Edit: Yến Phi Ly Tỉ mỉ suy nghĩ về tất cả động tĩnh quan sát được ở căn cứ hai ngày qua, lại lần nữa dò xét tình hình của nhóm Tống Nghiễn, Lý Mộ Nhiên cũng không thể tìm thấy nguyên nhân làm cho mình hãi hùng khiếp vía. Nhưng cô cũng không cho đó là ảo giác của bản thân, vì vậy một lần nữa thả tinh thần lực ra, mò về căn cứ Bách Hiệp. Khi tinh thần lực càng ngày càng tới gần căn cứ, loại cảm giác đó xuất hiện lần nữa, tựa như trong căn cứ có một con ác quỷ đang giương cái miệng đen ngòm đợi cô tự chui đầu vào lưới. Do dự mấy giây, Lý Mộ Nhiên tiếp tục đẩy mạnh tinh thần lực về phía trước, mà trong nháy mắt khi lướt qua tường phòng ngự đến nơi đón tiếp người mới, cảm giác khủng bố lần thứ hai giáng lâm, trong hoảng hốt cô nhìn thấy thây chất thành núi, máu chảy thành sông, thú biến dị hoành hành, vô số gương mặt tuyệt vọng, vặn vẹo há to mồm như là đang khóc kêu thảm thiết, lại tựa như đang chất vấn trời cao. Rõ ràng hết thảy đều là hình ảnh chiếu chậm không hề có một chút tiếng động, lại bạo phát trong phút chốc như nước lũ, các loại tiếng gầm rống như đâm dao nhọn vào Lý Mộ Nhiên, một loại đau đớn kịch liệt đến từ linh hồn làm cho cả người cô như rơi vào bóng đêm tối tăm, địa ngục không kẽ hở. Tuy rằng tất cả những thứ này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, có khả năng chưa tới một phần trăm giây, sau đó liền biến mất không còn tăm tích, hết thảy đều bình thường trở lại, nhưng mà Lý Mộ Nhiên lại như bị ác mộng nhốt chặt cả thế kỉ, không thể thoát khỏi, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng giày vò sợ hãi kia cho đến tận lúc kết thúc. Thu hồi tinh thần lực, Lý Mộ Nhiên thở hổn hển hít từng hơi gấp gáp, khí trời rét lạnh nhưng trán cô lại chảy mồ hôi ròng ròng, tinh thần vô cùng suy yếu, thật lâu sau vẫn không có cách nào lấy lại sức được. Từ khi dị năng Vực có thể sử dụng, tinh thần lực tra xét của cô chỉ từng bị ngăn trở hai lần, một lần là khi tìm kiếm Lâm An, một lần chính là ở thành phố Trát Phong. Khi ở Trát Phong còn đỡ, chỉ là không thể sử dụng dị năng, Lâm An lại là một người có dị năng tinh thần, từng sử dụng tinh thần để tấn công khiến Lý Mộ Nhiên mất đi dị năng, sau đó mặc dù khôi phục nhưng vẫn để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc với cô. Mà hai lần trước cũng không kinh khủng như lần này, làm cho lòng cô sinh ra sợ hãi, có một loại cảm giác muốn trốn tránh, không bao giờ quay lại căn cứ Bách Hiệp nữa. Ngay tại lúc này, một bàn tay nho nhỏ mềm mại nhẹ bao trùm lên nắm tay đang siết chặt đặt trên đầu gối của Lý Mộ Nhiên, giọng quan tâm của Trương Duệ Dương truyền vào đầu óc tràn ngập các loại tâm tình hỗn loạn của cô. “Dì ơi, dì sao vậy? Có phải là bị bệnh không ạ?” Hóa ra Lý Mộ Nhiên mang theo Trương Duệ Dương đi thẳng tới căn hầm nhỏ, vì quá hoảng loạn nên cô cũng không nhớ tới chuyện để nhóc lên trên, thế nên cậu nhóc vẫn yên lặng ngồi xổm ở chỗ này với cô. Trong hầm không có ánh sáng, theo lý là không nhìn thấy rõ gì cả nhưng nhóc rất nhạy cảm, dĩ nhiên nhận ra được hoảng sợ của cô. Lý Mộ Nhiên chuyển tay nắm chặt tay nhỏ của Trương Duệ Dương, tuy trong lòng cô dâng lên cảm giác sợ hãi muốn lùi bước nhưng ý thức trách nhiệm lại tăng vọt áp chế lại toàn bộ tâm tình tiêu cực. Lý trí nói cho cô biết việc này tuyệt đối không thể trốn tránh, bằng không mọi người đều có khả năng gặp phải nguy hiểm lớn, bởi vậy cô vừa nỗ lực bình phục sợ hãi trong lòng, vừa nhẹ giọng động viên Trương Duệ Dương, lại cũng không định để Trương Duệ Dương rời khỏi mình lên trên chơi đùa. Trước khi cảm giác bất an trong lòng hoàn toàn tiêu tan, Lý Mộ Nhiên sẽ không để cho nhóc con rời khỏi mình nửa bước. Qua một hồi lâu, dù kích động muốn trốn tránh còn rất mãnh liệt nhưng cô vẫn cắn chặt răng, một lần nữa đưa tinh thần lực dò xét ra ngoài. Cô không có quá nhiều thời gian để lãng phí, một chút nữa Tống Nghiễn sẽ kết thúc công việc và trở về căn cứ. Cô nhất định phải xác định khởi nguồn của nguy hiểm trước lúc ấy. Có điều khi cô lấy hết dũng khí tra xét đến căn cứ lần thứ hai, thời điểm đi đến ngôi nhà đón tiếp người mới thì cũng không sản sinh ra ảo giác quái quỷ vừa nãy nữa. Hai nhân viên tiếp tân bình thản tán gẫu giống mấy ngày trước từng thấy, tựa hồ đang thảo luận vấn đề gì đó. Trên người họ cũng không có loại cảm giác khiến cô kiêng kỵ kia. Lý Mộ Nhiên khẽ thở ra một hơi, nhưng cô biết sự tình vẫn chưa xong, không rõ nguyên nhân cô sẽ chẳng thể nào yên tâm. Huống hồ cảm giác ngột ngạt vẫn tồn tại, tức là ngọn nguồn tạo thành bất an của cô vẫn còn ở đó. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã không dễ dàng coi tất cả hiện tượng khác thường mà mình phát hiện là do ảo giác được nữa. Mà sự thực chứng minh trực giác của Lý Mộ Nhiên cũng không có vấn đề, khi cô dùng tinh thần lực đảo sơ qua toàn bộ căn cứ, rất nhanh liền chú ý tới có một chỗ làm cho cô hãi hùng khiếp vía. Nơi ấy hẳn là một cái ngôi nhà nhỏ, không nằm cùng phân khu với nhà của họ, nhưng bố cục, kích thước đều không khác mấy. Khi còn cách mấy trăm mét, cô chợt cảm thấy hoảng hốt vô cùng, hoàn toàn có thể khẳng định mục tiêu mà mình muốn tìm ở phía trước. Xem? Hay là không xem? Trong nháy mắt đó, Lý Mộ Nhiên hơi do dự. Mà loại do dự ấy kỳ thực không có chút ý nghĩa nào, chẳng qua là tự trấn an nâng lên dũng khí cho chính mình mà thôi. Nếu như chỉ có một mình cô, cô khẳng định không chút do dự quay đầu bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt. Nhưng mà chuyện này không chỉ liên quan tới một mình cô mà còn liên quan đến Tống Nghiễn, đến mấy người Nam Thiệu, liên quan tới chuyện cứu Quách Minh Thành, thậm chí có khả năng tạo thành ảnh hưởng tới toàn bộ căn cứ Bách Hiệp. Người này có lẽ là mới tới ngày hôm nay, bởi vì người đó dừng lại thời gian tương đối dài ở nơi tiếp đón cho nên để lại dấu ấn ở đó. Khi Lý Mộ Nhiên còn ở trong căn cứ mà cảm thấy bất an, ngoại trừ xem xét tình hình bên Tống Nghiễn thì cô cũng chỉ quét mắt chung quanh một vòng, không phát hiện cái gì bèn vội vã chạy trở về Long Khẩu. Hiện tại nghĩ lại, nếu như khi đó cô bình tĩnh một chút, phạm vi tra xét mở rộng ra chút xíu, e rằng sẽ trực tiếp va vào người kia. Chốc lát sau, Lý Mộ Nhiên hít sâu một hơi, đè xuống sốt sắng trong lòng, cẩn thận đưa tinh thần lực thăm dò về phía ngôi nhà kia. Cô nghĩ chỉ cần nhìn thấy dáng dấp người kia ra sao hoặc là làm rõ nguyên nhân gì dẫn đến khủng hoảng của mình thì sẽ lập tức thu hồi dị năng. Song nháy mắt khi tinh thần lực của Lý Mộ Nhiên khẽ đưa qua tường viện, tình huống khác thường lần thứ hai phát sinh. Cô thậm chí không thấy rõ tình cảnh trong sân, tinh thần lực đã bị một màn máu đen đỏ lẫn lộn cắn ngược lại. Đầu cô đau như nứt ra, cô cảm thấy màn máu kia để lộ ra tâm tình tham lam cùng với hưng phấn, đồng thời trong trạng thái hoảng hốt còn nhìn thấy có vô số người giãy giụa chìm nổi, tuyệt vọng, thống khổ, oán hận giữa màn máu đục ngầu… Đủ loại cảm xúc lan truyền vào trong đầu Lý Mộ Nhiên, làm cho cô gần như muốn phát điên. Mà màn máu thì nhân lúc cô hoảng hốt, thuận theo tinh thần lực mà lan rộng ra, hình thành một biển máu dần dần cắn nuốt. “A!” Đầu truyền đến đau đớn khủng khiếp như thể linh hồn bị gặm nhấm khiến Lý Mộ Nhiên không khống chế được kêu thành tiếng, theo phản xạ cô muốn thu hồi tinh thần lực. Thế nhưng cô lại phát hiện tinh thần lực của mình tựa hồ bị màn máu kia gắt gao thiêu đốt, không chỉ không thể thu hồi, trái lại còn thúc đẩy tốc độ ngày càng tăng nhanh. Nếu như mặc nó tiếp tục như vậy, tin chắc rằng chẳng đến hai phút, nó có thể tìm tới chỗ cô, đồng thời phát hiện những người khác ở nơi đây. Não đau đớn tựa như bị chặt chém, các loại tâm tình tiêu cực trong màn máu quấy nhiễu khiến Lý Mộ Nhiên mặc dù rõ ràng biết rõ hậu quả khi bị đối phương tìm được lại cũng không rảnh đi suy nghĩ biện pháp đối phó. Trên thực tế, dù cho không có bất kỳ quấy nhiễu nào, với tốc độ tràn ra của màn máu, cũng không đủ thời gian cung cấp cho cô nghĩ ra biện pháp giải quyết. Mà trong thời khắc hỗn loạn, đầu óc miễn cưỡng giữ lại chút tỉnh táo vẫn khiến lý Mộ Nhiên ý thức được tuyệt đối không thể để cho đối phương tìm đến chỗ này, như vậy chỉ có một biện pháp, đó chính là cô rời đi. Ngay lúc cô khó khăn buông bàn tay nhỏ của Trương Duệ Dương ra, muốn dựa vào dị năng vẫn đang thả ra ngoài trực tiếp dịch chuyển đi nơi khác, trên mặt cô đột nhiên bị quét qua một cái. Bởi vì đầu óc hầu như bị quấy nát bấy cho nên nhất thời cô cũng không thể phân biệt được đó là cái gì, thế nhưng Lý Mộ Nhiên lại tinh tường nhận ra sự giằng co giữa tinh thần lực của mình cùng với màn máu kia đột nhiên xuất hiện một luồng tinh thần lực, nó cứ như lưỡi dao sắc bén, chém ở nơi giao nhau giữa hai bên. Một giây ấy, đau đớn khủng khiếp mà các hình phạt tàn khốc cổ xưa như nhúng trong chảo dầu, ngũ mã phân thây, lăng trì lột da đều không cách nào so sánh được khiến Lý Mộ Nhiên suýt ngất đi, cũng may chỉ là chớp mắt ngắn ngủi, bằng không e là cô sẽ trực tiếp đau tới chết. Mà sau đau đớn bén nhọn ấy, cả người cô cũng lập tức được thả lỏng, tinh thần lực vẫn luôn bị cắn nuốt không buông cũng có thể thu lại, chỉ là cô vẫn còn rất suy yếu. Mà nếu so sánh loại suy yếu này cùng với sợ hãi, đau đớn do bị gặm nhấm trước đó thì chẳng là gì, dù cho tinh thần lực bị thương nặng cũng không sao, miễn là có thể thoát khỏi quả cầu máu tràn ngập các loại ý niệm ác độc kia. Trong bóng tối mịt mờ, Lý Mộ Nhiên thở gấp như vừa trở về từ cõi chết, hơn nữa không chỉ là trở về từ cõi chết mà cô còn xóa bỏ nguy cơ bị phát hiện. Cô nghĩ cả đời này hẳn mình chưa từng thấy biết ơn giống như bây giờ. Cảm ơn tinh thần lực của người thứ ba tham gia vào, cảm ơn phần may mắn bất ngờ này. Cô sợ chết, nhưng cô càng sợ mình liên lụy tới người khác hơn, đặc biệt là những đồng đội đồng cam cộng khổ đã lâu. “Dì ơi? Dì sao thế?” Bên tai truyền đến tiếng gọi khẽ đầy lo lắng của Trương Duệ Dương. Lý Mộ Nhiên chờ một phút mới khôi phục sức lực, mở mắt ra, trước mắt là khung cảnh tăm tối, nhưng so với bất cứ lúc nào cũng làm cho cô cảm thấy an toàn hơn. Cô vươn tay tìm kiếm Trương Duệ Dương, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay mình đều là mồ hôi. Sau đó nhớ tới trong lúc nguy cấp vừa rồi, tựa hồ có cái gì đó quét qua mặt của mình, vì vậy cô giơ tay lên sờ soạng trên mặt. Cũng không biết là tay ẩm ướt hay là trên mặt vốn toát mồ hôi mà cô sờ được một mảnh ướt nhẹp. “Dương Dương, con mới sờ má dì hả?” Lý Mộ Nhiên cất giọng hỏi, có thể là bởi vì tinh thần lực bị thương, đầu của cô vẫn còn đau âm ỉ, ngay cả nói chuyện cũng uể oải vô cùng. “Không ạ.” Trương Duệ Dương lắc đầu. Hiện tại Lý Mộ Nhiên hồi tưởng lại, kỳ thực cũng biết cảm giác kia không giống tay của trẻ con, chỉ là nghĩ không ra cái gì, cho nên cô mới thuận miệng hỏi thử. “Chú Bệnh đi ra rồi hả?” Cô lại nghĩ tới một hướng khác, cảm thấy nếu như là Quỷ Bệnh thì có thể thoải mái giúp cô chặt đứt tinh thần lực. “Không ạ, chú Bệnh vẫn chưa ra cơ.” Trương Duệ Dương trả lời rất chắc chắn. Lý Mộ Nhiên chợt ngây người, khẽ lẩm bẩm tự nhủ: “Vậy vừa nãy là ai sờ mặt mình nhỉ? Là ai giúp mình đây?” Quan trọng nhất là, còn có ai nắm giữ tinh thần lực mạnh mẽ đến vậy, là người quen hay là người xa lạ? “Mới nãy dì cứ run rẩy không ngừng, con gọi dì cũng chẳng nghe, cho nên Đại Thanh mới liếm má dì.” Trương Duệ Dương đột nhiên nói. Lý Mộ Nhiên như bị sét đánh, trái tim loạn nhịp một hồi lâu mới do dự đưa tay ra sờ lên lưng Đại Thanh, nghiêm túc nói: “Cảm ơn nhé!” Không hổ là đi cùng Quỷ Bệnh, ngay cả một con lừa cũng lợi hại như vậy. Cô không hoài nghi chút nào vừa nãy là do Đại Thanh ra tay, phải biết rằng con lừa này kiêu ngạo vô cùng, lúc thường nửa ánh mắt cũng lười liếc bọn họ, huống chi lại đột nhiên làm ra hành vi thân mật như liếm má. Không ngoài dự liệu, Đại Thanh chẳng hề phản ứng đối với lời cám ơn của cô. Lý Mộ Nhiên cũng không để bụng điều này, chờ tinh thần hơi hơi khá hơn một chút, cô bèn dẫn Trương Duệ Dương lên trên. Tình hình trong căn cứ không rõ, tạm thời cô vẫn nên để Dương Dương ở lại nơi này thì hơn. Lúc mấy người Từ Tam, Lâu Nam nhìn thấy Lý Mộ Nhiên đều hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không phải là bởi vì hai người bọn họ đột nhiên trở về, mà là vì sắc mặt của cô quá tệ. Anh ta đang muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, Lý Mộ Nhiên đã giành trước một bước, dăm ba câu kể sơ lại. Chỉ có điều chuyện này ngay chính bản thân cô cũng chưa điều tra rõ ràng, nên nói ra cũng không cụ thể. Thế nhưng đám Lâu Nam vẫn có thể cảm giác được nguy hiểm trong đó, trong lòng chợt có tính toán. Lý Mộ Nhiên cũng không dám chậm trễ nữa, lúc này thời gian đã không còn sớm, nếu như Tống Nghiễn quay về thì sẽ phiền toái. Song khi cô nhẫn nhịn đau đớn cùng với sợ hãi sử dụng tinh thần lực lần nữa thì không chỉ đầu óc choáng váng mà còn phát hiện tinh thần lực tựa hồ yếu đi rất nhiều, hiển nhiên chuyện lúc nãy vẫn để lại di chứng không nhỏ. Người sống là tốt rồi, chưa gây ra phiền phức cho mọi người là tốt rồi. Lý Mộ Nhiên yên lặng tự nhủ, sau đó cắn răng chống đỡ dùng dị năng tìm tới Tống Nghiễn. Cô không thể trực tiếp đi qua đó, nếu bị tiểu đội của Lưu Kiệt nhìn thấy thì công sức mấy ngày trước sẽ uổng phí. Đây cũng là nguyên do vì sao khi bắt đầu cảm thấy nguy hiểm cô không lập tức đi tìm Tống Nghiễn. Tống Nghiễn có thể nhận ra được tinh thần lực tra xét của cô, nếu như chỉ là một lần, hơn nữa còn là thoáng qua thì hắn sẽ không quá để ý, nhưng nếu như lại nhiều lần cảm giác được tinh thần lực của cô đảo qua, hơn nữa lần cuối cùng này thời gian tương đối dài, hắn sẽ nhận ra được có gì đó không đúng. Đây là niềm tin của cô dành cho Tống Nghiễn. Quả nhiên, khi lần thứ hai Tống Nghiễn phát hiện tinh thần lực của cô thì hơi nhướng mày, nói một tiếng với Trương Dịch rồi kiếm cớ rời khỏi đội ngũ, đi đến một nơi không người. Lý Mộ Nhiên lập tức dịch chuyển qua. Tuy Tống Nghiễn cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện, nhưng có thể nhìn thấy Lý Mộ Nhiên thì hắn vẫn rất cao hứng, mắt nhìn thẳng mang ý cười mà chờ. Chẳng qua khi vừa trông thấy cô, ý cười trong mắt hắn liền đọng lại, đột nhiên tiến lên ôm lấy Lý Mộ Nhiên với sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên tóc đều ngưng tụ thành bông tuyết, đã sắp không đứng thẳng được. “Xảy ra chuyện gì?” Hắn trầm giọng hỏi, trong mắt là vẻ lo lắng tột cùng mà ngữ khí vẫn cứ không nhanh không chậm. “Tôi dẫn em đi tìm Nam Thiệu.” Hắn cho là Lý mộ Nhiên bị thương nặng nên cũng không đoái hoài tới liệu có bị Lưu Kiệt hoài nghi hay không, trực tiếp muốn bế cô đi tìm Nam Thiệu giúp đỡ chữa trị. “Em không sao đâu.” Lý Mộ Nhiên vội kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng ngăn cản: “Chỉ là đã xảy ra chút chuyện, em nghĩ cần phải thông báo trước cho các anh một tiếng.” Sau đó cô bèn kể lại chuyện mới nãy một lần. Bởi vì lần này không cần phải gấp, cho nên cô nói khá tỉ mỉ, có điều đoạn mạo hiểm thì cô chỉ sơ lược vài câu. Dù sao trước sau chưa thấy người, hơn nữa hết thảy đều là cảm giác chủ quan của mình, dù cho người kia khiến cô cảm thấy vô cùng không tốt thì cô cũng không dám khẳng định đối phương nhất định sẽ gây bất lợi cho những người khác. Bởi vậy cô chỉ miêu tả rất đơn thuần, không đưa ra bất kỳ kiến nghị gì, mà là lựa chọn để Tống Nghiễn quyết định phải làm sao. Sau khi nghe xong, Tống Nghiễn lại hỏi một vài chi tiết nhỏ, ngược lại hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Việc này tôi sẽ với ba người kia, chẳng qua hẳn vẫn phải trở lại căn cứ.” Chưa kể thực lực hiện tại của mấy người bọn họ, dù là trước đây thì cũng không thể bởi vì chỉ nghe một người như thế xuất hiện bèn tránh ra thật xa. Chung quy phải gặp qua mới có thể xác định nên làm thế nào, huống hồ đối phương tổn thương vợ của mình, không thể bỏ qua dễ dàng như thế. “Em quay lại thành phố Long Khẩu đi, buổi tối lại trở về.” Cuối cùng, hắn căn dặn như vậy. Lý Mộ Nhiên gật đầu đáp lại, vốn cô định rời đi, đột nhiên không biết kích động từ đâu ập tới khiến cô lập tức mở rộng cánh tay ôm chặt lấy eo Tống Nghiễn, trán có chút không muốn xa rời mà cọ cọ vào ngực hắn. Tống Nghiễn bối rối mấy giây, sau đó mới phản ứng lại được, trái tim lập tức bị vui sướng khó có thể dùng lời diễn tả lấp kín. Thực ra hắn rất rõ ràng Lý Mộ Nhiên đối với hắn là kính nhiều hơn yêu, thêm vào tính cách của cô cho nên lúc thường rất ít chủ động thân mật với hắn. Hành động giống như bây giờ là điều Tống Nghiễn nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Bởi vậy, khoảnh khắc ấy hắn lại bất ngờ tới mức tay chân luống cuống. Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần, dự định làm chút gì đó thì Lý Mộ Nhiên đã buông tay ra đi mất rồi. “…” Nhìn khoảng không vẫn lưu lại cái ôm ấm áp và mùi hương của đối phương, Tống Nghiễn thở dài một cái. Không có kinh nghiệm, ôi chao!