Edit: Dật Phong Beta: Yến Phi Ly Trong đêm tối, một bóng dáng cao gần ba mét chạy như bay trên xa lộ, khi thì bước hai chân như người, khi thì chi trước chạm đất như dã thú, nơi hắn đi qua tuyết đọng văng tung toé, để lại vết cào sâu dữ tợn. Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn quanh trong bóng tối, dường như đang tìm kiếm cái gì đó, trên người tỏa ra uy thế mạnh mẽ cùng với nôn nóng khiến thú biến dị đều tránh xa. Đột nhiên, hắn bước chậm lại, một loạt bốn chiếc xe dừng ven đường có mùi vị quen thuộc, trong xe không có ai, nóc xe tích một lớp tuyết mỏng manh. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía thành phố bao phủ trong tăm tối phía trước như đang suy tư, sau đó bỗng nhiên tăng tốc, truy đuổi theo mùi vị kia. Sau mười mấy phút, một chiếc xe dừng phía sau bốn chiếc xe kia. Hai ánh đèn xe chiếu xuống, Quỷ Bệnh mang theo Trương Duệ Dương xuống xe, đứng trước thành phố u sâm hắc ám. Ánh mắt gã hướng về phía trước, dù có đèn xe và đèn pin chiếu sáng, bóng tối của tận thế vẫn thâm trầm khó có thể hòa tan, thành phố và thực vật biến dị bị chôn vùi trong đó khiến người ta khó có thể phân biệt, nhưng Quỷ Bệnh lại như là có thể nhìn thấu bóng đêm dày đặc như vậy, qua một lát, trên mặt gã lộ ra một chút kinh ngạc. Tuy loại kinh ngạc này cực kỳ nhỏ bé, nếu không phải vẫn luôn lưu ý có lẽ sẽ không phát hiện, mà với loại người trời sập xuống cũng không động dung như gã mà nói đã là vô cùng hiếm thấy. “Chắc bọn họ còn ở trong thành phố.” Thẩm Trì cầm đèn pin đẩy một tầng tuyết đọng xem xét vết tích xung quanh xong, trở về nói. “Cách đây không lâu còn có một thú biến dị hình thể khá lớn tiến vào từ nơi này.” Dừng lại, hắn thăm dò hỏi: “Chúng ta cũng đi vào sao?” “Vô dụng thôi.” Quỷ Bệnh lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn đêm phía trước không thu hồi, “Thực vật ở đây có gì đó quái lạ, đi vào có thể sẽ không ra được.” Nói xong, gã cúi đầu nhìn về phía Trương Duệ Dương đang ngơ ngác nhìn mình, “Gọi con côn trùng kia về đi.” “Chú nói đến Ú Ú sao? Trương Duệ Dương chớp mắt một cái, nhìn Đông nhìn Tây, lông mày nhăn nhíu: “Nhưng lâu rồi cháu cũng không thấy Ú Ú, cháu không biết phải đi đâu gọi nó nữa.” Lúc này Quỷ Bệnh mới nhớ tới ở đây không có người tu đạo, pháp thuật thấp kém nhất cũng không biết, nhóc này và con sâu kia hẳn là không ký khế ước, trầm ngâm chốc lát gã bèn nói: “Ta dạy cháu.” Nói xong gã cúi người xuống kéo tay Trương Duệ Dương, cũng không biết Quỷ Bệnh làm thế nào, Trương Duệ Dương chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê rần, khẽ kêu lên một tiếng và theo bản năng muốn rút tay về. Quỷ Bệnh lại giữ rất chặt, ngón trỏ chạm vào lòng bàn tay thằng bé vẽ mấy nét thật nhanh, sau đó để nhóc nắm tay thật chặt mới buông tay ra. Trong không khí có mùi máu tanh nhàn nhạt, ba người Thẩm Trì không ngửi thấy, thế nhưng không thoát khỏi khứu giác nhạy bén của Trương Duệ Dương. Nhóc hoài nghi lòng bàn tay mình bị chảy máu rồi, muốn mở tay ra nhìn mà lại không dám không nghe Quỷ Bệnh, chỉ có thể nhịn. “Áp nắm đấm trên ngực, im lặng nghĩ đến con sâu kia.” Quỷ Bệnh dặn dò. Trương Duệ Dương “dạ” một tiếng, theo lời mà làm. Mấy phút sau, nhóc hô lên rồi lập tức dùng một tay khác che miệng lại, kinh hãi mà nhìn hướng Quỷ Bệnh. “Cháu… Hình như cháu bị Ú Ú thấy rồi…” Dưới bàn tay nhỏ phát giọng nói khe khẽ, đôi mắt trợn tròn khiếp sợ nhìn bóng tối xung quanh. Vốn đám Thẩm Trì đứng bên cạnh dùng tâm tình xem kịch vui nhìn một lớn một nhỏ chơi xong rồi sau đó sẽ vào thành phố tìm người không khỏi kinh hãi, trên mặt lộ ra biểu tình nửa tin nửa ngờ. Trong mắt Lãnh Phong Trần cũng chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, tuy rằng anh ta chỉ nghĩ là trẻ nhỏ dễ bị ám thị sinh ra ảo giác, nhưng vẫn có chút tò mò Quỷ Bệnh vẽ cái gì trong lòng bàn tay Trương Duệ Dương. Chỉ có Viên Tấn Thư là bĩu môi, không lên tiếng phản đối hay nói gì. Đối với phản ứng của ba người, Quỷ Bệnh như không có cảm giác, ‘ừ’ khẽ một tiếng xem như là đáp lại Trương Duệ Dương, sau đó bèn trầm mặc. Trương Duệ Dương không biết gã có ý gì, muốn tiếp tục làm theo lời gã dạy nhưng lại hơi sợ sệt, nhóc do dự mấy giây, buông tay che miệng nhỏ xuống, lặng lẽ túm tay áo Quỷ Bệnh, lại gần hơn một chút. Bốn phía lâm vào khung cảnh yên tĩnh quái dị, đợi phút chốc, Thẩm Trì vốn đã hơi tin tưởng lại không nhận được gì, thất vọng rồi lại không kiên nhẫn, nghĩ Quỷ Bệnh lại giả thần giả quỷ. Hắn đang muốn mở miệng giục mọi người vào thành phố tìm người, tai lại đột nhiên nghe thấy tiếng quạt gió, còn chưa phản ứng được là chuyện gì xảy ra, đã thấy một thứ gì đó đen thùi lùi to bằng con trâu rơi xuống trước mặt Trương Duệ Dương. Vật khổng lồ kia lúc rơi xuống đất lại lặng yên không một tiếng động, khiến người ta cảm thấy nó vô cùng mềm mại linh hoạt, hoàn toàn không phù hợp với hình thể trầm trọng kia. Không chỉ là Thẩm Trì, đến cả Lãnh Phong Trần và Viên Tấn Thư đều sợ hết hồn, theo phản xạ bày ra tư thế đề phòng. Lại thấy Trương Duệ Dương hoan hô một tiếng, vui vẻ giang hai tay lập tức nhào tới trên đầu quái vật khổng lồ kia. “Ú Ú mày đến rồi à? Mày nghe thấy tao gọi sao? Mày đã đi đâu vậy, sao không về, tao nhớ mày muốn chết. Ai nha, hình như mày lại to hơn rồi, cứ to nữa có phải sẽ bự như tòa nhà không, đến lúc đó tao phải dùng thang mới có thể leo lên mất…” Nhìn thấy người bạn nhỏ đã lâu không gặp, nhóc con vừa hiếu kỳ vừa vui vẻ, đến cả ba ba đang chưa rõ tung tích cũng tạm thời bị ném sang một bên. Ú Ú cũng rất nể tình, hai cọng râu khẽ lay động như đang đáp lại. Trương Duệ Dương mới gặp lại cô chú quen biết trước đây, quen thêm hai người bạn, một người thích mắng chửi, một người không thích nói chuyện, còn có một em gái nhỏ thích gặm ngón tay… Nhóc cảm thấy có rất nhiều chuyện muốn chia sẻ với đồng bọn nhỏ, Trương Duệ Dương vừa mở máy hát là không ngừng được, Quỷ Bệnh không thể không lên tiếng đánh gãy. “Làm việc đi.” Trương Duệ Dương khẽ ‘a’ lên mới phản ứng được, đẩy Ú Ú về phía trước, nói: “Ú Ú ơi, ba tao lại không thấy đâu cả, mày có thể giúp tao tìm ba không?” Thẩm Trì nghe thế, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nghĩ thầm có phải ba đứa nhỏ này thường xuyên mất tích hay không. Mặc dù nghĩ vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy ngạc nhiên đối với chuyện thằng bé này có thể ở chung hòa thuận với một con côn trùng biến dị. Viên Tấn Thư đã từng gặp Ú Ú nên không cảm thấy gì, Lãnh Phong Trần thì đang bắt đầu cân nhắc phương pháp Quỷ Bệnh dạy Trương Duệ Dương để triệu hồi Ú Ú, vô cùng muốn biết phương pháp này có phải hữu hiệu với tất cả sinh vật hay không. “Mày vào thành dọn dẹp sạch sẽ thực vật biến dị trên đường, đừng ăn tinh hạch vội, cầm về ta xem một chút.” Quỷ Bệnh nói với Ú Ú. Giọng gã rất nhẹ rất nhạt, không giống như là mệnh lệnh nhưng khiến cho người nghe có cảm giác đương nhiên phải nghe theo. Ú Ú xưa nay sợ Quỷ Bệnh, nghe vậy không dám giả vờ không hiểu, càng không uốn éo chơi xấu, đầu to nhẹ nhàng đụng Trương Duệ Dương một cái, sau đó quay người mở cánh bay về phía rừng thực vật biến dị đen nhánh. Trong bóng tối truyền đến âm thanh sàn sạt như là sâu ăn lá, lại như gió thổi qua rừng trúc, Thẩm Trì lấy đèn pin cầm tay chiếu sáng, chỉ thấy thực vật biến dị đang điên cuồng lay động, dây leo vung vẩy, xúc tua tung lên, sương khói lan tỏa, các loại thủ đoạn công kích đều xuất hiện như là đang liều mạng, làm thế nào cũng không tìm ra bóng dáng to lớn của con thú biến dị kia. Nhưng chỉ vậy thôi đã đủ làm cho hắn khiếp sợ, đồng thời cũng nhìn thấy tương lai khi thú biến dị được nuôi dưỡng sẽ bảo vệ con người, chiến đấu với sinh vật biến dị và zombie. Thẩm Trì chỉ hận không thể lập tức bay về Nhữ Châu, nói cho Tống Đình nghe chuyện này. Phải biết rằng nếu như có thể làm được chuyện ấy, thực lực căn cứ bọn họ sẽ mạnh hơn không ít, thêm mấy phần sức lực để chống lại căn cứ thủ đô, đồng thời cũng có thể tăng thêm cơ hội sống sót và chỗ dựa cho con người.. Ầm!!! Một tiếng vang thật lớn, mặt đất dường như chấn động khe khẽ, những nơi đèn xe chiếu đến trong tầm mắt đều nhìn thấy tuyết và bụi đất tung bay, mọi người theo bản năng mà che mặt. Sau một khắc, màng nhĩ rung động như bị một loại âm thanh sắc bén nào đó đâm trúng, đau, rồi lại như không nghe thấy thanh âm gì, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, buồn nôn vô cùng. Ngay cả Lãnh Phong Trần vẫn đang suy nghĩ làm sao để chiếm được “Thuật triệu hồi” kia cũng không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía bóng tối. Khi tất cả tiếng vang đều biến mất, bốn phía lại khôi phục yên tĩnh, mọi người như vừa trải qua một hồi ảo giác kỳ quái, mãi đến tận khi Ú Ú với thương tích khắp người khập khiễng kéo thứ gì đó cố hết sức bò ra ngoài, mới xác nhận vừa nãy đúng là đã xảy ra một trận đại chiến. “Ú Ú mày bị thương à?” Trương Duệ Dương nhìn thấy bộ dáng máu me của Ú Ú thì bị dọa sợ hết hồn, nhóc vội vã chạy tới, hỗ trợ kéo vật kia. Nhóc cũng không chú ý nó là cái gì, chỉ nhìn thấy cánh của bạn mình bị đứt mất một nửa đang rũ xuống, lớp vỏ ngoài màu đen có rất nhiều vết thương sâu đang chảy máu, lập tức đau lòng đến mức mắt ầng ậng nước, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Đối mặt tình huống này, thân là một người trưởng thành bình thường kính lão yêu trẻ coi trọng đạo đức, dù thế nào Thẩm Trì cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt, hắn lập tức bước nhanh về phía trước, giúp đỡ kéo thứ tạm thời còn chưa nhìn ra là vật gì kia. Vừa túm lấy thì hắn mới phát hiện nó rất nặng, nếu chỉ có một mình hắn e là không xê dịch nổi, tâm lý không khỏi dấy lên sự tò mò. Dường như Ú Ú rất bảo vệ thứ nó kéo về, khi Thẩm Trì đi đến, nó cảnh giác huơ cọng râu đã gãy, cánh bị thương hơi mở ra, bộ dáng như chỉ cần hắn dám lộ ra ý đồ cướp đoạt thì sẽ muốn liều mạng, khiến hắn có chút dở khóc dở cười, đồng thời lại ngầm cảm thán, hóa ra trên đời còn có thú biến dị khôn ngoan như thế. Mặt khác, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa phát hiện con vật trước mắt này thật ra là một con côn trùng biến dị, nếu không sẽ còn kinh ngạc hơn. Viên Tấn Thư lại không tự giác như Thẩm Trì, vốn gã đang khoanh tay đứng làm bộ việc này không liên quan tới mình, đến tận khi bị Quỷ Bệnh liếc tới, mới chậm rãi không tình nguyện tiến lên hỗ trợ. Lãnh Phong Trần tràn ngập tò mò với Ú Ú, cũng muốn biết thứ đang bị kéo đi kia là cái gì, mà anh ta lại không muốn làm bẩn tay mình, bởi vậy chỉ đứng xa nhìn. Dù có thêm hai người đàn ông trưởng thành gia nhập, Ú Ú cũng không há mồm nhả ra, nó vẫn gánh vác trọng trách lôi kéo chủ yếu, mãi đến khi kéo đến trước mặt Quỷ Bệnh thì mới thả xuống, sau đó lấy lòng nhìn Quỷ Bệnh. Ba người Thẩm Trì rốt cục thấy rõ đó là cái gì, lập tức sởn cả tóc gáy. Đó là một vật thể hình người phải dài tới gần năm mét, đầu và tay chân đầy đủ, mắt mũi miệng đều có, cực kỳ giống một cái xác bị phù thũng, chỉ có điều toàn thân thứ ấy đen thui, hiện lên hoa văn kỳ lạ cùng với sợi rễ giống như rắn khiến người ta rất khó phán đoán rốt cuộc nó là cái gì. Thi thể này thương tích chất chồng, sợi rễ gãy nát, vị trí tại trái tim trên ngực bị phá một lỗ hổng lớn, có chất lỏng màu đen từ các nơi gãy vỡ chảy ra, mùi vị tanh hôi khó chịu. Nhân sâm thành tinh biến dị sao? Trong đầu ba người không hẹn mà cùng bốc lên suy nghĩ kỳ quái này, nhưng mà vừa nghĩ tới đây là nhân sâm biến dị thì không khỏi đồng thời rùng mình một cái. Thế này thì cũng thật là ghê tởm! Ú Ú phun một viên tinh hạch hình trái tim màu đen to bằng nắm tay trên đất, khi nó chuẩn bị tiếp tục, Quỷ Bệnh bèn vung tay ngăn lại. Quỷ Bệnh khom lưng nhặt viên tinh hạch màu đen kia lên, xem xét tỉ mỉ, tựa hồ như đang xác nhận cái gì đó. Gã tìm Trương Duệ Dương để mượn con dao găm, đi đến chỗ “thi thể to lớn” kia, dùng sức đâm giữa chân mày, từ trong đó lấy ra một hạt màu nâu đậm như hạt quả đào, sau đó nói với Ú Ú: “Ăn đi.” Hai mắt Ú Ú tựa hồ có tia sáng chớp động, sau đó nó không lưỡng lự chút nào vùi đầu gặm cắn “thi thể to lớn” kia. Tốc độ ăn của nó rất nhanh, sau khi cánh tay thi thể dần dần biến mất, vết thương trên người nó cũng dùng tốc độ kỳ tích bắt đầu khép lại, khiến cho đám Thẩm Trì vẫn luôn bàng quan bên cạnh khiếp sợ không thôi. “Đây rốt cuộc là cái gì?” Thẩm Trì không nhịn được hỏi. Trong mắt Viên Tấn Thư bắn ra vẻ tham lam, Lãnh Phong Trần cũng nóng lòng muốn thử, muốn lưu lại một phần “thi thể to lớn” kia để nghiên cứu, chỉ có điều trước khi ra tay, tốt nhất vẫn phải xác định ý của Quỷ Bệnh cùng với lai lịch của thứ này trước tiên. “Ám hồn mộc.” Quỷ Bệnh trả lời, sau đó gã sơ lược vài câu miêu tả về loại thực vật này. Ám hồn mộc là một loại thực vật vô cùng đặc biệt, chỉ sinh trưởng ở nơi tối tăm đầy uế khí nồng đậm, dùng các loại tâm tình tiêu cực làm thức ăn, ngoại trừ bộ rễ chôn sâu dưới đất cùng với sợi rễ bên ngoài thì không có cành lá như những loại cây khác. Nhưng nó lại có thể hình thành quần thể dựng nên ảnh xạ trên mặt đất, đồng thời tỏa ra hương vị có tác dụng gây ảo giác, tạo nên một loại cảnh tượng rừng rậm rất gần gũi và chân thực, khiến con người khó phân biệt thật giả. Không chỉ như vậy, phàm là nơi chúng nó sinh trưởng còn sẽ xuất hiện không gian trùng điệp đan xen, hình thành mê trận thiên nhiên, giam cầm các loại sinh vật lỡ tiến vào ở trong đó, khiến các loại tâm trạng cực đoan cuồn cuộn không dứt. “Ám hồn mộc là vật rất bổ dưỡng đối với ám thú, nhưng không có tác dụng gì với con người.” Quỷ Bệnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Viên Tấn Thư và Lãnh Phong Trần, có lẽ là gã nhìn thấu tâm tư bọn họ, cuối cùng nói một câu như vậy liền ngừng lại. Trong lúc họ trò chuyện, Ám hồn mộc đã bị ăn hơn nửa, vết thương trên người Ú Ú cũng gần như khỏi hẳn. Thế nhưng nó cũng không ngừng việc ăn uống, Quỷ Bệnh cũng không lên tiếng ngăn cản. Chẳng ai nghĩ tới còn có giống loài quỷ dị như vậy, dù sao trời tối, ba người không thể thấy được thứ hình ảnh phản xạ do cây cối tạo nên, mà không tận mắt nhìn thấy thì muốn hoàn toàn tin tưởng rõ ràng là điều không thể. Nhưng họ thấy Quỷ Bệnh nói mạch lạc rõ ràng, xử lý cũng rất quen tay, thực sự rất khó để không tin tưởng. Khác với Viên Tấn Thư và Lãnh Phong Trần, điều Thẩm Trì quan tâm hơn chính là mãi cho đến bây giờ đều không thấy nhóm Nam Thiệu trở về, cho nên sau khi suy nghĩ một chút, hắn bèn cầm đèn pin lên, đi men theo hướng mà Ú Ú lui về. Có phải sự thật hay không thì cứ xem liền biết. Dù sao nếu quả thật như lời Quỷ Bệnh nói, có một phần quần thể thực vật là do Ám hồn mộc hình thành nên ảnh xạ, không phải là tồn tại chân thực, vậy dưới tình huống Ám hồn mộc đã bị đào móc ra, mấy thứ hình chiếu ấy hẳn là cũng sẽ biến mất theo, xuất hiện khu vực trống không. Hiện tại việc hắn cần phải làm là tìm tới khu vực trống không đó. Thông qua phán đoán nơi âm thanh truyền tới lúc nãy, vị trí của Ám hồn mộc hẳn là sẽ không quá xa, đây cũng là nguyên nhân chính Thẩm Trì lựa chọn đi kiểm chứng, bằng không đêm đen lại một mình thâm nhập vào rừng biến dị, hắn cũng không phải chán sống. Mà người có động tác càng nhanh hơn chính là Lãnh Phong Trần với lòng hiếu kỳ dồi dào, thân hình anh ta lóe lên liền không thấy bóng dáng, điều này làm cho lòng Thẩm Trì bất giác bịt kín một tầng bóng tối, ở phương diện thực lực cá nhân, hắn và các chiến hữu dù cho thức tỉnh dị năng nhưng vẫn có chênh lệch khó vượt qua với người Võ Tông. Như vậy, chênh lệch ấy có thể dựa vào vũ khí nóng để bù đắp được hay không? Lắc lắc đầu, Thẩm Trì vội quăng suy nghĩ bất an ấy ra khỏi đầu, hắn gác lại nỗi lòng đi về hướng bóng tối phía trước, không dám nghĩ linh tinh vào lúc này nữa. Viên Tấn Thư khinh thường liếc mắt nhìn bóng lưng Thẩm Trì, gã vẫn cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích. Không có Quỷ Bệnh đồng ý, gã cũng không dám tự ý hành động, trước mắt có hai người thay gã đi điều tra, gã cũng không cần phải ăn nói khép nép mà đi cầu xin tên quỷ bị bệnh lao kia nữa. “Ú Ú ăn nhiều quá nha!” Giọng nói non nớt đầy thán phục truyền tới khiến Viên Tấn Thư dời đi tâm tư, nhìn về phía thằng nhóc ngồi xổm bên cạnh con côn trùng biến dị đang ra sức gặm cắn Ám hồn mộc. Nhóc con nhỏ như vậy ngồi cuộn lại thành một cục, khiến người ta có một loại ảo giác chỉ cần nhẹ nhàng sờ một cái liền tan nát. Gã hơi híp mắt, gã sớm nhìn ra gân cốt nhãi con này không tệ, nếu như mang về tông môn, không nói tới được trưởng lão hoặc là Tông chủ thu làm môn hạ, tiến vào thượng tam môn vẫn rất có khả năng. Chỉ tiếc gã thật không dám có ý đồ này, ít nhất trước khi hoàn toàn thoát khỏi bàn tay Quỷ Bệnh thì sẽ không dám. Trương Duệ Dương cũng không biết tâm tư phức tạp của những người lớn, nhìn thấy Ú Ú đã không có chuyện gì, nhóc cũng không lo lắng nữa, chỉ lặng yên ngồi xổm ở bên cạnh chờ Ú Ú ăn xong. Rất nhanh, Thẩm Trì và Lãnh Phong Trần đi thăm dò tình hình lần lượt trở về, vẻ mặt hai người vô cùng vi diệu, không nói ra được rốt cuộc là kinh ngạc hay là khiếp sợ, hoặc giả là cái gì khác. Nói chung ánh mắt hai người nhìn về phía Quỷ Bệnh đã xảy ra biến đổi rất nhỏ, mơ hồ mang tới một loại cảm xúc khó giải thích được, nhưng chẳng ai nói thêm gì. Lại tốn mấy phút, Ú Ú mới giải quyết xong Ám hồn mộc to lớn kia, vốn thân thể nó đã to như con trâu lại dường như tăng lớn hơn một vòng. Nó ợ một hơi, hài lòng dùng râu cọ cọ Trương Duệ Dương, sau đó mắt đầy sùng bái mà nhìn phía Quỷ Bệnh, chờ gã dặn dò. Trương Duệ Dương cũng nhìn Quỷ Bệnh, mắt long lanh chờ gã mở miệng nói đi vào tìm ba. “Ám hồn mộc không mọc đơn lẻ, mày lượn quanh thành phố một vòng, nhổ hết những cây khác ra. Mang hai thứ này về, còn lại thích thì cứ ăn.” Quỷ Bệnh căn dặn Ú Ú, chỉ nhắc nhở lấy về hạch tim và hạt quả trong não. Hai con mắt nhỏ của Ú Ú lập tức sáng lên, gật đầu liên tục, sau đó cũng không quản Trương Duệ Dương, nó vỗ cánh, nháy mắt đã biến mất ở trong bóng tối. Trương Duệ Dương muốn dặn nó cẩn thận cũng không kịp, rất bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu nhỏ, khe khẽ thở dài. “Chúng ta về thôi.” Quỷ Bệnh thu hồi ánh mắt, nói với những người khác. “Dạ?” Trương Duệ Dương há hốc mồm, nhóc vẫn luôn không ồn ào không làm khó, cũng bởi vì nhóc rất tin tưởng Quỷ Bệnh, ngoan ngoãn chờ gã mang mình đi tìm ba, ai biết cái bóng của ba cũng còn chưa thấy đã phải đi về. Nhất thời nhóc khó có thể tiếp thu: “Chú Bệnh ơi, chúng ta không phải muốn đi tìm ba sao?” Trên thực tế, không chỉ là Trương Duệ Dương mà chính ba người Thẩm Trì cũng đều có chút kinh ngạc. Viên Tấn Thư và Lãnh Phong Trần đối với chuyện có đi cứu người hay không cũng không quá quan tâm, thế nhưng Quỷ Bệnh đột nhiên đến đây rồi về, vẫn làm cho bọn họ bất ngờ. Thẩm Trì trực tiếp nhịn không được, hắn vừa định phản đối, Quỷ Bệnh lại nói. “Chỉ cần mở ra mê trận vây ở đây thôi, còn lại tự họ hoàn toàn có thể đối phó. Trời tối tìm người rất bất tiện, ngày mai nếu như họ còn chưa trở lại, chúng ta sẽ đi.” Đây coi như là lời giải thích. Thẩm Trì nghe xong, thật sự cũng không phản bác lại được. Nếu như với thực lực của nhóm Nam Thiệu đều đối phó không được thì mấy người họ tới cũng chỉ là tặng đồ ăn miễn phí, huống hồ còn có Lý Mộ Nhiên ở đó, dù cho đánh không lại thì vẫn chạy được. Trương Duệ Dương nửa hiểu nửa không, tuy rằng lòng rất không tình nguyện, nhưng nhóc rất biết nghe lời, không có thói lợi dụng việc khóc nhè để bức bách người lớn phải chiều ý mình. Nhóc không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ không vui mà “dạ” một tiếng, có điều chung quy vẫn hơi không cam lòng, lúng ta lúng túng hỏi: “Vậy Ú Ú thì sao ạ, chúng ta không chờ nó sao chú? Lỡ nó đánh không lại cái Ám… ám hồn mộc thì làm sao bây giờ?” “Không đâu, trời sinh nó có tác dụng khắc chế đối với thực vật biến dị.” Quỷ Bệnh nhàn nhạt nói. “Nhưng Ú Ú mới vừa bị thương mà.” Trương Duệ Dương còn muốn dựa vào lí lẽ để biện luận. Quỷ Bệnh không lên tiếng, chỉ tóm lấy cổ áo Trương Duệ Dương, xách nhóc con lên thẳng xe.