Edit: Yến Phi Ly Mọi người nghe mà như hiểu như không, thật giống như tứ thiền tám định trong thiền môn vậy, vừa nghe thì đều sáng tỏ, mà lúc chân chính nghĩ nên làm gì đến thì kỳ thực vẫn rất hồ đồ. Chỉ có Nam Thiệu từng tự mình lĩnh hội mới lộ ra vẻ suy tư. “Theo như lời anh nói thì ngoại trừ Nam Thiệu và Tống Nghiễn, có phải là còn những người khác cũng xuất hiện tình trạng dị hóa?” Mở miệng hỏi chính là Từ Tịnh, cô mẫn cảm mà lấy ra được ý này từ lời của Quỷ Bệnh. Mí mắt Quỷ Bệnh chẳng buồn nhấc, chỉ khẽ ừ một tiếng. Nghe đến đó, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, nếu là như vậy, Nam Thiệu và Tống Nghiễn sẽ không bị coi là quái vật, hơn nữa đối với zombie và thú biến dị tiến hóa, con người cũng không xem như là chẳng có biện pháp gì nữa. Tựa hồ biết được ý nghĩ trong lòng bọn họ, Quỷ Bệnh trầm ngâm mấy giây, cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở một câu: “Người phát sinh dị hóa nếu như áp chế không nổi thú tính, có thể sẽ ác độc hơn cả thây ma và thú biến dị.” Chẳng qua mấy người cũng không quá coi trọng vấn đề này, dù sao bọn họ vẫn chưa gặp người dị thú hóa nào khác ngoại trừ Nam Thiệu và Tống Nghiễn, mà hai người bọn họ ít nhất cho đến bây giờ đều không thương tổn đồng loại. Thậm chí Nam Thiệu đã từng bị người sống sót xa lạ xem là thú biến dị và quái vật mà tấn công nhưng hắn vẫn không hại người. Vì vậy, bọn họ theo bản năng lạc quan mà cho rằng nhân tính áp chế lại thú tính cũng không phải chuyện khó, lo lắng đối với hai người tự nhiên giảm đi không ít. “Còn có một việc muốn được thỉnh giáo anh.” Trương Dịch kể lại cảm giác tối hôm qua của Nam Thiệu cùng với chuyện xảy ra ở căn cứ Vân Châu, sau đó chú ý tới trên mặt Quỷ Bệnh không lộ ra chút bất ngờ nào, lòng anh hơi hơi trầm xuống, nhưng vẫn hỏi ra vấn đề của bản thân. “Xin hỏi anh có biết là nguyên nhân gì hay không?” “Xì! Coi anh ta là thần tiên à? Vấn đề thế này mà cũng hỏi, không bằng anh hỏi thẳng nguyên nhân tận thế luôn đi!” Một giọng nói đầy trêu tức đột nhiên vang lên, mang theo ý phản đối hết sức rõ ràng. Mọi người theo tiếng nhìn qua, đã thấy Lãnh Phong Trần không biết xuất hiện ở trong sảnh tự bao giờ, hai tay anh ta đang ôm ngực dựa vào trên tường, lạnh nhạt mà châm chọc nhìn bọn họ. Vẻ mặt đó giống như là đang đối diện với một đám bệnh thần kinh. Nhìn thấy là anh ta, tay Nam Thiệu vốn đang đặt trên gối ngồi suy tư lời Quỷ Bệnh nói bỗng nhiên nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay tăng vọt, có điều sau một khắc, tay Trương Dịch đã trùm lên quả đấm của hắn, nhẹ nhàng nắm chặt, sau đó anh cũng không để ý tới người kia, chỉ là nhìn Quỷ Bệnh. Trước chưa từng đối diện trò chuyện với Quỷ Bệnh như vậy bao giờ, cho nên từ trong miệng Lý Mộ Nhiên nghe được những câu gã nói kia, theo bản năng anh bèn cảm thấy thần kinh người kia không bình thường, mãi tới bây giờ Trương Dịch mới phát hiện, chỉ cần Quỷ Bệnh chịu mở miệng, người nghe sẽ bất tri bất giác suy tư mỗi một câu nói của gã. Lý trí sẽ cảm thấy hoang đường không thể tin, mà trên thực tế trong tiềm thức lại nghiêm túc suy ngẫm theo như lời gã nói. Chẳng trách lúc trước Lý Mộ Nhiên xoắn xuýt như vậy. Dưới sự động viên của Trương Dịch, Nam Thiệu khôi phục yên tĩnh, chỉ là ánh mắt nhìn Lãnh Phong Trần cực kỳ buốt giá. Những người khác đều không mấy thiện cảm với Lãnh Phong Trần, có điều ở trong tận thế lăn lộn lâu rồi, chẳng ai sẽ vì một lời hai câu bèn nảy sinh xung đột với người khác, cho nên đám Cục thịt Trần ai ngồi lấy ráy tai thì tiếp tục lấy ráy tai, ai nghịch súng thì cứ nghịch súng, cần niệm phật sẽ niệm phật, ai làm việc ấy, hoàn toàn xem người kia là không khí. Ngược lại thì Đại Thanh đứng lên, một bộ ‘đã quên sạch ân tình ngày trước’ nhấc môi lừa lên phun một đống nước miếng vào người Lãnh Phong Trần. Mặc dù cách xa, Lãnh Phong Trần vẫn theo bản năng mà lắc người né tránh, sau đó mới cảm thấy mất mặt mà dùng ánh mắt như đang nhìn tảng thịt lừa nướng hướng về phía Đại Thanh. Đại Thanh cao ngạo lạnh lùng vẫy vẫy đuôi, đi vài bước lại chỗ Lãnh Phong Trần. Đối với tương tác qua lại của một người một lừa Quỷ Bệnh dường như không để tâm, ngữ khí bình tĩnh nói: “Tôi cảm thấy hẳn là có chuyện gì khác kéo đi sự chú ý của Tần Tuyên.” “Tần Tuyên là ai?” Trương Dịch lập tức hỏi lại. “Người tu hành ở Thần Vực.” Quỷ Bệnh thờ ơ trả lời, hoàn toàn không có ý định che giấu. Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến việc gã cần tới con trai nhà người ta. “Thần Vực là ở đâu?” Trương Dịch không tự chủ lôi thói quen thẩm vấn phạm nhân ra, ngữ khí tuy rằng vẫn duy trì tôn kính, thế nhưng vấn đề lại nối tiếp không hề dừng lại. “Một thế giới khác…” Quỷ Bệnh rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Theo kiểu mấy người thường nói thì chính là bên trên chín tầng mây, nơi còn cao hơn cả tiên giới.” Trương Dịch hơi sững sờ, cảm giác hỏi không nổi nữa. Những người khác cũng đều nghe mà trợn mắt ngoác mồm, chỉ có Bùi Viễn lộ ra thần sắc hưng phấn. Nếu như không phải sợ ngắt lời Trương Dịch e là đã sớm đã nhảy lại tò mò hỏi han. Hỏi cái gì nữa đây? Nên hỏi gì… Đầu Trương Dịch vận hành cực nhanh, không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Ai mà biết người trước mắt kia khi nào tâm tình không tốt, lại bày vẻ xa cách chớ ai lại gần đối người chung quanh. Chỉ là hướng trò chuyện đã hoàn toàn vượt qua lý giải của người hiện đại rất xa, Trương Dịch cảm thấy dường như khó mà ghìm lại được. “Anh cũng là người của Thần Vực à?” Ngay lúc này, Thạch Bằng Tam đột nhiên lên tiếng. Quỷ Bệnh ừm một tiếng xem như là trả lời. Thế tại sao anh lại lưu lạc tới nơi này, còn biến thành dáng vẻ như quỷ ốm kia? Đây là điều tất cả mọi người đều nghi vấn, đương nhiên, nghi vấn được xây dựng trên cơ sở tiên quyết là “Thần Vực” kia có thật. Chẳng qua không ai hỏi ra, không quản là thật hay giả, đối phương không phải kẻ thù của bọn họ, càng không phải là phạm nhân, loại câu hỏi đâm vào nỗi đau của người khác ấy bọn họ hoàn toàn xem thường, dù cho trong lòng hiếu kỳ sắp chết rồi. “Trái đất biến thành như bây giờ là có liên quan tới Tần Tuyên kia sao?” Có bước đệm, Trương Dịch rốt cục tìm về nhịp điệu của mình. Mà vấn đề này kỳ thực mới là mục đích chủ yếu anh tới đây. Quỷ Bệnh không trả lời ngay, mà là đưa tay khoát lên lưng ghế sô pha, chầm chập ngồi dậy, sau đó giống như là vừa làm chuyện gì vất vả lắm mà thở dốc mệt nhọc. Dáng vẻ này là “Thần” ấy hả? Còn có thể giết zombie biến dị? Trong lòng mọi người lần thứ hai dấy lên hoài nghi. Nhưng quãng thời gian này bọn nhỏ tu luyện công pháp mà gã dạy đã tiến bộ rõ ràng, ngay cả thể hình biến hóa đều rất lớn, những người khác luyện theo công pháp cũng có thể cảm giác được bản thân được nâng cao, đó là thứ không lừa được người. Cho nên Quỷ Bệnh ở trong mắt bọn họ càng ngày càng khó dự đoán. “Ba ơi.” Khi mọi người ở đây chờ Quỷ Bệnh trả lời, một giọng nói non nớt từ phòng khách bên phải truyền đến. Sau đó là tiếng bước chân chạy nhanh thoăn thoắt, sau một khắc Trương Duệ Dương đã nhào tới trên lưng Trương Dịch. Trương Dịch xoay tay lại nâng cái mông nhỏ của thằng bé, cảm giác được nhóc con nghiêng đầu nhỏ qua hôn mặt của mình, không khỏi cười híp cả mắt, anh hơi nghiêng đầu qua hỏi: “Tối hôm qua ngủ có ngon không? Có lạnh không? Có đói bụng không?” Người đàn ông vốn bình tĩnh thận trọng lập tức hệt như mẹ gà nói liên miên không nghỉ. “Ngủ ngon ạ. Con ngủ chung với anh Viễn Trác, chị Tử Nhiên, cả bé Nắm gạo nữa, có chăn bông vừa dày vừa ấm, không lạnh chút nào đâu ba, nhưng mà con đói bụng rồi.” Trương Duệ Dương cực kỳ nghiêm túc trả lời hết từng vấn đề một, sau đó mới cười hì hì chào những người khác, một mạch gọi chú gọi dì mà hiếm thấy không nói lắp, ngay cả Đại Thanh đều may mắn được gọi anh thật to. Chỉ khi nhìn thấy Lãnh Phong Trần thì nhóc mới hơi dừng lại, có vẻ không vui lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn chào chú. Nhóc con có thể nhạy bén cảm giác được mọi người đều không thích Lãnh Phong Trần, cho nên nhóc cũng quyết định không thích theo, thế nhưng lễ phép thì vẫn phải giữ. Bà nội không thích đứa trẻ không lễ phép. Nghe thấy thằng bé đói bụng, Lý Mộ Nhiên theo bản năng mà sờ soạng trong túi áo, rất nhanh đã lấy ra hai thỏi sô cô la, đây là thứ sáng sớm cô tìm thấy trong trung tâm thương mại. Làm ra động tác y hệt cô còn có những người khác, chẳng qua ai không ai tìm ra gì cả thì sắc mặt lúng túng, người nào có thì lại mò ra vài miếng bánh quy, mấy viên kẹo, sau đó tất cả đều nhét vào trong túi Trương Duệ Dương. Trương Duệ Dương mừng rỡ vô cùng, cầm túi trượt khỏi lưng Trương Dịch, sau đó bình bịch chạy vào trong buồng chuẩn bị chia sẻ đồ ăn với đám bạn nhỏ của mình. Quỷ Bệnh đưa mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ gầy không hợp với tuổi của nhóc con, mãi đến tận khi hoàn toàn không nhìn thấy mới thu tầm mắt lại, chuyển qua nhìn Trương Dịch: “Thức ăn hiện tại của mấy người hoàn toàn thỏa mãn không được nhu cầu thiết yếu cho đám nhỏ… Nhất định phải làm thức ăn từ thú biến dị hay thực vật biến dị cho tụi nhỏ ăn, bằng không theo tuổi tác trưởng thành… thân thể của chúng sẽ càng ngày càng yếu gầy.” Dừng một chút lại bổ sung: “Các người tốt nhất cũng thay đổi thức ăn, càng sớm thích ứng thế giới càng có lợi cho mấy người.” “Tôi biết rồi, cám ơn.” Trương Dịch biết gã xuất phát từ ý tốt, vội vàng nói cảm ơn. Trên thực tế, không cần phải nhắc nhở thì chính họ cũng phát giác năng lực của bọn họ đang tăng trưởng, đồng thời lượng ăn cũng nâng lên, tựa hồ lúc nào cũng thấy ăn không đủ no, ăn cơm xong không bao lâu lại đói bụng. Trước kia còn nghĩ có phải là thiếu thịt thiếu mỡ nên vậy, bây giờ nghe Quỷ Bệnh chỉ điểm mới dần hiểu ra. Quỷ Bệnh xua tay một cái, không để tâm chuyện này nữa mà là bắt đầu trả lời câu hỏi trước của Trương Dịch: “Trong mắt người ở Thần Vực, trái đất này của mấy người chẳng qua chỉ là thế giới cấp thấp… Tần Tuyên đã luyện hóa nơi này, bố trí lại quy tắc… Cho nên không có mặt trời, trăng sao, cũng không có thời tiết nào khác ngoại trừ mưa dầm bão tuyết… Bởi vì Ám thú hoàng phải ở tình thế như vậy mới có thể dưỡng thành.” Nói tới chỗ này, gã ngừng lại, tựa hồ chờ mọi người tiếp tục đặt câu hỏi, có điều đám Trương Dịch đã bị đáp án này hoàn toàn gây chấn động bối rối, nào còn muốn hỏi thêm gì khác. Ngay cả Lãnh Phong Trần vẫn luôn lộ vẻ hờ hững đứng ở nơi đó như đang nghe kể chuyện cổ tích biểu hiện trên mặt cũng lộ vẻ quái dị. Vì vậy một lát sau, Quỷ Bệnh cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi bèn tự mình nói tiếp. “Nơi này các người nắm giữ công nghệ cao, thế nhưng tất cả những thứ này đều đã bị Tần Tuyên lợi dụng quy tắc phong ấn, đặc biệt là những loại vũ khí quy mô lớn có tính sát thương cao… Hắn còn hạn chế cả trên không…” Nói tới chỗ này, gã khẽ lộ ra nụ cười lạnh, “Nơi này chính là một nhà tù giam cầm các người và cả tôi… Hết thảy thứ bị giam cầm đều sẽ biến dị hoặc thành cái xác biết đi.” Mọi người vốn còn trợn mắt ngoác mồm đến bây giờ thì xanh cả mặt, nhìn qua rất quái dị. Kỳ thực nếu như Quỷ Bệnh không nói, hiện tại tuy rằng hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, nhưng bọn họ cũng sẽ không cho là mình bị vây ở lao tù, dù sao loài người đã sinh sống lên tới hàng ngàn, hàng vạn năm, cũng mấy trăm năm nay mới xuất hiện máy bay, phi thuyền,…v…v. Trái đất là quê hương, của họ, sao có thể trở thành nhà tù? Thế nhưng hiện tại… Bọn họ đã không muốn miêu tả cảm giác không thoải mái trong lòng ấy nữa. “Anh cũng là người của Thần Vực, lẽ nào anh không có cách đi ra ngoài sao?” Cục thịt Trần không nhịn được, hỏi. “Đây là thế giới sinh linh của hắn, quy tắc do hắn lập ra, trên người tôi bị hắn in xuống dấu ấn… không thể nào rời đi. Có điều thế giới này đẳng cấp quá thấp… Hắn cũng không vào được. Các người không cần nghĩ tới chuyện giết hắn… Các người vốn dĩ sẽ không thấy được hắn, cũng không có năng lực đó… Cho các người thêm một ngàn năm hay mười ngàn năm vẫn vậy thôi…” Nói cho cùng thì đó chính là một sự tồn tại chí cao vĩnh viễn cũng đánh bại không được, không khác lắm với suy đoán tối hôm qua của mọi người. Đám Trương Dịch bởi vì có chuẩn bị tâm lý, tuy rằng cảm thấy ngột ngạt nhưng còn trong phạm vi chịu đựng. Bùi Viễn không tham gia cuộc thảo luận đêm khuya nhưng cũng không biểu hiện ra bất kỳ tuyệt vọng ủ rũ nào, ngược lại là trên mặt càng lúc càng hưng phấn, hiển nhiên là thích nghe truyện tu chân kiếm hiệp, không ý thức được tính chân thực và mức độ nghiêm trọng của việc này. “Lúc nào thì hắn lại chú ý tới nơi này lần thứ hai? Hắn sẽ không giết sạch hết tất cả loài người chứ?” Trương Dịch mở miệng lần nữa, hỏi ra vấn đề làm cho tất cả mọi người đều bất an. Dù sao dựa theo lời Quỷ Bệnh giải thích, vị “Thần” kia nếu muốn hủy diệt nhân loại thì cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. “Không biết.” Quỷ Bệnh lắc đầu, “E rằng ngay hôm nay, e rằng mấy ngàn, mấy trăm ngàn năm sau… Trong các người sẽ có người cảm giác được.” Nói tới đây, sắc mặt gã tựa hồ xám trắng hơn trước, gã uể oải mệt mỏi nói: “Các người mau đi thôi, tôi mệt rồi. Sau này tôi sẽ tìm mọi người.” Về phần loài người liệu có bị hủy diệt hay không, hiển nhiên là gã không muốn trả lời nữa. Không chờ mọi người đi, gã đã nằm trở lại, nhắm chặt hai mắt, hô hấp thoáng qua trở nên như có như không. Mọi người không có cách nào đành phải rời đi, thuận tiện mang tới mấy đứa trẻ đã tỉnh dậy đi ăn sáng. Điều duy nhất đáng giá an ủi chính là câu nói sau cùng của Quỷ Bệnh làm cho bọn họ biết họ còn có cơ hội trò chuyện như ngày hôm nay. Chẳng qua lời ấy cũng khiến trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác cực kỳ vi diệu, tựa hồ tương lai còn có chuyện gì bất ngờ đang chờ bọn họ. Lãnh Phong Trần đang nghe vô cùng hào hứng, không ngờ tới đề tài lại dừng bất chợt như vậy, tính anh ta vốn càn quấy quen rồi, nào có chịu được, chờ mọi người vừa đi khỏi, anh bèn tiến tới trước ghế sô pha mà Quỷ Bệnh nằm, lớn tiếng nói: “Này, đừng giả bộ ngủ, dậy nào, chúng ta tâm sự… Hey, tâm sự về chỗ Thần Vực mà anh nói nhé.” Thật sự là anh ta cảm thấy hứng thú với cái nơi bí ẩn kia vô cùng. Quỷ Bệnh hệt như đã hoàn toàn ngủ như chết, một chút phản ứng cũng không có. Ngược lại thì con mắt trắng đen rõ ràng của Đại Thanh lộ ra vẻ tức giận, há mồm cắn về hướng Lãnh Phong Trần. Lãnh Phong Trần vội lủi người, dễ dàng tránh né, chẳng quên bĩu môi nói: “Mày không cho tao quấy rối anh ta hả, tao cứ muốn phiền đấy, ai bảo anh ta khiến tao tò mò?” Nói xong lại định vươn tay ra túm Quỷ Bệnh. Ầm! Một giây sau Lãnh Phong Trần phát hiện mình bay ra khỏi gian nhà, ngã sấp mặt vào trong tuyết, toàn bộ quá trình, anh ta chưa kịp phản ứng chút nào. Đây là chuyện mà từ sau khi anh ta tu luyện võ học gia truyền bắt đầu có thành tựu thì chẳng còn xuất hiện nữa, thế nên anh không khỏi choáng váng, cứ thế ngồi ngơ ngẩn ở trong tuyết, một khắc sau mới giật mình nhìn lại trong phòng. “Còn dám chạm vào ta, chết!” Vốn Quỷ Bệnh đã ngủ thiếp đi chợt mở mắt ra, vẫn duy trì tư thế nằm ngủ, ngữ khí cứng nhắc khuyết thiếu tình cảm. Nói xong gã lại nhắm chặt hai mắt, chỉ có điều sắc mặt tựa hồ kém hơn nhiều. Dưới cái lạnh âm mười mấy độ, Lãnh Phong Trần tự dưng chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.