Edit: Yến Phi Ly “Phải mất khoảng hai ngày… cũng có thể là ba ngày.” Ngày kế, khi bị hỏi về thời gian và hướng đi của con zombie đã tấn công khu dân cư, Khương Hồng cau mày cố gắng nghĩ lại. “Tôi trốn ở phía dưới không thấy được ánh sáng, ngủ mê mấy lần, đói bụng thì nhai gạo sống, ăn không được bao nhiêu cũng không nhận biết rõ thời gian, chẳng qua là cảm thấy rất đói rất khát, thời gian qua cực kỳ lâu.” Mấy ngày bị giam trong hầm có thể nói là quãng thời gian vất vả nhất cuộc đời cô, không chỉ tinh thần mà còn cả về thể chất. Lúc đó quá gấp rút, Triệu Đại Thành chỉ kịp ném cho bọn họ nửa túi gạo, chính là cái túi mà khi Trương Dịch kéo cô lên được cô nắm trong tay, hoàn toàn chẳng có chút nước nào. Thời gian gấp gáp, trong lúc vội vàng ai cũng quên mất. Khương Hồng không phải người dị năng hệ thủy, bởi vậy cô và Triệu Tân chỉ có thể nhịn. Có điều đói khát thì có thể chịu được, nhưng sợ hãi, bóng đêm, thiếu không khí cùng với mùi máu tanh và giọt máu róc rách chảy qua khe hở lại mỗi giờ mỗi khắc hành hạ họ. Họ không có cách nào ngủ say, mắt vừa nhắm sẽ rất nhanh thức tỉnh, trong tai có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập như nổi trống. Sống một ngày bằng một năm, không có đồng hồ làm sao biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu. Trong quãng thời gian đó cảm giác dài đằng đẵng cứ như đã qua mấy chục năm thậm chí là mấy trăm năm, mà chung quy họ lại biết rõ đó là không thể. Còn về con zombie biến dị kia rốt cuộc bỏ đi khi nào hay là đi đâu, vậy thì cô càng không thể biết được. Ngồi xổm ở trong hố đất cách lớp đá vốn dĩ không nghe rõ động tĩnh bên ngoài, tới khi Khương Hồng cảm giác thân thể sắp không chịu nổi mới bắt đầu muốn đi ra. Nếu như không phải vừa vặn gặp gỡ Nam Thiệu và Trương Dịch, chỉ sợ cô sẽ không đẩy nổi sàn nhà, cuối cùng vẫn sẽ chết mòn trong hầm cùng với Triệu Tân, cũng làm cho Triệu Đại Thành phí mạng. Chẳng thể hỏi ra nhiều thứ hơn từ Khương Hồng, Trương Dịch và Nam Thiệu cũng không có ý định tìm ra con zombie biến dị kia bằng được, gặp được rồi có thể diệt được nó hay không vẫn là chuyện chưa chắc chắn. Dù muốn loại trừ nguy hiểm cho người sống sót thì cũng không phải cứ vỗ ót xông lên là có thể làm, ở tận thế này thứ lợi hại hơn họ còn nhiều lắm, chỉ cần chút sơ sẩy là có thể có thể gục ngã ngay. Sở dĩ dò hỏi hướng đi của zombie biến dị, cũng là vì xem xét có thể tránh né được hay không, hiện tại không nắm chắc được thì chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó, cố gắng cẩn thận mà thôi. Không nghi ngờ chút nào, trong đội lại nhiều thêm hai người. Khương Hồng là người dị năng hệ hỏa, rèn luyện lâu như vậy trong tận thế lại được ăn hai bữa no, nghỉ ngơi một đêm thật tốt bèn có thể nhảy nhót tưng bừng, sức chiến đấu vượt xa Lan Lan. Cô không chỉ có thể tự vệ, còn có thể chăm sóc được cho Triệu Tân, hoàn toàn không khiến hành trình của họ tăng thêm áp lực. Trương Duệ Dương vô cùng vui sướng khi trong đội có thêm một người bạn nhỏ, nhưng đáng tiếc Triệu Tân không để ý tới nhóc, hoặc là nói Triệu Tân chẳng để ý tới bất kỳ ai cả, cuối cùng cậu nhóc không thể làm gì khác hơn là ấm ức đi theo Lan Lan. Ít nhất Lan Lan vẫn có tiếng nói chung với nhóc. “Cách nơi ở của chúng tôi hai mươi mấy dặm còn có một nhóm người, không biết bọn họ có bị zombie biến dị phát hiện không nữa.” Sau khi đi được mười mấy phút, Khương Hồng đột nhiên nhớ tới mà nói. “Một nhóm người sao? Có bao nhiêu người? Lai lịch thế nào? Sao họ không ở chung với các cô vậy?” Trương Dịch hơi ngạc nhiên, lập tức bèn hỏi liên tiếp. Dù sao theo như lời cô nói, hai bên cách nhau không quá xa, hơn nữa còn biết đến sự tồn tại của đối phương, chẳng phải là nên sáp nhập ở cùng một chỗ sao? Dẫu sao với tình thế trước mắt hợp lực có thể nâng cao xác suất sinh tồn hơn so với phân tán nhiều. “Có chừng mười người thì phải, chúng tôi từng thấy họ mấy lần. Họ mới tới từ mấy tháng trước thôi, lúc vừa tới thì còn ở cùng chúng tôi, trông cũng rất có năng lực nhưng họ kiêu căng tự mãn, chúng tôi không giữ được bọn họ.” Khương Hồng nghĩ lại rồi kể. “Nhưng có vẻ như họ cũng đi xa không nổi, đến ở đây một thời gian bèn chuyển đi, thỉnh thoảng còn tới chỗ chúng tôi đổi ít đồ, trao đổi chút tin tức.” Nghe thì có vẻ như quan hệ đôi bên cũng không tệ lắm. Trương Dịch khá là bất ngờ, đương nhiên, càng bất ngờ chính là nhóm người mới đến chỉ có mười người, số lượng như thế thì cũng quá ít. “Bọn họ ở đâu?” Anh hỏi rồi thầm suy tính xem có nên ghé qua chào hỏi một chút hay không. Khương Hồng nói một phương hướng đại khái, vừa vặn cùng hướng với nơi mà cả nhóm định đi, bớt cho bọn họ khỏi phải lựa chọn phiền phức. Đi về phía trước khoảng ba mươi dặm là một huyện lớn, cũng là huyện cuối cùng của tỉnh Vân Châu, đi qua sẽ là một tỉnh khác. Tỉnh Vân Châu nổi danh về non xanh nước biếc, mà huyện này lại càng xinh đẹp, có núi tuyết, có hồ nước xanh ngát, có quần thể kiến trúc cổ bảo tồn ngàn năm, là thánh địa du lịch vang danh cả trong và ngoài nước. Tại phía tây nam cách huyện mười mấy dặm, sau lưng là núi phía trước là hồ có xây một loạt biệt thư tư nhân. Mà nhóm người Khương Hồng nói tới đang sống ở chỗ này, chỉ có điều cụ thể ở nơi nào thì không ai biết. Trương Dịch cho là bọn họ còn phải tốn chút thời gian tìm kiếm, đương nhiên, có Nam Thiệu ở đây thì việc tìm kiếm cũng không quá khó khăn, nhưng sau nửa giờ, anh bèn biết chẳng cần phí sức nữa. Không chỉ không cần đi tìm nơi nhóm người kia cư ngụ, mà lại càng không cần lo lắng hướng đi của con zombie biến dị nữa, bởi vì bọn họ đã cực kỳ bất hạnh đụng trúng. “Là nó! Là nó!” Trốn ở sau núi đá nhìn về chiến trường phía trước, Khương Hồng hoảng sợ thiếu chút nữa hét lớn, khó khăn lắm cô mới khắc chế được, lại tốn chút thời gian để khôi phục bình tĩnh rồi mới tỉ mỉ nhận ra nhóm người đang chiến đấu với zombie: “Là bọn họ đó.” Cách chỗ họ nấp hơn trăm mét là một trạm xăng dầu bỏ hoang, bên cạnh trạm xăng còn có vài nhà cửa thưa thớt như là quán cơm, khách sạn, xưởng sửa xe ô tô,…. Mà lúc này, trên con đường trước trạm xăng có năm người đang hợp sức đối phó với một con zombie biến dị hình thể to lớn. Con zombie này không gầy trơ cả xương hay màu da xám xịt như hầu hết đồng loại của nó. Nó không chỉ cao mà còn rất béo, cực kỳ béo, đầu trơn nhẵn không có một cọng lông, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra màu sắc tái nhợt chết chóc, ngoài da phủ kín mạch máu màu xanh đen, hơi giống như người khổng lồ xanh sau khi biến hình. Trên người nó còn dính chút vải vóc rách rưới che lại nơi quan trọng, nhất thời cũng không nhận rõ khi còn sống là nam hay nữ. Mấy chuyện này đều là thứ yếu, trọng điểm là dù phù thủng thành như vậy, động tác của nó lại cực kỳ nhanh nhẹn, lực bật nhảy kinh người. Xem tỉ mỉ một chút thì năm người kia vốn không phải đang vây giết nó, mà là bị nó giam giữ, muốn chạy cũng không dám chạy, đánh thì đánh không lại, tình hình cực kỳ không ổn. Trương Dịch và Nam Thiệu vốn định quan sát thêm một lát, ai ngờ con zombie kia tựa hồ nhận ra được sự tồn tại của bọn họ, nhìn về bên này một thoáng, thế tiến công đột nhiên mãnh liệt hơn, tình cảnh của năm người kia lập tức trở nên càng gian nan. Nếu như không phải hợp tác với nhau đã quen, gian nan hỗ trợ lẫn nhau thì chỉ sợ họ đã bắt đầu giảm quân số, dù là như vậy, trên người bọn họ vẫn bị thương chẳng hề nhẹ. Cho dù là người dị năng thì khi bị nhiễm virus từ zombie biến dị vẫn sẽ không có cách nào miễn dịch. Hoặc là hiếm thấy mà thức tỉnh lần thứ hai, hoặc là biến thành zombie càng lợi hại hơn, gây cho người sống sót vốn đã gian nan để sinh tồn lại càng khổ sở hơn. Trương Dịch và Nam Thiệu không dám trì hoãn nữa, căn dặn Khương Hồng với sắc mặt trắng bệch, trong mắt lóe sợ hãi và hận thù một tiếng, bảo cô chăm sóc cho mấy đứa trẻ rồi lập tức xông ra ngoài. “Này người anh em, mẹ nó, chớ tới chịu chết, không đánh nổi thứ này đâu, mau chạy đi!” Năm người bên kia đang bị zombie biến dị làm cho phải chật vật đỡ trái hở phải, khi nhìn thấy hai người lại không hề lộ ra vẻ mừng rỡ, ngược lại là một người trong đó rống to lời cảnh báo. Cả Trương Dịch và Nam Thiệu đều bất ngờ, không nghĩ tới những người này làm việc còn rất chú ý, vốn là đã có ý định cứu người, lúc này hiển nhiên càng không thể thấy chết mà không cứu. Đương nhiên, nếu như khi đối phương nhìn thấy bọn họ lại có ý đồ gắp lửa bỏ tay người vậy thì cũng không chắc là họ có xoay người bỏ đi hay không. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cứu người quan trọng nhất, Nam Thiệu cũng không che giấu nữa, hắn kéo áo nửa người trên, cánh sau lưng phần phật mở ra, hăng hái nhằm về phía con zombie kia. Trương Dịch hơi chậm hơn chút, ngay khi Nam Thiệu thu hút sự chú ý của con zombie, anh vừa vặn chạy tới, thân thể ép sát trượt dài trên mặt đất, chém một đao chém về phía chân nó. Trong nháy mắt đao bổ trúng hệt như chém vào áo bông, không lưu lại một chút dấu vết nào, lúc này Trương Dịch mới biết con zombie này khó đối phó biết bao. Cũng may anh đi lên từ tầng thấp nhất, một đường gặp gỡ đều là quái vật có sức phòng ngự vượt xa khả năng tấn công của anh cho nên sớm đã có cách ứng đối. Sau khi thử chém vào vị trí đồng nhất vẫn không thấy hiệu quả, anh bèn quyết đoán rót lực vào lưỡi dao, khi tấn công không dùng mục đích phá vỡ làm trọng điểm, mà là sức mạnh bỗng nhiên bạo phát, xuyên qua lớp da và cơ, lực chấn động trực tiếp tác dụng lên xương cốt. Một lần không thành thì dùng thêm nhiều lần, chắc chắn sẽ có hiệu quả. Đương nhiên, nếu như con zombie này đã biến xương cốt cứng như kim cương, vậy thì anh cũng chỉ có thể bó tay. Trong nháy mắt hai người gia nhập, áp lực đè lên năm người kia giảm đi rất nhiều, nhưng bọn họ cũng không lập tức trốn chạy, mà là chỉnh đốn lại tinh thần gia tăng dị năng cùng tấn công. Sức mạnh của con zombie này lớn vô cùng, mà độ nhanh nhẹn cũng cao, sức phòng ngự lại kinh người nên rất khó gây ra tổn thương cho nó, ngược lại nếu như bị nó đụng tới, nhẹ thì rơi thịt gãy xương, nghiêm trọng chỉ sợ sẽ bị vỗ thành thịt vụn. Điều đáng mừng duy nhất chính là nó không có dị năng đặc biệt gì, trí thông mình cũng bình thường, bằng không cho dù là Nam Thiệu và Trương Dịch hẳn cũng sẽ phải đau đầu. Nhưng bây giờ có Nam Thiệu lợi dụng khả năng linh hoạt quấn lấy nó, những người khác chỉ cần dốc hết sức tấn công thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Ước chừng là cảm thấy nguy hiểm, zombie biến dị nỗ lực chạy trốn nhiều lần nhưng đều bị Nam Thiệu ngăn lại. Sau năm phút, thân thể nó đột nhiên thấp xuống, nghiêng về phía trước lung lay vài cái, xương đùi rốt cục bị Trương Dịch kiên nhẫn tìm cơ hội chém nát nên ảnh hưởng tới hành động, Nam Thiệu nhân cơ hội hóa tay thành chân kiến, đâm vào trong mắt của nó. Ầm! Ầm! Ầm! Những người khác cũng lần lượt đập dị năng lên trên người nó. Bịch! Thân hình to lớn ngã vào trong lớp tuyết lầy lội, bắn lên một đống tuyết và bụi đất. Nam Thiệu và Trương Dịch hoàn toàn bình thường, dù sao con zombie này không phải thứ khó đối phó nhất mà họ từng gặp phải, năm người khác thì lại thở phào nhẹ nhõm. “Đa tạ các anh giúp đỡ, tôi tên là… Ôi chao? Trương Dịch? Nam Thiệu?” Một người cầm đầu đi tới, vốn định cảm ơn lại lập tức nhận ra hai người, kinh ngạc gọi ra. Trước đó Trương Dịch và Nam Thiệu vội vàng cứu người, cũng không để ý mặt mũi đối phương, khi bị gọi tên mới ngạc nhiên nghiêm túc liếc mắt nhìn. Không nhìn thì thôi, nhìn mới biết đúng là người quen cũ. “Đàm Khuê Phong!” Đàm Khuê Phong là người cũng rời khỏi thị trấn Vọng Dương với họ, lúc trước khi trận mưa lớn đổ xuống, bọn họ đang diệt trừ zombie ở huyện Tử Vân, sau đó bởi vì trực giác của Nam Thiệu cùng với sự quyết đoán của Kiều Dũng mà cả đám theo Trương Dịch đội mưa rời khỏi tiểu khu, đồng thời chạy nạn đến khách sạn ở huyện Tử Vân. Trong số đó có Đàm Khuê Phong, đôi bên xem như là từng kề vai chiến đấu, có chút ân tình cũ. Sau đó Đàm Khuê Phong và Chu Đồng đều thức tỉnh dị năng, đi theo Hàn Linh và tách khỏi mọi người. Giờ đây không nghĩ tới lại gặp gỡ ở nơi này, cũng có thể coi là gặp được bạn cũ nơi đất khách quê người. Ánh mắt Trương Dịch quét một vòng qua bốn người còn lại, quả nhiên thấy Chu Đồng cũng ở đây. Chu Đồng mỉm cười gật đầu với họ, xem như chào hỏi đơn giản. “Trương Dịch trẻ ra nhiều quá, trở nên đẹp trai hơn hẳn, thiếu chút nữa tôi cũng không dám nhận đâu.” Đàm Khuê Phong cười cho Trương Dịch một cái ôm rồi nói, nhìn qua có vẻ hắn cực kỳ vui mừng. Ở tận thế này, tách ra còn có thể gặp lại là điều cực kỳ hiếm thấy, dù cho quan hệ đôi bên bình thường thì vẫn rất đáng để vui vẻ, huống hồ vừa nãy lại một lần nữa sóng vai chiến đấu với nhau. “Nam Thiệu vẫn đẹp trai như trước ha!” Hắn lại đưa tay cho Nam Thiệu một cái ôm đầy nhiệt tình, sau đó quan sát tỉ mỉ đôi cánh sau lưng Nam Thiệu, thở dài nói: “Cậu còn mọc thêm cánh nữa, quá trâu bò rồi!” Nam Thiệu mỉm cười không giải thích, chỉ im lặng thu cánh về. Lúc này thấy zombie đã được giải quyết, bầu không khí đôi bên tựa hồ còn rất hòa hợp, Khương Hồng bèn dẫn ba đứa trẻ đi tới, thuận tiện giúp Nam Thiệu nhặt áo để mặc lại. Nam Thiệu tiếp nhận quần áo, chặm rãi mặc vào. Trương Dịch đưa mắt quan sát Đàm Khuê Phong và Chu Đồng, phát hiện bọn họ già đi rất nhiều so với lúc trước khi rời khỏi huyện Tử Vân, trên người mang theo cảm giác mệt mỏi nặng nề, dường như bị đè lên một tảng núi lớn vậy. Lúc này dù cho nhìn như đang tươi cười, cũng không xóa đi được tang thương nơi đuôi mày khóe mắt. “Sao các anh lại ở đây?” Trương Dịch cũng mừng rỡ, nhưng anh lại không có tâm tư ôn chuyện, mà là nhìn bọn họ người nào người ấy đều bị thương, nói: “Trước tiên tìm một nơi xử lý vết thương của mấy anh đi đã.” Đàm Khuê Phong vốn là ý cười đầy mặt bỗng lướt qua nét bi thảm, không nói tiếp đề tài của trương Dịch mà là bảo: “Chúng tôi ở gần đây, cùng tới đó ngồi một chút đi, nghỉ ngơi trước đã.” Đối với chuyện Trương Dịch mang theo mấy đứa trẻ và phụ nữ, hắn có vẻ hơi kinh ngạc. Nhưng hắn nhận ra Khương Hồng nên có thể đoán được bọn họ hẳn là đi từ khu dân cư bên kia lại đây. Vốn Đàm Khuê Phong có việc cũng cần tới khu dân cư, lúc này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nên chỉ có thể tạm thời hủy bỏ hành trình. Trương Dịch cũng muốn đi tới nơi bọn họ ở, nghe vậy bèn vui vẻ đáp ứng. Lúc này trong năm người có một người đào tinh hạch của zombie biến dị ra, giao cho Đàm Khuê Phong, Đàm Khuê Phong bèn đưa ngay tới trước mặt Nam Thiệu. Nam Thiệu cũng không khách sao mà trực tiếp nhận luôn. Mọi người vừa đi đường vừa tán gẫu, từng người kể về chuyện đã trải qua. Khi nghe thấy nhóm Trương Dịch đã từng đi qua căn cứ Bách Hiệp, trên mặt Đàm Khuê Phong và mấy người phía sau không hẹn mà cùng hiện lên vẻ phức tạp. “Việc này nói ra thật xấu hổ, chúng tôi cũng đi ra từ Bách Hiệp.” Đàm Khuê Phong chỉ nói một câu đơn giản, không kể cụ thể chuyện bọn họ gặp phải ở Bách Hiệp. Những chuyện kia thực sự cũng không hay ho lắm để kể lại. Kí ức trước khi bọn họ thành lập Bách Hiệp không khác mấy với điều Sử Hạo nói. Sau khi rời Bách Hiệp, bởi vì một vài nguyên nhân mà họ không muốn gia nhập căn cứ, nhưng lại không muốn cách cộng đồng quá xa, cuối cùng đi tới đây, phát hiện khu dân cư của nhóm Khương Hồng, người không nhiều, thực lực bình thường, không nguy hiểm gì cả, vì vậy đã ở lại gần đây, thỉnh thoảng giúp đỡ lẫn nhau trao đổi tin tức và vật tư, cuộc sống coi như vững vàng. Lần này họ đang chuẩn bị qua bên đó, ai biết lại gặp phải zombie biến dị ở trên đường, suýt chút nữa toàn quân đã bị diệt. “Khu dân cư đã không còn nữa.” Trương Dịch nói rồi liếc mắt nhìn Khương Hồng và Triệu Tân, “Chỉ còn sót lại hai người họ thôi, may là trốn trong hầm mới tránh được một kiếp.” Đàm Khuê Phong thầm hít sâu một hơi. “Cũng do con zombie biến dị kia gây ra. Chúng tôi đang muốn đến chỗ mọi người xem thử có sao không, thuận tiện thông báo một tiếng, ít nhất có thể chuẩn bị.” Trương Dịch nói tiếp, sau đó nở nụ cười, “Đâu ngờ được lại là người quen cũ.” Trong lúc nói chuyện đã đi đến nơi. Như lời Khương Hồng nói, đây là một khu biệt thự ven hồ, các biệt thự cách nhau mấy trăm mét, không quấy rầy lẫn nhau. Biệt thự xây ven hồ, dựa theo thế núi, có tới hơn trăm căn, có thể tưởng tượng trước tận thế là cảnh tượng tráng lệ khiến người khác hâm mộ nhường nào. Lúc này mặt hồ đã kết băng, bị một lớp tuyết thật dày bao phủ nên vô cùng trống trải, là nơi không có thực vật biến dị sinh trưởng hiếm thấy. Xung quanh biệt thự lại có rất nhiều thực vật biến dị, thậm chí có nơi đã hoàn toàn bị thực vật biến dị chiếm đóng phá hủy, biến thành phế tích. Nhóm Đàm Khuê Phong ở trong một căn biệt thự bên hồ, gần đó không có thực vật biến dị, hoặc là đã bị bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn vương vãi phần còn lại của chân tay đã bị cụt gãy cùng với máu đen và nội tạng của zombie. Xung quanh, ngoại trừ phía hồ, ba khu còn lại đều có thực vật biến dị và biệt thự che chắn nên rất kín đáo. Ra vào đều qua đường trượt tuyết trên hồ, hơn nữa họ tự chú ý, lại có gió tuyết che lấp, thường không để lại dấu vết gì. Đó cũng là nguyên nhân khiến nhóm Khương Hồng mặc dù vẫn luôn biết bọn họ ở nơi đây  nhưng lại không biết vị trí cụ thể. Bởi vì Nam Thiệu và Trương Dịch đều là người quen cũ, đồng hành lại là phụ nữ trẻ em, cho nên họ mới mang người về, bằng không, chỉ có thể chào tạm biệt từ trên đường bên ngoài. Trong biệt thự còn bốn, không, chính xác là năm người, nhưng một người không lộ diện. Trong số bốn người có một nam một nữ tuổi tác đã lớn, tóc ngả màu hoa râm. Thấy nhóm Đàm Khuê Phong ra ngoài không lâu đã trở lại, còn bị thương và dẫn theo mấy người xa lạ, bọn họ đều rất giật mình, vội vã dò hỏi đã xảy ra chuyện gì. Khi biết là gặp phải zombie biến dị, trong nháy mắt sắc mặt bọn họ hết sức khó coi. “Vậy các cậu còn trở về làm gì? Chờ virus phát tác chẳng phải sẽ hại chúng tôi sao?” Trong khi những người khác đang trầm mặc, người phụ nữ trung niên đột nhiên bạo phát, giọng sắc bén chất vấn. “Lệ Phân!” Người đàn ông trung niên vội vã hô một tiếng, muốn ngăn cản lời nói lạnh lùng của bà ta. “Gọi cái gì mà gọi? Tôi nói sai à? Cục cưng tốn nhiều tâm huyết giúp bọn họ thức tỉnh dị năng, kết quả lại nuôi ra một đám vô dụng, chẳng kẻ nào bảo vệ được con mình, bây giờ lại còn bị zombie cào. Mấy người không biết hậu quả khi bị zombie cào sao? Có ai mà không biết cơ chứ? Có mấy ai có thể sống sót đâu? Nếu mấy người thật sự là đàn ông thì tự kết liễu đi, tránh gây liên lụy đến người khác.” Người phụ nữ trung niên quở trách không ngừng, không kiêng dè mặt mũi hay tâm tình người khác chút nào. “Đủ rồi…” Người đàn ông trung niên vội vàng kéo vợ mình đi, vừa đi vừa quay đầu áy náy giải thích với nhóm Đàm Khuê Phong: “Tính tình dì Tôn của mấy cậu vốn nóng nảy, không có ý xấu đâu, mấy cậu chớ chấp nhặt với bà ấy nhé!” Đàm Khuê Phong cười khẽ, đột nhiên cao giọng nói: “Dì Tôn, dì yên tâm, chúng tôi chỉ trở về báo tin mà thôi, xong rồi sẽ lập tức đi tự sát, tuyệt đối không liên lụy đến mấy người.” Nói xong lời không biết là thật lòng hay chỉ vì tức giận này, trong nháy mắt, hắn ta như đã nghĩ thông suốt điều gì, cả người dường như trở nên rộng rãi sáng sủa hơn. Không biết là vừa lòng đẹp ý hay là mạnh miệng nhẹ dạ, sau khi người phụ nữ kia nghe thấy lại thật sự ngậm miệng lại, để chồng kéo bà ta về phòng. Ngoại trừ Đàm Khuê Phong, sắc mặt mấy người ở trong sảnh lớn của biệt thự đều nặng nề khiến đám Trương Dịch rất khó xử. “Được rồi, đừng trưng ra vẻ mặt ủ rũ nữa, từ sau khi tận thế đến, chẳng phải là ai rồi cũng sẽ có ngày này sao. Nếu như không phải có cô chủ, không biết chúng ta có thể sống đến bây giờ hay không nữa.” Đàm Khuê Phong nói với những người khác, sau đó quay sang bắt chuyện với đám Trương Dịch. “Chúng tôi cũng biết không nên trở về, nhưng nếu như năm người đều đi hết, chỗ này chỉ còn sót lại vài người, hơn nữa cô chủ còn…” Hắn giải thích với nhóm Trương Dịch, nói tới đây thì ngừng một lát, sau đó mới tiếp lời: “Nếu hai cậu không có nơi nào cần đi thì hãy ở lại đây, dù sao đi khắp nơi sẽ rất nguy hiểm.” Hiển nhiên hắn muốn kéo hai người có thực lực mạnh mẽ về giúp đỡ cho bạn mình, tránh việc sau khi mấy người bọn họ xong đời thì không chịu đựng nổi. “Chúng tôi muốn tới căn cứ thủ đô.” Trương Dịch liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý nghĩ của Đàm Khuê Phong, anh cũng không làm rõ mà chỉ uyển chuyển cự tuyệt. Hơn nữa cũng không định để Lan Lan ở lại đây. Còn Khương Hồng và Triệu Tân thì phải xem ý của cô thế nào. Trong mắt Đàm Khuê Phong loé lên vẻ thất vọng, nhưng hắn không miễn cưỡng. “Thủ đô hả? Vậy thì cũng xa lắm đấy, mang theo trẻ con chỉ sợ hành trình này không dễ đi.” Hắn nói, lộ ra sự lo lắng, sau đó chuyển đề tài: “Lần này từ biệt, sau này thật sự không còn cơ hội gặp mặt nữa, tôi ở đây chúc các cậu thuận buồm xuôi gió vậy.” Trong lời nói của hắn mơ hồ có ý vĩnh biệt. “Anh Đại Khuê, bị zombie cắn không nhất định sẽ chết, có thể thức tỉnh dị năng lần thứ hai mà. Đừng nghe bà lão kia nói, các anh có thể sống.” Hai người ở lại canh giữ biệt thự nghe xong không chịu nổi nữa, chen vào an ủi. “Không phải căn cứ Bách Hiệp đã có thuốc kháng virus sao, lúc đi mọi người không mang theo chút nào à?” Trương Dịch hỏi. “Lúc trước đi quá gấp, không kịp mang.” Đàm Khuê Phong cười khổ. Trong chuyện này có chút nỗi niềm khó nói, mà hắn lại không muốn lộ ra, bọn họ là một đám người thất bại bị đuổi khỏi căn cứ, ai sẽ cho bọn họ cơ hội mang theo thứ gì cơ chứ. Cuối cùng Trương Dịch cũng hiểu tại sao lúc trước khi nhắc tới việc chữa thương bọn họ lại nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt còn bi thảm, hiu quạnh như thế, ra là thấy kết quả đã định, nên dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa, trực tiếp lo liệu hậu sự. Nghĩ vậy, anh liếc mắt nhìn Nam Thiệu. Có Nam Thiệu ở đây, có lẽ những người này không chết được. “Xem ra vẫn cần tôi ra tay.” Nam Thiệu cũng không làm bộ làm tịch, cười nói, “Nhưng phải nói rõ trước, nếu như tôi ra tay thì mọi người sẽ không có cơ hội thức tỉnh dị năng lần thứ hai.” Đám Đàm Khuê Phong ngơ ngẩn không rõ ý của Nam Thiệu. Đến khi Trương Dịch giải thích, bọn họ không khỏi vui mừng khôn xiết. Vốn cho là đã đến đường cùng lại đột nhiên thấy được hi vọng sống sót, dù là ai cũng không thể giữ được tỉnh táo nữa. Nếu như là một người, thật ra Nam Thiệu có thể chờ đối phương thức tỉnh thất bại, bắt đầu zombie hóa mới ra tay cứu giúp. Nhưng bọn họ có năm người, nếu virus đồng thời phát tác, cho dù năng lực của Nam Thiệu mạnh hơn nữa cũng không thể cứu được tất cả. Bởi vậy, bây giờ chỉ có thể cho bọn họ hai lựa chọn, hoặc là chờ đợi thức tỉnh dị năng, hoặc là từ bỏ thức tỉnh, giữ mạng là trên hết. Sau khi năm người vốn đang kích động vì có thể kiếm về một mạng bình tĩnh lại suy nghĩ, vậy mà tất cả lại chọn muốn thử xem có thể thức tỉnh lần hai hay không. “Các cậu biết mà, tôi nhờ vào cô Hàn Linh mới có được dị năng. Trên thực tế, không chỉ tôi mà bảy người ở đây đều là như vậy.” Đàm Khuê Phong giải thích. “Không sợ nói cho hai cậu nghe, chúng tôi đã phát hiện một việc từ lâu rồi, chúng tôi muốn tăng cao thực lực sẽ khó hơn người tự thức tỉnh vô số lần, không chỉ số lượng tinh hạch mỗi ngày có thể hấp thu bị hạn chế, hơi nhiều chút thôi thì kinh mạch sẽ chịu không nổi, mà điều khiến người ta sầu lo hơn chính là khi cùng hấp thu một lượng tinh hạch tương đương thì phạm vị tăng dị năng của chúng tôi cũng chỉ bằng một phần tư người dị năng tự nhiên.” “Hiện tại zombie và sinh vật biến dị tiến hóa càng lúc càng nhanh, với thực lực của chúng tôi thì đối phó đã có chút vất vả. Nếu như chỉ là người bình thường, không ai có dũng khí đang yên đang lành để cho zombie cào hai lần chỉ vì cơ hội thức tỉnh dị năng lần thứ hai. Nhưng bây giờ nếu bị thương rồi lại có cậu ở đây, xác suất vượt qua virus phát tác nhiều hơn mấy phần, chúng tôi cũng muốn thử xem.” Nói xong lời cuối, Đàm Khuê Phong trầm mặc vài giây, rồi bổ sung thêm một câu: “Không ai muốn mãi là kẻ yếu.” “Thực ra các anh không cần phải như vậy, chỗ tôi có hai bộ công pháp, cho dù không phải là người thức tỉnh, sau khi rèn luyện thì thực lực cũng có thể càng ngày càng mạnh.” Trương Dịch kiến nghị. Sau khi Đàm Khuê Phong tỉ mỉ dò hỏi đặc điểm công pháp cùng với thời gian hiệu quả, thương lượng phút chốc với mấy người khác, cuối cùng năm người vẫn không đổi ý. Một cái lập tức thấy rõ hiệu quả, một cái thì cần thời gian từ từ nghiệm chứng, nên chọn cái gì vừa xem đã hiểu ngay. Giống như một người đói bụng sắp chết, giữa một đống thức ăn có khả năng chứa độc và một công việc giúp cả đời không lo, anh ta nhất định sẽ chọn cách trước. Cách đó có khả năng sẽ bị độc chết, cũng có khả năng còn cơ hội sống sót, nhưng cách sau lại là sắp chết đói, có công việc thì có tác dụng quái gì. Đối với sự lựa chọn của bọn họ, Nam Thiệu không tỏ rõ ý kiến, chỉ hỏi một câu Hàn Linh ở đây phải không, nhận được câu trả lời khẳng định, mà sau khi biết đôi vợ chồng trung niên kia chính là cha mẹ Hàn Linh, hắn bèn đồng ý bảo vệ bọn họ chống lại virus. Đương nhiên, đồng ý thì đồng ý, hắn không bảo đảm có thể khiến năm người đều bình an vượt qua. Có lẽ là vì bận tâm đến suy nghĩ của cha mẹ Hàn Linh, trước khi hoàn toàn giải trừ uy hiếp của virus, bọn họ không định tiếp tục ở lại biệt thự này, mà là thay đổi một căn biệt thự khác cách nơi này một đoạn. Ý định ban đầu của đám Đàm Khuê Phong là Trương Dịch mang theo những người khác ở lại đây, chỉ cần Nam Thiệu đi với hắn là được rồi. Nhưng Trương Dịch không thể tách khỏi Nam Thiệu, mà rõ ràng Khương Hồng và Lan Lan cũng tin tưởng hai người  hơn, vì vậy tất cả đều đi. “Một đám ngu si. Ngoại trừ không gian của cục cưng nhà mình thì còn ai có bản lĩnh giải trừ được virus, đừng để người ta lừa còn cười ngây ngô.” Mẹ Hàn Linh vẫn luôn trốn sau cửa nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn họ, nhìn qua cửa sổ thấy phụ nữ và trẻ nhỏ đều đi theo mấy người có bệnh độc sang bên kia, không nhịn được mà mắng. “Đừng nói như vậy, nếu họ thật sự có thể trị hết thì chuyện này hoàn toàn có lợi với chúng ta. Một nhà ba người chúng ta cần dựa vào bọn họ bảo vệ đấy, một lần mất đi năm người, hai người còn lại sợ là cũng vô dụng.” Hàn Trường Chinh khuyên bảo. Có lẽ cảm thấy lời chồng nói rất có đạo lý, Tôn Lệ Phân mím môi, cuối cùng không lên tiếng nữa. Bởi vì có Hàn Linh, cũng bởi vì tình huống bây giờ của đám Đàm Khuê Phong, nhóm Trương Dịch không thể không tạm hoãn hành trình, ở lại nơi đây. Có lẽ là một ngày, cũng có lẽ là mấy ngày, cho nên sau khi vào ngôi biệt thự kia, bọn họ vẫn bỏ công thu dọn bên trong một lượt. Mấy người Đàm Khuê Phong thừa dịp virus chưa phát tác mà tới hỗ trợ. Ngoại trừ Triệu Tân ôm chó bông ngồi xổm trong góc ngẩn người, tất cả mọi người đều không hề nhàn rỗi. Nhìn cảnh tượng náo nhiệt, những người khác không có cảm giác gì nhưng Khương Hồng lại hơi hoảng hốt, trong phút chốc tưởng như nơi đây sắp thành ngôi nhà lâu dài của bọn họ. Nhà, một chữ xa xỉ cỡ nào. Ai có thể ngờ được, hơn một năm trước đây, cô có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. “Ở đây ít người quá, có nhiều người mới vui.” Lan Lan ôm một đống vải sợi bông chẳng biết tìm được ở đâu đi qua, không biết đang nói chuyện cùng ai. Khương Hồng lấy lại tinh thần, cười mỉm tiếp tục lau chùi tro bụi. Trước tận thế, ai mà chẳng có một gia đình có chứ. “Nhiều phòng đẹp quá, ba ơi, buổi tối chúng ta ngủ phòng nào?” Trương Duệ Dương chạy từ tầng trên xuống, vọt ra cửa, hỏi Trương Dịch đang bổ củi trong sân. “Ngủ phòng khách.” Trương Dịch không quay đầu lại đã nói. Bao nhiêu người, ở nơi thế này nào dám tách ra ngủ, có chuyện muốn cứu viện cũng không kịp, huống hồ còn có mấy người mang virus có thể phát tác bất cứ lúc nào. “Ồ.” Trương Duệ Dương hơi thất vọng, sau đó lại phấn chấn, “Vậy con đi tìm đệm.” Loại thời tiết này mà ngủ trên sàn nhà sẽ rất lạnh, tốt nhất nên trải đệm hoặc tấm gỗ, đệm ghế sô pha gì đó, từ khi theo hai người ba ra bên ngoài nhóc đã học được việc này từ lâu. “Chú ý an toàn nhé.” Trương Dịch thuận miệng căn dặn một câu. Nhưng nói đi nói lại, anh vẫn rất yên tâm đối với đứa con nhà mình. Một tay Nam Thiệu xách hai thùng, mình hắn mang bốn thùng tuyết từ trong hồ trở về, đám Đàm Khuê Phong đã nhóm lò sưởi âm tường, không khí ấm áp dần lan ra toàn bộ phòng khách. Những người khác lau nồi, làm đồ ăn, nhanh chóng dọn dẹp biệt thự đủ để ở lại. Đêm đến, có người bắt đầu bị virus phát tác. Để phòng ngừa việc người nọ không khống chế được chính mình, mọi người tìm dây thừng trói chặt lại. Nhưng không nhốt riêng vào phòng mà là để trong sảnh, do Nam Thiệu quan sát quản chế. Thời gian mọi người bị zombie tổn thương không khác mấy, cho nên có người đầu tiên, người thứ hai người thứ ba cũng xuất hiện ngay sau đó, năm người nhanh chóng bị trói thành bánh chưng. Bởi vì vẫn còn chút lý trí, hoặc có lẽ là đang nỗ lực bảo trì đầu óc tỉnh táo, bọn họ còn thỉnh thoảng trêu chọc lẫn nhau. Trương Dịch thì đang ngồi chờ cách bọn họ xa hơn một chút, làm việc của mình. Khương Hồng và Lan Lan lần đầu tiên thấy cảnh tượng thế này nên liên tiếp nhìn sang, vừa hiếu kỳ vừa bận tâm. “Các anh phải cố gắng chống đỡ, nếu không biến thành zombie thật rồi thì tôi sẽ không khách sáo đâu, ngoại trừ làm thịt các anh thì còn có thể bổ đầu các anh ra lấy tinh hạch.” Nam Thiệu ném một que củi vào lò sưởi âm tường, vừa cười vừa nói. Nghe vậy, gân xanh trên thái dương đám Đàm Khuê Phong phồng lên, biểu hiện trên mặt lập tức trở nên vặn vẹo, có hai người ý thức vốn hơi mơ hồ, bị dọa đến mức tỉnh táo lại vài phần. “Nam Thiệu à, dù sao chúng ta cũng từng sóng vai chiến đấu… Ôi ôi… Người anh em, nếu tôi biến… biến thành zombie thật, cậu giết tôi cũng không sai… Ôi… Nhưng có thể… chết toàn thây được không…” Đàm Khuê Phong thở hổn hển khó khăn, giãy giụa nói. “Không thể lãng phí, đây là năm viên tinh hạch biến dị đấy.” Nam Thiệu cười híp mắt trả lời. Lời nói quá thuyết phục. Mấy người không còn gì để tranh cãi. Không biết là do thực sự khó tiếp thu nổi kết cục chết rồi bị mổ sọ đào não, hay là do bản thân có ý chí mạnh mẽ và có Nam Thiệu bảo vệ đắc lực, sau một đêm, năm người đều thoát khỏi hiểm cảnh, có điều chỉ có hai người thức tỉnh dị năng, ba người khác không có thu hoạch, trong đó bao gồm Đàm Khuê Phong và Chu Đồng. Chắc chắn sẽ thất vọng, nhưng nhiều hơn vẫn là vui sướng. Dù sao vốn là cửu tử nhất sinh, hiện tại tất cả đều còn sống, còn có hai người thức tỉnh dị năng lần thứ hai, đối với đám người trong đội vốn ít người này thì đây là chuyện tốt mà không phải chuyện xấu. Chuyện đầu tiên cần làm sau khi virus tiêu tan chính là ăn thật nhiều, dùng sức mà ăn. Mà trước lúc này, Trương Dịch dày dạn kinh nghiệm đã mang theo Lan Lan và Khương Hồng chuẩn bị sẵn một bữa ăn nóng hổi. Bọn họ gần như là cả đêm không nghỉ ngơi tốt, lúc này cũng cùng nhau ăn sáng. Trong lúc dùng bữa, bên ngoài biệt thự có người ngó nghiêng dáo dác, đi ra xem thử, hóa ra là hai người ở biệt thự bên kia lại đây hỏi thăm tình hình của đám Đàm Khuê Phong. Hai người nọ thấy năm người đều bình yên vô sự, thậm chí còn có người thức tỉnh lần thứ hai thì không khỏi vui mừng khôn xiết, cũng không ở lại mà vội chạy về báo tin. Cha mẹ của Hàn Linh nghe thấy tin tức này sẽ có phản ứng thế nào thì không ai biết, tới giữa trưa bên kia cũng không có động tĩnh gì đặc biệt, mấy người Trương Dịch cảm thấy không bình thường, nhóm Đàm Khuê Phong lại là dáng vẻ dửng dưng như thể đó là chuyện đương nhiên. Chỉ bóng gió rằng sau mọi chuyện bọn họ có cảm giác mang ơn đối với Nam Thiệu, cho nên cũng không che giấu nữa mà nói ra tình hình thật sự. Hóa ra lúc trước khi bị đuổi khỏi căn cứ Bách Hiệp, chỉ có bảy người trung thành tuyệt đối đi theo Hàn Linh, che chở cả nhà cô trải qua vô số khó khăn nguy hiểm đi đến nơi này. Hàn Linh chịu đả kích, cả người vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác, cơ bản là cô đã chẳng còn làm được gì, cha mẹ cô tuy rằng cũng là người thức tỉnh nhưng xưa nay đều không tham gia chiến đấu. Không chỉ như vậy, họ có bảy người mà vẫn phải chia ra ít nhất hai người đi bảo vệ bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà họ càng ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm. Bây giờ Hàn Linh không quan tâm chuyện gì nữa, dùng thực lực của bọn họ vốn là có thể rời đi theo những người khác, dù cho không đi thì cũng hoàn toàn không cần thiết dung túng hai ông bà kia. Nhưng trong lòng bọn họ cảm động và ghi nhớ công ơn của Hàn Linh, dù cho tức giận với chuyện mẹ Hàn Linh vênh mặt hất hàm sai khiến thì cũng chưa bao giờ nảy sinh tâm tư khác, đối với Hàn Linh lại càng không hề có nửa câu oán hận. Họ cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì, nhưng nếu như biết rõ tâm tính làm người của họ có lẽ sẽ phát giác điều dị thường ở đây. Trương Dịch và Nam Thiệu cũng nhìn ra chút manh mối, nhưng cả hai đều không nghĩ nhiều, chỉ cho là Hàn Linh rất có thủ đoạn, biết cách thu phục lòng người, cũng không nghĩ nhiều hơn nữa. Hai người lại càng không biết trên cõi đời này có một loại trái cây có thể khống chế lòng người, khiến cho người khác khăng khăng một mực với mình. “Trên đường cô ấy thường xuyên hoảng hốt ngây ngốc, lúc nào cũng ngẩn người, chờ khi yên ổn ở lại đây rồi, cô ấy trực tiếp nhốt mình trong phòng, rất ít khi lộ diện.” Khi bị hỏi về Hàn Linh, vì biết Nam Thiệu và Trương Dịch lúc trước cũng từng quen biết cô nên Đàm Khuê Phong không che giấu, giọng điệu lo lắng kể ra. Tuy rằng Nam Thiệu và Trương Dịch đoán được vấp ngã một cú lớn như vậy, Hàn Linh nhất định sẽ sa sút một thời gian, thế nhưng không nghĩ tới lâu thế rồi mà cô vẫn chưa thoát ra được. Hai người cũng mang ơn cô, lúc này gặp gỡ cho nên rất hy vọng có thể chấm dứt hoàn toàn nhân quả. “Chúng tôi có thể gặp cô ấy không?” Trương Dịch hỏi. Anh thật sự không cho là mình và Nam Thiệu ra tay thì có thể khiến Hàn Linh phấn chấn lên, chỉ là anh muốn gặp người xem có thể giúp đỡ được gì hay không. “Chuyện này…” Đàm Khuê Phong gãi đầu, trên mặt hiện lên vẻ khó xử: “Không dối gạt cậu, từ sau khi tới đây chúng tôi cũng rất khó nhìn thấy cô ấy.” Nói thì nói như thế, hắn lại cũng không trực tiếp gạt chuyện này đi, mà chỉ bảo: “Nhưng chờ tôi đi hỏi thử, nếu như dì Tôn đồng ý thì hẳn là có thể.” Đối với việc này, Trương Dịch ngoại trừ ngỏ lời thì cũng không có cách nào khác. Dĩ nhiên anh muốn trả ơn, nhưng nếu như đối phương lạnh nhạt khiến cho anh bó tay thì cũng chẳng thể làm gì. Đàm Khuê Phong đi rất nhanh, khi trở về mặt đầy vẻ tươi cười. “Dì Tôn mời mấy cậu qua ăn cơm tối.” Hắn ta cũng không nói có thể gặp Hàn Linh hay không, nhưng ít ra không bị từ chối. Mà khi đám Trương Dịch đi qua, có thể cảm nhận được thái độ của Tôn Lệ Phân rõ ràng nhiệt tình hơn trước rất nhiều, hơi ngẫm nghĩ một chút bèn hiểu rõ nguyên nhân. Chắc hẳn là bởi vì Nam Thiệu có năng lực giải trừ virus của zombie, làm cho đội ngũ của họ không chỉ không giảm quân số mà còn xuất hiện người thức tỉnh hai lần. Đây quả thật là người sống rất thực tế, không có gì để mà chê trách. Dù sao không quen biết nhau, người ta cũng đầu cần phải vô duyên vô cớ mà thân thiết chu đáo với bạn. Còn về vấn đề làm người thì càng chẳng cần thiết đưa ra mà đánh giá. Cơm tối rất đơn giản, chỉ là mì nấu với nước sạch rồi nhỏ lên vài giọt dầu vừng và dấm chua, cho thêm chút hạt tiêu và dưa muối, mùi vị cũng không tệ lắm, chỉ là quá ít ỏi. Đối với người sống sót bất cứ lúc nào phải bảo đảm thể lực để ứng đối với đủ loại tình huống và nguy hiểm đột ngột xảy ra, nếu như lượng thức ăn không đầy đủ thì rất khó ăn no. Mà nhìn phản ứng của đám Đàm Khuê Phong tựa hồ đã quen, chẳng trách người nào người ấy đều trông thiếu dinh dưỡng. Lúc ăn cơm, Tôn Lệ Phân kỳ thực không nói quá nhiều, Hàn Trường Chinh càng không lên tiếng. Nếu như không phải trước đó từng chứng kiến dáng vẻ bà ta đối xử với Đàm Khuê Phong thì rất khó tưởng tượng bà là loại người ích kỷ bạc bẽo. Ngược lại thì có người hỏi về căn cứ Hi Vọng và tình hình bên ngoài, Trương Dịch rất thẳng thắn, điều gì có thể nói đều nói hết. “Mới hai, ba ngàn người thôi sao?” Nghe thấy số lượng của căn cứ Hi Vọng, trên mặt một người trong đó không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, dù sao bọn họ từng xây dựng nên căn cứ có lượng nhân khẩu gấp hơn trăm lần, dĩ nhiên tiêu chuẩn cũng bị đề cao. “Ít người cũng tốt, ít người sẽ tốt hơn, miễn cho quản lý không được lại gây ra mấy chuyện bẩn thỉu xấu xa.” Chu Đồng lại có suy nghĩ khác, lời nói ra cũng có ý hòa giải để tránh đắc tội với người ta. “Bẩn thỉu xấu xa gì cơ? Nó thì liên quan gì với người đông hay ít, chỉ cần quản lý tốt, mọi người đều chỉ lo sống qua ngày, ai lại muốn đi gây phiền phức?” Người kia phản bác. “Ông có ý gì hả? Bớt ở đó chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!” Chu Đồng còn chưa nói, có người đã tỏ thái độ không vui trước. “Tôi có ý gì ông không biết à? Nếu như lúc trước không phải ông ôm lòng tham không đáy, làm sao chúng ta lại bị đuổi ra ngoài?” “Vậy liên quan gì tới tôi, rõ ràng là do thằng Sử Hạo phản bội…” Một lời không hợp, hai người lại gây gổ ngay trước mặt đám Trương Dịch, hiển nhiên bực bội và phẫn nộ đã tích đầy bụng từ lâu, chỉ là bị vướng bởi tình cảnh nên không thể không nhẫn nại. Bây giờ biết được tin tức bên ngoài, biết mỗi căn cứ phát triển không tệ, tâm lý mọi người càng ngày càng không cân bằng, lời nói không hợp ý bèn tức giận. Mà bất kể họ chỉ trích nhau thế nào vẫn không một ai trách cứ đến trên người Hàn Linh. “Được rồi!” Đàm Khuê Phong lớn tiếng quát lên, sắc mặt khó coi tới cực điểm. Có lẽ bởi vì hắn đi theo Hàn Linh thời gian dài nhất nên tương đối có uy tín trong đám này, hắn vừa mở miệng, hai người vốn còn cãi vã đều xấu hổ ngậm miệng lại. “Căn cứ nhọc nhằn khổ sở lắm mới dựng lên bị người khác cướp đi, còn bị đuổi ra ngoài, mọi người khó tránh khỏi bất bình, oán giận vài câu thôi, khiến mấy cậu chê cười rồi.” Đàm Khuê Phong quay đầu nói với Trương Dịch. “Tiểu Triệu nói không sai, cái tên Sử Hạo chính là kẻ vô ơn bạc nghĩa, lòng lang dạ sói, cục cưng đối tốt với nó thế mà nó báo đáp cục cưng thế nào? Nếu như không phải do nó, chúng ta cũng sẽ không rơi vào tình trạng bây giờ. Nếu dì có bản lĩnh thì đã lôi tên đó ra chém nghìn đao rồi. Còn đồ vô dụng nhà ông nữa, con gái bị người ta ức hiếp mà nhu nhược im thin thít, giữ ông lại thì có ích lợi gì?” Ngay tại lúc này, Tôn lệ Phân vốn đang yên lặng ăn mì đột nhiên mở miệng, mới đầu ngữ điệu coi như nhu hòa, nhưng mà nói còn chưa dứt lời, tâm tình đã biến đến mức cuồng loạn, tràn ngập phẫn hận. Còn câu nói sau cùng kia, rõ ràng là nhằm vào Hàn Trường Chinh nhưng lại khó giải thích được khiến mọi người nghe ra ý ám chỉ những người khác vô dụng trong đó. Nụ cười trên môi Đàm Khuê Phong trở nên hơi miễn cưỡng, những người khác hắn có thể quát bảo ngưng lại, nhưng lại chẳng thể làm vậy với Tôn Lệ Phân. “Tôi đánh không lại cậu ta thì có thể làm sao?” Hàn Trường Chinh cảm thấy bất đắc dĩ, “Tôi đã nói với con mình rồi, gã đàn ông kia có vợ, không thích hợp, chớ trêu chọc, nhưng mà nó cứ một mực không nghe, tôi…” “Cục cưng coi trọng tên vô ơn kia là may mắn của nó, muốn trách cũng là trách đồ vô ơn ấy không biết điều…” Tôn Lệ Phân trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên, hiển nhiên trong lòng bà ta, con gái của bà chính là cô gái tốt nhất trên thế giới, cô coi trọng ai thì kẻ đó nên quỳ rạp trên đất hô vạn tuế tạ ơn, có vợ thì bỏ vợ, có con thì giết con, sau đó dọn dẹp bản thân sạch sẽ trơn tru mà tự dâng lên. “Nếu cậu ta bỏ vợ theo con gái mình, sau này cũng khó bảo đảm không bỏ con mình theo người phụ nữ khác, đàn ông như vậy dù có cướp về tay cũng rất khó khiến người ta yên lòng.” Hàn Trường Chinh thở dài, nhìn là biết ông không chỉ từng khuyên nhủ một lần. “Có ai nói con mình như ông à? Những phụ nữ kia làm sao có thể so sánh với cục cưng nhà ta?” Giọng Tôn Lệ Phân sắc nhọn phản bác. Tôi có nói gì con gái mình đâu? Hàn Trường Chinh yên lặng, kết hôn hơn hai mươi năm, ông ta phát hiện mình vẫn theo không kịp mạch não nóng nảy của bà vợ này. Đám Trương Dịch nghe hai vợ chồng cãi nhau bèn khó xử, lúng túng không biết nên làm sao, cũng may Tôn Lệ Phân không tiếp tục nói nữa, mà là đập bát đũa rầm rầm lên trên bàn, đứng dậy bỏ đi. Hàn Trường Chinh gọi hai tiếng cũng không giữ lại được bèn vội vàng đứng lên đuổi theo. Ngay khi Trương Dịch cho là bà giận hờn không ăn cơm nữa, Đàm Khuê Phong mới thấp giọng giải thích: “Dì ấy đi chuẩn bị bữa tối cho cô Hàn. Đồ ăn của cô Hàn đều do dì làm riêng.” Quả nhiên cũng không lâu lắm, Tôn Lệ Phân đã bưng một cái khay ra rồi đi lên lầu. Hàn Trường Chinh thì lại quay trở về, ngại ngùng cười với mọi người, tiếp tục ăn mì của mình. Ngờ đâu mọi người bên này mới vừa đặt bát đũa xuống, bên kia Tôn Lệ Phân đã bưng khay vội vã đi xuống. Ánh mắt lướt qua trên người nhóm Nam Thiệu một vòng, cuối cùng dừng lại chỗ Trương Dịch, bà ta nỗ lực hé ra một nụ cười rồi đi tới chỗ anh.