Edit: Yến Phi Ly Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Mấy đám cầu lửa to nhỏ cuồn cuộn mà đến, thẳng tắp đập về phía đoàn xe, bóng đêm thâm trần càng làm rực rỡ ánh sáng từ lửa này. Không cần tinh thần lực, Lý Mộ Nhiên cũng có thể nhìn thấy bầy sói biến dị đang lao tới như điên, dẫn đầu là một con sói có màu lông đỏ tím, dưới ánh lửa chiếu rọi dường như toàn thân nó cũng đang bị thiêu đốt. Lòng cô lập tức căng thẳng, theo bản năng hơi co lại rụt người về sau. Đi quá gấp, ngoại trừ một bát mì thì Lý Mộ Nhiên không mang theo bất cứ thứ gì, lúc này trên tay cô chẳng có vũ khí để bản thân an tâm. Cô nhìn sang Tiêu Thắng đang tập trung toàn bộ tinh thần lái xe né tránh cầu lửa, cùng với hai người lính khác ngồi ở ghế sau đang sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu thì đành nhịn xuống ý định mở miệng mượn vũ khí. Cô hiểu rất rõ bản thân mình, gặp gỡ zombie bình thường cô còn có thể giết mấy con mà nếu như là thú hay zombie biến dị thì cô cầm súng cũng vô dụng, bởi vì phản ứng của cô theo không kịp. Vào lúc này làm cho bọn họ phân tâm chỉ là hại người hại mình mà thôi. Phải tin tưởng chủ nhiệm, tin tưởng anh Thắng. Lý Mộ Nhiên tự nhủ, cô nhìn về hướng bầy sói đang lao tới đoàn xe, cô nỗ lực duy trì trấn định, chỉ là sắc mặt cũng đã trắng bệch, trên trán mơ hồ có mồ hôi chảy ra. Giao hết an toàn của bản thân vào tay của người khác thực sự không phải là chuyện dễ dàng. “Ngồi vững!” Ngay lúc này, Tiêu Thắng quát khẽ một tiếng, vô lăng xoay chuyển, xe miễn cưỡng lách qua hai quả cầu lửa. Mùi khét lẹt truyền vào trong mũi, Lý Mộ Nhiên sửng sốt một lát mới phát hiện hóa ra là cửa xe bị nướng đỏ bừng, ngay cả ống tay áo để sát bên cửa xe của cô cũng bị nóng hỏng một mảnh, may nhờ trời lạnh ăn mặc nhiều, không thì e rằng cánh tay đều sẽ bị bỏng. Cô cuống quít hơi nhích người sang chỗ ghế lái, đồng thời có nhận thức sâu sắc hơn đối với nhiệt độ cao từ cầu lửa mà sói biến dị phun ra. Người lính ngồi sau thì lại chịu khổ, bởi vì anh ta luôn đưa tay nắm sẵn cửa xe chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể mở cửa chiến đấu, ngón tay bị nóng nổi lên bọt nước, may mắn là anh lính này phản ứng nhanh kịp thu tay lại, bằng không phỏng chừng sẽ bị hủy cả bàn. Dù là như vậy, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng anh ta cũng không hề phát ra tiếng gào rên đau đớn, chỉ là thấp giọng nhắc nhở mấy người khác đừng dựa vào cửa xe. Tiêu Thắng cầm vô lăng không bị ảnh hưởng chút nào, anh thuần thục lái xe lách qua cầu lửa cùng với sói biến dị nhào lên, thân xe bị vuốt sói xẹt qua vang lên tiếng rít chói tai, đung đưa kịch liệt. Có vài lần đều vượt qua trong gang tấc, nguy hiểm tưởng chừng như xe sắp lật nhưng vẫn lăn nhanh không ngừng nghỉ một giây nào. Lý Mộ Nhiên bắt đầu bận tâm đến Tống Nghiễn trên mui xe, không biết hắn có bị xóc nảy như vậy hất văng không, hay hoặc là bị sói biến dị bắt được. Quá lo lắng nên cô thử buông tinh thần lực, sau đó thấy được hình ảnh làm cho cô giật mình. Tống Nghiễn như một con thạch sùng vững vàng dán trên trần xe, hoàn toàn không bị tốc độ xe ảnh hưởng, mỗi khi có sói biến kỳ hoặc là cầu lửa rơi vào nóc xe sẽ bị hắn vung móng vuốt quét bay. Nhiệt độ cầu lửa cực cao đối với hắn mà nói tựa hồ cũng không là gì. Thời điểm tinh thần lực của Lý Mộ Nhiên kéo tới, móng vuốt của Tống Nghiễn đang cắm vào bụng con sói biến dị, tựa hồ hắn có cảm giác, đôi mắt đột nhiên nhìn về vị trí của Lý Mộ Nhiên. Đại khái nhớ đến dị năng của cô, vì vậy hắn rất nhanh chuyển dời đi chỗ khác, dồn lực chú ý về với bầy sói khí thế hùng hổ đang nhào tới. Nhưng mà chỉ là nháy mắt ngắn ngủi như vậy, Lý Mộ Nhiên đã bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Đôi mắt nhìn cô vừa rồi không còn bình tĩnh kiên nghị như mọi lần mà là sự lạnh lùng, vô tình và hung ác, hai con ngươi đen thẳm dường như ẩn chứa sức mạnh lớn tựa cơn lốc xoáy, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người đối diện. Đó vốn dĩ không giống như là đôi mắt của con người. Hồi lâu sau, Lý Mộ Nhiên khó khăn mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, cái cổ cứng ngắc mới khôi phục năng lực hoạt động. Cô giơ tay đặt lên ngực đè xuống loại cảm giác sợ hãi ấy, trong lòng dâng lên lo lắng mơ hồ, tình hình hóa thú của Tống Nghiễn hình như nghiêm trọng hơn trước rất nhiều. Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc cân nhắc quá nhiều, ngay khi cô mới hơi phân tâm đã nghe một tiếng vang trầm trầm, một chiếc xe đằng sau đột nhiên tránh không kịp, bị hai con sói biến dị lật nhào. Tiêu Thắng nhìn qua gương chiếu chứng kiến cảnh tượng này, anh hơi thay đổi sắc mặt, định quay xe đi cứu người, lại nghe được giọng Tống Nghiễn lạnh như băng không có chút cảm xúc nào truyền xuống: “Thông báo tất cả mọi người không được phép dừng xe, tiếp tục chạy về trước!” Khi nói chuyện, thân xe hơi chấn động, người hắn đã nhảy xuống, như một con hung thú viễn cổ đánh về phía chiếc xe bị lật. Cùng lúc đó, con sói đỏ tía kia rốt cục chú ý tới sự tồn tại của Tống Nghiễn, nó phẫn nộ gào một tiếng rồi cũng đuổi theo. Tiêu Thắng cắn răng, dùng tín hiệu đèn truyền đạt mệnh lệnh, sau đó đạp cần ga, vốn xe đã hơi giảm tốc độ lại bắt đầu gầm gừ xông ra ngoài, vừa vặn đụng trúng một con sói mới nhào lên. Sói biến dị bị đụng bổ nhào trên không trung, thế nhưng nó chẳng hề hấn gì, giật giật lông liền hung mãnh mà vọt lên. Xe không thể ngừng, dừng lại thì toàn bộ mọi người đều sẽ bị bao vây ở chỗ này, sau đó rơi vào sự tấn công cuồn cuộn không dứt của thú biến dị và tiếp nữa là bầy zombie. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể chống đỡ cho đến lúc ấy. Chính bởi vì rõ ràng điều này nên dẫu biết rõ đồng đội của mình bị lật xe khó lòng sống sót, Tiêu Thắng cũng chỉ có thể cắn răng không để ý tới. Mà trong quá trình ấy, điều duy nhất làm cho anh hơi hơi không thấy đau khổ chính là anh không cần phải ra quyết định này. Đương nhiên, nếu như Tống Nghiễn bảo anh dừng xe xuống cứu người, dù cho anh biết kết cục thảm hại cỡ nào thì anh cũng sẽ không hề do dự mà nghe theo. Tinh thần lực của Lý Mộ Nhiên theo bản năng bám sát Tống Nghiễn, nhìn thấy hắn bị vài con sói bao vây, hai tay đặt bên đùi không khỏi nắm chặt nệm ghế, mãi đến tận khi cửa xe kim loại bên cạnh cô bị móng vuốt của con sói cực kỳ dai dẳng chọc thủng mới khiến cô lập tức thu hồi lực chú ý. Quay đầu nhìn thấy mặt sói dữ tợn kề sát cửa sổ đã xuất hiện vết vỡ nứt dày đặc, lúc này Lý Mộ Nhiên mới phát hiện đây có lẽ cũng không phải là sói biến dị, ít nhất cô chưa từng thấy có con sói nào mà mặt giống người đến vậy. Lúc này gương mặt kia đối diện cô mở cái miệng rộng ra, trong miệng chảy nước dãi hết sức hưng phấn. Làm sao cũng không nghĩ tới dưới lớp lông dài sẽ là thứ như vậy, da đầu Lý Mộ Nhiên lập tức run lên. Kể từ sau tận thế cô đã nhìn thấy quá nhiều thứ quái dị đáng sợ, mà đây vẫn là lần đầu tiên có thứ làm cho cô rợn cả tóc gáy hoảng hốt từ tận đáy lòng, giống như là hồi còn đi học tụ tập xem phim kinh dị vậy. Nó thậm chí làm cho cô có một chốc lát bị mất đi năng lực phản ứng, ngay cả kêu lên sợ hãi đều bị chặn trong cuống họng. Roạt! Cửa xe đằng sau bị đẩy ra, anh lính đã sớm chuẩn bị sẵn sàng thả ra một luồng gió cuốn trói buộc con quái vật kia lại, ngay sau đó anh thò người ra, tay cầm gậy sắt gõ thẳng xuống đầu nó. Lý Mộ Nhiên hết hồn hết vía, tuy rằng tâm thần không yên nhưng lúc này cũng không đoái hoài được tới Tống Nghiễn nữa. Cô ép bản thân chăm chú với tình hình xung quanh, vận dụng năng lực có thể sớm cảnh báo của mình, đồng thời còn phải chú ý đường xá và sinh vật biến dị, tránh cho đoàn xe bị bao vây. Điều đáng mừng chính là bên ngoài thành phố Lũng Nhân không xa có một chiến trường, đại đội hai của đoàn xe mỗi ngày đều sẽ đến một lần, cho nên con đường này vô cùng thông thoáng, ngay cả thực vật biến dị cũng không có. Không thì chỉ cần trên đường hơi tắc nghẽn, đoàn xe sẽ bị trên trăm con sói mặt người chặn ở đây và có thể là cả động vật biến dị từ những phương hướng khác nghe tiếng chạy tới nữa. Cuối cùng dù họ có thể phá vây lao ra thì số lượng người sống sót sẽ thật khó đoán. Rầm! Quái vật bám trên cửa xe bị gậy sắt đập nát đầu, nó đang hăng hái chạy theo xe giờ lại như miếng vải rách rụng rơi trên mặt đất rồi bị xe cộ theo sát phía sau ép thành thịt băm. Lý Mộ Nhiên giơ tay lau đi vụn óc văng vào từ cửa sổ bị phá vụn, cô bị mùi tanh hôi hun đến nỗi thiếu chút nữa ói ra. May là cô đã sớm quen với việc lúc nào cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối trong tận thế, bằng không thật khó xác định có thể nhịn được đến cùng. “Cẩn thận…” Lau đi một nửa, cô hơi thay đổi sắc mặt, hoảng hốt nhắc nhở, bởi vì sốt sắng thái quá nên giọng cô cũng hơi thay đổi. Lý Mộ Nhiên còn chưa nói hết lời, Tiêu Thắng đã xoay vô lăng nghiêng về phía bên phải, chỉ nghe thùng thùng hai tiếng, thân xe lay động thiếu chút nữa lật nhào. “Bên trên! Bên trên! Hai con!” Lý Mộ Nhiên theo bản năng mà hạ thấp giọng, gấp rút nói. Mọi người ngẩng đầu, tuy rằng ánh sáng ảm đạm nhưng vẫn thấy được nóc xe bị biến dạng, cùng với bên trên có nhiều chỗ bị phá và móng vuốt đâm vào sắc bén như kim loại. Oành! Ngay lúc này, nóc xe chợt chấn động dữ dội, sau đó hiện ra một cái dấu chân với móng vuốt dài nhọn, có vẻ như người sói biến dị muốn xuyên thủng nóc xe, trực tiếp tấn công người bên trong từ phía trên. Hô hấp của Lý Mộ Nhiên như ngừng lại, ngoại trừ việc vẫn dùng tinh thần dò xét bên ngoài thì số lần dịch chuyển của ngày hôm nay cô đã dùng hết, ở tình huống trước mắt này, trừ ngồi chờ chết thì cô chẳng thể giúp được gì. Hai người lính đằng sau phản ứng rất nhanh, ăn ý lấy tay ra hiệu thống nhất hành động rồi sau đó đồng thời vươn mình ra, trên đỉnh xe tốc hành truyền đến tiếng đánh nhau dữ dội. Còn Tiêu Thắng đang lái xe thì lại hoàn toàn không vì chuyện xung quanh mà lay động, tay anh nắm vô lăng vẫn vững như thành đồng. Liếc mắt nhìn anh, tâm tình Lý Mộ Nhiên vốn đang khẩn trương khó giải thích được mà thư thả hơn rất nhiều. Cô biết nếu so sánh với những binh lính lão luyện này, dù cô cũng coi như có nhiều kiến thức từng trải trong tận thế thì vẫn chênh lệch rất nhiều. Đương nhiên, điều này cũng liên quan tới sức chiến đấu và việc bị hao hết dị năng của cô. Dù sao, trên tay có không có vốn tư bản và trong lòng không nắm chắc thì khó lòng mà an ổn. Mấy phút sau, hai chiến sĩ quay trở về trong xe, trên người họ đều bị thương nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Ầm —— sau khi tránh né một người sói biến dị, phía trước chợt trở nên rộng rãi sáng sủa, hóa ra xe của họ đã vọt ra vòng vây. Trong xe, tất cả mọi người kể cả Tiêu Thắng vẫn luôn trầm mặt bình tĩnh đều sửng sốt mấy giây, sau đó mới phản ứng được, trên mặt lộ ra tươi cười. Có điều cũng không có ai hoan hô bởi vì bọn họ biết chỉ cần một khắc chưa trở về doanh trại thì mọi chuyện vẫn chưa thể kết thúc. “Thú bay biến dị cách gần nhất đã tiến vào phạm vi 5km, căn cứ tốc độ bay của nó có thể phán đoán chậm nhất thì năm phút nữa sẽ tới. Sau nó gần 2km là một đám dơi biến dị hình thể khá nhỏ, số lượng khoảng chừng 500 con, sau lưng chúng và xung quanh không nhìn thấy những loài động vật khác.” Lý Mộ Nhiên không hề cảm thấy thở phào nhẹ nhỏm, bởi vì tốc độ của đám biến dị này thật sự quá nhanh, số lượng cũng quá nhiều. Hai người ngồi sau nghe vậy hít một hơi khí lạnh, da đầu thoáng chốc tê dại. Tiêu Thắng không có phản ứng gì, vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm con đường được đèn xe chiếu rọi phía trước, anh trầm giọng hỏi: “Tình hình những nơi khác thì sao?” Lý Mộ Nhiên cảm thấy miệng mình hơi khô, cô nuốt ngụm nước bọt mới trả lời: “Thú biến dị đã vào trong thành phố tạm thời còn chưa bị kinh động… Trên đường chúng ta đi xuất hiện một con rắn biến dị khổng lồ dài hơn mười mét toàn thân mọc đầy cành cây, hình như nó ngửi được mùi ta lưu lại khi đi qua, đang đuổi theo sát nút. Tốc độ của nó rất nhanh, có lẽ không đến mười phút sẽ tới nơi này.” Cho nên bọn họ không thời gian, ngoại trừ vẫn luôn hướng về phía trước, liều cái mạng già mà lao về phía trước, trong quá trình này còn phải khẩn cầu trên đường không gặp chướng ngại gì hoặc là xe không bị trục trặc, nếu không bị bao vây là điều hiển nhiên.