Edit: Yến Phi Ly Bọn họ là nhóm người chạy trốn từ Dung Hà, bởi vì khi đó quá mức vội vàng, gần như không thể mang theo thứ gì. Không tìm được xăng nên xe cũng chẳng còn tác dụng, chỉ có thể đi bộ. Đồ ăn thiếu thốn nghiêm trọng làm cho bọn họ không thể không dùng thực vật biến dị để lót dạ. Nhưng mà không phải tất cả các loài thực vật biến dị đều có thể ăn, ở căn cứ Đông Châu ít nhất còn có người thường ăn thử, sau đó xác định chủng loại có thể ăn, mà bên căn cứ Bác Vệ lại không coi trọng điểm này, chỉ có người sống sót tới từ các vùng lẻ loi hẻo lánh mới tương đối có kinh nghiệm. Dựa vào chút kinh nghiệm ít đến đáng thương, lượng thực vật hay thú biến dị ăn được mà bọn họ tìm thấy là có hạn, không thỏa mãn được nhu cầu của bốn mươi mấy người. Từ ban đầu một ngày hai bữa, đến sau này một ngày một bữa mà vẫn không đủ. Bởi vì đói bụng, người trở nên suy yếu, khi đi tìm thức ăn dĩ nhiên là càng thêm khó khăn. Đây gần như đã trở thành một vòng tuần hoàn ác tính. Kiều Dũng biết cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, hắn từng dẫn người đi vòng qua các thôn xóm cách xa đường chính nhưng cũng chỉ tìm được một ít quần áo và đệm chăn, cùng với lượng lương thực cực ít. Hiển nhiên, trước trận mưa lớn những chỗ này đã từng bị người tìm kiếm, mà sau trận mưa thì không ai ghé qua nữa. Bằng không e là quần áo chăn màn cũng không sót lại cho bọn họ. Lương thực không nhiều, ban đầu mỗi ngày còn ăn được một bát cháo nóng nếm được vị gạo, đến lúc sau thì không ai dám động nó, bởi vì phải giữ lại phòng lúc nguy cấp. Thực vật biến dị trở thành món chính, mà có lúc cả ngày đều không thấy được loại thực vật biến dị nào có thể ăn. Ban đầu lúc đói bụng quá, bọn họ còn muốn thử các chủng loại khác, cứ nghĩ là vận may sẽ không quá tệ, nhưng mà sau khi chết mất năm mạng người mà vẫn không tìm ra được loại thức ăn mới, họ không thể không bỏ qua hành vi tự sát này. Người đã không nhiều, chẳng thể chịu nổi tiêu hao như vậy. Thi thể người chết bị chôn trong gió tuyết, trên mặt có thống khổ cũng có giải thoát, người sống thì lại tiếp tục bước lên con đường cầu sinh, mang theo sự mê mang cùng với cố chấp khó giải thích được, chỉ duy nhất không có bi thương. Mỗi một ngày, người dị năng trong đội phải mở đường và đề phòng sinh vật biến dị tấn công, đến buổi tối sau khi cắm trại còn phải ra ngoài tìm thức ăn. Bọn họ là người có công nhất trong đội, đồ ăn đương nhiên phải ưu tiên cho họ trước tiên, nhưng mặc dù là như vậy bọn họ cũng thường xuyên phải nhẫn nhịn chịu đói. Dù không có ai than thở, thế nhưng trong lòng rất nhiều người thường đều hiểu rõ, nếu bỏ lại mình, nhóm người dị năng sẽ không vất vả đến thế. Dưới ảnh hưởng của cơn đói, bất kể là người bình thường hay thức tỉnh đều trở nên suy yếu, lộ trình mỗi ngày có thể đi càng lúc càng ít. Sau khi họ thoát khỏi Dung Hà, hơn hai mươi ngày sau vẫn không thể rời khỏi Nội Châu, thậm chí ngay cả thành phố Trát Phong đều chưa tới được. Trên thực tế, Kiều Dũng luôn có sự lo lắng mơ hồ, đến khi gặp được căn cứ người sống sót, chẳng rõ bọn họ có thể còn lại được mấy người. Mà ông của Giản Giản ngã xuống giữa đường, trực tiếp kéo vang hồi chuông cảnh báo trong lòng hắn. Cho nên hắn mới có thể kiên quyết hạ quyết định, nấu hết sạch gạo còn lại cho tất cả mọi người được ăn. “Ăn cơm xong vài người đi với tôi tới thành phố Trát Phong.” Ánh mắt Kiều Dũng rơi vào bảng hướng dẫn đã phai màu trên đường cao tốc xa xa, mặt trên viết rõ họ chỉ cách Trát Phong 10km. Lúc này Kiều Dũng mới đưa ra một quyết định cực kỳ to gan. Còn tiếp tục như vậy sẽ không được, tất cả mọi người đã đến đường cùng, Lư Quân nói không sai, nhất định phải mau chóng tìm được đồ ăn. Bây giờ sắc trời còn sớm, ít nhất bốn, năm tiếng nữa trời mới tối, nếu như dốc toàn lực thì với sức của người dị năng hoàn toàn có thể đến nội thành trước khi trời tối. Rất rõ ràng là người thường sẽ đi không nổi, chi bằng để cho bọn họ chờ ở chỗ này. Chỉ cần có thể tìm về đủ đồ ăn, nếu may mắn lấy về một hai chiếc xe thì chặng đường mai sau sẽ dễ dàng hơn nhiều. Khi biết Kiều Dũng muốn mang người dị năng đi thành phố Trát Phong, người trong đội đầu tiên là sửng sốt mấy giây, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ phức tạp. Trong đó đặc biệt người bình thường càng rõ ràng hơn, nhưng bọn họ không nói gì. Đại khái là suy đoán Kiều Dũng muốn bỏ bọn họ lại. Chỉ là đôi bên không quen không biết, có thể mang theo bọn họ đi đến bây giờ cũng coi như hắn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho nên tuy rằng trong lòng chua xót lại không có oán hận. Kiều Dũng thấy rõ vẻ thay đổi trên mặt tất cả mọi người, trong lòng hắn khẽ thở dài, cũng không nói ra lời bảo đảm gì. Có điều hắn chỉ gọi năm người đi với mình, bầu không khí vốn có chút ngột ngạt bi thương nhất thời vì đó mà giảm bớt. Còn có hơn mười người dị năng ở lại, điều này đã đủ để chứng minh tất cả. Vì để cho bọn họ có đầy đủ thể lực đối phó với nguy hiểm có thể xảy ra, mọi người đưa hết thực vật biến dị có thể ăn được đã tìm ra trước đó, thuận tiện dọn dẹp con đường phía trước 1-2 km, toàn bộ đều là người bình thường xung phong đi làm, cũng như lựa chọn nhường phần đồ ăn của mình cho những người sẽ lên đường. “Mau ăn đi nha! Nếu như mấy chú không lấy được đồ ăn, hừ hừ, ông đây sẽ cắn rơi ruột mấy người!” Cát A Y là đứa trẻ đầu tiên đưa đồ ăn tới trước mặt đám Kiều Dũng, chỉ có điều lời cậu nhóc nói ra thực sự khiến người ta muốn đánh cho một trận. Có nhóc đi đầu, Giản Giản vốn đã bỏ khúc cây vào miệng cố sức mà gặm trừng mắt nhìn, chần chừ một lúc bèn lấy ra, không khỏi liếm liếm mấy cái, cuối cùng vẫn nhét vào trong tay Nguyễn Phong, trên khúc cây đó còn lưu lại một loạt dấu răng be bé. “Chú ơi, ăn.” Nguyễn Phong từng cõng bé cho nên dù cho lúc nào anh cũng trưng ra bản mặt thối thì cô bé vẫn tương đối thích gần gũi anh. Sau đó Hoắc Nhuệ chín tuổi cũng yên lặng mà đi tới đưa phần đồ ăn của mình bỏ vào trước mặt bọn họ. Tuy rằng lời nói và động tác của đám nhỏ khiến người ta vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng đám mày râu sớm bởi vì tận thế mà lạnh lòng lại không khỏi xúc động, trong lòng âm thầm thề, dù thế nào cũng phải lấy được thức ăn trở về, bằng không sẽ rất có lỗi với nhưng người đã toàn tâm toàn ý tin tưởng bọn họ. Cuối cùng họ không ăn đồ của đám trẻ, nhưng lúc xuất phát bước đi lại cực kỳ mạnh mẽ mà kiên định, rất nhiều người đều có suy nghĩ không đạt mục đích quyết không trở về. Chờ sau khi sáu người vừa đi, người dị năng còn lại cũng bắt đầu canh gác, gia tăng phòng ngự, bởi vì bọn họ còn phải phụ trách an toàn cho tất cả mọi người, thêm vào thân thể người thức tỉnh cũng có nhu cầu năng lượng rất lớn, cho nên không ai nhường đồ ăn. Người bình thường thì lại nằm ngang dọc chen chúc bên đống lửa, có thể không động thì cố gắng bất động, gắng giảm thiểu tiêu hao nhiệt lượng. Chỉ có Cát A Y khẽ lủi vào nhà bếp, bắt đầu tìm kiếm khắp tủ trên tủ dưới, dù nhóc biết nơi này đã bị người ta tìm kiếm vô số lần thì nhóc vẫn không từ bỏ. Khóe mắt Nam Duy liếc thấy bóng người nhỏ bé kia, miệng cong lên cực nhỏ, hiển nhiên cảm thấy hành vi như vậy rõ ràng là phí sức. Thế nhưng bởi đứa nhỏ có tính khí rất thất thường, vì để không bị mắng, cậu sẽ không lên tiếng khuyên bảo. Hơn một giờ sau, đứa nhỏ mới quay lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đen vừa gầy là vẻ thẫn thờ, nhìn qua có vẻ là không có thu hoạch gì. Trong lòng Nam Duy thầm nhủ mấy câu, âm thầm cười nhạo, thế nhưng ở bề ngoài thì chỉ nhìn thẳng, giống như là cái gì cũng không thấy. Song chỉ chốc lát sau, cậu đột nhiên liếc thấy đứa trẻ kia vươn tay thật nhanh nhét gì đó vào miệng Giản Giản. Bé gái bỗng nhiên trợn to mắt nhìn Cát A Y, rồi cứ như kẻ trộm mà nhìn nhìn những người khác, sau đó dùng tay che miệng lại, miệng nhỏ ở phía dưới cực kỳ cẩn thận chuyển động, hai mắt to cong thành mặt trăng, dáng vẻ dường như cực kỳ hạnh phúc. Hai mắt Nam Duy híp lại, thầm nghĩ lẽ nào nhóc khốn kiếp kia thật sự tìm được cái gì? Suy đoán của cậu rất nhanh được chứng minh. Bởi vì Cát A Y lập tức lại đi tới chỗ ông mình đang nằm đút gì đó vào miệng cụ già, chỉ có điều động tác quá nhanh, dù cho đôi mắt Nam Duy đều sắp rút gân cũng không thể nhìn ra là cái gì, trong lòng cậu càng tò mò, chỉ là không dám lên tiếng dò hỏi. Cậu hơi phẫn nộ mà trợn to mắt, đột nhiên phát hiện Hoắc Nhuệ cũng đang nhìn bên này, sau khi phát hiện ánh mắt của cậu thì Hoắc Nhuệ mới trầm mặc dời đi chỗ khác. Rốt cuộc là cái gì chứ? Làm sao mà nhóc kia lại tìm ra? Nhóc khốn kiếp này chẳng lẽ là cầm tinh con chuột? Rũ mắt xuống, trong lòng Nam Duy bốc lên vô số nghi vấn, đồng thời còn có cả bội phục. Phải biết rằng trước đó cậu cũng đã đi tìm, ngay cả một sợi tóc cũng không phát hiện. Trong lúc Nam Duy đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể dò hỏi ra, tay cậu đột nhiên bị đụng vào, tiếp đó có thứ gì nhét vào trong lòng bàn tay. Cậu hơi ngạc nhiên nhìn về phía Cát A Y đang bình thản như là không xảy ra chuyện gì, lại bị thằng bé mạnh mẽ trừng mắt, dùng khẩu hình không tiếng động mà nói hai chữ, rồi sau đó nhóc không để ý đến cậu nữa, tự mình nằm xuống. Hai chữ kia tuyệt đối không phải đang nói cho cậu biết chuyện gì, càng giống như là đang mắng cậu. Nam Duy hơi tức giận, nhưng khi cậu giơ tay lên, nhìn thấy thứ trong lòng bàn tay thì toàn bộ những bất mãn đều biến thành hư ảo. Đó là miếng kẹo sữa nhỏ xíu chỉ bằng cái móng tay, vừa nhìn liền biết không phải là một viên hoàn chỉnh, hơi dinh dính và còn mang theo vết bẩn đen đen cùng với dấu răng. Cậu có thể tưởng tượng ra viên kẹo này đã  trải qua những gì. Bị ai đấy vô ý đá vào một cái góc nào đó, lúc trời nóng bị chảy thành hình dáng khó nhận ra, dính vào giấy gói kẹo, chờ đến lúc trời lạnh thì đông cứng, sau đó bị thằng bé kia tìm ta dùng răng cắn thành hai miếng, hoặc là bốn miếng…. Nói thật, với tính cách trước đây của cậu, đừng nói là ăn mà ngay cả cầm trong tay đều sẽ ngại bẩn. Thế nhưng hiện tại cậu lại không nỡ ăn, cậu nghĩ tới cảm giác đói bụng đến nỗi hoa mắt, hai chân run rẩy đi không nổi, trên đầu đổ mồ hôi, nếu như vào lúc ấy có thể có một viên kẹo bé xíu ngậm vào thì sẽ tốt hơn rất nhiều. Đây rõ ràng là đồ cứu mạng. Vì thế cậu vươn tay sờ sờ trong túi, lấy ra một mảnh giấy cẩn thận bọc mảnh kẹo kia lại, sau đó cất kỹ. “Tìm thấy nó trong hộp đồ chơi.” Đây là sau đó Cát A Y nói cho cậu biết. Cái hộp đồ chơi lớn bên trong chứa đầy các loại bảng xếp gỗ, xe đẩy, Ultramant, em bé rối Teletubbies… Người lớn chỉ liếc mắt nhìn sẽ không còn hứng thú, vừa không thể ăn lại không thể đốt, lấy tới làm cái gì. Cát A Y cũng chẳng có hứng thú gì đối với đồ chơi, cậu nhóc chỉ quan tâm có đồ ăn hay không mà thôi. Thế nhưng nhóc không giống người lớn, ý nghĩ của nhóc vẫn chưa định hình, sẽ không nghĩ rằng trong hộp đồ chơi không có đồ ăn nên không tìm kiếm. Đừng nói là hộp đồ chơi, cho dù là gầm tủ bếp đầy tro bụi, chỉ sợ nhóc cũng sẽ dùng gậy khua tìm cả nửa ngày. Cho nên nhóc tìm được năm viên kẹo. Nhóc để lại ba viên, sau đó lấy ra hai viên, ông nội và Giản Giản một viên, nhóc, Nam Duy với Hoắc Nhuệ một viên. Chia cho Hoắc Nhuệ, đơn giản chỉ vì bị đối phương phát hiện nên phải đem ra bịt mồm. Về phần Nam Duy… Nam Duy bị mắng quen rồi, vẫn cảm thấy Cát A Y nhất định rất ghét cậu, hận không thể bỏ rơi cậu, cho nên đột nhiên Nam Duy có cảm giác được yêu mà sợ. Thực sự cậu không đoán được suy nghĩ trong lòng thằng nhóc này, dù đối phương mới bảy, tám tuổi. Hơn nữa cậu không thể không thừa nhận, ngoại trừ hơn mấy năm đèn sách, cậu chẳng có điểm nào có thể so được với đứa trẻ này. Chỉ ở nơi như thế cũng có thể tìm ra đồ ăn, không muốn khiến người ta phục cũng không được. Nghĩ đến trước đó mình vì bị đứa nhỏ mở miệng mắng mới đi tìm kiếm, lúc tìm còn rất qua loa, mặt của cậu đột nhiên nóng lên, viên kẹo trong túi dường như cũng nóng theo. Thế nhưng cuối cùng cậu cũng không trả lại cho đứa nhỏ, mấy tháng vừa qua đã dạy cho cậu rất nhiều điều.