả đều là đàn ông tráng niên ba bốn mươi tuổi. Triệu Xuân dẫn đường kia thoạt nhìn cũng đã hơn ba mươi. Hai mắt Trương Duệ Dương nhanh như chớp nhìn chằm chằm một người đàn ông có ngoại hình rất đẹp nửa ngày, đến nỗi khiến người bị nhìn kia thấy xấu hổ, khi đang thầm nghĩ có phải mình đã chọc tới cậu nhóc này ở đâu hay không, liền nghe thấy nhóc con hô một tiếng “Cháu biết rồi, là ba ba của A Ô.” Có thể do quá hưng phấn, cậu nhóc luôn luôn hiểu lễ phép nay lại ngay cả tiếng chú cũng không gọi. Mọi người kinh ngạc khó hiểu, người đàn ông kia lại nhẹ nhàng thở ra, cười giải thích. Hóa ra anh ta tên là Lương Quan Luân, trước tận thế từng là một diễn viên điện ảnh kiêm ca sĩ nổi tiếng, A Ô trong lời Trương Duệ Dương kì thật là con trai trong một bộ phim truyền hình mà anh ta diễn. Bộ phim kia rất được giới nữ từ tám tuổi cho đến tám mươi tuổi yêu thích. Đương nhiên, chính anh cũng không thể ngồi kể rõ tình tiết, nhưng những người đang ngồi đây tuy chưa từng xem qua, cũng đã nghe về tên bộ phim này. Trương Duệ Dương hiển nhiên là xem khi ở cùng bà nội. “Hồi trước bà xã và con gái tôi vì bộ phim này mà giành TV suốt ngày, cuối cùng tôi bị đá ra khỏi cửa.” Một người đàn ông nhớ lại, đầu tiên là cười, rồi sau đó nước mắt đột nhiên chảy xuống. Tất cả mọi người trầm mặc, đều là đàn ông trưởng thành, chưa kết hôn chung quy chỉ là số ít, huống chi không có vợ con thì cũng có cha mẹ anh em, không có cha mẹ anh em, còn có bạn bè đồng nghiệp, nhưng hiện tại đến được đây chỉ còn lại chính bọn họ, bình thường vì sinh tồn mà suy nghĩ rất ít, hiện tại lại bị một câu nói trước kia chỉ là lời tán gẫu bình thường mà gợi lên quá khứ đau thương. Cảm giác thỏa mãn vì bình an khi đến khách sạn, một bữa no đủ một giấc ngủ ngon giảm bớt đi đáng kể. Người nhà bạn bè đều không có, còn giống con chuột trốn rồi lại trốn, sống sót như vậy đến tột cùng là có ý nghĩa gì chứ? “A Di Đà Phật!” Một tiếng niệm Phật trầm thấp giải cứu mọi người từ trong cảm xúc suy sụp, thanh niên đầu trọc mặc áo len sạch sẽ cùng quần bò chắp tay thành chữ thập, hạ mắt nói “Nếu tâm ý các vị thí chủ đã nguội lạnh, liền quy y cửa Phật đi.” Kiều Dũng bỗng nhếch râu lên, đạp một cước qua. Mắt thanh niên kia cũng không nâng lên, lại như có thể nhìn thấy, nhanh nhẹn nhảy tránh ra, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Kiều Dũng “Kiều thí chủ sao có thể thô lỗ như vậy?” “Tiểu hòa thượng Giới Sân, cậu ở đây bớt yêu ngôn hoặc chúng đi!” Kiều Dũng tức giận nói. Không nghĩ tới thanh niên kia thật sự là hòa thượng, những người khác đều ngạc nhiên, chẳng qua không đợi bọn họ truy vấn, Kiều Dũng lại mở miệng “Sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, cứ sống cho tốt, ít nghĩ mấy chuyện này đi.” Sau đó liền bàn qua chuyện dọn dẹp khách sạn cùng cách thức ở chung về sau với mọi người. “Mọi người có thể tới đây cùng nhau âu cũng là duyên phận, không cần phân ra người dị năng với người thường, tận lực hết khả năng là được rồi. Nếu nguyện ý, về sau hãy đồng tâm hiệp lực, chung sức đi tiếp trong tận thế này. Nếu không muốn, cũng không miễn cưỡng, chỉ cần không làm chuyện gì ngu xuẩn, tại khách sạn này mọi người vẫn là bạn bè, đợi sau khi rời khỏi muốn đi nơi nào hay gia nhập thế lực gì cũng được.” Nói đến đây, hắn quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt mang theo uy nghiêm không nói nên lời “Hiện tại tất cả tỏ rõ thái độ đi, trong lòng mọi người cũng dễ tính toán hơn.” Trương Dịch và Nam Thiệu đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Lý Mộ Nhiên, cục thịt Trần, thấy bọn họ không có ý phản đối, vì thế mỉm cười nói “Chân tôi không tiện, còn có một đứa con trai phiền toái…” Trương Duệ Dương mê hoặc ngẩng đầu nhìn về phía ba của mình, thầm nghĩ mình lại gây phiền toái rồi sao? Kiều Dũng vung tay lên, ngắt lời anh “Đừng nói mấy cái đó, cậu chỉ cần nói được hay không được thôi, nếu ai để ý, đương nhiên có thể không đồng ý gia nhập.” Dừng lại, hắn cảm giác vẫn nên giải thích suy nghĩ của mình thì tốt hơn “Ai cũng không thể biết bản thân có thể bị thương, tàn phế khi chạy trốn hay không, nếu cứ vậy mà bị đồng đội vứt bỏ thì tôi việc gì phải nói mọi người đi cùng nhau, chỉ cần tôi và Thạch Tam cũng đủ sống không tệ rồi.” Hắn nói đến phần này, có người cảm giác quả thật có lý, có người không suy tư gì liền đồng ý và cũng có người còn đang suy xét. Sau đó có một người lên tiếng “Anh Dịch và Trương Tiểu Dương đương nhiên không thành vấn đề, thế nhưng đội trưởng Kiều anh nói cho rõ ràng, nếu sau này gặp được một vài người sống sót không có năng lực gì, có phải cũng không phân tốt xấu mà thu hết vào đội hay không? Nếu đúng như vậy, tôi đây sẽ không gia nhập, tôi không muốn liều mạng nuôi vài kẻ rảnh rỗi đâu!” Kì thật đây cũng là lời đám Trương Dịch muốn hỏi, bốn người bọn họ đã dưỡng ra sự ăn ý không nhỏ, khả năng trong tận thế không tính là mạnh nhưng cũng không quá kém. Chẳng qua nếu bảo bọn họ đi gánh mạng của người khác thì lại không có khả năng này, cũng không có tâm tư ấy. Đương nhiên, nếu đối phương tự mình cố gắng, bọn họ dưới tình huống có năng lực cũng sẽ không keo kiệt đưa tay giúp đỡ. Giống như trước khi rời tiểu khu, mặc kệ người khác tin hay không, bọn họ vẫn đi nhắc nhở một chút. Kiều Dũng trầm mặc một lát, sau đó trả lời “Đương nhiên không. Sau ngày hôm nay, mọi người chính là một đội, thu nạp người mới, đương nhiên cần tất cả đồng ý. Nếu đến lúc đó làm trái điểm này, chân mọc trên người mình, cũng không ai ngăn được.” “Được, chúng tôi gia nhập.” Nghe đến đó, Trương Dịch mở miệng. Người đàn ông đặt câu hỏi kia cũng không dị nghị gì nữa, sau đó lần lượt, những người còn lại cũng đồng ý hết. “Tôi có thể gia nhập không?” Ngay khi trên mặt Kiều Dũng lộ ra nụ cười tươi, muốn cùng mọi người thảo luận vấn đề quản lý đoàn đội mới thành lập thế nào, một giọng nói đột ngột chen vào. Giọng nói trong trẻo, thoải mái khiến mọi người liên tưởng đến quả táo đỏ giòn ngọt lịm thường ăn trước khi tận thế. Rõ ràng là cảm giác rất tốt đẹp, thế nhưng khi tất cả đang cắn bánh rán uống cháo loãng kiêm nói chuyện, da đầu lại không nhịn được tê rần, trên lưng run rẩy, mặt lộ ra thần sắc đề phòng. Quay đầu lại, một thiếu nữ đứng ở cách đó không xa, chỉ một khoảng an toàn. Thiếu nữ mặc áo lông hồng, quần bò bó sát người, đi giày da, tóc buộc đuôi ngựa, làn da trắng nõn, mặt mày tinh xảo, đừng nói là ở tận thế, dù là trước tận thế cũng cực kỳ đáng chú ý. Trương Dịch, Nam Thiệu và Lý Mộ Nhiên liếc mắt nhìn liền nhận ra thiếu nữ này, chính là cô gái giàu có lúc trước trả số tiền lớn mua thuốc bọn họ lấy được từ trong bệnh viện. Lại nói tiếp, thiếu nữ này coi như từng giúp bọn họ, đáng tiếc tinh hạch còn đang ở phòng thuê trấn trên, chắc cũng mất luôn rồi. Chẳng qua bọn họ không vội lên tiếng, ở tận thế cái đầu tiên học được, chính là đề phòng nhân tâm. “Hết sức xin lỗi vì xuất hiện đột ngột thế này, trên thực tế tôi đến nơi này sớm hơn mọi người. Tôi ở tầng cao nhất, hôm qua thấy mọi người đang bận nên không quấy rầy.” Biểu hiện của thiếu nữ thật sự lễ phép, thêm cả vẻ ngoài, rất nhanh khiến cho không ít người có cảm tình. “Vừa rồi lúc xuống dưới nghe được mọi người nói chuyện, trong lòng nóng vội, không nhịn được mạo muội lên tiếng hỏi. Tôi là người dị năng không gian, còn là biến dị song hệ sức mạnh và tốc độ, tuyệt đối sẽ không vướng chân mọi người.” Nói đến đây, ánh mắt cô quét về phía Trương Dịch và Nam Thiệu, lộ ra nụ cười thân thiết tựa như quen biết.