Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 311
Edit: Yến Phi Ly
Đằng Tấn liếc mắt nhìn Lý Mộ Nhiên một cái, nhịn không được lại nhìn thêm vài lần, cảm thấy không thể tin nổi. Thẩm mỹ của ông anh nhà hắn thay đổi dữ vậy?
Lúc này Lý Mộ Nhiên đã không cần tự làm cho bản thân trở nên bẩn thỉu khiến người ta vừa thấy bèn cau mày nhức mắt, nhưng để cho tiện tắm rửa cô vẫn giữ mái tóc ngắn như trước, dù sao cũng là tự mình cắt, mức chỉnh tề cùng với kiểu dáng không thể đẹp cho được. Hiện tại trời giá rét, tuy cô không dùng tới quần áo đàn ông rộng lớn bao kín bên ngoài để che lấp vóc nữ như giai đoạn đầu của tận thế nhưng cho dù là quần áo dành cho nữ vào mùa đông hiện tại thì Lý Mộ Nhiên cũng chọn một cái áo dày nặng màu tối, không hề lộ ra chút đường cong cơ thể nào, mặc lên người rồi đứng giữa đám đông tuyệt đối sẽ chẳng khiến cho ai chú ý. Một thân quần áo này khiến cô trông bình thường đi rất nhiều, ngoại trừ là người có dụng tâm khác, rất ít ai chú ý tới gương mặt của cô.
Đương nhiên, gương mặt Lý Mộ Nhiên cũng không xinh đẹp kinh diễm cỡ nào, chỉ là mang dáng vẻ xinh xắn đoan trang mà thôi. Dung mạo như vậy rất dễ dàng che giấu, chỉ cần kiểu tóc và quần áo hơi cẩu thả một chút thì chẳng cần thiết bôi bùn đất lên mặt đã đủ để lộ ra vẻ bình thường.
Đằng Tấn không dám quan sát tỉ mỉ Lý Mộ Nhiên, chỉ là chăm chú nhìn thêm chút xíu, cảm thấy nhìn đủ rồi bèn chuyển dời tầm mắt. Trên thực tế dù cho Tống Nghiễn không căn dặn thì với tính cách và biểu hiện của hắn trước mặt người ngoài cũng sẽ không quá thất lễ với một cô gái.
“Nguyện vọng ban đầu của em chính là trở về với con người, không bị xem là khác loài mà đối xử.” Sau khi phát hiện Lý Mộ Nhiên là một người dị năng bình thường, mà quan hệ giữa cô và Tống Nghiễn chẳng hề mang tính chất ép buộc, luồn cúi giống như người thường đối với thú nhân ở đây, Đằng Tấn mới nhớ tới chuyện trước đó chưa nói xong với Tống Nghiễn.
Trở lại trong hang động, hỏi thăm cụ thể tình hình xây dựng căn cứ, khi biết đa phần đều là người bình thường, toàn bộ trụ sở tạm thời chỉ có Nam Thiệu và Tống Nghiễn là thú nhân, mà một người thì là thủ lĩnh tạm thời, một người tuy không có chức vị nhưng vì thực lực bản thân nên được các thành viên trong căn cứ coi trọng và tôn kính, Đằng Tấn không phải là không động lòng. Nếu như quay ngược lại mấy tháng trước, khi hắn vẫn chưa có ý nghĩ thành lập bộ lạc cho thú nhân, hắn nhất định sẽ chẳng nói hai lời mà đi theo Tống Nghiễn. Nhưng bây giờ hắn không thể không suy tính càng nhiều vấn đề.
“Em dự định sẽ thu nạp hết thảy thú nhân đang cư trú rải rác ở ngoài, dựa vào dịch tiến hóa của căn cứ Bách Hiệp làm cho bọn họ khôi phục lý trí. Lúc trước vì con người tiến hành thí nghiệm, tụi em hoặc xuất phát từ tự nguyện hoặc bị ép buộc đưa vào sở nghiên cứu, không có lý do gì sau khi suýt mất mạng rồi vất vả thoát ra lại còn phải bị kỳ thị cùng với giết chóc tàn khốc. Ngoại trừ những trường hợp cực kì cá biệt, không có ai muốn để cho mình biến thành dáng vẻ nửa người nửa quỷ hiện tại. Nếu em may mắn trở thành thú nhân đầu tiên giành lấy lý trí thì em có trách nhiệm mưu cầu một vị trí cho bọn họ ở mảnh đất này.” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt Đằng Tấn kiên định trả lời đề nghị của Tống Nghiễn.
“Đa số thú nhân phân tán ở Hoang Châu và các khu vực lân cận, muốn tập hợp bọn họ, em chỉ có thể ở lại chỗ này. Huống hồ dịch tiến hóa có thể làm cho thú nhân giành lấy lý trí cũng chỉ có ở căn cứ Bách Hiệp.” Hắn thở dài, nhìn chằm chằm Tống Nghiễn muốn nói rồi lại thôi. Hắn vốn muốn giữ Tống Nghiễn ở lại cùng hoàn thành chuyện này với mình nhưng mà ngẫm lại trên người Tống Nghiễn còn gánh vác trách nhiệm nặng nề nên chỉ đành từ bỏ.
Đương nhiên, Đằng Tấn còn có nhiều lo lắng khác nữa. Trụ sở tạm thời mà Tống Nghiễn xây dựng thì mọi người có thể đón nhận Tống Nghiễn và Nam Thiệu, nhưng không chắc họ có thể tiếp thu đám thú nhân chưa dung hợp. Huống hồ, hắn cũng không dám đảm bảo đám thú nhân cấp dưới của mình nếu chung sống cùng với nhiều người bình thường có thể mất khống chế hay không. Bên trong hang này tuy rằng cũng có một ít người thường nhưng bởi vì số lượng lẻ tẻ, hơn nữa còn là thú nhân chiếm vị trí chủ đạo, biểu hiện của người thường tương đối kính cẩn nghe lời cho nên miễn cưỡng còn có thể ở chung hòa thuận. Thế nhưng một khi chân chính tiến vào căn cứ đông người thì sẽ khó đảm bảo không đụng độ các loại ánh mắt khác thường, tính tình thú nhân vốn hung hăng nôn nóng, chỉ sợ hơi không hài lòng sẽ ra tay hại người. Thế cho nên trước khi hoàn toàn đảm bảo cấp dưới của mình có thể khống chế tính tình, hắn thật sự không dám dẫn bọn họ dung nhập vào xã hội loài người.
Mặt khác, Quách Minh Thành còn bị nhốt trong căn cứ Bách Hiệp không rõ sống chết, hắn còn phải nghĩ biện pháp cứu người.
“Cậu miêu tả đặc điểm của Quách Minh Thành cho tụi anh, với cả cậu hiểu bao nhiêu về tình hình trong căn cứ Bách Hiệp? Làm sao mới đổi được dịch tiến hóa?” Nghe xong lời của Đằng Tấn, Tống Nghiễn suy tư chốc lát rồi hỏi.
Đằng Tấn nghe hiểu được ý tốt của Tống Nghiễn, vì để đạt đến mục đích từ trước đến giờ mà không ngại tìm kiếm sự giúp đỡ bên ngoài, hắn lập tức không giữ lại chút nào kể ra toàn bộ chuyện của Bách Hiệp mà mình biết.
Căn cứ Bách Hiệp ban đầu là do thiếu nữ tên Hàn Linh tạo dựng nên, đó là chuyện xảy ra sau trận mưa lớn không bao lâu. Ở trước đó, Bách Hiệp thực ra vẫn có mấy khu dân cư của người sống sót lẻ tẻ, sau đó bởi vì nhiều nguyên nhân mà biến mất, người may mắn còn sống bèn tập hợp lại dựng lên căn cứ Bách Hiệp. Nhân khẩu cũng từ mấy ngàn tăng trưởng đến hơn trăm ngàn, tổng cộng bỏ ra thời gian chưa tới hai tháng.
Hàn Linh có thể xây dựng căn cứ, cũng khiến cho nó nhanh chóng lớn mạnh, chính là dựa vào bản thân mang theo lượng lớn vật tư cùng với một đám người dị năng hỗ trợ. Nhưng mà cô ta trẻ tuổi, chưa trải sự đời, cũng không đủ năng lực quản lý một căn cứ hơn trăm ngàn người. Nghe đâu lúc trước căn cứ hỗn loạn một thời gian, về sau, cô nàng bị một người đàn ông tên là Sử Hạo thay thế, giai tầng quản lý của căn cứ bị thay đổi triệt để một lần, tất cả mới trở nên ngay ngắn trật tự, thậm chí có dáng dấp khởi sắc tươi tốt hơn. Dịch tiến hóa cũng xuất hiện sau khi Sử Hạo nắm quyền, so với giá trị của nó thì cái giá để đánh đổi trông có vẻ quá tầm thường.
Một trăm tinh hạch zombie thông thường là có thể đổi lấy một bình dịch tiến hóa 10ml, lượng không lớn nhưng đủ để khiến người thường thức tỉnh dị năng, điều này đối với người sống sót qua kiếp nạn cơ hồ có thể tính là tặng không. Nếu như dùng tinh hạch của zombie biến dị hay động thực vật biến dị để đổi thì sẽ ít hơn, đây cũng là vì độ lớn nhỏ và chủng loại khác biệt hoặc năng lượng ẩn chứa trong tinh hạch khác nhau. Quan trọng nhất là dịch tiến hóa chẳng hề hạn định chỉ có người thuộc căn cứ Bách Hiệp mới có thể trao đổi. Tất cả mọi người cũng nhìn ra được hành vi này tỏ rõ là chăm sóc hết thảy những người chưa thức tỉnh, thể hiện họ muốn dùng hết sức nâng lên sức mạnh của con người và khả năng tồn tại, chứ không phải chỉ suy nghĩ cho riêng một căn cứ trăm ngàn người.
Sử Hạo còn lập ra một nơi bí mật trồng trọt trong căn cứ, có thể cung cấp lượng lương thực lớn và rau củ quả chưa bị biến đổi, giá cả rất tiện nghi, dùng tinh hạch của zombie thông thường là có thể đổi được, cho nên người Bách Hiệp không cần phải ăn thử các loại động thực vật biến dị nguy hiểm như những địa phương khác. Đồng dạng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu zombie ở Bách Hiệp ít hơn so với các tỉnh khác. Dù sao, giết zombie bình thường là có thể đổi được đồ ăn, đâu ai còn muốn đi đụng tới sinh vật biến dị.
Có thể nói, người sống sót trong căn cứ Bách Hiệp trải qua cuộc sống tốt hơn nhiều so với những nơi khác, thực lực của họ cũng không hề yếu. Nếu như không phải họ ban bố mệnh lệnh diệt trừ thú nhân, Đằng Tấn ngược lại sẽ vô cùng tán thưởng đối với Sử Hạo.
“Nghe nói Sử Hạo là người yêu của Hàn Linh, sau khi Sử Hạo lên nắm quyền thì Hàn Linh liền không rõ tung tích. Có người nói cô ta chết rồi, còn có người nói cô ta bị Sử Hạo nhốt. Có điều đó đều là tin đồn thôi, tình hình thực tế rốt cuộc là như thế nào chẳng một ai biết.” Đằng Tấn dùng câu nói này để kết thúc vấn đề, trong giọng nói hơi có chút thổn thức, chỉ là không biết hắn cảm thán vì Hàn Linh hay là vì phải trở thành kẻ địch với Sử Hạo. Chỉ có điều với tính cách của Đằng Tấn thì khả năng sau có vẻ hợp lí hơn một chút.
Nghe thấy tên Hàn Linh, sắc mặt Lý Mộ Nhiên không khỏi hơi biến đổi, theo bản năng nhìn sang hướng Nam Thiệu.
Nam Thiệu mới đầu cũng không nghĩ gì cả, sau khi nhận được ánh mắt của Lý Mộ Nhiên thì sửng sốt mấy giây, hắn đang định dò hỏi, đột nhiên phản ứng lại. Hàn Linh không phải là thiếu nữ lúc trước bọn họ gặp ở thị trấn Vọng Dương, sau đó lại gặp lần nữa ở khách sạn huyện Tử Vân sao?
Thành thật mà nói, hắn đã không nhớ rõ lắm chi tiết cụ thể khi đó, nhưng cô bé kia từng vô tình vạch ra dị năng của hắn là dị năng sinh mệnh, xem như đã gián tiếp nhắc nhở hắn. Nếu như không có những lời ấy, e là Nam Thiệu vẫn sẽ cho rằng mình chỉ có dị năng hệ mộc, rồi sau này khi Trương Dịch bị thương nặng gần chết chỉ có thể bó tay toàn tập, trơ mắt nhìn sinh mệnh của anh dần dần biến mất.
Kết quả ấy hắn quả thực không dám tưởng tượng, cũng vì vậy mà không quá lưu ý đối với điểm đặc biệt của cô gái kia, chỉ có một chút ấn tượng sâu đậm riêng về chuyện này. Nếu có cơ hội, Nam Thiệu rất vui lòng báo đáp lại những gì Hàn Linh đã làm.
Tống Nghiễn thấy rõ giao lưu ánh mắt của hai người, mặt không có biểu cảm mà giơ tay lên nhẹ nhàng phủi bụi chẳng hề tồn tại trên vai Lý Mộ Nhiên, kéo sự chú ý của cô về phía mình rồi mới hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lý Mộ Nhiên hoàn toàn không cảm giác được trong lòng Tống Nghiễn đang trào ra ghen tuông nồng đậm, nghe thấy hắn hỏi thì cũng không che giấu, “Hàn Linh có thể là một cô gái mà tụi em đã từng gặp.” Sau đó cô lập tức kể lại chuyện gặp Hàn Linh ở huyện Tử Vân. Lúc trước cô không lựa chọn đi theo Hàn Linh, nói ra với mọi người là đố kị nhưng trên thực tế cũng không phải vì nguyên nhân ấy. Thật ra là vì cô đã quen ở bên nhóm Trương Dịch, đôi bên đã xây dựng nên cảm giác tín nhiệm thân thiết, chẳng có lý do gì phải vứt bỏ bạn bè mà mình có thể yên tâm giao lại phía sau lưng cùng với sự ăn ý trong hợp tác để đi theo một người xa lạ không rõ nhân phẩm, tâm tính thế nào. Cũng khỏi cần lấy chuyện cùng giới tính dễ ở chung ra để thương lượng, lúc đó Lý Mộ Nhiên mới bị một cô gái khác hãm hại, hơn nữa cô cũng đã có dị năng, chỉ là dị năng ấy không dùng được mà thôi.
“Hẳn là cô ta rồi.” Nghe xong, Tống Nghiễn nói, rồi lại lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, chuyển về hướng Đằng Tấn: “Tụi anh sẽ vào căn cứ Bách Hiệp, giúp em làm chuyện này luôn.” Thực ra Tống Nghiễn rất để ý tới những chuyện trong quãng thời gian đó, để ý chuyện mình từng không coi trọng Lý Mộ Nhiên cho nên thiếu chút nữa bỏ qua cô, cũng để ý khi ấy người cùng chung hoạn nạn với cô không có hắn. Cho nên, thành thật mà nói, hắn có chút đố kị nho nhỏ đối với đám Trương Dịch, nhưng điều này không thể trách người khác, chỉ có thể một mình yên lặng mà ghen tuông, vì vậy hiển nhiên không muốn nghe Lý Mộ Nhiên hoài niệm về chuyện cũ quá nhiều.
Thấy hắn lên tiếng giúp đỡ, Đằng Tấn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trách nhiệm nặng nề trên vai nhẹ đi rất nhiều. Lập tức hắn cũng không trì hoãn nữa, gọi vài thú nhân do chính mình tự dẫn dắt, chuẩn bị đi cùng với Tống Nghiễn.
Bởi vì lộ trình thực sự quá xa, để đến đây Lý Mộ Nhiên đã hao tổn hầu hết số lần sử dụng dị năng trong một ngày, nếu như muốn mang nhiều người như vậy trở lại, lập tức lên đường thì cũng không thể đi được xa. Dù cho dị năng của cô đầy tràn thì cũng phải hao phí hai ngày, mà nếu chạy xe thì lại phải dọn dẹp xử lý tuyết đọng và thực vật biến dị bắt đầu mọc lên rậm rạp chắn đường, tiêu tốn thời gian sẽ không ngắn. Vì thế nên cuối cùng bọn họ quyết định đi bộ.
Đối với thú nhân mà nói, dùng hai chân chẳng hề chậm hơn so với lái xe bao nhiêu, ngược lại càng thêm linh hoạt.
Có điều Nam Thiệu lo lắng cho Trương Dịch, dĩ nhiên không muốn chậm rãi chạy trên mặt đất với bọn họ, vì vậy hắn biến thành hình thú rồi bay đi trước. Thành thật mà nói, hắn chẳng hề ước ao gì đối với chuyện Đằng Tấn lại là người quen cũ của Tống Nghiễn. Có cái gì hay mà phải ước ao? Bị người quen cũ nhìn thấy dáng vẻ chật vật của bản thân, thậm chí còn bị tùy tiện vứt qua một bên tự sinh tự diệt rất khiến người ta khát khao sao?
Về phần Lý Mộ Nhiên, lúc này tự nhiên là muốn trở về cùng với Tống Nghiễn, chờ khi dị năng khôi phục thì cô cũng có thể giúp đỡ mọi người bớt đi một quãng đường. Đương nhiên, quan trọng nhất là Tống Nghiễn không có khả năng để Nam Thiệu đưa cô đi.
Chờ Nam Thiệu trở lại trại thì trời đã chuyển tối, Trương Dịch vẫn đang ngủ say, chỉ có điều khí sắc tốt hơn rất nhiều.
Sau khi Thẩm Hi nghe thấy tên Đằng Tấn, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ, rồi lại chợt bừng tỉnh, “Là thằng nhóc đó à.” Sau đó hắn không nói nhiều lời, có thể nhìn ra được Thẩm Hi đã hoàn toàn yên lòng.
Đám Tống Nghiễn phải tới sáng sớm ngày kế mới đến. Trên thực tế, nếu như không phải khi trời tối Tống Nghiễn cứ kiên trì muốn nghỉ ngơi, bọn họ hẳn đã tới từ hai, ba giờ sáng.
Một ngày một đêm ở chung, cảm giác lạ lẫm và câu nệ giữa Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn đã sớm bị thái độ và hành động cứng rắn của Tống Nghiễn xóa đi. Nếu như không phải thời gian và không gian không cho phép, quan hệ giữa hai người chỉ sợ còn tiến thêm một bước.
Về phần Đằng Tấn thì đã hoàn toàn bị dị năng của Lý Mộ Nhiên làm cho kinh ngạc đến ngây người, cuối cùng hắn đã rõ vì sao Tống Nghiễn lại đáp ứng hắn giải quyết mọi chuyện một cách tự tin tới vậy. Có một người vợ với dị năng bá đạo như thế ở ở bên cạnh, chuyện cứu người không phải là quá dễ dàng sao.
“Anh hai, mắt nhìn của anh tốt thật đấy!” Trước khi đi chào hỏi Thẩm Hi, Đằng Tấn không quên để lại một câu như vậy.
Câu nói này không đầu không đuôi khiến Lý Mộ Nhiên đứng bên nghe mà đầu óc mơ hồ chẳng hiểu hắn đang nói cái gì, Tống Nghiễn lại ngay lập tức đã phản ứng lại, khóe môi bất giác lộ ra một nụ cười rất nhẹ. E rằng Đằng Tấn chỉ có ý khen dị năng của Lý Mộ Nhiên lợi hại, nhưng Tống Nghiễn lại tự động hiểu thành Đằng Tấn đang đánh giá cả người Lý Mộ Nhiên, hơn nữa hoàn toàn còn không hề có ý tiếp thu lời chê bai.
Vợ của mình tự nhiên chỉ có mình mới có thể phê bình, người khác ngoại trừ khen đương nhiên vẫn chỉ có thể khen, dám nói vài lời không êm tai thử xem?
Đằng Tấn hiển nhiên cực kỳ rõ ràng tính tình Tống Nghiễn, cho nên đến tận lúc này mới mở miệng đánh giá một câu, mà thực sự hắn không muốn nhìn dáng vẻ đắc ý của Tống Nghiễn, càng không muốn bị bức ép ca ngợi thêm nhiều lời nữa, vì vậy trực tiếp chạy tới ôn chuyện với Thẩm Hi, cũng như dàn xếp thú nhân mà mình mang tới, đề phòng bọn họ gây sự.
May mắn người trong đoàn xe thấy bỗng nhiên xuất hiện nhiều người dị hóa mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng bởi vì họ theo Tống Nghiễn trở về, cho nên cũng không biểu hiện ra vẻ đề phòng, càng không hề có thái độ sợ sệt hay kì thị. Chờ sau khi biết trong số bọn họ phần lớn đều xuất thân là quân nhân, quan hệ đôi bên ngược lại là càng thân thiết hơn một chút.
Một bên không trêu trọc khiêu khích, một bên biết khống chế tính tình bản thân, bầu không khí ở chung bầu dĩ nhiên vô cùng hòa hợp.
Lúc mọi người bàn bạc chuyện đi căn cứ Bách Hiệp, Nam Thiệu không tham gia vào mà là ở bên ngoài chơi với Trương Duệ Dương. Đối với hắn mà nói, trước khi Trương Dịch tỉnh lại, hắn không dự định đi bất kỳ nơi nào. Có điều khi thật cần hắn bỏ sức, hắn cũng sẽ không khước từ.
Sự tình thực ra cũng không khó quyết định, muốn về Vân Châu thì bọn họ phải đi tìm xe, đâu thể cứ luôn dựa vào dị năng của Lý Mộ Nhiên.
Hiện tại họ rất cần xe và xăng. Bởi vì sự tồn tại của bầy thú bay mê kim loại nên thành phố lân cận đừng nói là xe, dù cho một miếng kim loại nhỏ cũng rất khó tìm thấy. So với việc đi tới nơi xa hơn tìm vận may, chẳng bằng cứ tới căn cứ Bách Hiệp xem thử. Hơn nữa bọn họ đi đường xa lại đây, gặp được căn cứ của người sống sót thì làm sao có khả năng không đi vào để tìm hiểu một chút về tình hình của người ở Tây Bắc.
Chẳng qua trước lúc này, bọn họ sẽ phải di chuyển đến thành phố Long Khẩu trước. Đa số mọi người đóng giữ tại trại vừa tìm kiếm thu thập vật tư vừa chờ Quỷ Bệnh ra ngoài, chỉ có mấy người đi trước thăm dò tình huống. Ít nhất tin tình báo mà Đằng Tấn cung cấp còn chưa đủ để Tống Nghiễn coi Sử Hạo là kẻ địch. Mục đích của Đằng Tấn vốn cũng không phải là diệt trừ Sử Hạo mà là cứu Quách Minh Thành ra, cùng với làm sao thu thập được thật nhiều dịch tiến hóa từ căn cứ Bách Hiệp.
Cũng may ngày hôm sau Trương Dịch rốt cục đã tỉnh rồi, Nam Thiệu không cần bởi vì sợ quấy rối đến việc anh nghỉ ngơi khôi phục mà chậm trễ thời gian đi tới thành phố Long Khẩu. Hắn dẫn theo Trương Duệ Dương cùng nhau chờ đợi.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
42 chương
9 chương
46 chương
45 chương
57 chương
23 chương