Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 275
Edit: Yến Phi Ly
Hà Tam nghiêng tai lắng nghe chốc lát, xác định không có ai tiếp tục tới gần mới nói: “Nếu như hiện tại mấy anh không muốn xảy ra xung đột với Vệ Đông thì tốt nhất tạm thời đừng lôi kéo những người khác.”
Vệ Đông? Lôi kéo người? Đám Kiều Dũng nghe vậy thì đầu óc trở nên mơ hồ, “Cậu có ý gì?”
Hà Tam không trả lời ngay, mà là ăn xong miếng thịt mới nói: “Vệ Đông là đại ca chỗ này, đồ đạc của mấy anh đều do gã lấy đi, chắc gã còn chưa muốn đối đầu với mấy anh nên chỉ lấy thức ăn chứ không lột quần áo, bằng không, áo bông trên người mấy anh đã sớm mất rồi. Thế nhưng nếu các anh dám to gan lớn mật đi lôi kéo người dưới tay Vệ Đông, dù gã không muốn đối địch thì cũng không thể không tìm tới cửa, bằng không ai còn phục gã nữa?”
Kiều Dũng nghe mà hơi thất thần, không nghĩ tới đều đã rơi xuống tình cảnh này vậy mà còn kết bè kéo cánh. Có điều khi nghe đối phương chỉ lấy thức ăn chứ không lột quần áo lại được xem là nương tay, họ cũng không khỏi buồn cười, nhưng ai cũng nghĩ trước tiên thu thập đủ tin tức để hiểu rõ tình hình, cho nên đều tạm thời nhịn xuống.
Trên thực tế cho tới bây giờ, Hà Tam vẫn chưa nói rõ thứ giam cầm bọn họ là gì, nói quanh co một hồi mà trong đó thực ra không có bao nhiêu hữu dụng.
Kiều Dũng không nhịn được, trực tiếp mở miệng dò hỏi: “Thứ mang chúng tôi tới đây rốt cuộc là cái gì? Có phải là người hay không?”
Hà Tam trầm mặc, mãi đến tận khi những người khác giục, y mới mở miệng: “Lúc mới đầu chúng tôi cũng tưởng người, nhưng thời gian lâu dần mới phát hiện trí lực chúng nó rất thấp, nhát gan, không biết nói chuyện, trời lạnh như thế cũng không biết tìm bộ quần áo mặc vào. Mấu chốt nhất chính là, thân thể chúng rất mềm, cứ giống như không xương ấy, có thể vặn vẹo thành bất kỳ hình dáng gì, còn có thể bò tới bò lui trên trần nhà giống thạch sùng. Hơn nữa trên người chúng mọc đầy mụn mủ, chất lỏng trong mụn chảy ra còn khủng bố hơn cả axit, con người không thể nào chạm vào.”
Tựa hồ y rất không muốn nói chuyện này, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi và chán ghét nồng đậm, có điều bởi vì tất cả mọi người ở trong bóng tối cho nên những người khác không thể nhìn thấy.
“Cũng không tính là zombie đâu bởi vì chưa từng thấy chúng nó ăn thịt người. Không ăn thịt người… đại khái không xem là zombie nhỉ.” Y nói tiếp, câu nhận định này ngữ khí có chút không xác định. Đối với tiêu chuẩn đánh giá zombie, ban đầu hẳn là xác có thể đi lại, hoặc nói đúng ra gọi là xác sống, nhưng đối với con người trong tận thế, nhắc tới zombie trước hết đều nghĩ đến là chúng nó ăn thịt người. Không ăn thịt người, dù cho nó có thể bay lên trời, phỏng chừng cũng không xem là zombie, nhiều lắm gọi thi thể bay mà thôi.
“Thế nhưng trước kia chúng nó hẳn là người.” Hà Tam cảm thấy mình cũng đã giải thích khá nhiều, cuối cùng nói một câu như vậy bèn ngừng lại.
“Ồ? Là sao?” Mặc dù đứng từ xa quan sát thoáng qua những thứ đó, những người khác cũng có ý kiến tương tự, nhưng Kiều Dũng vẫn truy hỏi một câu.
“Khi mới đầu trên người chúng còn vất vưởng chút vải rách, nhìn qua hẳn là quần áo, sau đó mới không còn nữa. Thêm vào đó khi chúng không mặc quần áo, ngoại trừ tóc rụng gần hết thì kiểm tra các dấu hiệu khác sẽ chẳng khác con người, cũng có thể phân biệt ra được đàn ông phụ nữ.”
Hà Tam nói xong, mím chặt môi nỗ lực áp chế cảm giác buồn nôn. Lúc trước vì để biết rõ rốt cuộc bản thân rơi vào trong tay thứ gì, y bỏ ra rất nhiều thời gian, nắm chặt tất cả cơ hội quan sát đặc thù của đám quái vật kia. Nhưng bộ dáng của chúng thật sự là làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng, vì thế y đã gặp phải ác mộng rất lâu, một quãng thời gian dài đều bừng tỉnh trong đêm, sau đó sợ hãi nhìn chung quanh bốn phía, cũng vì vậy mà phát hiện chuyện khiến người ta sởn tóc gáy.
“Có lẽ là một hướng dị hóa khác của loài người.” Lư Quân đột nhiên nói.
Mọi người rất tán thành, từ đó bèn gọi những thứ đó là nửa người, ý chỉ những kẻ thức tỉnh một nửa, thi thể thoái hóa một nửa, không phải người không phải zombie, không phải người cũng không phải quỷ.
“Chúng nó có số lượng bao nhiêu?” Kiều Dũng hỏi tiếp.
“Không rõ ràng.” Hà Tam lắc đầu, “Tốc độ của nó rất nhanh, thích trốn núp trong bóng tối, chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau, hình dáng thì không khác biệt nhau lắm cho nên rất khó phán đoán.”
“Nơi này có bao nhiêu người?” Kiều Dũng thay đổi vấn đề khác.
“Bảy mươi mốt người.” Lần này Hà Tam trả lời rất nhanh, bởi vì mỗi ngày y đều đều sẽ đếm ba lần để xác định không có ai vô cớ mất tích. Cũng thông qua hành động này đã gián tiếp chứng tỏ được đám nửa người kia không ăn thịt người.
“Tại sao mấy cậu không trốn?” Kiều Dũng lại hỏi.
“Làm sao lại không trốn? Nhưng mà trốn không thoát.” Hà Tam cảm thấy vấn đề này rất ngu ngốc, nhưng vẫn kiềm chế tính tình giải thích. “Lúc đầu chúng nó vứt chúng tôi ở đây rồi chẳng quản nữa, không cho thức ăn cũng không xuất hiện, mọi người đâu thể chờ chết ở đây, vì vậy bèn bàn bạc tìm cách trốn đi. Lúc đi thì cũng chẳng bị ngăn cản, nhưng mà nơi này là trung tâm thành phố, đâu đâu cũng có zombie, chưa ra khỏi hai dãy phố đã chết một nửa số người, những người còn lại cũng bị phân tán. Có người trốn vào trong cửa hàng, có kẻ trốn vào văn phòng, còn trốn cả vào quán bar, trung tâm thương mại, rạp chiếu phim,… nơi có thể giấu người đại khái đều có người đi. Nhưng mà buồn cười chính là dù có như vậy thì cuối cùng toàn bộ người sống vẫn bị bắt trở về. Sau đó lại có mấy chuyện chạy trốn xảy ra, chẳng qua đó đều là người mới tới, người ở đây từ đâu không có ai tham dự, biết rõ chạy không được, hà tất lại đi để ăn thêm một gậy.”
“Lẽ nào không có một ai chạy trốn thành công sao?” A Thanh cảm thấy việc này thực sự rất quái dị, không nhịn được xen mồm hỏi.
Hà Tam lắc đầu, sau đó mới nhớ tới là ở trong bóng tối, người khác không nhìn thấy, đành phải mở miệng: “Không. Tôi chưa từng thấy ai thoát.”
“Không phải cậu nói đám nửa người kia vốn không quan tâm gì à? Tại sao chạy không thoát được?”
“Tôi cũng muốn biết đây.” Hà Tam tức giận lẩm bẩm, “Chúng nó không quản anh chạy khi nào, chạy ra bao xa nhưng trước khi trời tối đều sẽ bị kiếm về.”
“Vậy nếu sau trời tối mới trốn thì sao?”
“Không ai chạy khi trời tối cả.” Hà Tam bị hỏi nhiều nên hơi mất kiên nhẫn. “Chạy trốn là vì mạng sống, không phải để tự sát.”
“Đám nửa người đó mang hết người đến nơi này rốt cuộc là để làm gì?” Bị y gắt một câu, Kiều Dũng cũng không tức giận mà chỉ tiếp tục hỏi. Trên thực tế, vấn đề này hắn đã từng hỏi qua một lần, mà câu trả lời của Hà Tam không rõ ràng cho nên muốn biết rõ hơn một chút.
“Việc này tôi thật sự không biết.” Hà Tam cảm thấy thịt vừa vào bụng thịt sản sinh nhiệt lượng đều đã bị nói chuyện tiêu hao hết, y hơi bất mãn, “Vấn đề của mấy anh sao mà nhiều thế…”
“Chia thêm cho cậu một chút thịt.” Kiều Dũng đột nhiên nói.
Hà Tam bỗng cảm thấy phấn chấn, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn trong nháy mắt hóa thành hư không, “Tôi muốn một nửa.”
“Một ngón tay.” Kiều Dũng không hề chịu thiệt mà cò kè mặc cả. Tuy rằng thịt này đều do Hà Tam lấy về nhưng nếu như không có bọn họ, phỏng chừng y chẳng thể giữ nổi nửa miếng. Hiện ở trên tay bọn họ không có chút đồ ăn, tự nhiên không thể tùy tay thoải mái.
“Hai ngón tay.” Hà Tam nói, nhìn qua như là lui một bước nhưng thịt trong tay Kiều Dũng vốn chỉ lớn bằng nửa bàn tay, hai ngón tay kỳ thực không khác gì một nửa cả.
“Một ngón tay, có muốn hay không?” Kiều Dũng không cho y có thêm cơ hội trả giá.
“Rồi rồi, lấy thịt trước đã.” Hà Tam nói bằng chất giọng vô cùng tiếc nuối không cam lòng, đôi mắt ẩn giấu trong bóng tối lại mang đầy ý cười. Đại khái là bước đầu có nhận thức với nhân phẩm và tính cách của mấy người Kiều Dũng, tạm thời có thể yên tâm hợp tác với họ rồi.
Y nhận miếng thịt Kiều Dũng đưa tới, cũng không lập tức ăn ngay mà là trân trọng giấu trong túi áo nào đó, mở miệng lần nữa, y nói càng thêm tường tận.
“Tôi thật sự không biết đám nửa người kia tại sao muốn bắt chúng ta thả ở chỗ này. Thế nhưng tôi phát hiện tốc độ chúng nó rất nhanh, lúc hành động rất ít phát ra âm thanh, chỉ thích núp trong bóng tối để nhìn trộm. Chỉ cần không chủ động trêu chọc nó thì sẽ không có chuyện gì. Mà nếu như có ý đồ muốn giết sạch chúng nó thì kẻ chết đầu tiên sẽ là chính mình, bởi vì không ai sánh được tốc độ của chúng, ngay cả cái bóng cũng không tìm tới thì làm sao mà tấn công? Nếu đánh tay đôi, hừ…”
Nghe đến đó, mấy người Kiều Dũng cũng đều cảm thấy có chút ngứa tay chân, không khỏi chăm chú suy nghĩ tìm kiếm biện pháp thoát thân. Mà ngoại trừ việc xuất quỷ nhập thần thì đám nửa người kia chung quy không có ấn tượng quá trực quan, cho nên cũng không cảm thấy quá mức sợ hãi. Hơn nữa mục đích của họ cũng không phải giết sạch đối phương, chỉ là bỏ trốn mà thôi.
“Đúng rồi, thực vật biến dị ở lối vào bên phía bắc thành phố xảy ra chuyện gì?” Kiều Dũng nghĩ đến rừng thực vật đột nhiên biến mất nên vội hỏi.
“Phải đó, mẹ nó, quá kỳ quái!” Vừa nhắc tới đây, Lưu Hạ nhất thời đầy bụng nghẹn đắng, không khỏi oán giận vài câu rồi kể lại chuyện anh gặp phải, mọi người nghe xong ai cũng trố mắt ngoác mồm.
Hà Tam càng kinh ngạc cực kỳ: “Hóa ra còn có chuyện như vậy sao? Nói thế thì dù chúng tôi thành công trốn khỏi nơi đây, cũng không thể ra khỏi thành phố à?”
“Cậu không biết sao?” Kiều Dũng bất ngờ, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn.
“Lúc tôi tiến vào vẫn là ngày nắng to mà, ngay cả chút cỏ nhỏ đều không có, càng đừng nói cái gì mà rừng thực vật biến dị. Chuyện sau này thì không nhắc nữa, mấy anh đều biết rồi.” Hà Tam thất vọng nói. Vốn đang trông cậy vào mấy người nhìn qua có vẻ thực lực không tệ này để chạy khỏi nơi đây, ai biết bên ngoài còn có chuyện quái lạ như thế. Lẽ nào y chú định phải ngồi chỗ này chờ chết sao?
Không có ai nói chuyện nữa, bóng tối như muốn chôn vùi tất cả, hiển nhiên mọi người đều ôm sầu lo vì tình cảnh của bọn họ bây giờ, đặc biệt là đám Kiều Dũng. Họ phải cân nhắc không chỉ là chính bản thân mình mà còn cả những người ốm yếu đói rét đang đợi ở ngoài kia.
“Không chừng là do chúng ta đi trong bóng tối nên nhận biết phương hướng và khoảng cách sai lệch, chỉ cần biết rõ địa hình, đường xá trong nội thành Trát Phong thế nào là có thể tìm được đường ra ngoài.” Qua một hồi lâu, Trần Trường Xuân lên tiếng nói.
Tuy rằng cảm thấy lời giải thích này rất gượng ép, dẫu sao dù nhận biết có sai lệch thì không thể nào cả đám cùng sai, hơn nữa còn sai lệch nhiều đến như vậy. Nhưng đã rơi vào hoàn cảnh oái oăm này thì chung quy cũng cần tự cho mình chút hy vọng, còn chân tướng rốt cuộc thế nào, chỉ cần bọn họ không từ bỏ việc chạy trốn thì sẽ có cơ hội được biết.
“Cậu có biết đường ra khỏi thành phố không?” Kiều Dũng hỏi Hà Tam.
“Không biết. Tôi cũng đâu phải người Trát Phong, trước đây chỉ ngồi xe đi ngang qua một hai lần, lúc vào là bị đập cho hôn mê rồi khiêng tới, sao mà biết được?” Hà Tam đáp một cách yếu ớt, y luôn cảm giác dự định nhờ cậy lần này của mình e rằng phải hóa thành bọt biển.
“Vậy trong này có ai thông thạo về thành phố Trát Phong không?” Kiều Dũng không buông tha mà tiếp tục hỏi.
“Trước đây còn có một hai người, hiện tại hết rồi.. Bây giờ còn lại đều là người vùng khác.” Hà Tam cười khổ.
Kiều Dũng ngẩn ra, thầm nghĩ thực sự là nhà dột còn gặp mưa to, nhưng hắn cũng không biểu hiện quá thất vọng mà là nói sang hướng khác: “Vậy chỉ có thể nghĩ cách… thực ra có bản đồ cũng được.”
“Tôi có.” Lưu Hạ lập tức nói, chẳng qua rất nhanh anh lại bất đắc dĩ mà thở dài: “Mất rồi.” Lúc Lưu Hạ tìm trên người đã chẳng còn gì, nhớ tới khi mình đang kiểm tra bản đồ thì bị đánh lén, nhất định là bản đồ đã rơi khi đó.
Tất cả mọi người không khỏi phát ra tiếng thở dài đầy tiếc nuối. Chẳng qua nếu có thể tìm được một tấm như vậy thì nhất định có thể tìm tới tấm bản đồ thứ hai, việc cấp bách bây giờ là phải nghĩ cách thoát khỏi nơi đây, thế nhưng trước mắt sắc trời đen kịt, cũng bất lợi cho việc tra xét tình huống định ra kế hoạch, tất cả chỉ đành chờ đợi đến ngày mai mới có thể bắt đầu. Bởi vậy sau khi biết tạm thời không có nguy hiểm gì nữa, mọi người cũng mất đi hứng thú trò chuyện, tụ tập lại một chỗ, ai trầm tư thì trầm tư, ai ngủ thì ngủ, trả lại bầu không khí yên tĩnh.
***
Mà ở trong căn nhà dân cách thành phố Trát Phong khoảng 5km thì lại không êm đềm như vậy, trôi qua một ngày, từ cõi lòng đầy mong đợi cho đến thất vọng, rốt cục có người không nhịn được bạo phát.
“Có phải mấy người họ đã bỏ đi rồi không?” Nói chuyện là một người gốc Dung Hà, tên là Đàm Lưu Hành, ba mươi mấy tuổi, là người được nhóm Kiều Dũng tập hợp sau khi tới huyện Dung Hà. Bản thân hắn ta cũng không phải người thức tỉnh, chỉ học vài thế võ, nhưng hắn ta đang trong độ tuổi tráng niên cho nên tuy bị bao vây trong thị trấn thì vẫn có thể chống đỡ được. Dù sao họ cũng là người đến sau, không chung hoạn nạn gian khổ nên không quá tin tưởng Kiều Dũng, một khi gặp chuyện khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.
“Không thể, đội trưởng Kiều không phải người như vậy.” Lương Quan Luân phủ định hoàn toàn. Tuy anh chỉ là người bình thường nhưng anh lại cực kỳ tin tưởng nhân phẩm của Kiều Dũng.
“Anh ta không phải, lẽ nào người khác cũng không phải? Chỉ cần mấy người kia đều có kia loại ý nghĩ này, khuyên nhiều vài câu thì Kiều Dũng còn có thể kiên trì được sao? Huống hồ trước đây anh ta không như vậy, cũng không có nghĩa là hiện tại vẫn thế, dù sao…” Dù sao còn chờ đợi ở đây, sợ rằng đều không sống nổi. Điều Đàm Lưu Hành muốn nói là chuyện này, hơn nữa ý nghĩ của hắn ta cũng không phải là sai, chỉ có điều còn chưa nói hết đã bị một tiếng gầm dữ dội cắt đứt.
“Chó má! Con mẹ nó, mày có còn là người hay không? Mấy người lão Kiều bất chấp nguy hiểm tính mạng đi tìm thức ăn cho mọi người, hiện tại sống chết không rõ, mày còn ở đây chít chít léo nhéo mấy lời chia rẽ làm lạnh lòng người, lương tâm của mày bị chó tha rồi à?” Hùng Hóa chỉ vào mũi của hắn chửi ầm lên. Hùng Hóa rất thân thiết với Lưu Hạ, lòng đang lo lắng nào có nghe lọt mấy câu nói ngờ vực đồng đội thế kia.
“Tôi lại cảm thấy Đàm Lưu Hành nói không sai.” Một người đàn ông đẹp trai hơn hai mươi tuổi nhàn nhạt cất tiếng. Anh ta tên là Bạch Phong, có dị năng hệ thủy, cũng là người sống sót từ huyện Dung Hà. “Trong thế đạo bây giờ, chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra, tôi không nghi ngờ nhân phẩm đội trưởng Kiều nhưng chúng ta cũng phải có chuẩn bị mới được.”
Dừng lại, anh ta liếc nhìn mắt Hùng Hóa, cười lạnh nói: “Mọi người chẳng qua là tụ lại cùng nhau sinh sống, không ai cao quý hơn ai, nói chuyện vẫn nên khách sáo một chút.”
Đàm Lưu Hành bị mắng xanh cả mặt, lại bị vướng bởi thân phận là người dị năng của Hùng Hóa cùng với tình cảnh trước mắt cho nên không tiện phát tác, nghe thấy Bạch Phong nói thì sắc mặt mới dịu đi, không khỏi dùng ánh mắt cảm kích nhìn người mới xen vào này.
“Đậu…” Hùng Hóa giận tím mặt, chỉ có điều câu chửi thô tục còn chưa phun ra khỏi miệng, đã bị một cái tay bịt kín.
“Nếu như chúng tôi muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi, căn bản không cần dùng cách này.” Hà Vu Khôn lạnh lùng nói. “Các người cũng giống vậy, muốn rời đi thì cứ thoải mái mà đi.” Sau đó anh không tiếp tục để ý tới những ánh mắt đầy hoài nghi kia, quay đầu nhìn về phía Hùng Hóa trán hằn đầy gân xanh, đang bị mình che miệng, “Bây giờ không phải là lúc tranh chấp, nghĩ biện pháp biết rõ xảy ra chuyện gì, tìm được người trở về quan trọng hơn.” Nói xong anh cũng buông tay ra.
Vào lúc này Hùng Hóa cũng đã bình tĩnh lại, bất mãn mà trừng mắt với hai người Đàm Lưu Hành và Bạch Phong, anh chàng nói sang chuyện khác: “Ngày mai tôi mang mấy người đi tìm.”
Nghe được câu này, sắc mặt mấy người nhận định đám Kiều Dũng đã vứt bỏ bọn họ không khỏi khẽ biến, có điều không ai lên tiếng, hiển nhiên lời vừa nãy Hà Vu Khôn nói vẫn khiến cho bọn họ kiêng kỵ.
“Sáu người họ đã là người có năng lực mạnh nhất trong chúng ta, nếu như thật sự gặp phải phiền phức, ngay cả bọn họ đều không về được thì dù đi thêm mấy người cũng chưa chắc có thể có tác dụng gì. Các ngươi đừng quên Lưu Hạ cũng không trở về, ai có khả năng thoát thân hơn được câu ta đâu?” Lên tiếng phản đối chính là Hác Vĩ Minh, y không có quan hệ quá gần với bên nào, cho nên có thể giữ vững lý trí mà nhìn nhận vấn đề.
Lời này vừa nói ra, mọi người lâm vào yên lặng, ngay cả Hà Vu Khôn đều không cách nào lên tiếng phản bác.
“Anh có kiến nghị gì không?” Chốc lát sau, Hà Vu Khôn hỏi.
“Theo tôi nghĩ, ngày mai chúng ta ngày mai lên đường tới ven thành phố Trát Phong, đến lúc đó xem tình huống rồi quyết định làm thế nào.” Hác Vĩ Minh hiển nhiên đã nghĩ tới vấn đề này, nghe hỏi thì không chút nghĩ ngợi mà trả lời.
Hóa ra ngày đó trong khi chờ đợi nhóm Kiều Dũng trở về, bọn họ cũng không hề nhàn rỗi mà là vừa tìm kiếm thực vật biến dị có thể ăn vừa rút ngắn khoảng cách. Mọi người cõng hoặc dìu nhau cùng đi về phía trước, hiện tại chính là nơi dừng chân mới. Bởi vì bám theo đường lớn mà đi, lúc nào cũng có người quan sát tình hình trên đường và chung quanh, cho nên cũng không sợ lỡ mất nhóm Kiều Dũng.
“Huống hồ, nếu như đội trưởng Kiều thật sự xảy ra chuyện, dù hiện tại chúng ta chạy đi cũng đã chậm. Mà nếu như bọn họ chỉ bị nhốt lại, hoặc là vì nguyên nhân gì khác không thể trở về kịp thời, như vậy cũng sẽ không bận tâm một hai ngày đâu. Thế nhưng một hai ngày đó lại có thể cho chúng ta chuẩn bị thật đầy đủ.”
Tuy rằng không muốn nhưng đề nghị này của Hác Vĩ Minh vẫn khiến mọi người cảm thấy đó là lựa chọn đảm bảo nhất. Nếu như muốn phái người đi tìm, năm, sáu người khẳng định không đủ, nhưng mà đông hơn thì chẳng ai bảo vệ những người còn lại. Vì vậy dù cho cách này không phải tốt nhất, cũng không thể làm họ bớt lo lắng cho Kiều Dũng nhưng lại có thể tận dụng hết khả năng mà giảm thiểu thấp nhất tổn thất. Đối với chút người còn lại trong đội mà nói, có thể giảm thấp nhất tổn thất xuống thì đó chính là cách tối ưu. Không quản anh có vui lòng hay không, trừ khi anh có thể nghĩ ra một biện pháp tốt hơn.
Nhưng mà vừa có thể cứu người lại vừa có thể bảo đảm an toàn cho những người còn lại, biện pháp có thể vẹn toàn đôi đường như thế đối với tiểu đội có thực lực như họ bây giờ vốn là không thể có. Giả thiết bọn họ quyết định lập tức phái nhiều người đi cứu Kiều Dũng, sau đó sẽ lại gửi gắm hy vọng vào vận may, khẩn cầu những người còn lại không gặp phải động thực vật biến dị, kết quả cuối cùng e là rất có thể đôi bên đều bị tiêu diệt hoàn toàn.
Cho nên, dù cho lòng như lửa đốt, bọn họ cũng không thể không nhịn xuống.
Thấy hai phe đều tiêu tan hết, đám người câm như hến bên cạnh không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, càng có người nhìn về phía Đàm Lưu Hành với ánh mắt không vui, hận hắn ta cố tình gây chuyện. Phải biết rằng vai trò của người thức tỉnh rất quan trọng, người thường trong nhóm lại đặc biệt sợ cả đội bị chia rẽ, cho đến lúc này trong lòng rất nhiều người đều e sợ phải chết ở chỗ này. Cũng may người ôm lòng nghi tuy rằng không ít, nhưng không ai dám biểu hiện ra, bởi vì nếu làm vậy ngoại trừ tăng nhanh việc đẩy bản thân ra ngoài tuyệt cảnh thì không có một chút ích gì. Ngay cả Đàm Lưu Hành và Bạch Phong cũng không hy vọng xảy ra chuyện đó, cho nên đều ngậm miệng lại, yên lặng mà uống canh.
Canh được nấu từ lá sen dây leo xanh. Sen dây leo là một loại thực vật biến dị dạng thân leo, bởi vì phiến lá dày lớn như lá sen, màu sắc màu lam nhạt, cho nên được đặt tên như thế. Nó là một trong ba loại thực vật biến dị có thể ăn mà tiểu đội biết đến. Mà lá sen dây bất kể là năng lực sinh sản hay năng lực chiến đấu cũng không sánh nổi thực vật biến dị khác, cho nên càng ngày càng khó nhìn thấy, không biết khi nào thì chính nó cũng sẽ bị đào thải.
Ngày hôm nay nhóm Hùng Hóa đi hơn 4km, cũng tìm tới một ít sen dây leo như thế. Dây leo rất dài nhưng đáng tiếc thân cây quá cứng, căn bản tiêu hóa không được, chỉ có lá cây có thể ăn.
Mấy người phụ nữ cắt lá thành mảnh nhỏ, đun nước luộc nát nhừ, một người có thể ăn một bát. Đương nhiên, người dị năng và đàn ông cần dùng sức lực trong tiểu đội có thể ăn thêm một bát, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn chút quyền lợi này mà thôi.
Không dầu không muối, ngay cả chút gạo duy nhất cũng đã nấu sạch trong ngày hôm qua, nồi canh rau xanh rì ngoại trừ lá cây thì không có thứ gì, vừa đắng vừa chát khiến người ăn không khỏi nghĩ đến thuốc Đông y. Nhưng dù là như vậy, muốn uống no cũng là một chuyện rất xa xỉ.
Cát A Y thả một mảnh kẹo sữa to như hạt đậu xanh vào trong bát Giản Giản, vì vậy hai mắt bé con liền cong thành hình mặt trăng, dáng vẻ cực kỳ đắc ý giống như là đang ăn sơn hào hải vị vậy. Ông cụ nhìn cháu gái vi vẻ như thế, trong mắt bát giác lộ ra vẻ dịu dàng từ ái.
Bát của đám trẻ nhỏ hơn người lớn, Giản Giản uống hết canh rau còn liếm bát một lượt, sau đó nhìn chằm chằm bát canh mà ông nội chưa động tới.
Ông cụ nhấc bát lên định chia cho bé gái và Cát A Y một ít, lại bị Cát A Y cản lại.
“Không được cho.” Thân thể Cát A Y nhỏ gầy, khuôn mặt non nớt, chỉ cao giống như Trương Duệ Dương, mà mặt mày lại mang theo vẻ già dặn mà tàn khốc mà Trương Duệ Dương không có. Nhóc trừng mắt nhìn Giản Giản, vì vậy bé gái liền chu miệng nhỏ ôm bát xoay người đi.
“A Y…” Ông cụ tựa hồ muốn nói gì đó.
“Chờ đến Trát Phong rồi sẽ có thức ăn.” Cát A Y cắt ngang lời ông, trong mắt có sự cố chấp không cho thương lượng, “Ông nội, ông không ăn nữa sẽ chết. Ông chết rồi sẽ không ai quan tâm Giản Giản đâu.”
Ông cụ sửng sốt, sau đó thở dài khe khẽ, gật gật đầu, không chần chừ nữa mà uống bát canh ấm áp kia vào. Ông biết mình lớn tuổi, sống không có tác dụng gì nhiều, nhưng ông lại không nỡ chết, chỉ cần ông còn sống, Giản Giản và A Y sẽ không phải là cô nhi, gặp chuyện gì thì những người khác nhiều ít cũng sẽ nghĩ tới bọn họ. Mà một khi ông chết, hai đứa bé sẽ thật sự không nơi nương tựa. Đừng nói là trong thế đạo bây giờ mà cho dù là trước tận thế, cũng ít có ai bằng lòng giúp đỡ chăm sóc hai đứa trẻ tứ cố vô thân.
Cát A Y rất chịu khó, chỉ lo người khác ghét bỏ bọn họ ăn không ngồi rồi, cơm nước xong nhóc bèn giúp đỡ thu rửa bát đũa, sau đó là chuyển củi, trồng chừng bếp lửa, có vẻ còn bận rộn hơn cả người lớn. Cuối cùng thật sự không tìm được chuyện gì làm nữa, nhóc mới ngồi xuống.
“Nếu như bọn họ đi thật thì chúng ta phải làm sao?” Nam Duy ngồi bên cạnh Cát A Y, hạ thấp giọng hỏi. Cậu đã từng bị người khác vứt bỏ, thật sự là rất sợ. Khi đó Nam Thiệu bị zombie cắn, cậu bỏ lại Nam Thiệu đi theo những người khác, sau đó cậu mới phát hiện, không còn Nam Thiệu nên người khác vốn chẳng để cậu vào mắt, đừng nói chuyện được chia đồ ăn mà ngay cả chút bánh mốc meo cũng phải trả giá bằng lao động. Việc này cũng chưa tính là gì, đợi sau khi đến Bác Vệ, những người kia đuổi cậu ra khỏi đội. Sau đó Nam Duy gặp phải tên mặt người dạ thú sự, rốt cuộc mới biết cái gì mới thật sự là lòng người hiểm ác. Nếu như sau đó không gặp lại Nam Thiệu, cậu hoài nghi mình có khả năng không sống tới hiện tại.
“Nên làm gì thì làm cái đó.” Cát A Y lườm một cái, không nhịn được trả lời.
Hoắc Nhuệ cũng ngồi lại đây, nhưng cậu bé không nói gì cả.
So sánh với hai người bọn họ, Hoắc Nhuệ càng thêm tin tưởng Kiều Dũng, nhưng nhóc lo lắng Kiều Dũng gặp chuyện, sau đó những người còn lại đã rời đi, cho nên cũng rất phiền não.
Cát A Y liếc mắt nhìn Hoắc Nhuệ, ánh mắt lóe lên, tựa hồ đang có ý đồ gì đó, nhóc định mở miệng lôi kéo tình cảm, đột nhiên liếc thấy Giản Giản ngồi xổm ở góc nhà bên cạnh chồng thực vật biến dị mà người lớn mang về. Nhóc không khỏi giật nảy cả mình, nhảy dựng lên xông tới xoay người bé lại. Nhóc nhìn thấy bé gái phồng hai má, hỏi cũng không hỏi nhóc đã trực tiếp duỗi ngón tay vào trong miệng móc thứ bên trong ra.
Giản Giản lắc đầu, tay nhỏ khua loạn, lại rốt cục bởi vì sức yếu nên bị bức ép nhả hết toàn bộ thứ trong miệng ra ngoài.
“Có sao không, khó chịu ở đâu?” Cát A Y hoảng sợ, nhóc vừa dùng ống tay áo gắng sức lau miệng và đầu lưỡi cho em gái vừa hỏi liên thanh.
“Anh hai, em đói…” Giản Giản bị lau phát đau, trong mắt ầng ậng nước, nghẹn ngào chực khóc.
Động tác trên tay Cát A Y dừng lại, ông nội vịn tường run rẩy đi tới, Nam Duy và Hoắc Nhuệ cũng theo lại đây, người lớn trong nhà bị nhóc kinh động, ánh mắt lập tức chuyển tới trên người bé gái, nghe bé nói như thế, không khí trong nháy mắt bỗng trùng xuống, bi ai, chua xót, bất đắc dĩ, còn có cả cảm giác tự trách dần dần tràn ngập ra.
“Cái này không thể ăn. Em chưa nuốt xuống chứ?” Hồi lâu sau Cát A Y mới lại mở miệng hỏi.
“Ừm. Nuốt… chưa nuốt.” Chính bé gái cũng không tự nhận thức được.
Cát A Y hơi thay đổi sắc mặt, định duỗi ngón tay tiếp tục móc cổ họng cho bé, bắt bé nôn hết thứ trong bụng ra, nhưng đáng tiếc Giản Giản ngậm miệng rất chặt, cố gắng quay đầu sang bên cạnh, chết sống cũng không chịu mở miệng. Nhóc không có cách nào, cầu cứu mà nhìn về phía những người khác.
“Thôi.” Ông cụ đột nhiên nói.
Cát A Y không dám tin nhìn ông.
“Không có đồ ăn.” Khóe môi đầy nếp nhăn của ông cụ run rẩy, trong mắt tất cả đều là bi thương. Một chút xíu thức ăn cũng không có, nếu để cho bé nôn hết thứ vốn chẳng có bao nhiêu trong bụng ra, làm sao bé có thể chống đỡ được tới ngày mai. Thậm chí, có một khoảnh khắc nọ, ông cụ thà rằng bé bị trúng độc chết cũng tốt hơn so với đói bụng, sợ hãi mà lại không có hi vọng sống sót.
Mọi người trầm mặc.
Cát A Y không nói gì thêm, rũ mắt xuống, nhóc lấy ra viên kẹo lột giấy nhét vào trong miệng Giản Giản, sau đó ôm bé lên rời xa chồng thực vật biến dị được đưa về để nghiên cứu kia.
“Ngày mai anh đi tìm ăn đồ ăn cho em nhé. Sẽ cho em ăn no nê luôn.” Cậu nhóc hứa hẹn với em gái, trong giọng nói có sự kiên quyết và bình tĩnh mà ngay cả người lớn cũng không dám biểu hiện.
Cho nên, em nhất định không được xảy ra chuyện!
***
“Vệ Đông có dị năng gì?” Sáng sớm, Kiều Dũng đứng trên khán đài nhà thi đấu, xuyên thấu qua tường kính quan sát tình hình bên ngoài, thuận miệng hỏi Hà Tam đi theo bên cạnh.
Thông qua lời kể của Hà Tam, thêm vào chính hắn thăm dò, hắn phát hiện một sự thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Trước khi trời tối bọn họ rất “Tự do”. Có thể tùy ý đi lại bên trong nhà thi đấu, muốn đi đâu cũng được, thậm chí là có thể ra bên ngoài chứ không phải như suy nghĩ của hắn ngày hôm qua, bị nhốt hoặc là nuôi nhốt bên dưới sàn thi đấu. Có điều đám nửa người kia chỉ vứt thức ăn ở đây, nếu đi chỗ khác rất có thể sẽ bỏ qua phần đồ ăn được phân phối, như vậy thì chỉ có thể chịu đói. Có lẽ chính bởi nguyên nhân này, dù cho có lạnh thế nào thì mọi người cũng thà rằng làm tổ ở đây chứ không muốn thay một không gian nhỏ hơn.
“Hệ lôi, cực kỳ lợi hại. Không thì những người khác cũng sẽ chẳng sợ gã.” Hà Tam trả lời. Lúc nói đến dị năng, trong mắt y bất giác toát ra vẻ hâm mộ và kính nể.
“Gã vào đây khi nào?” Kiều Dũng không khỏi liếc nhìn Lư Quân. Lư Quân cũng là dị năng hệ lôi, còn chuyện ai mạnh hơn, ngoại trừ xem tố chất thân thể cùng với thiên phú mỗi người thì phải xem đã trải qua cái gì. Mà yếu tố sau đối người dị năng mà nói là một thứ rất quan trọng.
“Tôi nhớ xem…” Hà Tam cúi đầu bấm ngón tay, miệng thì thầm đếm ngày, mấy giây sau y ngẩng đầu lên, “Gã vào sau tôi chừng ba tháng, đến chưa được nửa tháng thì trời bắt đầu mưa.”
“Trí nhớ cậu tốt nhỉ.” Kiều Dũng kinh ngạc, còn tỏ vẻ hoài nghi.
“Đừng nói nữa, việc này đương nhiên tôi nhớ rõ.” Hà Tam như không cảm thấy gì, vô cùng thản nhiên thừa nhận, “Bởi vì ngày thứ hai gã tới đây đã bám theo mấy người hỏi chuyện. Sau khi biết rõ tình huống thì bắt đầu ra uy, thu hết đám mạnh nhất làm thuộc hạ, gã cũng trở thành đại ca khu này.” Có một điểm y không nói, chính là trí nhớ và sức quan sát của y vốn tốt hơn người bình thường mấy phần, mặc dù sau tận thế không thức tỉnh dị năng, nhưng hai năng lực này lại trở nên càng tốt hơn, cũng bởi vậy y mới có thể sống đến bây giờ.
Nghe đến đó, Kiều Dũng không tiếp tục tìm hiểu nữa, mà là vừa đi vừa hỏi: “Dưới tay gã có mấy người dị năng, thức tỉnh năng lực gì?”
Ngoài nhà thi đấu là một quảng trường diện tích rộng rãi, có thảm cỏ và cây xanh phân chia lối đi và khu nghỉ ngơi, nhưng bây giờ đã bị thực vật biến dị chiếm cứ, chỉ có thể xuyên qua kẽ lá mơ hồ nhìn thấy một ít đất trống và đường xe chạy. Đồng thời, do sự che chắn của thực vật biến dị, gần như không nhìn thấy đường phố bên ngoài, chỉ có thể căn cứ từ kiến trúc nhà tầng đối diện phán đoán phía trước ngã ba đường, còn vô cùng phồn hoa. Mà phồn hoa nghĩa là nhiều người, nhiều người chính là nhiều zombie…
“Bốn mươi ba người.” Câu trả lời của Hà Tam khiến Kiều Dũng phải hít sâu một hơi.
“Sao lại nhiều thế?”
“Chết không ít rồi đấy, không thì còn nhiều hơn.” Hà Tam không cho là đúng nói. “Có thể vào nội thành tìm kiếm vật tư vốn dĩ đều là người dị năng tương đối mạnh trong đội. Dùng người bình thường và người già, trẻ em làm con cờ thí mạng đến dò đường cũng không phải không có nhưng rất hiếm thấy. Ở đây tôi chỉ gặp qua một nhóm, nhưng họ được mang về không bao lâu đã chết rồi. Hiện tại sống sót đa phần không có người yếu, cho dù là đám người suy yếu không thể nhúc nhích, nhưng nếu anh không chú ý, sẽ bị gặm sạch sẽ.”
Kiều Dũng dừng bước, quay đầu lại nhìn về đám người sống sót đang ngủ chen chúc phía dưới như dân chạy nạn. Nhìn bộ dáng bọn họ không còn tỉnh táo, tràn đầy âm u tử khí, dù thế nào cũng thấy liên quan đến hai chữ hung hãn.
Đúng lúc này, trong đám người có mấy đôi mắt đồng thời nhìn hắn, cảnh giác âm lệ trong ánh mắt làm lông tơ hắn lập tức dựng lên, bắp thịt cả người căng thẳng trong nháy mắt, tự động tiến vào trạng thái chiến đấu. Một lát sau, khi mấy đôi mắt kia nhìn rõ hắn bèn khép lại lần nữa, giống như chưa xảy ra chuyện gì.
“Đừng căng thẳng, chỉ cần anh không cướp đồ của bọn họ, dù anh có dán mắt lên người họ thì cũng không ai tốn sức đối phó anh đâu.” Hà Tam cười khẽ, nói.
Kiều Dũng hơi lúng túng, hắn không ngờ những người kia lại nhạy cảm như vậy, đồng thời cũng ý thức được mình đã xem thường người nơi này.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
42 chương
9 chương
46 chương
45 chương
57 chương
23 chương