Edit: Yến Phi Ly Ngày hôm sau, khi Lý Mộ Nhiên đưa người trở lại, phát hiện Vân Tắc đã phái mười lăm người chờ ở nơi đó. Toàn bộ là những dị năng có bản lĩnh tấn công rất mạnh, là chiến binh tinh nhuệ nhất trong đoàn xe, chút lo lắng của cô rốt cục cũng hoàn toàn tan biến. Đồng thời cũng ảo não mình thế mà lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, điều khôi hài nhất chính là ngay cả đám Tiêu Thắng cũng không nghĩ ra chuyện bảo người bên thung lũng Hồ Lô ra tiếp ứng. Đây thật sự có loại cảm giác mù tập thể, may mà Vân Tắc không hồ đồ giống như bọn họ. Vì vậy dự định phái hai người dị năng đi theo bảo vệ bèn được lược bỏ, có thể toàn lực đưa người thường về doanh trại trước. Đương nhiên, trong đó không bao gồm người chưa thức tỉnh dị năng như Viên Tấn Thư. Không nghi ngờ chút nào, gã sẽ bị xếp cuối cùng. Có sự bảo đảm mạnh mẽ, công tác di dời người đều được tiến hành đâu vào đấy. Mặc dù trên đường về cũng từng bị thú biến dị tấn công, nhưng nhờ có người dị năng ở đây, cộng thêm vào phần nhiều chỉ là thú biến dị đơn lẻ và thời gian cũng là ban ngày, địa điểm lại cách thung lũng Hồ Lô cũng không xa, cho nên không thể tạo thành uy hiếp gì lớn. Ở trong căn cứ Vân Châu bởi vì Lý Mộ Nhiên liên tiếp mấy ngày chưa xuất hiện nên khiến một bộ phận nhỏ khá bất an. Bên phía Tân giáo vẫn còn tốt, không phản ứng quá lớn, quyền lực giai tầng lại toàn bộ vọt tới tay người nắm quyền cao nhất Lôi Hưng Bang. “Lão Lôi này, có phải họ Tống kia dẫn người chạy rồi không?” “Ôi, vậy phải làm sao giờ, cháu tôi vẫn còn ở bên kia.” “Lo lắng cái gì? Không phải có Tôn Quý đó à.” “Lính của họ Tống kia đông lắm, mà chỉ cần anh ta thôi cộng thêm thằng nhãi Nam Thiệu nữa, một mình Tôn Quý sao áp chế được.” Một đám người hoàn toàn mất hết dáng vẻ thường ngày bày ra trước mặt người dân căn cứ, chít chít oa oa tám chuyện không khác gì mấy bà mấy cô. Lôi Hưng Bang bị làm cho đau đầu, đốt một điếu thuốc hút vài hơi mới khẽ đáp lại. “Mấy ông đang sợ cái gì?” Ông xoa xoa sống mũi, chậm rãi hỏi. Một câu nói khiến tình cảnh yên tĩnh chốc lát, nhưng rất nhanh những người kia lại bất mãn, dồn dập oán giận: “Ông bảo sao bọn tôi có thể không lo lắng được? Chúng tôi đâu giống ông, tiểu Chinh ở ngay bên cạnh ông, con cái của chúng tôi đều ở bên chỗ Tống Nghiễn. Lỡ như cậu ta bỏ chạy, chúng tôi biết đi đâu tìm người?” Lôi Hưng Bang cũng bực bội, hóa ra con trai ông bất chấp nguy hiểm tính mạng ở lại chỗ này lại thành ra là được lợi? Đám nhu nhược này chẳng qua là vì Tống Nghiễn không chịu đưa bọn họ rời khỏi căn cứ mà bực tức, lo lắng cho người nhà sợ rằng chỉ là phụ thôi. “Ít nhất tụi nó sẽ còn sống.” Ông lạnh nhạt nói, sau đó ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị mà quét một vòng lên đám người sau tận thế vẫn cứ quen sống trong nhung lụa. Bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bọn họ trở thành nhân vật nắm thực quyền trong căn cứ, thế nhưng vào đúng lúc này trong lòng ông có nhận thức rất rõ ràng, những người trước mắt này chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ bị tận thế đào thải. Vốn ông chẳng có chút hứng thú, tẻ nhạt mà vung vung tay, vứt ra câu tiếp theo: “Trước hết nghĩ cách làm sao sống qua cửa ải bây giờ đi, trong kho không còn bao nhiêu lương thực nữa đâu.” Sau đó ông bèn kẹp thuốc lá rời khỏi phòng. Đám người bị bỏ lại hai mặt nhìn nhau, lần này là chân chính bị dọa sợ rồi, mà chung quy không dám chọc tới Lôi Hưng Bang, cũng không dám đuổi theo. Có điều ánh mắt từng người lấp loé, sau đó ai cũng kiếm cớ cấp tốc rời đi, hiển nhiên đã bắt đầu suy tính làm sao mới có thể bảo đảm đồ ăn thức uống cho bản thân mình. “Ba ơi, ba không sao chứ?” Sau khi đi ra cửa, Lôi Chinh nhìn vẻ uể oải sầu lo hiện lên trên mặt cha mình, không nhịn được hỏi. Anh vẫn luôn là cảnh vệ đi theo Lôi Hưng Bang, nhưng thật ra là được Lôi Hưng Bang mang theo, tay dắt tay chỉ dạy làm sao thống lĩnh một cứ địa, mặc dù không nói rõ, thế nhưng chuyện tìm cơ hội đưa con trai lên nắm quyền đã tồn tại trong lòng Lôi Hưng Bang ngay từ ban đầu. Chỉ vì thế giới này đã không tồn tại cái gọi là dân chủ ngang hàng, muốn sống được tốt thì cũng chỉ có nắm giữ quyền lực lớn hơn, nắm giữ thực lực mạnh hơn. Lôi Hưng Bang lắc đầu, không nói gì. Lôi Chinh mím mím môi, chần chờ một lát rồi hỏi: “Ba nói xem có phải Tống Nghiễn đã đi rồi không?” Lôi Hưng Bang quay đầu nhìn về phía anh, ánh mắt thâm trầm, nhìn tới nỗi Lôi Chinh không được tự nhiên mà né tránh thì mới mở miệng: “Tiểu Chinh à, con phải nhớ kỹ, nếu muốn sống tiếp ở hoàn cảnh hiện tại thì vĩnh viễn cũng không được nghĩ tới chuyện dựa vào người khác.” Nói tới đây ông vươn tay vỗ vỗ vai con trai, giọng điệu nghiêm túc: “Thế giới này thuộc về đám trẻ tuổi các con cho nên đừng sợ, cứ dũng cảm đối mặt đi.” Mặt đối với hết thảy khó khăn, chỉ có đối mặt mới có thể trở nên mạnh mẽ. Cũng tại một khắc vừa nãy, Lôi Hưng Bang mới nghĩ rõ ràng, lúc trước Lôi Chinh lựa chọn ở lại là quyết định chính xác nhường nào. Lôi Chinh ngơ ngác, nhiều lần suy nghĩ hàm ý trong lời cha mình, hồi lâu đều không lấy lại được tinh thần. *** Qua năm ngày, người thường trong đội ngũ hầu như đều an toàn trở về thung lũng Hồ Lô, còn sót lại hai mươi mấy người thì ngày mai sẽ có thể đưa về toàn bộ, đến lúc đó sẽ đến phiên người thức tỉnh. Bên ngoài ngoại trừ có vài thú biến dị cá biệt xông vào đã bị giải quyết, có một phần đã tản đi, tình huống rõ ràng đang dần dần chuyển biến tốt. Ngay chạng vạng ngày hôm ấy, bên ngoài thung lũng Hồ Lô lại xuất hiện mấy vị khách không mời mà đến. “Mở cửa! Mở cửa nhanh cho bọn tao vào!” Người đến nhảy xuống xe, vừa há miệng rống to, vừa kinh hoảng mà liên tiếp quay đầu lại, đồng thời xông tới cố sức dùng lực đẩy cánh cổng lớn được bịt kín của thung lũng Hồ Lô. Chiếc xe phía sau bọn họ phủ kín dấu vết va chạm chằng chịt và vết máu chưa khô, ngay cả cửa xe cũng đã rớt ra, rách nát không khác gì đống sắt vụn. Mà xa xôi hơn ở đằng sau là bầy zombie lít nha lít nhít đang điên cuồng chạy qua bên này, số lượng nhiều vô kể, chiếm lĩnh hết cả con đường vốn thông thoáng. Lính gác nhìn thấy vậy chợt thay đổi sắc mặt, vội nổi chuông cảnh báo của trạm canh gác, cũng cấp tốc thả dây xuống chuẩn bị kéo người lên. Còn mở cửa ư? Mắt thấy bầy zombie sắp xông đến trước mặt, mở cửa không phải đem mạng của mọi người bên trong thung lũng Hồ Lô ra làm trò cười à? Thế nhưng chuyện khiến cho mọi người trợn mắt ngoác mồm đã xảy ra. Hai sợi dây to lớn chắc nịch rất rõ ràng, chỉ cần động tác nhanh một chút thì trước khi zombie đến năm người bên dưới hoàn toàn có thể được kéo vào toàn bộ. Nhưng mà sự thực lại là năm người kia tự mình đánh nhau, kẻ đầu tiên nắm lấy dây thừng bị người bên cạnh đâm một dao, sau đó kẻ đó cố leo lên lại bị người mà gã đâm liều mạng ôm lấy chân, làm sao cũng giãy không ra, căn bản không thể trèo lên trên. Ba người còn lại cũng đề phòng lẫn nhau, ai mà muốn lên bắt dây thừng thì sẽ trở thành mục tiêu bị tấn công. “Mấy anh đừng đánh nữa, lên mau đi, zombie sắp đến rồi.” Lính gác thấy cảnh này không nhịn được hét lớn, mà trong bụng đã ghim chặt đám người này, dù tạm thời cứu lên thì cũng không thể tiếp nhận họ vào đoàn xe. “Đ*t cụ mày, tại sao không mở cửa! Mau mở cửa cho bọn tao vào!” Đại khái không chịu được lo lắng đề phòng vì tranh đoạt dây thừng, một gã đàn ông trong đó nổi giận đùng đùng mắng to, bắt đầu dùng sức đi gõ cửa. Thừa dịp gã đi ra, hai người khác cấp tốc tóm lấy sợi dây bắt đầu trèo lên. Lính gác bị mắng tức giận trong lòng nhưng dù sao mạng người quan trọng, vẫn nén giận kéo người lên. Ai ngờ gã mới mắng người kia lại đột nhiên phản ứng kịp, quay lại kéo lấy sợi dây gần mình hòng giật người trên đó xuống. Còn người trên dây bên kia cũng không hơn gì, bị hai kẻ vốn vừa đâm nhau đang tranh chấp một mất một còn xông lên ôm chân, ai cũng đừng nghĩ leo lên. Lính gác nhìn mà vừa buồn cười lại vừa bực tức, càng nhiều hơn chính là đau lòng, nhưng vẫn cứ cắn chặt răng nghĩ dứt khoát thừa dịp những người này tóm nhau nối một chuỗi, kéo hết bọn họ lên. Chỉ tiếc ý tốt của anh chung quy không thể bù đắp được chuyện người khác tự làm tự chịu, ngay khi anh mới kéo bọn họ cách mặt đất khoảng một mét đã có zombie nhào tới. Mặc dù có lính gác giúp đỡ giết zombie nhưng không đấu lại nổi số lượng quá nhiều, nháy mắt năm người kia bị xé xuống, trong tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng cùng tiếng mắng chửi thậm thệ bị ăn hầu như không còn. “Mẹ kiếp!” Một lính gác không khỏi mắng một câu, thu hồi sợi dây thừng trống rỗng, bức bối lôi mũ trên đầu ra ném mạnh xuống đất. Cũng không biết tại vì không kịp cứu người mà tức giận hay là hận năm người vừa chết kia không chịu nhường nhịn nhau. Ngay lúc này, một cái tay đưa đến nhặt mũ rơi trên đất của anh, phủi phủi tuyết dính trên đó rồi đội lại cho người lính nọ. “Thủ trưởng!” Lính gác sửng sốt một chút, chờ thấy rõ ai tới thì vội vã đứng nghiêm hành lễ. “Không liên quan tới mấy cậu, là tự họ muốn chết.” Vân Tắc nói với mấy người lính sắc mặt ảm đạm. Anh tới không chậm nên đã chứng kiến đầy đủ tình cảnh vừa nãy, bao gồm cả tướng mạo mấy người dưới kia. “Tôi từng gặp đám người này rồi, lúc trước tôi dẫn quân vào Lũng Nhân thu thập vật tư đã gặp bọn họ. Họ đi nhờ xe của chúng ta, tranh giành lương thực với ta, còn không chịu ra sức giết zombie. Sau đó thấy vào đoàn xe không chịu thuận ý họ nên không theo chúng ta về. Bọn họ có mười bảy người, rất yếu, dưới tình hình thành phố Lũng Nhân bị thú biến dị xâm chiếm mà có thể đi tới đây, nếu như mười hai người khác không phải tự động tách nhóm, dùng hình ảnh mới vừa chứng kiến thì có thể nghĩ đến những người đó nhận kết cục ra sao rồi.” Vân Tắc đoán không hề sai. Vừa nãy năm người kia chính là Trương Hoa cùng với hai người dị năng dưới tay gã, còn có hai tên đàn ông không dị năng nhưng sức lực khá mạnh lại biết đánh nhau. Lúc trước bọn họ rời khỏi đoàn xe cũng không trở về siêu thị dưới tầng ngầm đã từng ẩn thân mà là tìm một quán bar không có thực vật biến dị ở lại, hưởng thụ mấy ngày vô cùng thoải mái. Song khi zombie và thú biến dị ở căn cứ Vân Châu tản ra, lượng lớn thú biến dị tiến vào thành phố Lũng Nhân thì bọn họ bèn gặp tai ương. Một con thú biến dị phát hiện bọn họ, ngay tại chỗ liền bắt đi một người, sau đó coi những người còn lại thành thức ăn dự trữ cho nó. Khi đó đám Trương Hoa mới chính thức cảm nhận được sự đáng sợ của tận thế, vì vậy cuối cùng nhớ tới đoàn xe của Tống Nghiễn. Bọn họ biết đoàn xe đóng quân tại thung lũng Hồ Lô, đều là dân địa phương đương nhiên sẽ tìm được đường tới nơi này. Xe thì đã sớm có sẵn, lúc thường tìm kiếm vật tư trong thành phố cũng không thiếu xăng. Chỉ có điều quá trình chạy trốn không hề dễ dàng, không chỉ là con thú biến dị nhìn chằm chằm bọn họ mà còn có thú biến dị khác cũng bị thu hút tới. Dùng năng lực của đám Trương Hoa dĩ nhiên sẽ không có cách nào chạy thoát. Thế nhưng Trương Hoa đủ tàn nhẫn, mỗi một quãng thời gian sẽ ném ra một người rời đi sự chú ý của thú biến dị, đầu tiên là phụ nữ, sau đó là đàn ông sức lực khá yếu. Chờ khi chạy tới huyện Chương cũng chỉ còn sót lại năm người bọn họ. Thú biến dị số lượng có hạn, có đồ ăn nên không tiếp tục đuổi theo nữa, có điều họ lại đụng phải zombie tản mạn không mục đích, năm người vì nhanh nhẹn nên cũng không ai chết trên đường, chỉ là một đoạn đường càng kéo càng nhiều, cuối cùng thành một bầy zombie điên cuồng truy đuổi. Đáng tiếc làm bậy quá nhiều, khi sắp sửa được cứu thì vẫn rơi vào kết cục giống với đồng bạn đã bị họ vứt bỏ, trở thành thức ăn trong bụng quái vật. “Huống hồ họ còn mang đến phiền toái lớn như vậy cho chúng ta.” Thấy mấy người lính gác có vẻ dịu đi rất nhiều, không còn tự trách nữa, Vân Tắc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên tức giận và cả bất đắc dĩ. Nếu như không có đám người kia, zombie không nhất định sẽ ùa tới bên này, dù sao thung lũng Hồ Lô có vị trí cực kỳ hẻo lánh, cũng không phải tuyến giao thông quan trọng để mà tùy tiện đi dạo là có thể đi dạo đến. Nhưng mà người đã chết hết rồi, còn có thể nói cái gì? “Bọn họ chết cũng không vô tội. Dù có cứu được thì tôi cũng sẽ mời họ đi, người như thế giữ lại chính là gieo rắc tai vạ.” Nói tới đây cũng cảm thấy đủ rồi, Vân Tắc vỗ vỗ vai lính gác bên cạnh, dặn bọn họ tiếp tục chú ý tình hình zombie bên ngoài, sau đó quay người rời đi. Ở phía sau anh, đất trống dưới trạm canh gác đã tụ tập rất nhiều người trong thung lũng nghe chuông cảnh báo mà tới, còn đang chờ tin tức từ anh.