Edit: Yến Phi Ly Kiều Dũng cảm thấy có ai đó sờ soạng khắp người hắn, hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, tay đã xuất phát theo bản năng mà lập tức nắm lấy bàn tay kia. Tiếng hô hoảng sợ khàn khàn vang lên bên tai, Kiều Dũng mở mắt ra, ánh vào trong mắt là một mảnh tối tăm, mà ở trong khung cảnh mờ tối mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng đen hình người. Đây là đâu? Nhất thời hắn vẫn nhớ không nổi xảy ra chuyện gì hay nhận ra trước mắt là ở nơi nào, cho nên hắn cũng không lên tiếng, chỉ là tay như kìm sắt tóm chặt lấy cổ tay của người nọ, chờ đợi cảm giác choáng váng và đau đớn sau gáy giảm bớt. “Ấy… ấy! Hiểu lầm, hiểu lầm! Tôi chỉ muốn nhìn xem có phải anh bị thương nặng không thôi.” Bóng người kia giãy giụa hai lần, biết không thể giãy ra thì vội vã giải thích. Cảm giác choáng váng đã qua, Kiều Dũng híp mắt, miễn cưỡng có thể thấy rõ đối phương là một người đàn ông, tuy rằng quần áo hơi rách nát một chút, râu và tóc khá dài nhưng không có loại hung ác tàn nhẫn của người quanh năm chiến đấu cùng zombie và sinh vật biến dị. Vì vậy hắn buông lỏng tay ra, sau đó chống đất ngồi dậy, chỉ là vẫn bảo đảm khoảng cách để nếu người kia có hành động lạ thì hắn sẽ tức khắc ra tay hạn chế. “Đây là chỗ nào? Bạn bè của tôi đâu?” Chờ ngồi dậy, Kiều Dũng mới phát hiện ngoại trừ người trước mắt này thì xung quanh cũng có không ít người. Không gian nơi đây u ám mà bí bách, vây quanh là từng hàng ghế dựa cao dần hướng lên trên khán đài, chính giữa cũng chính là vị trí bọn họ, chỗ thấp nhất của nơi này. Ở đây bằng phẳng rộng rãi, nhìn qua hẳn là một nhà thi đấu thể thao, không khí chung quanh hôi hám, tràn ngập mùi thối của nước tiểu và phân làm cho Kiều Dũng mới hơi tỉnh táo lại tựa hồ muốn hôn mê. Có ánh sáng mơ hồ xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhưng vẫn cực kỳ tối tăm, có thể là do trời sắp tối rồi. Qua một phút chốc như thế, Kiều Dũng đương nhiên nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, chẳng qua động tác kẻ đánh lén họ hết sức nhanh nhẹn, không phải là điều người trước mắt này có thể làm được, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn thả ra đối phương ra. Chỉ là hắn cảm thấy sự tình rất quái lạ, nếu như là do con người gây nên thì tại sao lại muốn đưa bọn họ tới nơi này, hơn nữa còn không trói chặt? Chẳng lẽ thực lực của đối phương đã mạnh đến mức không sợ bọn họ chạy trốn hoặc là phản kích? “Nơi này… Chẳng bao lâu nữa anh sẽ biết thôi. Còn bạn bè anh… ý anh là người bị đưa tới cùng anh hôm nay ấy hả. Họ không sao đâu. Ầy, ở bên kia kia, chắc cũng gần tỉnh rồi.” Người nọ không biết là cảm thấy quá tẻ nhạt hay là cảm thấy trên người Kiều Dũng truyền ra sức uy hiếp rất lớn, nói chung y cũng không định né xa ra mà là ngồi xổm ở đó đàng hoàng trả lời câu hỏi của Kiều Dũng. Thuận theo hướng người nọ chỉ, Kiều Dũng quả nhiên thấy mấy người nằm trên đất, điều khiến cho người ta buồn bực chính là họ không được thả cùng một nơi, mà là rải rác mỗi người một góc. Hắn sờ sờ sau gáy, phát hiện tựa hồ sưng lên một cục nhưng cũng không rách da chảy máu. Chỉ là mũ không còn nên đầu bị lạnh rất không thoải mái. Vào lúc này Kiều Dũng cũng không đoái hoài nhiều như vậy, hắn đứng lên, ngừng một lát chờ cơn choáng váng thoáng quá bèn nhấc chân đi sang bên kia. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, người lạ kia cũng đi theo. “Đệch má, đứa nào đánh lén ông…” Vừa lúc đó, Lưu Hạ cũng tỉnh rồi. Anh và Kiều Dũng bị đánh ngất gần như là đồng thời, sau đó bị đưa đến cùng một nơi, đây có thể xem như là chuyện may mắn duy nhất, dễ chịu hơn bị nhốt một mình nhiều. “Trứng tôm? Cậu chưa ra ngoài sao?” Bởi vì Lưu Hạ lên tiếng cho nên bị Kiều Dũng nhìn thấy đầu tiên. Trong lòng Kiều Dũng chợt hiện cảm giác cực đoan rất không ổn. “Lão Kiều…” Lưu Hạ nhìn về bên này, lại nhìn quanh bốn phía, “Đây là chỗ nào? Sao ông cũng ở đây, mấy người kia đâu?” “Tôi còn chưa biết rõ. Được rồi, trước tiên giúp tôi khiêng mấy người họ qua đây rồi nói.” Kiều Dũng cũng còn đang mơ hồ, nếu không phải lo lắng cho đám Lư Quân thì hắn đã sớm túm lấy cái tên đi theo phía sau này, dùng hết thủ đoạn để tra hỏi rốt cuộc là chuyện ra sao. Nhờ sự giúp đỡ của Lưu Hạ cùng với người mới gặp tự xưng là Hà Tam kia, Kiều Dũng xác định một góc hơi hơi hẻo lánh, khiêng đám Lư Quân qua. Nói là hẻo lánh, kỳ thực cũng có người, chỉ có điều số lượng ít hơn một chút. Các góc không có người thật sự đã bị phân và nước tiểu chất đầy, căn bản không có cách nào nằm được. Trong quá trình vận chuyển, bốn người Lư Quân lần lượt tỉnh lại, một là bởi vì người thức tỉnh có thể chất tương đối tốt, hai chính là vì bị thương không quá nghiêm trọng, điều này làm cho Kiều Dũng khẽ thở ra một hơi. Mà những người tới trước vốn đã ở trong này cũng chưa hề đi ra can thiệp, chỉ là dùng vẻ mặt hơi quái dị mà nhìn bọn họ, lại như một đám chuột đói bụng khiếp đảm âm u mà lại nóng lòng muốn thử, hệt như chỉ cần một ai sơ sẩy thì chúng sẽ nhào lên cướp đoạt đồ đạc của bạn, tranh ăn máu thịt của bạn vậy. Nhóm Kiều Dũng bị nhìn chăm chú mà phía sau lưng phát lạnh, bắp thịt toàn thân đều căng thẳng. “Hiện tại có thể nói đây là đâu được rồi chứ?” Mấy người tụ thành một vòng vây Hà Tam vào giữa, Kiều Dũng lên tiếng hỏi. Chuyện đối phương sờ soạng ở trên người hắn tạm thời không tính toán, nhưng cũng phải xem đối phương biểu hiện thế nào đã. Mắt mọi người đã thích ứng với không gian u ám, miễn cưỡng có thể thấy rõ dáng vẻ người chung quanh. Hà Tam rất gầy, cực kỳ gầy, cơ hồ có thể thấy rõ đường viền xương cốt trên mặt, tay chân y nhỏ hệt như que diêm, trên người mặc thật nhiều lớp quần áo nhưng tất cả đều là áo mỏng mùa hạ, giữa khoảng không khẽ lay lất khiến người nhìn đều cảm thấy rét run thay. Mà trên thực tế, y quả thật cũng đang run cầm cập. Những người khác trong nhà thi đấu cũng phần lớn đều gầy gò như vậy, đương nhiên cũng có kẻ mập, nhưng không phải mập mạp bình thường mà là thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng tạo thành phù thũng, càng có kẻ tứ chi như que củi nhưng lại vác theo cái bụng to như cái trống, hoàn toàn không có chút sức sống khiến người nhìn phải hoảng sợ. Nghe thấy lời Kiều Dũng nói, Hà Tam cũng không lập tức trả lời mà là cười khan hai tiếng, tay khép lại trước ngực khẽ nắn vuốt, có chút tham lam mà hèn mọn nói: “Ừm… trên người các anh có thức ăn không, cho tôi một ít.” Kiều Dũng bừng tỉnh, cuối cùng đã rõ ràng trước đó tên này mò mẫm muốn tìm gì trên người mình. Nghĩ tới tối hôm qua trước khi bị bắt hắn đã nhét đầy bánh kẹo vào túi, vì vậy đưa tay sờ thử, ai ngờ đâu chẳng còn gì, không khỏi tóm chặt cổ áo Hà Tam chửi ầm lên: “Bà nó, mày mò hết đồ của ông rồi còn dám xin đồ ăn?” Sau đó mấy người Lưu Hạ cũng lần lượt phát ra tiếng mắng chửi phẫn nộ, trong đó đặc biệt Lưu Hạ và Trần Trường Xuân, bởi vì hai người mang nhiều thức ăn nhất. Lúc Lưu Hạ rời đi, những người khác đã chuẩn bị cho anh không ít mì ăn liền hay bánh quy, Trần Trường Xuân còn có hai túi gạo, trên eo buộc chút thực phẩm ăn liền, lúc này không còn sót lại chút nào. Hơn nữa sôcôla mà mọi người nhét đầy túi tối hôm qua cũng mất hết, thực sự là bị cướp sạch sành sanh, sao họ có thể không căm tức cho được. “Lấy đồ của bọn này ra, không thì tao chôn sống mày.” Nguyễn Phong với tướng mạo cay nghiệt, ánh mắt như dao bắn về phía Hà Tam, nói ra lời không hề có chút ý đùa giỡn. Hà Tam tựa hồ càng sợ Nguyễn Phong hơn, vốn còn muốn cợt nhả mà dây dưa vài câu xem có thể xin được ít gì không, lúc này cũng không dám, y chẳng quan tâm Kiều Dũng đang cầm tay mình nữa, chỉ làm ra bộ dáng đáng thương: “Ôi mấy anh, nếu tôi có năng lực lấy đồ của mấy anh thì còn ở đây mà xin xỏ sao?” “Ai biết có phải mày còn ý đồ khác hay không.” Kiều Dũng hừ một tiếng, lời tuy nói như thế mà tay cũng đã buông ra. Hắn suy nghĩ một hồi, cũng biết khả năng đối phương lấy đồ của họ không lớn, hơn nữa nếu thực sự là tên này lấy được, sáu người bọn họ còn sợ không đòi về được sao? “Thật sự không phải do tôi mà.” Hà Tam gắng sức cuộn thân mình lại bởi vì như vậy có thể giảm bớt nhiệt lượng tiêu tan, y lặp lại phủ định lần thứ hai, giọng điệu không hề có chút chột dạ. “Thế thì là ai?” Mọi người nghe ra được trong lời gã nói bao hàm một tầng ý khác. Hà Tam liếc mắt nhìn về hướng có nhiều người nhất bên kia, bên đó dùng giá kim loại, biển và áp phích quảng cáo dựng thành túp lều đơn sơ, bên trong hẳn là có người, mà cách quá xa nên thấy không rõ lắm. “Là người bên kia lấy đồ của bọn này hả?” Nguyễn Phong híp mắt, đột nhiên đứng lên, đồng thời kéo Hà Tam theo, “Đi, đi tìm bọn họ.” “Ôi.. ôi này, đừng mà mấy anh, trước tiên các anh đừng đi, đừng đi vội, nghe xong lời của tôi mà vẫn còn muốn đi thì tùy mấy anh, nhưng mà đừng liên lụy tôi nhé.” Hà Tam cong lên cái mông ngồi xổm xuống, nỗ lực lui về phía sau, nhưng mà thân thể vẫn không tự chủ được bị kéo ra ngoài một đoạn lớn. Nguyễn Phong mặc dù chịu không nổi người bắt nạt, nhưng cũng không phải là một kẻ lỗ mãng, nghe lời nói của tên này có chút kỳ lạ, thêm vào bọn họ quả thật cũng cần phải biết rõ tình huống của nơi này trước, cho nên anh bèn buông Hà Tam ra. “Có thể…” Thấy họ làm ra dáng vẻ chuyên tâm lắng, Hà Tam chứng nào tật nấy định xin bộ quần áo. Y thật sự là quá lạnh, mà đồ để giữ ấm ở nơi này đã bị người khác cạo sạch sẽ, y có thể mặc một thân quần áo đến bây giờ có thể nói là mạng lớn. Chẳng qua y vừa mới nói vài chữ đã bị vẻ mặt lạnh lẽo của Nguyễn Phong làm cho im bặt. “Trước trận mưa to tôi đã đến đây, không thì cũng chẳng ăn mặc như này đâu. Bà nó, ông trời khốn nạn kia quả thực là hại chết người.” Thu hồi tâm tư muốn kiếm lợi, Hà Tam bắt đầu nói chuyện liên quan đến nơi này, mà nếu muốn nói những việc ấy khó tránh khỏi phải nói tới gốc gác của y. “Tôi đến từ Khôn Nguyên tỉnh Vân Châu, vào lúc ấy nghe người ta nói bên Bác Vệ có một căn cứ nên muốn đi tới đó.” Nghe đến đó, Trần Trường Xuân không khỏi chen vào một câu: “Vân Châu không có căn cứ sao?” “Lúc chúng tôi đến đây thì chưa có, không thì ai mà thèm đi vào Nội Châu chứ, đương nhiên là ở lại trong tỉnh mình vẫn tốt hơn mà.” Hà Tam hơi buồn bực nói. “Nếu như không tới đây thì cũng chẳng gặp gỡ mấy chuyện xui xẻo này.” Mọi người bỗng cảm thấy phấn chấn, biết đến chỗ quan trọng muốn nghe rồi. “Nhóm chúng tôi cùng đi có ba, bốn trăm người, tuy rằng tôi không phải người thức tỉnh nhưng có sức lực, cũng dám giết zombie, cho nên sống không tệ lắm.” Hồi ức lại địa vị bản thân trong đoàn xe lúc đầu, nhìn lại tình cảnh trước mắt của mình bây giờ, Hà Tam đều đang hoài nghi làm sao mà y có thể chịu đựng được. “Sau khi đến ngoại ô thành phố Trát Phong, chúng tôi muốn bổ sung chút lương thực. Lúc đó cũng không có ý định vào nội thành nên tùy tiện tìm ở bên ngoài, vậy là đủ cho chúng tôi chống đỡ tới được Bác Vệ rồi.” “Đội trưởng sắp xếp một nhóm đi xử lý zombie trên đường, còn lại thì lái xe theo sau, tôi bị phân đến đội giết zombie.” Hà Tam nói chuyện, ánh mắt lại liếc qua thân thể sáu người một vòng, cuối cùng khẽ lui về sau một chút, chen vào giữa A Thanh và Trần Trường Xuân, hai người ăn mặc nhiều nhất mà nhìn qua cũng hiền hòa nhất, y cười lấy lòng, “Người anh em, chen chúc chút đi. Mẹ nó, trời lạnh quá… Nhớ lúc đầu khi chúng tôi tới đây, trời nóng suýt cháy khô, ngẫm lại vẫn là lúc ấy đỡ hơn nhỉ.” Người y rất hôi, hôi tới mức khiến người ta không chịu được, nhưng thông qua tiếp xúc thân thể có thể cảm giác được y đang phát run, vốn hai người kia định nhích sang bên cạnh thấy vậy thì chỉ hơi nhíu mày rồi nhịn xuống.